Đại Chúa Tể

Chương 142: Tương kiến

Thác nước tung tóe đổ xuống, tiếng nước ầm ầm tỏa hơi nước ngập tràn không gian.

Trong không trung của thác nước, hơn trăm người đứng sừng sững, cặp mắt bọn họ chăm chú nhìn vào một nữ tử váy đen. Nàng có dung nhan xinh đẹp, đôi mắt lưu lu trong suốt như ngọc, cảm giác như một cái hồ sâu không đáy, tĩnh lặng. Mái tóc dài mềm mại màu bạc như thác nước bên cạnh đổ xuống tới vòng eo thon tinh tế. Gió nhẹ thổi, vuốt ve mái tóc huyền ảo.

Nàng chỉ yên lặng đứng trên không trung, không nói không rằng, nhưng chẳng hiểu vì sao mọi người cũng bị cái yên lặng đó ảnh hưởng mà câm nín hoàn toàn.

Một bóng người trên mặt đất, là Ngũ Hổ bị một thanh trường kiếm đen ghim đùi hắn chặt xuống đất, vẻ mặt giận dữ, thế nhưng vừa thấy nữ tử váy đen kia, tiếng quát phẫn nộ vừa đến cổ họng đã bị hắn nuốt xuống, gương mặt kinh hãi.

Trên không trung kia, Tạ Quan và Tần Chính đứng giữa đoàn người cũng sắc mặt cứng đờ, hẳn nhiên bọn họ đều biết nữ tử váy đen này là ai. Dung nhan và khí chất này, dù chỉ thấy một lần, cũng khắc sâu vào trí nhớ, căn bản không thể xóa nhòa.

Đó không chỉ là lúc kết thúc Linh Lộ được đánh giá cấp Vương, mà là thời điểm cuối cùng, nàng đã đánh bại Huyền vương Cơ Huyền khiến hắn mất tư cách tranh đoạt linh quan với chư vương.

Nàng, lại xuất hiện ở đây!

Không khí tĩnh mịch một cách quái đản.

Tĩnh mịch kéo dài được một thời gian, rốt cuộc bị phá vỡ bởi một tên Thần Phách cảnh sơ kỳ, hẳn nhiên chưa bao giờ được đặt chân vào Linh Lộ. Hắn quan sát đánh giá nàng ta một chút, quát lên:

- Ngươi là ai? Dám giúp đỡ tiểu tử này, chẳng lẽ muốn đối địch với nhiều người như thế sao?

- Câm mồm!

Tạ Quan kinh ngạc quay đầu lại hét vào mặt hắn.

Tên Thần Phách cảnh nọ sửng sốt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không dám cãi lại. Bất chợt hắn nhìn thấy ánh mắt của vài người xung quanh đang nhìn mình, vẻ mặt quỷ dị như vừa nhìn thấy một con người chui ra từ miệng dã thú. Ánh mắt đó khiến hắn cũng toát mồ hôi, cô nàng kia có lai lịch gì?

Bên cạnh thác nước, nàng ta hạ xuống, vươn tay ngọc cầm vào chuôi kiếm ghim vào đùi Ngũ Hổ, tùy ý rút ra.

Ngũ Hổ thấy vậy vội cầm máu, định nhanh chóng chạy trốn khỏi tầm mắt của nhân vật nguy hiểm này.

- Đứng yên đó!


Hắn còn chưa kịp động, cô gái kia đã cất tiếng lạnh lùng khiến hắn sợ tới mức cứng người đứng nguyên, không dám nhúc nhích cục cựa.

- Các ngươi cũng thế.

Nàng ngẩng lên chậm rãi nói về hướng đám cường giả trên cao.

Tạ Quan sắc mặt khó coi, khẽ cắn môi:

- Lạc vương... chúng ta có chỗ nào đắc tội, chúng ta xin nhận lỗi.

- Các ngươi không nên đuổi giết hắn.

Đôi mắt lưu ly của nàng mang theo một chút hàn ý nhìn qua Tạ Quan.

Tạ Quan biến sắc, Mục Trần lại có quan hệ với Lạc Li? Chuyện gì đây, tên kia không phải đã bị đuổi khỏi Linh Lộ từ sớm rồi sao?

- Ra hắn là bằng hữu của Lạc vương, nếu sớm biết như vậy chúng ta nào dám ra tay với hắn, nói tới thì cũng là hiểu lầm thôi.

Tần Chính gượng cười chống chế.

