Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1112: Sau chuyện (1)
133@-Hứa Thất An cười khàn khàn nói: “Vốn một chiêu này là dùng để giết ngươi, ta nhịn mãi không dùng, tính ở thời khắc mấu chốt ra tay. Không ngờ ngươi có cấu kết với Phật môn Bồ Tát, đáng tiếc.
“Ta triệu hồi đến Cửu Vĩ Thiên Hồ, còn có một mục đích, chính là nàng có thể khiến ta khôi phục năng lực hành động, như vậy ta mới có thể thi triển Chú Sát Thuật.”
Trước đó, thân thể hắn bị thuật sĩ áo trắng chế trụ, hoàn toàn không thể động đậy.
“Nếm thử Chú Sát Thuật của người đại khí vận, nếm thử khí vận cắn trả đi, ngươi đồ chó không xứng làm người này.”
Hứa Thất An tùy ý cười nhạo nói.
Dưới chân thuật sĩ áo trắng dâng lên trận văn, mang theo hắn liên tiếp truyền tống, bỏ trốn mất dạng, không cho Cửu Vĩ Thiên Hồ cơ hội vồ giết.
Hắn đi không hề lưu luyến, như cảm nhận được cái chết uy hiếp.
Vạn Yêu quốc công chúa chưa truy kích, chín cái đuôi bao lấy Hứa Thất An, đáp xuống trước mặt Triệu Thủ.
Chín cái đuôi triển khai, ở phía sau Hứa Thất An nhẹ nhàng vung vẩy, sau đó, chín cái đuôi cáo theo thứ tự tiêu tán.
“Chờ một chút, Phù Hương ở đâu?”
Hứa Thất An ở trong trạng thái suy yếu, gắng chống đỡ hỏi.
Cái đuôi phe phẩy, truyền đến giọng nữ mềm mại đáng yêu dụ người, cười nhạo nói:
“Mạng nhỏ sắp khó giữ được, còn nghĩ tới nữ nhân, thật sự là kẻ đa tình.”
Quả nhiên là yêu nữ tính cách không tốt lắm, thiếu dạy dỗ... Hứa Thất An nghe hiểu đối phương trào phúng, nhíu nhíu mày, mắt thấy đuôi cáo của đối phương tan đi từng cái một, truy hỏi:
“Người khác thật lòng đối đãi, ta tất nhiên thật lòng đáp lại.”
Đây là tu dưỡng cơ bản của một Hải Vương.
“Ta mang nàng gả cho tộc nhân giống đực rồi.”
Tiếng cười khúc khích của công chúa Vạn Yêu quốc âm truyền đến.
On ẹ ày uốn ết ả? Hứa Thất An lập tức trợn mắt!
“Trêu ngươi thôi.”
Lời kế tiếp của công chúa Vạn Yêu quốc khiến Hứa Thất An bình ổn lửa giận, nàng nói:
“Phù Hương đã trở lại bên cạnh ta, thân phận hoa khôi Giáo Phường Ti, với nàng mà nói, chẳng qua là một lần nhiệm vụ rất bình thường, cũng là một đoạn nào đó trong đường đời của nàng.”
Hứa Thất An gật gật đầu, uể oải trả lời:
“Vậy ta liền yên tâm rồi.”
Tuy biết Phù Hương là cơ sở ngầm của Yêu tộc, chết chỉ là mượn cơ hội thoát thân, nhưng nghe được nàng hôm nay mạnh khỏe, Hứa Thất An vẫn nhẹ nhàng thở ra, con cá này tạm thời để nàng trở về biển lớn.
Tương lai tìm cơ hội lại thu về trong ao cá.
“Đúng rồi, thân thể Phù Hương là một cái xác năm đó ta từ trong đống người chết tìm ra, vừa mới chết không lâu, thân thể còn có thể dùng, liền dùng Hồi Hồn Đại Pháp, mang hồn phách Phù Hương gieo vào trong đó.
