Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1171: Không phải oan gia không gặp gỡ (1)
119@-Cùng ngày, hai người thay đổi cách ăn mặc, lại có bí pháp thay đổi dung mạo của đạo môn, cưỡi ngựa lao như bay, dựa theo bản đồ đi tới, ở bình minh hôm sau đã đến thành Thanh Ninh.
Tam Hoa tự nằm ở ngoại ô thành Thanh Ninh, một nơi tên là Kim Quang sơn.
Chùa quy mô rất lớn, tăng lữ tu hành trong chùa nhiều tới hai ngàn chi chúng.
Đối với hòa thượng Tam Hoa tự mà nói, tuy ở Đại Phụng, lại không có gì khác với Tây Vực.
Bản thân Lôi Châu đã có rất nhiều người Tây Vực thường xuyên qua lại, Tam Hoa tự cách biên giới Tây Vực cũng chỉ ba ngày đường.
Có ba ba chống lưng, thì sợ gì triều đình?
Diệt Phật? Quan phủ Lôi Châu dám ở dưới mí mắt Phật môn diệt Phật sao.
Bởi vậy, mới có chùa miếu quy mô lớn như vậy.
Tới gần Kim Quang sơn, xa xa nhìn lại, những tòa đại điện kim bích huy hoàng tọa lạc, thấp thoáng ở giữa cành khô lá úa. Ngoài ra, còn có quần thể kiến trúc liên miên thành mảng, đó là nơi tăng lữ ở lại.
Hai người mang ngựa bộc ở trên cổng chào Tam Hoa tự, cũng không sợ bị người ta đánh cắp, đi lên từng bậc.
Mắt thấy sắp tiến vào nội viện Tam Hoa tự, chợt nghe thấy bên trên truyền đến tiếng khắc khẩu cùng tức giận mắng.
Ngay sau đó, phành phành vài tiếng trầm đục, cùng với động tĩnh khí cơ bùng nổ, mấy bóng người từ bậc thang phía trên lăn xuống.
Mấy người này mặc quần áo gọn gàng, hoặc đeo đao hoặc cầm kiếm, toàn thân trừ vũ khí, không có vật gì đáng giá nữa.
Nhân sĩ giang hồ, hơn nữa là nhân sĩ giang hồ tầng dưới chót.
“Mấy vị huynh đài, không có việc gì chứ.”
Hứa Thất An tiến lên đỡ.
Mấy nhân sĩ giang hồ đó tự cảm thấy mất mặt, liên tục xua tay: “Không sao không sao.”
“Các huynh đài đây là...”
Hứa Thất An vừa hỏi ra miệng, liền thấy bậc thang phía trên lao tới một tiểu hòa thượng cầm chổi, tuổi mười lăm mười sáu, hốc mắt hãm sâu, mũi cao thẳng, có đặc thù người Tây Vực rõ ràng.
Mặc nạp y màu xanh, giày sư, đầu trọc lốc, tuy cạo đi tơ phiền não, lòng tựa như còn ở lại trong hồng trần.
Vẻ mặt khinh thường ngạo nghễ nhìn mấy tên nhân sĩ giang hồ, cười nhạo nói:
“Bằng mấy tên dưa héo các ngươi, cũng muốn vào phù đồ tháp thử vận khí? Ngay cả ta tiểu hòa thượng quét rác này cũng đánh không lại, sao không tè một bãi tự soi mình đi, phi!”
Mấy người giang hồ mặt đỏ tai hồng: “Tam Hoa tự từng nói, chỉ cần là người có duyên, đều có thể tiến vào thử một lần. Ngày xưa chẳng phải cũng như vậy?”
“Năm nay khác, năm nay phù đồ tháp không tiếp thu người có duyên. Mau mau cút đi, bằng không, Phật gia đánh các ngươi mẹ cũng không nhận ra.
“Các ngươi đám người Trung Nguyên cóc mà đòi ăn thịt thiên nga này, Tam Hoa tự là Tam Hoa tự của Tây Vực chúng ta, Phật pháp tinh diệu, là võ phu thô bỉ Đại Phụng các ngươi có thể lĩnh ngộ?”
Một hán tử cánh tay trật khớp nổi giận nói: “Lôi Châu là địa bàn Đại Phụng chúng ta.”
Tiểu hòa thượng giơ lên cái chổi trong tay, mắng: “Phật gia nói đúng là đúng, các ngươi không phục, đi lên khoa tay múa chân nữa, lần này đánh các ngươi quỳ xuống đất gọi cha.”
Tiểu hòa thượng tu vi không cao, lại rất bẻm mép, mắng chửi người rất có thủ đoạn.
Tuổi của mấy nhân sĩ giang hồ này quả thật có thể làm cha của tiểu hòa thượng, nhưng đối mặt một mao đầu tiểu tử sỉ nhục, lại đành chịu.
