Đại Chúa Tể
Chương 1020: Ta bảo vệ các ngươi
"Cút!"
Thanh âm như là tiếng sấm vang vọng liên tục, khuôn mặt Bạch Bân âm nhu đang tươi cười bỗng cứng lại, chuyển biến thành âm lãnh.
Quanh thân hắn tựa hồ là có hàn khí khủng bố phát ra, trực tiếp làm cho mặt đất bắt đầu xuất hiện một tầng tầng Băng Sương.
Bạch Bân âm lãnh nhìn chằm chằm vào Mục Trần, chậm rãi nói: "Tự cắt đầu lưỡi, ta sẽ thả cho ngươi đi."
Mục Trần cười cười, trong nụ cười không che dấu được sự mỉa mai: "Ngươi đang nói cái thứ gì?"
Hắn có thể cảm giác được Bạch Bân rất nguy hiểm, cũng biết được Bạch Bân là người của Phượng Hoàng tộc, nhưng hắn cũng không có ngại, hắn đã đắc tội với nhiều người lắm, cho nên thêm một tên Bạch Bân cũng không tạo thêm được một xíu gánh nặng gì.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được bọn hắn, tự tìm đường chết!"
Khóe mắt Bạch Bân run rẩy, trong mắt phảng phất có tơ máu tụ lại, khuôn mặt âm nhu trở nên vặn vẹo, những năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một người dám không nể mặt hắn. Hơn nữa người này, chỉ là một Lục phẩm Chí Tôn!
Oanh!
Trong thiên địa hàn khí đột nhiên bộc phát, nhiệt độ lập tức hạ thấp, Bạch Bân đột nhiên há mồm, chỉ thấy được Băng Lam sắc hàn khí gào thét lao ra, hóa thành một đầu Băng Long dữ tợn, mang theo khí lạnh, xuyên thẳng qua không gian, lao về phía Mục Trần như một tên lính cảm tử.
Ở xung quanh khi hàn khí bao phủ xuống, coi như là Thất phẩm Chí Tôn tầm thường đều muốn đông cứng toàn thân, nếu như là Lục phẩm Chí Tôn, chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ hóa thành tượng băng.
Nhưng mà, đối với thế công bực này của Bạch Bân, Mục Trần vẫn đứng tại chỗ không lùi nửa bước, kim quang bên ngoài thân thể vận chuyển, một quyền đánh ra, trên cánh tay gân xanh giống như là ngàn vạn con giun đang bò, phóng thích ra lực lượng kinh người.
Đông!
Cả hai ngạnh kháng, thân hình Mục Trần không chút sứt mẻ, bất quá hắn có thể cảm giác được thời điểm tiếp xúc với hàn băng, hàn khí âm độc không ngừng xâm nhập vào cơ thể, những hàn khí này muốn đông cứng Linh lực trong cơ thể hắn.
Bất quá, đối với những hàn khí này, Mục Trần căn bản chưa từng để ý tới, bởi vì tại trong cơ thể hắn Chân Long Chân Phượng chi văn đang hướng về phía chấn động, đem những hàn khí kia thôn phệ sạch sẽ.
Cảm giác âm lãnh trong cơ thể, xuất hiện một trong khoảnh khắc rồi biến mất.
Mặt Mục Trần không một biểu tình, kim quang bộc phát, thân thể lực lượng trong nháy mắt này đều phun ra, trên cơ thể Băng Long lâp tức phát ra từng tiếng rạn nứt kéo dài từ đầu đến đuôi cuối cùng bạo liệt thành băng điểm đầy trời.
"Làm sao có thể?!"
Hàn Long vỡ vụn, đồng tử Bạch Bân cũng co rụt lại, hắn cứ nghĩ với Băng Long khủng bố này, không cần ẩn chứa lực lượng của hắn, mà chỉ cần hàn khí kia xâm nhập vào thân thể Mục Trần cũng đủ để giết chết hắn từ trong lục phủ ngũ tạng. Nhưng điều hắn nghĩ lại không xảy ra chẳng lẽ là hắn có thể miễn dịch hàn khí của mình hay sao?