Tạ Quan cũng cắn răng, trong lòng không cam. Hôm nay Lạc Li ra mặt, bọn họ đã không còn cơ hội cướp đoạt ấn ký linh thú thiên giai, bởi hắn biết rõ cô gái xinh đẹp kia lợi hại đến mức nào. Có thể đánh trọng thương một ngôi sao như Cơ Huyền thì không phải loại người mà bọn họ có khả năng chống trả.

- Nếu đã ở đây hết rồi thì tạm thời khoan hãy đi.

Lạc Li nói.

Tạ Quan nghe lạnh cả tim:

- Lạc vương muốn ra tay với chúng ta ư?


Lạc Li nhìn hắn, thản nhiên trả lời:

- Tuy ta tự tay giải quyết các ngươi cho xong, nhưng làm thế sẽ khiến hắn giận, vậy nên cứ ở lại trước đã, chuyện thế này hắn không thích ta nhúng tay vào.

Tạ Quan nghe vậy cũng mừng rỡ, Lạc Li không ra tay, bọn họ cũng chẳng sợ Mục Trần.

Tạ Quan, Tần Chính liếc nhau, khẽ gật đầu, cả đám người thành thật đứng yên ở đó, chẳng ai dám bỏ chạy.

Nhưng không phải ai cũng như Tạ Quan, phía sau đoàn người có vài cường giả Thần Phách cảnh nhìn thấy diễn biến như thế cũng rất bất an, họ tuy không biết cô gái kia lợi hại ra sao, thì biểu hiện của Tạ Quan rõ ràng chính là rất e ngại nàng ta.

- Đi sớm thì tốt hơn.

Vài tên Thần Phách cảnh sơ kỳ thì thào với nhau, rồi len lén động thân, như tên bắn thối lui.

- Ngu xuẩn!

Tạ Quan nghe được tiếng gió phía sau, giật mình cả kinh, nhưng cũng trừng mắt mắng khẽ. Ngay lúc ấy, hắn thấy đôi chân mày của Lạc Li nhíu lại, chầm chậm nâng trường kiếm màu đen trong tay, thình lình đâm ra.

Chỉ thấy không khí nhộn nhạo, hắc trường kiếm tạo nên vô số tàn ảnh, kiếm quang sắc bén xuyên thủng hư không mà mắt thường không thể nhìn ra kịp.

"Xoẹt xoẹt!"

Mấy tên Thần Phách cảnh vừa chạy được một đoạn xa xa chợt khựng lại, gương mặt hoảng hốt, vì họ nhận thấy ấn ký ở mi tâm bị vỡ nát, hóa thành hào quang phủ lấy từng người rồi nháy mắt đưa họ đi mất.

Tạ Quan nhìn thấy mấy tia sáng lóe lên bên kia cũng tim đập thình thịch, đám Thần Phách cảnh còn lại cũng toát mồ hôi hột len lén nhìn lại cô gái vừa ra tay

- Ai dám đi một bước thì cũng như bọn họ.

Lạc Li nhẹ nhàng quét mắt qua mọi người, khiến cho cả bọn lạnh mình, chẳng ai dám ho he.

Một phía bên kia, Diệp Khinh Linh nhìn Lạc Li bằng thực lực bản thân kinh sợ hơn trăm tên Thần Phách cảnh không dám động đây, tia nhìn cũng nóng cháy một chút, thật phấn khích, quả xứng danh Lạc vương a.


Sở Kì thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp mà hắn vẫn thường thấy trong mộng kia, đôi mắt cực kỳ kích động, cũng may còn có thằng bạn thân Phương Chung đứng bên cạnh giữ chặt cánh tay hắn kéo lại, nếu không e rằng hắn đã vội lao qua đó.

Lạc Li vẫn nắm hắc trường kiếm, sau khi kinh sợ mọi người mới lặng lẽ tiến tới, nhìn thiếu niên tuấn tú đang ngồi xếp bằng tu luyện.

Nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi mắt lưu ly chỉ yên lặng nhìn gương mặt kia, đôi mi cong lên xinh xắn.

Gần hai năm trôi qua, dường như hắn đã trưởng thành hơn, gương mặt khôi ngô vẫn thong dong vui vẻ như trước.

- Cuối cùng đã đợi được ngươi...

Nàng vươn bàn tay mềm mại nhẽ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, khóe môi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mà tươi đẹp, đôi mắt trong suốt như hồ sâu lúc này lại lấp lánh như trăng sao.

