Đại Chúa Tể
Chương 1384: Đại chiến nổ ra
Giữa thiên địa, có một toà sơn nhạc nguy nga đứng sừng sững, sơn nhạc cực kỳ hùng vĩ, bên dưới bao trùm mặt đất, trên đình chọc thủng tầng trời, từ trên nhìn xuống tựa như đỉnh cao nhất của thế giới này.
Mà ngọn núi vốn là thánh sơn của mảnh thế giới này thì hiện giờ đã hoá thành màu đỏ như máu, mùi máu tanh nồng nặc như thực chất, tràn ngập cả thiên địa, khiến cho cả bầu trời cũng mang màu máu
Bên trong cự sơn, nước suối cũng đỏ như máu, nhìn như suối máu tươi, nhìn qua tựa như vùng đất của huyết ma tu la.
Trong cự sơn, thỉnh thoảng thấy vô số huyết quang hiện lên, không biết số lượng có đến bao nhiêu.
Mà lúc này, ở nơi sâu nhất trong cự sơn, nơi đây tràn ngập huyết khí, cực kỳ sềnh sệch, trước một miệng vực sâu, ba bóng người đứng chắp tay, quanh thân bọn họ huyết khí sôi sục, chấn động khiến không gian run rẩy không ngừng.
Ba người này đều mặc áo đỏ, một người cầm đầu, sắc mặt trắng bệch, giữa trán có một đạo huyết hồng thụ văn, mơ hồ tản ra một loại sát khí đáng sợ.
Phía sau hắn, hai người đứng chắp tay, mặt mũi tàn độc như sói, ánh mắt nhìn qua tản ra vô tận hung lệ.
Người có thụ văn giữa trán quay lại, giọng nói hờ hững nói:"Bây giờ cơ bản đã xác định được, cỏ người xuất thủ với huyết tà tộc chúng ta,
Ba người huyết minh vương hẳn là đều bị đã bị bắt"
Nói tới đó, hai vị huyết ma vương mặt hung lệ cũng không nhịn được mà biến đổi sắc mặt, mặc dù bọn họ đã mơ hồ biết được, nhưng tới lúc xác nhận chuyện này thì vẫn cảm thấy chấn động.
Dù sao,ở phương thế giới này bọn họ hoành hành ngang ngược đã lâu, cường giả của thế giới này trong mắt bọn họ căn bản là không đáng nhắc tới, nhưng hiện tại tại sao đột nhiên lại mọc ra một cái cường địch lợi hại như vậy?
"Hẳn là người đại thiên thế giới". Huyết ma vương mặt trắng bệch âm lãnh nói.
"Đáng chết!". Hai gã huyết ma vương khác da mặt khẽ run lên, thầm mắng một tiếng, nếu quả thật là cường giả đại thiên thế giới thì cũng có chút phiền toái, bọn họ hiểu rõ, cường giả của đại thiên thế giới xa xa không phải người của hạ vị diện này có thể so sánh được, bọn họ cũng không thể coi thường.
"Nhưng theo suy đoán của ta, người này hẳn cũng không phải là thiên chí tôn, nhiều lắm là tương đương với chúng ta". Huyết ma vương mặt trắng bệch híp hai mắt lại, nói:"Theo tình huống ta suy đoán, ba người huyết minh vương đều bị diệt từng người một, nếu người kia thật sự lả thiên chí tôn thì đâu cần phiền phức như thế"
Nghe đến đây, hai gã huyết ma vương còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải thiên chí tôn của đại thiên thế giới, vậy bọn họ dĩ nhiên không sợ hãi, ba người liên thủ, có lẽ thần bí cường giả đại thiên thế giới kia cũng phải kiêng kỵ ba phần.
"Vậy chúng ta phải làm như thế nào?" hai người nhìn về huyết ma vương cầm đầu, hỏi.
Thụ văn trên mặt huyết ma vương trắng bệch kia hơi ngọ nguậy, một lát sau, hắn chậm rãi nói: "Phát mệnh lệnh, tất cả cường giả của huyết tà tộc toàn bộ trở về huyết ma sơn"
Hai vị huyết ma vương khác cả kinh, nói: "Đại ca, vậy những thành thị chúng ta chiếm được thì làm sao bây giờ?"
