Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
Chương 21
117@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thuyền viên thuyền Maryanne bắt đầu rối loạn cả lên.
“Thật là quá đáng, đây hoàn toàn là khiêu khích!”
Không biết là ai trong đám người hô lên một câu.
Những người khác cũng hùa theo.
Trước kia, thuyền Maryanne và thuyền Black Hawk của Bonnie trên cơ bản đều thuộc loại tình trạng “nước sông không phạm nước giếng”. Tuy đám bi3n thái kia những khi không có việc gì thì thích tìm vài người đến chơi đùa một chút, có điều thuyền viên của thuyền Maryanne đều đã quen với những thủ đoạn nhỏ này của họ.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên họ trắng trợn lái thuyền chặn ngang phía trước thuyền Maryanne.
“Thuyền trưởng! Thuyền trưởng!”
“Thuyền trưởng!”
Manson có thể nói là sau nhiều lần được kêu gọi mới đi ra.
Siren đi theo phía sau anh ta, nhưng lại không thấy bóng dáng Roger.
“Thuyền trưởng! Đánh đi!”
“Cho bọn chúng biết tay!”
“Cái đám khốn khiếp kia!”
Manson đứng vững ở đầu thuyền, mỉm cười một cái, tóc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt. Siren đứng phía sau anh, mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào thuyền Black Hawk.
Chung Ly cảm thấy bọn họ cứ như một đám tiểu lâu la do Kim Giác đại vương và Ngân Giác đại vương thống lĩnh, chỉ chờ đại vương ra lệnh. Sau đó xông lên phía trước, bị Tôn Ngộ Không áp chế đến mức phải ngoan ngoãn nghe lời.
Manson xoay người, làm động tác tay ý bảo im lặng.
Gió biển thổi bay tóc của Manson, Manson vẫn cười, cũng không khỏi khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Được.”
******
“Được”, “được”, “được”, “được” cái rắm!
Chung Ly đoán không sai. Bọn họ quả nhiên là bị áp chế đến mức phải ngoan ngoãn nghe lời.
Quân địch chiếm lĩnh Maryanne chẳng tốn hơi sức nào.
Không phải là vì bọn họ đột nhiên yếu ớt, mà là vì thuyền trưởng đại nhân kính mến của bọn họ.
“Rốt cuộc là sao…” Hai tay Chung Ly bị trói phía sau, và An, Ian, còn có cả Roger bị ném một đống ở đó.
Mặt Roger u ám, nhìn về phía boong thuyền, không nói lời nào.
Manson, Siren đứng ở kia, đương nhiên, còn có Bonnie và một người đàn ông xa lạ đưa lưng về phía họ.
Bốn người nói chuyện với nhau thật là vui, ít nhất là bọn họ nhìn thấy vậy.
“Đừng bị tôi bắt được! Tuyệt đối đừng để tôi bắt được!” Roger rõ ràng đã rơi vào trạng thái bùng nổ. “CMN, tôi nhất định sẽ cầm gậy gộc đập chết tên kia!”
“Thuyền phó làm sao vậy?” An dùng cơ thể đẩy Chung Ly một cái.
Chung Ly đưa mắt ra hiệu cho An nhìn phía sau gáy Roger, một mảng hồng hồng.
Xem ra thuyền trưởng bọn họ dùng cách thức thô bạo nhất làm thuyền phó bị hôn mê.
“Thật ra, tôi cực kì nghi ngờ thuyền phó có cơ hội này hay không.” Tay Chung Ly đã có chút tê mỏi.
Ian hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
Vừa mới dứt lời, liền có vài người vẻ mặt gian xảo kéo bọn họ từ dưới đất lên.
“Nhanh! Đi!” Mấy người kia xô xô đẩy đẩy lôi bọn họ đến trước mặt đám người Manson.
“Manson, làm gì với bọn này?” Bonnie nheo mắt lại đi đến trước mặt Roger. “Tao nhớ vị này là thuyền phó của mày.” Bonnie chỉ vào Roger, nói.
Roger không hề nể nang cắn một cái lên ngón tay của Bonnie. Bonnie hét lên một tiếng rút ngón tay về.
“Chết tiệt!”
“Khốn khiếp! Có bản lĩnh thì thả tao ra xem!”
Ba người còn lại im lặng nhắm mắt lại, thôi xong, thuyền phó điềm đạm của bọn họ đã hoàn toàn biến thành người đàn bà chanh chua rồi.
