Đại Chúa Tể
Chương 768: Thâm sơn tao ngộ
Long Phượng sơn mạch, một địa vực nổi tiếp khắp Bắc giới. Sở dĩ danh tiếng như cồn, chính vì Long Phượng Thiên ẩn chứa trong nó.
Tục truyền thời viễn cổ, từng có một con Chân Long và Chân Phượng khai chiến với nhau, phạm vi mấy chục dặm đều bị san thành bình địa, cả vòm trời cũng bị chấn nát.
Trong Long tộc và Phượng tộc, Chân Long và Chân Phượng chính là cường giả tối cường của tộc, thực lực đáng sợ cấp bậc Thiên Chí Tôn.
Trận đại chiến kinh thiên khiến cho hai sinh vật khủng bố cùng ngã xuống, vùng đất làm nấm mồ cho chúng trở thành Long Phượng Thiên, nơi rải đầy tinh huyết của cả hai, rồi trở nên cực kỳ thần dị. Những bảo vật thuốc quý khó tìm sinh trưởng đầy khắp Long Phượng Thiên.
Nếu như có thể chiếm được tinh huyết Chân Long hoặc Chân Phượng, luyện hóa nó, thì sẽ có được cơ hội tu luyện Chân Long thể và Chân Phượng thể, tăng cường sức mạnh thân thể, trở nên cường tráng hùng mạnh như Long tộc, Phượng tộc chân chính.
Và mấu chốt chính là tinh huyết của chúng khiến người ta mang lấy sinh mệnh lực cường đại. Thần thú vốn dĩ đáng sợ vì chúng có sinh mệnh lực mà con người không cách nào hình dung được. Nếu con người cũng có được nó, thì con đường tu luyện rộng mở thênh thang.
Ngoài ra, nghe đồn Long Phượng Thiên còn ẩn chứa truyền thừa của Chân Long, Chân Phượng. Bất cứ ai nhận được nó, thì có thể nói "nhất bộ đăng thiên".
Thế nhưng bao năm nay, Long Phượng Thiên nhiều lần khai mạc, nhưng truyền thừa Chân Long, Chân Phượng vẫn là ẩn số chưa ai giải được, cuối cùng người ta nói rằng đó chỉ là tin đồn vịt gà mà thôi.
Nhưng dù vậy, mỗi lần Long Phượng Thiên mở ra, không chỉ các thế lực Bắc giới, mà những thế lực bên ngoài với nội lực siêu cấp cũng thèm thuồng phái người đến đây.
Cho nên dần dà Long Phượng Thiên trở thành thước đo cân lượng của thế hệ trẻ trong Bắc giới. Long Phượng Lục vì đó mà sinh ra.
Dù chuyện gì xảy ra, mỗi khi Long Phượng Thiên khai màn, đều trở thành sự kiện trọng đại được chú ý vô cùng nơi Bắc giới...
Mục Trần rời khỏi Đại La Thiên vực, đẩy tốc độ tối đa hướng về Long Phượng sơn mạch. Chặng đường khá xa xôi, dọc đường không biết phải vượt qua lãnh địa của bao nhiêu thế lực cường đại.
Nhưng tổng thể mà nói đường đi cũng suôn sẽ, hắn bay tốc độ cao như thế chỉ hai ngày ngắn ngủi đã gần đến vùng phương Bắc của Bắc giới.
Càng đến gần, hắn càng nhận ra có nhiều dao động đặc biệt cũng hướng về một mục tiêu như hắn, rõ ràng chính là những người tham gia Long Phượng Thiên.
Những người đó cũng đều trẻ tuổi, thực lực cũng tốt, bất quá chẳng đáng kinh ngạc cho lắm. Họ vốn dĩ cũng chỉ ngang ngửa Từ Thanh, Chu Nhạc mà thôi.
Mục Trần không chủ động đến kết bạn với họ, mà còn tránh đi, chọn con dường thâm sơn mà hành tẩu. Hành trình này thỉnh thoảng cũng gặp trắc trở khi vài ngọn núi lớn có linh thú cường đại án ngữ, nhưng phần lớn thời gian cũng an tĩnh, đủ cho hắn có thể tận dụng nghiên cứu Mạn Đà La Diệt Thiên Quang.