Đại huyết ma vương kia thản nhiên nói: "Xem ra các ngươi còn chưa biết nặng nhẹ, nếu chúng ta chiến bại, ngươi cảm thấy giữ lại những thành thị kia còn có tác dụng gì sao?"
"Tên kia thật sự mạnh như vậy?" hai người còn lại kinh nghi nói.
"Bất kể thực lực của người nọ rốt cục như thế nào, chúng ta đều phải tính toán đến trường hợp xấu nhất, các ngươi phải nhớ kỹ, mục đích cuối cùng của chúng ta là cái gì".Lúc này, đại huyết ma vương cúi đầu, ngưng mắt nhìn vực sâu phía trước, bên trong vực sâu một mảng toàn máu đỏ, tạo thành một biển máu, huyết tinh chi khí gần như hoá thành thực chất.
Mà sâu bên trong biển máu đó, nổi lơ lửng một viên huyết đản (trứng) to lớn, trên huyết đản khắc rõ văn lộ dữ tợn, một cỗ hung lệ khí không cách nào tưởng tượng tản ra, tực như đang ấp nở cái gì bên trong.
Ba vị huyết ma vương nhìn huyết đản kia, trong mắt hiện lên ánh sáng vô cùng nóng bỏng.
"Chúng ta thật vất vả mới len lén chiếm được toà vị diện này, không thể để cho những tộc khác biết được, mà nhờ máu huyết của sinh linh trong vị diện này, chúng ta mới có thể nuôi dưỡng ra một vị hoàng giả chân chính, một khi hắn có thể xuất thế, vậy huyết tà tộc chúng ta cũng sẽ có một cường giả cẩp bậc ma đế!"
"Đến lúc đó, ở trong ngoại vực tà tộc, huyết tà tộc chúng ta cũng sẽ có một chút địa vị, sẽ không tuỳ ý bị làm tốt thí như trước nữa!"
"Kế hoạch của chúng ta đã đến thời khắc quan trọng nhất, tuyệt đối không cho phép bất trắc xảy ra!"
Nói đến đây, trong mắt đại huyết ma vương này hiện lên vè vô cùng âm lệ, chợt hắn hướng về hai vị huyết ma vương khác, nói:"Nhưng các ngươi cũng không cần quá mức lo âu, ta chỉ là vì muốn chu toàn mà thôi, về phần cái tên kia, nếu hắn chỉ dám lén lén lút lút đơn độc đánh lén mấy người huyết minh vương, vậy có nghĩa thực lực của hắn nhiều lắm cũng chỉ hơn bọn họ một chút mà thôi, cho nên hắn cũng không có gan dám xông tới huyết ma sơn chúng ta."
Hai vị huyết ma vương nghe vậy cũng tỏ ra đồng tình, gật đầu một cái, hiện giờ ba huyết ma vương bọn họ đã trấn giữ huyết ma sơn, tuyệt đối sẽ không tách ra, chỉ cần cường giả đại thiên thế giới kia không phải thiên chí tôn, như vậy dù cỏ xông tới, chẳng qua cũng chỉ là tự tìm cái chết.
Cho nên hiện giờ cứ tạm để cho tên kia đắc ý, chỉ cần chờ tới lúc hoàng giả của bọn họ được nuôi dưỡng ra, dĩ nhiên sẽ trả lại hắn gấp trăm ngàn lần.
Trong một cánh đồng hoang vu, một toà cô sơn đứng đó, Mục trần cùng bạch tố tố đứng trên đỉnh núi, mục trần nhìn một toà thành thị nơi xa xa, hai mắt híp lại,: "Những cường giả huyết tà tộc này đang không ngừng rời bỏ thành thị"
"Bọn chúng cũng hội tụ về hướng huyết ma sơn", sắc mặt bạch tố tố ngưng trọng, nói:"xem ra ba vị huyết ma vương kia đã nhận ra rồi"
Mục trần khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý, dù sao ba vị huyết ma vương cùng một lúc đều mất liên lạc, đây cũng không phải chuyện nhỏ gì, cho dù ba huyết ma vương kia có ngu xuẩn hơn nữa thì cũng sẽ cảnh giác.