“Ném ra giữa biển, bọn họ là con mồi.” giọng người đàn ông mặc đồ đen trầm thấp, khàn khàn.
Chung Ly mở mắt ra, cứ cảm thấy người này hơi quen thuộc.
Vẫn chưa kịp nghĩ nhiều, y đã bị người khác đẩy đến mép thuyền.
An, Ian và Roger cũng đi theo sau.
Được, được, được, không phải một mình tôi đi xuống dưới là được.
Roger, An và Ian đều dùng tần suất giãy giụa khác nhau.
Chung Ly không màng động đậy, dù sao thì thế nào cũng bị rơi xuống dưới.
Điều chỉ khiến y để ý là, từ đầu đến cuối, Manson và Siren không hề nói lấy một câu. Cứ như một người xa lạ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Chung Ly cảm thấy rầu rĩ trong lòng, cực kì khó chịu.
Ánh mắt của Siren toát ra hàn băng vạn năm không đổi, không có cảm tình, không có độ ấm.
Đây không phải là Siren, trong đôi mắt Siren là một vùng đại dương. Xanh thẳm, mê người.
Một luồng sức lực mạnh mẽ khiến cả người Chung Ly văng ra khỏi thuyền, cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung, nhất thời cảm thấy không thích ứng, sau đó, Chung Ly nghe “bùm” một tiếng.
Nước biển lạnh như băng nhanh chóng chui vào tai, vào mũi, cảm giác ngạt thở nặng nề khiến Chung Ly vùng lên giãy giụa mạnh mẽ.
Ý thức dần dần biến mất, cuối cùng, trong đầu Chung Ly lóe lên một câu nói. Damn it(*)! Ông đây chưa cầm rương báu vật!
~OoO~
Chú thích:
(*) Damn it!: Từ gốc là “ngọa tào”, từ này có 5 nghĩa:
Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
Thuyền viên thuyền Maryanne bắt đầu rối loạn cả lên.
“Thật là quá đáng, đây hoàn toàn là khiêu khích!”
Không biết là ai trong đám người hô lên một câu.
Những người khác cũng hùa theo.
Trước kia, thuyền Maryanne và thuyền Black Hawk của Bonnie trên cơ bản đều thuộc loại tình trạng “nước sông không phạm nước giếng”. Tuy đám bi3n thái kia những khi không có việc gì thì thích tìm vài người đến chơi đùa một chút, có điều thuyền viên của thuyền Maryanne đều đã quen với những thủ đoạn nhỏ này của họ.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên họ trắng trợn lái thuyền chặn ngang phía trước thuyền Maryanne.
“Thuyền trưởng! Thuyền trưởng!”
“Thuyền trưởng!”
Manson có thể nói là sau nhiều lần được kêu gọi mới đi ra.
Siren đi theo phía sau anh ta, nhưng lại không thấy bóng dáng Roger.
“Thuyền trưởng! Đánh đi!”
“Cho bọn chúng biết tay!”
“Cái đám khốn khiếp kia!”
Manson đứng vững ở đầu thuyền, mỉm cười một cái, tóc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt. Siren đứng phía sau anh, mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào thuyền Black Hawk.
Chung Ly cảm thấy bọn họ cứ như một đám tiểu lâu la do Kim Giác đại vương và Ngân Giác đại vương thống lĩnh, chỉ chờ đại vương ra lệnh. Sau đó xông lên phía trước, bị Tôn Ngộ Không áp chế đến mức phải ngoan ngoãn nghe lời.
Manson xoay người, làm động tác tay ý bảo im lặng.
Gió biển thổi bay tóc của Manson, Manson vẫn cười, cũng không khỏi khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Được.”
******
“Được”, “được”, “được”, “được” cái rắm!
Chung Ly đoán không sai. Bọn họ quả nhiên là bị áp chế đến mức phải ngoan ngoãn nghe lời.
Quân địch chiếm lĩnh Maryanne chẳng tốn hơi sức nào.
Không phải là vì bọn họ đột nhiên yếu ớt, mà là vì thuyền trưởng đại nhân kính mến của bọn họ.
“Rốt cuộc là sao…” Hai tay Chung Ly bị trói phía sau, và An, Ian, còn có cả Roger bị ném một đống ở đó.
Mặt Roger u ám, nhìn về phía boong thuyền, không nói lời nào.
Manson, Siren đứng ở kia, đương nhiên, còn có Bonnie và một người đàn ông xa lạ đưa lưng về phía họ.
