Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại
Chương 14: Chương 14
Lại đi tới khu y học bỏ hoang, Chu Húc cảm thấy ngay cả trong không khí đều phủ kín các nhân tố hạnh phúc, không lâu trước đây y và Thẩm Mộng vẫn là người xa lạ, nhưng hiện tại Thẩm Mộng đã có thể cùng chung hoạn nạn với y.
Mặt Chu Húc mang theo đỏ ửng, giống như thiếu nữ hoài xuân, trong mắt thì lại là hỗn loạn cùng điên cuồng, tương phản mãnh liệt khiến cho y có vẻ đặc biệt khủng bố.
Y và Thẩm Mộng chia thành hai đường, Thẩm Mộng đã đi đến tù giam có giấu Bức họa phong ấn lần trước, kiểm tra phạm vi phong ấn của Bức họa phong ấn, còn y lại muốn tới nơi này, bắt lấy tiểu yêu tinh bỏ trốn một mình, bụi cỏ đuôi chó vốn nên thành thành thật thật đứng ở trên bức họa.
Lúc này khu lầu bỏ hoang hoàn toàn biến thành nhà quỷ, căn bản không ai dám tới đây, khóa cửa bị hỏng cũng không ai để ý, Chu Húc đứng trước cửa đẩy nhẹ một cái, cánh cửa liền kẽo kẹt mở ra, bên trong vẫn là một lớp bụi dày, trên lớp bụi là dấu chân bừa bộn.
Dấu chân vô cùng mới, nhìn hoa văn đế giày có lẽ là một người, Chu Húc nheo nheo mắt, những dấu chân này lộn xộn lại rất nhiều, giống như một người không ngừng đi đi lại lại ở chỗ này, một giây cũng không ngừng, thẳng đến mặt đất đều là dấu chân.
Chu Húc nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc kỳ lạ, hơi mù tràn vào đáy mắt y, “Ha, thật sự thú vị.
”
Xuyên qua hành lang, bước lên lầu hai, Chu Húc liền nghe thấy tiếng khóc của một cô gái, tăng thêm tốc độ lên tầng, quả nhiên thấy một cô gái nhỏ quần áo xanh lá đang ngồi xổm dưới đất khóc thút thít, bên cạnh cô là một bóng người đen như mực, con ngươi của bóng đen là màu đỏ máu, miệng đen ngòm giống như một cái động.
“Mau cứu tôi!” Cô gái nhỏ khóc lóc vươn tay về phía Chu Húc, “Nó muốn ăn thịt tôi, cứu mạng!”
Chỉ một cái liếc mắt, Chu Húc đã biết rõ cô gái trước mắt chính là bụi cỏ đuôi chó mình muốn tìm, bóng đen đưa tay trái ra, vặn vẹo tay hóa thành sương đen, chậm rãi tiếp cận cô, cô hét lên, giống như một người bình thường bị hại.
Một lúc lâu cũng không cảm thấy được đau đớn, cô gái lấy hết dũng khí mở to mắt, bóng đen trước mắt cứng đờ giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, nếu như nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện trong không trung có vô số tơ nhỏ, đó là tơ nhện của Chu Húc, những tơ nhện này buộc chặt tứ chi của bóng đen, khiến nó không cách nào hoạt động.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi!” Cô gái ngừng khóc, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy hoảng sợ cùng may mắn, “Tiên sinh, thật sự cảm ơn.
” cô gái trông rất đáng yêu, nước mắt đọng trên lông mi, khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm đỏ bừng, vô cùng có thể kích thích đến ý muốn bảo vệ của loài người, nhưng đáng tiếc, Chu Húc không phải người.
Không để ý tới lời của cô gái, Chu Húc đi đến bên cạnh bóng đen, con nhện là một loại sinh vật mang độc, Chu Húc càng là một con nhện kịch độc, tơ nhện của y dính đầy chất độc của mình, trước giờ Thẩm Mộng đều sẽ không để ý đến tơ nhện của Chu Húc, là vì những chất độc này cũng không thể ảnh hưởng đến hắn, như vậy yêu quái này thì sao?
Trở tay một cái, vừa vặn cản lại công kích của bụi cỏ đuôi chó nào đó, Chu Húc cười cười, “Quả nhiên, bóng đen này là do ngươi tạo ra, vì cái gì? Không cho nhân loại tới đây sao?”
Cô gái đã sớm không còn dáng vẻ đáng yêu mềm mại lúc trước, trong ánh mắt của cô tràn ngập oán hận, giống như một lệ quỷ đi ra từ địa ngục, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo thành hình dạng khó coi, “Vì cái gì? Ta chỉ là muốn ở đây sống an ổn qua ngày, vì cái gì các ngươi muốn làm phiền ta!”
