Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Chương 80
200@-
Lâm Chất từ phòng thay đồ bước ra. Hôm nay đi làm cô chọn một bộ đồ trắng của D&G, dáng người cao gầy cộng thêm mái tóc ngắn, thoạt nhìn khí chất khác hẳn trước kia.
Trong tay cô cầm một chiếc cà vạt màu xanh biển, hỏi Nhiếp Chính Quân: “Cái này được không anh?”
“Ừm.” Anh ngẩng đầu liếc qua, rồi đứng lên.
Lâm Chất vỗ vai anh, anh cười, hơi khom lưng. Động tác cô thuần thục, chỉ một phút đã chỉnh xong.
“Đúng là hiền thục quá đi mất.” Anh vừa lòng xoa đầu cô.
Lâm Chất đáp: “Đây coi như trả ơn lần trước anh giúp em xem hạng mục, giờ huề nhau.”
Nhiếp Chính Quân khoác áo, nói: “Bản kế hoạch của em anh xem rồi, khả thi thì có, nhưng độ tin cậy không cao.”
Lâm Chất dừng bước, quay lại nhìn thẳng anh: “Tại sao?”
“Văn bản chính phủ còn chưa ban hành, bên em đánh giá giá trị thì cũng chẳng cao, ai chịu góp vốn?”
“Em nghĩ rồi, một công ty không được thì tìm thêm vài công ty, chẳng phải sẽ ổn sao?”
Nhiếp Chính Quân nhéo mũi cô, cười: “Còn non lắm!”
“Ý gì chứ?”
“Khi đưa ra một dự án, em nghĩ một người tự đánh nhịp dễ hơn hay một nhóm người cùng nhịp?”
“... Đương nhiên là một mình em.” Giọng Lâm Chất hơi chần chừ, như đang tự suy ngẫm.
Anh nắm tay cô vừa xuống lầu vừa nói: “Nhưng dự án Cửu Châu Thành quá lớn, một công ty em không kham nổi, càng dễ bị cuốn vào.”
Lâm Chất nhìn anh từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Ý anh là tự tiến cử mình?”
“Thông minh.”
“Anh thật sự muốn góp vốn?” Lâm Chất khó tin nhìn anh.
Anh cười khẽ: “Anh không giống người khác. Hợp tác với anh thì trong ba tháng em có thể xoay vốn gấp đôi.”
Cô hơi choáng, khó tiêu hóa nổi: “Thứ nhất, em đã nói là không muốn anh giúp; thứ hai, hợp tác với Hằng Hưng em không có tự tin, cứ thấy như đang khiêu vũ với sói; thứ ba, quan hệ giữa chúng ta... Nếu cùng anh ngồi họp, chắc chắn em sẽ không nhịn được mà bật cười.”
Anh lập tức phản bác từng ý: “Thứ nhất, anh không giúp em, đây là bản tính thương nhân, Cửu Châu Thành của bên em thiếu sức bật, có anh thì đảm bảo thắng chắc không lỗ; thứ hai, nể tình em là vợ anh, anh sẽ không chiếm tiện nghi quá lớn về cổ phần nên em cứ yên tâm; thứ ba là anh cực kỳ muốn nhìn dáng vẻ em cười trong phòng họp.”
Lâm Chất lâm vào thế khó, đầu óc nhanh chóng vận hành.
Bảo mẫu bế Cá nhỏ đi đến: “Phu nhân, hôm nay bé cần đi chích ngừa ạ.”
“Trời ạ, suýt nữa em quên.” Lâm Chất vỗ trán, vội ôm con gái, “Anh đi chuẩn bị trước đi.”
“Được.”
Cá nhỏ cười tít mắt, nước miếng cũng sắp chảy ra, hoàn toàn không biết chút nữa sẽ bị tiêm. Nhiếp Chính Quân chọc nhẹ con khiến bé bật cười khanh khách không ngừng.
“Cùng đi nhé.” Anh ôm eo Lâm Chất kéo ra ngoài.
“Hôm nay anh không bận sao?”
“Bận cũng phải đi với con gái chích ngừa. Bé cưng tội nghiệp, thế nào cũng khóc thảm.” Khóe môi anh cong lên.
Lâm Chất nghi ngờ nhìn, cảm giác anh nói có hai nghĩa.
Bác sĩ bước vào, cười: “Chào anh chị Nhiếp, tới sớm vậy?”
Nhiếp Chính Quân đứng dậy bắt tay: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền đâu, anh khách sáo quá.” Bác sĩ nhìn Lâm Chất ôm con, rồi gợi ý: “Để bố bế thì bé sẽ yên hơn một chút.”
Lâm Chất đưa con cho anh. Người đàn ông vốn quyết đoán mà nay lại thoáng chần chừ.
“Sao thế?” Cô hỏi.
“Có phải em cũng sợ chích không?” Anh nghiêng đầu cười.
Lâm Chất ho khẽ, ngượng ngùng: “Một chút thôi.”
Cá nhỏ được cởi nửa tay áo lộ cánh tay trắng nõn như củ sen. Bác sĩ cầm ống tiêm, Lâm Chất quay mặt đi.
Bé con nhìn chăm chú vào thứ trong tay bác sĩ, còn vươn tay kéo lấy.
“Gan dạ quá nha.” Bác sĩ cười sau lớp khẩu trang.
Khi kim tiêm sắp hạ xuống, bàn tay lớn của Nhiếp Chính Quân che mắt con, chặn tầm nhìn.
Chích xong Cá nhỏ bặm môi, cổ họng phát ra tiếng nức nở như Hành Hành từng nói, khóc mà cứ như hát, ngân dài dai dẳng. Lâm Chất đau lòng, ghé tai an ủi: “Cá con ngoan, có mẹ đây, không sợ...”
Bác sĩ tiêm rất nhanh. Đôi mắt Cá nhỏ rơm rớm như đang trách ba mẹ mang bé đến đây chịu tội.
Lâm Chất nhanh nhẹn mặc lại áo cho con. Nhiếp Chính Quân khẽ chạm mặt bé, dịu dàng:
“Bảo bối dũng cảm lắm, ba thương con, chịu thiệt thòi rồi...”
Lâm Chất ngẩng nhìn anh, muốn cười mà không dám cười.
Xong việc, hai người giao con cho bảo mẫu rồi mỗi người đi làm.
