Đại Dương Xanh Thẫm
Chương 9: Chương 9
Mưa rơi xối xả làm lòng người càng lạnh lẽo.
Tôi không buồn núp mưa, cứ thế như người mất hồn thất thểu đi về nhà, để mặc ông trời trút hết nỗi phiền muộn lên đầu.
Chuyện quá khứ ùa về, nhớ tới gương mặt xinh đẹp mang nỗi buồn vời vợi của mẹ Sa, tôi không thể tưởng tượng được sau này bà lại là người nhẫn tâm ngược đãi con trai, rồi hoá điên.
Tình yêu là gì mà lại khiến con người phải tương hợp, chia ly, hạnh phúc, khổ đau?
Kết cục nào sẽ dành cho tình yêu đơn phương của tôi? Liệu khi bị từ chối rồi, tâm trạng của tôi sẽ ra sao? Tôi không dám nghĩ tới.
Giờ phút này, tôi chỉ muốn ôm Sa vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng, vuốt v e mái tóc đen thơm ngát của cậu.
Mãi mê suy nghĩ tôi về đến nhà lúc nào không hay.
Khi tôi mở cửa bước vào nhà, Sa đã đứng đó tự bao giờ.
Tay cậu nắm chặt lấy vai tôi, mặt ngước lên nhìn tôi.
Tôi nhìn Sa thật lâu, để chắc rằng mình không nằm mơ.
Sa đang lo lắng cho tôi sao?
Chân mày cậu nhíu lại, đôi mắt xanh thẫm long lanh như mặt biển dậy sóng không rời khỏi tôi giây nào.
Rồi cậu chợt lên tiếng, giọng nói ngọt ngào xen lẫn dịu dàng:
“Anh ướt cả rồi.”
Tôi khẽ mỉm cười, tay vuốt lấy gương mặt đẫm nước mưa, lạnh ngắc của mình:
“Không sao đâu.
Mắc mưa thì đương nhiên phải bị ướt rồi.
Tôi đi tắm đây.”
Nói rồi tôi nhẹ nhàng gạt tay Sa ra.
Cậu không nói gì chỉ tiếp tục lặng yên đứng nhìn tôi.
Rõ ràng là mới bước ra từ cơn mưa lạnh, nhưng tôi thấy người mình nóng ran như lửa.
Tay, chân, trái tim và cả cơ thể này… đang đấu tranh lồ ng lộn trong tôi.
Suốt khoảng thời gian đó, tôi đã cố kiềm chế ngăn cho mình không ôm Sa vào lòng.
Sợ rằng một khi sơ suất, tôi lại làm việc không hay đối với cậu.
Dòng nước mát làm tâm trí tôi tỉnh táo hẳn.
Từ khi gặp Sa, tôi bắt đầu tin cái gọi là duyên phận.
Người phụ nữ xinh đẹp mà tôi hằng ngưỡng mộ, người đầu tiên cho tôi biết thế nào là mơ ước lại chính là mẹ của Sa, mẹ của người mà tôi yêu nhất.
Có lẽ mọi cuộc gặp gỡ đều có nguyên do.
Cho dù có những mối nhân duyên mang lại kết cục đẫm nước mắt.
Sao tôi lại yêu Sa? Vì Sa giống mẹ hay còn gì khác nữa? Dù vì lý do nào thì hai người ấy có đều có nhiều điểm tương đồng.
Tận trong tâm hồn của cả hai đều có những vết thương sâu thẳm như lòng biển đen tối.
Trái tim mong manh của họ như thuỷ tinh, rất dễ vỡ.
Nhưng tôi không muốn cuộc đời Sa rơi vào kết cục như mẹ cậu.
Giờ đây, lời hứa năm xưa với mẹ Sa bỗng hiện lên trong đầu, rõ mồn một.
Cũng đã đến lúc tôi thực hiện lời hứa của mình.
Bằng bất cứ giá nào, cho dù Sa có ghét bỏ hay lạnh nhạt, tôi vẫn quyết tâm bảo vệ cậu.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, mùi thức ăn xộc vào mũi làm bụng tôi đói cồn cào.
Mùi thức ăn? Tôi dùng cái mũi của mình ngửi lấy ngửi để, chân bước theo mùi thơm quyến rũ ấy.
Và tôi thấy Sa đang dọn thức ăn lên bàn.
Cậu vừa dọn thức ăn vừa nói vọng ra, mắt không hề nhìn tôi, ngữ điệu như ra lệnh:
“Còn không mau ngồi vào bàn đi!”
“A… ơ… ờ…” - Tôi ấp úng, chậm chạp ngồi vào bàn, loạng choạng đá đổ cả chiếc ghế trước mặt.
“Yên tâm đi tôi không có bỏ thuốc độc vào thức ăn đâu.”
Sa ngồi xuống đối diện với tôi, tay vừa xới cơm vừa nói vừa nhìn tôi, vẻ mặt cười như không cười.
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn đống đồ ăn được trang trí đẹp mắt, vẫn còn bốc khói nóng nghi ngút:
“Ngạc nhiên thật, cậu biết nấu ăn à?”
Sa khẽ lườm tôi:
“Tôi là em của ông chủ nhà hàng, anh quên rồi à?”
“À… ờ… Vậy mà tôi cứ tưởng cậu lúc nào cũng lầm lầm lì lì đợi người khác dâng đồ ăn lên miệng chứ.
