Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
Chương 27
139@-“Lysa, còn hành tây mang về từ đất liền không, có lẽ ta có thể thử làm cho một ít nước mắt chảy ra.” Dennis nói.
“Bệ hạ…” Lysa hơi bất đắc dĩ nhìn quốc vương bọn họ giả vờ làm ra một vẻ mặt đáng thương.
“Bệ hạ, chúng tôi nghiêm túc.” Joy nhìn về phía Siren. “Không tin, ngài có thể hỏi đứa con thân ái của ngài một chút.”
Dennis thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, cứ như thể toàn bộ đều nằm trong dự liệu: “Ngươi, vẫn không từ bỏ.”
Đôi mắt Siren nhắm nghiền lại, nét mặt hơi thả lỏng. Cứ như đang nhớ lại điều gì. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, mở mắt ra, trong con ngươi xanh thẳm mang theo sự tức giận: “Từ bỏ… Từ bỏ cái gì?”
“Ngươi phải hiểu, vị trí này trước sau gì cũng là của ngươi.” Lời của Dennis mang ý sâu xa, “Mà ta, lại trở về với biển rộng.”
“Ngươi thích bố thí như vậy, tại sao, trong lúc mẫu thân bị bệnh nặng, ngươi không rơi lấy một giọt nước mắt?” Nước biển quanh thân Siren bắt đầu chấn động lên xuống, chứng tỏ lúc này Siren đang phẫn nộ.
Được rồi, được rồi, một “thê nô”, một “mẫu khống”, cùng xuất hiện. Chung Ly nhìn trò khôi hài trước mắt này. Không biết nên nói gì mới được. (Túy: vầng, “thê nô” ở đây là chỉ cha của Chung Ly, tức là osin của vợ, cưng chiều, bảo hộ vợ mình ấy, còn “mẫu khống” chỉ Siren, tức là người cực yêu mẹ, thích bảo hộ mẹ mình ấy:v)
Nghe nói, nước mắt nhân ngư có công hiệu giúp người ta trẻ mãi, còn “khởi tử hồi sinh” gì đó vẫn phải nghiên cứu thêm. (khởi tử hồi sinh: làm cho người chết sống lại.)
Như vậy xem ra, cha y và Siren đều hi vọng dùng nước mắt quốc vương cứu người thân nhất của mình…
Chung Ly lặng lẽ nhích đến gần Lysa, “Này, này, hỏi cô một câu.”
“Đừng quấy rầy, xem trò vui đi, thật thích mấy loại kịch luân lý này.” Lysa hăng hái tràn trề, rất bất mãn với việc Chung Ly làm phiền mình.
“Chỉ một câu hỏi, nhân ngư các người không biết khóc sao?” Chung Ly nói thẳng ra sự nghi ngờ của mình.
“Ừm…” Lysa suy nghĩ một chút, “Theo cấu tạo, quả thật, chúng ta không có tuyến lệ. Cho nên có đau khổ hơn nữa cũng sẽ không rơi lệ. Nước mắt có thể làm cho người ta “khởi tử hồi sinh” gì đó, thật ra thì ở chỗ chúng ta cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi.”
“Thì ra là thế.” Chung Ly nhìn lại, mấy người ở gần đó còn đang giằng co.
Bonnie vốn hăng hái dào dạt lúc này đã hoàn toàn bị quên lãng ở bên cạnh, không xen vào được một lời nào. Suy nghĩ muốn đi tâm sự việc nhà với Manson. Kết quả vừa nhìn, Manson và Roger chen chung một chỗ, xem cuộc vui. Hai thuyền viên trên thuyền Maryanne, ở đó xem cuộc vui. Cái người gọi là Chung Ly và một nhân ngư xúm lại, hình như, cũng ở đó xem cuộc vui…
Đám bệnh thần kinh tụi bây! Bonnie buồn bực gãi đầu tóc, quyết định tiến lên thúc đẩy vở kịch chậm chạp chết tiệt này.
