Đại Chúa Tể
Chương 90: Mang Âm sơn
- Hùng thúc bị sát hại?
Mục Trần giật mình, trợn mắt, nín thở, hai tay nắm chặt. Năm vị thành chủ của Mục vực cực kỳ trung thành và tận tâm bao lâu nay luôn theo Mục Phong đánh đông dẹp bắc, hình thành thế lực Mục vực ngày hôm nay không thể thiếu công lao của các nguyên lão ấy, bản thân Mục Trần cũng không ít lần được họ chăm sóc quan tâm, tình cảm đã sớm như thúc bá ruột thịt, đột nhiên bây giờ lại nghe tin Trần Hùng bị sát hại, bất giác hắn trở nên cực kỳ phẫn nộ.
Mục Trần hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ và sát khí vừa trào ra, sắc mặt dữ tợn đi nhanh đến phòng nghị sự. Bất kể kẻ nào đã làm chuyện này, hắn tuyệt đối không nương tay!
Mục Trần tiến đến phòng nghị sự, bên ngoài đã có đầy người đứng đó, gương mặt đều một vẻ bừng bừng giận dữ. Thành chủ Trần Hùng làm người thẳng thắn dũng cảm, được nhiều người tôn kính, hiện giờ đột nhiên bị giết, bằng hữu ở Mục vực hay tin liền phẫn nộ không thôi.
- Thiếu chủ đến đây!
Mọi người nhìn thấy Mục Trần tới, cũng vội thi lễ rồi tránh ra một con đường. Với vị thiếu chủ này, họ cũng kính nể mười phần, trận chiến tranh danh ngach hôm trước đả bại Liễu Mộ Bạch, bày ra thực lực kinh người, chiến lực còn cao hơn cả mấy vị thành chủ như Đoạn Vĩ.
Mục Trần tiến vào phòng nghị sự, không khí trong sảnh đường cực kỳ áp lực, oán khí căm phẫn lượn lờ. Mục Phong ngồi ghế chủ tọa, gương mặt dữ tợn như sắp sửa ăn thịt người, bên dưới gần nhất là Chu Dã cũng toát ra một vẻ âm lệ đáng sợ.
- Đoạn Vĩ, chuyện gì đã xảy ra?
Mục Phong thoáng thấy Mục Trần vừa tiến vào, không hỏi gì hắn, đưa mắt nhìn Đoạn Vĩ đang tái mặt, hỏi.
Đoạn Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Theo tình báo của chúng ta, là do Mang Âm sơn ra tay.
- Mang Âm sơn?
Mục Trần cũng nhướng mày. Tại Bắc Linh cảnh, ngoại trừ chín vực còn có không ít những thế lực khác, Mang Âm sơn là một hắc đạo nổi tiếng trong đó, binh lực so với chín vực cũng không chênh lệch nhiều lắm.
- Chúng ta và Mang Âm sơn xưa nay không động chạm gì với nhau, tại sao chúng nó lại đột nhiên công kích chúng ta?
Chu Dã sát khí ngút trời, gằn giọng hỏi.
- Mang Âm sơn vẫn có những mối liên hệ bí mật với Liễu vực, việc lần này tuy không có chứng cớ, nhưng ta đoán khó tránh khỏi can hệ tới bọn người kia.
Mục Phong hai mắt híp lại, âm thanh lạnh lùng nói.
- Liễu vực? Lại là cái đám tạp chủng đó! Thực khi dễ Mục vực ta sao?
Chu Dã tức giận vỗ cái bàn nhỏ bên cạnh, khiến nó bay ngược ra sau.
Mục Trần hai mắt cũng đã lạnh như băng. Nếu có liên quan đến Liễu vực, thì đây chắc chắn là hành động ám toán trả thù chuyện thua mất danh ngạch hạt giống vào tay hắn, với tính cách của Liễu Kình Thiên, động tay động chân mấy chuyện này là đương nhiên....
- Bây giờ chúng ta làm gì đây? Mang Âm sơn đã ra tay với Mục vực, thậm chí còn giết mất một vị thành chủ, nếu chúng ta vẫn án binh bất động, thì thanh danh Mục vực sẽ ra sao?
