Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Chương 77
135@-
Trung thu được nghỉ nửa ngày nên Lâm Chất đón Hành Hành cùng về nhà.
“Mười lăm trăng tròn, mười sáu lại càng sáng vậy mà trời lại mưa…” Hành Hành chống cằm lên cửa kính thở dài.
Lâm Chất đang lái xe, phía trước tắc đường, nghe thấy vậy liền nói: “Ngày mai chắc có trăng thôi mà, biết đâu mai lại quang đãng.”
Hành Hành xoay người nhìn chăm chăm: “Dì thật sự muốn đi cùng bọn con về thăm bà nội?”
“Ừm… thì…”
“Con mạnh dạn khuyên dì nên dẫn cả Cá Nhỏ về nữa, như vậy mới ghi thêm điểm được.”
Lâm Chất bật cười: “Thay mặt Cá Nhỏ cảm ơn con nhé.”
“Haizz, miễn là con bé đừng tè lên người con nữa là được.” Hành Hành rùng mình, “Dù không có mùi gì nhưng cảm giác đúng là một cú thử thách tinh thần mà.”
Lâm Chất chỉ cười không đáp.
Hành Hành lại tiếp: “Thật ra dì đừng lo. Bà nội trước kia cũng rất quý dì, lần trước bà nói chuyện với dì con đều nghe thấy cả. Đừng để bụng, bà chỉ muốn tốt cho ba con thôi.”
Lâm Chất nghiêng đầu nhìn: “Làm sao con nghe được?”
“Ơ, con đâu còn nhỏ. Bà vô cớ đến nhà làm sao mà con không nhớ được. Sau đó con còn kể lại hết cho ba con nghe, thế là con coi như giúp dì rồi đó.”
Trong lòng Lâm Chất nghĩ thầm, hóa ra ở đây còn có một “tai nghe lén” nho nhỏ.
Phía trước xe bắt đầu nhúc nhích, cô tập trung lái. Thành phố B cái gì cũng tốt, chỉ có nạn kẹt xe là hết chịu nổi. Cứ đến lễ tết là đông nghịt, nhất là phụ huynh đưa đón con có thể khiến đoạn đường từ trường Hành Hành đến nhà thành “điểm nóng kẹt xe”.
Thấy phía trước có trung tâm thương mại, Lâm Chất bẻ lái rẽ vào hầm gửi xe.
“Muốn mua gì sao?” Hành Hành hỏi.
Xe trong hầm không nhiều, Lâm Chất dễ dàng tìm được chỗ đỗ. “Mua chút quà cho ông bà.” Cô tháo dây an toàn, cùng Hành Hành đi vào trong.
“Mua gì được chứ? Ông bà cái gì cũng có rồi.” Đây đúng là chuyện đau đầu nhất mỗi khi tặng quà.
Hai người bắt đầu đi vòng quanh trung tâm, lần này còn nghiêm túc hơn cả lúc trước đi mua quần áo cho Hành Hành.
“Trà? Không ổn, không đủ chính tông.” Hành Hành lắc đầu.
Lâm Chất giơ một bộ quần áo lên, liếc mắt ra hiệu. “Quần áo á? Dì biết số đo của ông bà sao?” Hành Hành nhíu mày.
Lâm Chất đặt xuống, “Vậy con nói mua gì thì được?”
Hành Hành gãi cằm, búng tay cái “tách”: “Con thì không biết, nhưng ba con chắc chắn từng tặng rồi. Hỏi ba đi thôi!”
Nói cũng đúng, Lâm Chất lấy điện thoại gọi cho Nhiếp Chính Quân. Anh đang họp, khi thấy điện thoại reo liền đứng dậy ra ngoài.
“Tan làm rồi à?” Anh khẽ cười.
Cô đi thẳng vào chuyện chính: “Tặng quà gì cho ông bà thì hợp đây? Trước giờ anh tặng gì?”
Anh hơi ngạc nhiên: “Em đang mua đồ à?”
“Ừ, mai về rồi, chẳng lẽ đi tay không thì kỳ quá.”
Nhiếp Chính Quân nói: “Anh để thư ký chuẩn bị, em cứ về nghỉ sớm đi.”
“Ơ kìa…”
Anh cười, “Sao nữa?”
“Dù gì cũng là ba mẹ chồng em… Anh cái gì cũng giao cho thư ký lo liệu, em thấy không ổn.”
“Thế anh là gì?”
“… Là Nhiếp tổng chứ gì.” Cô bật cười, tay vịn vào lan can. Hành Hành cúi đầu nghịch điện thoại cách đó không xa, chẳng thèm để ý hai người đang “tình cảm” qua điện thoại kia.
