Đại Lục Liên Hoa
Chương 49: Chương 49: Ai Mới Là Thiên Tài ?
Làn khói dần dần tan biến theo thời gian. Chỉ để lại trên sân một thân nam tử.
Trương Vệ đứng đó với phong thái của một kẻ chiến thắng, bàn tay phải của chàng vẫn đang nắm lấy một chút khói còn vương lại. Sau đó chàng nhẹ nhàng buông thả, mặc cho làn khói ấy tùy ý tan biến. Dáng đứng tuyệt hảo kèm cơn gió tinh ý đã tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ một vị anh hùng thực thụ.
Thí luyện Mộc Ngưu vốn dĩ được coi là cột mốc thí luyện cao nhất, xưa nay hiếm có ai vượt qua được nó khi còn ở độ tuổi thanh niên thiếu nữ. Nhưng hôm nay trong một ngày duy nhất mà có đến tận hai chàng thiếu niên trẻ, lần lượt vượt qua. Khiến cho những ai may mắn chứng kiến đều vô cùng sửng sốt. Họ còn chưa tin vào những điều mà chính họ đã nhìn thấy.
Trương Triết Hạn nhìn thấy thái độ cùng phong thái của chàng thiếu niên nhỏ hơn mình tận hai tuổi. Dáng vẻ đó khiến hắn tức điên.
Trương Vệ tuổi đời còn trẻ mà có thể dễ dàng vượt qua thử thách chỉ với một chiêu, trong khi bản thân hắn phải gian lận, đẩy cơ thể phải chịu hành hạ đủ đường mới thắng được. Chỉ mới nghĩ đến đó thôi thì hắn đã không nhịn nổi cơn hận và ghen tỵ trong lòng. Hắn tức đến run lên từng cơn, bàn tay xiết chặc vào nhau đến nỗi máu đã chảy khi nào hắn vẫn không biết. Thần trí của hắn đã thật sự bất minh cái danh xưng thiên tài của hắn xem ra sắp bị thu lại trong tay của Trương Vệ rồi.
Thình thịch…Thình thịch.
Không gian nơi thí luyện trường cũng chợt yên tĩnh đến lạ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở rõ ràng của từng người phát ra từ trong lồng ngực.
“Chắc chắn có gian lận ở đây, làm sao có thể như vậy được chứ. Hoang đường.” Trương Khả Nhi đứng lên, ánh mắt cáu gắt nhìn Trương Vệ. Giọng nói của nàng đã phá vỡ đi sự yên tỉnh bất thường đang diễn ra ở đây.
Trương Vệ nghe thế thì khẽ liếc nhìn nàng một cái, coi như là cũng có môt chút tôn trọng nàng ta rồi. Sau đó dùng giọng khinh khi nói:
“Biểu muội, nếu muội muốn luận tội ai đó. Thì muội phải đưa ra bằng chứng xác đáng. Ăn có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bậy được đâu.” Với một con mắt được Trương Vệ xoay về phía nàng, ẩn trong đó một sự sắc lạnh đến rợn người. Như thể một con sói hoang giờ mới được thỏa sức bung xỏa vậy. Thật đáng sợ.
Khả Nhi vô tình bắt lấy ánh mắt đó khiến nàng vô thức mà nuốt xuống vài ngụm nước bọt. Cơ miệng cũng không thể khống chế mà run lên vài trận.
“Khả Nhi tỷ. Nếu tỷ không phục có thể xuống sân mà thử sức với Trương Vệ mà.” Trương Ngọc nhìn Khả Nhi mà nhàn nhạ nói. Đôi mắt của nàng như thể thách thức những kẻ dám bắt nạt Trương Vệ lúc này vậy.
Nghe những lời nói đó của Trương Ngọc gương mặt của Khả Nhi đại biến, liền rụt rè hẳn lại. Không dám to tiếng nữa. Khiến Trương Vệ cũng khá ngạc nhiên. Trước giờ mặc dù nói Trương Ngọc là người trong Trương gia nhưng thân thế của nàng tuyệt nhiên không ai biết đến. Trương Vệ cũng có lúc dò hỏi nhưng nàng tuyệt đối không hề nói ra. Bất quá chàng chỉ biết nàng có danh phận cũng phải khiến cha chàng cũng phải dè chừng.
Nay đến Khả Nhi hung dữ, ương ngạnh cũng phải e sợ nàng thì chuyện này xem ra không bình thường. Chàng bất giác lấy ta vỗ vỗ trán nói nhỏ:
“Hài ta đúng là tên ngốc, sao xung quanh ta ai cũng thần thần bí bí như vậy chứ.”
“Haha. Tiểu tử ngươi không biết thân phận của nàng sao.” Kim Mã tiếp lời.
“Ngươi biết.”
“Đương nhiên biết, nhưng nói ra chỉ sợ ngươi không dám đi ngủ. Thôi đi để nàng tự nói có lẽ tốt hơn đấy.”
“Hừ. Sao cũng được.”