“Này! Rốt cuộc mấy người muốn trò chuyện đến bao giờ! Không lẽ mấy người lại bó tay với một lão già sao!”
“Ui chà…” Lysa nhún vai, “Tên ngốc này xong đời rồi.”
“Làm sao vậy?”
“Quốc vương chúng ta rất kiêng kị có người nói hắn già…” Lysa vừa dứt lời. Chung Ly rõ ràng cảm nhận được không khí bất thường ở xung quanh.
Trên ghế, sắc mặt Dennis u ám. “Thật là một đám nhóc rất không đáng yêu…”
Đinh ba giữa đại sảnh Hải Thần điện khẽ chấn động, tiếng động này bị phóng đại vô số lần trong lỗ tai bọn họ. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng che màng tai lại.
“Cái quái gì vậy! Tao đi!” Bonnie chưa dứt lời, liền hét lớn.
Tất cả mọi người có thể thấy, một loại gì đó giống với tảo chui ra ngoài từ trong khe dưới đất. Bắt lấy mắt cá chân Bonnie. Kéo gã vào trong khe.
“Ha ha ha ha!” Manson không hề nể nang cười ra tiếng, đang cười hả hê, đột nhiên phát hiện thứ gì đó giống vậy đang kéo mình lại. Đồng thời, thật bất hạnh, anh không chú ý, bị kéo xuống.
“A ha ha ha ha! Mày là heo sao!” Bonnie đẩy lỗ hổng trên mặt đất, cười nhạo Manson.
“Tao cũng không hi vọng có thằng em trai như mày!”
“Ai ám toán tao!” Hai người ầm ĩ chưa được vài câu, không biết là ai cầm thứ gì đó đập họ một cái, cùng bị kéo vào trong một khe nứt.
“Cuối cùng cũng thanh tịnh.” Roger vỗ tay một cái.
Thuyền phó của bọn họ đúng là càng ngày càng bạo lực.
Những người khác cũng không thể yên ổn được bao lâu. Chỉ chốc lát, một đội binh sĩ nhân ngư xông lên trói chặt những người còn lại.
“Mang đến địa lao.” Dennis phất tay.
Đám người Chung Ly bị cưỡng ép lôi đi.
“Không thể không nói, mấy người thật sự rất thích play trói buộc.” Chung Ly thử lôi kéo làm quen với binh sĩ.
Nhân ngư lạnh lùng liếc Chung Ly một cái, cứ như đứng trước mặt mình là một người ngu ngốc. Sau đó, kéo họ đi thẳng.
Trong cung điện, chỉ còn lại Siren và Dennis.
“Có lẽ chúng ta nên nói chuyện tốt một chút.” Dennis nheo mắt nói.
“Ta rửa tai nghe.”
Có một tổ chức thần bí như vậy, nó có sức mạnh vô địch, không có chỗ nào không có mặt nó, nhân lúc hoàng hôn, mấy chục người ập vào một gian phòng nho nhỏ, tiếp nhận gần hai tiếng tẩy não. Phần lớn dưới tình huống này, xác xuất tẩy não thành công rất cao.
Chung Ly ghét nhất là khâu đối thoại tràn đầy tình yêu thương giữa cha với con. Mà lúc này, cái người đang cúi đầu ngồi dưới đất, đối diện với y, chính là cha ở thế giới này của y.
Thôi rồi, lần này thật sự là ngay cả lời mở đầu y cũng không biết nói sao.
Trong địa lao âm u, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gào thét khóc lóc inh ỏi. Đại khái là tiếng của thuyền trưởng bọn họ – Manson.
Dù sao cũng phải nói chút gì đó để bầu không khí sinh động sôi nổi.
Trong lòng dàn xếp một lúc lâu, Chung Ly quyết định phá vỡ cục diện bế tắc này: “Ai da da, Siren và cha anh ấy cãi nhau cũng thật gay gắt. Ha ha ha ha.”
