Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1463: Còn chờ tới khi nào (1)
155@-Thấy Hứa Thất An nhìn tới, Bạch Hổ lập tức nói:
“Ta chỉ từng gặp chủ mẫu hai lần, nàng là muội muội của Tiềm Long thành chủ, luôn ru rú trong nhà, chưa từng rời khỏi chỗ ở.
“Nàng là bị giam lỏng, không được cho phép không thể rời khỏi thành Tiềm Long, Cơ thị tộc nhân nhánh thành Tiềm Long phi thường căm hận nàng, nói nàng là tội nhân của gia tộc.
“Gia tộc cho nàng vinh hoa phú quý, nàng lại không biết kính dâng, vì, vì một kẻ bỏ đi mà ruồng bỏ gia tộc.”
Đám người Sở Nguyên Chẩn biết tin tức trong đó, nhất thời im lặng.
Chỉ có Lý Linh Tố không biết thân phận chân thật của Hứa Thất An.
Giam lỏng hai mươi năm, mất đi tự do... Hứa Thất An trầm mặc, thời gian rất lâu không nói gì.
Khất Hoan Đan Hương thấy hắn không nói nữa, thúc giục:
“Chúng ta đã mang thứ biết đến nói hết cho ngươi, mời Hứa Ngân la thực hiện hứa hẹn.”
Hứa Thất An liếc hắn một cái, gật đầu:
“Được! Bây giờ cho ngươi tự do.”
Bốp!
Hắn vỗ một chưởng ở đỉnh đầu Khất Hoan Đan Hương, vỗ Tâm Cổ sư hai mắt trắng dã, vỗ đối phương nguyên thần tán loạn.
Tắt thở chết ngay lập tức.
“Ngươi...”
Sắc mặt Bạch Hổ điên cuồng thay đổi, vừa phun ra một chữ “Ngươi”, trong con ngươi chiếu ra bàn tay Hứa Thất An.
Ngay sau đó, hắn cũng bị đánh nát Thiên Linh Cái, chết ngay tại chỗ.
“Hứa hẹn của ta chưa bao giờ cho kẻ địch.”
Hứa Thất An bấm tay bắn ra hai con tử cổ (cổ con), tử cổ như sâu mềm màu đen chui vào xoang mũi hai thi thể, sau một lúc, Khất Hoan Đan Hương cùng Bạch Hổ một lần nữa đứng lên.
Hai mắt trống rỗng sóng vai mà đứng.
Thu hoạch hai con rối hành thi tứ phẩm.
Lấy độ trưởng thành bây giờ của Thất Tuyệt Cổ, Thi Cổ có thể giữ lại gần chín thành tu vi của tứ phẩm tu sĩ.
“Đây là Thi Cổ?”
Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn vẻ mặt hâm mộ, cái này tương đương với lập tức có hai tứ phẩm tử sĩ.
Về phần Hằng Viễn đại sư, không có loại dục vọng thế tục đó.
“Tới hai ngươi rồi.”
Hứa Thất An nhìn về phía Liễu Hồng Miên sắc mặt tái nhợt cùng Tịnh Duyên mặt không biểu cảm.
Những người này không phải Đông Phương Uyển Thanh, có Lý Linh Tố tầng quan hệ này bảo vệ, cũng không giống Đông Phương Uyển Thanh ở bên bờ vực mâu thuẫn, không có giá trị thù hận quá sâu như vậy.
Mấy người Khất Hoan Đan Hương, là đoàn đội của Cơ Huyền, là người thành Tiềm Long, là tử địch của hắn.
Tịnh Duyên cũng tương tự.
Đối với kẻ địch đáng giết, Hứa Thất An chưa từng nương tay, cho dù đối phương là đại mỹ nhân quyến rũ.
“Thùng thùng!”
Đột nhiên, cửa sân bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến thanh âm nữ tử trưởng thành của Tiêu Nguyệt Nô:
“Hứa Ngân la, Tiêu Nguyệt Nô cầu kiến.”