“Tức chết ta rồi.”
Đệ tử cửa Phật ngàn ngàn vạn, có đại trí tuệ chung quy là số ít, tuyệt đại bộ phận đệ tử cửa Phật ở Tây Vực đều tự đánh giá bản thân rất cao như vậy... Hứa Thất An không khỏi nhớ tới sứ đoàn Tây Vực khi đấu pháp Phật môn.
Sứ đoàn xem như đệ tử cửa Phật tố chất rất cao, nhưng Tịnh Tư cùng Tịnh Trần sư huynh đệ lúc khiêu khích kinh thành, khi ngồi lôi đài khiêu khích quần hùng kinh thành, không có chút do dự.
Mà bọn họ làm mọi thứ, lại là Độ Ách La Hán bày mưu đặt kế.
Tây Vực Phật môn từ trên xuống dưới đều tự đánh giá mình rất cao, độc chiếm Tây phương, tự xưng là đứng đầu Cửu Châu.
Lý Linh Tố treo một gương mặt bình thường nhíu mày nói: “Tiểu hòa thượng, ở trên giang hồ, quá kiêu ngạo là rất dễ dàng sụt hố.”
Tiểu hòa thượng tuổi này, không chịu được nhất là nghe uy hiếp, chống cái chổi, cười nhạo nói:
“Đầu Phật gia ở đây, đến, có bản lãnh ngươi thử tới chém.”
“Bản thánh tử du lịch giang hồ nhiều năm, thích nhất ngươi loại đứa nhỏ có cốt khí này.”
Lý Linh Tố từ dưới áo bào rút ra khẩu súng phiên bản dài, nhắm vào tiểu hòa thượng, mặt không biểu cảm nói:
“Đến, mang lời nói mới rồi lặp lại một lần.”
Nòng súng tối như mực nhắm vào mình, thân súng phiên bản dài, đường kính thô to, cùng với người cầm súng vẻ mặt lạnh lùng vô tình... Tất cả cái này đều khiến tiểu hòa thượng trong lòng căng thẳng, lông tóc dựng cả lên.
Hắn có thể một mình một ngựa đánh đuổi vài tên nhân sĩ giang hồ, đi là con đường võ tăng, nhưng cách Luyện Thần cảnh còn xa, tuyệt đối không thể tránh đi viên đạn của súng công kích.
Tiểu hòa thượng khẽ đảo tròng mắt, lặng lẽ thu liễm tức giận, che giấu kiệt ngạo, tươi cười đầy mặt:
“Thí chủ chớ xúc động, đất Phật môn, cấm sát sinh. Mấy vị nếu là thật muốn vào chùa, tiểu tăng, tiểu tăng lập tức đi thông báo.”
Lý Linh Tố giọng điệu kỳ quái nói: “Không dám không dám, nào dám làm phiền Phật gia, chúng ta chỉ là một đám phàm phu tục tử.”
Tiểu hòa thượng hoảng sợ lui một bước, nuốt nuốt nước bọt.
Lý Linh Tố kinh ngạc nói: “Ồ, thì ra Phật gia cũng sẽ sợ súng?”
Bên cạnh, mấy tên nhân sĩ giang hồ cười ha ha, nở mày nở mặt.
Vẫn là người Trung Nguyên mình tốt, khi đối mặt Tây Vực Phật môn kiêu ngạo, có thể nhanh chóng thống nhất chiến tuyến, không chút do dự đòi lại mặt mũi cho bọn họ, tuy mọi người chưa từng gặp mặt.
Đáy mắt tiểu hòa thượng chợt lóe hận ý, liên tục xua tay: “Không phải là tiểu tăng quấy nhiễu, chỉ là chủ trì sớm dặn dò, không cho phép bất cứ người ngoài nào vào chùa. Phù đồ bảo tháp công đức viên mãn, năm nay không mở cửa nữa.”
Dừng một chút, vẻ mặt ôn hoà nói: “Mấy vị nếu là nhất định muốn đi vào, vậy tiểu tăng bây giờ đi thông báo, chờ một lát.”
Nói xong, thử lui về phía sau một bước, thấy nam tử cầm súng không có phản ứng quá khích, lập tức xoay người chạy về trong chùa.
“Tiền bối, còn muốn tiếp tục thử không?”
Lý Linh Tố nhìn về phía Từ Khiêm: “Tiểu hòa thượng kia lòng dạ hẹp hòi, nhất định là đi tìm cứu binh. Nếu là thử đủ rồi, chúng ta liền đi đi.”
Hứa Thất An lắc đầu: “Không đủ.”
Bây giờ nhận được tin tức là, Tam Hoa tự đóng cửa từ chối tiếp khách, không cho phép người ngoài đi vào.