“Đúng rồi, trả lời chính xác. Đêm nay khỏi ăn cơm.” Anh nói, giọng mang ý cười.
Cô cười đến nỗi mắt cong như vầng trăng non: “Ông thì để anh lo, còn quà cho bà thì em tự mua.”
Nói xong dứt khoát tắt máy, ra dáng cao tay.
Nhiếp Chính Quân khẽ cười, né tránh làm gì? Sớm muộn gì em cũng phải gọi anh bằng một tiếng kia thôi.
Lâm Chất lại kéo Hành Hành tiếp tục đi dạo. Hai người đúng là “đồng đội ăn ý” khi mua sắm, vừa đi vừa ngó, liếc qua là quyết.
“Ơ, đi nhầm rồi à?”Hành Hành giữ tay cô lại.
Đi một hồi không hiểu thế nào cả hai lại vòng ra ngoài trung tâm. Nơi này vị trí địa lý đúng là kỳ lạ, mặt trước và mặt sau phố khác hẳn nhau, chỗ này còn giống như khu chợ đồ cũ vậy.
“Đi đi đi.” Hành Hành kéo tay cô lôi đi.
“Đợi chút.” Lâm Chất gọi với lại, ánh mắt dừng trên một cửa tiệm giày, phía ngoài có một bà lão đang cặm cụi đóng đế.
“Dì không phải định mua cái này… tặng đấy chứ?” Hành Hành ngập ngừng, nhưng thấy cô càng lúc càng hứng thú cậu đành ngồi xổm xuống trước cửa theo.
Sau khi hỏi kỹ, bà lão nói: “Hôm nay làm thì nhanh nhất ba ngày sau mới xong.”
Lâm Chất cầm một đôi giày, khẽ vuốt thử, rồi cười: “Nếu cháu tả ý muốn, bà có thể sửa đôi này thành dáng cháu cần không?”
Bà lão nghĩ ngợi rồi hỏi: “Cô trả bao nhiêu?”
“Đôi này bao nhiêu tiền?” Lâm Chất hỏi lại.
“Bảy mươi lăm, không mặc cả.” Bà đáp gọn.
Lâm Chất gật đầu: “Vậy bà tạm gác việc đang làm giúp cháu sửa đôi này. Cháu trả thêm hai mươi lăm, tròn 1 trăm nhé.”
Chuyện tốt như thế bà lão khó mà từ chối, rất nhanh đã bỏ phần đế giày đang làm dở vui vẻ nhận lời.
Hành Hành chán nản kéo ghế ngồi ngoài cửa nghịch điện thoại. Dáng cậu tuấn tú, ăn mặc sang trọng, người qua kẻ lại đều liếc nhìn mấy lần nhất là các cô gái.
Bận rộn hai giờ, đôi giày vải mặt lụa xanh đã hoàn thành.
Bà lão cắt nốt sợi chỉ thừa, chỉ vào mặt giày: “Nếu cô biết thêu thì chỗ này thêm hoa lá hoa cỏ gì đó, đảm bảo độc nhất vô nhị.”
Lâm Chất mỉm cười cảm ơn, sảng khoái thanh toán.
Hành Hành cầm đôi giày xanh lam đế trắng, chau mày: “Dì chắc bà nội sẽ thích chứ?”
“Đi sẽ rất thoải mái.” Lâm Chất ôm vai cậu, cùng nhau ra bãi đỗ xe.
“Nhưng mà…” Hành Hành lúng túng không biết dùng từ gì để tả đôi giày này, chỉ cảm thấy hơi mất mặt.
“Quà của ba con thì con lo, còn dì phụ trách phần thực dụng này thôi.” Lâm Chất hiểu ý, cười xoa đầu cậu.
_______
Về đến nhà Hành Hành ngồi làm bài tập, còn Lâm Chất lên thư phòng xử lý việc công. Thư phòng của Nhiếp Chính Quân đã chia đôi: một nửa cho anh, một nửa cho cô, không ai quấy rầy ai.
Xong việc mang về từ công ty, đánh dấu lại mấy chỗ chưa hiểu xong cô đứng dậy xuống lầu.
Trên thảm lông dê trước sofa Cá Nhỏ đang nằm trên ghế lắc, tay ôm đồ chơi mà ánh mắt thì bay đi đâu.
Lâm Chất mỉm cười bước đến, kéo tấm vải chắn trước mặt rồi bế bé lên. Cá nhỏ ê a mấy tiếng, dường như biết đó là mẹ.
Trẻ con trong quá trình lớn lên lúc thì giống ba, lúc thì giống mẹ. Trước kia Cá nhỏ còn giống Lâm Chất, gần đây lại càng giống Nhiếp Chính Quân.