Chu Dã trầm giọng nói.
Mục Phong chậm rãi cầm lấy chén trà, bất chợt bóp nát, tiếng vỡ thanh thúy của chén trà hòa vào ngữ khí lạnh lùng sắc bén như đao của lão:
- Ta há có thể ngồi yên sao? Mang Âm sơn này, Mục Phong ta đã định là phải tuyệt diệt!
- Mang Âm sơn có lão đại Dương Quỷ thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ, dưới trướng cũng có hai tên đắc lực đạt tới Linh Luân cảnh hậu kỳ, muốn ra tay, e rằng phải để ta tự mình dẫn người đi.
Chu Dã nói.
Mục Phong nghe vậy, hơi do dự nhưng cũng gật đầu. Lão muốn thân chinh xuất mã, nhưng Liễu vực đã có tâm tư như hổ đói rình mồi, Mục thành không thể không có hắn tọa trấn, kềm hãm Liễu vực, tránh trúng phải kế giương đông kích tây, tinh nhuệ Mục vực đi hết, trở về lại không còn nhà để về.
Chu Dã cũng có thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ, lãnh đạo một bộ phận tinh anh Mục vực, cũng không cần quá sợ hãi Mang Âm sơn
- Tía, ta muốn đi cùng Chu thúc.
Mục Trần vẫn luôn lắng nghe từ nãy, bất chợt cất tiếng lên nói.
Mục Phong nhíu mày, đáp lời:
- Rất nguy hiểm.
- Phụ thân, thực lực của ta hiện tại trừ phi gặp phải cường giả Thần Phách cảnh, nếu không chẳng kẻ nào đủ sức uy hiếp với ta.
Mục Trần cười nhạt.
Hai chân mày của Mục Phong sáng lên, mới nhớ ra Mục Trần hiện tại cũng đã là một tinh nhuệ cường giả của Mục vực, so sánh chiến lực của tinh nhuệ đang tập trung ở đây, ngoại trừ chính bản thân lão và Chu Dã, quả thật khó có ai kiếm chác gì đượ trong tay hắn.
- Tiểu Mục tử có tâm, vậy cứ cho hắn theo ta đi, hiện tại thực lực đã khá xuất sắc, lại còn tinh thông linh trận, có thể giúp đỡ cho đại quân.
Chu Dã nghiêm nghị phân tích.
Mục Phong suy nghĩ, rất cũng quyết định cho phép. Chiến lực của Mục Trần chẳng kém mấy người Đoạn Vĩ, có hắn theo quân cũng là một trợ lực cực lớn.
- Vậy ngươi hãy theo Chu thúc, bất quá phải nhớ rõ Chu thúc là chỉ huy, nếu bất tuân quân kỷ xông loạn, ta nhất định không tha cho ngươi!
Mục Phong trịnh trọng nhắc nhở, Mang Âm sơn là hắc đạo khét tiếng, ra tay hung ác dã man còn hơn cả Huyết Đồ, nếu trong lòng mà mang tâm khinh thường chúng nó, e rằng đầu lìa khỏi cổ còn chưa hay.
- Vâng
Mục Trần gật đầu, ánh mắt sắc bén. Mang Âm sơn, bọn cẩu tặc các ngươi đã có gan động vào Mục vực chúng ta, vậy đừng trách ta xuống tay huyết tẩy!
Chu Dã làm việc như sấm rền gió cuốn, khi đã có quyết định thì lập tức chấp hành, chỉ không tới 2 canh giờ đã triệu tập vài trăm người tinh anh ưu tú, dẫn theo hai vị thành chủ Đoạn Vĩ, Thiết Lang tháp tùng Mục Trần xuất quân, rời khỏi Mục thành, hướng thẳng về phía tây Mục vực.
