Đại Lục Liên Hoa
Chương 142: Chương 142: Phượng Hoàng Và Chân Long.
Trong giây phút bị kẻ khác quấy rối. Thẩm Y Y chợt cảm thấy nhớ đến Trương Vệ.
Kể từ cái ngày định mệnh đấy không một ngày nào mà nàng không nhớ đến hình bóng của chàng. Nỗi nhớ nhung âu chỉ gói gọn trong một cái bạc tay đau đớn mà nàng đã dành tặng cho Trương Vệ.
Hình ảnh gương mặt cam chịu của chàng đã khắc ghi mãi trong trái tim nhỏ bé của nàng không thể nào phai.
Bất giác nàng nở một nụ cười, một nụ cười ngây ngô trong tình yêu. Cảm giác tiêu cực trước đó cũng đã được nàng mạnh mẽ vứt vào một xó.
Thẩm Y Y trong y phục môn phái đã tiếp tục tiến đến cánh cổng để bước vào bên trong khán đài. Thì một âm thanh đã ngăn cản bước chân của nàng.
“Thanh Âm Nữ Đế tới… ” Một giọng của thái giám trong cung vang vọng trong hành lang.
Từ đằng xa hàng trăm thái giám cùng tì nữ đứng xếp hàng ngay ngắn. Gương mặt trịnh trọng dạt sang hai bên lối đi để nhường bước cho một nữ nhân đang tiến vào.
Nữ nhân ấy mặt lên người bộ y phục trắng mỏng là sự kết hợp của những mảnh vải ghép với nhau mà thành. Nói trong suốt cũng không đúng mà kín đáo cũng không hề sai.
Sau lưng nàng đã có thần trang chiếu tỏa. Khí chất toát ra kinh thiên động địa áp đảo quần hùng.
Dung mạo không hề đơn giản.
Thẩm Y Y nhìn từ xa là biết ngay người đến là Vương Trúc Chi. Nàng đã nghe nhắc đến tên nữ nhân này từ lâu. Nay mới được diện kiến khí chất toát ra khiến nàng thập phần bái phục.
Thẩm Y Y tự nhận bản thân không thể sánh được với nữ nhân kia.
Vương Trúc Chi đi đến đâu quân linh quỳ gối cung kính đến đó. Xem ra Kiến Quốc cũng không muốn mất lòng Chu Tước Điện.
Tuy nhiên chuyện không ngờ lại xảy đến.
Khi khoảng cách của Vương Trúc Chi và Thẩm Y Y chỉ còn là ba bước chân.
Trên tấm lưng của nàng vốn dĩ có hình xăm phượng hoàng lại bất chợt nóng rát. Khiến Thẩm Y Y vô cùng bất ngờ. Nàng liền bậm môi lại mà chịu đựng.
Tuy nhiên hình xăm đó lại đang rực sáng khiến nàng nhận ra điều bất thường. Bên cạnh nàng là bức tường. Không một giây do dự nàng lấy nơi vách tường kia làm màn che mà dán chặc lưng mình vào đấy.
Nhằm không để bất kỳ ai phát hiện ra.
Hai quân lính giữ cổng thấy biểu hiện của nàng lạ thì hỏi han.
“Thẩm đại nhân ngài không sao chứ.”
Thẩm Y Y tinh ý nhận ra bản thân nàng có biểu hiện như vậy đều là do nữ nhân kia làm. Nàng không biết ý đồ của Vương Trúc Chi là gì. Tuy nhiên nàng không dễ để bại lộ như vậy.
Liền cười một cách bình thản mà nói:
“Ta không sao? Chỉ là nhất thời bị choáng thôi.”
Thấy nàng như vậy hai tên lính tỏ vẻ quan tâm đứng chắn trước mặt nàng. Và đó cũng là điều nàng muốn. Nàng không muốn Vương Trúc Chi nhìn ra được bản thân đang có vấn đề gì.
Quả nhiên khi Vương Trúc Chi đi ngang qua nàng đã không nhận ra được điều gì bất thường. Nhưng đã di chuyển chậm lại một chút đặng nhìn vào đám đông.
Do thời gian cấp bách nên Vương Trúc Chi đi vội vã vào bên trong mà bỏ qua Thẩm Y Y.
Chỉ khi khoảng cách hai người đủ xa thì cơn đau từ hình săm mới chịu buông tha cho nàng.
Khi cơn đau đã qua đi, nàng mới bắt đầu có nhiều luồng suy nghĩ.
Suy nghĩ đắn đo một lúc nàng vẫn quyết định bước vào bên trong khán đài. Không có gì ngoài mục đích xem thử ý đồ của Vương Trúc Chi. Nữ nhân mạnh mẽ này không một chút do dự mà uống vào hai viên Tục Mệnh Hoàn nhằm khống chế cơn đau hành hạ.
Khi phượng hoàng đã phản ứng thì chân long cũng sẽ tương tự. Trương Vệ vẫn đang ở Vấn Lạc Nhai.