“Thân thể đó tuy không khác gì người sống, nhưng chung quy là thi thể, dùng vài năm, liền không thể khống chế suy bại, hư thối. Phù Hương bất đắc dĩ, chỉ có thể giả chết thoát thân.”
Vẻ mặt Hứa Thất An chợt đọng lại, như là một bức tranh yên tĩnh.
...
“Đại lang, đại lang...”
Hứa Nhị thúc ở bên chờ sốt ruột, thấy đuôi cáo tan đi, sốt ruột không chịu nổi xông lên xem xét thương thế của cháu trai.
Khuôn mặt già của Hứa Bình Chí trải rộng bi thương, phẫn nộ, lo lắng cùng nghĩ mà sợ, hắn chỉ nắm chặt tay cháu trai, sợ buông lỏng ra, cháu trai liền biến mất.
“Sao vết thương còn chưa khép lại, tam phẩm không phải được xưng Bất Tử Chi Khu?”
Hứa Nhị thúc xem xét một lúc, cuống lên.
Bởi vì thương thế của cháu trai cũng chưa chuyển biến tốt, vết thương hai lần Ngọc Toái còn đó, chín cây Phong Ma Đinh đâm vào máu thịt của hắn, vết thương ở bụng không ngừng chảy ra máu đặc sệt, màu đỏ tươi.
Cộng thêm thất khiếu đổ máu, bộ dáng đáng sợ, hắn thoạt nhìn có thể bởi thương thế quá nặng mà chết đi bất cứ lúc nào.
“Hắn đã bên bờ cực hạn, cần cứu chữa gấp.”
Triệu Thủ thở dài một tiếng, cố nén đầu óc đau đớn muốn nứt ra, trầm giọng tuyên bố: “Cầm máu.”
Những vết thương dữ tợn đáng sợ kia chậm rãi ngừng trào máu ra bên ngoài, nhưng vẫn như cũ chưa khỏi.
Ở trong mắt Triệu Thủ, Hứa Thất An lúc này chưa chết, vừa vặn là thể hiện sinh mệnh lực cường đại của võ phu.
Hắn ở trong tử đấu cùng Trinh Đức tiêu hao cực lớn, bị thương không nhẹ, nhất là hai vết thương ngọc đá cùng vỡ kia, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, rất đáng sợ.
Sau đó bị đóng vào Phong Ma Đinh, khóa khí cơ và khí huyết, khiến hắn có tu vi tam phẩm võ phu, lại khó có thể phát huy được chút nào.
Cuối cùng, hắn dùng Chú Sát Thuật nho gia ghi lại, trả giá tự mình hại mình, khiến thuật sĩ áo trắng Hứa Bình Phong gặp khí vận cắn trả.
Cắn trả giết hại người đại khí vận.
Thuộc loại giết địch tám trăm tự tổn hại một ngàn.
Tầng tầng thương thế chồng chất, còn có thể giữ được mạng, không phải chính là biểu hiện võ phu sinh mệnh lực cường đại sao.
“Trở lại kinh thành trước đi, trước mắt có thể cứu hắn chỉ có Giám chính.”
Triệu Thủ nhìn mắt đại chiến nơi xa, lấy tu vi tam phẩm của ông, cũng không cách nào nhìn thấy nhất phẩm Bồ Tát cùng nhất phẩm Thiên Mệnh giao thủ, bởi vì nơi đó bị tầng tầng trận pháp bao phủ.
Giám chính đang chặn đường lui của nữ tử Bồ Tát, lão muốn chém Bồ Tát.
Hứa Bình Chí ôm cháu trai lên, vẻ mặt buồn bực gật đầu.
Hắn đã nhớ ra rồi, mọi chuyện đều nhớ ra rồi, nhớ tới đại ca năm đó nổi bật không ai bằng, kỳ tài ngút trời.
Nhớ tới cảnh tượng Hứa gia từng lên như diều gặp gió.