Lâm Chất cúi xuống hôn đôi má phúng phính, cười hỏi: “Có phải lại tè rồi không? Nặng thế này…”
“Phu nhân, để tôi làm cho.” Bảo mẫu tiến lại cười nói.
“Cô đem tã chưa ướt lấy đây, tôi tự thay.” Lâm Chất ngồi xuống sofa, đặt Cá nhỏ cùng bình sữa bên cạnh.
Đôi chân mũm mĩm của bé đạp loạn, cái mông xoay xoay một hồi thế mà lại lật được.
“Trời ạ…” Lâm Chất vội ôm lại, nhưng Cá nhỏ xoay thêm mấy cái thế nào cũng muốn lật xuống.
Người hầu bên cạnh cũng ngạc nhiên: “Tiểu thư biết lật rồi!”
Lúc này Lâm Chất mới sực nhớ, trước giờ Cá nhỏ chưa từng lật người mà vẫn chỉ nằm yên. Bà nội từng nói ba tháng biết lật, sáu tháng biết ngồi, giờ vừa đúng tháng bé tập lật.
“Giỏi quá!” Lâm Chất cúi xuống hôn chóp mũi nhỏ xinh. Bé nghe vậy càng phấn khích, mông đong đưa lại toan lật tiếp.
“Rồi rồi, để mẹ thay tã trước đã nhé?” Lâm Chất giữ chặt đôi chân mũm mĩm, vừa c** q**n vừa dỗ. Cá nhỏ thì đá loạn, miệng chảy cả dãi cười tít mắt.
“Chúng ta giữ lại một chút sức, đợi ba về rồi biểu diễn cho ba xem được không?” Lâm Chất nhẹ nhàng thay tã cho bé.
Cơm tối xong mà Nhiếp Chính Quân vẫn chưa về, Lâm Chất đi tắm, Hành Hành thì nằm dài trên giường lớn chơi cùng Cá nhỏ. Từ lúc biết bé biết lật Lâm Chất không dám để bé nằm một mình nữa, vì con gái nhỏ giờ “lăn” càng lúc càng điệu nghệ.
“Em lật cho anh trai coi nào.” Hành Hành khều mông bé, đẩy đẩy.
Cá nhỏ m*t ngón tay, lơ cậu, chẳng động đậy gì.
“Anh đau lòng quá đi mất…” Hành Hành ôm ngực ngã vật xuống cạnh bé.
Giường rung lên, Cá nhỏ nghiêng đầu đôi mắt đen láy trừng cậu.
“Đẹp quá…” Hành Hành không nhịn được cúi xuống chạm nhẹ trán bé, lẩm bẩm: “Sau này tìm bạn trai nhớ cho anh xem qua trước nhé, bằng không anh không đồng ý đâu!”
Lâm Chất lau tóc bước ra, nghe vậy liền bật cười: “Hành Hành, sau này con tìm bạn gái có định cho dì xem trước không?”
“Có chứ, con chọn giống dì là được, khỏi lo!” Hành Hành cười vang.
Đúng lúc đó cửa phòng bật mở, Nhiếp Chính Quân bước vào. Hành Hành lập tức lật người ngồi dậy: “Ba!”
Không có anh trai bên cạnh, Cá Nhỏ lại bắt đầu trổ tà xoay một vòng rồi ụp mặt vào gối. Tư thế không đúng, lật mãi không được.
“A a a…” Bé khóc ré lên.
Lâm Chất vội chạy tới bế bé lật lại. Đôi mắt tròn xoe ngấn nước, sắp rơi lệ.
“Cá nhỏ, vừa lật cho anh xem đó sao, giờ thì được rồi nhé!” Hành Hành đứng bên cạnh hả hê.
Nhiếp Chính Quân khụ một tiếng, bỗng dưng muốn chạy trốn
Cá nhỏ bặm môi nhìn mẹ, đưa tay đòi an ủi. Lâm Chất ôm lấy bàn tay mũm mĩm, hôn khẽ: “Không sao, không sao đâu…”
Nhiếp Chính Quân ngồi xổm trước mặt, véo nhẹ mũi vợ và con, cười hỏi: “Hôm nay ai gọi điện cho ba thế?”
Lâm Chất bế con, dỗ: “Cười với ba một cái đi, để ba khỏi giận mẹ nữa.”
Cá Nhỏ duỗi chân muốn bò xuống giường. Nhiếp Chính Quân bế bé bỏ vào cũi bên cạnh, đung đưa nhẹ nhàng. Đôi mắt to dần khép lại.
Lâm Chất nhân đó rút ra, vào phòng sấy tóc.
“Lần trước ở buổi đấu giá anh lấy được một bức Ngô Đạo Tử. Mai anh mang theo.” Nhiếp Chính Quân vừa đi vào vừa nói.
