Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Chương 69
93@-
Lâm Chất bị đẩy vào phòng sinh, cửa phòng phẫu thuật khép lại, mọi người có liên quan đều chờ bên ngoài. Nhiếp Chính Quân không đi theo, thật ra là vì không dám.
Hành Hành nằm dài trên ghế từ tám giờ tối đến hai giờ sáng đã kiệt sức. Thiệu Kỳ ngồi bên cạnh, tay che mắt, cả người uể oải.
Chỉ có Nhiếp Chính Quân đứng thẳng tắp trước cửa phòng mổ, như một cây tùng sừng sững không hề lay động.
Mười một năm trước, mẹ Hành Hành cũng được đẩy ra khỏi cánh cửa này nhưng không còn mở mắt. Giờ đây, sau mười một năm toàn thân anh căng cứng, chỉ cần nghĩ đến khả năng Lâm Chất gặp trục trặc bên trong, hơi thở đã trở nên khó nhọc.
Lâm Chất thuộc kiểu người có ý chí kiên cường, đầu óc tỉnh táo, biết phối hợp theo nhịp bác sĩ để tự mình dễ chịu hơn cũng để con sớm chào đời.
Người ta nói sinh con giống như cùng lúc gãy mười hai chiếc xương sườn. Mấy ai từng nếm trải nỗi đau gãy xương ấy trong đời? Nhưng phần lớn phụ nữ đều phải chịu sự dày vò đó. Đó là con đường bắt buộc phải đi, cũng như một cửa ải của sự trưởng thành.
Cô không sợ đau, hoặc có lẽ đã không còn hình dung được đau hơn nữa sẽ thế nào. Chỉ thoáng nghĩ nếu bác sĩ không báo trước đây là con gái, có lẽ giờ này trong lòng còn âm thầm mong sinh được con trai.
“A….” Cổ ngửa ra, tiếng rên bật khỏi miệng, cả cơ thể run bần bật.
Tiếng khóc non nớt vang lên, một sinh mệnh bé nhỏ rời khỏi cơ thể mẹ đến với thế giới này.
Từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời của Lâm Chất bước sang một giai đoạn mới.
“Vì sao chứ! Em nhất định muốn gọi con bé là Cá Nhỏ, nghe hay biết bao!”
“Cá Nhỏ gì chứ, chẳng phải giống trong phim Tuyệt Đại Song Kiêu à?”
“Đây là em gái em, chị quản gì chuyện em đặt tên!”
“Cũng là em gái chị mà, dù nhỏ xíu… nhưng vẫn là em họ!”
“Mặc kệ! Em cứ gọi nó là Cá Nhỏ, mắt nó tròn xoe, y như mắt cá vậy.”
“Mắt cá? Em chắc là đang khen đó hả?”
“……”
Những lời ồn ào sau đó Lâm Chất không còn nghe rõ, chỉ nhớ có người lên tiếng quát dừng lại.
Cô mở mắt, ánh nắng ngoài cửa sổ len vào. Bên cạnh đặt một chiếc giường nhỏ, trên đó có một chiếc tay nải bé xíu.
Nhiếp Chính Quân bước vào, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm chiếc giường nhỏ như đang ngẩn ngơ.
Nghe tiếng chân, cô quay đầu hỏi: “Con khỏe không?”
“Sáu cân bốn lạng, rất khỏe.” Anh khom người, bế tay nải nhỏ từ giường con nít lên, động tác lúng túng như thể ký ức bế Hành Hành khi xưa đã quá xa vời.
Lâm Chất kéo chăn xuống trước mặt, lần đầu tiên nhìn con gái của mình…
Nhỏ xíu, mũi nhỏ, miệng nhỏ, gương mặt cũng nhỏ… đến cả cái cổ cũng mảnh mai, trông quá đỗi yếu ớt.