Bạch Bân cảm thấy hoang đường, hắn chính là Băng Hoàng nhất tộc, trong cơ thể trời sinh đã có hàn khí vô cùng, cường giả ngang cấp của chủng tộc khác đều kiêng kị loại hàn khí này, làm sao có thể trực tiếp miễn dịch được.
"Đông!"
Mục Trần cũng không có cho hắn có thời gian để suy nghĩ, một bàn chân đột nhiên đạp mạnh, vết rạn trực tiếp từ dưới chân tràn ra, thân ảnh Mục Trần, hóa thành Kim sắc quang ảnh, chỉ một cái hô hấp là xuất hiện ở trước mặt Bạch Bân, cái tốc độ này làm Bạch Bân nội tâm rung động.
Hắn khó có thể tưởng tượng Lục phẩm Chí Tôn thực lực lại có được tốc độ kinh người như thế. Kim quang xuất hiện phảng phất trong một chưởng đánh ra, một chưởng này, không chỉ là thân thể lực lượng mà thậm chí Linh lực trong cơ thể Mục Trần cũng bắt đầu bừng bừng phấn chấn tuôn ra.
Một chưởng đánh đến, như là hắc ảnh làm cho tim những người xung quanh đập nhanh, đó lực lượng cường hoành đến một loại trình độ kinh người, mới có thể khiến cho dị tượng xuất hiện vết nứt không gian.
Chung quanh không ít cường giả đều có thể nhìn thấy được một chưởng này của Mục Trần, là Thất phẩm Chí Tôn tầm thường, đều khó có cơ hội có thể thừa nhận.
Chưởng phong đáng sợ đập vào mặt, sắc mặt Bạch Bân kịch biến, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nếu lúc trước mang theo một vài tia khinh thường, thì giờ hắn mới hiểu được, cái tên trước mắt cái này nhìn chỉ có thực lực Lục phẩm Chí Tôn, đến tột cùng là cái hạng rất khó giải quyết.
Bất quá lúc này đã không còn đường lui, cho nên trong nội tâm Bạch Bân cũng không có ý hối hận.
Hàn quang trong mắt Bạch Bân lập loè, hai tay của hắn nhanh chóng kết ấn, sau đó phía sau lưng hắn, có thêm một Băng Hoàng cực lớn ngưng tụ thành hình, Băng Hoàng hai cánh xòe ra, thủ hộ trước người của hắn.
Oanh!
Kim quang chưởng ấn không hề lùi bước, trực tiếp va chạm xuyên thấu vào hai cánh phía trên Băng Hoàng đang che phủ thân người Bạch Bân, mắt thường có thể thấy được sóng xung kích chấn động quét ngang ra, mặt đất cứng rắn, cũng bị chấn nát.
Hai cánh Băng Hoàng chấn động mạnh, lực lượng đáng sợ này, mặc dù là thân đang ở trong hai cánh của Băng Hoàng nhưng Bạch Bân cũng là có thể phát giác, cái loại lực lượng này, nếu như trực tiếp oanh kích trên thân thể hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị trọng thương.
Bị một tên Lục phẩm Chí Tôn bức đến trình độ này, làm cho sắc mặt Bạch Bân âm trầm, sâu trong ánh mắt, giống như là có thêm sát ý xẹt qua.
Hôm nay, hắn phải đem người này làm nhục một phen! (xong cái ass của anh MT rồi sắp nở hoa)
Nghĩ đến đây Bạch Bân cắn răng một cái, huyết mạch trong cơ thể bắt đầu thiêu đốt, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ uy áp như phong bạo từ trong cơ thể Bạch Bân phóng +ra.
Cái loại uy áp này, đến từ huyết mạch.
Bạch Bân chính là Băng Hoàng nhất tộc, huyết mạch tôn quý cao ngạo, Thần Thú tầm thường trước mặt hắn đều sẽ bị áp chế, hơn nữa Bạch Bân đang thiêu đốt huyết mạch, sẽ đem loại áp bách này đạt đến mức tận cùng.
Bực này áp bách, nếu các Thần Thú cảm nhận được chỉ sợ sẽ trực tiếp quỳ gối trước mặt Bạch Bân.