Lâm Chất gật đầu. Tóc ngắn đúng là tiện, vài đường sấy là khô. Chỉ có phần mái hơi dài che xuống mắt, vướng vất khó chịu.
“Em định làm gì thế?” Nhiếp Chính Quân ngạc nhiên nhìn.
“Cắt tóc, phần mái che mắt quá rồi.” Lâm Chất giơ kéo.
Anh giật lấy, bật cười: “Em cắt có khéo không đấy? Đừng cắt hỏng, mai thành cô con dâu xấu xí gặp ba mẹ anh thì khổ.”
Lâm Chất đá vào chân anh: “Vậy anh cắt cho em đi, được chưa?”
“Có gì khó đâu.” Anh hừ mũi, kéo ghế ép cô ngồi xuống, choàng khăn tắm lên ngực cô. “Chỉ xén một chút thôi đúng không?”
“Ừm.” Cô ngước mắt lo lắng.
Mười phút sau, trước gương hiện ra mái tóc như bị chó gặm, thế mà Lâm Chất lại trấn tĩnh đến lạ thường.
Nhiếp Chính Quân nghiêm túc: “Anh phải công nhận cắt tóc đúng là một nghề khó.”
Lâm Chất không nói một lời đứng dậy bỏ đi. Anh kéo tay cô lại: “Mai anh đưa em đi cắt lại, đừng giận.”
Cô hất tay, giận dữ: “Em không đi! Kiểu đầu thế này nhìn còn ra gì nữa chứ!”
Anh ôm chặt eo cô, xoay người: “Nói chuyện kiểu gì đấy?”
Mắt cô đỏ hoe, trừng anh giận dữ.
“Được rồi, được rồi, anh xin lỗi. Tính bướng bỉnh này, từ nhỏ đến lớn vẫn thế…” Anh vỗ lưng dỗ dành.
Cô đấm ngực anh: “Lúc nãy chính anh bảo dễ lắm!”
“Anh bù cho, được chưa? Mai thích gì anh mua hết.” Anh cuống quýt dỗ.
“Đâu phải chuyện quần áo nữ trang! Anh làm em mai ra đường biết giấu mặt thế nào…” Cô tức đến nỗi sắp khóc.
Anh bất lực lau nước mắt cho cô: “Chuyện nhỏ thế này mà cũng khóc ư?”
Cô đấm vai anh: “Ai bảo anh nói mạnh miệng!”
Anh lấy khăn lau mặt cho cô: “Sáng mai anh gọi thợ đến cắt lại nhé, em chịu chưa?”
Lâm Chất vốn hiếm khi giận, nhưng đã bướng thì cực kỳ khó chịu. Cô nghĩ tới kiểu tóc này là phát hoảng.
“Anh đếm đến ba, em hết giận nhé?” Anh nghiêm túc.
Cô trừng mắt không nhượng bộ.
Anh ôm ngang người cô: “Lại bướng nữa đúng không?” Giọng trầm xuống.
Anh bế bổng cô, ép mắt nhìn thẳng, cô vòng tay ôm cổ anh.
“Càng ngày càng kiêu. Trước kia em không vậy đâu.” Anh vừa nói vừa xoa thái dương nhìn cô.
Cô biết mình quá đáng, cằm tựa lên vai anh, im lặng.
“Đừng giận, coi như chuyện vui vẻ của bọn mình thôi mà.” Anh cắn nhẹ cổ trắng ngần.
Cô nghiêng đầu né, anh lại giữ chặt, cô cắn thêm cái nữa.
Cô cắn trả vào cổ anh: “Đau.… nhẫn tâm ghê.” Anh ôm cổ cười.
Cô buồn bực: “Lần sau em cũng cắt hỏng tóc anh, cho anh biết thế nào là đau lòng.”
Anh cười: “Được thôi, anh đâu có khóc nhè như ai kia.”
Cô trừng mắt: “Anh nói rồi đấy nhé, mai nhớ gọi thợ đến cắt lại.”
“Biết rồi.” Anh hôn lên môi đỏ của cô.
Cô nhắm mắt: “Phải gọi thợ mà Lưu Ly giới thiệu ấy.”
Anh vừa cởi áo cô vừa đáp: “Em nói sao thì làm vậy.”
“Em vừa tắm xong…”
Anh bế cô vào bồn tắm: “Ngày mai gặp ba mẹ, tối nay tắm nhiều lần cũng không sao…”
Nước trong bồn tràn ra, còn cô đỏ bừng toàn thân bị hôn đến mềm nhũn, phút trước còn đang giận, phút sau đã hóa thành một vũng nước rồi..………
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Trung thu được nghỉ nửa ngày nên Lâm Chất đón Hành Hành cùng về nhà.