Mang Âm sơn là đỉnh núi chính cao nhất tại Mang Âm sơn mạch, giáp với phía tây của Mục vực. Từ khi Hùng thành phía tây được Trần Hùng trấn thủ, đã là thành trì vững chắc, thỉnh thoảng phân tranh chống lại những đợt cướp phá của đạo tặc Mang Âm sơn, bảo vệ mảnh đất phía tây Mục vực. Không ngờ thực lực cao thấp cách biệt, bị lão đại Mang Âm sơn Dương Quỷ thân chinh dẫn binh trảm sát.
Đội quân Mục Vực khi đến được Hùng thành, đã xế chiều gần tối. Thành thị vốn sầm uất đông đúc, hiện giờ rách nát thảm thương, thủ vệ trên thành kinh hãi sắc mặt cảnh giác không ngừng quan sát động tĩnh ngoài thành.
Chu Dã trực tiếp dẫn đại đội nhân mã tiến vào trong thành thị, không khí tiêu điều xơ xác đập vào mắt. Ngay khi họ vào thành, những người trong thành nhìn thấy Chu Dã cũng giật mình, xem ra Mục vực chủ đã vô cùng tức giận, ngay cả cường giả Thần Phách cảnh cũng được phái tới.
Chu Dã dẫn quân đi thẳng đến Trần phủ, một trung niên đã sớm đợi ngoài cửa phủ, thấy họ tới vội vàng tiến đến.
- Chu gia, thiếu chủ!
Người đến là phó thành chủ Hùng thành, họ Trình tên Dũng. Hiện giờ Trần Hùng đã bị giết, hắn tạm thời quản lý Hùng thành, nhìn qua cái thân thể đầy băng bó, hẳn nhiên trong đợt tấn công của Mang Âm sơn đã thụ thương không ít.
Chu Dã phất tay, tiến vào phòng khách trong phủ, ánh mắt lạnh lẽo cất tiếng:
- Mang Âm sơn hiện tại có động tĩnh gì không?
- Từ hôm đó đến nay chúng ta luôn phái trinh sát theo dõi họ gắt gao, nhưng sau khi hại chết thành chủ, đã toàn bộ rút lui về Mang Âm sơn, không tạo ra động tĩnh gì nữa.
Trình Dũng vội vàng bẩm báo.
- Xem ra cái tên hèn nhát Dương Quỷ kia cũng biết rõ Mục vực sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, bây giờ làm con rùa đen rút đầu rồi sao?
Chu Dã hừ lạnh giận dữ.
- Chu gia, Âm sơn dốc đứng vô cùng, dễ thủ khó công, sơn đạo hiểm yếu đều bị bọn đạo tặc kia điều trọng binh chiếm giữ. Nếu chúng ta ngạnh công, e rằng trả giá không nhỏ.
Trình Dũng nói.
Mang Âm sơn cao vút từng mây, cường giả Thần Phách cảnh như Chu Dã cũng không thể bay lọt, trừ phi đi cùng Mục Phong hoặc cường giả luyện hóa tinh phách linh thú có khả năng phi hành như lão kia mới được. Đó chỉ mới là giới hạn vào bản thân, còn muốn dẫn theo nhiều người đi cùng như thế này, căn bản là không có khả năng.
- Hơn nữa phiền toái nhất không phải chỉ có thế, vùng xung quanh Mang Âm sơn mạch này là khu vực hoạt động rầm rộ nhất của hắc đạo Bắc Linh cảnh. Ngoài bọn cẩu tặc Mang Âm sơn, còn có không ít thế lực hắc đạo khác. Bọn họ không mấy hoan nghênh người của chín vực, nếu chúng ta mạnh mẽ xông lên, không khéo lại gây thù chuốc oán với chúng, Mục vực sẽ rất mệt mỏi.
Trình Dũng thở dài bẩm báo tiếp.
Mục Trần bên cạnh nghe xong cục diện, chân mày cũng nhíu chặt, xem ra chuyện này cũng không dễ như hắn nghĩ.
- Ở đó ngoại trừ Mang Âm sơn, hắc đạo lợi hại nhất là bọn nào?
Chu Dã trầm ngâm hỏi.
- Là Cửu Long trại, chiến lực gần ngang ngửa Mang Âm sơn, hơn nữa lực hiệu triệu trong hắc đạo cũng không nhỏ, nếu có được họ đồng ý lên tiếng, chúng ta có thể thuận lợi vượt qua Mang Âm sơn mạch, thẳng tiến đến hang ổ Mang Âm sơn.
