Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Chương 65
135@-
Hôm nay Minh Sinh hiếm khi có dịp về nhà. Để chào đón người chị họ đã nhiều năm bôn ba ở một nước tư bản nên gia đình tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
“Ôi chao, đây chẳng phải cậu em họ lười biếng của tôi sao? Sao giờ lại bảnh trai thế này?” Thẩm Uẩn dang tay tiến tới, nhiệt tình ôm chầm lấy Thẩm Minh Sinh.
“Ha, chẳng phải là chị họ sắc sảo nhất nhà mình đây sao, hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Thằng nhóc này, nghe nói dạo gần đây bắt đầu phụ giúp công việc ở công ty gia đình rồi hả? Cũng ra trò đấy!” Thẩm Uẩn vỗ vai em, lúm đồng tiền tươi rói.
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, phóng khoáng. Vì nhiều năm làm việc ở nước ngoài nên khí chất toát ra sự từng trải vừa phải và chừng mực. Khoảng cách giữa thân thiện và giữ kẽ được cô nắm rất khéo khiến ai gặp cũng dễ có cảm tình. Người nhà họ Thẩm vốn ai cũng có đôi mắt đào hoa, dù chẳng cố ý thì ánh nhìn cũng dễ khiến người ta hiểu lầm.
Minh Sinh rất thích cô chị họ này. Trong đại gia tộc hiếm ai có thể tự mình gánh vác mọi việc như cô.
“Lần này chị về rồi có đi nữa không?” Minh Sinh cầm một ly vang đỏ, hỏi.
“Xem tâm trạng thôi. Dù sao lần này về cũng có nhiệm vụ, chắc chưa xong ngay được.” Thẩm Uẩn mỉm cười.
“Nhiệm vụ gì? Đừng bảo ông lại gọi chị về để giải cứu tình huống?”
“Cứu gì mà cứu, chỉ là phụ trách một dự án, cũng đúng chuyên môn của chị thôi.”
“À à...” Minh Sinh kéo dài giọng, đầy ẩn ý.
Thẩm Uẩn nâng ly vang, những ngón tay thon dài trắng ngần ôm lấy màu đỏ sóng sánh, trông vừa quyến rũ vừa gợi cảm.
“Cá một ngàn nhé, thể nào ông cũng bắt chị về để lo chuyện chung thân đại sự!” Thẩm Minh Sinh cười hả hê như chờ xem trò vui. Ông cụ vốn lo lắng viên minh châu của nhà họ Thẩm cứ xa gả đất khách. Đến tuổi này rồi, nếu không ra tay kịp thời thì e rằng sẽ thành “công dân toàn cầu” luôn mất.
“Ông cụ nhìn người vẫn rất chuẩn...” Khóe môi Thẩm Uẩn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
“Ý chị là định chấp nhận sao?”
“Chị có nói vậy đâu. Ông cụ nhìn người giỏi, nhưng không có nghĩa lựa chọn của chị chỉ là bày biện cho đẹp.” Cô tựa vào lan can, ánh mắt sáng rực như ánh mặt trời, ngay cả ánh nến cũng không sánh được.
“Quả là phong thái chị đại!” Thẩm Minh Sinh vỗ tay tán thưởng. “Chị mở đường đi, thành công rồi thì bọn em mới dễ đi theo sau.”
Thẩm Uẩn bật cười khẽ: “Cậu thì khác, là con trai độc đinh của Thẩm gia, hôn sự tất nhiên phải nghe theo ý ông cụ.”
“Ê, đây rõ ràng là phân biệt giới tính nha!”
Thẩm Uẩn nhún vai: “Cậu còn non lắm, chấp nhận số phận đi.”
Minh Sinh: “...”
“À đúng rồi,” Thẩm Uẩn đổi chủ đề, “Dự án ông giao lần này là hợp tác với Hằng Hưng. Nghe nói tổng giám đốc bên đó rất lợi hại. Cậu có quen không?”
Cô luôn là kiểu người đã làm việc thì phải hoàn hảo, nếu nhận dự án này thì nhất định phải đưa đến thành công.