“Mười lăm trăng tròn, mười sáu lại càng sáng vậy mà trời lại mưa…” Hành Hành chống cằm lên cửa kính thở dài.
Lâm Chất đang lái xe, phía trước tắc đường, nghe thấy vậy liền nói: “Ngày mai chắc có trăng thôi mà, biết đâu mai lại quang đãng.”
Hành Hành xoay người nhìn chăm chăm: “Dì thật sự muốn đi cùng bọn con về thăm bà nội?”
“Ừm… thì…”
“Con mạnh dạn khuyên dì nên dẫn cả Cá Nhỏ về nữa, như vậy mới ghi thêm điểm được.”
Lâm Chất bật cười: “Thay mặt Cá Nhỏ cảm ơn con nhé.”
“Haizz, miễn là con bé đừng tè lên người con nữa là được.” Hành Hành rùng mình, “Dù không có mùi gì nhưng cảm giác đúng là một cú thử thách tinh thần mà.”
Lâm Chất chỉ cười không đáp.
Hành Hành lại tiếp: “Thật ra dì đừng lo. Bà nội trước kia cũng rất quý dì, lần trước bà nói chuyện với dì con đều nghe thấy cả. Đừng để bụng, bà chỉ muốn tốt cho ba con thôi.”
Lâm Chất nghiêng đầu nhìn: “Làm sao con nghe được?”
“Ơ, con đâu còn nhỏ. Bà vô cớ đến nhà làm sao mà con không nhớ được. Sau đó con còn kể lại hết cho ba con nghe, thế là con coi như giúp dì rồi đó.”
Trong lòng Lâm Chất nghĩ thầm, hóa ra ở đây còn có một “tai nghe lén” nho nhỏ.
Phía trước xe bắt đầu nhúc nhích, cô tập trung lái. Thành phố B cái gì cũng tốt, chỉ có nạn kẹt xe là hết chịu nổi. Cứ đến lễ tết là đông nghịt, nhất là phụ huynh đưa đón con có thể khiến đoạn đường từ trường Hành Hành đến nhà thành “điểm nóng kẹt xe”.
Thấy phía trước có trung tâm thương mại, Lâm Chất bẻ lái rẽ vào hầm gửi xe.
“Muốn mua gì sao?” Hành Hành hỏi.
Xe trong hầm không nhiều, Lâm Chất dễ dàng tìm được chỗ đỗ. “Mua chút quà cho ông bà.” Cô tháo dây an toàn, cùng Hành Hành đi vào trong.
“Mua gì được chứ? Ông bà cái gì cũng có rồi.” Đây đúng là chuyện đau đầu nhất mỗi khi tặng quà.
Hai người bắt đầu đi vòng quanh trung tâm, lần này còn nghiêm túc hơn cả lúc trước đi mua quần áo cho Hành Hành.
“Trà? Không ổn, không đủ chính tông.” Hành Hành lắc đầu.
Lâm Chất giơ một bộ quần áo lên, liếc mắt ra hiệu. “Quần áo á? Dì biết số đo của ông bà sao?” Hành Hành nhíu mày.
Lâm Chất đặt xuống, “Vậy con nói mua gì thì được?”
Hành Hành gãi cằm, búng tay cái “tách”: “Con thì không biết, nhưng ba con chắc chắn từng tặng rồi. Hỏi ba đi thôi!”
Nói cũng đúng, Lâm Chất lấy điện thoại gọi cho Nhiếp Chính Quân. Anh đang họp, khi thấy điện thoại reo liền đứng dậy ra ngoài.
“Tan làm rồi à?” Anh khẽ cười.
Cô đi thẳng vào chuyện chính: “Tặng quà gì cho ông bà thì hợp đây? Trước giờ anh tặng gì?”
Anh hơi ngạc nhiên: “Em đang mua đồ à?”
“Ừ, mai về rồi, chẳng lẽ đi tay không thì kỳ quá.”
Nhiếp Chính Quân nói: “Anh để thư ký chuẩn bị, em cứ về nghỉ sớm đi.”
“Ơ kìa…”
Anh cười, “Sao nữa?”
“Dù gì cũng là ba mẹ chồng em… Anh cái gì cũng giao cho thư ký lo liệu, em thấy không ổn.”
“Thế anh là gì?”
“… Là Nhiếp tổng chứ gì.” Cô bật cười, tay vịn vào lan can. Hành Hành cúi đầu nghịch điện thoại cách đó không xa, chẳng thèm để ý hai người đang “tình cảm” qua điện thoại kia.
“Đúng rồi, trả lời chính xác. Đêm nay khỏi ăn cơm.” Anh nói, giọng mang ý cười.