Mọi người chung quanh nhao nhao lui ra phía sau, bọn hắn cũng đã nhìn ra, tên Bạch Bân này hiển nhiên là có ý định đem Mục Trần áp bách để hắn phải quỳ xuống đất, đem hắn triệt để hạ nhục, cho nên bọn hắn nhanh chóng lui lại, để không bị ảnh hướng, như thế sẽ mất mặt không chịu nổi.
Ở cách đó không xa, Xích Hồng Vũ lại không chút sứt mẻ, nàng nhìn thấy cử động của Bạch Bân như vậy, lông mày cũng nhăn lại, nàng tuy ngang ngược kiêu ngạo và hiếu chiến, nhưng nàng lại thích ở trong chánh diện chiến đấu lấy được thượng phong, khác với Bạch Bân cái loại dựa vào huyết mạch áp chế để chiếm thế thượng phong, làm cho nàng có chút khinh thường.
"Tiểu tử kia thật là xui xẻo."
Xích Hồng Vũ trong nội tâm nói ra, thân thể Mục Trần hoàn toàn cường hãn, bất quá Bạch Bân cũng rất thông minh, trực tiếp lựa chọn huyết mạch áp chế, cho dù lực lượng thân thể cường thịnh, đều thì không cách nào ngăn cản được áp chế về huyết mạch.
Ở chung phần đông ánh mắt nhìn soi mói, Mục Trần đã nhận toàn bộ uy áp bao phủ, bất quá kỳ quái chính là, khuôn mặt của hắn không chút nào hoảng sợ, ngược lại là giống như cười nụ cười như là đang trêu tức.
"Huyết mạch áp chế à…"
Mục Trần nói khẽ, bàn tay hắn đột nhiên nắm chặt, trên cánh tay Chân Phượng chi văn, mà không vì Mục Trần đã thành công đem Long Phượng chân kinh tu luyện đến tầng thứ hai, bên trên thân thể của hắn hai đạo Chân Long Chân Phượng chi văn cũng đã sinh ra linh tính, cho nên lúc này có lẽ đã được xưng là Chân Long Chân Phượng chi linh.
Ngươi muốn chơi huyết mạch áp chế, ta đây sẽ cho ngươi hiểu biết một chút về cái gì gọi là chính thức áp chế!
Chân Phượng chi linh vào lúc này bộc phát mãnh liệt Tử Kim hào quang, vốn là mắt phượng đang nhắm, lúc này đột nhiên mở ra, một loại uy áp không cách nào hình dung bạo phát ra.
Một đạo Chân Phượng uy áp, chỉ là xuất hiện một cái chớp mắt hơn nữa cũng không khuếch tán, chỉ là nhằm vào Bạch Bân, người bên ngoài không thể phát giác.
Trong nháy mắt đó, Băng Hoàng sau lưng Bạch Bân đang phát ra uy áp đột nhiên biến mất giống như là thần tử gặp quân vương, sau đó Băng Hoàng phát ra một thanh âm gào thét sợ hãi, toàn thân hàn khí thu liễm, trở nên run rẩy.
Khuôn mặt Bạch Bân, trở nên trắng bệch khó có thể tin bởi vì khi uy áp xuất hiên trên người Mục Trần, dĩ nhiên làm cho huyết mạch hắn điên cuồng run rẩy.
Phanh!
Trong nội tâm Bạch Bân sợ hãi, hai chân của hắn vào lúc này không còn khống chế được lập tức quỳ trên mặt đất, Bạch Bân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng thu thế, nhưng một đoạn đầu gối, đã chạm trên mặt đất.
Chung quanh những người kia vốn dĩ đang đợi xem Mục Trần chật vật vì bị Băng Hoàng huyết mạch áp chế đến khi thấy được một màn này mọi người đều trợn mắt há hốc mồm vì tình cảnh này không như họ tưởng tượng người đang quỳ một chân dĩ nhiên lại là Bạch Bân.
Xích Hồng Vũ đồng dạng mở to đôi mắt đẹp, trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin.