Toàn bộ địa lao vang vọng tiếng “ha ha” cuối cùng của Chung Ly. Tiếng cười ngừng lại, sau đó vẫn im lặng như trước.
Có vẻ thật lúng túng… Chứng mặt tê liệt của Chung Ly lại tái phát, cơ mặt cứng đờ, Chung Ly cảm thấy chắc chắn là vẻ mặt của mình rất khó xem.
“Mày đang nói chuyện với tao?” trong lòng Chung Ly đang im lặng lẩm bẩm, chợt nghe thấy giọng nói truyền đến từ chỗ đối diện.
Vừa nhìn, Joy đang ngẩng đầu nhìn mình. Ông ấy đúng là đã già rồi, nếp nhăn ở khóe mắt và tóc mai màu trắng. Nhưng cặp mắt vẫn vô cùng lợi hại.
“Đúng vậy…” Chung Ly do dự bỏ thêm chữ, “Cha.”
“Đúng rồi… Mày là con tao.” Joy thản nhiên trả lời một câu.
“Tôi vậy mà lại không giống Siren muốn giết cha mình, thật là một kì tích.” Người đàn ông này vẫn đáng ghét như vậy.
“Chắc chắn mày từng nghĩ tới, chỉ là mày không đánh lại tao.”
“Tao cũng thật không ngờ con của mình lại yếu như vậy.” Trên mặt của Joy lộ rõ sự thất vọng.
Bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, Chung Ly theo bản năng đổi đề tài: “Ông muốn cứu mẹ?”
“Phải.” Joy phóng khoáng thừa nhận.
“Nhưng bà đã mất, thi thể chôn dưới đất, cho dù truyền thuyết gì đó có tác dụng, ông vẫn phải bó tay.” Cho dù không tham gia tang lễ, Chung Ly vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó, một ngày kia, rất nhiều người ở trấn trên đi đến nhà bọn họ, đưa mẹ vào trong quan tài.
Joy cau mày, “Người trong quân đội thường nói con người phải có lòng tin, có lòng tin mới có động lực sống tiếp. Cho nên tao vẫn tự nói với bản thân, phải sống tiếp, phải cứu sống cô ấy.”
“Ông sẽ không đem thi thể của bà…” Trong đầu Chung Ly hiện ra mấy cảnh tượng trong phim kinh dị.
“Mày đang nghĩ thứ kì kì quái quái gì đó, tự tay tao đã chôn cất cô ấy.” Joy khinh bỉ nói.
“…”
“Tao cứ tưởng rằng tao có thể cùng cô ấy đi suốt quãng đời còn lại, nhưng bây giờ, tao phải truy tìm một truyền thuyết buồn cười, lấp đầy phần còn lại của cuộc đời.” Joy che hai mắt, dường như đang lâm vào hồi ức. “Tao thậm chí còn định phiêu bạt cả đời trên biển, cho đến khi tao chết đi.”
Đây là lần đầu tiên Chung Ly nghe thấy Joy nói nhiều như vậy.
“Nhưng tao thật không ngờ tìm tới nơi này lại dễ như vậy.” Joy nói, “Thậm chí, chẳng tốn chút hơi sức nào.”
Ha ha… Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ cần 998, lên thuyền ma, đánh hải yêu, tặng kèm play trói buộc, play nhảy xuống biển… Cứ thế thẳng tiến, toàn thể thuyền viên thuyền Maryanne toàn tâm toàn ý vì ngài phục vụ. Tranh thủ thời gian, gọi điện đến 800820882x. (Túy: 998 là một trang web tương tự chotot.vn, lazada.vn bên mình ấy:v)
~OoO~
Túy: có cảm giác Chung Ly uống sữa Fristy cho nên trí tưởng tượng bay cao, bay xa… bay luôn, từ “play” trên đó là của tác giả, hông phải của tui đâu nha.
Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
“Bệ hạ…” Lysa hơi bất đắc dĩ nhìn quốc vương bọn họ giả vờ làm ra một vẻ mặt đáng thương.
“Bệ hạ, chúng tôi nghiêm túc.” Joy nhìn về phía Siren. “Không tin, ngài có thể hỏi đứa con thân ái của ngài một chút.”
Dennis thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, cứ như thể toàn bộ đều nằm trong dự liệu: “Ngươi, vẫn không từ bỏ.”
Đôi mắt Siren nhắm nghiền lại, nét mặt hơi thả lỏng. Cứ như đang nhớ lại điều gì. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, mở mắt ra, trong con ngươi xanh thẳm mang theo sự tức giận: “Từ bỏ… Từ bỏ cái gì?”
“Ngươi phải hiểu, vị trí này trước sau gì cũng là của ngươi.” Lời của Dennis mang ý sâu xa, “Mà ta, lại trở về với biển rộng.”
“Ngươi thích bố thí như vậy, tại sao, trong lúc mẫu thân bị bệnh nặng, ngươi không rơi lấy một giọt nước mắt?” Nước biển quanh thân Siren bắt đầu chấn động lên xuống, chứng tỏ lúc này Siren đang phẫn nộ.
Được rồi, được rồi, một “thê nô”, một “mẫu khống”, cùng xuất hiện. Chung Ly nhìn trò khôi hài trước mắt này. Không biết nên nói gì mới được. (Túy: vầng, “thê nô” ở đây là chỉ cha của Chung Ly, tức là osin của vợ, cưng chiều, bảo hộ vợ mình ấy, còn “mẫu khống” chỉ Siren, tức là người cực yêu mẹ, thích bảo hộ mẹ mình ấy:v)
Nghe nói, nước mắt nhân ngư có công hiệu giúp người ta trẻ mãi, còn “khởi tử hồi sinh” gì đó vẫn phải nghiên cứu thêm. (khởi tử hồi sinh: làm cho người chết sống lại.)
Như vậy xem ra, cha y và Siren đều hi vọng dùng nước mắt quốc vương cứu người thân nhất của mình…
Chung Ly lặng lẽ nhích đến gần Lysa, “Này, này, hỏi cô một câu.”
“Đừng quấy rầy, xem trò vui đi, thật thích mấy loại kịch luân lý này.” Lysa hăng hái tràn trề, rất bất mãn với việc Chung Ly làm phiền mình.
“Chỉ một câu hỏi, nhân ngư các người không biết khóc sao?” Chung Ly nói thẳng ra sự nghi ngờ của mình.
“Ừm…” Lysa suy nghĩ một chút, “Theo cấu tạo, quả thật, chúng ta không có tuyến lệ. Cho nên có đau khổ hơn nữa cũng sẽ không rơi lệ. Nước mắt có thể làm cho người ta “khởi tử hồi sinh” gì đó, thật ra thì ở chỗ chúng ta cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi.”
“Thì ra là thế.” Chung Ly nhìn lại, mấy người ở gần đó còn đang giằng co.
Bonnie vốn hăng hái dào dạt lúc này đã hoàn toàn bị quên lãng ở bên cạnh, không xen vào được một lời nào. Suy nghĩ muốn đi tâm sự việc nhà với Manson. Kết quả vừa nhìn, Manson và Roger chen chung một chỗ, xem cuộc vui. Hai thuyền viên trên thuyền Maryanne, ở đó xem cuộc vui. Cái người gọi là Chung Ly và một nhân ngư xúm lại, hình như, cũng ở đó xem cuộc vui…
Đám bệnh thần kinh tụi bây! Bonnie buồn bực gãi đầu tóc, quyết định tiến lên thúc đẩy vở kịch chậm chạp chết tiệt này.
“Này! Rốt cuộc mấy người muốn trò chuyện đến bao giờ! Không lẽ mấy người lại bó tay với một lão già sao!”