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay bé con, bất giác bật cười: “Giống như chân gà ấy…”
Nhiếp Chính Quân cau mày: “Bảo sao ở công ty em hay đắc tội đồng nghiệp, đúng là chẳng biết nói chuyện gì cả.”
Lâm Chất nghiêng mặt, áp má vào gói tay nải nhỏ, khẽ nói: “Con bé bé bỏng quá, em nhất định phải bảo vệ thật tốt.”
Nhiếp Chính Quân vòng tay ôm lấy cổ cô, cúi xuống hôn lên trán, khẽ cười: “Thế còn ba của bé con này, em định đặt ở chỗ nào đây?”
“Anh bảo vệ em, em bảo vệ con.” Lâm Chất cố gắng gượng cười, chỉ vào gói tay nải nhỏ.
Nhiếp Chính Quân khẽ thở dài. Từ rạng sáng đến giờ anh chưa chợp mắt, vậy mà trong cơ thể dường như có một dòng năng lượng dồn dập không ngừng, giống như được bơm thêm sức mạnh. Chỉ có thể giải thích rằng là do anh quá mức phấn khích thôi.
“Hành Hành vừa rồi ở ngoài nói gì thế?” Lâm Chất ngẩng đầu hỏi.
Anh bật cười: “Thằng bé với Thiệu Kỳ tranh nhau đặt tên cho em gái. Nó nhất định muốn gọi là Cá Nhỏ.”
“Cá Nhỏ?” Lâm Chất lẩm nhẩm, rồi gật đầu mỉm cười. “Được đấy, em thấy cũng hay.”
“Chỉ là ‘cũng hay’ thôi sao?” Nhiếp Chính Quân nhướn mày.
“Đúng vậy.” Lâm Chất gật đầu, ánh mắt ánh lên niềm vui.
Cá Nhỏ… tự do, vui vẻ, nghe tên đã thấy nhẹ nhõm.
Còn Hành Hành đâu nghĩ nhiều như thế. Thằng bé chỉ nhìn đôi mắt to tròn của em, thấy giống hệt cá vàng từng nuôi. Làn da em gái hồng hào, đáng yêu.
Được cô đồng ý, Hành Hành vui mừng như ý, ghé sát giường em gái, không ngừng gọi: “Cá Nhỏ, Cá Nhỏ.”
Em bé cũng rất biết cổ vũ, miệng phun ra vài tiếng ê a như thể đáp lại anh trai.
“Wow… em bé này đúng là biết cách lấy lòng người ta!” Hành Hành quay lại cảm thán.
Lâm Chất cười đến đau cả hông, phải xoa eo mới nói được.
Y tá bước vào lễ phép nhắc nhở, đã đến lúc hỗ trợ bà mẹ trẻ cho con bú, những người không liên quan phải ra ngoài.
Và rồi, Lâm Chất mới biết có một nỗi đau còn hơn cả sinh con, đó là lần đầu cho con bú.
Mồ hôi túa ra khắp trán, hơi thở dồn dập. Y tá trưởng bế Cá Nhỏ đặt vào lòng mẹ, con bé nhắm mắt, ngửi ngửi, rồi theo bản năng m*t ngay.
“A…..…” Lâm Chất khẽ rên. Nếu không có y tá đỡ dưới mông em bé, chắc cô đã buông tay.
Thế nào gọi là “ăn bú là một việc đầy kính nể”? Giờ thì Lâm Chất hiểu. Con gái bé bỏng cũng không dễ dàng, cũng phải cố gắng hết sức để sinh tồn.
“Bé ngoan quá!” Y tá vỗ nhẹ vào lưng nhỏ, rồi an ổn đặt lại vào giường cũi.
Lâm Chất thay quần áo, toàn thân ướt đẫm.
Khi y tá rời đi, Nhiếp Chính Quân bước vào, kinh ngạc nhìn dáng vẻ như vừa trải qua một trận chiến ấy.
“Rất đau à em?” Anh vắt khăn, dịu dàng lau mồ hôi cho vợ.