Giống như tối hôm đó…”
Phát hiện mình đã lỡ lời, tôi chợt im bặt, ăn lấy ăn để:
“Ngon lắm! Không ngờ đó!”
Tôi vừa ăn vừa chờ đợi Sa trút giận lên đầu mình.
Nhưng cậu chỉ im lặng nhìn tôi.
Lúc đó, tôi chẳng dám đối mặt với Sa.
Tôi sợ ánh mắt sắc lạnh của cậu sẽ xuyên thẳng vào tim mình.
“Tôi…” - Chợt Sa lên tiếng - “Vì thấy anh thức suốt đêm chăm sóc cho mình… Và còn đi làm vất vả nên đã nấu một bữa bồi dưỡng cho anh, thay cho lời cảm ơn...”
Tôi dừng đũa, len lén ngước mặt lên nhìn Sa.
Cái vẻ e thẹn, mắc cỡ ấy của cậu thật đáng yêu.
“Nhưng đây là bữa đầu tiên cũng là bữa cuối cùng đấy! Tôi chỉ muốn trả ơn cho anh thôi.
Lần sau thì đừng hòng!”
Bộ dạng Sa lúc này giống như một đứa trẻ bình thường khiến tôi thấy lòng mình ấm lại.
Tôi ngồi đó ngắm nhìn cậu thật lâu, thật lâu.
Sa nói liên hồi để "bào chữa" cho việc tốt mà cậu đã làm.
Đó là vẻ mặt thật hiếm hoi mà tôi thấy được từ khi gặp cậu.
Tôi thấy mình phải làm một cái gì đó, tôi không muốn Sa mất đi nét mặt trong sáng, đáng yêu như vậy.
Hoàn toàn không.
“Anh cười gì thế?”
“Không có gì.
Ăn cơm đi, cậu vẫn còn khoẻ lắm.
Vậy mà tối qua cứ như cọng bún thiu.” - Tôi vừa nói vừa cười khúc khích, mặt Sa đỏ ửng lên và quát thật to át cả tiếng mưa lộp bộp ngoài trời:
“Anh bảo ai bún thiu hả?”
Nhìn vẻ mặt phụng phịu ửng sắc hồng của Sa làm tôi không ngăn được lại bật cười.
Hôm đó tôi đã trải qua một bữa ăn thật ấm cúng, giống như mười lăm năm về trước, ngồi trong căn phòng ấm áp với người phụ nữ xinh đẹp ấy, cảm giác này thật quá đỗi thân quen.
Bữa ăn hôm đó là bữa ăn ngon nhất trong cuộc đời.
Tôi đã thấy được một Sa hoàn toàn khác, không còn ủ dột, mang nặng tâm tư như lúc mới gặp nữa.
Tôi vừa thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Sa, vừa nhìn cậu cười tủm tỉm suốt cả buổi trời.
Lại là tiếng sét điếng người và tiếng mưa đập vào cửa ầm ầm.
Giờ đây, mưa gió, bão tố ngoài kia không là gì cả.
Chỉ cần có Sa ở bên cạnh, cười, nói cùng tôi, vậy là đủ rồi.
—-
Từ lúc đó, Sa đóng đô luôn ở nhà tôi.
Tôi vừa vui vừa cảm thấy có lỗi với anh cậu.
Đã nhiều lần tôi khuyên Sa về nhà làm hoà với anh, nhưng cậu nhất quyết không chịu đi.
Những lúc mặt Sa biến sắc từ vui vẻ sang giận dỗi, tôi liền nhượng bộ không nhắc tới chuyện đó nữa.
Tôi không muốn làm Sa buồn.
Cũng thời gian đó, tôi đã để dành tiền mua được một cây đàn mới.
Cây đàn trước của tôi, cũng giống như cây đàn thuở bé, bị ba đập tan nát.
Đó cũng chính là nguyên nhân tôi bỏ nhà ra đi cùng với niềm uất hận khôn cùng.
Tôi muốn cho người đàn ông đó thấy được ông ta bất lực như thế nào khi không có tôi bên cạnh.
Mua đàn được mấy ngày rồi nhưng sợ khơi dậy nỗi đau của Sa nên chưa lúc nào tôi lấy ra chơi.
Điều đó làm tôi bức bối kinh khủng.
Ngày nào cũng vậy, tôi vừa đi làm về là có sẵn cơm để ăn.
Cảm giác ấm cúng giống như một gia đình thực sự.
Nhìn thấy niềm vui ánh lên mắt Sa, tôi càng không thể đem đàn ra chơi.
Tôi gửi đàn ở chỗ anh chủ quán.
Thấy tôi sầu não vì không được chơi đàn, anh đã đưa ra một đề nghị khiến tôi vô cùng cảm kích.
Kể từ ngày thứ hai Sa ở nhà tôi, tôi không còn phải làm công việc bưng bê, rửa chén nữa mà là chơi đàn.
Nhờ vào phương thức hoạt động mới này mà nhà hàng đắt khách hơn hẳn.
Những vị khách yêu thích nhạc cổ điển thường lui tới chỗ chúng tôi và nghe say sưa.
Chuyện này làm anh chủ quán rất hài lòng.
Cuối cùng tôi cũng được chạm vào âm nhạc bằng chính đôi tay mình..
Đại Dương Xanh Thẫm