Riêng là nghe thanh âm này, mắt Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Linh Tố đã hơi sáng lên.
“Mời Tiêu lâu chủ vào.”
Hứa Thất An đáp lại.
Tiêu Nguyệt Nô đẩy cửa vào, nàng mặc váy vàng, để búi tóc nữ tử đương thời lưu hành, dáng người cao gầy, lụa mỏng che mặt, đôi mắt hẹp dài quyến rũ, rất dụ người.
Sở Nguyên Chẩn là người không háo nữ sắc, nhưng khoảnh khắc thấy vị nữ tử này, trong ánh mắt hắn khó nén được kinh diễm.
Ngay cả vương phi nữ tử tự đánh giá mình rất cao như vậy, cũng hơi ngạc nhiên, kinh ngạc bởi giang hồ Kiếm Châu, lại có ngọc sáng cỡ này.
Sau đó, trong lòng nàng cùng Lý Diệu Chân trầm xuống.
“Tiêu lâu chủ, đã lâu không gặp.” Hứa Thất An cười nói.
Ánh mắt Tiêu Nguyệt Nô đảo qua, tạm dừng một lát ở trên người Liễu Hồng Miên, hướng tới Hứa Thất An uyển chuyển thi lễ:
“Nghe dì Mai nói, Liễu Hồng Miên phản đồ Vạn Hoa lâu ở đây, thành tù nhân của Hứa Ngân la, ta liền tới nhìn một cái.”
“Chỉ là nhìn một cái?”
Hứa Thất An nhìn nàng.
Tiêu Nguyệt Nô chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng nói:
“Nguyệt Nô cả gan hỏi, Hứa Ngân la tính xử trí cô ta như thế nào.”
“Giết cho thống khoái!” Hứa Thất An thản nhiên nói.
Tiêu Nguyệt Nô mím môi, thi lễ lần nữa, giọng điệu thành khẩn nói:
“Còn xin Hứa Ngân la tha cho cô ta một mạng, giao cho Vạn Hoa lâu xử trí.”
Hứa Thất An trầm ngâm nói: “Ngươi tính xử trí như thế nào!”
“Phản đồ trong môn phái, bình thường là do lâu chủ và các trưởng lão thẩm vấn, xem tình tiết nặng nhẹ quyết định phương thức xử phạt. Nhưng Liễu Hồng Miên chuyến này tham dự sự kiện tập kích tổng bộ, việc này phải do tổng bộ và Vạn Hoa lâu cùng nhau bàn bạc.”
Tiêu Nguyệt Nô giọng mềm mại đáng yêu, tròn vành rõ chữ, không có khẩu âm Kiếm Châu.
Ở thời đại này, quan thoại có thể nói rõ ràng, hoặc là học bá trong người đọc sách, hoặc là từng cố ý khổ luyện.
Hứa Thất An nghe xong, chỉ thẳng trung tâm: “Ngươi muốn giữ lại một mạng cho cô ta.”
Không đợi Tiêu Nguyệt Nô đáp lại, Liễu Hồng Miên cười phá lên, ánh mắt cùng vẻ mặt tràn đầy trào phúng:
“Tiêu Nguyệt Nô, bớt làm bộ làm tịch.
“Mười mấy năm rồi, sự giả nhân giả nghĩa cùng làm ra vẻ của ngươi vẫn chưa thay đổi chút nào cả.
“Trước kia là làm cho sư phụ xem, bây giờ là làm cho người ngoài, đệ tử xem. Chỉ có ta biết ngươi là người thế nào.
“Hứa Thất An, muốn giết cứ giết, cô nãi nãi chết cũng không nhận ân huệ của ả.”
Có chuyện xưa à... Hứa Thất An thích nhất xem nữ nhân xinh đẹp cào xé, ngoại trừ ao cá nhà mình, nói:
“Không chịu nhận thiện ý của Tiêu lâu chủ như vậy?”
Lý Linh Tố cùng Hứa Thất An ý tưởng là giống nhau, cười tủm tỉm nói:
“Con kiến còn ham sống, Liễu cô nương cân nhắc nha.”