Không biết từ khi nào, bản thân vốn chỉ biết tu luyện, không chấp nhận bất cứ thứ gì khác, sống trong một thế giới u ám, thế nhưng sự xuất hiện của hắn lại khiến cuộc đời rất phấn khích và đáng mong chờ.

Thậm chí ngay cả Linh Lộ rất vô vị kia, cũng khiến cho mình trở nên vui vẻ.

- Cũng may ngươi không quá ngốc, cũng biết phải đến Bắc Thương linh viện...

Cô gái nhẹ nhàng mỉm cười, cái miệng cười rất xinh khiến cho thác nước cũng phải nhường lại cái đẹp. Sở Kì đằng xa lại rõ ràng tỏ ra si mê, nhưng nhanh chóng chuyển thành chua xót.

Nàng thật sự thực thích hắn.

Giữa không trung, đám người Tạ Quan lại nao nao hồi hộp. Nhìn thấy Lạc Li tỏ ra thân thiết với Mục Trần như thế, e rằng quan hệ của hai người không chỉ là bằng hữu....

Lạc Li chỉ yên lặng ngồi trước mặt hắn, bàn tay nắm chặt trường kiếm, đặt lên đôi chân thon, đôi mắt không rời khỏi Mục Trần.

Bỗng dưng khung cảnh khu vực này trở nên quái dị, trên không trung một đám người đông đúc không ai dám nhúc nhích, tất cả đều nhìn chằm chằm vào một cô gái xinh đẹp yểu điệu đang ngồi dưới đất, còn cô gái đó lại im lặng khóa chặt đôi mắt vào thiếu niên tuấn tú đang tu luyện....

Thời gian chậm rãi trôi qua, ước chừng nửa canh giờ sau, đôi mắt của Mục Trần rốt cuộc mở ra.


Thế giới trước mắt sáng lên, Mục Trần lúc lắc cái cổ, bất chợt sắc mặt cứng đờ, sững sờ nhìn đôi môi đỏ mọng đang mỉm cười của người con gái trước mặt.

Dung nhan tinh tế quen thuộc vẫn động lòng người như trước.

Mục Trần chớp mắt, bất giác lẩm bẩm:

- Hình như ta nhìn thấy nàng? Ảo giác ư?

Người con gái kia hẳn nhiên cũng nghe rõ tiếng lẩm bẩm của hắn, nhất thời cười tươi. Gương mặt luôn lãnh đạm vô tình lại nở rộ như một bông hoa trên cánh đồng, như mặt trời mang đến nắng mới, mang theo một chút niềm vui, mở ra.

Tay nắm hắc trường kiếm, nàng chỉ chỉ vào ngực Mục Trần, cười nói:

- Có cần ta rút kiếm đâm thử một cái không?

Mục Trần trợn mắt há mồm, rốt cuộc sự vui mừng kinh ngạc không thể dằn nổi dâng tràn, cười lớn mừng rỡ, giơ hai tay tới muốn ôm lấy người con gái.

Nàng ta bất giác hoảng hốt trước hành động của hắn, kiếm đang chỉ vào ngực Mục Trần, với thực lực của hắn hiện tại, chỉ cần thúc giục linh lực là có thể dễ dàng cản hắn lại, bất quá ánh nhìn của nàng lại trở nên dịu dàng, bàn tay nắm chuôi kiếm che trước ngực, để mặc hắn ôm lấy nàng.

Mục Trần ôm lấy cái eo thon, vùi mặt vào mái tóc dài mềm mại, hít một hơi sâu, lẩm bẩm nói:

- Lạc Li, ta đã gặp lại nàng.

Từ khi rời khỏi Linh Lộ, hắn luôn mong chờ cái ngày này, vì thế hắn đã trả giá và cố gắng rất nhiều.

Lạc Li trìu mến nhìn Mục Trần, cũng nhận ra những thách thức mà hắn gặp phải. Một ngôi sao của Linh Lộ đột ngột bị trục xuất, có lẽ hắn sau đó cũng bị chế nhạo nhiều lắm.

Tuy hắn luôn thong dong mỉm cười, nhưng dưới nụ cười đó nàng biết là khổ ải và mệt mỏi.

Đôi tay của nàng chuyển động, cũng ôm lấy hắn, giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

- Mục Trần, có thể gặp lại ngươi, ta cũng rất vui.

Đại Chúa Tể
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đại Chúa Tể Truyện Đại Chúa Tể Story Chương 142: Tương kiến
9.8/10 từ 40 lượt.
loading...