Cô cười đến nỗi mắt cong như vầng trăng non: “Ông thì để anh lo, còn quà cho bà thì em tự mua.”
Nói xong dứt khoát tắt máy, ra dáng cao tay.
Nhiếp Chính Quân khẽ cười, né tránh làm gì? Sớm muộn gì em cũng phải gọi anh bằng một tiếng kia thôi.
Lâm Chất lại kéo Hành Hành tiếp tục đi dạo. Hai người đúng là “đồng đội ăn ý” khi mua sắm, vừa đi vừa ngó, liếc qua là quyết.
“Ơ, đi nhầm rồi à?”Hành Hành giữ tay cô lại.
Đi một hồi không hiểu thế nào cả hai lại vòng ra ngoài trung tâm. Nơi này vị trí địa lý đúng là kỳ lạ, mặt trước và mặt sau phố khác hẳn nhau, chỗ này còn giống như khu chợ đồ cũ vậy.
“Đi đi đi.” Hành Hành kéo tay cô lôi đi.
“Đợi chút.” Lâm Chất gọi với lại, ánh mắt dừng trên một cửa tiệm giày, phía ngoài có một bà lão đang cặm cụi đóng đế.
“Dì không phải định mua cái này… tặng đấy chứ?” Hành Hành ngập ngừng, nhưng thấy cô càng lúc càng hứng thú cậu đành ngồi xổm xuống trước cửa theo.
Sau khi hỏi kỹ, bà lão nói: “Hôm nay làm thì nhanh nhất ba ngày sau mới xong.”
Lâm Chất cầm một đôi giày, khẽ vuốt thử, rồi cười: “Nếu cháu tả ý muốn, bà có thể sửa đôi này thành dáng cháu cần không?”
Bà lão nghĩ ngợi rồi hỏi: “Cô trả bao nhiêu?”
“Đôi này bao nhiêu tiền?” Lâm Chất hỏi lại.
“Bảy mươi lăm, không mặc cả.” Bà đáp gọn.
Lâm Chất gật đầu: “Vậy bà tạm gác việc đang làm giúp cháu sửa đôi này. Cháu trả thêm hai mươi lăm, tròn 1 trăm nhé.”
Chuyện tốt như thế bà lão khó mà từ chối, rất nhanh đã bỏ phần đế giày đang làm dở vui vẻ nhận lời.
Hành Hành chán nản kéo ghế ngồi ngoài cửa nghịch điện thoại. Dáng cậu tuấn tú, ăn mặc sang trọng, người qua kẻ lại đều liếc nhìn mấy lần nhất là các cô gái.
Bận rộn hai giờ, đôi giày vải mặt lụa xanh đã hoàn thành.
Bà lão cắt nốt sợi chỉ thừa, chỉ vào mặt giày: “Nếu cô biết thêu thì chỗ này thêm hoa lá hoa cỏ gì đó, đảm bảo độc nhất vô nhị.”
Lâm Chất mỉm cười cảm ơn, sảng khoái thanh toán.
Hành Hành cầm đôi giày xanh lam đế trắng, chau mày: “Dì chắc bà nội sẽ thích chứ?”
“Đi sẽ rất thoải mái.” Lâm Chất ôm vai cậu, cùng nhau ra bãi đỗ xe.
“Nhưng mà…” Hành Hành lúng túng không biết dùng từ gì để tả đôi giày này, chỉ cảm thấy hơi mất mặt.
“Quà của ba con thì con lo, còn dì phụ trách phần thực dụng này thôi.” Lâm Chất hiểu ý, cười xoa đầu cậu.
_______
Về đến nhà Hành Hành ngồi làm bài tập, còn Lâm Chất lên thư phòng xử lý việc công. Thư phòng của Nhiếp Chính Quân đã chia đôi: một nửa cho anh, một nửa cho cô, không ai quấy rầy ai.
Xong việc mang về từ công ty, đánh dấu lại mấy chỗ chưa hiểu xong cô đứng dậy xuống lầu.
Trên thảm lông dê trước sofa Cá Nhỏ đang nằm trên ghế lắc, tay ôm đồ chơi mà ánh mắt thì bay đi đâu.
Lâm Chất mỉm cười bước đến, kéo tấm vải chắn trước mặt rồi bế bé lên. Cá nhỏ ê a mấy tiếng, dường như biết đó là mẹ.
Trẻ con trong quá trình lớn lên lúc thì giống ba, lúc thì giống mẹ. Trước kia Cá nhỏ còn giống Lâm Chất, gần đây lại càng giống Nhiếp Chính Quân.