Lâm Chất gật đầu: “Còn đau hơn lúc sinh nữa.”
Nhiếp Chính Quân không ngờ sinh con lại khiến cô chịu đựng đau đớn hết lần này đến lần khác, bất giác thấy áy náy. Anh vốn hy vọng có nhiều con để gia đình thêm gắn bó, để cô toàn tâm tin tưởng vào tình yêu này.
“Không sinh nữa.” Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đang còn vết rạn đỏ chi chít, như đang bị trách móc vì sự ích kỷ của mình.
Lâm Chất khẽ cười, cái hôn kéo dài khiến môi càng đau rát.
Sinh thuận nên hôm sau có thể xuất viện, nhưng Nhiếp Chính Quân vẫn kiên quyết giữ vợ con lại ba ngày rồi mới đưa về nhà.
Ang lấy áo khoác quấn chặt cô rồi bế lên xe. Trời nắng gắt, nhưng anh vẫn lo chỉ một luồng gió nhẹ cũng có thể để lại di chứng.
“Anh có xem tin tức không? Công nương bên Hoàng gia sinh con hôm sau đã xuất hiện phỏng vấn rồi, chẳng có gì hết.” Lâm Chất nói.
Nhiếp Chính Quân chỉnh điều hòa trong xe, đáp: “Đây là Trung Quốc. Chúng ta phải theo tình hình trong nước.”
Cô bĩu môi, khóe mắt ẩn ý cười.
“Anh đặt con ở ghế sau là sao?” Cô cố ý đổi chủ đề.
Anh lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu: “Phải làm giấy tờ hợp pháp cho con.”
Lâm Chất nhìn chằm chằm, lặng im.
“Anh biết em không để tâm danh phận, nhưng vì con, lần này nhất định phải đồng ý với anh.” Giọng anh thành khẩn.
“Không phải vấn đề đồng ý hay không… vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết, anh không thể coi như không tồn tại.”
“Anh biết.” Nhiếp Chính Quân nắm lấy tay cô. “Những việc đó để anh lo. Em chỉ cần yên tâm làm vợ anh thôi.”
“Nhưng…” Lý trí muốn từ chối, nhưng tình cảm lại tràn lên. Được đường hoàng đứng cạnh anh với danh nghĩa một người vợ, sự cám dỗ ấy quá lớn.
“Giảo Giảo…” Anh lấy từ túi ra một chiếc nhẫn, không hộp, chỉ kẹp giữa hai ngón tay lấp lánh.
Cô khẽ kêu một tiếng, đưa tay che miệng. Sự hốt hoảng quá rõ khiến anh cũng ngạc nhiên.
“Gả cho anh nhé, anh sẽ dốc toàn lực để em và con được hạnh phúc.” Giọng anh như nghẹn lại, câu nói như vượt qua ngàn núi vạn sông, chờ đợi mấy năm trời.
Lâm Chất vòng tay ôm vai anh, nghiêng đầu nhìn, tóc anh đã lấm tấm bạc rồi.
Từ lúc là thiếu nữ đến khi làm mẹ, trái tim cô chưa từng thay đổi. Dù từng lạc lối, từng hoang mang, nhưng vì phía trước là anh nên mọi gian khổ đều xứng đáng. Trong phòng sinh mỗi lần cô tưởng chừng ngất đi vì đau, chỉ cần nghĩ đến anh vẫn đang chờ ngoài cửa cùng con gái, cô lại thấy tất cả đều đáng giá.
Lâm Chất vừa lau nước mắt vừa đẩy anh ra: “Em chưa gội đầu, cũng chưa tắm rửa đâu.”
“Anh không chê mà.” Anh mỉm cười, ngón cái lau giọt nước mắt cho cô.
Xe dừng trước Cục Dân Chính. Tài xế im lặng, cố gắng coi mình như vô hình.
Nhiếp Chính Quân ngồi thẳng lưng, chờ câu trả lời.