Trình Dũng rành mạch báo cáo.
- Cửu Long trại.... đương gia là ai?
- Lôi Sơn, cũng là một cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ.
- Lôi Sơn à...
Chu Dã khẽ gật đầu, cái tên này cũng có chút ấn tượng, xem như một kẻ nổi danh ở Bắc Linh cảnh. Năm xưa cũng từng gặp qua vài lần, bất quá không cùng chí hướng, quan hệ không thể gọi là tốt.
- Ngày mai ta dẫn người đến Cửu Long trại xem thử.
Chu Dã trầm ngâm nói. Tình huống hiện tại khá phức tạp, nếu có thể mượn đường Cửu Long thì dễ dàng hơn nhiều, tránh được khá nhiều chuyện đau đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Dã dẫn theo Mục Trần, Đoạn Vĩ và một đánh tinh anh cưỡi ngựa đến thẳng Cửu Long trại. Người ngựa cũng không nhiều, dù sao thế lực hắc đạo cực kỳ cẩn thận, mang theo nhiều người chỉ càng khiến chúng nghi ngờ.
Cửu Long trại đóng trại ở khu vực phía bắc Mang Âm sơn mạch, chiếm giữ nhưng quan đạo giao thông quan trọng, bình thường đều thu phí mãi lộ đối với những thương đội đi ngang qua. Đối với những thương đội biết điều ói tiền ra, chúng cũng không dư hơi làm khó, vì mặc dù là hắc đạo, nhưng cũng không muốn khói lửa liên miên, lại còn phải canh chừng cái bánh thơm bị mấy tên xung quanh hăm he chộp mất, nên chẳng ai ngu mà chuốc thêm thù oán.
Chu Dã phóng ngựa nhanh chóng đến Cửu Long trại. Hai canh giờ sau đã xuất hiện ở cổng trại, bất quá đón tiếp họ là một cánh cổng đóng kín và vô số ánh mắt cảnh giác.
Chu Dã nhìn thấy từ xa cánh cửa lớn đã đóng chặt, chân mày nhíu lại. Xem ra Cửu Long trại đã sớm dự đoán Mục vực sẽ đến tìm mình. Làm như thế, có tính hỗ trợ không đây?
- Chư vị bằng hữu Cửu Long trại, làm phiền thông báo một tiếng cho Lôi đại đương gia, Mục vực Chu Dã xin cầu kiến!
Chu Dã ngồi trên yên ngựa, ôm quyền quát lớn, tiếng quát có linh lực hùng hậu bao bọc truyền ra giữa không trung.
- Cha ta bế quan tu luyện, miễn tiếp khách, các ngươi mời trở về đi.
Sau khi Chu Dã quát lên, bất ngờ một tiếng thét lạnh băng trên cổng trại đáp lại. Mọi người đưa mắt nhìn lên, phía trên cổng là một cô gái áo quần xanh biếc, dáng người thon thả cao cao, phối hợp với trang phục lả lướt càng thêm mềm mại, dung mạo xinh đẹp bất phàm, mái tóc anh thư cắt ngắn, tư thế oai dũng như chiến sĩ. Nàng đang đứng khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống đám người Mục vực.
Chu Dã nghe thấy, cũng cười nhạt:
- Xin lỗi, hôm nay nếu tại hạ chưa gặp được Lôi đại đương gia, có lẽ tại hạ sẽ không rời đi, thỉnh tiểu thư mở cổng trại.
- Ngươi còn muốn mạnh hơn sấm? Còn phải hỏi qua bổn tiểu thư đây!
Mày liễu nhíu lại, cô gái nắm chặt bàn tay, từng đạo linh ấn hiện ra từ lòng bàn tay nàng.
Mục Trần nhìn thấy những linh ấn đó, ánh mắt lập tức kinh ngạc. Nữ đạo tặc kia không ngờ cũng là một vị Linh Trận sư?