"Hiện tại bọn chúng đã nhận ra nguy hiểm, cho nên muốn rút lui tất cả cường giả về cố thủ huyết ma sơn". Bạch tố tố nhíu mày, sau đó nhìn về phía Mục trần: "Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Hiện tại huyết ma sơn có trọng binh áp trận, tam đại huyết ma vương hiển nhiên đang ngồi chờ Mục trần tới, nếu cứ như vậy đánh vào thì sợ rằng sẽ là một trận chiến kinh thiên.
Mục trần nghe vậy, ngược lại cười một tiếng, nói: "Còn có thể làm sao? Cứ giết lẽn thôi"
Giọng điệu của hắn hời hợt, giống như mục tiêu sắp đi tới cũng không phải là một cái tuyệt thế hung địa, mà lả đi ngắm cảnh vậy.
Bạch tố tố nghe giọng nói hời hợt của hắn, cho dù thân là nữ tử cũng không kìm được mà có chút cảm giác máu huyết sôi sục, chợt hé miệng cười một tiếng, nói:"Nếu đại nhân có tự tin như thế, vậy lần này ta liền xả thân tương bồi"
Mục trần cười cười, đang định nói chuyện thì thần sắc ngưng lại, có chút kinh ngạc nhìn nơi xa xa, nơi đó chợt xuất hiện vô số khí tức, sau đó hoá thành dòng người cuồn cuộn, nhanh chóng tới gần.
Mục trần nhìn dòng người này, trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện, đây cũng không phải người của huyết tà tộc, mà là cường giả bản địa của thế giới này, nhìn quy mô như vậy, có lẽ toàn bộ cường giả của thế giới này đều đã tới đây.
Hắn đảo mắt nhìn bạch tố tố.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, bạch tố tố hé miệng một tiếng, nói: "Đại nhân, trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của chúng ta, mục tiêu của đại nhân là ba vị huyết ma vương kia, còn những kẻ khác cũng không cần phải phí đến sức của ngài"
"Chúng ta sẽ không để đại nhân bị quấy rầy chút nào"
Mục trần nghe vậy, cũng nhíu mày một cái, nói:"Các ngươi làm thế này không ổn"
Cường giả huyết tà tộc đã tập trung, nhân mã của đám người bản địa này mặc dù không ít, nhưng nếu thật sự muốn chiến đấu thì sợ rằng phải trả giá bằng mạng sống.
Bạch tố tố mỉm cười, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại chứa sự kiên định: "Đại nhân, cừu hận của chúng ta đối với huyết tà tộc ngài không thể tưởng tượng được đâu, cho nên, cho dù là toàn quân chết hết, chúng ta cũng sê không hối hận"
"Cho nên, xin đại nhân cho chúng ta cùng đi theo"
Bạch tố tố vừa nói xong, liền hướng về Mục trần cung kính quỳ lạy.
Mà lúc này, dưới chân núi, dòng người ùn ùn hội tụ tới, vô số cường giả bản địa lúc này cùng quỳ xuống, tiếng hô rung trời, vang dội thiên địa "Xin đại nhản cho phép!"
Mục trần nhìn cảnh này cũng trầm mặc một hồi, hắn có thể nhận ra cừu hận như thực chất từ trong mắt những người này, hiển nhiên, đại đa số người trong bọn họ có lẽ đều đã quên cả mạng sống.
Thời điềm thế này dù hắn có muốn ngăn cản, sợ rằng vẫn sẽ có người đi theo.
VI vậy, hắn than nhẹ một tiếng nói:"Đến lúc đó nếu đối phương không hành động, các ngươi cũng không thể tuỳ tiện, chỉ cần ta giải quyết ba vị huyết ma vương kia, huyết tà tộc tự nhiên sẽ bại"
Mục trần cũng không biết, vạn nhất sau đó có gọi chấp niệm của bạch long chí tôn ra, hắn thấy tộc nhân bị chết sạch sẽ, lúc ấy trong cơn bi thống có còn tiếp tục thực hiện cam kết hay không, cho nên, Mục trần vẫn phải cố gắng bảo tồn một ít người.