Thật ra chính là đang nói lời sáo rỗng, muốn hóng hớt một phen ân ân oán oán giữa hai vị mỹ nhân Vạn Hoa lâu.
Liễu Hồng Miên “xì” một tiếng, cười lạnh nói:
“Ả biết rõ ta hận ả thấu xương, lại cứ phải ở lúc này đứng ra giả bộ người tốt, cứu mạng ta, có chủ ý gì, các ngươi chẳng lẽ nhìn không ra?
“Ả đang tru tâm.”
Tiêu Nguyệt Nô khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
“Liễu Hồng Miên, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa. Ngươi nếu là thành tâm hối cải, ta có thể thay sư phụ làm chủ, cho ngươi quay về Vạn Hoa lâu.”
“Quay về Vạn Hoa lâu?”
Liễu Hồng Miên như là nghe được chuyện cười rất lớn, cười lên “hi hi hi”:
“Được, ngươi mang vị trí lâu chủ trả lại cho ta, ta liền quay về Vạn Hoa lâu, xóa bỏ hiềm khích ngày xưa với ngươi.”
Tiêu Nguyệt Nô im lặng không nói.
Liễu Hồng Miên nhìn chằm chằm nàng, lâu đến mười mấy giây, giọng điệu trào phúng:
“Nhìn đi, đây là ngươi giả nhân giả nghĩa cùng làm ra vẻ, năm đó ngươi vì vị trí lâu chủ, cấu kết nam nhân bên ngoài, nói ta không biết liêm sỉ, tư thông với nam nhân. Sư phụ tin là thật, thu hồi tư cách cạnh tranh lâu chủ của ta. Ta dưới cơn tức mới phản khỏi Vạn Hoa lâu.
“Tiêu Nguyệt Nô, ngươi chính là tiện nhân vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, muốn giả bộ cái gì với ta? Người khác không biết mặt mũi thật của ngươi, ta còn không rõ? Ngươi giả bộ cho ai xem đấy.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
“Ta chỉ từng gặp chủ mẫu hai lần, nàng là muội muội của Tiềm Long thành chủ, luôn ru rú trong nhà, chưa từng rời khỏi chỗ ở.
“Nàng là bị giam lỏng, không được cho phép không thể rời khỏi thành Tiềm Long, Cơ thị tộc nhân nhánh thành Tiềm Long phi thường căm hận nàng, nói nàng là tội nhân của gia tộc.
“Gia tộc cho nàng vinh hoa phú quý, nàng lại không biết kính dâng, vì, vì một kẻ bỏ đi mà ruồng bỏ gia tộc.”
Đám người Sở Nguyên Chẩn biết tin tức trong đó, nhất thời im lặng.
Chỉ có Lý Linh Tố không biết thân phận chân thật của Hứa Thất An.
Giam lỏng hai mươi năm, mất đi tự do... Hứa Thất An trầm mặc, thời gian rất lâu không nói gì.
Khất Hoan Đan Hương thấy hắn không nói nữa, thúc giục:
“Chúng ta đã mang thứ biết đến nói hết cho ngươi, mời Hứa Ngân la thực hiện hứa hẹn.”
Hứa Thất An liếc hắn một cái, gật đầu:
“Được! Bây giờ cho ngươi tự do.”
Bốp!
Hắn vỗ một chưởng ở đỉnh đầu Khất Hoan Đan Hương, vỗ Tâm Cổ sư hai mắt trắng dã, vỗ đối phương nguyên thần tán loạn.
Tắt thở chết ngay lập tức.
“Ngươi...”
Sắc mặt Bạch Hổ điên cuồng thay đổi, vừa phun ra một chữ “Ngươi”, trong con ngươi chiếu ra bàn tay Hứa Thất An.
Ngay sau đó, hắn cũng bị đánh nát Thiên Linh Cái, chết ngay tại chỗ.
“Hứa hẹn của ta chưa bao giờ cho kẻ địch.”