Đại Chúa Tể
Mục Trần giật mình, trợn mắt, nín thở, hai tay nắm chặt. Năm vị thành chủ của Mục vực cực kỳ trung thành và tận tâm bao lâu nay luôn theo Mục Phong đánh đông dẹp bắc, hình thành thế lực Mục vực ngày hôm nay không thể thiếu công lao của các nguyên lão ấy, bản thân Mục Trần cũng không ít lần được họ chăm sóc quan tâm, tình cảm đã sớm như thúc bá ruột thịt, đột nhiên bây giờ lại nghe tin Trần Hùng bị sát hại, bất giác hắn trở nên cực kỳ phẫn nộ.
Mục Trần hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ và sát khí vừa trào ra, sắc mặt dữ tợn đi nhanh đến phòng nghị sự. Bất kể kẻ nào đã làm chuyện này, hắn tuyệt đối không nương tay!
Mục Trần tiến đến phòng nghị sự, bên ngoài đã có đầy người đứng đó, gương mặt đều một vẻ bừng bừng giận dữ. Thành chủ Trần Hùng làm người thẳng thắn dũng cảm, được nhiều người tôn kính, hiện giờ đột nhiên bị giết, bằng hữu ở Mục vực hay tin liền phẫn nộ không thôi.
- Thiếu chủ đến đây!
Mọi người nhìn thấy Mục Trần tới, cũng vội thi lễ rồi tránh ra một con đường. Với vị thiếu chủ này, họ cũng kính nể mười phần, trận chiến tranh danh ngach hôm trước đả bại Liễu Mộ Bạch, bày ra thực lực kinh người, chiến lực còn cao hơn cả mấy vị thành chủ như Đoạn Vĩ.
Mục Trần tiến vào phòng nghị sự, không khí trong sảnh đường cực kỳ áp lực, oán khí căm phẫn lượn lờ. Mục Phong ngồi ghế chủ tọa, gương mặt dữ tợn như sắp sửa ăn thịt người, bên dưới gần nhất là Chu Dã cũng toát ra một vẻ âm lệ đáng sợ.
- Đoạn Vĩ, chuyện gì đã xảy ra?
Mục Phong thoáng thấy Mục Trần vừa tiến vào, không hỏi gì hắn, đưa mắt nhìn Đoạn Vĩ đang tái mặt, hỏi.
Đoạn Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Theo tình báo của chúng ta, là do Mang Âm sơn ra tay.
- Mang Âm sơn?
Mục Trần cũng nhướng mày. Tại Bắc Linh cảnh, ngoại trừ chín vực còn có không ít những thế lực khác, Mang Âm sơn là một hắc đạo nổi tiếng trong đó, binh lực so với chín vực cũng không chênh lệch nhiều lắm.
- Chúng ta và Mang Âm sơn xưa nay không động chạm gì với nhau, tại sao chúng nó lại đột nhiên công kích chúng ta?
Chu Dã sát khí ngút trời, gằn giọng hỏi.
- Mang Âm sơn vẫn có những mối liên hệ bí mật với Liễu vực, việc lần này tuy không có chứng cớ, nhưng ta đoán khó tránh khỏi can hệ tới bọn người kia.
Mục Phong hai mắt híp lại, âm thanh lạnh lùng nói.
- Liễu vực? Lại là cái đám tạp chủng đó! Thực khi dễ Mục vực ta sao?
Chu Dã tức giận vỗ cái bàn nhỏ bên cạnh, khiến nó bay ngược ra sau.
Mục Trần hai mắt cũng đã lạnh như băng. Nếu có liên quan đến Liễu vực, thì đây chắc chắn là hành động ám toán trả thù chuyện thua mất danh ngạch hạt giống vào tay hắn, với tính cách của Liễu Kình Thiên, động tay động chân mấy chuyện này là đương nhiên....
- Bây giờ chúng ta làm gì đây? Mang Âm sơn đã ra tay với Mục vực, thậm chí còn giết mất một vị thành chủ, nếu chúng ta vẫn án binh bất động, thì thanh danh Mục vực sẽ ra sao?
Chu Dã trầm giọng nói.