"Cẩn tuân mệnh lệnh đại nhân!"
Trong thiên địa, vô số thanh âm cung kính vang lên, những ánh mắt nhìn về Mục trần, kính sợ gần như tới mức thành kính.
Mục trần thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, gật đầu với bạch tố tố, thân hình vừa động, liền hoá thành lưu quang, trực tiếp đi về nơi xa, mà đằng sau, dòng người ùn ùn chấn động cả vùng đất cũng theo sát xa xa.
Dòng người ùn ùn vượt qua thiên địa, ước chừng mấy ngày sau, tốc độ của dòng người rốt cục cũng chậm lại.
Phía chân trời, lưu quang hiện lên, Mục trần vững vàng đứng trên bầu trời, 1 tay buông thõng sau lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về sơn nhạc nguy nga ở tít xa xa.
Toà cự sơn chọc thẳng lên trời, bao quát cả phiến thiên địa này.
Bên cạnh, bạch tố tố ngưng mắt nhìn toà núi đã từng là thánh sơn, hiện giờ cũng trở nên tanh tưởi dơ bẩn, hốc mắt nàng không kìm được mà đỏ ửng, bàn tay có từng đường gân xanh rất nhỏ hiện lên.
Mục trần nhìn toà cự sơn tản ra máu tanh ngập trời này, bên trong đó hiện giờ có thể thấy vô số thân ảnh nghiêm chỉnh đứng đợi, huyết khí tràn ngập.
Mà trong lúc Mục trần ngưng mắt nhìn toà huyết hồng cự sơn, đột nhiên ba đạo huyết quang từ trong núi bắn ra, trôi lơ lửng chân trời, hoá thành ba đạo ma ảnh huyết hồng, huyết khí bạo lệ phóng lên cao, đồng thời, âm thanh lạnh lẽo vang dội trong thiên địa, sát khí hoá thành thực chất:
"Lũ chuột nhắt ngu xuẩn, vốn còn muốn để ngươi sống lâu một lúc, không ngờ ngươi thật sự dám xông tới huyết ma sơn chúng ta, thật là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại chui vào!"
"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Đại Chúa Tể
Mà ngọn núi vốn là thánh sơn của mảnh thế giới này thì hiện giờ đã hoá thành màu đỏ như máu, mùi máu tanh nồng nặc như thực chất, tràn ngập cả thiên địa, khiến cho cả bầu trời cũng mang màu máu
Bên trong cự sơn, nước suối cũng đỏ như máu, nhìn như suối máu tươi, nhìn qua tựa như vùng đất của huyết ma tu la.
Trong cự sơn, thỉnh thoảng thấy vô số huyết quang hiện lên, không biết số lượng có đến bao nhiêu.
Mà lúc này, ở nơi sâu nhất trong cự sơn, nơi đây tràn ngập huyết khí, cực kỳ sềnh sệch, trước một miệng vực sâu, ba bóng người đứng chắp tay, quanh thân bọn họ huyết khí sôi sục, chấn động khiến không gian run rẩy không ngừng.
Ba người này đều mặc áo đỏ, một người cầm đầu, sắc mặt trắng bệch, giữa trán có một đạo huyết hồng thụ văn, mơ hồ tản ra một loại sát khí đáng sợ.
Phía sau hắn, hai người đứng chắp tay, mặt mũi tàn độc như sói, ánh mắt nhìn qua tản ra vô tận hung lệ.
Người có thụ văn giữa trán quay lại, giọng nói hờ hững nói:"Bây giờ cơ bản đã xác định được, cỏ người xuất thủ với huyết tà tộc chúng ta,
Ba người huyết minh vương hẳn là đều bị đã bị bắt"
Nói tới đó, hai vị huyết ma vương mặt hung lệ cũng không nhịn được mà biến đổi sắc mặt, mặc dù bọn họ đã mơ hồ biết được, nhưng tới lúc xác nhận chuyện này thì vẫn cảm thấy chấn động.
