Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1142: Hù dọa (2)

101@-
Rõ ràng chỉ là véo eo của nàng một cái đã buông tay, kết quả di chứng lớn như vậy, nàng đấm đá hét lên một hồi lâu, mới dần dần im lặng.

Sau đó nghe thấy bên giường truyền đến tiếng cười quen thuộc, rưng rưng nhìn lại, Hứa Thất An ngồi ở bên giường, cười ra nước mắt.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Mộ Nam Chi vừa khóc vừa lao tới, muốn cào xé Hứa ngân la.

Ầm ĩ một lúc, phát hiện giá trị vũ lực của mình không thể xứng đôi với mục tiêu, nàng liền quấn chăn nghiêng người, đưa lưng về phía hắn, một mình tức giận, ở trong lòng yên lặng nguyền rủa.

“Này, vừa rồi có phải sợ hãi hay không, ta đã nói với ngươi, sẽ trở về trước khi trời sáng. Chúng ta bữa trưa ăn cái gì? Ung Châu mùa này, ăn ngon nhất vẫn là cua hồ.” Hứa Thất An ý đồ dùng nói chuyện phiếm dịu đi không khí.

Nàng dỗi không quay đầu.

Nữ tử ngạo kiều xưa nay khó dỗ, huống chi là bị tủi thân và uất ức lớn như vậy. Nhưng hai người cũng chưa ý thức được, thật ra vừa rồi động tác chính thức véo eo người khác, mà không phải bản thân hù dọa.

Hứa Thất An ngồi ở sau bàn lớn, ở trong ánh nến sáng ngời, suy tư về chuyện sưu tập long khí.

Tài liệu Chiêu Hồn Chung rất khó thu thập, trong ngắn hạn không có khả năng lại sưu tập được tài liệu khác, thu thập được móng tay cùng nọc độc xác ướp cổ, đã là viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.


Kế tiếp, hắn phải tự hỏi thu thập long khí như thế nào.

“Ung Châu làm một trong mười ba châu của Đại Phụng, khẳng định sẽ có kí chủ long khí, một điểm này không thể nghi ngờ, nhưng Ung Châu thành, cùng với quận huyện châu dưới nó, mấy trăm vạn người, cho dù bản thân ta là ra-đa loại nhỏ, cũng không có khả năng đi khắp mỗi một tấc đất Ung Châu.

“Huống hồ, thật làm như thế, vậy thì quá ngu rồi, hiệu suất quá thấp. Phải nghĩ một biện pháp tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức...”

Hắn liên tưởng đến xác ướp cổ địa cung cùng Công Tôn thế gia, trong lòng mơ hồ khẽ dao động, một ý tưởng mơ hồ nổi lên trong lòng, nhưng trong lúc nhất thời khó có thể thành hình.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Mộ Nam Chi không biết khi nào ngủ mất, hít thở đều đều, ngủ vô cùng an tâm.

Trong ánh nến, hắn cười cười, mặt mày ôn hòa.

...

Hôm sau.

Công Tôn sơn trang, Công Tôn Tú cưỡi ngựa, ở trước khi trời sáng chạy về sơn trang, đến thẳng đại viện phụ thân Công Tôn Hướng Dương ở lại.

Công Tôn Hướng Dương là võ phu Hóa Kình đỉnh phong, cách tứ phẩm chỉ một bước, ở địa giới Ung Châu thành, xem như cao thủ số một số hai.


Bình thường mà nói, đất một châu, chung quy sẽ xuất hiện ba bốn tứ phẩm võ phu, dù sao số lượng mấy trăm vạn dân cư ở nơi đó, Ung Châu cũng có tứ phẩm cao thủ, chẳng qua bán sức cho triều đình, ở triều làm quan.

Thời buổi này, ở trên giang hồ tổ chức thế lực, có thể so sánh với làm quan?

Giống Kiếm Châu nơi võ đạo hưng thịnh như vậy, thuộc loại ngoại lệ, nếu không làm sao nói Kiếm Châu là võ học thánh địa của giang hồ Đại Phụng cơ chứ.

Công Tôn Hướng Dương mới từ trên cái bụng mềm mại của một vị mỹ thiếp bò dậy, ở dưới sự hầu hạ của nha hoàn mặc quần áo rửa mặt. Hắn năm nay bốn mươi ba tuổi, chính là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh.

Năm nay đã thành công khiến ba thiếp thất sinh con, trên giường đây là tiểu thiếp mới nạp, tuổi mười tám, so với con gái Công Tôn Tú hắn coi trọng nhất còn nhỏ hơn hai tuổi.