Khoảng mười giờ, văn phòng Lâm Chất có một vị khách không mời mà đến.
“Thẩm thiếu gia hôm nay rảnh rỗi ghé qua chơi à?” Cô cười, dặn thư ký pha trà.
Thẩm Minh Sinh nhìn quanh văn phòng, nói: “Phong cách mạnh mẽ quá, chẳng giống gu của cô.”
“Trước kia là văn phòng của chú tôi.” Cô nhẹ nhàng giải thích.
Anh không khách sáo, ngồi xuống sofa: “Trưa nay cô có hẹn không? Tôi mời đi ăn nhé?”
“Chẳng phải anh đã mời tôi rồi sao?”
“Hôm qua ăn cơm xong rồi còn gì?”
Lâm Chất mỉm cười: “Vậy hôm nay để tôi mời anh, không lẽ lần nào anh cũng bao hết?”
“Thẳng thắn! Không hổ là tổng tài, dứt khoát thật.”
Cô giơ tay chặn lại: “Tôi chỉ là quyền tổng quản lý thôi, hiểu nghĩa quản lý chứ?”
Thẩm Minh Sinh cười hì hì: “Không hiểu, chỉ thấy cô lợi hại thôi.”
Cô bật cười. Dù anh ta có chút khô khan, nhưng đôi lúc trò chuyện với anh lại thấy rất thoải mái.
“Giờ ăn trưa còn sớm, anh định ngồi đây chờ tôi sao?” Cô hỏi.
“Tôi cũng không có chỗ nào để đi, vậy đợi ở đây vậy.” Anh tùy tay lấy ra một cuốn tạp chí tài chính kinh tế, chuẩn bị “đóng quân” hai tiếng.
Lâm Chất gật đầu, về phần này thì cô cũng không tiện đuổi khách, quay người ngồi lại bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc.
Các thư ký hoặc cấp dưới ra vào báo cáo công việc, Thẩm Minh Sinh thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát cô. Cô ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, mọi thứ ngăn nắp, tư duy rõ ràng. Dần dà, đọc tạp chí biến thành ngắm cô.
Hoàn thành công việc cuối cùng của buổi sáng, Lâm Chất liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã chỉ 12 giờ rưỡi.
“Muộn thế rồi sao? Xin lỗi anh. Anh ngồi đây sao không nhắc tôi?” Lâm Chất đứng dậy lấy túi xách.
Thẩm Minh Sinh gập cuốn tạp chí chưa đọc được chữ nào, cười nói: “Thấy cô làm việc chuyên tâm như thế, không nỡ quấy rầy.”
“Đi thôi, ăn gì anh quyết định.”
Thẩm Minh Sinh mở cửa cho cô, phong thái lịch lãm: “Đây là địa bàn của cô, cô không gợi ý gì sao?”
“Thật lòng mà nói tôi chưa từng ăn các nhà hàng quanh đây, thật không tiện đánh giá.” Lâm Chất bước vào thang máy, cười đáp.
“Bình thường cô toàn ăn ở căng tin công ty à?”
“Đôi khi nhà sẽ mang cơm đến.”
Thẩm Minh Sinh không thấy lạ, giống như anh dù là người độc thân cũng có chị giúp việc nấu ăn dọn dẹp, hết sức bình thường.
Ra khỏi thang máy, Lâm Chất lướt điện thoại tìm kiếm: “Gần đây có một nhà hàng Trung Quốc nghe nói khá ngon, đi không?”
“Đi!” Anh đến đây đâu phải để ăn, nào có để ý ăn gì.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Minh Sinh phát hiện người quen. “Cô đợi chút, tôi qua chào một tiếng.”
Thẩm Uẩn hẹn bạn bè ăn trưa ở đây, thấy Thẩm Minh Sinh cùng một cô gái cao gầy bước vào, sắc mặt cô bỗng tươi sáng hẳn.
“Không giới thiệu một chút?” Thẩm Uẩn cười cười, cằm hơi nhếch về phía Lâm Chất đang chăm chú xem thực đơn.
“Thôi đi.” Thẩm Minh Sinh cho tay vào túi quần, không muốn dẫn giới.
Thẩm Uẩn vỗ nhẹ vào ngực anh: “Đồ ngốc.”
Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực như lửa, toát lên vẻ phong tình từng trải. Nhẹ nhàng vén váy, cô uyển chuyển bước tới.
Lâm Chất cúi đầu xem thực đơn, tự nhiên bỏ lỡ những bước chân đầy phong tình kia.
“Vị này hẳn là tổng giám đốc Lâm?” Thẩm Uẩn cười đứng trước mặt cô.
Lâm Chất ngẩng đầu, liếc nhìn Thẩm Minh Sinh đang theo sau, hơi mỉm cười: “Vị này hẳn là tiểu thư Thẩm?”
Thẩm Uẩn nhướng mày: “Tổng giám đốc Lâm biết tôi?”
“Vừa mới biết.” Lâm Chất ý chỉ Thẩm Minh Sinh phía sau.
Thẩm Uẩn trong lòng nhẹ nhõm, cười ngồi xuống đối diện: “Thật trùng hợp, tôi hẹn bạn ăn trưa ở đây, hai người cũng hẹn hò ở đây à?”
Thẩm Minh Sinh ngồi xuống cạnh Lâm Chất: “Hẹn hò gì chứ? Chị và bạn bè ăn, chúng tôi cũng cùng bạn bè ăn thôi.”
Lâm Chất gật đầu, rất hài lòng với cách giải thích này.
Thẩm Uẩn chuyển đề tài: “Nghe nói tổng giám đốc Lâm là em gái của anh Nhiếp, phải không?”
“Anh Nhiếp?” Lâm Chất khẽ nhíu mày, “Là vị nào?”
Thẩm Minh Sinh cười rót trà cho cô: “Thị trường ngoài gia đình các cô, còn có Nhiếp gia nào nữa?”
Lâm Chất bừng tỉnh: “À, ý nói Nhiếp Chính Quân à? Trước đây là anh em, giờ thì không phải nữa.”
Thẩm Minh Sinh suýt sặc nước trà, Thẩm Uẩn thì trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.
“Chẳng lẽ lần trước cô thật sự...” Thẩm Minh Sinh do dự.