Hứa Thất An bấm tay bắn ra hai con tử cổ (cổ con), tử cổ như sâu mềm màu đen chui vào xoang mũi hai thi thể, sau một lúc, Khất Hoan Đan Hương cùng Bạch Hổ một lần nữa đứng lên.
Hai mắt trống rỗng sóng vai mà đứng.
Thu hoạch hai con rối hành thi tứ phẩm.
Lấy độ trưởng thành bây giờ của Thất Tuyệt Cổ, Thi Cổ có thể giữ lại gần chín thành tu vi của tứ phẩm tu sĩ.
“Đây là Thi Cổ?”
Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn vẻ mặt hâm mộ, cái này tương đương với lập tức có hai tứ phẩm tử sĩ.
Về phần Hằng Viễn đại sư, không có loại dục vọng thế tục đó.
“Tới hai ngươi rồi.”
Hứa Thất An nhìn về phía Liễu Hồng Miên sắc mặt tái nhợt cùng Tịnh Duyên mặt không biểu cảm.
Những người này không phải Đông Phương Uyển Thanh, có Lý Linh Tố tầng quan hệ này bảo vệ, cũng không giống Đông Phương Uyển Thanh ở bên bờ vực mâu thuẫn, không có giá trị thù hận quá sâu như vậy.
Mấy người Khất Hoan Đan Hương, là đoàn đội của Cơ Huyền, là người thành Tiềm Long, là tử địch của hắn.
Tịnh Duyên cũng tương tự.
Đối với kẻ địch đáng giết, Hứa Thất An chưa từng nương tay, cho dù đối phương là đại mỹ nhân quyến rũ.
“Thùng thùng!”
Đột nhiên, cửa sân bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến thanh âm nữ tử trưởng thành của Tiêu Nguyệt Nô:
“Hứa Ngân la, Tiêu Nguyệt Nô cầu kiến.”
Riêng là nghe thanh âm này, mắt Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Linh Tố đã hơi sáng lên.
“Mời Tiêu lâu chủ vào.”
Hứa Thất An đáp lại.
Tiêu Nguyệt Nô đẩy cửa vào, nàng mặc váy vàng, để búi tóc nữ tử đương thời lưu hành, dáng người cao gầy, lụa mỏng che mặt, đôi mắt hẹp dài quyến rũ, rất dụ người.
Sở Nguyên Chẩn là người không háo nữ sắc, nhưng khoảnh khắc thấy vị nữ tử này, trong ánh mắt hắn khó nén được kinh diễm.
Ngay cả vương phi nữ tử tự đánh giá mình rất cao như vậy, cũng hơi ngạc nhiên, kinh ngạc bởi giang hồ Kiếm Châu, lại có ngọc sáng cỡ này.
Sau đó, trong lòng nàng cùng Lý Diệu Chân trầm xuống.
“Tiêu lâu chủ, đã lâu không gặp.” Hứa Thất An cười nói.
Ánh mắt Tiêu Nguyệt Nô đảo qua, tạm dừng một lát ở trên người Liễu Hồng Miên, hướng tới Hứa Thất An uyển chuyển thi lễ:
“Nghe dì Mai nói, Liễu Hồng Miên phản đồ Vạn Hoa lâu ở đây, thành tù nhân của Hứa Ngân la, ta liền tới nhìn một cái.”
“Chỉ là nhìn một cái?”
Hứa Thất An nhìn nàng.
Tiêu Nguyệt Nô chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng nói:
“Nguyệt Nô cả gan hỏi, Hứa Ngân la tính xử trí cô ta như thế nào.”
“Giết cho thống khoái!” Hứa Thất An thản nhiên nói.
Tiêu Nguyệt Nô mím môi, thi lễ lần nữa, giọng điệu thành khẩn nói:
“Còn xin Hứa Ngân la tha cho cô ta một mạng, giao cho Vạn Hoa lâu xử trí.”
Hứa Thất An trầm ngâm nói: “Ngươi tính xử trí như thế nào!”