Mục Phong chậm rãi cầm lấy chén trà, bất chợt bóp nát, tiếng vỡ thanh thúy của chén trà hòa vào ngữ khí lạnh lùng sắc bén như đao của lão:
- Ta há có thể ngồi yên sao? Mang Âm sơn này, Mục Phong ta đã định là phải tuyệt diệt!
- Mang Âm sơn có lão đại Dương Quỷ thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ, dưới trướng cũng có hai tên đắc lực đạt tới Linh Luân cảnh hậu kỳ, muốn ra tay, e rằng phải để ta tự mình dẫn người đi.
Chu Dã nói.
Mục Phong nghe vậy, hơi do dự nhưng cũng gật đầu. Lão muốn thân chinh xuất mã, nhưng Liễu vực đã có tâm tư như hổ đói rình mồi, Mục thành không thể không có hắn tọa trấn, kềm hãm Liễu vực, tránh trúng phải kế giương đông kích tây, tinh nhuệ Mục vực đi hết, trở về lại không còn nhà để về.
Chu Dã cũng có thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ, lãnh đạo một bộ phận tinh anh Mục vực, cũng không cần quá sợ hãi Mang Âm sơn
- Tía, ta muốn đi cùng Chu thúc.
Mục Trần vẫn luôn lắng nghe từ nãy, bất chợt cất tiếng lên nói.
Mục Phong nhíu mày, đáp lời:
- Rất nguy hiểm.
- Phụ thân, thực lực của ta hiện tại trừ phi gặp phải cường giả Thần Phách cảnh, nếu không chẳng kẻ nào đủ sức uy hiếp với ta.
Mục Trần cười nhạt.
Hai chân mày của Mục Phong sáng lên, mới nhớ ra Mục Trần hiện tại cũng đã là một tinh nhuệ cường giả của Mục vực, so sánh chiến lực của tinh nhuệ đang tập trung ở đây, ngoại trừ chính bản thân lão và Chu Dã, quả thật khó có ai kiếm chác gì đượ trong tay hắn.
- Tiểu Mục tử có tâm, vậy cứ cho hắn theo ta đi, hiện tại thực lực đã khá xuất sắc, lại còn tinh thông linh trận, có thể giúp đỡ cho đại quân.
Chu Dã nghiêm nghị phân tích.
Mục Phong suy nghĩ, rất cũng quyết định cho phép. Chiến lực của Mục Trần chẳng kém mấy người Đoạn Vĩ, có hắn theo quân cũng là một trợ lực cực lớn.
- Vậy ngươi hãy theo Chu thúc, bất quá phải nhớ rõ Chu thúc là chỉ huy, nếu bất tuân quân kỷ xông loạn, ta nhất định không tha cho ngươi!
Mục Phong trịnh trọng nhắc nhở, Mang Âm sơn là hắc đạo khét tiếng, ra tay hung ác dã man còn hơn cả Huyết Đồ, nếu trong lòng mà mang tâm khinh thường chúng nó, e rằng đầu lìa khỏi cổ còn chưa hay.
- Vâng
Mục Trần gật đầu, ánh mắt sắc bén. Mang Âm sơn, bọn cẩu tặc các ngươi đã có gan động vào Mục vực chúng ta, vậy đừng trách ta xuống tay huyết tẩy!
Chu Dã làm việc như sấm rền gió cuốn, khi đã có quyết định thì lập tức chấp hành, chỉ không tới 2 canh giờ đã triệu tập vài trăm người tinh anh ưu tú, dẫn theo hai vị thành chủ Đoạn Vĩ, Thiết Lang tháp tùng Mục Trần xuất quân, rời khỏi Mục thành, hướng thẳng về phía tây Mục vực.
Mang Âm sơn là đỉnh núi chính cao nhất tại Mang Âm sơn mạch, giáp với phía tây của Mục vực. Từ khi Hùng thành phía tây được Trần Hùng trấn thủ, đã là thành trì vững chắc, thỉnh thoảng phân tranh chống lại những đợt cướp phá của đạo tặc Mang Âm sơn, bảo vệ mảnh đất phía tây Mục vực. Không ngờ thực lực cao thấp cách biệt, bị lão đại Mang Âm sơn Dương Quỷ thân chinh dẫn binh trảm sát.