Lâm Chất cúi xuống hôn đôi má phúng phính, cười hỏi: “Có phải lại tè rồi không? Nặng thế này…”
“Phu nhân, để tôi làm cho.” Bảo mẫu tiến lại cười nói.
“Cô đem tã chưa ướt lấy đây, tôi tự thay.” Lâm Chất ngồi xuống sofa, đặt Cá nhỏ cùng bình sữa bên cạnh.
Đôi chân mũm mĩm của bé đạp loạn, cái mông xoay xoay một hồi thế mà lại lật được.
“Trời ạ…” Lâm Chất vội ôm lại, nhưng Cá nhỏ xoay thêm mấy cái thế nào cũng muốn lật xuống.
Người hầu bên cạnh cũng ngạc nhiên: “Tiểu thư biết lật rồi!”
Lúc này Lâm Chất mới sực nhớ, trước giờ Cá nhỏ chưa từng lật người mà vẫn chỉ nằm yên. Bà nội từng nói ba tháng biết lật, sáu tháng biết ngồi, giờ vừa đúng tháng bé tập lật.
“Giỏi quá!” Lâm Chất cúi xuống hôn chóp mũi nhỏ xinh. Bé nghe vậy càng phấn khích, mông đong đưa lại toan lật tiếp.
“Rồi rồi, để mẹ thay tã trước đã nhé?” Lâm Chất giữ chặt đôi chân mũm mĩm, vừa c** q**n vừa dỗ. Cá nhỏ thì đá loạn, miệng chảy cả dãi cười tít mắt.
“Chúng ta giữ lại một chút sức, đợi ba về rồi biểu diễn cho ba xem được không?” Lâm Chất nhẹ nhàng thay tã cho bé.
Cơm tối xong mà Nhiếp Chính Quân vẫn chưa về, Lâm Chất đi tắm, Hành Hành thì nằm dài trên giường lớn chơi cùng Cá nhỏ. Từ lúc biết bé biết lật Lâm Chất không dám để bé nằm một mình nữa, vì con gái nhỏ giờ “lăn” càng lúc càng điệu nghệ.
“Em lật cho anh trai coi nào.” Hành Hành khều mông bé, đẩy đẩy.
Cá nhỏ m*t ngón tay, lơ cậu, chẳng động đậy gì.
“Anh đau lòng quá đi mất…” Hành Hành ôm ngực ngã vật xuống cạnh bé.
Giường rung lên, Cá nhỏ nghiêng đầu đôi mắt đen láy trừng cậu.
“Đẹp quá…” Hành Hành không nhịn được cúi xuống chạm nhẹ trán bé, lẩm bẩm: “Sau này tìm bạn trai nhớ cho anh xem qua trước nhé, bằng không anh không đồng ý đâu!”
Lâm Chất lau tóc bước ra, nghe vậy liền bật cười: “Hành Hành, sau này con tìm bạn gái có định cho dì xem trước không?”
“Có chứ, con chọn giống dì là được, khỏi lo!” Hành Hành cười vang.
Đúng lúc đó cửa phòng bật mở, Nhiếp Chính Quân bước vào. Hành Hành lập tức lật người ngồi dậy: “Ba!”
Không có anh trai bên cạnh, Cá Nhỏ lại bắt đầu trổ tà xoay một vòng rồi ụp mặt vào gối. Tư thế không đúng, lật mãi không được.
“A a a…” Bé khóc ré lên.
Lâm Chất vội chạy tới bế bé lật lại. Đôi mắt tròn xoe ngấn nước, sắp rơi lệ.
“Cá nhỏ, vừa lật cho anh xem đó sao, giờ thì được rồi nhé!” Hành Hành đứng bên cạnh hả hê.
Nhiếp Chính Quân khụ một tiếng, bỗng dưng muốn chạy trốn
Cá nhỏ bặm môi nhìn mẹ, đưa tay đòi an ủi. Lâm Chất ôm lấy bàn tay mũm mĩm, hôn khẽ: “Không sao, không sao đâu…”
Nhiếp Chính Quân ngồi xổm trước mặt, véo nhẹ mũi vợ và con, cười hỏi: “Hôm nay ai gọi điện cho ba thế?”
Lâm Chất bế con, dỗ: “Cười với ba một cái đi, để ba khỏi giận mẹ nữa.”
Cá Nhỏ duỗi chân muốn bò xuống giường. Nhiếp Chính Quân bế bé bỏ vào cũi bên cạnh, đung đưa nhẹ nhàng. Đôi mắt to dần khép lại.
Lâm Chất nhân đó rút ra, vào phòng sấy tóc.
“Lần trước ở buổi đấu giá anh lấy được một bức Ngô Đạo Tử. Mai anh mang theo.” Nhiếp Chính Quân vừa đi vào vừa nói.