Thẩm Minh Sinh lắc ly rượu: “Chưa từng tiếp xúc nhiều, nhưng nghe đánh giá cũng không tệ. Không phải loại sẽ ép giá ác ý. À mà... em gái người ta cũng khá đấy, ông anh trai cũng chẳng đến nỗi kém đâu.”
“Em gái?” Khóe môi Thẩm Uẩn cong lên, “Tiểu tử, đang quản lý làm ăn mà còn để ý tới cả em gái nhà người ta à?”
“Không có thì sao chị nghĩ em quen được dự án ở Úc Châu lần trước? Người ta giúp đấy, là ân nhân hẳn hoi! Quan hệ quân tử thôi, chị đừng nghĩ linh tinh.” Thẩm Minh Sinh nghiêm mặt.
“À…...” Thẩm Uẩn cố ý kéo dài giọng, bắt chước y chang ban nãy cậu làm.
Minh Sinh khẽ nhếch khóe mắt, trong lòng khó chịu.
Ngày hôm sau, Thẩm Uẩn chính thức bắt tay vào công việc. Để hiểu rõ đối tác cô cho thu thập toàn bộ thông tin về Hằng Hưng và Nhiếp Chính Quân.
“Nhiếp Chính Quân?” Cô cầm tờ tài liệu khẽ đọc tên. Trong đó có một tấm ảnh toàn thân, chắc chụp ở một buổi tiệc. Giữa đám đàn ông trung niên bụng phệ, dáng đứng của anh ta nổi bật như hạc giữa bầy gà.
“Phó tổng, Hằng Hưng không phải đối tác lần đầu, vị Nhiếp tổng này chúng ta cũng khá quen. Người ta gọi là kiểu ‘kiêu hùng’ đó.” Trợ lý giải thích.
“Kiêu hùng?” Thẩm Uẩn nhắc lại, ra hiệu nói tiếp.
______
Bên kia, hai anh em nhà họ Nhiếp hiếm hoi có dịp ăn trưa cùng nhau. Công việc dạo này bận đến nỗi ngày nào cũng đi sớm về khuya, bao nhiêu xã giao chất chồng khiến họ đã lâu rồi họ mới có bữa cơm yên tĩnh thế này.
Nhiếp Chính Khôn lấy hết can đảm hỏi anh trai: “Sao dạo này không thấy Lâm Chất đâu? Từ lúc bị đuổi khỏi AG thì bặt vô âm tín luôn. Nhưng em chắc chắn anh biết em ấy thế nào.”
“Em ấy đang ở Tô Châu dưỡng thai.” Nhiếp Chính Quân thản nhiên vừa ăn vừa trả lời. Tin tức ấy khiến cậu em trai sững sờ.
“Dưỡng... thai?” Cơm trong miệng anh bỗng trở nên khó nuốt, cổ họng nghẹn ứ.
Nhiếp Chính Quân ngẩng đầu liếc em trai một cái: “Sắp thành chú rồi đấy, nhớ chuẩn bị bao lì xì cho đàng hoàng.”
Chính Khôn cứng họng, chỉ biết hỏi: “Ba mẹ biết chưa?”
“Chưa. Và đừng có nói.”
“Không giấu được đâu! Đứa trẻ sinh ra phải đăng ký hộ khẩu chứ, nếu không thì định khai vào đâu?” Chính Khôn lo lắng. “Trong nhà vốn đã không đồng ý hai người, anh lại tiền trảm hậu tấu thế này...”
“Tất nhiên là đăng ký vào hộ khẩu của anh.” Nhiếp Chính Quân lau miệng, đặt khăn xuống.
“Thế còn Lâm Chất? Anh định cưới cô ấy chứ?”
Nhắc đến chuyện này, ngực Nhiếp Chính Quân lại nghẹn ứ một chỗ. Cưới là điều anh tất nhiên luôn sẵn lòng, nhưng còn phải làm cách nào để cô đồng ý mới được.
Thấy anh trai trầm mặc, Nhếp Chính Khôn có chút lo lắng: “Anh không phải là không chịu cưới em ấy chứ? Giống như mẹ Hành Hành năm đó vậy?”
“Ăn nói linh tinh!” Nhếp Chính Quân trách.
