Đại Lục Liên Hoa
Chương 16: 16: Hồi 15: Nỗi Lòng Của Thạch Nghị Và Sự Đồng Lòng Của Dân Làng
Độ giữa giờ Tý dân làng đã được lệnh tập hợp lại ở quảng trường giữa làng, họ liền bỏ dở những việc mình đang làm mà đến. Chưa đầy một khắc quảng trường đã chật kín, không thiếu một ai. Tần Kha sau một lúc tức giận ông cũng đã bình tĩnh trở lại,hoà mình vào dân làng ở quảng trường. Ánh mắt mọi người đều hướng về phía lễ đàn ở trung tâm.
Mọi người vẫn chưa thấy trưởng làng đến cho nên họ quay qua bàn luận với nhau, đoán xem Thạch Nghị tập trung mọi người lại là có việc gì. Mỗi người một câu khiến nơi này chả khác gì cái chợ, um xùm hết chỗ nói .
Khi mọi người vẫn đang bàn luận thì Thạch Nghị từ trong đám đông đi đến lễ đàn, ông bước từng bước khó khăn lên bậc tam cấp, nếu không có Thu Hà giúp chắc ông còn lâu mới đi lên nổi.
Ông đi ra giữa tế đàn thì dừng lại.
Thu Hà lui lại phía sau vài bước. Để Thạch Nghị chống gậy đứng đó mà phát biểu.
Cũng như những lần phát biểu trước. Ông Ừ một cái trong cuốn họng, cho thanh âm trong trẻo hơn. Rồi bắt đầu mở lời với chất giọng run run đặt trưng.
” Chư vị. Cám ơn tất cả mọi người đã đến đây đông đủ như thế này.”
Giọng của Thạch Nghị thu hút sự chú ý của cả quảng trường, sự ồn ào trước đó đã không còn nữa. Trả lại không gian yên lặng, hàng ngàn ánh mắt đều đang dõi theo ông.
” Chư vị . Chúng ta đang đối diện với khó khăn mà trước giờ chưa từng có . Nay ta có điều muốn nói ”
Với phong thái của người đứng đầu, ông không để mọi người phải chờ đợi quá lâu.
” Hai ngày nữa đây, Giám Sát Quan Phàn Thành sẽ đến thu thuế, với số tiền lên đến 300 ngàn lượng ”
Tiếp đến ông phẫy tay ra dấu. Thu Hà tiến lên trong tay bà là một cái gương nhỏ.Bà mở nó ra trước mặt dân chúng . Bên trong chỉ có vài thỏi bạc nén ước chừng 10 lượng bạc.
Ánh mắt mọi người lộ rõ sự hoang mang, nhìn nhau mà không biết nói gì. Thạch Nghị hiểu điều đó nên ông nói tiếp
” Đây là ngân khố của chúng ta. giờ trong làng chỉ còn có 10 lượng . Với số lượng ít như vậy thì chúng ta không có cách nào trong vòng 2 ngày tới mà kiếm đủ. Vậy cho nên ta có một cách này giúp chúng ta thoát khỏi nghịch cảnh, không biết các vị có đồng ý nghe theo không ”
Lời vừa dứt thì không khí lại lại bị xáo trộn lên bởi những lời bàn luận
Người này thì nói ” Chỉ còn 10 lượng còn thiếu tận 290 ngàn lượng ”
Kẻ kia thì thắc mắc ” Làm sau chúng ta có thể kiếm đủ ”
Kẻ khác thì hoang mang ” Chẳng lẽ chúng ta , phải bán mạng hay sau đây chứ ”
Những lời bán tán không hề dừng lại, Thạch Nghị đứng trên cao nhìn mọi người như thế thì ông cũng thở dài chứa đựng sự mệt mỏi.
Tần Kha thấy mọi người như vậy thì bực tức quá đỗi. Ông nhảy lên giữa lễ đài đứng chắn trước mặt Thạch Nghị, hít một hơi thật sâu. Rồi hét lớn
” Mọi người trật tự ”
Tiếng hét của ông áp đi tiếng bàn luận, khiến mọi người nín lặng
” Mọi người. Chẳng phải Trưỡng làng đã bảo có cách hay sao?. Tại sao chúng ta không nghe tiếp mà lại có sự nghi ngại đó. Chẳng phải con người này đã lãnh đạo chúng ta trong suốt thời gian qua với những quyết định sáng suốt hay sao ?”
Lời nói của Tần Kha khiến mọi người tĩnh ngộ , họ đồng thanh hô to
” Chúng tôi tin tưởng ông, ông cứ nói đi chúng tôi nhất nhất nghe theo ”
Thấy mọi người đã hiểu những gì mình nói, Tần Kha mỉm cười , sau đó ông xoay người về sau nhìn Thạch Nghị , Thạch Nghị đáp lại những điều ông nói bằng một cái gật đầu như thể để cám ơnTần Kha .Ông tiến lên nói tiếp:
” Thịt của bọn Hải Vương này rất quý, tôi biết chúng ta đang rất đói , tuy nhiên chúng ta hãy vì sinh mạng của tất cả mọi người trong làng mà bán hết chúng đi để thu về ngân lượng ”
Nghe thấy bán hết , mọi người nhìn nhau bởi vì bọn Hải Vương này được mệnh danh là mỹ vị nhân gian, tuy da chúng cứng cáp nhưng thịt chúng rất ngon, giúp người ăn bồi bổ tuvi, cường thân tráng thể. Bên ngoài chợ rất hiếm mới có được một lạng thịt của loài này mà dù cho có bán thì cũng với giá rất cao, nên chỉ có những người có tiền mới được dùng, người nghèo đừng hòng mơ tới thậm chí là chạm đến.
