Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1190: Mộng cảnh (1)

103@-
Hứa Thất An chưa vội vã vào tầng thứ hai, nhìn lên kim thân, như ngây người, ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu.

Hắn lặng lẽ đưa tay vào trong lòng, cầm Địa Thư mảnh vỡ, trong miệng lẩm bẩm, ý đồ dùng khẩu quyết giám chính truyền thụ cho hắn, lấy đặc tính hút nhau của long khí cùng quốc vận, kèm theo mảnh vỡ Địa Thư, hấp thụ long khí.

Đáng tiếc thất vọng rồi.

Long khí không chút phản ứng, triền triền miên miên cùng bảo tháp, không thèm để ý đối với hắn triệu hồi.

“Là phù đồ bảo tháp cấp bậc quá cao rồi? Phật môn cũng là vì long khí mà đến, ta có thể âm thầm quan sát, thu lợi ngư ông. Ngược lại là giải ấn Thần Thù cùng ngăn cản Nạp Lan Thiên Lộc thoát vây hai việc này tương đối phiền toái.

“Người trước có khẩu quyết giải ấn nhị sư huynh giao cho ta, nhưng có thể cởi bỏ phong ấn của giám chính, chưa chắc có thể cởi bỏ phong ấn của bản thân phù đồ bảo tháp. Người sau, ta trừ phi mang Đông Phương tỷ muội còn có tăng nhân Phật môn giết sạch, bằng không làm sao ngăn cản Nạp Lan Thiên Lộc thoát vây?

“Tận sức người nghe mệnh trời đi, có thể được long khí thì vững vàng kiếm lãi, chuyện Thần Thù không được về sau nói sau. Về phần Nạp Lan Thiên Lộc, không thể cưỡng cầu. Ta chỉ có một mình, cố hết sức là tốt rồi. Giám chính thật là, cho ta nhiệm vụ độ khó cao như vậy.

“Vào tầng thứ hai xem đường trước, chế định kế hoạch ngư ông đắc lợi thế nào.”

Hắn lập tức đặt ra mục tiêu cho bản thân, long khí nhất định phải đạt được, Thần Thù hết sức tranh thủ, ngăn cản Nạp Lan Thiên Lộc thoát vây thì tùy duyên.

Mắt thấy đám người Tịnh Tâm từng bước một tới gần, Hứa Thất An không do dự nữa, hướng tới Phật Đà kim thân vái ba cái.


Ngay sau đó, khung đỉnh mây mù lượn lờ chiếu xuống một cột sáng màu vàng, hắn biến mất khỏi tầng thứ nhất.

...

Hứa Thất An trước hết cảm nhận được là ánh mặt trời ấm áp, cùng với mặt đất tràn đầy vết thương, nơi này tựa như vừa xảy ra một cuộc đại chiến kịch liệt.

Đây là một cánh đồng bát ngát, bầu trời xanh thẳm, khí hậu khô ráo lạnh lẽo.

Nơi này là Phật cảnh? Không có chút khí tức tường hòa Phật cảnh nên có... Trong lòng hắn nghĩ, bên tai nghe thấy một thanh âm quen thuộc, ôn hòa:

“Hôm nay, ngươi nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”

Theo tiếng nhìn lại, một người áo xanh đứng cách đó không xa, ngũ quan tuấn tú, vóc người thon dài, con ngươi trong trẻo, còn chưa chất chứa tang thương, hai bên mai cũng chưa hoa râm.

Ngụy Uyên!

Miệng Hứa Thất An mở ra, yết hầu như là bị cái gì bịt lại, không phát ra tiếng được.

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm Ngụy Uyên, thẳng đến lúc đối phương mở miệng nói ra câu thứ hai:



Hứa Thất An quay phắt đầu lại, thấy một lão nhân tóc trắng xoá, mặc trường bào vu sư, ngồi xếp bằng ở trên đất hoang vu, quanh thân vết máu loang lổ, khí tức uể oải.

Phía sau vị lão vu sư này, là ba vị Phật môn cao tăng, một vị trong đó Hứa Thất An quen biết, chính là Độ Ách La Hán ngày đó dẫn dắt sứ đoàn Phật môn vào kinh.

“Nơi này là đoạn ngắn nào đó của chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước...”

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhớ tới lời Lý Linh Tố từng nói, sư phụ Đông Phương Uyển Dung, tiền tiền nhiệm thành chủ Tĩnh sơn thành, Nạp Lan Thiên Lộc chết ở chiến dịch Sơn Hải quan, chết ở trong mưu kế của Ngụy Uyên.

Tầng thứ hai giam giữ chính là Nạp Lan Thiên Lộc? Nhưng ta vì sao sẽ nhìn thấy cảnh tượng chiến dịch Sơn Hải quan... Hắn nói thầm trong lòng, liền nghe Nạp Lan Thiên Lộc cười lạnh nói:

“Ngụy Uyên, Vũ Sư nguyên thần bất diệt, có thể giết ta, chỉ có đạo môn nhất phẩm, hoặc là Đại Vu Sư.”

Hứa Thất An lập tức nhìn về phía Ngụy Uyên, lại phát hiện hắn đã biến mất, khi xuất hiện trở lại, là ở phía sau Nạp Lan Thiên Lộc, tay phải cầm đao, tay trái xách một cái đầu.

Xác chết không đầu của Nạp Lan Thiên Lộc ngồi xếp bằng bất động, máu tươi ở cổ phun lên cao bốn năm mét, tựa như suối máu.

Tam phẩm, không, tam phẩm đại viên mãn, so với Trấn Bắc vương lúc ở Sở Châu còn cường đại hơn... Trong lòng Hứa Thất An than thở, tuy sớm biết rằng tình hình thực tế, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến tu vi Ngụy Uyên, vẫn khó nén trong lòng thổn thức.

Độ Ách La Hán từ trong tay áo lấy ra bát vàng, miệng bát nhắm vào thi thể Nạp Lan Thiên Lộc, niệm tụng siêu độ kinh văn..


Phật quang rực rỡ hóa thành chùm tia sáng, chiếu xạ ở trên thi thể Nạp Lan Thiên Lộc, hút ra một nguyên thần không đủ chân thật, thu vào bát vàng.

Độ Ách La Hán thu bát vàng, như trút được gánh nặng, nói:

“Ngụy soái, nguyên thần của Nạp Lan Thiên Lộc, giao cho Phật môn xử lý đi. Phù đồ bảo tháp của Lôi Châu là pháp bảo của Pháp Tể Bồ Tát, chuyên dùng cho trấn áp yêu tà. Không tới sáu mươi năm, nhất định khiến Nạp Lan Thiên Lộc hồn phi phách tán.”

Ngụy Uyên gật đầu: “Được.”

Dứt lời, hắn chậm rãi rời đi, tay áo bay bay.

“Ngụy Công, Ngụy Công...”

Hứa Thất An đuổi theo vài bước, nâng tay, ý đồ giữ lại, nhưng Ngụy Uyên lại không nghe thấy.

Hắn buồn bã như mất mát buông tay.

“A Di Đà Phật!”

Lúc này, hắn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng niệm tụng Phật hiệu, quay đầu nhìn lại, không phải Độ Ách La Hán, mà là Tịnh Tâm, Tịnh Duyên, Hằng m đám tăng nhân Tam Hoa tự.

Bọn họ rốt cuộc đến tầng thứ hai.

Các tăng nhân Tam Hoa tự mờ mịt nhìn chung quanh, tựa như cũng đang hoang mang mình vì sao lại ở chỗ này.

Tịnh Tâm hòa thượng nhìn về phía Hứa Thất An, nói: “Thí chủ, vừa rồi nhìn thấy gì? Đây là nơi nào?”

Hứa Thất An châm chước nói: “Nơi này, hẳn là chiến trường chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước. Chúng ta đang ở, hoặc là ảo cảnh, hoặc là mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc. Cân nhắc đến tứ phẩm vu sư lại gọi là “Mộng Vu”, ta cho rằng là thứ sau.”

Mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc... Tịnh Tâm hòa thượng giật mình, nói: “Hẳn là như thế, Độ Nan sư thúc từng nói, tầng thứ hai phù đồ bảo tháp, bị lực lượng của Nạp Lan Thiên Lộc thẩm thấu.”

Toàn bộ tầng thứ hai bị lực lượng của Nạp Lan Thiên Lộc thẩm thấu? Hứa Thất An nhướng mày.

Thủ tọa Tam Hoa tự, Hằng m hòa thượng nhìn chằm chằm Hứa Thất An, hỏi: “Thí chủ vừa rồi nhìn thấy gì.”

“Cảnh tượng trước khi chết của Nạp Lan Thiên Lộc, hắn chết bởi Ngụy Uyên cùng cao tăng Phật môn vây giết.”

Hắn chưa nói chết bởi Độ Ách La Hán vây giết, bởi vì cái này sẽ bại lộ chuyện hắn quen biết Độ Ách La Hán.

Các hòa thượng Tam Hoa tự chậm rãi gật đầu, võ tăng Tịnh Duyên trầm giọng nói: “Sư huynh, chúng ta nên thoát ly mộng cảnh như thế nào?”

Tịnh Tâm liếc Hứa Thất An một cái, lắc đầu không nói.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 1190: Mộng cảnh (1)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...