Chỉ là mọi thứ đều là mây khói quá khứ, kinh thành quanh năm có quan lớn cự phú rớt đài, xét nhà, ở dưới tình huống che chắn thiên cơ, không có ai sẽ nhớ được Hứa gia hai mươi năm trước huy hoàng nhất thời.
...
Đêm khuya, ngự thư phòng.
Ánh nến huy hoàng, sáng ngời như ban ngày.
Thái tử ngồi ở sau bàn lớn thuộc về hoàng đế, tâm tình phức tạp, có cảm khái, có thổn thức, có hưng phấn, có kích động, có thấp thỏm... Chính như người thường đối mặt một lần cưới gả duy nhất trong cuộc đời.
Thái tử biết, mình có thể thuận lợi đăng cơ hay không, phải xem đêm nay.
Lúc này, chư công còn chờ ở thiên điện, uống trà nóng, ăn bánh ngọt, đợi bàn bạc.
Hoàng đế bị chém, quần long vô thủ, thái tử tự nhiên mà vậy đứng ra chủ trì đại cục, đây là việc theo lý thường, cũng là ý nghĩa tồn tại của thái tử.
Nước không thể một ngày không vua, cũng không thể một ngày không có thái tử.
Tác dụng của thái tử ở lúc này liền nổi bật lên, nếu là Đại Phụng không có thái tử, lúc này, nhắm chừng loạn rồi.
Trải qua ban ngày trấn an, các giai tầng của kinh thành đại thể coi như bình tĩnh, quậy dữ nhất là dân chúng tóc húi cua, bọn họ tụ tập cổng hoàng thành, các nha môn, ồn ào muốn gặp Hứa ngân la.
Dân chúng phố phường hoài nghi Hứa ngân la bị triều đình âm thầm tróc nã, thậm chí đánh chết.
Vương thủ phụ bảo thái tử điều động cấm quân vào thành trấn áp, đồng thời mệnh lệnh quan lại kinh thành ra mặt trấn an, hai bút cùng vẽ, mới ngăn được bạo động có thể xảy ra.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
“Ta triệu hồi đến Cửu Vĩ Thiên Hồ, còn có một mục đích, chính là nàng có thể khiến ta khôi phục năng lực hành động, như vậy ta mới có thể thi triển Chú Sát Thuật.”
Trước đó, thân thể hắn bị thuật sĩ áo trắng chế trụ, hoàn toàn không thể động đậy.
“Nếm thử Chú Sát Thuật của người đại khí vận, nếm thử khí vận cắn trả đi, ngươi đồ chó không xứng làm người này.”
Hứa Thất An tùy ý cười nhạo nói.
Dưới chân thuật sĩ áo trắng dâng lên trận văn, mang theo hắn liên tiếp truyền tống, bỏ trốn mất dạng, không cho Cửu Vĩ Thiên Hồ cơ hội vồ giết.
Hắn đi không hề lưu luyến, như cảm nhận được cái chết uy hiếp.
Vạn Yêu quốc công chúa chưa truy kích, chín cái đuôi bao lấy Hứa Thất An, đáp xuống trước mặt Triệu Thủ.
Chín cái đuôi triển khai, ở phía sau Hứa Thất An nhẹ nhàng vung vẩy, sau đó, chín cái đuôi cáo theo thứ tự tiêu tán.
“Chờ một chút, Phù Hương ở đâu?”
Hứa Thất An ở trong trạng thái suy yếu, gắng chống đỡ hỏi.
Cái đuôi phe phẩy, truyền đến giọng nữ mềm mại đáng yêu dụ người, cười nhạo nói:
“Mạng nhỏ sắp khó giữ được, còn nghĩ tới nữ nhân, thật sự là kẻ đa tình.”