Bốn người nói chuyện với nhau thật là vui, ít nhất là bọn họ nhìn thấy vậy.
“Đừng bị tôi bắt được! Tuyệt đối đừng để tôi bắt được!” Roger rõ ràng đã rơi vào trạng thái bùng nổ. “CMN, tôi nhất định sẽ cầm gậy gộc đập chết tên kia!”
“Thuyền phó làm sao vậy?” An dùng cơ thể đẩy Chung Ly một cái.
Chung Ly đưa mắt ra hiệu cho An nhìn phía sau gáy Roger, một mảng hồng hồng.
Xem ra thuyền trưởng bọn họ dùng cách thức thô bạo nhất làm thuyền phó bị hôn mê.
“Thật ra, tôi cực kì nghi ngờ thuyền phó có cơ hội này hay không.” Tay Chung Ly đã có chút tê mỏi.
Ian hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
Vừa mới dứt lời, liền có vài người vẻ mặt gian xảo kéo bọn họ từ dưới đất lên.
“Nhanh! Đi!” Mấy người kia xô xô đẩy đẩy lôi bọn họ đến trước mặt đám người Manson.
“Manson, làm gì với bọn này?” Bonnie nheo mắt lại đi đến trước mặt Roger. “Tao nhớ vị này là thuyền phó của mày.” Bonnie chỉ vào Roger, nói.
Roger không hề nể nang cắn một cái lên ngón tay của Bonnie. Bonnie hét lên một tiếng rút ngón tay về.
“Chết tiệt!”
“Khốn khiếp! Có bản lĩnh thì thả tao ra xem!”
Ba người còn lại im lặng nhắm mắt lại, thôi xong, thuyền phó điềm đạm của bọn họ đã hoàn toàn biến thành người đàn bà chanh chua rồi.
“Ném ra giữa biển, bọn họ là con mồi.” giọng người đàn ông mặc đồ đen trầm thấp, khàn khàn.
Chung Ly mở mắt ra, cứ cảm thấy người này hơi quen thuộc.
Vẫn chưa kịp nghĩ nhiều, y đã bị người khác đẩy đến mép thuyền.
An, Ian và Roger cũng đi theo sau.
Được, được, được, không phải một mình tôi đi xuống dưới là được.
Roger, An và Ian đều dùng tần suất giãy giụa khác nhau.
Chung Ly không màng động đậy, dù sao thì thế nào cũng bị rơi xuống dưới.
Điều chỉ khiến y để ý là, từ đầu đến cuối, Manson và Siren không hề nói lấy một câu. Cứ như một người xa lạ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Chung Ly cảm thấy rầu rĩ trong lòng, cực kì khó chịu.
Ánh mắt của Siren toát ra hàn băng vạn năm không đổi, không có cảm tình, không có độ ấm.
Đây không phải là Siren, trong đôi mắt Siren là một vùng đại dương. Xanh thẳm, mê người.
Một luồng sức lực mạnh mẽ khiến cả người Chung Ly văng ra khỏi thuyền, cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung, nhất thời cảm thấy không thích ứng, sau đó, Chung Ly nghe “bùm” một tiếng.
Nước biển lạnh như băng nhanh chóng chui vào tai, vào mũi, cảm giác ngạt thở nặng nề khiến Chung Ly vùng lên giãy giụa mạnh mẽ.
Ý thức dần dần biến mất, cuối cùng, trong đầu Chung Ly lóe lên một câu nói. Damn it(*)! Ông đây chưa cầm rương báu vật!
~OoO~
Chú thích:
(*) Damn it!: Từ gốc là “ngọa tào”, từ này có 5 nghĩa:
- BLOODY HELL! ~> gần giống cụm By Our Lady (Thánh Mẫu Maria!), đại khái là chỉ sự giật mình.
- BLIMEY! ~> God blind me! (Thượng Đế lừa bịp ta!), đại khái chỉ sự tức giận.
- DARN/DANG! ~> “Quỷ tha ma bắt!”, còn một từ nặng hơn là “damn” / “damn it!”, tương tự BLIMEY!
- I SAY! ~> nói 1 nửa rồi lâm trận lùi bước, cuối cùng kết câu là “I say!”, ít dùng.
- STREWTH! ~> By God’ s truth, giống BLIMEY!, chỉ sự ngạc nhiên, sự khó chịu, mất tinh thần.
Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
Đánh giá:
Truyện Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
Story
Chương 21
10.0/10 từ 50 lượt.