Lâm Chất nói: “Hiện giờ em là tổng tài MOON, anh nói chuyện về đối thủ... không phù hợp lắm nhỉ?”
Thẩm Uẩn nheo mắt, hơi bối rối. Lâm Chất này trông không giống thích Nhiếp Chính Quân, ít nhất biểu hiện bên ngoài không phải. Chẳng lẽ lần trước hai cô bé nhà họ Nhiếp hiểu lầm Lâm Chất? Với lại, Nhiếp Chính Quân thật sự thích cô ấy? Sao cô lại tra không ra dấu vết gì?
Thẩm Uẩn nhanh chóng suy nghĩ, nhưng chỉ lát sau đã đứng dậy, cười nói: “Hai người cứ từ từ, tôi về bàn bạn trước.”
“Tạm biệt Thẩm tiểu thư.” Lâm Chất gật đầu.
Thẩm Minh Sinh tùy ý vẫy tay, ý bảo Thẩm Uẩn đi càng xa càng tốt.
“Đồ khốn!” Thẩm Uẩn đi ngang qua, giẫm lên chân anh một cái không chút dấu vết.
“Xì...” Giày cao gót của Thẩm Uẩn giẫm đau điếng, thật độc!
“Anh sao vậy?” Lâm Chất nhìn anh.
“Không sao không sao.” Thẩm Minh Sinh vẫy tay, ngồi lại vị trí đối diện.
Lâm Chất nói: “Vừa xem qua vài món, gọi món nhé?”
“Cô gọi đi.”
Ăn được nửa bữa, Thẩm Minh Sinh vẫn không nhịn được hỏi: “Cô với nhà họ Nhiếp thật sự cắt đứt rồi à?”
“Không hẳn.” Lâm Chất phần lớn không nói dối, cô chỉ giỏi đánh lạc hướng.
“Vậy cô dám rời Nhiếp gia tìm chú ruột, còn dám gọi thẳng tên Nhiếp tổng sao?” Thẩm Minh Sinh thấy kỳ lạ, “Trông như cô ghét anh ta vậy."
Lâm Chất khẽ cười: "Tôi ghét anh ấy làm gì? Ăn đi."
Nụ cười nhẹ nhàng của cô, trong mắt anh lại mang sắc thái khác, lạnh lùng. Chẳng lẽ Lâm Chất và nhà họ Nhiếp đã phân rõ rạch ròi?
Bữa trưa không đạt hiệu quả mong muốn khiến Thẩm Minh Sinh cảm thấy thất bại.
"Tôi phải về công ty, anh thì sao?"
Anh không tiện ở văn phòng cô lâu, nếu không lộ ý đồ quá rõ.
"Tôi cũng về công ty, hẹn lúc khác nhé."
"Ừ, tạm biệt." Lâm Chất đi về hướng ngược lại.
Đang ăn cơm, Thư ký Trần nhận điện thoại của Lâm Chất: "Phu nhân?"
"Ừ, đang bận à?"
Thư ký Trần nuốt vội cơm: "Không không, cô gọi tìm ông chủ ạ?"
Lâm Chất nói: "Tôi không tìm anh ấy, chỉ muốn hỏi anh một chút, anh biết Thẩm Uẩn không?"
Thư ký Trần đứng dậy ra hành lang nghe điện thoại: "Thẩm Uẩn là phó tổng Thẩm thị, dạo gần đang hợp tác dự án với Hằng Hưng, dự án đã đàm phán xong rồi ạ." Nhắc đến bí mật thương mại, Thư ký Trần hiểu rõ tuyệt đối không nói quá rõ.
Lâm Chất nói: "Trước giờ chưa nghe nói, cô ấy mới về nước à?"
"Vâng, cô ấy về nước nửa năm trước tiếp nhận dự án này, năng lực mạnh mẽ sáng suốt, hiếm có người có thể bình tĩnh nói chuyện trước mặt ông chủ, cô ấy..."
"Sao vậy?" Lâm Chất nghe anh ta nói dở.
Thư ký Trần thấy Nhiếp Chính Quân đi qua, giọng khó khăn: "Vừa rồi ông chủ đi qua rồi..."
"Anh ấy không biết cậu đang gọi điện với tôi chứ?" Lâm Chất dừng bước.
"Không biết."
Lâm Chất thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi, thế nhé."
"Vâng, tạm biệt."
Vừa vào văn phòng Nhiếp Chính Quân nhận điện thoại của lão Tôn, anh mỉm cười, biết ông ta vì việc gì.
"Dự án lần trước, lão huynh, anh đang chơi tôi à?" Lão Tôn oán trách.
Nhiếp Chính Quân nói: "Lần trước thật ngại. Hiện giờ quản đấu thầu rất nghiêm, cấp trên cử người xuống trực tiếp giám sát dự án tại Hằng Hưng lúc đó tôi không ở thành phố B, cấp dưới không dám động vào nên các anh trượt."
Lão Tôn nghi ngờ: "Người anh em, với bản lĩnh của anh dù không ở thành phố B cũng có thể thao tác chứ?"
Nhiếp Chính Quân suýt cười lạnh: "Dự án này thôi, nếu có lần sau tôi nhất định chiếu cố."
"Nhưng..." Lão Tôn suýt buột miệng đây có lẽ là dự án cuối cùng ông có thể với tới!
Nhiếp Chính Quân nói: "Có thời gian thì cùng uống rượu, tôi còn có cuộc họp, tạm biệt."
Nói xong anh cúp máy không do dự.
Thư ký Trần gõ cửa vào, nhắc lịch chiều: "Ông chủ, lịch chiều nay là..."
"Vừa rồi cậu gọi điện với ai?" Nhiếp Chính Quân xoay người, nhìn anh.
Thư ký Trần nín thở, vừa rồi Lâm Chất dường như không muốn ông chủ biết, nhưng giờ anh lại hỏi trực tiếp...
"Cậu nhìn tôi quá mất tự nhiên, nói đi, đầu dây bên kia là ai?" Nhiếp Chính Quân bắt chéo chân, dựa vào lưng ghế sofa.
"Phu nhân..." Dĩ nhiên anh không dám lừa Nhiếp Chính Quân, trừ phi không muốn làm ở Hằng Hưng nữa.
Nhiếp Chính Quân nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên: "Ai?"