Quả nhiên là yêu nữ tính cách không tốt lắm, thiếu dạy dỗ... Hứa Thất An nghe hiểu đối phương trào phúng, nhíu nhíu mày, mắt thấy đuôi cáo của đối phương tan đi từng cái một, truy hỏi:
“Người khác thật lòng đối đãi, ta tất nhiên thật lòng đáp lại.”
Đây là tu dưỡng cơ bản của một Hải Vương.
“Ta mang nàng gả cho tộc nhân giống đực rồi.”
Tiếng cười khúc khích của công chúa Vạn Yêu quốc âm truyền đến.
On ẹ ày uốn ết ả? Hứa Thất An lập tức trợn mắt!
“Trêu ngươi thôi.”
Lời kế tiếp của công chúa Vạn Yêu quốc khiến Hứa Thất An bình ổn lửa giận, nàng nói:
“Phù Hương đã trở lại bên cạnh ta, thân phận hoa khôi Giáo Phường Ti, với nàng mà nói, chẳng qua là một lần nhiệm vụ rất bình thường, cũng là một đoạn nào đó trong đường đời của nàng.”
Hứa Thất An gật gật đầu, uể oải trả lời:
“Vậy ta liền yên tâm rồi.”
Tuy biết Phù Hương là cơ sở ngầm của Yêu tộc, chết chỉ là mượn cơ hội thoát thân, nhưng nghe được nàng hôm nay mạnh khỏe, Hứa Thất An vẫn nhẹ nhàng thở ra, con cá này tạm thời để nàng trở về biển lớn.
Tương lai tìm cơ hội lại thu về trong ao cá.
“Đúng rồi, thân thể Phù Hương là một cái xác năm đó ta từ trong đống người chết tìm ra, vừa mới chết không lâu, thân thể còn có thể dùng, liền dùng Hồi Hồn Đại Pháp, mang hồn phách Phù Hương gieo vào trong đó.
“Thân thể đó tuy không khác gì người sống, nhưng chung quy là thi thể, dùng vài năm, liền không thể khống chế suy bại, hư thối. Phù Hương bất đắc dĩ, chỉ có thể giả chết thoát thân.”
Vẻ mặt Hứa Thất An chợt đọng lại, như là một bức tranh yên tĩnh.
...
“Đại lang, đại lang...”
Hứa Nhị thúc ở bên chờ sốt ruột, thấy đuôi cáo tan đi, sốt ruột không chịu nổi xông lên xem xét thương thế của cháu trai.
Khuôn mặt già của Hứa Bình Chí trải rộng bi thương, phẫn nộ, lo lắng cùng nghĩ mà sợ, hắn chỉ nắm chặt tay cháu trai, sợ buông lỏng ra, cháu trai liền biến mất.
“Sao vết thương còn chưa khép lại, tam phẩm không phải được xưng Bất Tử Chi Khu?”
Hứa Nhị thúc xem xét một lúc, cuống lên.
Bởi vì thương thế của cháu trai cũng chưa chuyển biến tốt, vết thương hai lần Ngọc Toái còn đó, chín cây Phong Ma Đinh đâm vào máu thịt của hắn, vết thương ở bụng không ngừng chảy ra máu đặc sệt, màu đỏ tươi.
Cộng thêm thất khiếu đổ máu, bộ dáng đáng sợ, hắn thoạt nhìn có thể bởi thương thế quá nặng mà chết đi bất cứ lúc nào.
“Hắn đã bên bờ cực hạn, cần cứu chữa gấp.”
Triệu Thủ thở dài một tiếng, cố nén đầu óc đau đớn muốn nứt ra, trầm giọng tuyên bố: “Cầm máu.”
Những vết thương dữ tợn đáng sợ kia chậm rãi ngừng trào máu ra bên ngoài, nhưng vẫn như cũ chưa khỏi.
Ở trong mắt Triệu Thủ, Hứa Thất An lúc này chưa chết, vừa vặn là thể hiện sinh mệnh lực cường đại của võ phu.