Chu Húc cười trào phúng, “Ngươi muốn sống an ổn? Có phải ngươi xem mình quá cao rồi hay không.
”
“Ngươi thì biết cái gì!” Cô gái gào thét, xung quanh nổi gió, lá cây ngoài phòng bay xào xạc, “Dựa vào cái gì ta phải sống ở một nơi tối tăm không tìm thấy ánh mặt trời, ta cũng muốn tự do! Ta không phải là công cụ, ta cũng có sinh mạng!”
Lời nói có thể xưng là tuyên ngôn tự do lần này hoàn toàn chọc cười Chu Húc, y cười đến nước mắt đều sắp tràn ra.
“Rất thú vị, đây thật sự là chuyện buồn cười nhất ta nghe thấy được từ khi đến nơi này, một vật nhỏ tách khỏi vật phẩm, tuyên bố mình cũng có sinh mạng.
”
“Ngươi tính là thứ gì.
” Chu Húc ngừng cười, sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi, Tiểu Thảo theo bản năng lui về sau một bước, kinh hãi nhìn y.
Sau lưng Chu Húc, bóng một con nhện đen khổng lồ giương nanh múa vuốt phản chiếu trên trần nhà, tản ra hơi thở kinh khủng, giống như một đại ma vương.
“Tưởng tượng một thứ vốn không thuộc về mình, ngươi không cảm thấy mình, quá kiêu ngạo sao?”
Tiểu Thảo ngồi xổm xuống đất, hoảng sợ không dám nhúc nhích, cả người cô đều đang run rẩy, thẳng đến cuối cùng cũng chỉ là miễn cưỡng hô lên một tiếng “Cứu mạng“, nhưng đáng tiếc một tiếng này không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng nhện, chậm rãi đến gần nơi đây.
Chu Húc tới rất đúng lúc, Thẩm Mộng vừa mới đo ra số liệu người này liền xách theo một bụi cỏ đuôi chó xuất hiện, hơi thở tản ra từ cỏ đuôi chó giống hệt trên Bức họa phong ấn.
Chỉ là cọng cỏ đuôi chó kia có chút kỳ lạ, héo rũ ỉu xìu bị Chu Húc nắm trong tay, giống như bị gió thu đìu hiu tàn sát một trận.
“Sao lại héo vậy?” Thẩm Mộng chọt chọt cỏ đuôi chó, không chút phản ứng, giống như đã chết.
“Có lẽ là thiếu nước!” Chu Húc vội trả lời, “Hiện tại tôi liền tưới cho nó chút nước!”
Cứ như vậy, Thẩm Mộng nhìn Chu Húc giội một chậu nước lên trên cỏ đuôi chó, nhưng đáng tiếc không hề có hiệu quả, cỏ đuôi chó lại càng ỉu xìu.
Căn cứ vào nguyên tắc không chết là tốt rồi, Thẩm Mộng ném cỏ đuôi chó vào phạm vi của Bức họa phong ấn, vừa ném vào, cọng cỏ đuôi chó vừa ỉu xìu kia liền biến thành một cô gái, cô gái ngồi xổm xuống, khóc đến vành mắt đỏ bừng, “Không muốn, ta không muốn về.
”
“Cái này cũng không phải do ngươi.
” Chu Húc ngồi xổm xuống, cả người đều là sung sướng mắt thường có thể thấy được, “Ngươi cũng chỉ là một góc không quan trọng của bức họa, lại đánh cắp năng lực của Bức họa phong ấn, thậm chí còn thả Ước nguyện hài nhi ra, ngươi nói mình vô tội, chỉ có mình ngươi mới tin được.
”
“Ta chỉ là quá tịch mịch.
” Tiểu Thảo run rẩy, trong giọng nói đều là sợ hãi, “Chỗ đó rất tối, không có ai để ý đến ta, vì cái gì ta cứ phải ở cái nơi đen như mực đó, mọi người đều có thể đi ra ngoài, vì cái gì chỉ có ta là không được.
”
Chu Húc còn muốn nói gì đó, lại bị Thẩm Mộng cắt ngang một cách thô bạo, “Được rồi, nói những thứ này với cô ta làm gì, nhanh chóng chấm dứt chúng ta liền đi.
”
Nước mắt chảy xuống đôi má, nhỏ giọt xuống đất, Tiểu Thảo oán độc nhìn hai người tùy tiện liền phá hủy vận mệnh của cô, con ngươi màu xanh lục từ từ hóa thành màu đen, cô cười đau khổ: “Nếu đã như vậy, hai ngươi liền đi theo ta! Đến xem địa ngục vĩnh hằng này có bộ dạng gì!”
“Ai ui, thật sự khiến ta sợ muốn chết.