“Phản đồ trong môn phái, bình thường là do lâu chủ và các trưởng lão thẩm vấn, xem tình tiết nặng nhẹ quyết định phương thức xử phạt. Nhưng Liễu Hồng Miên chuyến này tham dự sự kiện tập kích tổng bộ, việc này phải do tổng bộ và Vạn Hoa lâu cùng nhau bàn bạc.”
Tiêu Nguyệt Nô giọng mềm mại đáng yêu, tròn vành rõ chữ, không có khẩu âm Kiếm Châu.
Ở thời đại này, quan thoại có thể nói rõ ràng, hoặc là học bá trong người đọc sách, hoặc là từng cố ý khổ luyện.
Hứa Thất An nghe xong, chỉ thẳng trung tâm: “Ngươi muốn giữ lại một mạng cho cô ta.”
Không đợi Tiêu Nguyệt Nô đáp lại, Liễu Hồng Miên cười phá lên, ánh mắt cùng vẻ mặt tràn đầy trào phúng:
“Tiêu Nguyệt Nô, bớt làm bộ làm tịch.
“Mười mấy năm rồi, sự giả nhân giả nghĩa cùng làm ra vẻ của ngươi vẫn chưa thay đổi chút nào cả.
“Trước kia là làm cho sư phụ xem, bây giờ là làm cho người ngoài, đệ tử xem. Chỉ có ta biết ngươi là người thế nào.
“Hứa Thất An, muốn giết cứ giết, cô nãi nãi chết cũng không nhận ân huệ của ả.”
Có chuyện xưa à... Hứa Thất An thích nhất xem nữ nhân xinh đẹp cào xé, ngoại trừ ao cá nhà mình, nói:
“Không chịu nhận thiện ý của Tiêu lâu chủ như vậy?”
Lý Linh Tố cùng Hứa Thất An ý tưởng là giống nhau, cười tủm tỉm nói:
“Con kiến còn ham sống, Liễu cô nương cân nhắc nha.”
Thật ra chính là đang nói lời sáo rỗng, muốn hóng hớt một phen ân ân oán oán giữa hai vị mỹ nhân Vạn Hoa lâu.
Liễu Hồng Miên “xì” một tiếng, cười lạnh nói:
“Ả biết rõ ta hận ả thấu xương, lại cứ phải ở lúc này đứng ra giả bộ người tốt, cứu mạng ta, có chủ ý gì, các ngươi chẳng lẽ nhìn không ra?
“Ả đang tru tâm.”
Tiêu Nguyệt Nô khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
“Liễu Hồng Miên, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa. Ngươi nếu là thành tâm hối cải, ta có thể thay sư phụ làm chủ, cho ngươi quay về Vạn Hoa lâu.”
“Quay về Vạn Hoa lâu?”
Liễu Hồng Miên như là nghe được chuyện cười rất lớn, cười lên “hi hi hi”:
“Được, ngươi mang vị trí lâu chủ trả lại cho ta, ta liền quay về Vạn Hoa lâu, xóa bỏ hiềm khích ngày xưa với ngươi.”
Tiêu Nguyệt Nô im lặng không nói.
Liễu Hồng Miên nhìn chằm chằm nàng, lâu đến mười mấy giây, giọng điệu trào phúng:
“Nhìn đi, đây là ngươi giả nhân giả nghĩa cùng làm ra vẻ, năm đó ngươi vì vị trí lâu chủ, cấu kết nam nhân bên ngoài, nói ta không biết liêm sỉ, tư thông với nam nhân. Sư phụ tin là thật, thu hồi tư cách cạnh tranh lâu chủ của ta. Ta dưới cơn tức mới phản khỏi Vạn Hoa lâu.
“Tiêu Nguyệt Nô, ngươi chính là tiện nhân vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, muốn giả bộ cái gì với ta? Người khác không biết mặt mũi thật của ngươi, ta còn không rõ? Ngươi giả bộ cho ai xem đấy.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1463: Còn chờ tới khi nào (1)
10.0/10 từ 22 lượt.