Hắn ở trong tử đấu cùng Trinh Đức tiêu hao cực lớn, bị thương không nhẹ, nhất là hai vết thương ngọc đá cùng vỡ kia, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, rất đáng sợ.
Sau đó bị đóng vào Phong Ma Đinh, khóa khí cơ và khí huyết, khiến hắn có tu vi tam phẩm võ phu, lại khó có thể phát huy được chút nào.
Cuối cùng, hắn dùng Chú Sát Thuật nho gia ghi lại, trả giá tự mình hại mình, khiến thuật sĩ áo trắng Hứa Bình Phong gặp khí vận cắn trả.
Cắn trả giết hại người đại khí vận.
Thuộc loại giết địch tám trăm tự tổn hại một ngàn.
Tầng tầng thương thế chồng chất, còn có thể giữ được mạng, không phải chính là biểu hiện võ phu sinh mệnh lực cường đại sao.
“Trở lại kinh thành trước đi, trước mắt có thể cứu hắn chỉ có Giám chính.”
Triệu Thủ nhìn mắt đại chiến nơi xa, lấy tu vi tam phẩm của ông, cũng không cách nào nhìn thấy nhất phẩm Bồ Tát cùng nhất phẩm Thiên Mệnh giao thủ, bởi vì nơi đó bị tầng tầng trận pháp bao phủ.
Giám chính đang chặn đường lui của nữ tử Bồ Tát, lão muốn chém Bồ Tát.
Hứa Bình Chí ôm cháu trai lên, vẻ mặt buồn bực gật đầu.
Hắn đã nhớ ra rồi, mọi chuyện đều nhớ ra rồi, nhớ tới đại ca năm đó nổi bật không ai bằng, kỳ tài ngút trời.
Nhớ tới cảnh tượng Hứa gia từng lên như diều gặp gió.
Chỉ là mọi thứ đều là mây khói quá khứ, kinh thành quanh năm có quan lớn cự phú rớt đài, xét nhà, ở dưới tình huống che chắn thiên cơ, không có ai sẽ nhớ được Hứa gia hai mươi năm trước huy hoàng nhất thời.
...
Đêm khuya, ngự thư phòng.
Ánh nến huy hoàng, sáng ngời như ban ngày.
Thái tử ngồi ở sau bàn lớn thuộc về hoàng đế, tâm tình phức tạp, có cảm khái, có thổn thức, có hưng phấn, có kích động, có thấp thỏm... Chính như người thường đối mặt một lần cưới gả duy nhất trong cuộc đời.
Thái tử biết, mình có thể thuận lợi đăng cơ hay không, phải xem đêm nay.
Lúc này, chư công còn chờ ở thiên điện, uống trà nóng, ăn bánh ngọt, đợi bàn bạc.
Hoàng đế bị chém, quần long vô thủ, thái tử tự nhiên mà vậy đứng ra chủ trì đại cục, đây là việc theo lý thường, cũng là ý nghĩa tồn tại của thái tử.
Nước không thể một ngày không vua, cũng không thể một ngày không có thái tử.
Tác dụng của thái tử ở lúc này liền nổi bật lên, nếu là Đại Phụng không có thái tử, lúc này, nhắm chừng loạn rồi.
Trải qua ban ngày trấn an, các giai tầng của kinh thành đại thể coi như bình tĩnh, quậy dữ nhất là dân chúng tóc húi cua, bọn họ tụ tập cổng hoàng thành, các nha môn, ồn ào muốn gặp Hứa ngân la.
Dân chúng phố phường hoài nghi Hứa ngân la bị triều đình âm thầm tróc nã, thậm chí đánh chết.
Vương thủ phụ bảo thái tử điều động cấm quân vào thành trấn áp, đồng thời mệnh lệnh quan lại kinh thành ra mặt trấn an, hai bút cùng vẽ, mới ngăn được bạo động có thể xảy ra.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1112: Sau chuyện (1)
10.0/10 từ 22 lượt.