Chính Khôn nhướng mày, yên tâm lại: “Em sẽ không nói ra ngoài đâu, chuyện này anh cứ yên tâm.”
Chính Quân gật đầu, đổi chủ đề: “Bên Thẩm gia việc hợp tác cũng đến lúc bàn bạc rồi, em có rảnh không?”
“Dự án bên BP đã làm em bận tối tăm mặt mũi, thật sự chẳng còn dư thời gian mà lo chuyện Thẩm gia.”
Chính Khôn vẻ mặt khổ sở, “Đã một tháng rồi em không gặp Thiệu Kỳ, cũng không biết con bé dạo này có gây chuyện không.”
Trong lòng Chính Quân mềm lại. Nếu có con gái, chắc anh cũng sẽ lo lắng như vậy.
“Chuyện Thẩm gia để anh đi. Em tranh thủ dành thời gian quan tâm con bé.”
“Lần này anh rộng lượng thế?” Chính Khôn cười, “Cây khô gặp mùa xuân quả nhiên khác biệt nhỉ.”
Chính Quân đứng dậy: “Ăn xong rồi thì đi thôi, hai giờ còn có một cuộc họp.”
Chính Khôn vừa đứng dậy vừa xoa miệng: “Thiệu Kỳ đúng là đứa trẻ vô lo, để nó sang chỗ Lâm Chất trông em ấy đi, vừa hay có em ấy ở đó em cũng yên tâm phần nào.”
“Ừ, đừng làm thêm phiền phức là được.” Chính Quân bưng tách trà, lấy nắp khẽ gạt lá nổi.
Chính Khôn nghẹn họng. Con gái mình lúc bị người khác chê trách sao lại khó chịu thế này nhỉ? Dù lý do chê trách cũng chẳng sai.
Thiệu Kỳ lúc này đang cùng bạn bè uống trà chiều. Nhận điện thoại của ba liền vội vàng xách túi chạy về thu dọn đồ.
Tô Châu, nghe thôi đã thấy là nơi đầy ắp câu chuyện, nhất định phải đi một chuyến.
Bên kia, Lâm Chất nằm dưới bóng cây ngô đồng, bà Dương bưng chậu nước ấm tới gội đầu giúp.
“Thật là thoải mái...” Nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua tán lá, cả người cô như tan chảy.
“Lúc đầu tôi đã bảo thoải mái rồi, mà cô còn không chịu tin.” Bà Dương ngồi trên ghế vừa cười vừa nói. Bà rất quý Lâm Chất, vừa trầm tĩnh vừa thông minh.
Lâm Chất cười: “Từ năm năm tuổi đã chẳng ai gội đầu giúp con, lần đầu chưa quen nên mong bà đừng trách nhé.”
“Khách sáo gì chứ.” Dương bà cười hỏi, “Tối nay ăn gì? Canh gà nấu mì với đông trùng hạ thảo nhé?”
“Có quá bổ không ạ?”
“Không đâu, một bát mì thôi, vừa dinh dưỡng vừa không đầy bụng, tối ngủ cũng ngon hơn.” Dòng nước chảy qua tóc dài đen mượt, tựa thác nhỏ.
“Được.” Lâm Chất gật đầu. Bụng bầu lớn dần, em bé đè ép dạ dày nên ăn uống cũng chẳng còn ngon như trước.
“Tóc con thật đẹp, đen, thẳng, lại bóng.” Dương bà xuýt xoa.
“Con đang tính đi cắt đấy, hè đến nóng lắm.”
“Không được đâu, phụ nữ mang thai kiêng cắt tóc, không may mắn.”
“Thật không ạ?” Cô gái học ngành khoa học vốn chẳng tin mấy chuyện này tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đó là lời người xưa truyền lại. Thà tin có còn hơn không.” Dương bà dặn thêm, sợ cô coi thường.
“Vậy thôi, chờ sinh xong rồi cắt cũng được.”
“Thế mới phải!”
Gội đầu xong bà Dương vội vào bếp nấu canh, Lâm Chất nằm dưới tán cây hong khô tóc.