Lâm Chất hít mũi, như thiếu nữ xưa e thẹn run run nắm tay anh, khẽ nói: “Xuống xe thôi.”
Anh dắt tay cô, đeo nhẫn vào ngón tay. Tài xế thở phào, nếu cô từ chối chắc chắn ông ta khó giữ nổi việc.
Chiếc nhẫn dáng vẻ giản dị, chỉ một vòng kim cương nhỏ ôm lấy viên sáng nhất ở giữa. Cô chẳng am hiểu châu báu, chỉ biết anh mua thì chắc hẳn không tầm thường.
Đưa tay lật qua lật lại, cô hỏi: “Còn nhẫn của anh đâu?”
Nhiếp Chính Quân cười khẽ, ánh mắt sáng rực: “Đây không phải nhẫn đôi. Lễ cưới mới có nhẫn đôi.”
Cô ngượng ngùng chui vào ngực anh.
“Thưa bà Nhiếp, đến giờ rồi.”
“Ưm… cho em chút thời gian.”
“Để từ biệt tuổi thiếu nữ sao?” Anh cong môi, ẩn ý sâu xa.
Cô giơ tay đánh nhẹ ngực anh. Thiếu nữ gì chứ, đã qua từ lâu rồi. Ngồi lùi lại một bước, cô mở cửa xuống xe.
Ba chữ “Cục Dân Chính” sáng rực trên biển hiệu. Với những người yêu nhau bước qua cánh cửa này nghĩa là chính danh, nghĩa là ở bên nhau trọn đời, không đổi, không rời, đến chết cũng không hối hận.
“Sao anh lại thấy em đồng ý nhanh quá, làm anh còn bất ngờ thế nhỉ?” Anh nghiêng đầu hỏi khi hai người bước lên bậc thang.
Lâm Chất không khách khí, vặn tay anh một cái xoay 180°, “Thật à?”
“Không thật. Bên kia có viên gạch kìa, em nhặt lên đập vào anh thử đi.”
“………..…”
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Lâm Chất bị đẩy vào phòng sinh, cửa phòng phẫu thuật khép lại, mọi người có liên quan đều chờ bên ngoài. Nhiếp Chính Quân không đi theo, thật ra là vì không dám.
Hành Hành nằm dài trên ghế từ tám giờ tối đến hai giờ sáng đã kiệt sức. Thiệu Kỳ ngồi bên cạnh, tay che mắt, cả người uể oải.
Chỉ có Nhiếp Chính Quân đứng thẳng tắp trước cửa phòng mổ, như một cây tùng sừng sững không hề lay động.
Mười một năm trước, mẹ Hành Hành cũng được đẩy ra khỏi cánh cửa này nhưng không còn mở mắt. Giờ đây, sau mười một năm toàn thân anh căng cứng, chỉ cần nghĩ đến khả năng Lâm Chất gặp trục trặc bên trong, hơi thở đã trở nên khó nhọc.
Lâm Chất thuộc kiểu người có ý chí kiên cường, đầu óc tỉnh táo, biết phối hợp theo nhịp bác sĩ để tự mình dễ chịu hơn cũng để con sớm chào đời.
Người ta nói sinh con giống như cùng lúc gãy mười hai chiếc xương sườn. Mấy ai từng nếm trải nỗi đau gãy xương ấy trong đời? Nhưng phần lớn phụ nữ đều phải chịu sự dày vò đó. Đó là con đường bắt buộc phải đi, cũng như một cửa ải của sự trưởng thành.
Cô không sợ đau, hoặc có lẽ đã không còn hình dung được đau hơn nữa sẽ thế nào. Chỉ thoáng nghĩ nếu bác sĩ không báo trước đây là con gái, có lẽ giờ này trong lòng còn âm thầm mong sinh được con trai.
“A….” Cổ ngửa ra, tiếng rên bật khỏi miệng, cả cơ thể run bần bật.
Tiếng khóc non nớt vang lên, một sinh mệnh bé nhỏ rời khỏi cơ thể mẹ đến với thế giới này.
Từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời của Lâm Chất bước sang một giai đoạn mới.
“Vì sao chứ! Em nhất định muốn gọi con bé là Cá Nhỏ, nghe hay biết bao!”
“Cá Nhỏ gì chứ, chẳng phải giống trong phim Tuyệt Đại Song Kiêu à?”
“Đây là em gái em, chị quản gì chuyện em đặt tên!”
“Cũng là em gái chị mà, dù nhỏ xíu… nhưng vẫn là em họ!”
“Mặc kệ! Em cứ gọi nó là Cá Nhỏ, mắt nó tròn xoe, y như mắt cá vậy.”
“Mắt cá? Em chắc là đang khen đó hả?”
“……”
Những lời ồn ào sau đó Lâm Chất không còn nghe rõ, chỉ nhớ có người lên tiếng quát dừng lại.
Cô mở mắt, ánh nắng ngoài cửa sổ len vào. Bên cạnh đặt một chiếc giường nhỏ, trên đó có một chiếc tay nải bé xíu.
Nhiếp Chính Quân bước vào, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm chiếc giường nhỏ như đang ngẩn ngơ.
Nghe tiếng chân, cô quay đầu hỏi: “Con khỏe không?”
“Sáu cân bốn lạng, rất khỏe.” Anh khom người, bế tay nải nhỏ từ giường con nít lên, động tác lúng túng như thể ký ức bế Hành Hành khi xưa đã quá xa vời.
Lâm Chất kéo chăn xuống trước mặt, lần đầu tiên nhìn con gái của mình…
Nhỏ xíu, mũi nhỏ, miệng nhỏ, gương mặt cũng nhỏ… đến cả cái cổ cũng mảnh mai, trông quá đỗi yếu ớt.
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay bé con, bất giác bật cười: “Giống như chân gà ấy…”
Nhiếp Chính Quân cau mày: “Bảo sao ở công ty em hay đắc tội đồng nghiệp, đúng là chẳng biết nói chuyện gì cả.”
Lâm Chất nghiêng mặt, áp má vào gói tay nải nhỏ, khẽ nói: “Con bé bé bỏng quá, em nhất định phải bảo vệ thật tốt.”
Nhiếp Chính Quân vòng tay ôm lấy cổ cô, cúi xuống hôn lên trán, khẽ cười: “Thế còn ba của bé con này, em định đặt ở chỗ nào đây?”
“Anh bảo vệ em, em bảo vệ con.” Lâm Chất cố gắng gượng cười, chỉ vào gói tay nải nhỏ.
Nhiếp Chính Quân khẽ thở dài. Từ rạng sáng đến giờ anh chưa chợp mắt, vậy mà trong cơ thể dường như có một dòng năng lượng dồn dập không ngừng, giống như được bơm thêm sức mạnh. Chỉ có thể giải thích rằng là do anh quá mức phấn khích thôi.
“Hành Hành vừa rồi ở ngoài nói gì thế?” Lâm Chất ngẩng đầu hỏi.
Anh bật cười: “Thằng bé với Thiệu Kỳ tranh nhau đặt tên cho em gái. Nó nhất định muốn gọi là Cá Nhỏ.”
“Cá Nhỏ?” Lâm Chất lẩm nhẩm, rồi gật đầu mỉm cười. “Được đấy, em thấy cũng hay.”
“Chỉ là ‘cũng hay’ thôi sao?” Nhiếp Chính Quân nhướn mày.
“Đúng vậy.” Lâm Chất gật đầu, ánh mắt ánh lên niềm vui.
Cá Nhỏ… tự do, vui vẻ, nghe tên đã thấy nhẹ nhõm.
Còn Hành Hành đâu nghĩ nhiều như thế. Thằng bé chỉ nhìn đôi mắt to tròn của em, thấy giống hệt cá vàng từng nuôi. Làn da em gái hồng hào, đáng yêu.