"Phu nhân hỏi thăm phó tổng Thẩm ạ." Thư ký Trần liều mạng, đắc tội một sếp thôi còn hơn đắc tội hai bên.
"Phó tổng Thẩm nào?" Ánh mắt anh nheo lại, toát ra tín hiệu nguy hiểm.
"Phó tổng Thẩm Uẩn của Thẩm thị, người đàm phán dự án với công ty ta dạo trước, là nữ." Nhấn mạnh giới tính cuối cùng không phải thừa, mà là cần thiết.
Nhiếp Chính Quân sắc mặt âm u, ngồi lên sofa: "Cô ấy hỏi Thẩm Uẩn làm gì?"
"Tôi không biết, ngài có thể về nhà hỏi phu nhân thử xem…...."Thư ký Trần gợi ý.
Nhiếp Chính Quân khóe miệng nhếch, nghĩ đến cô là thấy người nóng bừng, mềm như bông, như thể ăn phải thuốc k*ch th*ch.
Lâm Chất về nhà trước Nhiếp Chính Quân. Sau bữa tối, cô dỗ dành Cá nhỏ đang buồn bã rồi kiểm tra bài tập của Hành Hành.
"Còn nửa tiếng mới đi ngủ, con nghe BBC đi." Lâm Chất gấp sách bài tập.
"Nghe không hiểu..." Hành Hành ngã vật ra giường, bất lực.
"Nghe không hiểu mới phải nghe, luyện ngữ cảm."
Hành Hành lật người, nằm chữ thập trên giường: "Có ích gì chứ?"
"Học là vì con hay vì dì?"
"Cho con chút động lực đi." Hành Hành đung đưa chân.
Lâm Chất nói: "Con lại muốn mua gì?"
Hành Hành ngồi dậy, mắt sáng như bóng đèn: "Tết Âm lịch mình đi châu Âu chơi đi?"
"Sao lại đi châu Âu?"
"Lâu rồi không ra nước ngoài, con muốn đi..." Hành Hành chớp mắt nhìn Lâm Chất như cún con.
Lâm Chất xoa đầu bé: "Vấn đề này cần xin chỉ thị ba con."
"Ba nghe lời dì mà, dì đồng ý là được!"
"Chỉ là..." Lâm Chất do dự, Hành Hành mắt lấp lánh nhìn cô, khóe miệng cô khẽ nhếch lên: "Dì nghe lời ba con."
"Oa...Vợ chồng hai người thật là!"
……….......
Lâm Chất nằm trên giường đọc sách mãi không vô, đầu óc toàn hình ảnh Hành Hành lúc nãy nhăn nhó chê cô vô dụng. Chỉ là... sao cô thấy vinh dự thế nhỉ?
Trở mình, như có vô số bong bóng sắp trào ra, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng...
Cửa phòng mở, cô vội ngồi dậy giả vờ đọc sách.
Nhiếp Chính Quân buồn cười nhìn: "Làm chuyện xấu gì rồi?"
"Không có..." Cô cầm sách, nhìn anh thành khẩn.
"Mặt đỏ thế còn bảo không?" Anh bước tới, chân chạm giường, nâng mặt cô lên xem.
Lâm Chất bí lời, không thể nói vừa nghĩ đến anh được, mất mặt quá...
"Không có gì báo cáo với anh sao?"
Lâm Chất ngây ngô: "Báo cáo gì?"
"Tự nghĩ đi." Nhiếp Chính Quân vỗ mặt cô, đứng dậy c** đ* đi vào phòng tắm.
Lâm Chất như cô vợ nhỏ theo sau nhặt, nhặt đến cửa, hỏi: "Em thật không nghĩ ra mà, anh nhắc đi."
Nhiếp Chính Quân mở cửa, cô vội chạy về giường.
Anh cười chống khung cửa, nước trên ngực nhỏ giọt, cơ ngực rắn chắc lấp lánh.
"Anh bảo em lấy áo ngủ, em chạy gì thế?"
Lâm Chất đỏ mặt tìm áo ngủ, mở tủ, hơi nước ấm ùa ra.
Nhiếp Chính Quân cầm áo ngủ mà không kéo cô vào, trái với phong cách thường lệ. Cô đứng ngoài thấy tình hình không ổn chút nào.
Nhiếp Chính Quân xoa tóc ra, tóc ngắn tiện, xoa vài cái đã khô một nửa.
“Nhiếp phu nhân, em đứng đấy làm thần giữ cửa à?" Anh giơ tay, cánh tay rắn chắc nhẹ vào trán cô.
Cô ôm đầu, bắt đầu tự nhận tội: "Em không nên ghen, em sai rồi."
Dù không hiểu nhưng nghe có vẻ thú vị. Nhiếp Chính Quân ngồi nghiêm túc trên giường, chân dang, tay đặt lên, như đối mặt chuyện trọng đại.
"Ừ?"
Một tiếng "Ừ" nhẹ không nội dung ấy khiến Lâm Chất tưởng anh đã biết hết, vậy nên một hơi đã khai ra hết sạch.
"Nên em nghi ngờ quan hệ của cô ấy và anh không trong sáng?"
Lâm Chất lắc đầu: "Em nghi ngờ cô ấy với anh..."
Nhiếp Chính Quân nhướng mày, cô vội nói: "Nghi ngờ cô ấy thích anh."
Anh cười khẽ, giang tay.
Lâm Chất lọ mọ đi qua, leo lên đùi anh, ôm cổ anh hôn.
"Tự giác quá nhỉ." Anh gật đầu hài lòng.
Lâm Chất nói: "Cô ấy trông ưu tú quá mà, em thấy có nguy cơ thôi"
Nhiếp Chính Quân trong lòng vui không tả được, nhưng nét mặt vẫn tỉnh. Ôm cô lật ngược lại, một trên một dưới.
"Vậy em nên làm gì đây?"
Lâm Chất tháo khuy áo anh, chậm rãi có nhịp điệu.
"Chậm thế, chồng em sắp bốc cháy..." Anh mất kiên nhẫn, tự c** đ* vừa mặc, vứt áo cô. Thở gấp, ánh mắt đầy d*c v*ng.
Lâm Chất ôm vai anh, chớp mắt tinh nghịch cười. Quả nhiên, đây mới là cách mở đúng....
"Nâng eo lên chút em."
"Ừm….."