...
Bóng đêm phủ xuống rừng rú, thỉnh thoảng có vài tiếng gầm gừ của dị thú săn đêm, vang đi xa xăm mông lung.
Một đống lửa bập bùng giữa rừng vắng soi bóng gã du hành cô độc, đang yên lặng ngồi xếp bằng, mắt nhắm lại. Trong lòng bàn tay hắn, đóa hoa tím yêu dị xoay tròn chầm chậm.
Ánh sáng tím lập lòe làn tỏa, dường như có những văn tự cổ xưa chui ra, theo bàn tay thấm vào trng người, tạo thành những đường gân tím kỳ ảo trên cánh tay hắn
Gã du hành kia còn ai khác ngoài Mục Trần, hai ngày nay hành tẩu trong thâm sơn, hắn tranh thủ thời gian nghiên cứu cũng có chút thu hoạch.
Ánh tím cuộn tròn khoảng một canh giờ, rồi tan mất, hắn cũng mở mắt ra, nhìn đóa hoa tím trong tay, rồi nhẹ nhàng cất đi.
- Quả nhiên rất huyền ảo, dù ta có thể tìm hiểu thần văn hoa Mandala, nhưng vẫn chỉ mới sơ sơ bên ngoài.
Mục Trần ta thán, Mạn Đà La Diệt Thiên Quang không hổ là thần thuật đại viên mãn, độ khó tu luyện nó thật sự rất đau đầu.
"Hử?"
Bất ngờ thần sắc biến đổi, hắn vung tay dập tắt đống lửa trước mặt, nhưng con báo đen giữa đêm nhẹ nhàng lướt đi nơi khác, xuyên qua rừng rậm tối tăm.
Xuyên qua cây cối, lát sau hắn hạ xuống một nhánh đại thụ, đưa bàn tay khẽ gạt tán lá nhìn lại.
Lúc đó, đôi mắt hắn sững sờ một lúc.
Bên kia là một hồ nước yên tịnh, bóng trăng treo trên đầu, nghiêng xuống ánh lên những tia sáng bạc cùng mặt nước lăn tăn. Dĩ nhiên hắn không sững sờ vì cảnh sắc thơ mộng này.
Mà vì trong hồ nước kia có một cái bóng trắng muốt mượt mà đang tao nhã tắm táp. Góc nhìn của hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt người con gái, nhưng một kẻ được diện kiến lắm mỹ nhân tuyệt sắc như hắn cũng phải cảm thấy kinh diễm.
Chân mày nhọn như ngọn núi xa xa, chiếc mũi tinh xảo ngạo nghễ cùng với cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn như đá mặt trời, da thịt lóng lánh phát quang như ngọc ngà.
Mục Trần không nhịn được nhìn xuống, một cái cổ trắng muốt thanh cao như thiên nga, đặt trên cặp xương quai tinh xảo và gợi cảm. Xuống dưới chút nữa, thân thể nàng đã chìm trong nước hồ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong sung mãn đầy sức sống và gợi tình.
Cô gái kia nếu xét về chuẩn xinh đẹp, chắc chắn phải nằm trong top 3 giai nhân tuyệt vời nhất mà hắn từng gặp. Hắn nghĩ, có lẽ nữ quái Hồng Ngư của Yêu môn nổi tiếng Bắc giới cũng chưa chắc hơn được nàng.
"Rầm rầm."
Lúc hắn còn đang mê mẩn nhìn ngó cô gái nhỏ kia, đột nhiên mặt hồ sau lưng cô bé bắn lên một cột nước lớn, một con cự mãng bảy màu xuất hiện, lao thẳng đến chỗ cô bé.
Mục Trần giật mình biến sắc, như một phản xạ xông ra, nhưng ngay sau đó hắn khựng lại.
Vì hắn nhìn thấy nàng cười, tiếng cười như hạt trân châu rơi xuống khay bạc, thanh thúy và trong vắt. Cánh tay thon thả vươn ra, múa may gì đó, con cự mãng bảy màu nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ còn khoảng bàn tay, quấn theo cánh tay nàng rồi trèo lên vai xinh.
Thì ra quái xà bảy màu là thú cưng của nàng ta nuôi.
Mục Trần thở phào, định lặng lẽ rút lui, nhưng bất chợt đôi mắt đen sáng ngời như ánh mặt trời chiếu thẳng vào hắn.
- Bị phát hiện...
Mục Trần thất kinh, nháy mắt lui gấp.
Cô bé kia bề ngoài hấp dẫn gợi cảm, nhưng rõ ràng cô nàng ta không hề đơn giản, tốt hơn không nên trêu vào.
"Véo!"
Mục Trần tăng tốc cực nhanh, nháy mắt đã bay đi cả nghìn trượng. Thế nhưng bất ngờ hắn cứng người, hạ xuống một nhánh cây to, mắt chăm chăm nhìn ra trước. Trên một cành cây phía trước, rõ ràng có bóng người thanh niên mặc đồ đen đang dựa lưa vào thân cây, tủm tỉm cười hắn.
Gã thanh niên với gương mặt thanh tú, nụ cười ấm áp, nhưng chẳng hiểu sao khi mới thoáng thấy hắn ta, Mục Trần cảm thấy căng thẳng tột độ. Từ người gã kia toát ra khí vị gì đó cực kỳ nguy hiểm.
- Vị bằng hữu này... ngươi như vậy mà còn chạy, thì ta sẽ bị đánh đó.
Gã áo đen gãi đầu, bất đắc dĩ nói với Mục Trần, rồi hắn cất bước.
Mục Trần trừng mắt, lại cấp tốc bay lui.
"Vù!"
Nhưng hắn cũng nhanh chóng dừng lại, vì gã thanh niên kia như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn một khoảng. Gã kia đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, linh lực trong cơ thể lập tức ngưng chuyển động.
Mục Trần chấn động, thực lực gã thanh niên này khủng bố đến vậy sao, chắc chắn tuyệt đối hắn không trẻ như vẻ ngoài như vậy.
Gã áo đen thộp lấy vai Mục Trần, lắc mình một cái. Mục Trần cảm thấy hoa mắt, định thần lại thì đã thấy cả hai trở lại hồ nước.
Mục Trần run rẩy bước lui, định lên tiếng giải thích, thì cô bé kia đã quần áo chỉnh tề một màu trắng muốt trong sáng cất bước chân trần tiến đến gần hắn.
Mục Trần lúc này được chân chính chiêm ngưỡng dung nhan. Cô nàng này có thể nói chỉ là thiếu nữ, tuổi tác cũng không lớn, chân mày lại toát ra cảm giác rất mê hoặc, phối hợp với tuổi tác tạo ra sự hấp dẫn vô cùng.
Cô nàng bước tới, gã thanh niên thực lực khủng bố kia lại nở nụ cười ngu ngốc như nịnh nọt, chẳng khác nào nô bộc với nữ chủ nhân, vui vẻ nhưng ra vẻ sầu khổ lên tiếng:
- Tỷ, ta mới đi lòng vòng quanh đây đuổi linh thú, đâu dè tên tiêu tử này lại thừa cơ chui vào, cũng không phải là thủ hộ bất lực đâu!
Mục Trần tròn mắt. Cô nàng thiếu nữ trẻ trung như thế, mà gã thanh niên thực lực kinh khủng kia gọi là tỷ tỷ? Nhưng rõ ràng dao động linh lực của cô bé đâu có mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Đôi mắt câu hồn đoạt phách của nàng liếc nhìn gã thanh niên, rồi nàng đi tới chỗ Mục Trần. Con rắn bảy màu kia cũng bò lên vai, lưỡi rắn thò ra thụt vào.
- Chuyện này...
Mục Trần tằng hắng, định mở lời phân bua, nhưng cô nàng nọ lại xòe tay ra, giọng lảnh lót cất lên trong màn đêm làm Mục Trần hóa đá tại chỗ.
- Ngươi có mùi tinh huyết thượng cổ Viêm Long, bồi thường cho ta năm giọt.
Đại Chúa Tể
Tục truyền thời viễn cổ, từng có một con Chân Long và Chân Phượng khai chiến với nhau, phạm vi mấy chục dặm đều bị san thành bình địa, cả vòm trời cũng bị chấn nát.
Trong Long tộc và Phượng tộc, Chân Long và Chân Phượng chính là cường giả tối cường của tộc, thực lực đáng sợ cấp bậc Thiên Chí Tôn.
Trận đại chiến kinh thiên khiến cho hai sinh vật khủng bố cùng ngã xuống, vùng đất làm nấm mồ cho chúng trở thành Long Phượng Thiên, nơi rải đầy tinh huyết của cả hai, rồi trở nên cực kỳ thần dị. Những bảo vật thuốc quý khó tìm sinh trưởng đầy khắp Long Phượng Thiên.
Nếu như có thể chiếm được tinh huyết Chân Long hoặc Chân Phượng, luyện hóa nó, thì sẽ có được cơ hội tu luyện Chân Long thể và Chân Phượng thể, tăng cường sức mạnh thân thể, trở nên cường tráng hùng mạnh như Long tộc, Phượng tộc chân chính.
Và mấu chốt chính là tinh huyết của chúng khiến người ta mang lấy sinh mệnh lực cường đại. Thần thú vốn dĩ đáng sợ vì chúng có sinh mệnh lực mà con người không cách nào hình dung được. Nếu con người cũng có được nó, thì con đường tu luyện rộng mở thênh thang.
Ngoài ra, nghe đồn Long Phượng Thiên còn ẩn chứa truyền thừa của Chân Long, Chân Phượng. Bất cứ ai nhận được nó, thì có thể nói "nhất bộ đăng thiên".
Thế nhưng bao năm nay, Long Phượng Thiên nhiều lần khai mạc, nhưng truyền thừa Chân Long, Chân Phượng vẫn là ẩn số chưa ai giải được, cuối cùng người ta nói rằng đó chỉ là tin đồn vịt gà mà thôi.
Nhưng dù vậy, mỗi lần Long Phượng Thiên mở ra, không chỉ các thế lực Bắc giới, mà những thế lực bên ngoài với nội lực siêu cấp cũng thèm thuồng phái người đến đây.
Cho nên dần dà Long Phượng Thiên trở thành thước đo cân lượng của thế hệ trẻ trong Bắc giới. Long Phượng Lục vì đó mà sinh ra.
Dù chuyện gì xảy ra, mỗi khi Long Phượng Thiên khai màn, đều trở thành sự kiện trọng đại được chú ý vô cùng nơi Bắc giới...
Mục Trần rời khỏi Đại La Thiên vực, đẩy tốc độ tối đa hướng về Long Phượng sơn mạch. Chặng đường khá xa xôi, dọc đường không biết phải vượt qua lãnh địa của bao nhiêu thế lực cường đại.
Nhưng tổng thể mà nói đường đi cũng suôn sẽ, hắn bay tốc độ cao như thế chỉ hai ngày ngắn ngủi đã gần đến vùng phương Bắc của Bắc giới.
Càng đến gần, hắn càng nhận ra có nhiều dao động đặc biệt cũng hướng về một mục tiêu như hắn, rõ ràng chính là những người tham gia Long Phượng Thiên.
Những người đó cũng đều trẻ tuổi, thực lực cũng tốt, bất quá chẳng đáng kinh ngạc cho lắm. Họ vốn dĩ cũng chỉ ngang ngửa Từ Thanh, Chu Nhạc mà thôi.
Mục Trần không chủ động đến kết bạn với họ, mà còn tránh đi, chọn con dường thâm sơn mà hành tẩu. Hành trình này thỉnh thoảng cũng gặp trắc trở khi vài ngọn núi lớn có linh thú cường đại án ngữ, nhưng phần lớn thời gian cũng an tĩnh, đủ cho hắn có thể tận dụng nghiên cứu Mạn Đà La Diệt Thiên Quang.
...
Bóng đêm phủ xuống rừng rú, thỉnh thoảng có vài tiếng gầm gừ của dị thú săn đêm, vang đi xa xăm mông lung.
Một đống lửa bập bùng giữa rừng vắng soi bóng gã du hành cô độc, đang yên lặng ngồi xếp bằng, mắt nhắm lại. Trong lòng bàn tay hắn, đóa hoa tím yêu dị xoay tròn chầm chậm.
Ánh sáng tím lập lòe làn tỏa, dường như có những văn tự cổ xưa chui ra, theo bàn tay thấm vào trng người, tạo thành những đường gân tím kỳ ảo trên cánh tay hắn
Gã du hành kia còn ai khác ngoài Mục Trần, hai ngày nay hành tẩu trong thâm sơn, hắn tranh thủ thời gian nghiên cứu cũng có chút thu hoạch.
Ánh tím cuộn tròn khoảng một canh giờ, rồi tan mất, hắn cũng mở mắt ra, nhìn đóa hoa tím trong tay, rồi nhẹ nhàng cất đi.
- Quả nhiên rất huyền ảo, dù ta có thể tìm hiểu thần văn hoa Mandala, nhưng vẫn chỉ mới sơ sơ bên ngoài.
Mục Trần ta thán, Mạn Đà La Diệt Thiên Quang không hổ là thần thuật đại viên mãn, độ khó tu luyện nó thật sự rất đau đầu.
"Hử?"
Bất ngờ thần sắc biến đổi, hắn vung tay dập tắt đống lửa trước mặt, nhưng con báo đen giữa đêm nhẹ nhàng lướt đi nơi khác, xuyên qua rừng rậm tối tăm.
Xuyên qua cây cối, lát sau hắn hạ xuống một nhánh đại thụ, đưa bàn tay khẽ gạt tán lá nhìn lại.
Lúc đó, đôi mắt hắn sững sờ một lúc.
Bên kia là một hồ nước yên tịnh, bóng trăng treo trên đầu, nghiêng xuống ánh lên những tia sáng bạc cùng mặt nước lăn tăn. Dĩ nhiên hắn không sững sờ vì cảnh sắc thơ mộng này.
Mà vì trong hồ nước kia có một cái bóng trắng muốt mượt mà đang tao nhã tắm táp. Góc nhìn của hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt người con gái, nhưng một kẻ được diện kiến lắm mỹ nhân tuyệt sắc như hắn cũng phải cảm thấy kinh diễm.
Chân mày nhọn như ngọn núi xa xa, chiếc mũi tinh xảo ngạo nghễ cùng với cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn như đá mặt trời, da thịt lóng lánh phát quang như ngọc ngà.
Mục Trần không nhịn được nhìn xuống, một cái cổ trắng muốt thanh cao như thiên nga, đặt trên cặp xương quai tinh xảo và gợi cảm. Xuống dưới chút nữa, thân thể nàng đã chìm trong nước hồ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong sung mãn đầy sức sống và gợi tình.
Cô gái kia nếu xét về chuẩn xinh đẹp, chắc chắn phải nằm trong top 3 giai nhân tuyệt vời nhất mà hắn từng gặp. Hắn nghĩ, có lẽ nữ quái Hồng Ngư của Yêu môn nổi tiếng Bắc giới cũng chưa chắc hơn được nàng.
"Rầm rầm."
Lúc hắn còn đang mê mẩn nhìn ngó cô gái nhỏ kia, đột nhiên mặt hồ sau lưng cô bé bắn lên một cột nước lớn, một con cự mãng bảy màu xuất hiện, lao thẳng đến chỗ cô bé.
Mục Trần giật mình biến sắc, như một phản xạ xông ra, nhưng ngay sau đó hắn khựng lại.
Vì hắn nhìn thấy nàng cười, tiếng cười như hạt trân châu rơi xuống khay bạc, thanh thúy và trong vắt. Cánh tay thon thả vươn ra, múa may gì đó, con cự mãng bảy màu nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ còn khoảng bàn tay, quấn theo cánh tay nàng rồi trèo lên vai xinh.
Thì ra quái xà bảy màu là thú cưng của nàng ta nuôi.
Mục Trần thở phào, định lặng lẽ rút lui, nhưng bất chợt đôi mắt đen sáng ngời như ánh mặt trời chiếu thẳng vào hắn.
- Bị phát hiện...
Mục Trần thất kinh, nháy mắt lui gấp.
Cô bé kia bề ngoài hấp dẫn gợi cảm, nhưng rõ ràng cô nàng ta không hề đơn giản, tốt hơn không nên trêu vào.
"Véo!"
Mục Trần tăng tốc cực nhanh, nháy mắt đã bay đi cả nghìn trượng. Thế nhưng bất ngờ hắn cứng người, hạ xuống một nhánh cây to, mắt chăm chăm nhìn ra trước. Trên một cành cây phía trước, rõ ràng có bóng người thanh niên mặc đồ đen đang dựa lưa vào thân cây, tủm tỉm cười hắn.
Gã thanh niên với gương mặt thanh tú, nụ cười ấm áp, nhưng chẳng hiểu sao khi mới thoáng thấy hắn ta, Mục Trần cảm thấy căng thẳng tột độ. Từ người gã kia toát ra khí vị gì đó cực kỳ nguy hiểm.
- Vị bằng hữu này... ngươi như vậy mà còn chạy, thì ta sẽ bị đánh đó.
Gã áo đen gãi đầu, bất đắc dĩ nói với Mục Trần, rồi hắn cất bước.
Mục Trần trừng mắt, lại cấp tốc bay lui.
"Vù!"
Nhưng hắn cũng nhanh chóng dừng lại, vì gã thanh niên kia như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn một khoảng. Gã kia đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, linh lực trong cơ thể lập tức ngưng chuyển động.
Mục Trần chấn động, thực lực gã thanh niên này khủng bố đến vậy sao, chắc chắn tuyệt đối hắn không trẻ như vẻ ngoài như vậy.
Gã áo đen thộp lấy vai Mục Trần, lắc mình một cái. Mục Trần cảm thấy hoa mắt, định thần lại thì đã thấy cả hai trở lại hồ nước.
Mục Trần run rẩy bước lui, định lên tiếng giải thích, thì cô bé kia đã quần áo chỉnh tề một màu trắng muốt trong sáng cất bước chân trần tiến đến gần hắn.
Mục Trần lúc này được chân chính chiêm ngưỡng dung nhan. Cô nàng này có thể nói chỉ là thiếu nữ, tuổi tác cũng không lớn, chân mày lại toát ra cảm giác rất mê hoặc, phối hợp với tuổi tác tạo ra sự hấp dẫn vô cùng.
Cô nàng bước tới, gã thanh niên thực lực khủng bố kia lại nở nụ cười ngu ngốc như nịnh nọt, chẳng khác nào nô bộc với nữ chủ nhân, vui vẻ nhưng ra vẻ sầu khổ lên tiếng:
- Tỷ, ta mới đi lòng vòng quanh đây đuổi linh thú, đâu dè tên tiêu tử này lại thừa cơ chui vào, cũng không phải là thủ hộ bất lực đâu!
Mục Trần tròn mắt. Cô nàng thiếu nữ trẻ trung như thế, mà gã thanh niên thực lực kinh khủng kia gọi là tỷ tỷ? Nhưng rõ ràng dao động linh lực của cô bé đâu có mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Đôi mắt câu hồn đoạt phách của nàng liếc nhìn gã thanh niên, rồi nàng đi tới chỗ Mục Trần. Con rắn bảy màu kia cũng bò lên vai, lưỡi rắn thò ra thụt vào.
- Chuyện này...
Mục Trần tằng hắng, định mở lời phân bua, nhưng cô nàng nọ lại xòe tay ra, giọng lảnh lót cất lên trong màn đêm làm Mục Trần hóa đá tại chỗ.
- Ngươi có mùi tinh huyết thượng cổ Viêm Long, bồi thường cho ta năm giọt.
Đại Chúa Tể
Đánh giá:
Truyện Đại Chúa Tể
Story
Chương 768: Thâm sơn tao ngộ
9.8/10 từ 40 lượt.