Đội quân Mục Vực khi đến được Hùng thành, đã xế chiều gần tối. Thành thị vốn sầm uất đông đúc, hiện giờ rách nát thảm thương, thủ vệ trên thành kinh hãi sắc mặt cảnh giác không ngừng quan sát động tĩnh ngoài thành.
Chu Dã trực tiếp dẫn đại đội nhân mã tiến vào trong thành thị, không khí tiêu điều xơ xác đập vào mắt. Ngay khi họ vào thành, những người trong thành nhìn thấy Chu Dã cũng giật mình, xem ra Mục vực chủ đã vô cùng tức giận, ngay cả cường giả Thần Phách cảnh cũng được phái tới.
Chu Dã dẫn quân đi thẳng đến Trần phủ, một trung niên đã sớm đợi ngoài cửa phủ, thấy họ tới vội vàng tiến đến.
- Chu gia, thiếu chủ!
Người đến là phó thành chủ Hùng thành, họ Trình tên Dũng. Hiện giờ Trần Hùng đã bị giết, hắn tạm thời quản lý Hùng thành, nhìn qua cái thân thể đầy băng bó, hẳn nhiên trong đợt tấn công của Mang Âm sơn đã thụ thương không ít.
Chu Dã phất tay, tiến vào phòng khách trong phủ, ánh mắt lạnh lẽo cất tiếng:
- Mang Âm sơn hiện tại có động tĩnh gì không?
- Từ hôm đó đến nay chúng ta luôn phái trinh sát theo dõi họ gắt gao, nhưng sau khi hại chết thành chủ, đã toàn bộ rút lui về Mang Âm sơn, không tạo ra động tĩnh gì nữa.
Trình Dũng vội vàng bẩm báo.
- Xem ra cái tên hèn nhát Dương Quỷ kia cũng biết rõ Mục vực sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, bây giờ làm con rùa đen rút đầu rồi sao?
Chu Dã hừ lạnh giận dữ.
- Chu gia, Âm sơn dốc đứng vô cùng, dễ thủ khó công, sơn đạo hiểm yếu đều bị bọn đạo tặc kia điều trọng binh chiếm giữ. Nếu chúng ta ngạnh công, e rằng trả giá không nhỏ.
Trình Dũng nói.
Mang Âm sơn cao vút từng mây, cường giả Thần Phách cảnh như Chu Dã cũng không thể bay lọt, trừ phi đi cùng Mục Phong hoặc cường giả luyện hóa tinh phách linh thú có khả năng phi hành như lão kia mới được. Đó chỉ mới là giới hạn vào bản thân, còn muốn dẫn theo nhiều người đi cùng như thế này, căn bản là không có khả năng.
- Hơn nữa phiền toái nhất không phải chỉ có thế, vùng xung quanh Mang Âm sơn mạch này là khu vực hoạt động rầm rộ nhất của hắc đạo Bắc Linh cảnh. Ngoài bọn cẩu tặc Mang Âm sơn, còn có không ít thế lực hắc đạo khác. Bọn họ không mấy hoan nghênh người của chín vực, nếu chúng ta mạnh mẽ xông lên, không khéo lại gây thù chuốc oán với chúng, Mục vực sẽ rất mệt mỏi.
Trình Dũng thở dài bẩm báo tiếp.
Mục Trần bên cạnh nghe xong cục diện, chân mày cũng nhíu chặt, xem ra chuyện này cũng không dễ như hắn nghĩ.
- Ở đó ngoại trừ Mang Âm sơn, hắc đạo lợi hại nhất là bọn nào?
Chu Dã trầm ngâm hỏi.
- Là Cửu Long trại, chiến lực gần ngang ngửa Mang Âm sơn, hơn nữa lực hiệu triệu trong hắc đạo cũng không nhỏ, nếu có được họ đồng ý lên tiếng, chúng ta có thể thuận lợi vượt qua Mang Âm sơn mạch, thẳng tiến đến hang ổ Mang Âm sơn.