Công Tôn Hướng Dương tính năm nay cũng để nàng mang thai, đối với thế gia giang hồ mà nói, chỉ cần đạo cụ còn có thể dùng, thì không thể quên trọng trách đâm chồi nảy lộc cho gia tộc.

Con đường võ đạo quá chú trọng thiên phú, số lượng người càng lớn, tỷ lệ xuất hiện thiên tài cũng càng lớn.

Những gia tộc sinh con chỉ sinh ít ỏi kia, cuối cùng đều không thể tránh khỏi đi hướng suy yếu.

Còn chưa rửa mặt xong, liền thấy khuê nữ mình coi trọng hấp tấp xông vào sân, đứng ở sân, dịu dàng nói: “Cha, có việc gấp.”

Biết con gái đêm qua tổ chức tộc nhân xuống mộ tìm kiếm, Công Tôn Hướng Dương lập tức từ chỗ nha hoàn chộp lấy khăn lông, lau mặt qua loa, đi nhanh ra khỏi phòng.


Công Tôn Hướng Dương nhìn con gái bụi bặm mệt mỏi, chấn động: “Tú Nhi, con, con...”

Ngắn ngủn một đêm, khuê nữ mới tuổi đôi mươi thế mà lại tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mỏi mệt, không còn khí tượng mắt ngọc mày ngài, tinh thần phấn chấn trước kia nữa.

“Con gái xói mòn lượng lớn khí huyết, tu dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục.” Công Tôn Tú nói.

Sắc mặt Công Tôn Hướng Dương nhất thời nghiêm túc, đánh giá cao thấp con gái, thấy nàng chưa bị thương, khẽ thở phào, thấp giọng nói:

“Tình huống trong mộ lớn thế nào? Tộc nhân thương vong như thế nào?”

“Con gái trở về chính là vì việc này, nơi đây không nên nói chuyện, cha, đi thư phòng.” Công Tôn Tú nói.

Công Tôn Hướng Dương im lặng gật đầu, quay đầu hướng nha hoàn dưới mái hiên dặn dò:

“Thông báo nhà bếp, chuẩn bị bữa ăn thuốc thang cho đại tiểu thư, càng bổ dưỡng càng tốt.”

Hai cha con vào thư phòng, Công Tôn Hướng Dương mở ra ngăn ngầm sau giá sách, rút ra một cái hộp gỗ, mở ra trước mặt Công Tôn Tú.

Bên trong cái hộp lót lụa vàng, có một cây nhân sâm tím bộ dạng khó coi, nhăn nhúm, nó chỉ dài bằng một ngón giữa, nhưng râu rễ rậm rạp, giống đường dây quấn quanh cùng một chỗ.


Loại bộ dạng này cực kỳ hiếm thấy ở trong nhân sâm.

“Tử Ngọc Sâm Vương này là một trong những món đồ sưu tầm trân quý nhất của cha, sáu mươi năm mới phát triển bằng cây cải củ, lại sáu mươi năm...”

Công Tôn Hướng Dương chỉ chỉ cái hộp, nói: “Liền biến thành như vậy, áp súc tinh hoa, là thuốc đại bổ hạng nhất, cha tương lai tuổi nếu cao rồi, liền dựa hết vào nó.”

Công Tôn Tú nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Nếu là cha giữ lại sau khi lớn tuổi kéo dài tuổi thọ, con gái liền không cần nữa, con gái không phải nhất định cần ăn mấy thứ này.”

Công Tôn Hướng Dương mặt dày “Hắc hắc” hai tiếng:

“Thứ này sao có thể kéo dài tuổi thọ, thứ này là cha tương lai lớn tuổi, dùng khi sinh đệ đệ muội muội cho con, cho nên là thuốc đại bổ. Lão ông tám mươi tuổi, cũng có thể lấy lại phong độ.”

“...”

Công Tôn Tú hầm hừ nói: “Ngươi sinh nhiều con nữa, cũng không ai biết đánh đấm bằng con, vị trí gia chủ khẳng định là của con.”

Công Tôn Hướng Dương cười ha ha nói: “Vậy cũng phải sinh, sinh được một thiên tài, còn có thể gây áp lực cho con. Kém nữa, cũng có thể cho ngươi thêm mấy trợ thủ.”

Công Tôn Tú trừng mắt, tiếp nhận mấy đám râu rễ phụ thân giật xuống, nhai mấy cái, nuốt xuống.

Gia chủ Công Tôn Hướng Dương lúc trẻ tuổi là người thú vị, ăn nhậu chơi gái đánh bạc không gì không giỏi, nếu không phải thiên phú thật sự quá mạnh, vị trí gia chủ căn bản sẽ không đến lượt hắn ngồi.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân Story Chương 1142: Hù dọa (2)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...