Dù sao,ở phương thế giới này bọn họ hoành hành ngang ngược đã lâu, cường giả của thế giới này trong mắt bọn họ căn bản là không đáng nhắc tới, nhưng hiện tại tại sao đột nhiên lại mọc ra một cái cường địch lợi hại như vậy?
"Hẳn là người đại thiên thế giới". Huyết ma vương mặt trắng bệch âm lãnh nói.
"Đáng chết!". Hai gã huyết ma vương khác da mặt khẽ run lên, thầm mắng một tiếng, nếu quả thật là cường giả đại thiên thế giới thì cũng có chút phiền toái, bọn họ hiểu rõ, cường giả của đại thiên thế giới xa xa không phải người của hạ vị diện này có thể so sánh được, bọn họ cũng không thể coi thường.
"Nhưng theo suy đoán của ta, người này hẳn cũng không phải là thiên chí tôn, nhiều lắm là tương đương với chúng ta". Huyết ma vương mặt trắng bệch híp hai mắt lại, nói:"Theo tình huống ta suy đoán, ba người huyết minh vương đều bị diệt từng người một, nếu người kia thật sự lả thiên chí tôn thì đâu cần phiền phức như thế"
Nghe đến đây, hai gã huyết ma vương còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải thiên chí tôn của đại thiên thế giới, vậy bọn họ dĩ nhiên không sợ hãi, ba người liên thủ, có lẽ thần bí cường giả đại thiên thế giới kia cũng phải kiêng kỵ ba phần.
"Vậy chúng ta phải làm như thế nào?" hai người nhìn về huyết ma vương cầm đầu, hỏi.
Thụ văn trên mặt huyết ma vương trắng bệch kia hơi ngọ nguậy, một lát sau, hắn chậm rãi nói: "Phát mệnh lệnh, tất cả cường giả của huyết tà tộc toàn bộ trở về huyết ma sơn"
Hai vị huyết ma vương khác cả kinh, nói: "Đại ca, vậy những thành thị chúng ta chiếm được thì làm sao bây giờ?"
Đại huyết ma vương kia thản nhiên nói: "Xem ra các ngươi còn chưa biết nặng nhẹ, nếu chúng ta chiến bại, ngươi cảm thấy giữ lại những thành thị kia còn có tác dụng gì sao?"
"Tên kia thật sự mạnh như vậy?" hai người còn lại kinh nghi nói.
"Bất kể thực lực của người nọ rốt cục như thế nào, chúng ta đều phải tính toán đến trường hợp xấu nhất, các ngươi phải nhớ kỹ, mục đích cuối cùng của chúng ta là cái gì".Lúc này, đại huyết ma vương cúi đầu, ngưng mắt nhìn vực sâu phía trước, bên trong vực sâu một mảng toàn máu đỏ, tạo thành một biển máu, huyết tinh chi khí gần như hoá thành thực chất.
Mà sâu bên trong biển máu đó, nổi lơ lửng một viên huyết đản (trứng) to lớn, trên huyết đản khắc rõ văn lộ dữ tợn, một cỗ hung lệ khí không cách nào tưởng tượng tản ra, tực như đang ấp nở cái gì bên trong.
Ba vị huyết ma vương nhìn huyết đản kia, trong mắt hiện lên ánh sáng vô cùng nóng bỏng.
"Chúng ta thật vất vả mới len lén chiếm được toà vị diện này, không thể để cho những tộc khác biết được, mà nhờ máu huyết của sinh linh trong vị diện này, chúng ta mới có thể nuôi dưỡng ra một vị hoàng giả chân chính, một khi hắn có thể xuất thế, vậy huyết tà tộc chúng ta cũng sẽ có một cường giả cẩp bậc ma đế!"
"Đến lúc đó, ở trong ngoại vực tà tộc, huyết tà tộc chúng ta cũng sẽ có một chút địa vị, sẽ không tuỳ ý bị làm tốt thí như trước nữa!"
"Kế hoạch của chúng ta đã đến thời khắc quan trọng nhất, tuyệt đối không cho phép bất trắc xảy ra!"
