Đại Lục Liên Hoa
Chương 91: Chương 91: Âm Mưu Nhị Phòng.
Trương Vệ đưa tay phải lên chạm nhẹ đến mái tóc của Trương Ngọc, vì nàng đã mang lên đó cây trâm mà Trương Vệ đã tặng. Chính vì lý do đó mà nàng đã thay đổi luôn kiểu tóc. Khiến Trương Vệ hiểu được tấm lòng của nàng dành cho mình.
Khiến chàng vừa vui mừng vừa lo lắng. Sau đó dùng giọng ấm áp nói:
“Xin lỗi muội nhé, hôm qua gặp một chút vấn đề mà quên mất cuộc hẹn với muội. Không giận ta đấy chứ.”
Nàng lắc nhẹ đầu. Phát ra thanh âm đáng yêu từ trong cuốn họng “Ưa.” Sau đó nói “Không sao đâu mà, trước giờ biểu ca luôn giữ lời hứa với Ngọc Nhi, chỉ có vạn bất đắc dĩ mới không thể đến. Ngọc Nhi sao lại trách người.”
Tại Thiên đứng bên cạnh thấy cảnh tình tứ này. Thì đành đi lại chỗ ghế đá để bọn họ tâm sự, chứ lòng dạ nào mà đứng đó. Sau một chút tâm sự hai người, thì họ quyết đinh ra phố dạo chơi. Nhưng vẫn không quên dặn dò Tại Thiên ở lại phủ.
Đây cũng là lẽ thường chuyện riêng tư mà Tại Thiên đi theo bên cạnh quả thật bất tiện. Nên cậu cũng vâng lệnh mà ở lại phủ, nhưng nhiệm vụ thì vẫn không quên. Cậu để Tiểu Bảo bay theo bên cạnh đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn. Vì cả hai đã liên kết linh hồn cùng nhau. Nên có thể mở ra cổng dịch chuyển để Tại Thiên đến kịp lúc.
Ở lại phủ Tại Thiên cũng không có việc làm, nên đành di chuyển để tham quan Trương phủ. Thường ngày Tại Thiên thường vác theo Nghịch Thuỷ Kiếm, nhưng nó lại tốn rất nhiều chân khí và công lực để duy trì sự hiện diện. Nên khi không có gì quan trọng Tại Thiên thường thu nó lại vào trong nạp giới.
Trương phủ rộng lớn đến độ Tại Thiên đi mãi đi mãi vẫn chưa hết. Một lác thì lạc đường đến một căn nhà nhỏ. Được xây dựng quanh một dòng nước. Bao quanh căn nhà là những vách tường cao vừa đủ che mất đi tầm nhìn. Chỉ chừa một cánh cổng vào từ hướng Đông Nam.
Hai bên ngôi nhà hai cây hoa Đào lớn. Cậu đi chậm lại đặng nhìn ngắm khung cảnh nên thơ này. Tự hỏi không biết người đang sinh sống bên trong là người như thế nào.
Đang là mùa hè nên lẽ đương nhiên không thể thấy được nét đẹp tuyệt hảo của nơi này. Phải nói rằng người ở đây rất biết chăm sóc cho khu vườn. Từng cái cây từng viên gạch ven sông đều vô cùng thẳng hàng gọn gàng đến không ngờ. Trong vô thức Tại Thiên đặt nữa bước chân hướng vào bên trong. Nhưng chàng nhận ra thân phận của chàng chỉ là hộ vệ không nên đi chuyển lung tung.
Tránh những phiền phức không đáng có sau này.
Nhưng đột nhiên Tại Thiên nghe âm thanh có thứ gì đổ vỡ phát ra từ bên trong.
Theo phản xạ cậu muốn chạy vào trong xem xét, nhưng rồi lại chần chờ vì lỡ bên trong là nữ nhân thì nếu có chuyện gì ngoài ý muốn. Cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Nhưng không hiểu sao tâm lý lại hối thúc cậu phải tiến vào trong. Nên không còn cách nào khác, cậu liền nhanh chóng đi vào trong nhưng không trực tiếp tiến vào mà đi bên ngoài dò xét trước. Khi đi vòng qua bên trái thông cánh cửa sổ đang mở hé, chàng thấy một cặp nam nữ đang trong gian phòng lớn.
Người nữ dáng vẻ suy sụp, gương mặt không còn mấy sức sống. Nhưng qua đó có thể nhận thấy nàng vẫn cũng khá xinh đẹp. Nàng đang quỵ xuống đất bên chén canh vỡ. Người nam thì thanh tú, nhưng trên gương mặt đó có những phần tái xanh do suy kiệt sức lực quá chăng. Đang bị trói hết tai chân trên ghế.
“Triết Hạn trong người con cảm thấy thế nào.”
Một giọng của lão giả vang lên, khiến Tại Thiên vội vàng núp kỹ hơn. Nhằm tránh bị phát hiện.
Người nam nhân ấy ho khan, thổ ra cả huyết, khó khăn nói:
“Quả thật rất là khó chịu, hài nhi xem ra không thể chịu đựng thêm nữa. Xin người… Xin người hãy giết con đi.”