"Phanh!"
khuôn mặt Mục Trần vẫn không có chút biểu tình, hai cánh Băng Hoàng dưới áp lực của kim quang chi chưởng đột nhiên chấn động, đón nhận một tia Chân Phượng khí tức lực lượng ẩn chứa, lập tức đem hai cánh Băng Hoàng nhìn như cứng rắn vô cùng chấn bạo vỡ nát.
Thân thể Bạch Bân lúc này bị bắn ngược ra ngoài, kéo lê trên mặt đất một đường mấy trăm trượng, mới bị hắn cưỡng ép ổn định lại.
Phốc.
Sau khi thân hình ổn định, một ngụm máu tươi từ miệng Bạch Bân phun ra, Linh lực cường hãn quanh thân cũng là nhanh chóng tiêu tán, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Tinh thần hắn vẫn chưa hồi phục lại, gương mặt trắng bệch ngơ ngác nhìn thân ảnh kia.
Một mảnh yên tĩnh, những cường giả các tộc kia kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Mục Trần, kim quang quanh thân thân ảnh trẻ tuổi kia lúc này đã thu liễm, trở nên bình thường.
Bất quá, từ lúc cuộc chiến bắt đầu đến khi kết thúc, bọn họ đều là tinh tường, thanh niên trẻ tuổi thân thể nhìn như gầy teo kia đến tột cùng ẩn chứa lực lượng khủng bố gì.
Người này, đến tột cùng là từ chỗ nào xuất hiện…
Đây chính là Bạch Bân cường giả đến từ Băng Hoàng tộc a!
Nhưng lại trong tay của hắn rơi vào thế chật vật, người này đến tột cùng là từ tộc gì mà có thể mạnh mẽ như vậy?!
Vô số ánh mắt rung động, ánh mắt Mục Trần dần dần bình thản xuống lần nữa nhìn về phía Bạch Bân, thanh âm truyền đến, ẩn chứa một tia bá đạo, nhưng không người nào dám cãi lại.
"Hai người bọn hắn, ta Mục Trần sẽ bảo vệ!"
Đại Chúa Tể
Thanh âm như là tiếng sấm vang vọng liên tục, khuôn mặt Bạch Bân âm nhu đang tươi cười bỗng cứng lại, chuyển biến thành âm lãnh.
Quanh thân hắn tựa hồ là có hàn khí khủng bố phát ra, trực tiếp làm cho mặt đất bắt đầu xuất hiện một tầng tầng Băng Sương.
Bạch Bân âm lãnh nhìn chằm chằm vào Mục Trần, chậm rãi nói: "Tự cắt đầu lưỡi, ta sẽ thả cho ngươi đi."
Mục Trần cười cười, trong nụ cười không che dấu được sự mỉa mai: "Ngươi đang nói cái thứ gì?"
Hắn có thể cảm giác được Bạch Bân rất nguy hiểm, cũng biết được Bạch Bân là người của Phượng Hoàng tộc, nhưng hắn cũng không có ngại, hắn đã đắc tội với nhiều người lắm, cho nên thêm một tên Bạch Bân cũng không tạo thêm được một xíu gánh nặng gì.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được bọn hắn, tự tìm đường chết!"
Khóe mắt Bạch Bân run rẩy, trong mắt phảng phất có tơ máu tụ lại, khuôn mặt âm nhu trở nên vặn vẹo, những năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một người dám không nể mặt hắn. Hơn nữa người này, chỉ là một Lục phẩm Chí Tôn!
Oanh!
Trong thiên địa hàn khí đột nhiên bộc phát, nhiệt độ lập tức hạ thấp, Bạch Bân đột nhiên há mồm, chỉ thấy được Băng Lam sắc hàn khí gào thét lao ra, hóa thành một đầu Băng Long dữ tợn, mang theo khí lạnh, xuyên thẳng qua không gian, lao về phía Mục Trần như một tên lính cảm tử.
Ở xung quanh khi hàn khí bao phủ xuống, coi như là Thất phẩm Chí Tôn tầm thường đều muốn đông cứng toàn thân, nếu như là Lục phẩm Chí Tôn, chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ hóa thành tượng băng.
