Đại Lục Liên Hoa
Chương 137: Chương 137: Ý Trời Sao? Thiên Đạo Ư?
Trước khi màn đêm kịp bao trùm lấy không gian. Và biến nơi này trở nên u tối tĩnh mịch. Hồ yêu Linh Nhi đã nắm lấy cổ tay của Hạ Tường Vũ đặng dẫn hắn bước đi.
Trong đêm tối núi Thiếu Nhất phát ra nguồn sáng vàng kim chánh khí. Như một ngọn hải đăng trong đêm đen, và ở cách nơi đó không xa lắm ước chừng hơn hai dặm đường. Có một nguồn sáng chánh khí rực rỡ không hề kém cạnh đó Thiên Am Thôn nơi đó là nơi đến của hai người Hạ Tường Vũ.
Sau một giây phút ngắn ngủi Thiền Định. Hạ Tường Vũ như thể ngộ ra một chút gì đó, nên tâm trí hắn đang tập trung cực độ. Vừa đi vừa nhớ lại lời nói của Thích Nhất Hạnh trước kia. Hắn chú ý đến từ mà Thích Nhất Hạnh đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
“Ngoại Thiền Nội Định.”
Đột nhiên hắn dừng chân đứng lại. Gương mặt ngẩn lên nhìn trời. Đêm nay trời quang đãng rất ít ngôi sao trên bầu trời đêm.
Thấy hắn có biểu hiện lạ Linh Nhi cũng theo ánh nhìn đó mà ngẩng đầu lên cao mà quán sát bầu trời. Nàng ôn nhu hỏi:
“Trên bầu trời rộng lớn kia có điều gì khác lạ chăng.”
Hạ Tường Vũ lặng lẽ một lúc lâu rồi, chậm rãi mở lời:
“Linh Nhi cô nương. Ta hỏi cô một vấn đề, cô có thể trả lời thật lòng với ta được không?”
Linh Nhi không giấu diếm, hạ đầu xuống. Ánh nhìn chuyển dịch nhìn Hạ Tường Vũ mà trả lời:
“Được, ta sẽ trả lời bằng cả tấm lòng của mình.”
“Hiện giờ cô có còn hận những kẻ đã huỷ hoại, ép mẫu thân cô đến con đường chết không. Và cả những kẻ đã nhẫn tâm đuổi cô khỏi Yêu giới nữa.” Hạ Tường Vũ ánh mắt vẫn ghim chặc trên bầu trời, không có một chút biểu cảm nói.
Trước câu hỏi đấy, Linh Nhi khẽ nghiêng người về phía Hạ Tường Vũ. Nàng đưa đẩy ánh mắt, nếp da gương mặt theo đó mà di chuyển. Gương mặt hơi nghiêng như thể những lời sắp nói ra như là tận đáy lòng:
“Câu hỏi này của ngươi, cùng là câu hỏi mà ta thường hỏi chính bản thân mình mỗi ngày. Ngươi biết không…” Nàng dường như uất nghẹn ở cổ họng, khó khăn nói tiếp. Hạ Tường Vũ nhận ra điều đó. Liền hạ đầu xuống, giọng nói vội vã hối hận vì đã lỡ hỏi đến vấn đề này:
“Linh…” lời chưa thốt ra thì Linh Nhi đã nhanh chóng nuốt xuống bi ai mà nói tiếp:
“Mặc dù ta khuyên ngươi quên đi mối hận mà sống, nhưng bản thân ta vẫn chưa thể nhìn thấu được nổi lòng của mình. Thật nực cười khi mà kẻ còn chưa tháo cái gay trong mắt của mình. Mà lại đi kêu người khác phải lấy nó ra khỏi mắt họ.” Nói đến đây, Linh Nhi như thể sắp khóc đến nơi.
Hạ Tường Vũ liền đưa tay đến định lau đi những giọt nước mắt chia kịp tuôn ra. Hắn lắp bắp với đôi mắt chớp chớp liên tục. Vì hắn cũng không cố ý khơi lại nỗi lòng của nàng. Hắn nhỏ giọng nói:
“Linh Nhi cô nương nếu không tiện trả lời thì. Cô cứ cho là chưa nghe thấy là được. Cho ta xin lỗi, chúng ta đi tiếp thôi.”
Linh Nhi không đáp, nàng buông tay hắn ra mà ngồi xuống đất. Bàn tay khéo léo vén vạt áo cần thận mới ngồi xuống. Phóng tầm nhìn xuyên qua cánh rừng nhìn lên bầu trời kia mà nói tiếp:
“Dù là vậy nhưng ta tin vào luật nhân quả của Phật gia. Những điều ngươi làm dù người khác không biết nhưng trời biết, đất biết. Không phải trời đất không trừng phạt những kẻ đó mà chưa đến lúc mà thôi. Ai cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng phải ăn năn phải hối cãi mới được tha thứ. Những điều xấu xa mà con người làm ra ngày sau sẽ phải nhận lấy hậu quả. Chúng ta không cần phải thay trời hành đạo vì ông trời chưa từng mắc nợ bất kỳ ai. Ông ấy sẽ làm những điều đó khi thời khắc phán xử đến.”
Hạ Tường Vũ thấy Linh Nhi ngồi xuống thì hắn cũng theo đó mà ngồi xuống. Hai chân duỗi thẳng chống hai tay xuống mặt đất ra sau lưng. Mà ngẩng đầu lên ngắm bầu trời mà nghe Linh Nhi nói. Vô tình hắn quay qua nhìn Linh Nhi thì gặp ánh mẳt của nàng. Ánh mắt đó có một chút đau buồn, một chút sầu khổ nhưng lẫn trong đó là một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Khiến hắn cảm thấy được an ủi. Linh Nhi nhìn thấy hắn đang nhìn mình thì cười khẽ rồi nói tiếp:
“Ngươi biết không trước đây ta đã tìm đến một trong những kẻ đã hãm hại mẫu thân của ta. Trước khi ta kết liễu hắn thì hài tử tám tuổi của hắn oà khóc van xin ta tha cho phụ thân của mình. Lúc đó ta nhận ra, nếu ta xuống tay ngay lúc đó. Thì đứa bé kia sẽ cũng không như ta chất chứa đầy hận thù. Nên ta đã tha cho kẻ đó.”
Hạ Tường Vũ bất ngờ liền nói:
“Hắn có gia đình chẳng phải cô nương không có, làm chuyện xấu thì phải trả giá bằng mạng sống mới là phải đạo.” Hắn quả quyết.
“Vậy khi ngươi giết bọn họ, rồi con cái họ quay lại giết ngươi. Vòng tuần hoàn này bao giờ mới chấm dứt. Chi bằng hãy để Thiên Đạo xử phạt hắn cho đúng với ý trời.”
Câu trả lời này khiến Hạ Tường Vũ nhăn mặt. Hắn không hài lòng bởi câu trả lời này cho lắm. Hắn không thể tha thứ dễ dàng cho dòng tộc của mình. Cho nên khó chịu ra mặt không dễ dàng gì buông thả chấp niệm. Linh Nhi hiểu cảm giác này của hắn, nàng lại nhìn thấy mình ở trong bản chất con người nam nhân này một lần nữa.
Nếu như ngày đó nàng không được vị hoà thượng nặc danh kia cứu giúp thì có lẽ nàng cũng đã chìm trong sự thù hận không có hồi kết đó rồi. Những điều nàng vừa nói kia như là lặp lại những lời nói của vị hoà thượng kia mà thôi. Nàng chậm rãi đưa bàn tay của mình chạm đến bàn tay đang chống lên mặt đất của Hạ Tường Vũ. Rồi mỉm cười dịu dàng nói:
“Trên thế giới này không ai có thể ngăn cản điều mà ngươi nghĩ, hay việc của ngươi làm. Cho nên ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm cho những điều đó. Mong rằng ngươi phải suy nghĩ thấu đáo mọi việc rồi hãy đưa ra quyết định.”
Hạ Tường Vũ hít vào một hơi, suy nghĩ trong hắn bắt đầu có những mâu thuẫn. Hắn không tin vào thiên đạo hay những thứ tương tự như vậy đâu. Đối với hắn thiên đạo ý trời chỉ là những điều mà kẻ khác bịa ra mà thôi.
Hắn từng rất tin vào có thiên đạo nhưng rồi thiên đạo đã cho hắn thấy những gì. Không nói gì xa xôi, chính cuộc sống của hắn thôi. Hắn đã làm điều gì nên tội mà đến quyền sống cũng không thể tự bản thân nắm lấy. Sự van xin cứu rỗi của hắn chỉ nhận lại sự vô tình từ thứ được gọi Thiên đạo kia.
Muốn hắn thật sự buông xuống gánh nặng này hoạ chăng hắn phải chết.
Thu lại buồn phiền, Hạ Tường Vũ chậm rãi đứng lên. Không quên lấy tay phủi đi lớp bụi đang bám trên người. Rồi nói:
“Linh Nhi cô nương, ta có thể sẽ không thể buông bỏ được. Tuy nhiên ta vẫn là ta, tuyệt đối ta vẫn sẽ theo cô nương trọn đời trọn kiếp. Nếu như mất đi động lực trả thù, ta sẽ không còn lý do nào để tiếp tục tồn tại nữa.”
Linh Nhi chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Hai ngươi mải mê trò chuyện mà không hề nhận ra ở phía xa. Trong một cánh rừng vắng. Một mảng đen tối, với hai con mắt đỏ rực đang dõi theo hai người.
Nó nhìn thấy Hạ Tường Vũ thì không giấu được sự thèm thuồng mà nói:
“Hận thù gặm nhấm đến từ thớ thịt, tuyệt vời. Người mà ta đã chờ đợi suốt mấy ngàn năm. Cuối cùng đã đến.” Hắn nở nụ cười man rợ.”Ý trời, đúng là ý trời. Trang Minh Viễn hãy chờ đấy. Lão tử sắp trở lại rồi.
Đại Lục Liên Hoa