Qua đoạn đối thoại đó, Tại Thiên biết được bên trong có đến ba người. Cũng may là cậu đã ẩn giấu khi tức trước khi bước vào. Thấy chuyện này không có liên quan gì đến mình, mà cậu xưa nay vốn không thích lo chuyện bao đồng. Nên định xoay người rời đi thì.
“Tên Trương Vệ đó tại sao đến giờ này, vẫn chưa bạo phát bệnh chứ.”
“Trương thiếu gia, bệnh? Chả lẽ bọn họ đang có âm mưu gì.” Nghĩ vậy nên Tại thiên quyết lưu lại nghe cho tường tận mọi chuyện.
Nữ nhân quỳ dưới các mảnh vỡ, lom com thu lại những thứ đó. Chậm rãi đứng lên và nói:
“Cha, người đã phạm sai lầm. Khi đã dùng đến cách này hại cả mình lẫn người.” Sau đó nữ nhân liền tức giận quát”Giờ người coi đi, huynh trưởng giờ người không ra người ma không ra ma. Người hài lòng sao.”
Nghe đến đây Tại Thiên nhướng mày. “Ma.” Cậu liền đổi hướng nhìn đặng quan sát xem nam nhân kia như thế nào. Vì lúc nãy cậu đứng góc khuất chỉ nhìn được một bên mặt mà thôi. Khi đổi hướng thì cậu bàng hoàng, nam nhân bên trong nữa bên mặt bên kia đã biến dị đến kinh người. Bên nữa mặt ấy, như thể bị hoại tử bởi độc. Sần sùi ghê tởm.
Nhưng trên đó lại có những thứ như dòi đang bò lúc nhúc. Nếu người thường nhìn vào chắc sẽ phát ói. Nhưng Tại Thiên đã từng nhìn thấy những thứ còn kinh khủng hơn thế nên tuyệt nhiên không sao. Lúc này chàng mới lo lắng nếu như nữ nhân kia đang nói vậy có nghĩa Trương Vệ cũng sẽ như vậy.
“Bốp…” Một âm thanh chát chúa vang lên, nữ nhân ấy bị một lão béo ú với bụng to tướng tát một bạt tay, Lão chỉ tay về phía nàng và nói:
“Ngươi im miệng ta. Ngươi thì biết cái gì mà lên giọng với ta. Các ngươi suy cho cùng chỉ là lũ vứt đi. Ngươi tin ta giết ngươi, nếu như ngươi còn lên giọng như vậy hay không.” Cái tát mạnh đến độ, nữ nhân ấy khoé miệng trào ra một đạo huyết. Nhìn thấy lão béo kia đang lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, Tại Thiên bất chợt nóng giận. Chân khí vô tình mà phát ra. Khiến khí lạnh từ công pháp tiến vào bên trong phòng.
Những kẻ đó đều nhận ra điều đó liền đưa ánh mắt nhìn về phía của sổ nơi Tại Thiên đang đứng. Chàng lập tức phát hiện ra bản thân đã quá lỗ mãn khiến nơi ẩn náo đã bại lộ.
Lão béo không một chút chần chừ, phóng một đạo chân khí đến phía cửa sổ. Tại Thiên liền cung tay lại đỡ đòn. Cả hai va vào nhau phát nổ, đẩy Tại Thiên ra xa. Đòn ấy đã phá huỷ vách tường nơi đó. Lão béo từ trong bay ra đứng đối diện với cậu và nói:
Tại Thiên bị sức mạnh của lão đẩy lùi lại phía sau, bàn chân bám xuống đất tạo ra hai rãnh dài. Cậu đưa ánh mắt nhìn lão cho rõ, thì đã thấy được lệnh bài bằng lửa kia của lão khắc chữ “Nhị”. Liền đoán ra được là ai. Chậm rãi đứng lên, và nói:
“Thì ra là Trương nhị trưởng lão. Không ngờ rằng người lại âm mưu hãm hại thiếu chủ của mình. Chuyện này nếu đồn ra ngoài xem ra sẽ chẳng vẻ vang gì đâu nhỉ.”
Câu nói đó khiến lão đoán ra Tại Thiên đã nghe được tất cả. Liền trưng ra vẻ mặt tức giận. Âm lãnh đáp:
“Tiểu tử ngươi từ đâu đến, xem ra ngươi đã biết quá nhiều rồi. Ngày này năm sau là ngày dỗ của ngươi.” Nói đoạn lão dùng tốc độ cực nhanh áp sát Tại Thiên. Vung ra chưởng khí.
Tại Thiên so về thực lực còn kém lão rất xa. Lúc này đơn đả độc đấu với lão bại là cái chắc. Chưởng kình đến sát người cậu mới nhận ra. Cùng may là có Hàn Băng hộ thể nên bị dính chưởng đó. Một lần nữa đẩy chàng bay xuyên qua vách đá phía sau bay ra khỏi nơi đấy.
Sau khi tung chưởng, lão nhìn lại tay mình bị Băng bao phủ lên thì cười nói:
“Hàn Băng Chân Khí, thì ra ngươi là tên hộ vệ mới đến hôm qua. Vậy thì hôm nay ngươi phải chết ngàn lần.”
Đại Lục Liên Hoa