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Lâm Chất từ phòng thay đồ bước ra. Hôm nay đi làm cô chọn một bộ đồ trắng của D&G, dáng người cao gầy cộng thêm mái tóc ngắn, thoạt nhìn khí chất khác hẳn trước kia.
Trong tay cô cầm một chiếc cà vạt màu xanh biển, hỏi Nhiếp Chính Quân: “Cái này được không anh?”
“Ừm.” Anh ngẩng đầu liếc qua, rồi đứng lên.
Lâm Chất vỗ vai anh, anh cười, hơi khom lưng. Động tác cô thuần thục, chỉ một phút đã chỉnh xong.
“Đúng là hiền thục quá đi mất.” Anh vừa lòng xoa đầu cô.
Lâm Chất đáp: “Đây coi như trả ơn lần trước anh giúp em xem hạng mục, giờ huề nhau.”
Nhiếp Chính Quân khoác áo, nói: “Bản kế hoạch của em anh xem rồi, khả thi thì có, nhưng độ tin cậy không cao.”
Lâm Chất dừng bước, quay lại nhìn thẳng anh: “Tại sao?”
“Văn bản chính phủ còn chưa ban hành, bên em đánh giá giá trị thì cũng chẳng cao, ai chịu góp vốn?”
“Em nghĩ rồi, một công ty không được thì tìm thêm vài công ty, chẳng phải sẽ ổn sao?”
Nhiếp Chính Quân nhéo mũi cô, cười: “Còn non lắm!”
“Ý gì chứ?”
“Khi đưa ra một dự án, em nghĩ một người tự đánh nhịp dễ hơn hay một nhóm người cùng nhịp?”
“... Đương nhiên là một mình em.” Giọng Lâm Chất hơi chần chừ, như đang tự suy ngẫm.
Anh nắm tay cô vừa xuống lầu vừa nói: “Nhưng dự án Cửu Châu Thành quá lớn, một công ty em không kham nổi, càng dễ bị cuốn vào.”
Lâm Chất nhìn anh từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Ý anh là tự tiến cử mình?”
“Thông minh.”
“Anh thật sự muốn góp vốn?” Lâm Chất khó tin nhìn anh.
Anh cười khẽ: “Anh không giống người khác. Hợp tác với anh thì trong ba tháng em có thể xoay vốn gấp đôi.”
Cô hơi choáng, khó tiêu hóa nổi: “Thứ nhất, em đã nói là không muốn anh giúp; thứ hai, hợp tác với Hằng Hưng em không có tự tin, cứ thấy như đang khiêu vũ với sói; thứ ba, quan hệ giữa chúng ta... Nếu cùng anh ngồi họp, chắc chắn em sẽ không nhịn được mà bật cười.”
Anh lập tức phản bác từng ý: “Thứ nhất, anh không giúp em, đây là bản tính thương nhân, Cửu Châu Thành của bên em thiếu sức bật, có anh thì đảm bảo thắng chắc không lỗ; thứ hai, nể tình em là vợ anh, anh sẽ không chiếm tiện nghi quá lớn về cổ phần nên em cứ yên tâm; thứ ba là anh cực kỳ muốn nhìn dáng vẻ em cười trong phòng họp.”
Lâm Chất lâm vào thế khó, đầu óc nhanh chóng vận hành.
Bảo mẫu bế Cá nhỏ đi đến: “Phu nhân, hôm nay bé cần đi chích ngừa ạ.”
“Trời ạ, suýt nữa em quên.” Lâm Chất vỗ trán, vội ôm con gái, “Anh đi chuẩn bị trước đi.”
“Được.”
Cá nhỏ cười tít mắt, nước miếng cũng sắp chảy ra, hoàn toàn không biết chút nữa sẽ bị tiêm. Nhiếp Chính Quân chọc nhẹ con khiến bé bật cười khanh khách không ngừng.
“Cùng đi nhé.” Anh ôm eo Lâm Chất kéo ra ngoài.
“Hôm nay anh không bận sao?”
“Bận cũng phải đi với con gái chích ngừa. Bé cưng tội nghiệp, thế nào cũng khóc thảm.” Khóe môi anh cong lên.
Lâm Chất nghi ngờ nhìn, cảm giác anh nói có hai nghĩa.
Bác sĩ bước vào, cười: “Chào anh chị Nhiếp, tới sớm vậy?”
Nhiếp Chính Quân đứng dậy bắt tay: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền đâu, anh khách sáo quá.” Bác sĩ nhìn Lâm Chất ôm con, rồi gợi ý: “Để bố bế thì bé sẽ yên hơn một chút.”
Lâm Chất đưa con cho anh. Người đàn ông vốn quyết đoán mà nay lại thoáng chần chừ.
“Sao thế?” Cô hỏi.
“Có phải em cũng sợ chích không?” Anh nghiêng đầu cười.
Lâm Chất ho khẽ, ngượng ngùng: “Một chút thôi.”
Cá nhỏ được cởi nửa tay áo lộ cánh tay trắng nõn như củ sen. Bác sĩ cầm ống tiêm, Lâm Chất quay mặt đi.
Bé con nhìn chăm chú vào thứ trong tay bác sĩ, còn vươn tay kéo lấy.
“Gan dạ quá nha.” Bác sĩ cười sau lớp khẩu trang.
Khi kim tiêm sắp hạ xuống, bàn tay lớn của Nhiếp Chính Quân che mắt con, chặn tầm nhìn.
Chích xong Cá nhỏ bặm môi, cổ họng phát ra tiếng nức nở như Hành Hành từng nói, khóc mà cứ như hát, ngân dài dai dẳng. Lâm Chất đau lòng, ghé tai an ủi: “Cá con ngoan, có mẹ đây, không sợ...”
Bác sĩ tiêm rất nhanh. Đôi mắt Cá nhỏ rơm rớm như đang trách ba mẹ mang bé đến đây chịu tội.
Lâm Chất nhanh nhẹn mặc lại áo cho con. Nhiếp Chính Quân khẽ chạm mặt bé, dịu dàng:
“Bảo bối dũng cảm lắm, ba thương con, chịu thiệt thòi rồi...”
Lâm Chất ngẩng nhìn anh, muốn cười mà không dám cười.
Xong việc, hai người giao con cho bảo mẫu rồi mỗi người đi làm.