Được cô đồng ý, Hành Hành vui mừng như ý, ghé sát giường em gái, không ngừng gọi: “Cá Nhỏ, Cá Nhỏ.”
Em bé cũng rất biết cổ vũ, miệng phun ra vài tiếng ê a như thể đáp lại anh trai.
“Wow… em bé này đúng là biết cách lấy lòng người ta!” Hành Hành quay lại cảm thán.
Lâm Chất cười đến đau cả hông, phải xoa eo mới nói được.
Y tá bước vào lễ phép nhắc nhở, đã đến lúc hỗ trợ bà mẹ trẻ cho con bú, những người không liên quan phải ra ngoài.
Và rồi, Lâm Chất mới biết có một nỗi đau còn hơn cả sinh con, đó là lần đầu cho con bú.
Mồ hôi túa ra khắp trán, hơi thở dồn dập. Y tá trưởng bế Cá Nhỏ đặt vào lòng mẹ, con bé nhắm mắt, ngửi ngửi, rồi theo bản năng m*t ngay.
“A…..…” Lâm Chất khẽ rên. Nếu không có y tá đỡ dưới mông em bé, chắc cô đã buông tay.
Thế nào gọi là “ăn bú là một việc đầy kính nể”? Giờ thì Lâm Chất hiểu. Con gái bé bỏng cũng không dễ dàng, cũng phải cố gắng hết sức để sinh tồn.
“Bé ngoan quá!” Y tá vỗ nhẹ vào lưng nhỏ, rồi an ổn đặt lại vào giường cũi.
Lâm Chất thay quần áo, toàn thân ướt đẫm.
Khi y tá rời đi, Nhiếp Chính Quân bước vào, kinh ngạc nhìn dáng vẻ như vừa trải qua một trận chiến ấy.
“Rất đau à em?” Anh vắt khăn, dịu dàng lau mồ hôi cho vợ.
Lâm Chất gật đầu: “Còn đau hơn lúc sinh nữa.”
Nhiếp Chính Quân không ngờ sinh con lại khiến cô chịu đựng đau đớn hết lần này đến lần khác, bất giác thấy áy náy. Anh vốn hy vọng có nhiều con để gia đình thêm gắn bó, để cô toàn tâm tin tưởng vào tình yêu này.
“Không sinh nữa.” Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đang còn vết rạn đỏ chi chít, như đang bị trách móc vì sự ích kỷ của mình.
Lâm Chất khẽ cười, cái hôn kéo dài khiến môi càng đau rát.
Sinh thuận nên hôm sau có thể xuất viện, nhưng Nhiếp Chính Quân vẫn kiên quyết giữ vợ con lại ba ngày rồi mới đưa về nhà.
Ang lấy áo khoác quấn chặt cô rồi bế lên xe. Trời nắng gắt, nhưng anh vẫn lo chỉ một luồng gió nhẹ cũng có thể để lại di chứng.
“Anh có xem tin tức không? Công nương bên Hoàng gia sinh con hôm sau đã xuất hiện phỏng vấn rồi, chẳng có gì hết.” Lâm Chất nói.
Nhiếp Chính Quân chỉnh điều hòa trong xe, đáp: “Đây là Trung Quốc. Chúng ta phải theo tình hình trong nước.”
Cô bĩu môi, khóe mắt ẩn ý cười.
“Anh đặt con ở ghế sau là sao?” Cô cố ý đổi chủ đề.
Anh lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu: “Phải làm giấy tờ hợp pháp cho con.”
Lâm Chất nhìn chằm chằm, lặng im.
“Anh biết em không để tâm danh phận, nhưng vì con, lần này nhất định phải đồng ý với anh.” Giọng anh thành khẩn.
“Không phải vấn đề đồng ý hay không… vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết, anh không thể coi như không tồn tại.”
“Anh biết.” Nhiếp Chính Quân nắm lấy tay cô. “Những việc đó để anh lo. Em chỉ cần yên tâm làm vợ anh thôi.”
