Đại Lục Liên Hoa
Chương 54: Chương 54: Ai Mới Là Thiên Tài.
Làn sương khói dần dần tan biến theo thời gian chỉ lưu lại trên sân một thân nam tử.
Trương Vệ đứng đó với phong thái của một kẻ chiến thắng, bàn tay phải của chàng vẫn đang nắm lấy một chút khói còn vương lại. Khi đợt khói cuối cùng đã rời đi thì mới nhẹ nhàng buông thả, mặc cho làn khói ấy tùy ý tan biến. Dáng đứng tuyệt hảo kèm cơn gió tinh ý đã tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ một vị thiếu hiệp trong trang phục đỏ rực như ngọn lửa.
Thí luyện Mộc Ngưu vốn dĩ được xem là cột mốc thí luyện cao nhất từ xưa nay hiếm có ai vượt qua khi họ còn ở độ tuổi thanh niên thiếu nữ. Và trong suốt chiều dài lịch sử chỉ có hai người làm được điều này. Tuy nhiên hai người đấy ở cách xa thời đại của nhau. Như thế cũng đủ thấy mức độ khó khăn mà các tộc nhân phải trải qua khi đối đầu với cuộc thí luyện này là lớn như thế nào. Họa chăng chỉ có thể là thiên tài trăm năm mới có thể vượt qua được.
Nhưng hôm nay điều vi diệu đã xảy ra. Trong cùng một ngày mà có đến tận hai chàng thiếu niên trẻ đã lần lượt vượt qua thành công. Mà họ lại cùng chung một thế hệ nữa, khiến cho những ai may mắn chứng kiến đều vô cùng sửng sốt. Họ còn chưa tin vào những điều mà đôi mắt đã cho họ thấy.
Núi cao còn có núi cao hơn, Triết Hạn nhìn thấy thái độ cùng dáng vẻ của Trương Vệ đang thể hiện ra trên võ đài đã khiến hắn trở nên điên tiết. Vấn đề nằm ở chỗ, so về tuổi tác Trương Vệ nhỏ hơn Triết Hạn tận hai tuổi nhưng đã làm được điều mà hắn đã phải gian lận và đánh đổi sự hành hạ về thể xác mới có thể đạt thành. Trong khi Trương Vệ chỉ cần một chiêu thức đơn giản là đã có thể làm được điều đó.
Chỉ cần nghỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến cho sự kiêu ngạo và sỉ diện bao lâu nay của Triết Hạn bị đả kích không hề nhỏ. Các đầu ngón tay vô thức mà xiết chặc vào nhau theo chiều của cảm xúc đến nổi xuất hiện từng đường kẻ máu lúc nào không hay. Cái hư danh thiên tài gia tộc đó làm sao hắn cam tâm chia sẽ nó cho người khác được.
….
Thình thịch…Thình thịch.
Nhịp tim đập lúc nhanh lúc chậm, luân phiên phát ra trong thí luyện trường. Không gian nơi này trở nên yên lặng đến lạ thường chỉ sau khi Trương Vệ tung ra sức mạnh thị phạm cho tất cả thấy. Không ai dám thốt ra một câu từ nào nữa vì thiếu niên trước mắt, đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Nhưng cũng phải có ai đó phá bỏ đi bầu không khí quái dị này. Và người làm điều đó là Trương Khả Nhi. Nàng đứng lên, dùng ánh mắt cáu gắt nhìn Trương Vệ. Khuôn mặt xinh đẹp liền nhanh chóng bị nàng biến đổi thành vẻ mặt ganh đua và đố kỵ, nàng nhếch cái môi hồng thuận với ngữ khí bực bội nói:
“Chắc chắn có gian lận ở đây, làm sao có thể như vậy được chứ. Hoang đường.” Lời nói to đến mức ở trên đài quan sát cũng có thể nghe thấy. Khiến Trương Vệ không thể không để tâm đến lời nói đó được, buộc chàng phải liếc khẽ cái đầu mà nhìn Khả Nhi. Con mắt sắt lạnh của chàng quan sát nữ nhân ương ngạnh đứng gần lan can và đang hướng tầm nhìn về phía chàng mà cười khinh khi đáp lại:
“Biểu muội, nếu muội muốn luận tội ai đó. Thì muội phải đưa ra bằng chứng xác đáng. Ăn có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bậy được đâu.”
Khả Nhi vô tình bắt lấy ánh mắt nhưng lang như sói đó của Trương Vệ khiến nàng không tự chủ mà nuốt xuống vài ngụm nước bọt. Cơ miệng cũng không thể khống chế mà run lên vài trận. Những người đang có mặt ở đây đều đang dõi theo sự việc cực kỳ hấp dẫn này mà không tiện để xen vào. Nhưng Trương Ngọc thì có, nàng nhìn thấy thái độ kèm sự không tôn trọng phát ra từ người của Khả Nhi buộc nàng phải lên tiếng nhắc nhở:
“Khả Nhi tỷ. Nếu tỷ không phục có thể xuống sân mà thử sức với Trương Vệ mà.”