Nhưng trong chùa có bao nhiêu cao nhân, chiến lực như thế nào, Hứa Thất An còn chưa rõ.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Tam Hoa tự nằm ở ngoại ô thành Thanh Ninh, một nơi tên là Kim Quang sơn.
Chùa quy mô rất lớn, tăng lữ tu hành trong chùa nhiều tới hai ngàn chi chúng.
Đối với hòa thượng Tam Hoa tự mà nói, tuy ở Đại Phụng, lại không có gì khác với Tây Vực.
Bản thân Lôi Châu đã có rất nhiều người Tây Vực thường xuyên qua lại, Tam Hoa tự cách biên giới Tây Vực cũng chỉ ba ngày đường.
Có ba ba chống lưng, thì sợ gì triều đình?
Diệt Phật? Quan phủ Lôi Châu dám ở dưới mí mắt Phật môn diệt Phật sao.
Bởi vậy, mới có chùa miếu quy mô lớn như vậy.
Tới gần Kim Quang sơn, xa xa nhìn lại, những tòa đại điện kim bích huy hoàng tọa lạc, thấp thoáng ở giữa cành khô lá úa. Ngoài ra, còn có quần thể kiến trúc liên miên thành mảng, đó là nơi tăng lữ ở lại.
Hai người mang ngựa bộc ở trên cổng chào Tam Hoa tự, cũng không sợ bị người ta đánh cắp, đi lên từng bậc.
Mắt thấy sắp tiến vào nội viện Tam Hoa tự, chợt nghe thấy bên trên truyền đến tiếng khắc khẩu cùng tức giận mắng.
Ngay sau đó, phành phành vài tiếng trầm đục, cùng với động tĩnh khí cơ bùng nổ, mấy bóng người từ bậc thang phía trên lăn xuống.
Mấy người này mặc quần áo gọn gàng, hoặc đeo đao hoặc cầm kiếm, toàn thân trừ vũ khí, không có vật gì đáng giá nữa.
Nhân sĩ giang hồ, hơn nữa là nhân sĩ giang hồ tầng dưới chót.
“Mấy vị huynh đài, không có việc gì chứ.”
Hứa Thất An tiến lên đỡ.
Mấy nhân sĩ giang hồ đó tự cảm thấy mất mặt, liên tục xua tay: “Không sao không sao.”
“Các huynh đài đây là...”
Hứa Thất An vừa hỏi ra miệng, liền thấy bậc thang phía trên lao tới một tiểu hòa thượng cầm chổi, tuổi mười lăm mười sáu, hốc mắt hãm sâu, mũi cao thẳng, có đặc thù người Tây Vực rõ ràng.
Mặc nạp y màu xanh, giày sư, đầu trọc lốc, tuy cạo đi tơ phiền não, lòng tựa như còn ở lại trong hồng trần.
Vẻ mặt khinh thường ngạo nghễ nhìn mấy tên nhân sĩ giang hồ, cười nhạo nói:
“Bằng mấy tên dưa héo các ngươi, cũng muốn vào phù đồ tháp thử vận khí? Ngay cả ta tiểu hòa thượng quét rác này cũng đánh không lại, sao không tè một bãi tự soi mình đi, phi!”
Mấy người giang hồ mặt đỏ tai hồng: “Tam Hoa tự từng nói, chỉ cần là người có duyên, đều có thể tiến vào thử một lần. Ngày xưa chẳng phải cũng như vậy?”
“Năm nay khác, năm nay phù đồ tháp không tiếp thu người có duyên. Mau mau cút đi, bằng không, Phật gia đánh các ngươi mẹ cũng không nhận ra.
“Các ngươi đám người Trung Nguyên cóc mà đòi ăn thịt thiên nga này, Tam Hoa tự là Tam Hoa tự của Tây Vực chúng ta, Phật pháp tinh diệu, là võ phu thô bỉ Đại Phụng các ngươi có thể lĩnh ngộ?”
Một hán tử cánh tay trật khớp nổi giận nói: “Lôi Châu là địa bàn Đại Phụng chúng ta.”
Tiểu hòa thượng giơ lên cái chổi trong tay, mắng: “Phật gia nói đúng là đúng, các ngươi không phục, đi lên khoa tay múa chân nữa, lần này đánh các ngươi quỳ xuống đất gọi cha.”
Tiểu hòa thượng tu vi không cao, lại rất bẻm mép, mắng chửi người rất có thủ đoạn.
Tuổi của mấy nhân sĩ giang hồ này quả thật có thể làm cha của tiểu hòa thượng, nhưng đối mặt một mao đầu tiểu tử sỉ nhục, lại đành chịu.
“Tức chết ta rồi.”