Trình Dũng rành mạch báo cáo.
- Cửu Long trại.... đương gia là ai?
- Lôi Sơn, cũng là một cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ.
- Lôi Sơn à...
Chu Dã khẽ gật đầu, cái tên này cũng có chút ấn tượng, xem như một kẻ nổi danh ở Bắc Linh cảnh. Năm xưa cũng từng gặp qua vài lần, bất quá không cùng chí hướng, quan hệ không thể gọi là tốt.
- Ngày mai ta dẫn người đến Cửu Long trại xem thử.
Chu Dã trầm ngâm nói. Tình huống hiện tại khá phức tạp, nếu có thể mượn đường Cửu Long thì dễ dàng hơn nhiều, tránh được khá nhiều chuyện đau đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Dã dẫn theo Mục Trần, Đoạn Vĩ và một đánh tinh anh cưỡi ngựa đến thẳng Cửu Long trại. Người ngựa cũng không nhiều, dù sao thế lực hắc đạo cực kỳ cẩn thận, mang theo nhiều người chỉ càng khiến chúng nghi ngờ.
Cửu Long trại đóng trại ở khu vực phía bắc Mang Âm sơn mạch, chiếm giữ nhưng quan đạo giao thông quan trọng, bình thường đều thu phí mãi lộ đối với những thương đội đi ngang qua. Đối với những thương đội biết điều ói tiền ra, chúng cũng không dư hơi làm khó, vì mặc dù là hắc đạo, nhưng cũng không muốn khói lửa liên miên, lại còn phải canh chừng cái bánh thơm bị mấy tên xung quanh hăm he chộp mất, nên chẳng ai ngu mà chuốc thêm thù oán.
Chu Dã phóng ngựa nhanh chóng đến Cửu Long trại. Hai canh giờ sau đã xuất hiện ở cổng trại, bất quá đón tiếp họ là một cánh cổng đóng kín và vô số ánh mắt cảnh giác.
Chu Dã nhìn thấy từ xa cánh cửa lớn đã đóng chặt, chân mày nhíu lại. Xem ra Cửu Long trại đã sớm dự đoán Mục vực sẽ đến tìm mình. Làm như thế, có tính hỗ trợ không đây?
- Chư vị bằng hữu Cửu Long trại, làm phiền thông báo một tiếng cho Lôi đại đương gia, Mục vực Chu Dã xin cầu kiến!
Chu Dã ngồi trên yên ngựa, ôm quyền quát lớn, tiếng quát có linh lực hùng hậu bao bọc truyền ra giữa không trung.
- Cha ta bế quan tu luyện, miễn tiếp khách, các ngươi mời trở về đi.
Sau khi Chu Dã quát lên, bất ngờ một tiếng thét lạnh băng trên cổng trại đáp lại. Mọi người đưa mắt nhìn lên, phía trên cổng là một cô gái áo quần xanh biếc, dáng người thon thả cao cao, phối hợp với trang phục lả lướt càng thêm mềm mại, dung mạo xinh đẹp bất phàm, mái tóc anh thư cắt ngắn, tư thế oai dũng như chiến sĩ. Nàng đang đứng khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống đám người Mục vực.
Chu Dã nghe thấy, cũng cười nhạt:
- Xin lỗi, hôm nay nếu tại hạ chưa gặp được Lôi đại đương gia, có lẽ tại hạ sẽ không rời đi, thỉnh tiểu thư mở cổng trại.
- Ngươi còn muốn mạnh hơn sấm? Còn phải hỏi qua bổn tiểu thư đây!
Mày liễu nhíu lại, cô gái nắm chặt bàn tay, từng đạo linh ấn hiện ra từ lòng bàn tay nàng.
Mục Trần nhìn thấy những linh ấn đó, ánh mắt lập tức kinh ngạc. Nữ đạo tặc kia không ngờ cũng là một vị Linh Trận sư?
Đại Chúa Tể
Đánh giá:
Truyện Đại Chúa Tể
Story
Chương 90: Mang Âm sơn
9.8/10 từ 40 lượt.