“Ui chà…” Lysa nhún vai, “Tên ngốc này xong đời rồi.”
“Làm sao vậy?”
“Quốc vương chúng ta rất kiêng kị có người nói hắn già…” Lysa vừa dứt lời. Chung Ly rõ ràng cảm nhận được không khí bất thường ở xung quanh.
Trên ghế, sắc mặt Dennis u ám. “Thật là một đám nhóc rất không đáng yêu…”
Đinh ba giữa đại sảnh Hải Thần điện khẽ chấn động, tiếng động này bị phóng đại vô số lần trong lỗ tai bọn họ. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng che màng tai lại.
“Cái quái gì vậy! Tao đi!” Bonnie chưa dứt lời, liền hét lớn.
Tất cả mọi người có thể thấy, một loại gì đó giống với tảo chui ra ngoài từ trong khe dưới đất. Bắt lấy mắt cá chân Bonnie. Kéo gã vào trong khe.
“Ha ha ha ha!” Manson không hề nể nang cười ra tiếng, đang cười hả hê, đột nhiên phát hiện thứ gì đó giống vậy đang kéo mình lại. Đồng thời, thật bất hạnh, anh không chú ý, bị kéo xuống.
“A ha ha ha ha! Mày là heo sao!” Bonnie đẩy lỗ hổng trên mặt đất, cười nhạo Manson.
“Tao cũng không hi vọng có thằng em trai như mày!”
“Ai ám toán tao!” Hai người ầm ĩ chưa được vài câu, không biết là ai cầm thứ gì đó đập họ một cái, cùng bị kéo vào trong một khe nứt.
“Cuối cùng cũng thanh tịnh.” Roger vỗ tay một cái.
Thuyền phó của bọn họ đúng là càng ngày càng bạo lực.
Những người khác cũng không thể yên ổn được bao lâu. Chỉ chốc lát, một đội binh sĩ nhân ngư xông lên trói chặt những người còn lại.
“Mang đến địa lao.” Dennis phất tay.
Đám người Chung Ly bị cưỡng ép lôi đi.
“Không thể không nói, mấy người thật sự rất thích play trói buộc.” Chung Ly thử lôi kéo làm quen với binh sĩ.
Nhân ngư lạnh lùng liếc Chung Ly một cái, cứ như đứng trước mặt mình là một người ngu ngốc. Sau đó, kéo họ đi thẳng.
Trong cung điện, chỉ còn lại Siren và Dennis.
“Có lẽ chúng ta nên nói chuyện tốt một chút.” Dennis nheo mắt nói.
“Ta rửa tai nghe.”
Có một tổ chức thần bí như vậy, nó có sức mạnh vô địch, không có chỗ nào không có mặt nó, nhân lúc hoàng hôn, mấy chục người ập vào một gian phòng nho nhỏ, tiếp nhận gần hai tiếng tẩy não. Phần lớn dưới tình huống này, xác xuất tẩy não thành công rất cao.
Chung Ly ghét nhất là khâu đối thoại tràn đầy tình yêu thương giữa cha với con. Mà lúc này, cái người đang cúi đầu ngồi dưới đất, đối diện với y, chính là cha ở thế giới này của y.
Thôi rồi, lần này thật sự là ngay cả lời mở đầu y cũng không biết nói sao.
Trong địa lao âm u, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gào thét khóc lóc inh ỏi. Đại khái là tiếng của thuyền trưởng bọn họ – Manson.
Dù sao cũng phải nói chút gì đó để bầu không khí sinh động sôi nổi.
Trong lòng dàn xếp một lúc lâu, Chung Ly quyết định phá vỡ cục diện bế tắc này: “Ai da da, Siren và cha anh ấy cãi nhau cũng thật gay gắt. Ha ha ha ha.”