” Chu Húc mỉm cười, trong mắt lại không hề có ý cười, xung quanh truyền đến tiếng *rặc rặc*, giống như mảnh kính bị nghiền nát, yêu lực đen nhánh tràn ra khỏi người Chu Húc, “Ta thấy ngươi là còn chưa học được nghe lời.
”
Thẩm Mộng thờ ơ đứng ở một bên, từ lúc đầu hắn đã biết rõ, cho dù là hắn hay Chu Húc đều chưa xuất ra toàn lực, đánh nhau mấy lần trước liền giống như chơi đùa, đây là quy củ giữa hai người bọn họ không cần nói ra nhưng cả hai đều hiểu.
Tiểu Thảo tuyệt vọng nhìn y, cô trầm mặc ngồi ở đó, thẳng đến khi cả người biến mất, lại trở về trong bức họa cô mới cười thảm, rơi lệ.
Ngay tại khoảnh khắc cỏ đuôi chó trở về, có ánh sáng nổ tung trong tù giam, trong ánh sáng màu vàng xinh đẹp, nam tử cầm cây sáo trúc bay ra khỏi bức họa, thổi một khúc gặp bạn.
“Anh tin tưởng lời cây cỏ đuôi chó kia nói không?” Đôi mắt đen kịt của Chu Húc mang theo quỷ dị, dường như đã xảy ra chuyện gì đó ngoài dự đoán của y, “Ví dụ như, trên bức họa thật sự có một bộ phận sinh ý thức, hóa thành yêu tinh.
”
“Không biết, liên quan gì tới tôi.
” Thẩm Mộng không hề giữ lại mặt mũi cho Chu Húc, cũng lười trả lời.
Bức họa phong ấn khôi phục hình dáng cũ, nó treo ở trên tường, kết giới của phong ấn đã bị thu hồi, Thẩm Mộng tiến lên, thế nhưng dứt khoát gỡ bức họa xuống, Thánh khí phong ấn của Yêu giới thu hồi mũi nhọn, mang theo hơi thở ôn hòa thân thiện.
Ngay lúc Thẩm Mộng tính toán gọi Chu Húc tới xem, một hơi thở đột ngột xuất hiện ở sau lưng hắn, Thẩm Mộng bình tĩnh xoay người tránh thoát công kích này, cũng nhìn rõ người phía sau mình.
Miệng gã không ngừng lẩm bẩm gì đó, hai mắt đỏ sậm, mang theo tơ máu, mái tóc màu đen rối bù, quanh thân mang theo mùi máu tươi, nếu như nhìn kỹ, còn có thể phát hiện quần áo trên người gã đã bị máu tươi làm ướt sũng.
Trần Xán Minh.
Thẩm Mộng cùng Chu Húc liếc nhau, hai người đồng thời cảm thấy có chút không hiểu thấu, nhân loại này đang phát điên gì vậy?
…
Cảnh sát bao vây toàn bộ trường học, cũng bắt đầu sơ tán đám người, hiệu trưởng khẩn trương đi theo bên cạnh cảnh sát, không ngừng hỏi thăm tình huống, cảnh sát xuất hiện lần này ông không nhận được bất kỳ thông báo nào, đặc biệt hiện tại là cuối tuần, sinh viên rải rác, khắp nơi đều là người bị dọa sợ.
Thấy hiệu trưởng Vương lo lắng đến độ đã sắp lên huyết áp rồi, một vị cảnh sát vội giải thích nguyên do cho ông.
“Chúng tôi đã làm một cuộc điều tra về những nhân viên bên ngoài trường, trong đó có một nhân viên cảnh sát đưa lầm Trần Xán Minh vào bên trong, cũng bởi vì sai lầm này, lúc chúng tôi tiến hành điều tra mới phát hiện một chuyện rợn người.
”
Căn nhà vắng vẻ không ai ra mở cửa, đợi đến khi nhân viên chuyên nghiệp phá khóa, hiện trường khiến tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Nơi nơi đều là máu tươi, mùi máu tươi cùng mùi thối lập tức phả ra lúc mở cửa, thi thể còn chưa hư thối hoàn toàn, thời gian tử vong chưa đến một tuần, hung khí được ném ở bên cạnh ghế sô pha, bọn họ tìm được vân tay của Trần Xán Minh ở trên đó, gã vậy mà về nhà giết chết cha mẹ mình.
Không ai biết vì sao gã lại làm như vậy, bởi vì tất cả mọi người chỉ có một từ để đánh giá về gã: Ưu tú.
Đây là một đứa nhỏ ưu tú từ nhỏ, trở thành giáo viên chính thức của đại học Thiển Chu cũng chỉ là vấn đề thời gian, gã căn bản không có lý do làm ra chuyện như vậy.
.
Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại