Đại Chúa Tể
Chương 248: Màu đen thung lũng
"Ầm Ầm!"
Đất đai rung chuyển chấn động, tượng đá cổ xưa cao lớn nện bước chạy đi như gió, mọi thứ chướng ngại vật dưới chân đều bị nó nghiền nát, một đường nó đi qua, mọi thứ nát tan hỗn độn.
Dọc đường nhiều người kinh hãi khi tận tai nghe mắt thấy cảnh tượng đáng sợ kia vội vàng tránh lui, căn bản chẳng ai dám ngăn cản, mặc cho tượng đá nọ lướt qua.
Linh lực hắc ám bao phủ hoàn toàn thân thể Mục Trần, tốc độ hắn càng lúc càng tăng, ánh mắt lóe lên, ngân bài trong tay càng lúc càng nóng cháy.
Vừa nãy hắn thăm dò, rốt cuộc xác định đuọc nguyên nhân tượng đá đuổi theo hắn chính là do ngân bài không rõ tác dụng này.
- Ngân bài này là cái gì mới được chứ?
Mục Trần nghi hoặc, thứ này ẩn giấu rất tốt, ở tận trong cơ thể Thôn Viêm Mãng vương, nếu không phải hắn may mắn tìm thấy Hỏa Viêm Tiên Liên, lại may mắn có Cửu U Tước khủng bố áp bức cấp tốc nuốt mất con rắn, thì hắn căn bản chẳng thể nào phát hiện được.
Ẩn giấu kín bưng như thế, chắc chắn nó không phải thứ bình thường, lại có hoa văn Bạch Long, nghĩa là cũng là vật do Bạch Long Chí Tôn để lại.
- Cứ trốn như thế này cũng không phải biện pháp tốt.
Mục Trần trầm tư, hiện tại hắn còn phải đi nhiều trong linh tàng Chí Tôn đoạt bảo, nếu không có biện pháp thoát khỏi tượng đá kia thì không được, phải tìm cách giải quyết nó trước.
Mục Trần cắn răng siết chặt ngân bài, chỉ có cách thử xem.
Nghĩ vậy hắn không chần chờ nữa, thân hình bắn lên một đài cao, xoay lại nhìn chằm chặp vào tượng đá hùng hổ kia.
"Rầm rầm!"
Tượng đá nhanh chóng phóng những bước dài nặng nề chạy tới, khí thế khủng khiếp khiến cho nền đất đứt gãy rung chuyển.
Tượng đá hùng hổ càng lúc càng gần, hắn giơ cao ngân bài trong tay, chẳng cần biết nó có tác dụng gì, trực tiếp rót linh lực vào trong đã.
Nhưng hắn có quán chú linh lực vào, ngân bài kia cũng không chút thay đổi, tượng đá vẫn hung mãnh lao tới, tư thế như vậy nếu Mục Trần bị húc trúng không sứt đầu cũng mẻ trán.
- Không phải vô dụng vậy chứ?
Mục Trần toát mồ hôi hột, trong lòng giật thót mấy cái nhưng vẫn không thu tay lại, ngược lại linh lực trong cơ thể càng cấp tốc cuồn cuộn đổ vào ngân bài.
"Uỳnh!"
Tượng đá giậm mạnh xuống đất lấy đà bật nhảy cao lên không, cái bóng to lớn bao phủ lấy đài cao Mục Trần đang đứng, nhanh chóng hạ xuống.
Mục Trần cứng người, chân gập lại, chuẩn bị nhảy tránh.
"Oooong!"
Đột nhiên ngân bài rung lên, Bạch Long trên nó sáng ngời lạ thường, một tiếng long ngâm vang ra, bạch quang phóng tới, chiếu lên thân thể tượng đá to lớn kia.
Mục Trần nhất thời ngạc nhiên nhìn thấy tượng đá to lớn đang ở trên không trung sắp hạ thân hình khổng lồ xuống đất đang nhanh chóng bị thu nhỏ lại, chỉ mấy cái chớp mắt đã trở thành một cái tượng nhỏ như bàn tay rơi xuống chỗ Mục Trần.
Mục Trần liền vươn tay ra bắt lấy nó, tượng đá lập tức đứng trong tay hắn.
- Cái vụ này....
Mục Trần ngạc nhiên khó hiểu nhìn tượng đá chỉ to bằng bàn tay, mơ hồ xuất hiện quang văn lấp lánh khắp thân thể, hẳn nhiên chính là bức tượng nãy giờ vẫn đuổi theo hắn không tha.
Mục Trần chưng hửng liếc qua ngân bài, ánh mắt kinh dị. Xem ra cái tượng đá này thật sự thì cũng là một loại linh cụ, nhưng chỉ có thứ như miếng ngân bài trong tay hắn đây mới có thể điều khiển sử dụng hay nói cách nào đó là thu phục được.
- Ngân bài này có vẻ khó lường a.
Mục Trần chép miệng, cất ngân bài vào. Bàn tay sờ sờ mân mê cái tượng đá nhỏ, linh lực lập tức được rót vào trong nó.
"Bùm."
Nhưng lúc này nó xuất hiện lại không hung hăng tấn công Mục Trần nữa, chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh hắn, như một vệ sĩ trung thành.
Mục Trần vui mừng nhìn tên vệ sĩ đá yên tĩnh bên cạnh, dường như hắn biết được một chút thủ pháp khống chế cái tượng này.
"Uỳnh!"
Mục Trần điều khiển vệ sĩ đá tung ra một quyền, lập tức cây cột kế bên trở thành đá vụn, sức mạnh hung hãn như thế, hắn đoán chừng cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng không dám đỡ.
Cái này quả thực chính là một cỗ máy chiến đấu thuần túy.
- Lợi hại nha!
Mục Trần mừng rỡ tán thưởng. Không hổ là linh tàng Chí Tôn, một tượng đá bị năm tháng ăn mòn mấy trăm năm vẫn còn sức mạnh to lớn như vậy. Danh xưng Chí Tôn quả nhiên khó lường.
Lần này vào đây tuy chưa lấy được một kiện linh cụ thượng phẩm nào, nhưng lại thu được một vệ sĩ đá kỳ lạ, khiến hắn hoan hỉ không thôi. Lần sau nếu có gặp lại Bạch Động, Mục Trần sẽ cho đám kia một chút ngạc nhiên.
"Véo!"
Tiếng xé gió vang lên gần đó, Mục Trần vội lật tay thu nhỏ vệ sĩ đá lại, cất vào Giới Tử Xuyến.
Lê Thanh xuất hiện trong tầm mắt, nàng vội vàng bay đến, thấy Mục Trần bình yên vô sự cũng thở phào, ánh mắt đảo quanh nhìn ngó tứ tung, hơi ngạc nhiên hỏi:
- Bức tượng kia đâu?
- Bị thu phục rồi!
Mục Trần cười.
Lê Thanh cả kinh, Mục Trần vậy mà giải quyết được cái tượng đá đáng sợ kia? Tên tân sinh này còn ẩn giấu những năng lực bậc nào đây?
- Nếu đã giải quyết rồi, chúng ta cũng nhanh chóng đi vào trong linh tàng Chí Tôn sâu hơn chút đi, tụ họp lại với Tô Huyên.
Lê Thanh đề nghị, hiện tại cường giả và thế lực khắp nơi đều hướng về nơi sâu nhất trong linh tàng, nếu họ còn chậm chạp e rằng sự kiện nóng sẽ phải bỏ lỡ thôi.
Mục Trần tán thành. Hắn lúc này đã cực kỳ phấn khích với mọi thứ xảy ra trong linh tàng Chí Tôn. Chưa đi đến đâu đã gặp được Hỏa Viêm Tiên Liên, Long Giao Song Hoàn, vệ sĩ đá... mấy bảo bối trân quý như thế. Nếu đi vào sâu trong kia, thì bảo bối khác sẽ còn kinh người ra sao nữa đây?
Nếu mà đoạt được càng nhiều, chiến lực của hắn sẽ càng tăng cao hơn nữa, đến lúc đó có chạm trán cường giả Hóa Thiên cảnh, hắn cũng vui vẻ tiếp chiêu chẳng hề sợ hãi.
Hai người cũng không chần chừ gì nữa, lập tức tìm kiếm con đường chuẩn rồi tăng tốc tối đa nhanh chóng tiến vào trong.
Dọc đường đi, họ vẫn gặp rất nhiều nơi đao chạm kiếm vang, nhưng không bận tâm dừng lại chút nào. Chừng nửa giờ sau, hai người bắt gặp rất nhiều thạch điện to lớn nối tiếp nhau, hành lang đã rộng lớn đến mức trở thành một đại mạc mênh mông.
Trên không trung, vô số bóng ảnh xuyên không gian như tia chớp hướng về đại mạc.
Mục Trần và Lê Thanh liếc nhìn nhau, hai người cũng lập tức thi triển thân pháp lao đi. Một lát sau, họ giảm dần tốc độ xuống.
Vì nơi xa xa trong tầm mắt, trung tâm đại mạc xuất hiện một thung lũng đen khổng lồ, quanh thung lũng đã có vô số người đứng chờ.
Linh lực mạnh mẽ dao động lan tỏa, khiến cho linh khí khu vực này đều bị chấn động.
Cường giả mọi nơi đều tề tựu ở đây.
Mục Trần vừa thấy vô số cường giả tập hợp, ánh mắt liền tỏ ra kinh ngạc. Bọn người kia thật là nhanh tay nhanh chân.
Hai người xuyên qua giữa không trung, đến thật gần thung lũng đen. Đến gần đó, họ mới phát hiện ra trong trung tâm thung lũng có những cột đá đen đứng sừng sững.
Những cột đá kia cao tới nghìn trượng, mỗi cái đều có hoa văn lấp lánh, nhưng vì năm tháng phai nhạt, khiến chúng cũng không còn rõ ràng nữa.
Thung lũng mênh mông tỏa ra một khí tức khiến mọi người không hiểu vì sao tâm linh lại cảm thấy run rẩy, cảm giác cứ như kẻ dưới gặp bề trên mà run sợ.
Đó là uy nghiêm Chí Tôn.
Mọi cường giả ở đây đều tỏ ra trịnh trọng, cái loại khí tức kia với họ hiện tại quá mức cường đại, bất quá nó cũng chỉ là một thứ gì đó còn lại, nến chân chính là Chí Tôn xuất hiện, có lẽ mọi người ở đây chẳng ai đủ dũng khí ra tay.
Vì đó là áp chế tuyệt đối.
Trong mắt Chí Tôn, mọi người ở đây chẳng khác gì bụi đất.
Mục Trần cũng cảm thấy rõ ràng khí tức Chí Tôn trong thiên địa, hắn hít một hơi thật sâu, hai bàn tay siết chặt, ánh mắt rực lửa.
Chí Tôn.
Danh xưng thật cường đại.
Đến ngày nào đó hắn có thể tiến vào giai cấp ấy, tin chắc đã đủ sức đứng cạnh Lạc Li, chống đỡ mưa sa gió táp cho nàng.
Khi đó, hắn có đủ khả năng đi tìm mẫu thân, hoàn thành lời hứa với phụ thân, trở lại Bắc Linh cảnh không chỉ một mình.
Tuy vẫn còn rất xa mới bước đến tầng cao ấy, nhưng hắn tin không sớm thì muộn sẽ đạt tới!
Mục Trần và Lê Thanh hạ xuống khu vực bên cạnh thung lũng. Chân vừa chạm đất, cả hai liền phát hiện đằng xa có một ánh mắt hung ác oán độc khóa chặt lấy Mục Trần.
Bản thân Mục Trần lập tức nhận ra ánh mắt nọ, nhíu mày quay lại nhìn. Phía bên đó là một đoàn hơn mười người, toàn bộ đều áo trắng. Đằng trước là Bạch Động và lão nhân áo xám.
Mục Trần nhìn thấy ánh mắt oán hờn của Bạch Động, hắn chỉ cười nhạt. Quả nhiên sẽ gặp lại.
Bạch Động nghiến răng nhìn nụ cười nhạt của Mục Trần, đôi mắt càng thêm hung ác dữ tợn, nhoẻn miệng cười tàn nhẫn.
Bạch Động lập tức bước tới, ánh mắt độc địa như ác quỷ khóa chặt Mục Trần, thanh âm tràn ngập sát ý vang vọng trong vùng.
- Tiểu tạp chủng, ngươi quả nhiên còn sống! Cũng tốt, ta còn sợ ngươi chết quá dễ dàng, bây giờ ta sẽ bắt ngươi lại, băm vằm tứ chi ngươi ra!
Đại Chúa Tể
Đất đai rung chuyển chấn động, tượng đá cổ xưa cao lớn nện bước chạy đi như gió, mọi thứ chướng ngại vật dưới chân đều bị nó nghiền nát, một đường nó đi qua, mọi thứ nát tan hỗn độn.
Dọc đường nhiều người kinh hãi khi tận tai nghe mắt thấy cảnh tượng đáng sợ kia vội vàng tránh lui, căn bản chẳng ai dám ngăn cản, mặc cho tượng đá nọ lướt qua.
Linh lực hắc ám bao phủ hoàn toàn thân thể Mục Trần, tốc độ hắn càng lúc càng tăng, ánh mắt lóe lên, ngân bài trong tay càng lúc càng nóng cháy.
Vừa nãy hắn thăm dò, rốt cuộc xác định đuọc nguyên nhân tượng đá đuổi theo hắn chính là do ngân bài không rõ tác dụng này.
- Ngân bài này là cái gì mới được chứ?
Mục Trần nghi hoặc, thứ này ẩn giấu rất tốt, ở tận trong cơ thể Thôn Viêm Mãng vương, nếu không phải hắn may mắn tìm thấy Hỏa Viêm Tiên Liên, lại may mắn có Cửu U Tước khủng bố áp bức cấp tốc nuốt mất con rắn, thì hắn căn bản chẳng thể nào phát hiện được.
Ẩn giấu kín bưng như thế, chắc chắn nó không phải thứ bình thường, lại có hoa văn Bạch Long, nghĩa là cũng là vật do Bạch Long Chí Tôn để lại.
- Cứ trốn như thế này cũng không phải biện pháp tốt.
Mục Trần trầm tư, hiện tại hắn còn phải đi nhiều trong linh tàng Chí Tôn đoạt bảo, nếu không có biện pháp thoát khỏi tượng đá kia thì không được, phải tìm cách giải quyết nó trước.
Mục Trần cắn răng siết chặt ngân bài, chỉ có cách thử xem.
Nghĩ vậy hắn không chần chờ nữa, thân hình bắn lên một đài cao, xoay lại nhìn chằm chặp vào tượng đá hùng hổ kia.
"Rầm rầm!"
Tượng đá nhanh chóng phóng những bước dài nặng nề chạy tới, khí thế khủng khiếp khiến cho nền đất đứt gãy rung chuyển.
Tượng đá hùng hổ càng lúc càng gần, hắn giơ cao ngân bài trong tay, chẳng cần biết nó có tác dụng gì, trực tiếp rót linh lực vào trong đã.
Nhưng hắn có quán chú linh lực vào, ngân bài kia cũng không chút thay đổi, tượng đá vẫn hung mãnh lao tới, tư thế như vậy nếu Mục Trần bị húc trúng không sứt đầu cũng mẻ trán.
- Không phải vô dụng vậy chứ?
Mục Trần toát mồ hôi hột, trong lòng giật thót mấy cái nhưng vẫn không thu tay lại, ngược lại linh lực trong cơ thể càng cấp tốc cuồn cuộn đổ vào ngân bài.
"Uỳnh!"
Tượng đá giậm mạnh xuống đất lấy đà bật nhảy cao lên không, cái bóng to lớn bao phủ lấy đài cao Mục Trần đang đứng, nhanh chóng hạ xuống.
Mục Trần cứng người, chân gập lại, chuẩn bị nhảy tránh.
"Oooong!"
Đột nhiên ngân bài rung lên, Bạch Long trên nó sáng ngời lạ thường, một tiếng long ngâm vang ra, bạch quang phóng tới, chiếu lên thân thể tượng đá to lớn kia.
Mục Trần nhất thời ngạc nhiên nhìn thấy tượng đá to lớn đang ở trên không trung sắp hạ thân hình khổng lồ xuống đất đang nhanh chóng bị thu nhỏ lại, chỉ mấy cái chớp mắt đã trở thành một cái tượng nhỏ như bàn tay rơi xuống chỗ Mục Trần.
Mục Trần liền vươn tay ra bắt lấy nó, tượng đá lập tức đứng trong tay hắn.
- Cái vụ này....
Mục Trần ngạc nhiên khó hiểu nhìn tượng đá chỉ to bằng bàn tay, mơ hồ xuất hiện quang văn lấp lánh khắp thân thể, hẳn nhiên chính là bức tượng nãy giờ vẫn đuổi theo hắn không tha.
Mục Trần chưng hửng liếc qua ngân bài, ánh mắt kinh dị. Xem ra cái tượng đá này thật sự thì cũng là một loại linh cụ, nhưng chỉ có thứ như miếng ngân bài trong tay hắn đây mới có thể điều khiển sử dụng hay nói cách nào đó là thu phục được.
- Ngân bài này có vẻ khó lường a.
Mục Trần chép miệng, cất ngân bài vào. Bàn tay sờ sờ mân mê cái tượng đá nhỏ, linh lực lập tức được rót vào trong nó.
"Bùm."
Nhưng lúc này nó xuất hiện lại không hung hăng tấn công Mục Trần nữa, chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh hắn, như một vệ sĩ trung thành.
Mục Trần vui mừng nhìn tên vệ sĩ đá yên tĩnh bên cạnh, dường như hắn biết được một chút thủ pháp khống chế cái tượng này.
"Uỳnh!"
Mục Trần điều khiển vệ sĩ đá tung ra một quyền, lập tức cây cột kế bên trở thành đá vụn, sức mạnh hung hãn như thế, hắn đoán chừng cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng không dám đỡ.
Cái này quả thực chính là một cỗ máy chiến đấu thuần túy.
- Lợi hại nha!
Mục Trần mừng rỡ tán thưởng. Không hổ là linh tàng Chí Tôn, một tượng đá bị năm tháng ăn mòn mấy trăm năm vẫn còn sức mạnh to lớn như vậy. Danh xưng Chí Tôn quả nhiên khó lường.
Lần này vào đây tuy chưa lấy được một kiện linh cụ thượng phẩm nào, nhưng lại thu được một vệ sĩ đá kỳ lạ, khiến hắn hoan hỉ không thôi. Lần sau nếu có gặp lại Bạch Động, Mục Trần sẽ cho đám kia một chút ngạc nhiên.
"Véo!"
Tiếng xé gió vang lên gần đó, Mục Trần vội lật tay thu nhỏ vệ sĩ đá lại, cất vào Giới Tử Xuyến.
Lê Thanh xuất hiện trong tầm mắt, nàng vội vàng bay đến, thấy Mục Trần bình yên vô sự cũng thở phào, ánh mắt đảo quanh nhìn ngó tứ tung, hơi ngạc nhiên hỏi:
- Bức tượng kia đâu?
- Bị thu phục rồi!
Mục Trần cười.
Lê Thanh cả kinh, Mục Trần vậy mà giải quyết được cái tượng đá đáng sợ kia? Tên tân sinh này còn ẩn giấu những năng lực bậc nào đây?
- Nếu đã giải quyết rồi, chúng ta cũng nhanh chóng đi vào trong linh tàng Chí Tôn sâu hơn chút đi, tụ họp lại với Tô Huyên.
Lê Thanh đề nghị, hiện tại cường giả và thế lực khắp nơi đều hướng về nơi sâu nhất trong linh tàng, nếu họ còn chậm chạp e rằng sự kiện nóng sẽ phải bỏ lỡ thôi.
Mục Trần tán thành. Hắn lúc này đã cực kỳ phấn khích với mọi thứ xảy ra trong linh tàng Chí Tôn. Chưa đi đến đâu đã gặp được Hỏa Viêm Tiên Liên, Long Giao Song Hoàn, vệ sĩ đá... mấy bảo bối trân quý như thế. Nếu đi vào sâu trong kia, thì bảo bối khác sẽ còn kinh người ra sao nữa đây?
Nếu mà đoạt được càng nhiều, chiến lực của hắn sẽ càng tăng cao hơn nữa, đến lúc đó có chạm trán cường giả Hóa Thiên cảnh, hắn cũng vui vẻ tiếp chiêu chẳng hề sợ hãi.
Hai người cũng không chần chừ gì nữa, lập tức tìm kiếm con đường chuẩn rồi tăng tốc tối đa nhanh chóng tiến vào trong.
Dọc đường đi, họ vẫn gặp rất nhiều nơi đao chạm kiếm vang, nhưng không bận tâm dừng lại chút nào. Chừng nửa giờ sau, hai người bắt gặp rất nhiều thạch điện to lớn nối tiếp nhau, hành lang đã rộng lớn đến mức trở thành một đại mạc mênh mông.
Trên không trung, vô số bóng ảnh xuyên không gian như tia chớp hướng về đại mạc.
Mục Trần và Lê Thanh liếc nhìn nhau, hai người cũng lập tức thi triển thân pháp lao đi. Một lát sau, họ giảm dần tốc độ xuống.
Vì nơi xa xa trong tầm mắt, trung tâm đại mạc xuất hiện một thung lũng đen khổng lồ, quanh thung lũng đã có vô số người đứng chờ.
Linh lực mạnh mẽ dao động lan tỏa, khiến cho linh khí khu vực này đều bị chấn động.
Cường giả mọi nơi đều tề tựu ở đây.
Mục Trần vừa thấy vô số cường giả tập hợp, ánh mắt liền tỏ ra kinh ngạc. Bọn người kia thật là nhanh tay nhanh chân.
Hai người xuyên qua giữa không trung, đến thật gần thung lũng đen. Đến gần đó, họ mới phát hiện ra trong trung tâm thung lũng có những cột đá đen đứng sừng sững.
Những cột đá kia cao tới nghìn trượng, mỗi cái đều có hoa văn lấp lánh, nhưng vì năm tháng phai nhạt, khiến chúng cũng không còn rõ ràng nữa.
Thung lũng mênh mông tỏa ra một khí tức khiến mọi người không hiểu vì sao tâm linh lại cảm thấy run rẩy, cảm giác cứ như kẻ dưới gặp bề trên mà run sợ.
Đó là uy nghiêm Chí Tôn.
Mọi cường giả ở đây đều tỏ ra trịnh trọng, cái loại khí tức kia với họ hiện tại quá mức cường đại, bất quá nó cũng chỉ là một thứ gì đó còn lại, nến chân chính là Chí Tôn xuất hiện, có lẽ mọi người ở đây chẳng ai đủ dũng khí ra tay.
Vì đó là áp chế tuyệt đối.
Trong mắt Chí Tôn, mọi người ở đây chẳng khác gì bụi đất.
Mục Trần cũng cảm thấy rõ ràng khí tức Chí Tôn trong thiên địa, hắn hít một hơi thật sâu, hai bàn tay siết chặt, ánh mắt rực lửa.
Chí Tôn.
Danh xưng thật cường đại.
Đến ngày nào đó hắn có thể tiến vào giai cấp ấy, tin chắc đã đủ sức đứng cạnh Lạc Li, chống đỡ mưa sa gió táp cho nàng.
Khi đó, hắn có đủ khả năng đi tìm mẫu thân, hoàn thành lời hứa với phụ thân, trở lại Bắc Linh cảnh không chỉ một mình.
Tuy vẫn còn rất xa mới bước đến tầng cao ấy, nhưng hắn tin không sớm thì muộn sẽ đạt tới!
Mục Trần và Lê Thanh hạ xuống khu vực bên cạnh thung lũng. Chân vừa chạm đất, cả hai liền phát hiện đằng xa có một ánh mắt hung ác oán độc khóa chặt lấy Mục Trần.
Bản thân Mục Trần lập tức nhận ra ánh mắt nọ, nhíu mày quay lại nhìn. Phía bên đó là một đoàn hơn mười người, toàn bộ đều áo trắng. Đằng trước là Bạch Động và lão nhân áo xám.
Mục Trần nhìn thấy ánh mắt oán hờn của Bạch Động, hắn chỉ cười nhạt. Quả nhiên sẽ gặp lại.
Bạch Động nghiến răng nhìn nụ cười nhạt của Mục Trần, đôi mắt càng thêm hung ác dữ tợn, nhoẻn miệng cười tàn nhẫn.
Bạch Động lập tức bước tới, ánh mắt độc địa như ác quỷ khóa chặt Mục Trần, thanh âm tràn ngập sát ý vang vọng trong vùng.
- Tiểu tạp chủng, ngươi quả nhiên còn sống! Cũng tốt, ta còn sợ ngươi chết quá dễ dàng, bây giờ ta sẽ bắt ngươi lại, băm vằm tứ chi ngươi ra!
Đại Chúa Tể
Đánh giá:
Truyện Đại Chúa Tể
Story
Chương 248: Màu đen thung lũng
9.8/10 từ 40 lượt.