Khả Nhi vẫn còn đang vật lộn với ánh nhìn của Trương Vệ nay lại thêm lời nói của Trương Ngọc bồi vào, khiến nàng nhất thời hoang mang. Gương mặt không hiểu vì lý do gì đã đại biến và rụt rè hẳn lại, khuôn mặt theo đó mà cúi thấp xuống. Bất giác nhìn nàng như thể là một con mèo ngoan vậy.
Biểu hiện của Khả Nhi khiến Trương Vệ nhất thời kinh ngạc, chàng không thể tin được là lại có một ngày ả nữ nhân bất trị này. Lại có lúc nhún nhường kẻ khác. Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Tuy nhiên điều thú vị chính là, không một ai, kể cả Triết Hạn. Đứng lên mà chống đối lại lời của Trương Ngọc, điều này khiến chàng chất một bụng thắc mắc.
Chàng liền xoay người nhìn về phía mỹ nhân xinh đẹp hút mọi ánh nhìn, đang đứng trên khán đài kia với ánh mắt suy tư. Nhìn nụ cười ôn hòa cùng gương mặt cuốn hút ấy khiến Trương Vệ không sao có thể hình dung được nàng có thân phận gì. Có lẽ trong cái gia tộc này, chỉ có mình chàng là không biết đến thân phận của nàng mà thôi. Một phần cũng là do nàng ấy không nói, còn lại thì Trương Vệ cũng không mấy quan tâm đến điều đó. Bất quá chàng chỉ biết nàng có danh phận lớn đến mức phải khiến cha chàng cũng phải dè chừng.
Mà nay chỉ với danh phận bí ẩn kia mà đã khiến Khả Nhi im lặng thì quả thật khiến người ta cảm thấy khủng bố quá rồi. Trương Vệ hít hà một hơi lấy tay vỗ vỗ lên trán, thầm nhủ.
“Hài ta đúng là tên ngốc, sao xung quanh ta ai cũng thần thần bí bí như vậy chứ.”
Kim Mã đậu trên vai Trương Vệ từ nãy đến giờ, bắt được vẻ mặt khó xử của chàng liền cười rồi tiếp lời:”Haha. Tiểu tử ngươi không biết thân phận của nàng sao.” Với giọng nói cố tỏ ra vẻ nguy hiểm. Thấy thế không mất một giây phản xạ, chàng liền đáp.
“Ngươi biết.”Nhìn gương mặt dở khóc dở cười mang đầy vẻ hóng chuyện của Trương Vệ. Kim Mã liền tạo ra dáng vẻ suy ngẫm rồi rất nhanh mà phản hồi.
“Đương nhiên biết, nhưng nói ra chỉ sợ ngươi không dám đi ngủ. Thôi đi để nàng tự nói có lẽ tốt hơn đấy.”
Kim Mã cố tỏ ra vẻ cho lắm nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, khiến Trương Vệ có chút hụt hẫn. Nhưng dù sau chàng cũng không quan tâm chuyện này từ đó giờ rồi. Nên dù cho có biết hay không điều đó cũng không có gì là to tát.
“Hừ. Sao cũng được.”
Tạm thời gát lại tâm tư, Trương Vệ thu lại ánh mắt đang hướng về Trương Ngọc mà chuyển dịch lên Linh Cốt Đài. Với tâm trạng chông chờ sự công nhận từ các trưởng bối trong Trương gia.
…
Ở bên trong Linh Cốt Đài, trên gương mặt tám trưởng bối đều đang thể hiện ra những cảm xúc trái chiều.
Chú ý nhất đương nhiên là Trương Trung, ông luôn coi thường và khinh miệt Trương Vệ. Nhưng nay lại chứng kiến khả năng phi phàm của chàng chỉ trong hai năm ngắn ngủi khiến lão không ngừng phát ra mồ hôi lạnh. Không biết lão đang lo sợ rằng Trương Vệ sẽ giành mất vị trí của con trai lão, hay là còn vấn đề gì khác. Chỉ thấy lão lẩm bẩm trong miệng:
“Sao chuyện này lại có thể?” Kèm với ánh mắt đang lộ rõ sự lo lắng.
Nhưng may thay những biểu hiện đó, hầu như những người khác đều không hề nhận ra. Bởi vì họ đều đang tập trung hướng về Trương Bảo.
Thu hút sự chú ý như vậy cũng bởi vì Trương Bảo từ nãy đến giờ cứ cười không ngớt. Thỉnh thoảng ông lại vuốt râu, tấm tắt khen Trương Vệ. Đồng một cảm xúc ấy, Trương Thừa Hức liền nói thêm vài lời hay ý đẹp.
“Tiểu tử Trương Vệ này quả thật không phải dạng vừa. Chỉ trong một khoảng khắc, Hỏa liệt nộ liên tâm đã thiêu rụi Mộc Ngưu. Với loại chân khí này có thể so với Bảo chủ lúc trẻ rồi chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Xem ra nó đã tìm được thầy giỏi.” Với tính tình không nịnh bợ ba hoa, lời khen của lão quả thật rất có sức nặng.