Tự nhiên thấy hình xăm trên lực đau rát thì chịu đựng không nổi. Liền trực tiếp xé áo. Nhân lúc đang ở trong phòng mình chuẩn bị về Đế Đô. Có sẵn chiếc gướng đồng liền xoay lưng lại mà xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Chàng quay lưng về phía gương khoe trọn vẹn tấm lưng trắng của mình. Thông qua gương đồng chàng đã nhìn thấy từng đường nét trên hình xăm đang không ngừng phát ra ánh sáng vàng kim. Không những thế nó vừa đau lại vừa rát.
Khiến Trương Vệ khó hiểu vô cùng bên cạnh sự khó chịu đến cùng cực.
Chàng liền chạy ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ. Và tại đây thêm một lần nữa. Hành lang bên ngoài rất hẹp. Cái đẩy cửa thật mạnh của chàng khiến Tại Thiên đang ngồi trên thành lan can giật mình và rơi xuống hồ thêm lần nữa.
Tủm.
Trương Vệ thấy họa mình gây ra liên tục thì cười ngây thơ. Rồi nói xin lỗi. Cũng là lúc đó lưng chàng lại hết đau đớn. Khiến Trương Vệ cũng không hiểu tại sao. Liền quay lại phòng và đóng cửa thật mạnh.
Rầm.
Lúc này Tại Thiên mới bò từ dưới hồ lên. Gương mặt lộ rõ vẻ cay cú. Toàn thân lại ướt đẩm. Cậu liền nói:
“Trương Vệ đang trả thù cá nhân hay sao. Rút kinh nghiệm lần này ở xa xa chút.”
Nói đoạn cậu bay thẳng lên trên nóc nhà. Rồi ngồi ở trên đấy tiện hong khô y phục luôn.
Lúc này ở bên trong Trương Vệ chuẩn bị rời đi thì vô tình chạm đến túi thơm khi trước đã được Vy Hỷ Tước tặng bên trong ngực áo.
Chàng liền cầm nó ra xem. Mặc dù nó đã cũ và có dấu hiệu của năm tháng. Nhưng dù túi thơm có tàn phai nhưng những kỷ niệm ngày ấy không thể nào phai mờ đi trong tâm trí của chàng.
Chàng dùng ánh mắt thâm tình nhìn nó rồi thầm nhủ:
” Vy Hỷ Tước muội cùng A Cẩu huynh giờ hai người đang ở đâu. Hai người có thực sự quay lại gặp ta hay không?.”
Nghĩ đến đó chàng đã không kiềm được nỗi lòng mà thốt ra thành tiếng:
“Vy Hỷ Tước à. Huynh đã trở nên vô cùng mạnh mẽ rồi. Chỉ cần muội quay về ta sẽ cho muội thấy được ánh sáng. Để tận mắt muội có thể nhìn thấy được dung mạo của ta. Khi đó muội sẽ không còn tự ti nữa.” Nói đoạn Trương Vệ mỉm cười. Một nụ cười không có chủ đích vì trong đầu chàng khi này hoàn toàn trống rỗng.
Trương Vệ liền khoát lên người bộ y phục màu trắng nhạt kèm vài chi tiết trắng sữa. Mái tóc vẫn như cũ. Búi thành cái đuôi ngựa, mái để phủ ngang trán.
Nhìn lại trong gương lần cuối nhằm khẳng định vẻ anh tuấn của mình. Sau đó mỉm cười tự tin đẩy cửa bước ra.
Nhưng lần này đã cẩn thận hơn đẩy cửa ra rất nhẹ nhàng. Nhìn quanh quan sát thật kỹ. Xác định không có Tại Thiên quanh đây thì chàng mới đẩy ra thật mạnh.
Cuối cùng thì hướng về phía xa đặng trở về Đế Đô cho kịp thời gian báo danh. Tại Thiên ngồi trên mái nhà nghe thấy tiếng mở cửa đoán Trương Vệ đã chuẩn bị xong liền phi hành xuống. Cuối cùng thì theo sau chàng đặng rời khỏi đây.
Trương Vệ không quên đến chào Đông Phương Nghi trước khi rời đi.
Đông Phương Nghi vẫn luôn ở đó. Nàng vẫn luôn bình thản mà thưởng trà. Thấy Trương Vệ đến chào tạm biệt mình thì lòng vui như trẩy hội.
Nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ lạnh lùng. Sau khi dặn dò Trương Vệ vài điều quan trọng thì nàng vung tay mở ra trước mặt hai người cánh cửa xuyên không gian để trở về Đế Đô chỉ trong tích tắc.
Thấy vậy Trương Vệ nhanh chóng tiến vào và không quên để lại một câu:
“Trên thế giới này ngoài phụ mẫu ra thì Đông Phương Tỷ là người lo lắng cho đề nhất.” Nói chưa dứt lời chánh cửa đã đóng lại. Để Đông Phương Nghi một lần nữa ở lại một mình.
Thì lúc này một nam nhân khác với gương mặt không khác gì Kinh Như Tuyết đã tiến đến chắp tay với Đông Phương Nghi mà nói:
” Thưa chúa công. Mọi thứ đã sẵn sàng.”
Đại Lục Liên Hoa