Khép mắt lại, thoáng nghĩ đến những cô gái thời xưa cũng từng nằm trên ghế, tay cầm sách, lặng lẽ chờ đợi như thế này. Ý nghĩ ấy kéo cô vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Ở phòng họp, Thẩm Uẩn ngồi thẳng lưng, mặc áo sơ mi lụa màu xanh lam phối váy bút chì trắng. Sắc xanh làm gương mặt thêm rạng rỡ, sắc trắng lại toát lên nét trong trẻo. Cả người toát ra sự đoan trang, tự tin.
Để thể hiện sự coi trọng dự án lần này, Thẩm Uẩn cùng nhóm chuyên môn đã đến sớm nửa tiếng. Nhưng từng phút trôi qua, cửa lớn vẫn im lìm.
Gương mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, trong khi trợ lý bên cạnh sốt ruột: “Người bên Hằng Hưng cũng kiêu căng quá!”
Tiếng phàn nàn vang lên liên tiếp: “Hợp tác bình đẳng, sao lại để chúng ta chờ thế này!”
“Nếu hôm nay người ra mặt còn thấp hơn chức phó tổng thì chẳng phải mất mặt sao?”
“Nghe nói là Nhiếp phó tổng, chắc cấp bậc đủ rồi.”
“Nhiếp phó tổng không phải đang phụ trách cảng N3 sao, có rảnh đến đây à?”
“BP là công ty lớn nhưng chúng ta cũng đâu nhỏ. Sao lại không thể trực tiếp bàn bạc?”
Thẩm Uẩn gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, cau mày: “Trật tự! Đây là phòng họp chứ không phải cái chợ.”
Ngay lập tức, căn phòng lặng ngắt.
Đúng lúc ấy, Nhiếp Chính Quân đứng dậy chỉnh lại khuy áo vest: “Đúng giờ rồi, đi thôi.”
Trần bí thư mở cửa, khẽ nhắc: “Nghe nói Thẩm Uẩn không đơn giản, cùng tuổi mà trầm ổn thế này, chẳng mấy ai có được.”
Trong thang máy, Nhiếp Chính Quân chỉnh cà vạt: “Chất tiểu thư bên kia thế nào rồi?”
“Đều ổn cả. Nghe nói đại tiểu thư đến Tô Châu, Chất tiểu thư cũng rất vui.”
Khóe môi anh khẽ cong: “Vậy thì tốt. Lịch trình ngày mười xóa đi, tôi muốn qua đó.”
“Vâng.” Trần bí thư cúi đầu, ôm laptop trong tay.
Thẩm Uẩn đang nhắm mắt nhẩm lại chi tiết dự án. Cửa vừa mở cô lập tức đứng dậy, nở nụ cười chuyên nghiệp, chẳng để lộ chút bực bội vì bị cho chờ nửa tiếng.
Người đi đầu là một người đàn ông cao lớn, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị. Chiếc đồng hồ trên tay càng khiến ánh nhìn thêm chói sáng.
Trợ lý thấp giọng: “Đó là tổng giám đốc Hằng Hưng, Nhiếp Chính Quân.”
Thẩm Uẩn dĩ nhiên đã biết, hôm qua còn xem ảnh anh.
“Nhiếp tổng, hân hạnh được gặp.” Cô giữ vững sự bình tĩnh, ngồi xuống.
Anh gật nhẹ: “Thẩm gia đúng là nhân tài lớp lớp, lão gia dạy con rất có phong cách.”
Cô mỉm cười, tay đan vào nhau đặt trên bàn: “Được Nhiếp tổng trực tiếp chỉ đạo là vinh hạnh lớn của chúng tôi. Tôi là hậu bối, nếu có chỗ chưa chu toàn mong Nhiếp tổng bao dung.”
“Khách sáo rồi. Bắt đầu thôi.” Anh giọng nhàn nhạt, khẽ gật để nhân viên mở bài thuyết trình.
Dự án vừa trình bày xong, Nhiếp Chính Quân chỉ lật sơ vài trang đã chỉ ra ba lỗi chí mạng trong phương án.
Thẩm Uẩn giữ bình tĩnh giải thích: “Đây là sơ suất của nhân viên, tôi sẽ tự mình chỉnh sửa, nhất định khiến Nhiếp tổng hài lòng.”