“Ừm. Hỏa liệt của nó thậm chí còn uy lực hơn Trương Bảo lúc trẻ. Đây không phải là hổ phụ sinh hổ tử hay sao.” Câu nói vang ra từ cuống họng của một trưởng lão với tuổi đời còn khá trẻ chắc đâu đó trong khoảng bốn mươi. Vị ấy là Trương Liệt “Ngũ Trưởng lão”.
Các Trưởng lão ai nấy cũng thêm vào một vài câu khen ngợi. Duy chỉ có Nhị Trưởng Lão vẫn chưa thấy lên tiếng, nên đã gây ra không ít sự hoài nghi. Thấy lão có biểu hiện lạ Trương Thừa Hức liền chậm rãi đi đến vỗ vào lưng lão một cái. Khiến lão giật hết cả mình.
Sau đó Thừa Hức cười có ý đùa giỡn nói:
“Ngươi sao thế, lo lắng con trai ngươi mất ghế thiếu chủ à.”
Trương Trung duy trì im lặng đến giờ này. Khi nghe thấy Thừa Hức hỏi kèm với ánh mắt của những người xung quanh thì cười gượng, đáp:
“Hừ. Đây chỉ là thí luyện, đại lễ mới quyết định cơ mà. Đừng có vui mừng quá sớm, chẳng qua Trương Vệ chỉ là ăn may thôi.” Do lão vẫn chưa kịp suy nghĩ trước khi mở lời, nên giọng nói có phần hơi lớn. Khiến Trương Bảo liền nghe thấy, xẹt qua trong ánh mắt ông một tia ủy khuất. Không để thời gian có khoảng nghỉ, Trương Bảo ngay lập tức dùng giọng nghiêm nghị cùng thái độ vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng Trương Trung mà nói:
“Trương Trung. Dù ai làm thiếu chủ thì Triết Hạn cùng Trương Vệ đều là người của Trương tộc. Hà cớ gì ngươi lại phải so đo thiệt hơn, chúng ta chẳng phải đều là đại gia đình hay sao.”
Trương Bảo đã trưng ra dáng vẻ nghiêm trọng, khiến các trưởng lão cảm nhận được vấn đề này không hề đơn giản, nhưng họ cũng rất nhanh đáp lại.
“Phải, Trương Bảo Chủ nói đúng.” Tất cả gật đầu và đồng thanh như một thể thống nhất.
“Ta đương nhiên là không có ý kiến gì về việc đó. Chỉ mong mọi chuyện công bằng mà thôi.”
Với câu nói đó coi như đã chấm dứt xung đột mâu thuẫn đang hiện hữu nơi Linh Cốt Đài, Trương Bảo cũng không muốn mọi chuyện lai phức tạp hóa lên. Nên ông nhanh chóng thu lại cảm xúc, rồi nói tiếp:
“Được rồi. Cũng sắp đến giờ hẹn với Nhị Hoàng tử tiên tộc. Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.”
Tiếp đến ông đứng lên đi dần ra phía lân can hướng tầm nhìn về khoảng sân thí luyện nơi Trương Vệ đang đứng mà nở một nụ cười hiền hòa. Sau đó uy nghiêm nói to và rõ.
“Hôm nay là ngày đại hỷ của Trương gia ta, vì có tận hai hậu bối đã xuất sắc vượt qua Mộc Ngưu khiến ta rất hài lòng. Tuy nhiên hôm nay thí luyện vẫn tiếp tục nhằm tìm ra những ứng viên sáng giá cho gia tộc. Đặng tham gia đại lễ săp tới, mong mọi người hãy cố gắng thể hiện thật tốt.”
“Tuân lệnh Bảo chủ.” Đáp lại lời của Trương Bảo tất cả đồng thanh hô to.
Trước khi Trương Bảo rời đi ông vẫn không quên nhìn đứa con của mình một cái, trong thâm tâm ông luôn tự hào về đứa con này. Và cũng thật là hữu ý khi ánh mắt của Trương Vệ cũng đã va phải tầm mắt của ông. Hai cha con, bốn ánh mắt nhìn nhau với những cảm xúc dâng trào. Mặc dù đây chỉ là cuộc thí luyện mang tính chất tham khảo.
Nhưng như thế cũng là đủ để Trương Vệ cho Trương Bảo thấy rằng, chàng có thể làm tốt mọi chuyện đến như thế nào. Còn mấy ngày nữa thôi thì đại lễ sẽ diễn ra và lúc đó cũng sẽ là ngày mà chàng sẽ dẹp tan đi dư luận mà trở về cuộc sống mà chàng vốn phải thuộc về.
“Cha, con làm được rồi. Người có thấy không. Con sẽ lấy lại hết những thứ mà thiên hạ này đã gắn lên người của con.”
“Phải, ta thấy. Con đã làm rất tốt con của ta.”
Đại Lục Liên Hoa