Khoảng mười giờ, văn phòng Lâm Chất có một vị khách không mời mà đến.
“Thẩm thiếu gia hôm nay rảnh rỗi ghé qua chơi à?” Cô cười, dặn thư ký pha trà.
Thẩm Minh Sinh nhìn quanh văn phòng, nói: “Phong cách mạnh mẽ quá, chẳng giống gu của cô.”
“Trước kia là văn phòng của chú tôi.” Cô nhẹ nhàng giải thích.
Anh không khách sáo, ngồi xuống sofa: “Trưa nay cô có hẹn không? Tôi mời đi ăn nhé?”
“Chẳng phải anh đã mời tôi rồi sao?”
“Hôm qua ăn cơm xong rồi còn gì?”
Lâm Chất mỉm cười: “Vậy hôm nay để tôi mời anh, không lẽ lần nào anh cũng bao hết?”
“Thẳng thắn! Không hổ là tổng tài, dứt khoát thật.”
Cô giơ tay chặn lại: “Tôi chỉ là quyền tổng quản lý thôi, hiểu nghĩa quản lý chứ?”
Thẩm Minh Sinh cười hì hì: “Không hiểu, chỉ thấy cô lợi hại thôi.”
Cô bật cười. Dù anh ta có chút khô khan, nhưng đôi lúc trò chuyện với anh lại thấy rất thoải mái.
“Giờ ăn trưa còn sớm, anh định ngồi đây chờ tôi sao?” Cô hỏi.
“Tôi cũng không có chỗ nào để đi, vậy đợi ở đây vậy.” Anh tùy tay lấy ra một cuốn tạp chí tài chính kinh tế, chuẩn bị “đóng quân” hai tiếng.
Lâm Chất gật đầu, về phần này thì cô cũng không tiện đuổi khách, quay người ngồi lại bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc.
Các thư ký hoặc cấp dưới ra vào báo cáo công việc, Thẩm Minh Sinh thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát cô. Cô ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, mọi thứ ngăn nắp, tư duy rõ ràng. Dần dà, đọc tạp chí biến thành ngắm cô.
Hoàn thành công việc cuối cùng của buổi sáng, Lâm Chất liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã chỉ 12 giờ rưỡi.
“Muộn thế rồi sao? Xin lỗi anh. Anh ngồi đây sao không nhắc tôi?” Lâm Chất đứng dậy lấy túi xách.
Thẩm Minh Sinh gập cuốn tạp chí chưa đọc được chữ nào, cười nói: “Thấy cô làm việc chuyên tâm như thế, không nỡ quấy rầy.”
“Đi thôi, ăn gì anh quyết định.”
Thẩm Minh Sinh mở cửa cho cô, phong thái lịch lãm: “Đây là địa bàn của cô, cô không gợi ý gì sao?”
“Thật lòng mà nói tôi chưa từng ăn các nhà hàng quanh đây, thật không tiện đánh giá.” Lâm Chất bước vào thang máy, cười đáp.
“Bình thường cô toàn ăn ở căng tin công ty à?”
“Đôi khi nhà sẽ mang cơm đến.”
Thẩm Minh Sinh không thấy lạ, giống như anh dù là người độc thân cũng có chị giúp việc nấu ăn dọn dẹp, hết sức bình thường.
Ra khỏi thang máy, Lâm Chất lướt điện thoại tìm kiếm: “Gần đây có một nhà hàng Trung Quốc nghe nói khá ngon, đi không?”
“Đi!” Anh đến đây đâu phải để ăn, nào có để ý ăn gì.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Minh Sinh phát hiện người quen. “Cô đợi chút, tôi qua chào một tiếng.”
Thẩm Uẩn hẹn bạn bè ăn trưa ở đây, thấy Thẩm Minh Sinh cùng một cô gái cao gầy bước vào, sắc mặt cô bỗng tươi sáng hẳn.
“Không giới thiệu một chút?” Thẩm Uẩn cười cười, cằm hơi nhếch về phía Lâm Chất đang chăm chú xem thực đơn.
“Thôi đi.” Thẩm Minh Sinh cho tay vào túi quần, không muốn dẫn giới.
Thẩm Uẩn vỗ nhẹ vào ngực anh: “Đồ ngốc.”
Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực như lửa, toát lên vẻ phong tình từng trải. Nhẹ nhàng vén váy, cô uyển chuyển bước tới.
Lâm Chất cúi đầu xem thực đơn, tự nhiên bỏ lỡ những bước chân đầy phong tình kia.
“Vị này hẳn là tổng giám đốc Lâm?” Thẩm Uẩn cười đứng trước mặt cô.
Lâm Chất ngẩng đầu, liếc nhìn Thẩm Minh Sinh đang theo sau, hơi mỉm cười: “Vị này hẳn là tiểu thư Thẩm?”
Thẩm Uẩn nhướng mày: “Tổng giám đốc Lâm biết tôi?”
“Vừa mới biết.” Lâm Chất ý chỉ Thẩm Minh Sinh phía sau.
Thẩm Uẩn trong lòng nhẹ nhõm, cười ngồi xuống đối diện: “Thật trùng hợp, tôi hẹn bạn ăn trưa ở đây, hai người cũng hẹn hò ở đây à?”
Thẩm Minh Sinh ngồi xuống cạnh Lâm Chất: “Hẹn hò gì chứ? Chị và bạn bè ăn, chúng tôi cũng cùng bạn bè ăn thôi.”
Lâm Chất gật đầu, rất hài lòng với cách giải thích này.
Thẩm Uẩn chuyển đề tài: “Nghe nói tổng giám đốc Lâm là em gái của anh Nhiếp, phải không?”
“Anh Nhiếp?” Lâm Chất khẽ nhíu mày, “Là vị nào?”
Thẩm Minh Sinh cười rót trà cho cô: “Thị trường ngoài gia đình các cô, còn có Nhiếp gia nào nữa?”
Lâm Chất bừng tỉnh: “À, ý nói Nhiếp Chính Quân à? Trước đây là anh em, giờ thì không phải nữa.”
Thẩm Minh Sinh suýt sặc nước trà, Thẩm Uẩn thì trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.
“Chẳng lẽ lần trước cô thật sự...” Thẩm Minh Sinh do dự.
Lâm Chất nói: “Hiện giờ em là tổng tài MOON, anh nói chuyện về đối thủ... không phù hợp lắm nhỉ?”