Anh đóng tập tài liệu, ném xuống bàn “cạch” một tiếng. Không khí trong phòng chợt căng thẳng, chẳng ai dám thở mạnh.
“Lần đầu đảm nhận đã được thế này đã là không tệ. Chi tiết còn có thể bàn thêm, mong lần sau Thẩm phó tổng có thể mang đến một phương án hoàn thiện hơn.”
Câu khen rồi chê ấy khiến áp lực đè nặng hơn là an ủi.
Cuộc họp kết thúc, Nhiếp Chính Quân nói: “Khách tới phả tiếpi đãi, cơm trưa đã chuẩn bị sẵn. Thư ký Trần, mời mọi người xuống dùng bữa.”
Thư ký Trần dẫn đoàn Thẩm thị đi, Thẩm Uẩn thuận tay nhìn quanh nhưng không thấy Nihếp Chính Quân đâu.
“Nihếp tổng không cùng đi sao?”
“Dạ dày tổng giám đốc dạo này không khỏe nên đã nhờ Ngô tổng tiếp đãi, mong cô thông cảm.”
“Không có gì, chúng tôi rất vinh hạnh.” Thẩm Uẩn mỉm cười, ánh mắt lại vô thức nhìn về thang máy riêng.
Trong khi đó, Nhiếp Chính Quân đã trở về văn phòng, trước mặt là bữa trưa được chuẩn bị theo chế độ dinh dưỡng Lâm Chất gợi ý.
Nhìn qua cách bày biện, chẳng khó để đoán ra ai là người nhúng tay.
Ở Tô Châu, Lâm Chất đang ăn cùng Thiệu Kỳ thì điện thoại reo. Giữa nụ cười tinh nghịch của Thiệu Kỳ gương mặt cô đỏ bừng, bước ra ngoài nghe máy.
“Ăn cơm chưa em?”
“Anh ăn cơm chưa?”
Hai người đồng thanh, rồi cùng bật cười. Người ta nói “Ăn cơm chưa” thực chất nghĩa là “Anh nhớ em”, với họ thật vừa khớp.
“Em nhờ người làm đưa cơm cho anh, đã ăn chưa?” Giọng cô dịu dàng.
Anh cười: “Nhìn ngon lắm, thật sự muốn ăn ngay.”
“Vậy thì tốt, nhớ ăn cho đầy đủ. Sau này nếu không có tiệc xã giao, em sẽ nhờ người đưa cơm cho anh mỗi ngày, được không?”
“Đây là giám sát à?” Anh cười, gắp thức ăn.
Mặt cô lại đỏ: “Giám sát gì chứ, chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi.”
“Ồ, anh còn định khen em thông minh hơn, hóa ra không phải.” Giọng anh thong thả.
Cô che mặt. Ý nghĩ ban đầu vốn trong sáng, sao cứ bị anh xoắn vặn thành trêu ghẹo thế này?
“Tóm lại là nhớ chăm sóc dạ dày, giống như cách anh chăm sóc em vậy.”
Anh gật đầu, gắp một miếng rau: “Được, coi em là một phần cơ thể mình, rất hợp lý.”
Cả người cô như bốc khói. Từ ngày bên nhau khả năng nói lời ngọt ngào của anh như được kích hoạt, liên miên bất tận, khiến cô vừa yêu vừa giận.
“Không nói nữa, em còn chưa ăn xong đây.” Giọng nhỏ dần, lưng tựa dần cửa.
Nói vậy nhưng cách ôm điện thoại lại chẳng giống người định cúp máy.
“Ăn mau đi, vài hôm nữa anh đến với em.”
“Anh lại đến à?” Khóe môi cô cong lên, nhưng vẫn ngập ngừng hỏi: “Có phiền không?”
“Ồ, nếu anh nói phiền thì em sẽ về cùng anh chứ?” Giọng anh bình thản, uống một ngụm canh.
“Ờm... Tô Châu hơi lạnh, nhớ mang thêm mấy chiếc áo dài tay nhé.”
Nói xong cô vội vàng cúp máy, chẳng để anh kịp nói thêm.