Nhưng mà, đối với thế công bực này của Bạch Bân, Mục Trần vẫn đứng tại chỗ không lùi nửa bước, kim quang bên ngoài thân thể vận chuyển, một quyền đánh ra, trên cánh tay gân xanh giống như là ngàn vạn con giun đang bò, phóng thích ra lực lượng kinh người.
Đông!
Cả hai ngạnh kháng, thân hình Mục Trần không chút sứt mẻ, bất quá hắn có thể cảm giác được thời điểm tiếp xúc với hàn băng, hàn khí âm độc không ngừng xâm nhập vào cơ thể, những hàn khí này muốn đông cứng Linh lực trong cơ thể hắn.
Bất quá, đối với những hàn khí này, Mục Trần căn bản chưa từng để ý tới, bởi vì tại trong cơ thể hắn Chân Long Chân Phượng chi văn đang hướng về phía chấn động, đem những hàn khí kia thôn phệ sạch sẽ.
Cảm giác âm lãnh trong cơ thể, xuất hiện một trong khoảnh khắc rồi biến mất.
Mặt Mục Trần không một biểu tình, kim quang bộc phát, thân thể lực lượng trong nháy mắt này đều phun ra, trên cơ thể Băng Long lâp tức phát ra từng tiếng rạn nứt kéo dài từ đầu đến đuôi cuối cùng bạo liệt thành băng điểm đầy trời.
"Làm sao có thể?!"
Hàn Long vỡ vụn, đồng tử Bạch Bân cũng co rụt lại, hắn cứ nghĩ với Băng Long khủng bố này, không cần ẩn chứa lực lượng của hắn, mà chỉ cần hàn khí kia xâm nhập vào thân thể Mục Trần cũng đủ để giết chết hắn từ trong lục phủ ngũ tạng. Nhưng điều hắn nghĩ lại không xảy ra chẳng lẽ là hắn có thể miễn dịch hàn khí của mình hay sao?
Bạch Bân cảm thấy hoang đường, hắn chính là Băng Hoàng nhất tộc, trong cơ thể trời sinh đã có hàn khí vô cùng, cường giả ngang cấp của chủng tộc khác đều kiêng kị loại hàn khí này, làm sao có thể trực tiếp miễn dịch được.
"Đông!"
Mục Trần cũng không có cho hắn có thời gian để suy nghĩ, một bàn chân đột nhiên đạp mạnh, vết rạn trực tiếp từ dưới chân tràn ra, thân ảnh Mục Trần, hóa thành Kim sắc quang ảnh, chỉ một cái hô hấp là xuất hiện ở trước mặt Bạch Bân, cái tốc độ này làm Bạch Bân nội tâm rung động.
Hắn khó có thể tưởng tượng Lục phẩm Chí Tôn thực lực lại có được tốc độ kinh người như thế. Kim quang xuất hiện phảng phất trong một chưởng đánh ra, một chưởng này, không chỉ là thân thể lực lượng mà thậm chí Linh lực trong cơ thể Mục Trần cũng bắt đầu bừng bừng phấn chấn tuôn ra.
Một chưởng đánh đến, như là hắc ảnh làm cho tim những người xung quanh đập nhanh, đó lực lượng cường hoành đến một loại trình độ kinh người, mới có thể khiến cho dị tượng xuất hiện vết nứt không gian.
Chung quanh không ít cường giả đều có thể nhìn thấy được một chưởng này của Mục Trần, là Thất phẩm Chí Tôn tầm thường, đều khó có cơ hội có thể thừa nhận.
Chưởng phong đáng sợ đập vào mặt, sắc mặt Bạch Bân kịch biến, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nếu lúc trước mang theo một vài tia khinh thường, thì giờ hắn mới hiểu được, cái tên trước mắt cái này nhìn chỉ có thực lực Lục phẩm Chí Tôn, đến tột cùng là cái hạng rất khó giải quyết.
Bất quá lúc này đã không còn đường lui, cho nên trong nội tâm Bạch Bân cũng không có ý hối hận.