Toàn bộ địa lao vang vọng tiếng “ha ha” cuối cùng của Chung Ly. Tiếng cười ngừng lại, sau đó vẫn im lặng như trước.
Có vẻ thật lúng túng… Chứng mặt tê liệt của Chung Ly lại tái phát, cơ mặt cứng đờ, Chung Ly cảm thấy chắc chắn là vẻ mặt của mình rất khó xem.
“Mày đang nói chuyện với tao?” trong lòng Chung Ly đang im lặng lẩm bẩm, chợt nghe thấy giọng nói truyền đến từ chỗ đối diện.
Vừa nhìn, Joy đang ngẩng đầu nhìn mình. Ông ấy đúng là đã già rồi, nếp nhăn ở khóe mắt và tóc mai màu trắng. Nhưng cặp mắt vẫn vô cùng lợi hại.
“Đúng vậy…” Chung Ly do dự bỏ thêm chữ, “Cha.”
“Đúng rồi… Mày là con tao.” Joy thản nhiên trả lời một câu.
“Tôi vậy mà lại không giống Siren muốn giết cha mình, thật là một kì tích.” Người đàn ông này vẫn đáng ghét như vậy.
“Chắc chắn mày từng nghĩ tới, chỉ là mày không đánh lại tao.”
“Tao cũng thật không ngờ con của mình lại yếu như vậy.” Trên mặt của Joy lộ rõ sự thất vọng.
Bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, Chung Ly theo bản năng đổi đề tài: “Ông muốn cứu mẹ?”
“Phải.” Joy phóng khoáng thừa nhận.
“Nhưng bà đã mất, thi thể chôn dưới đất, cho dù truyền thuyết gì đó có tác dụng, ông vẫn phải bó tay.” Cho dù không tham gia tang lễ, Chung Ly vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó, một ngày kia, rất nhiều người ở trấn trên đi đến nhà bọn họ, đưa mẹ vào trong quan tài.
Joy cau mày, “Người trong quân đội thường nói con người phải có lòng tin, có lòng tin mới có động lực sống tiếp. Cho nên tao vẫn tự nói với bản thân, phải sống tiếp, phải cứu sống cô ấy.”
“Ông sẽ không đem thi thể của bà…” Trong đầu Chung Ly hiện ra mấy cảnh tượng trong phim kinh dị.
“Mày đang nghĩ thứ kì kì quái quái gì đó, tự tay tao đã chôn cất cô ấy.” Joy khinh bỉ nói.
“…”
“Tao cứ tưởng rằng tao có thể cùng cô ấy đi suốt quãng đời còn lại, nhưng bây giờ, tao phải truy tìm một truyền thuyết buồn cười, lấp đầy phần còn lại của cuộc đời.” Joy che hai mắt, dường như đang lâm vào hồi ức. “Tao thậm chí còn định phiêu bạt cả đời trên biển, cho đến khi tao chết đi.”
Đây là lần đầu tiên Chung Ly nghe thấy Joy nói nhiều như vậy.
“Nhưng tao thật không ngờ tìm tới nơi này lại dễ như vậy.” Joy nói, “Thậm chí, chẳng tốn chút hơi sức nào.”
Ha ha… Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ cần 998, lên thuyền ma, đánh hải yêu, tặng kèm play trói buộc, play nhảy xuống biển… Cứ thế thẳng tiến, toàn thể thuyền viên thuyền Maryanne toàn tâm toàn ý vì ngài phục vụ. Tranh thủ thời gian, gọi điện đến 800820882x. (Túy: 998 là một trang web tương tự chotot.vn, lazada.vn bên mình ấy:v)
~OoO~
Túy: có cảm giác Chung Ly uống sữa Fristy cho nên trí tưởng tượng bay cao, bay xa… bay luôn, từ “play” trên đó là của tác giả, hông phải của tui đâu nha.
Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
Đánh giá:
Truyện Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
Story
Chương 27
10.0/10 từ 50 lượt.