Nói đến đây, trong mắt đại huyết ma vương này hiện lên vè vô cùng âm lệ, chợt hắn hướng về hai vị huyết ma vương khác, nói:"Nhưng các ngươi cũng không cần quá mức lo âu, ta chỉ là vì muốn chu toàn mà thôi, về phần cái tên kia, nếu hắn chỉ dám lén lén lút lút đơn độc đánh lén mấy người huyết minh vương, vậy có nghĩa thực lực của hắn nhiều lắm cũng chỉ hơn bọn họ một chút mà thôi, cho nên hắn cũng không có gan dám xông tới huyết ma sơn chúng ta."
Hai vị huyết ma vương nghe vậy cũng tỏ ra đồng tình, gật đầu một cái, hiện giờ ba huyết ma vương bọn họ đã trấn giữ huyết ma sơn, tuyệt đối sẽ không tách ra, chỉ cần cường giả đại thiên thế giới kia không phải thiên chí tôn, như vậy dù cỏ xông tới, chẳng qua cũng chỉ là tự tìm cái chết.
Cho nên hiện giờ cứ tạm để cho tên kia đắc ý, chỉ cần chờ tới lúc hoàng giả của bọn họ được nuôi dưỡng ra, dĩ nhiên sẽ trả lại hắn gấp trăm ngàn lần.
Trong một cánh đồng hoang vu, một toà cô sơn đứng đó, Mục trần cùng bạch tố tố đứng trên đỉnh núi, mục trần nhìn một toà thành thị nơi xa xa, hai mắt híp lại,: "Những cường giả huyết tà tộc này đang không ngừng rời bỏ thành thị"
"Bọn chúng cũng hội tụ về hướng huyết ma sơn", sắc mặt bạch tố tố ngưng trọng, nói:"xem ra ba vị huyết ma vương kia đã nhận ra rồi"
Mục trần khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý, dù sao ba vị huyết ma vương cùng một lúc đều mất liên lạc, đây cũng không phải chuyện nhỏ gì, cho dù ba huyết ma vương kia có ngu xuẩn hơn nữa thì cũng sẽ cảnh giác.
"Hiện tại bọn chúng đã nhận ra nguy hiểm, cho nên muốn rút lui tất cả cường giả về cố thủ huyết ma sơn". Bạch tố tố nhíu mày, sau đó nhìn về phía Mục trần: "Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Hiện tại huyết ma sơn có trọng binh áp trận, tam đại huyết ma vương hiển nhiên đang ngồi chờ Mục trần tới, nếu cứ như vậy đánh vào thì sợ rằng sẽ là một trận chiến kinh thiên.
Mục trần nghe vậy, ngược lại cười một tiếng, nói: "Còn có thể làm sao? Cứ giết lẽn thôi"
Giọng điệu của hắn hời hợt, giống như mục tiêu sắp đi tới cũng không phải là một cái tuyệt thế hung địa, mà lả đi ngắm cảnh vậy.
Bạch tố tố nghe giọng nói hời hợt của hắn, cho dù thân là nữ tử cũng không kìm được mà có chút cảm giác máu huyết sôi sục, chợt hé miệng cười một tiếng, nói:"Nếu đại nhân có tự tin như thế, vậy lần này ta liền xả thân tương bồi"
Mục trần cười cười, đang định nói chuyện thì thần sắc ngưng lại, có chút kinh ngạc nhìn nơi xa xa, nơi đó chợt xuất hiện vô số khí tức, sau đó hoá thành dòng người cuồn cuộn, nhanh chóng tới gần.
Mục trần nhìn dòng người này, trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện, đây cũng không phải người của huyết tà tộc, mà là cường giả bản địa của thế giới này, nhìn quy mô như vậy, có lẽ toàn bộ cường giả của thế giới này đều đã tới đây.
Hắn đảo mắt nhìn bạch tố tố.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, bạch tố tố hé miệng một tiếng, nói: "Đại nhân, trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của chúng ta, mục tiêu của đại nhân là ba vị huyết ma vương kia, còn những kẻ khác cũng không cần phải phí đến sức của ngài"
"Chúng ta sẽ không để đại nhân bị quấy rầy chút nào"
Mục trần nghe vậy, cũng nhíu mày một cái, nói:"Các ngươi làm thế này không ổn"
Cường giả huyết tà tộc đã tập trung, nhân mã của đám người bản địa này mặc dù không ít, nhưng nếu thật sự muốn chiến đấu thì sợ rằng phải trả giá bằng mạng sống.