Lâm Chất gật đầu. Tóc ngắn đúng là tiện, vài đường sấy là khô. Chỉ có phần mái hơi dài che xuống mắt, vướng vất khó chịu.
“Em định làm gì thế?” Nhiếp Chính Quân ngạc nhiên nhìn.
“Cắt tóc, phần mái che mắt quá rồi.” Lâm Chất giơ kéo.
Anh giật lấy, bật cười: “Em cắt có khéo không đấy? Đừng cắt hỏng, mai thành cô con dâu xấu xí gặp ba mẹ anh thì khổ.”
Lâm Chất đá vào chân anh: “Vậy anh cắt cho em đi, được chưa?”
“Có gì khó đâu.” Anh hừ mũi, kéo ghế ép cô ngồi xuống, choàng khăn tắm lên ngực cô. “Chỉ xén một chút thôi đúng không?”
“Ừm.” Cô ngước mắt lo lắng.
Mười phút sau, trước gương hiện ra mái tóc như bị chó gặm, thế mà Lâm Chất lại trấn tĩnh đến lạ thường.
Nhiếp Chính Quân nghiêm túc: “Anh phải công nhận cắt tóc đúng là một nghề khó.”
Lâm Chất không nói một lời đứng dậy bỏ đi. Anh kéo tay cô lại: “Mai anh đưa em đi cắt lại, đừng giận.”
Cô hất tay, giận dữ: “Em không đi! Kiểu đầu thế này nhìn còn ra gì nữa chứ!”
Anh ôm chặt eo cô, xoay người: “Nói chuyện kiểu gì đấy?”
Mắt cô đỏ hoe, trừng anh giận dữ.
“Được rồi, được rồi, anh xin lỗi. Tính bướng bỉnh này, từ nhỏ đến lớn vẫn thế…” Anh vỗ lưng dỗ dành.
Cô đấm ngực anh: “Lúc nãy chính anh bảo dễ lắm!”
“Anh bù cho, được chưa? Mai thích gì anh mua hết.” Anh cuống quýt dỗ.
“Đâu phải chuyện quần áo nữ trang! Anh làm em mai ra đường biết giấu mặt thế nào…” Cô tức đến nỗi sắp khóc.
Anh bất lực lau nước mắt cho cô: “Chuyện nhỏ thế này mà cũng khóc ư?”
Cô đấm vai anh: “Ai bảo anh nói mạnh miệng!”
Anh lấy khăn lau mặt cho cô: “Sáng mai anh gọi thợ đến cắt lại nhé, em chịu chưa?”
Lâm Chất vốn hiếm khi giận, nhưng đã bướng thì cực kỳ khó chịu. Cô nghĩ tới kiểu tóc này là phát hoảng.
“Anh đếm đến ba, em hết giận nhé?” Anh nghiêm túc.
Cô trừng mắt không nhượng bộ.
Anh ôm ngang người cô: “Lại bướng nữa đúng không?” Giọng trầm xuống.
Anh bế bổng cô, ép mắt nhìn thẳng, cô vòng tay ôm cổ anh.
“Càng ngày càng kiêu. Trước kia em không vậy đâu.” Anh vừa nói vừa xoa thái dương nhìn cô.
Cô biết mình quá đáng, cằm tựa lên vai anh, im lặng.
“Đừng giận, coi như chuyện vui vẻ của bọn mình thôi mà.” Anh cắn nhẹ cổ trắng ngần.
Cô nghiêng đầu né, anh lại giữ chặt, cô cắn thêm cái nữa.
Cô cắn trả vào cổ anh: “Đau.… nhẫn tâm ghê.” Anh ôm cổ cười.
Cô buồn bực: “Lần sau em cũng cắt hỏng tóc anh, cho anh biết thế nào là đau lòng.”
Anh cười: “Được thôi, anh đâu có khóc nhè như ai kia.”
Cô trừng mắt: “Anh nói rồi đấy nhé, mai nhớ gọi thợ đến cắt lại.”
“Biết rồi.” Anh hôn lên môi đỏ của cô.
Cô nhắm mắt: “Phải gọi thợ mà Lưu Ly giới thiệu ấy.”
Anh vừa cởi áo cô vừa đáp: “Em nói sao thì làm vậy.”
“Em vừa tắm xong…”
Anh bế cô vào bồn tắm: “Ngày mai gặp ba mẹ, tối nay tắm nhiều lần cũng không sao…”
Nước trong bồn tràn ra, còn cô đỏ bừng toàn thân bị hôn đến mềm nhũn, phút trước còn đang giận, phút sau đã hóa thành một vũng nước rồi..………
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Story
Chương 77
10.0/10 từ 21 lượt.