Thẩm Uẩn nheo mắt, hơi bối rối. Lâm Chất này trông không giống thích Nhiếp Chính Quân, ít nhất biểu hiện bên ngoài không phải. Chẳng lẽ lần trước hai cô bé nhà họ Nhiếp hiểu lầm Lâm Chất? Với lại, Nhiếp Chính Quân thật sự thích cô ấy? Sao cô lại tra không ra dấu vết gì?
Thẩm Uẩn nhanh chóng suy nghĩ, nhưng chỉ lát sau đã đứng dậy, cười nói: “Hai người cứ từ từ, tôi về bàn bạn trước.”
“Tạm biệt Thẩm tiểu thư.” Lâm Chất gật đầu.
Thẩm Minh Sinh tùy ý vẫy tay, ý bảo Thẩm Uẩn đi càng xa càng tốt.
“Đồ khốn!” Thẩm Uẩn đi ngang qua, giẫm lên chân anh một cái không chút dấu vết.
“Xì...” Giày cao gót của Thẩm Uẩn giẫm đau điếng, thật độc!
“Anh sao vậy?” Lâm Chất nhìn anh.
“Không sao không sao.” Thẩm Minh Sinh vẫy tay, ngồi lại vị trí đối diện.
Lâm Chất nói: “Vừa xem qua vài món, gọi món nhé?”
“Cô gọi đi.”
Ăn được nửa bữa, Thẩm Minh Sinh vẫn không nhịn được hỏi: “Cô với nhà họ Nhiếp thật sự cắt đứt rồi à?”
“Không hẳn.” Lâm Chất phần lớn không nói dối, cô chỉ giỏi đánh lạc hướng.
“Vậy cô dám rời Nhiếp gia tìm chú ruột, còn dám gọi thẳng tên Nhiếp tổng sao?” Thẩm Minh Sinh thấy kỳ lạ, “Trông như cô ghét anh ta vậy."
Lâm Chất khẽ cười: "Tôi ghét anh ấy làm gì? Ăn đi."
Nụ cười nhẹ nhàng của cô, trong mắt anh lại mang sắc thái khác, lạnh lùng. Chẳng lẽ Lâm Chất và nhà họ Nhiếp đã phân rõ rạch ròi?
Bữa trưa không đạt hiệu quả mong muốn khiến Thẩm Minh Sinh cảm thấy thất bại.
"Tôi phải về công ty, anh thì sao?"
Anh không tiện ở văn phòng cô lâu, nếu không lộ ý đồ quá rõ.
"Tôi cũng về công ty, hẹn lúc khác nhé."
"Ừ, tạm biệt." Lâm Chất đi về hướng ngược lại.
Đang ăn cơm, Thư ký Trần nhận điện thoại của Lâm Chất: "Phu nhân?"
"Ừ, đang bận à?"
Thư ký Trần nuốt vội cơm: "Không không, cô gọi tìm ông chủ ạ?"
Lâm Chất nói: "Tôi không tìm anh ấy, chỉ muốn hỏi anh một chút, anh biết Thẩm Uẩn không?"
Thư ký Trần đứng dậy ra hành lang nghe điện thoại: "Thẩm Uẩn là phó tổng Thẩm thị, dạo gần đang hợp tác dự án với Hằng Hưng, dự án đã đàm phán xong rồi ạ." Nhắc đến bí mật thương mại, Thư ký Trần hiểu rõ tuyệt đối không nói quá rõ.
Lâm Chất nói: "Trước giờ chưa nghe nói, cô ấy mới về nước à?"
"Vâng, cô ấy về nước nửa năm trước tiếp nhận dự án này, năng lực mạnh mẽ sáng suốt, hiếm có người có thể bình tĩnh nói chuyện trước mặt ông chủ, cô ấy..."
"Sao vậy?" Lâm Chất nghe anh ta nói dở.
Thư ký Trần thấy Nhiếp Chính Quân đi qua, giọng khó khăn: "Vừa rồi ông chủ đi qua rồi..."
"Anh ấy không biết cậu đang gọi điện với tôi chứ?" Lâm Chất dừng bước.
"Không biết."
Lâm Chất thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi, thế nhé."
"Vâng, tạm biệt."
Vừa vào văn phòng Nhiếp Chính Quân nhận điện thoại của lão Tôn, anh mỉm cười, biết ông ta vì việc gì.
"Dự án lần trước, lão huynh, anh đang chơi tôi à?" Lão Tôn oán trách.
Nhiếp Chính Quân nói: "Lần trước thật ngại. Hiện giờ quản đấu thầu rất nghiêm, cấp trên cử người xuống trực tiếp giám sát dự án tại Hằng Hưng lúc đó tôi không ở thành phố B, cấp dưới không dám động vào nên các anh trượt."
Lão Tôn nghi ngờ: "Người anh em, với bản lĩnh của anh dù không ở thành phố B cũng có thể thao tác chứ?"
Nhiếp Chính Quân suýt cười lạnh: "Dự án này thôi, nếu có lần sau tôi nhất định chiếu cố."
"Nhưng..." Lão Tôn suýt buột miệng đây có lẽ là dự án cuối cùng ông có thể với tới!
Nhiếp Chính Quân nói: "Có thời gian thì cùng uống rượu, tôi còn có cuộc họp, tạm biệt."
Nói xong anh cúp máy không do dự.
Thư ký Trần gõ cửa vào, nhắc lịch chiều: "Ông chủ, lịch chiều nay là..."
"Vừa rồi cậu gọi điện với ai?" Nhiếp Chính Quân xoay người, nhìn anh.
Thư ký Trần nín thở, vừa rồi Lâm Chất dường như không muốn ông chủ biết, nhưng giờ anh lại hỏi trực tiếp...
"Cậu nhìn tôi quá mất tự nhiên, nói đi, đầu dây bên kia là ai?" Nhiếp Chính Quân bắt chéo chân, dựa vào lưng ghế sofa.
"Phu nhân..." Dĩ nhiên anh không dám lừa Nhiếp Chính Quân, trừ phi không muốn làm ở Hằng Hưng nữa.
Nhiếp Chính Quân nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên: "Ai?"
"Phu nhân hỏi thăm phó tổng Thẩm ạ." Thư ký Trần liều mạng, đắc tội một sếp thôi còn hơn đắc tội hai bên.