Trương Vệ tạm thời thu lại ánh nhìn, chuyển dịch nó về phía võ đài nơi các vị trưởng bối đang ngồi. Ánh mắt chàng chờ đợi sự công nhận từ các trưởng bối trong gia tộc họ Trương.
Trên Linh Cốt Đài ấy, là một khung cảnh của cảm xúc hỗn tạp. Đầu tiên là Nhị Trưởng Lão.
Từ lúc Trương Vệ thể hiện Hỏa công, Trương Trung đã không ngừng phát ra mồ hôi lạnh. Hắn tự nói với lòng.
“Sau mọi chuyện lại ra nông nổi này chứ. Không thể?”.
Trái ngược với lão là Trương Bảo ông không ngừng vuốt râu, và cười không ngớt. Thừa Hức thấy vậy thì nói thêm:
“Tên tiểu tử Trương Vệ này quả thật không phải dạng vừa. Chỉ trong một khoảng khắc, Hỏa liệt nộ liên tâm đã thiêu rụi Mộc Ngưu. Với loại chân khí này có thể so với Bảo chủ lúc trẻ rồi chỉ có hơn chứ không hề thua. Xem ra nó đã tìm được thầy giỏi.”
“Ừm. Hỏa liệt của nó thậm chí còn uy lực hơn Trương Bảo lúc trẻ. Đây không phải là hổ phụ sinh hổ tử hay sao.”
Ngũ Trưởng Lão”Trương Liệt” khen. Ông là người trẻ nhất trong các Trưởng lão mới chỉ 40, dáng người điềm tỉnh trưởng thành.
Các Trưởng lão ai cũng thêm vào một câu khen ngợi. Riêng Trương Trung vẫn duy trì sự im lặng từ nãy đến giờ. Còn thân thể thì không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Thấy vậy Thừa Hức vỗ lưng lão một cái khiến lão giật mình. Sau đó cười nói:
“Ngươi sau thế, lo lắng con trai ngươi mất ghế thiếu chủ à.”
Trương Trung cười gượng, đáp:
“Hừ. Đây chỉ là thí luyện, đại lễ mới quyết định cơ mà. Đừng có vui mừng quá sớm, chẳng qua Trương Vệ chỉ là ăn may thôi.”
Nghe những sự đố kỵ hiếu thắng cùng hành động của Trương Trung, Trương Bảo liền dùng giọng nghiêm nghị đáp:
“Trương Trung, dù ai làm thiếu chủ thì. Triết Hạn cùng Trương Vệ đều là người của Trương tộc. Hà cớ gì ngươi lại phải so đo thiệt hơn, chúng ta chẳng phải đều là đại gia đình hay sao.”
“Phải, Trương Bảo Chủ nói đúng.” Mọi người gật đầu đồng thanh khiến Trương Bảo thấy gượng . Hắn cố nặn ra một nụ cười rồi hồi đáp:
“Ta đương nhiên là không có ý kiến gì về việc đó. Chỉ mong mọi chuyện công bằng mà thôi.”
“Được rồi. Cũng sắp đến giờ hẹn với Nhị Hoàng tử tiên tộc. Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.” Trưởng Bảo chậm rãi thu lại niềm vui, sau đó dùng giọng nghiêm nghị mà nói chứng tỏ quyền uy của một tộc trưởng. Tiếp đến ông đứng lên đi dần ra phía lân can hướng tầm nhìn về khoảng sân thí luyện nơi Trương Vệ đang đứng mà nở một nụ cười hiền hòa.
“Hôm nay là ngày đại hỷ của Trương gia ta, vì có tận hai hậu bối đã xuất sắc vượt qua Mộc Ngưu khiến ta rất hài lòng. Tuy nhiên hôm nay thí luyện vẫn tiếp tục nhằm tìm ra những ứng viên sáng giá cho gia tộc. Đặng tham gia đại lễ săp tới, mong mọi người hãy cố gắng thể hiện thật tốt.”
“Tuân lệnh Bảo chủ.” Đáp lại lời của Trương Bảo tất cả đồng thanh hô to.
Trước khi Trương Bảo rời đi ông vẫn không quên nhìn đứa con của mình một cái, trong thâm tâm ông luôn tự hào về đứa con này. Và cũng thật là hữu ý khi ánh mắt của Trương Vệ cũng đã va phải tầm mắt của ông. Hai cha con, bốn ánh mắt nhìn nhau với những cảm xúc dâng trào. Mặc dù đây chỉ là cuộc thí luyện mang tính chất tham khảo.
Nhưng như thế cũng là đủ để Trương Vệ cho Trương Bảo thấy rằng, chàng có thể làm tốt mọi chuyện đến như thế nào. Còn mấy ngày nữa thôi thì đại lễ sẽ diễn ra và lúc đó cũng sẽ là ngày mà chàng sẽ dẹp tan đi dư luận mà trở về cuộc sống mà chàng vốn phải thuộc về.
“Cha, con đã làm được rồi. Người có thấy không. Con sẽ lấy lại hết những thứ mà thiên hạ này đã gắn lên người của con.”
“Phải, ta thấy. Con đã làm rất tốt con của ta.”
Đại Lục Liên Hoa