“Nhưng…” Lý trí muốn từ chối, nhưng tình cảm lại tràn lên. Được đường hoàng đứng cạnh anh với danh nghĩa một người vợ, sự cám dỗ ấy quá lớn.
“Giảo Giảo…” Anh lấy từ túi ra một chiếc nhẫn, không hộp, chỉ kẹp giữa hai ngón tay lấp lánh.
Cô khẽ kêu một tiếng, đưa tay che miệng. Sự hốt hoảng quá rõ khiến anh cũng ngạc nhiên.
“Gả cho anh nhé, anh sẽ dốc toàn lực để em và con được hạnh phúc.” Giọng anh như nghẹn lại, câu nói như vượt qua ngàn núi vạn sông, chờ đợi mấy năm trời.
Lâm Chất vòng tay ôm vai anh, nghiêng đầu nhìn, tóc anh đã lấm tấm bạc rồi.
Từ lúc là thiếu nữ đến khi làm mẹ, trái tim cô chưa từng thay đổi. Dù từng lạc lối, từng hoang mang, nhưng vì phía trước là anh nên mọi gian khổ đều xứng đáng. Trong phòng sinh mỗi lần cô tưởng chừng ngất đi vì đau, chỉ cần nghĩ đến anh vẫn đang chờ ngoài cửa cùng con gái, cô lại thấy tất cả đều đáng giá.
Lâm Chất vừa lau nước mắt vừa đẩy anh ra: “Em chưa gội đầu, cũng chưa tắm rửa đâu.”
“Anh không chê mà.” Anh mỉm cười, ngón cái lau giọt nước mắt cho cô.
Xe dừng trước Cục Dân Chính. Tài xế im lặng, cố gắng coi mình như vô hình.
Nhiếp Chính Quân ngồi thẳng lưng, chờ câu trả lời.
Lâm Chất hít mũi, như thiếu nữ xưa e thẹn run run nắm tay anh, khẽ nói: “Xuống xe thôi.”
Anh dắt tay cô, đeo nhẫn vào ngón tay. Tài xế thở phào, nếu cô từ chối chắc chắn ông ta khó giữ nổi việc.
Chiếc nhẫn dáng vẻ giản dị, chỉ một vòng kim cương nhỏ ôm lấy viên sáng nhất ở giữa. Cô chẳng am hiểu châu báu, chỉ biết anh mua thì chắc hẳn không tầm thường.
Đưa tay lật qua lật lại, cô hỏi: “Còn nhẫn của anh đâu?”
Nhiếp Chính Quân cười khẽ, ánh mắt sáng rực: “Đây không phải nhẫn đôi. Lễ cưới mới có nhẫn đôi.”
Cô ngượng ngùng chui vào ngực anh.
“Thưa bà Nhiếp, đến giờ rồi.”
“Ưm… cho em chút thời gian.”
“Để từ biệt tuổi thiếu nữ sao?” Anh cong môi, ẩn ý sâu xa.
Cô giơ tay đánh nhẹ ngực anh. Thiếu nữ gì chứ, đã qua từ lâu rồi. Ngồi lùi lại một bước, cô mở cửa xuống xe.
Ba chữ “Cục Dân Chính” sáng rực trên biển hiệu. Với những người yêu nhau bước qua cánh cửa này nghĩa là chính danh, nghĩa là ở bên nhau trọn đời, không đổi, không rời, đến chết cũng không hối hận.
“Sao anh lại thấy em đồng ý nhanh quá, làm anh còn bất ngờ thế nhỉ?” Anh nghiêng đầu hỏi khi hai người bước lên bậc thang.
Lâm Chất không khách khí, vặn tay anh một cái xoay 180°, “Thật à?”
“Không thật. Bên kia có viên gạch kìa, em nhặt lên đập vào anh thử đi.”
“………..…”
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Story
Chương 69
10.0/10 từ 21 lượt.