"Phó tổng Thẩm nào?" Ánh mắt anh nheo lại, toát ra tín hiệu nguy hiểm.
"Phó tổng Thẩm Uẩn của Thẩm thị, người đàm phán dự án với công ty ta dạo trước, là nữ." Nhấn mạnh giới tính cuối cùng không phải thừa, mà là cần thiết.
Nhiếp Chính Quân sắc mặt âm u, ngồi lên sofa: "Cô ấy hỏi Thẩm Uẩn làm gì?"
"Tôi không biết, ngài có thể về nhà hỏi phu nhân thử xem…...."Thư ký Trần gợi ý.
Nhiếp Chính Quân khóe miệng nhếch, nghĩ đến cô là thấy người nóng bừng, mềm như bông, như thể ăn phải thuốc k*ch th*ch.
Lâm Chất về nhà trước Nhiếp Chính Quân. Sau bữa tối, cô dỗ dành Cá nhỏ đang buồn bã rồi kiểm tra bài tập của Hành Hành.
"Còn nửa tiếng mới đi ngủ, con nghe BBC đi." Lâm Chất gấp sách bài tập.
"Nghe không hiểu..." Hành Hành ngã vật ra giường, bất lực.
"Nghe không hiểu mới phải nghe, luyện ngữ cảm."
Hành Hành lật người, nằm chữ thập trên giường: "Có ích gì chứ?"
"Học là vì con hay vì dì?"
"Cho con chút động lực đi." Hành Hành đung đưa chân.
Lâm Chất nói: "Con lại muốn mua gì?"
Hành Hành ngồi dậy, mắt sáng như bóng đèn: "Tết Âm lịch mình đi châu Âu chơi đi?"
"Sao lại đi châu Âu?"
"Lâu rồi không ra nước ngoài, con muốn đi..." Hành Hành chớp mắt nhìn Lâm Chất như cún con.
Lâm Chất xoa đầu bé: "Vấn đề này cần xin chỉ thị ba con."
"Ba nghe lời dì mà, dì đồng ý là được!"
"Chỉ là..." Lâm Chất do dự, Hành Hành mắt lấp lánh nhìn cô, khóe miệng cô khẽ nhếch lên: "Dì nghe lời ba con."
"Oa...Vợ chồng hai người thật là!"
……….......
Lâm Chất nằm trên giường đọc sách mãi không vô, đầu óc toàn hình ảnh Hành Hành lúc nãy nhăn nhó chê cô vô dụng. Chỉ là... sao cô thấy vinh dự thế nhỉ?
Trở mình, như có vô số bong bóng sắp trào ra, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng...
Cửa phòng mở, cô vội ngồi dậy giả vờ đọc sách.
Nhiếp Chính Quân buồn cười nhìn: "Làm chuyện xấu gì rồi?"
"Không có..." Cô cầm sách, nhìn anh thành khẩn.
"Mặt đỏ thế còn bảo không?" Anh bước tới, chân chạm giường, nâng mặt cô lên xem.
Lâm Chất bí lời, không thể nói vừa nghĩ đến anh được, mất mặt quá...
"Không có gì báo cáo với anh sao?"
Lâm Chất ngây ngô: "Báo cáo gì?"
"Tự nghĩ đi." Nhiếp Chính Quân vỗ mặt cô, đứng dậy c** đ* đi vào phòng tắm.
Lâm Chất như cô vợ nhỏ theo sau nhặt, nhặt đến cửa, hỏi: "Em thật không nghĩ ra mà, anh nhắc đi."
Nhiếp Chính Quân mở cửa, cô vội chạy về giường.
Anh cười chống khung cửa, nước trên ngực nhỏ giọt, cơ ngực rắn chắc lấp lánh.
"Anh bảo em lấy áo ngủ, em chạy gì thế?"
Lâm Chất đỏ mặt tìm áo ngủ, mở tủ, hơi nước ấm ùa ra.
Nhiếp Chính Quân cầm áo ngủ mà không kéo cô vào, trái với phong cách thường lệ. Cô đứng ngoài thấy tình hình không ổn chút nào.
Nhiếp Chính Quân xoa tóc ra, tóc ngắn tiện, xoa vài cái đã khô một nửa.
“Nhiếp phu nhân, em đứng đấy làm thần giữ cửa à?" Anh giơ tay, cánh tay rắn chắc nhẹ vào trán cô.
Cô ôm đầu, bắt đầu tự nhận tội: "Em không nên ghen, em sai rồi."
Dù không hiểu nhưng nghe có vẻ thú vị. Nhiếp Chính Quân ngồi nghiêm túc trên giường, chân dang, tay đặt lên, như đối mặt chuyện trọng đại.
"Ừ?"
Một tiếng "Ừ" nhẹ không nội dung ấy khiến Lâm Chất tưởng anh đã biết hết, vậy nên một hơi đã khai ra hết sạch.
"Nên em nghi ngờ quan hệ của cô ấy và anh không trong sáng?"
Lâm Chất lắc đầu: "Em nghi ngờ cô ấy với anh..."
Nhiếp Chính Quân nhướng mày, cô vội nói: "Nghi ngờ cô ấy thích anh."
Anh cười khẽ, giang tay.
Lâm Chất lọ mọ đi qua, leo lên đùi anh, ôm cổ anh hôn.
"Tự giác quá nhỉ." Anh gật đầu hài lòng.
Lâm Chất nói: "Cô ấy trông ưu tú quá mà, em thấy có nguy cơ thôi"
Nhiếp Chính Quân trong lòng vui không tả được, nhưng nét mặt vẫn tỉnh. Ôm cô lật ngược lại, một trên một dưới.
"Vậy em nên làm gì đây?"
Lâm Chất tháo khuy áo anh, chậm rãi có nhịp điệu.
"Chậm thế, chồng em sắp bốc cháy..." Anh mất kiên nhẫn, tự c** đ* vừa mặc, vứt áo cô. Thở gấp, ánh mắt đầy d*c v*ng.
Lâm Chất ôm vai anh, chớp mắt tinh nghịch cười. Quả nhiên, đây mới là cách mở đúng....
"Nâng eo lên chút em."
"Ừm….."
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Story
Chương 80
10.0/10 từ 21 lượt.