Hàn quang trong mắt Bạch Bân lập loè, hai tay của hắn nhanh chóng kết ấn, sau đó phía sau lưng hắn, có thêm một Băng Hoàng cực lớn ngưng tụ thành hình, Băng Hoàng hai cánh xòe ra, thủ hộ trước người của hắn.
Oanh!
Kim quang chưởng ấn không hề lùi bước, trực tiếp va chạm xuyên thấu vào hai cánh phía trên Băng Hoàng đang che phủ thân người Bạch Bân, mắt thường có thể thấy được sóng xung kích chấn động quét ngang ra, mặt đất cứng rắn, cũng bị chấn nát.
Hai cánh Băng Hoàng chấn động mạnh, lực lượng đáng sợ này, mặc dù là thân đang ở trong hai cánh của Băng Hoàng nhưng Bạch Bân cũng là có thể phát giác, cái loại lực lượng này, nếu như trực tiếp oanh kích trên thân thể hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị trọng thương.
Bị một tên Lục phẩm Chí Tôn bức đến trình độ này, làm cho sắc mặt Bạch Bân âm trầm, sâu trong ánh mắt, giống như là có thêm sát ý xẹt qua.
Hôm nay, hắn phải đem người này làm nhục một phen! (xong cái ass của anh MT rồi sắp nở hoa)
Nghĩ đến đây Bạch Bân cắn răng một cái, huyết mạch trong cơ thể bắt đầu thiêu đốt, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ uy áp như phong bạo từ trong cơ thể Bạch Bân phóng +ra.
Cái loại uy áp này, đến từ huyết mạch.
Bạch Bân chính là Băng Hoàng nhất tộc, huyết mạch tôn quý cao ngạo, Thần Thú tầm thường trước mặt hắn đều sẽ bị áp chế, hơn nữa Bạch Bân đang thiêu đốt huyết mạch, sẽ đem loại áp bách này đạt đến mức tận cùng.
Bực này áp bách, nếu các Thần Thú cảm nhận được chỉ sợ sẽ trực tiếp quỳ gối trước mặt Bạch Bân.
Mọi người chung quanh nhao nhao lui ra phía sau, bọn hắn cũng đã nhìn ra, tên Bạch Bân này hiển nhiên là có ý định đem Mục Trần áp bách để hắn phải quỳ xuống đất, đem hắn triệt để hạ nhục, cho nên bọn hắn nhanh chóng lui lại, để không bị ảnh hướng, như thế sẽ mất mặt không chịu nổi.
Ở cách đó không xa, Xích Hồng Vũ lại không chút sứt mẻ, nàng nhìn thấy cử động của Bạch Bân như vậy, lông mày cũng nhăn lại, nàng tuy ngang ngược kiêu ngạo và hiếu chiến, nhưng nàng lại thích ở trong chánh diện chiến đấu lấy được thượng phong, khác với Bạch Bân cái loại dựa vào huyết mạch áp chế để chiếm thế thượng phong, làm cho nàng có chút khinh thường.
"Tiểu tử kia thật là xui xẻo."
Xích Hồng Vũ trong nội tâm nói ra, thân thể Mục Trần hoàn toàn cường hãn, bất quá Bạch Bân cũng rất thông minh, trực tiếp lựa chọn huyết mạch áp chế, cho dù lực lượng thân thể cường thịnh, đều thì không cách nào ngăn cản được áp chế về huyết mạch.
Ở chung phần đông ánh mắt nhìn soi mói, Mục Trần đã nhận toàn bộ uy áp bao phủ, bất quá kỳ quái chính là, khuôn mặt của hắn không chút nào hoảng sợ, ngược lại là giống như cười nụ cười như là đang trêu tức.
"Huyết mạch áp chế à…"
Mục Trần nói khẽ, bàn tay hắn đột nhiên nắm chặt, trên cánh tay Chân Phượng chi văn, mà không vì Mục Trần đã thành công đem Long Phượng chân kinh tu luyện đến tầng thứ hai, bên trên thân thể của hắn hai đạo Chân Long Chân Phượng chi văn cũng đã sinh ra linh tính, cho nên lúc này có lẽ đã được xưng là Chân Long Chân Phượng chi linh.