Bạch tố tố mỉm cười, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại chứa sự kiên định: "Đại nhân, cừu hận của chúng ta đối với huyết tà tộc ngài không thể tưởng tượng được đâu, cho nên, cho dù là toàn quân chết hết, chúng ta cũng sê không hối hận"
"Cho nên, xin đại nhân cho chúng ta cùng đi theo"
Bạch tố tố vừa nói xong, liền hướng về Mục trần cung kính quỳ lạy.
Mà lúc này, dưới chân núi, dòng người ùn ùn hội tụ tới, vô số cường giả bản địa lúc này cùng quỳ xuống, tiếng hô rung trời, vang dội thiên địa "Xin đại nhản cho phép!"
Mục trần nhìn cảnh này cũng trầm mặc một hồi, hắn có thể nhận ra cừu hận như thực chất từ trong mắt những người này, hiển nhiên, đại đa số người trong bọn họ có lẽ đều đã quên cả mạng sống.
Thời điềm thế này dù hắn có muốn ngăn cản, sợ rằng vẫn sẽ có người đi theo.
VI vậy, hắn than nhẹ một tiếng nói:"Đến lúc đó nếu đối phương không hành động, các ngươi cũng không thể tuỳ tiện, chỉ cần ta giải quyết ba vị huyết ma vương kia, huyết tà tộc tự nhiên sẽ bại"
Mục trần cũng không biết, vạn nhất sau đó có gọi chấp niệm của bạch long chí tôn ra, hắn thấy tộc nhân bị chết sạch sẽ, lúc ấy trong cơn bi thống có còn tiếp tục thực hiện cam kết hay không, cho nên, Mục trần vẫn phải cố gắng bảo tồn một ít người.
"Cẩn tuân mệnh lệnh đại nhân!"
Trong thiên địa, vô số thanh âm cung kính vang lên, những ánh mắt nhìn về Mục trần, kính sợ gần như tới mức thành kính.
Mục trần thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, gật đầu với bạch tố tố, thân hình vừa động, liền hoá thành lưu quang, trực tiếp đi về nơi xa, mà đằng sau, dòng người ùn ùn chấn động cả vùng đất cũng theo sát xa xa.
Dòng người ùn ùn vượt qua thiên địa, ước chừng mấy ngày sau, tốc độ của dòng người rốt cục cũng chậm lại.
Phía chân trời, lưu quang hiện lên, Mục trần vững vàng đứng trên bầu trời, 1 tay buông thõng sau lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về sơn nhạc nguy nga ở tít xa xa.
Toà cự sơn chọc thẳng lên trời, bao quát cả phiến thiên địa này.
Bên cạnh, bạch tố tố ngưng mắt nhìn toà núi đã từng là thánh sơn, hiện giờ cũng trở nên tanh tưởi dơ bẩn, hốc mắt nàng không kìm được mà đỏ ửng, bàn tay có từng đường gân xanh rất nhỏ hiện lên.
Mục trần nhìn toà cự sơn tản ra máu tanh ngập trời này, bên trong đó hiện giờ có thể thấy vô số thân ảnh nghiêm chỉnh đứng đợi, huyết khí tràn ngập.
Mà trong lúc Mục trần ngưng mắt nhìn toà huyết hồng cự sơn, đột nhiên ba đạo huyết quang từ trong núi bắn ra, trôi lơ lửng chân trời, hoá thành ba đạo ma ảnh huyết hồng, huyết khí bạo lệ phóng lên cao, đồng thời, âm thanh lạnh lẽo vang dội trong thiên địa, sát khí hoá thành thực chất:
"Lũ chuột nhắt ngu xuẩn, vốn còn muốn để ngươi sống lâu một lúc, không ngờ ngươi thật sự dám xông tới huyết ma sơn chúng ta, thật là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại chui vào!"
"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Đại Chúa Tể
Đánh giá:
Truyện Đại Chúa Tể
Story
Chương 1384: Đại chiến nổ ra
9.8/10 từ 40 lượt.