Sở dỉ chúng được coi là cực phẩm vì nó chỉ tồn tại ở Long Cung của Huyền Vũ. Muốn giết được nó cũng là một vấn đề. Người bán chúng toàn là người của Long Cung cho nên mới có giá cao như vậy. Việc Thư Di giết chúng và tặng cho dân làng là một phước báo, cho nên dân làng định sẽ tổ chức một bữa tiệc linh đình để thưởng thức thứ này sau bao ngày họ chỉ dùng những buổi ăn đạm bạc.
Tuy nhiên giờ đây Thạch Nghị lại đề nghị bán chúng đi, khiến nhiều người cũng không tin được vào tai mình, họ đã rất mệt mỏi kèm đói, nhưng giờ thành quả đó lại không thuộc về mình thử hỏi ai cam tâm mà chấp nhận được đây.
Thạch Nghị hiểu điều đó hơn ai hết, yêu cầu này của ông có phần quá đáng, nhưng ông không còn sự lựa chọn nào nữa. Ông nhìn mọi người , có người tức giận có người thất vọng, ông hiểu chứ, nhưng số phận trêu ngươi còn người.
Tần Kha đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của Thạch Nghị . Thì ông bất lực mà xiết chặc nắm đấm trước sự vô dụng của bản thân.
Độ chừng nữa khắc thì quãng trường bỗng nhiên im lặng, cứ như thời gian đã bị đóng băng tại khoảng khắc này vậy. Có lẽ họ sắp đưa ra quyết định của mình.
” Chúng ta là Ngư phu mà đúng không ? Ngày mai ra đánh bắt là có ngay thức ăn mà ?” Một người trong đám đông lên tiếng phá vỡ sự im lặng
” Phải , Phải . Chúng ta là ngư phu sống nhờ sông và biển mà”
” Ông đừng tự trách nhé . Trưỡng làng , mọi người hiểu cho ông mà ”
” Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua ”
” Đúng , Đúng ”
Mọi người hừng hực khí thế, nhưng câu nói lạc quan đó khiến Thạch Nghị không kiềm được nước mắt mà rơi lệ.
Giọt lệ của ông như khởi đầu cho cảm xúc vỡ òa của dân làng tất cả cũng rơi lệ theo. Cả quãng trường nước mắt giàn dụa.Họ đã cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng xem ra cảm xúc là thứ gì đó rất khó kiềm chế được lúc này.
Sau khi thống nhất, ngay trong đêm Tần Kha đã dẫn theo 100 trai tráng trong làng , vận chuyển tất cả thịt Hải Vương đến thành thị lân cận để bán . Khi toán dân làng vận chuyển đã rời đi, ông xoay lại nói với Thu Hà.
” Ngươi hãy nói lại với các vị đại hiệp đó là chúng ta đã chia đều cho dân làng hết rồi, Tuyệt đối không để cho họ biết chúng ta đã bán chúng đi biết không . Đây là một cân thịt, hãy đãi họ ăn rồi tiễn họ lên đường đi”
Thu Hà vâng lệnh nhận lấy rồi trở về nhà.
Liên Thanh đang ngủ say thì cô bé nghe tiếng bước chân của Thu Hà trở về liền bừng tỉnh, cô bé đã quá đói rồi.
Ánh mắt nhìn thấy Thu Hà trước cửa thì nhãn cầu cô bé mở to ra, háo hức chạy đến ôm lấy chân bên trái của bà
” Mẫu thân ơi. Con đói quá,mọi người đã chia xong rồi phải không ạ ?”
Thu Hà nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của con thì không đành nói ra sự thật. Bà ôm con vào lòng mà khóc.
Liên Thanh ngây thơ vẫn không hiểu tại sao mẹ mình lại khóc, liền đưa bàn tay nhỏ bé đó lau đi những giọt lệ của bà.
” Mẫu thân, sau người lại khóc.”
” Không. không có gì đâu, thịt đây ,con hãy đem vào trong đi, ta sẽ vào nấu ngay ”
Bà cố gắng nuôt nước mắt vào trong , bình tĩnh lại mà nói.
Liên Thanh cầm lấy mỉm cười , tung tăng nhảy nhót vào bếp.
Thu Hà ở lại một mình, bà thở dài lo cho tương lai của họ
” Chỉ mong bọn họ kịp trở về trước ngày quan quân Phàn Thành đến đây “.
Ánh mắt bà nhìn về phía mặt trăng ngoài cửa sổ kia, sắp đến giờ đánh bắt của họ rồi
Đại Lục Liên Hoa