Ngươi muốn chơi huyết mạch áp chế, ta đây sẽ cho ngươi hiểu biết một chút về cái gì gọi là chính thức áp chế!
Chân Phượng chi linh vào lúc này bộc phát mãnh liệt Tử Kim hào quang, vốn là mắt phượng đang nhắm, lúc này đột nhiên mở ra, một loại uy áp không cách nào hình dung bạo phát ra.
Một đạo Chân Phượng uy áp, chỉ là xuất hiện một cái chớp mắt hơn nữa cũng không khuếch tán, chỉ là nhằm vào Bạch Bân, người bên ngoài không thể phát giác.
Trong nháy mắt đó, Băng Hoàng sau lưng Bạch Bân đang phát ra uy áp đột nhiên biến mất giống như là thần tử gặp quân vương, sau đó Băng Hoàng phát ra một thanh âm gào thét sợ hãi, toàn thân hàn khí thu liễm, trở nên run rẩy.
Khuôn mặt Bạch Bân, trở nên trắng bệch khó có thể tin bởi vì khi uy áp xuất hiên trên người Mục Trần, dĩ nhiên làm cho huyết mạch hắn điên cuồng run rẩy.
Phanh!
Trong nội tâm Bạch Bân sợ hãi, hai chân của hắn vào lúc này không còn khống chế được lập tức quỳ trên mặt đất, Bạch Bân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng thu thế, nhưng một đoạn đầu gối, đã chạm trên mặt đất.
Chung quanh những người kia vốn dĩ đang đợi xem Mục Trần chật vật vì bị Băng Hoàng huyết mạch áp chế đến khi thấy được một màn này mọi người đều trợn mắt há hốc mồm vì tình cảnh này không như họ tưởng tượng người đang quỳ một chân dĩ nhiên lại là Bạch Bân.
Xích Hồng Vũ đồng dạng mở to đôi mắt đẹp, trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin.
"Phanh!"
khuôn mặt Mục Trần vẫn không có chút biểu tình, hai cánh Băng Hoàng dưới áp lực của kim quang chi chưởng đột nhiên chấn động, đón nhận một tia Chân Phượng khí tức lực lượng ẩn chứa, lập tức đem hai cánh Băng Hoàng nhìn như cứng rắn vô cùng chấn bạo vỡ nát.
Thân thể Bạch Bân lúc này bị bắn ngược ra ngoài, kéo lê trên mặt đất một đường mấy trăm trượng, mới bị hắn cưỡng ép ổn định lại.
Phốc.
Sau khi thân hình ổn định, một ngụm máu tươi từ miệng Bạch Bân phun ra, Linh lực cường hãn quanh thân cũng là nhanh chóng tiêu tán, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Tinh thần hắn vẫn chưa hồi phục lại, gương mặt trắng bệch ngơ ngác nhìn thân ảnh kia.
Một mảnh yên tĩnh, những cường giả các tộc kia kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Mục Trần, kim quang quanh thân thân ảnh trẻ tuổi kia lúc này đã thu liễm, trở nên bình thường.
Bất quá, từ lúc cuộc chiến bắt đầu đến khi kết thúc, bọn họ đều là tinh tường, thanh niên trẻ tuổi thân thể nhìn như gầy teo kia đến tột cùng ẩn chứa lực lượng khủng bố gì.
Người này, đến tột cùng là từ chỗ nào xuất hiện…
Đây chính là Bạch Bân cường giả đến từ Băng Hoàng tộc a!
Nhưng lại trong tay của hắn rơi vào thế chật vật, người này đến tột cùng là từ tộc gì mà có thể mạnh mẽ như vậy?!
Vô số ánh mắt rung động, ánh mắt Mục Trần dần dần bình thản xuống lần nữa nhìn về phía Bạch Bân, thanh âm truyền đến, ẩn chứa một tia bá đạo, nhưng không người nào dám cãi lại.
"Hai người bọn hắn, ta Mục Trần sẽ bảo vệ!"
Đại Chúa Tể
Đánh giá:
Truyện Đại Chúa Tể
Story
Chương 1020: Ta bảo vệ các ngươi
9.8/10 từ 40 lượt.