Đệ tử cửa Phật ngàn ngàn vạn, có đại trí tuệ chung quy là số ít, tuyệt đại bộ phận đệ tử cửa Phật ở Tây Vực đều tự đánh giá bản thân rất cao như vậy... Hứa Thất An không khỏi nhớ tới sứ đoàn Tây Vực khi đấu pháp Phật môn.
Sứ đoàn xem như đệ tử cửa Phật tố chất rất cao, nhưng Tịnh Tư cùng Tịnh Trần sư huynh đệ lúc khiêu khích kinh thành, khi ngồi lôi đài khiêu khích quần hùng kinh thành, không có chút do dự.
Mà bọn họ làm mọi thứ, lại là Độ Ách La Hán bày mưu đặt kế.
Tây Vực Phật môn từ trên xuống dưới đều tự đánh giá mình rất cao, độc chiếm Tây phương, tự xưng là đứng đầu Cửu Châu.
Lý Linh Tố treo một gương mặt bình thường nhíu mày nói: “Tiểu hòa thượng, ở trên giang hồ, quá kiêu ngạo là rất dễ dàng sụt hố.”
Tiểu hòa thượng tuổi này, không chịu được nhất là nghe uy hiếp, chống cái chổi, cười nhạo nói:
“Đầu Phật gia ở đây, đến, có bản lãnh ngươi thử tới chém.”
“Bản thánh tử du lịch giang hồ nhiều năm, thích nhất ngươi loại đứa nhỏ có cốt khí này.”
Lý Linh Tố từ dưới áo bào rút ra khẩu súng phiên bản dài, nhắm vào tiểu hòa thượng, mặt không biểu cảm nói:
“Đến, mang lời nói mới rồi lặp lại một lần.”
Nòng súng tối như mực nhắm vào mình, thân súng phiên bản dài, đường kính thô to, cùng với người cầm súng vẻ mặt lạnh lùng vô tình... Tất cả cái này đều khiến tiểu hòa thượng trong lòng căng thẳng, lông tóc dựng cả lên.
Hắn có thể một mình một ngựa đánh đuổi vài tên nhân sĩ giang hồ, đi là con đường võ tăng, nhưng cách Luyện Thần cảnh còn xa, tuyệt đối không thể tránh đi viên đạn của súng công kích.
Tiểu hòa thượng khẽ đảo tròng mắt, lặng lẽ thu liễm tức giận, che giấu kiệt ngạo, tươi cười đầy mặt:
“Thí chủ chớ xúc động, đất Phật môn, cấm sát sinh. Mấy vị nếu là thật muốn vào chùa, tiểu tăng, tiểu tăng lập tức đi thông báo.”
Lý Linh Tố giọng điệu kỳ quái nói: “Không dám không dám, nào dám làm phiền Phật gia, chúng ta chỉ là một đám phàm phu tục tử.”
Tiểu hòa thượng hoảng sợ lui một bước, nuốt nuốt nước bọt.
Lý Linh Tố kinh ngạc nói: “Ồ, thì ra Phật gia cũng sẽ sợ súng?”
Bên cạnh, mấy tên nhân sĩ giang hồ cười ha ha, nở mày nở mặt.
Vẫn là người Trung Nguyên mình tốt, khi đối mặt Tây Vực Phật môn kiêu ngạo, có thể nhanh chóng thống nhất chiến tuyến, không chút do dự đòi lại mặt mũi cho bọn họ, tuy mọi người chưa từng gặp mặt.
Đáy mắt tiểu hòa thượng chợt lóe hận ý, liên tục xua tay: “Không phải là tiểu tăng quấy nhiễu, chỉ là chủ trì sớm dặn dò, không cho phép bất cứ người ngoài nào vào chùa. Phù đồ bảo tháp công đức viên mãn, năm nay không mở cửa nữa.”
Dừng một chút, vẻ mặt ôn hoà nói: “Mấy vị nếu là nhất định muốn đi vào, vậy tiểu tăng bây giờ đi thông báo, chờ một lát.”
Nói xong, thử lui về phía sau một bước, thấy nam tử cầm súng không có phản ứng quá khích, lập tức xoay người chạy về trong chùa.
“Tiền bối, còn muốn tiếp tục thử không?”
Lý Linh Tố nhìn về phía Từ Khiêm: “Tiểu hòa thượng kia lòng dạ hẹp hòi, nhất định là đi tìm cứu binh. Nếu là thử đủ rồi, chúng ta liền đi đi.”
Hứa Thất An lắc đầu: “Không đủ.”
Bây giờ nhận được tin tức là, Tam Hoa tự đóng cửa từ chối tiếp khách, không cho phép người ngoài đi vào.
Nhưng trong chùa có bao nhiêu cao nhân, chiến lực như thế nào, Hứa Thất An còn chưa rõ.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1171: Không phải oan gia không gặp gỡ (1)
10.0/10 từ 22 lượt.