Nhiếp Chính Quân bật cười, đặt điện thoại xuống, nghiêm túc bắt đầu ăn bữa trưa của tình yêu ấy.
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Hôm nay Minh Sinh hiếm khi có dịp về nhà. Để chào đón người chị họ đã nhiều năm bôn ba ở một nước tư bản nên gia đình tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
“Ôi chao, đây chẳng phải cậu em họ lười biếng của tôi sao? Sao giờ lại bảnh trai thế này?” Thẩm Uẩn dang tay tiến tới, nhiệt tình ôm chầm lấy Thẩm Minh Sinh.
“Ha, chẳng phải là chị họ sắc sảo nhất nhà mình đây sao, hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Thằng nhóc này, nghe nói dạo gần đây bắt đầu phụ giúp công việc ở công ty gia đình rồi hả? Cũng ra trò đấy!” Thẩm Uẩn vỗ vai em, lúm đồng tiền tươi rói.
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, phóng khoáng. Vì nhiều năm làm việc ở nước ngoài nên khí chất toát ra sự từng trải vừa phải và chừng mực. Khoảng cách giữa thân thiện và giữ kẽ được cô nắm rất khéo khiến ai gặp cũng dễ có cảm tình. Người nhà họ Thẩm vốn ai cũng có đôi mắt đào hoa, dù chẳng cố ý thì ánh nhìn cũng dễ khiến người ta hiểu lầm.
Minh Sinh rất thích cô chị họ này. Trong đại gia tộc hiếm ai có thể tự mình gánh vác mọi việc như cô.
“Lần này chị về rồi có đi nữa không?” Minh Sinh cầm một ly vang đỏ, hỏi.
“Xem tâm trạng thôi. Dù sao lần này về cũng có nhiệm vụ, chắc chưa xong ngay được.” Thẩm Uẩn mỉm cười.
“Nhiệm vụ gì? Đừng bảo ông lại gọi chị về để giải cứu tình huống?”
“Cứu gì mà cứu, chỉ là phụ trách một dự án, cũng đúng chuyên môn của chị thôi.”
“À à...” Minh Sinh kéo dài giọng, đầy ẩn ý.
Thẩm Uẩn nâng ly vang, những ngón tay thon dài trắng ngần ôm lấy màu đỏ sóng sánh, trông vừa quyến rũ vừa gợi cảm.
“Cá một ngàn nhé, thể nào ông cũng bắt chị về để lo chuyện chung thân đại sự!” Thẩm Minh Sinh cười hả hê như chờ xem trò vui. Ông cụ vốn lo lắng viên minh châu của nhà họ Thẩm cứ xa gả đất khách. Đến tuổi này rồi, nếu không ra tay kịp thời thì e rằng sẽ thành “công dân toàn cầu” luôn mất.
“Ông cụ nhìn người vẫn rất chuẩn...” Khóe môi Thẩm Uẩn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
“Ý chị là định chấp nhận sao?”
“Chị có nói vậy đâu. Ông cụ nhìn người giỏi, nhưng không có nghĩa lựa chọn của chị chỉ là bày biện cho đẹp.” Cô tựa vào lan can, ánh mắt sáng rực như ánh mặt trời, ngay cả ánh nến cũng không sánh được.
“Quả là phong thái chị đại!” Thẩm Minh Sinh vỗ tay tán thưởng. “Chị mở đường đi, thành công rồi thì bọn em mới dễ đi theo sau.”
Thẩm Uẩn bật cười khẽ: “Cậu thì khác, là con trai độc đinh của Thẩm gia, hôn sự tất nhiên phải nghe theo ý ông cụ.”
“Ê, đây rõ ràng là phân biệt giới tính nha!”
Thẩm Uẩn nhún vai: “Cậu còn non lắm, chấp nhận số phận đi.”
Minh Sinh: “...”
“À đúng rồi,” Thẩm Uẩn đổi chủ đề, “Dự án ông giao lần này là hợp tác với Hằng Hưng. Nghe nói tổng giám đốc bên đó rất lợi hại. Cậu có quen không?”
Cô luôn là kiểu người đã làm việc thì phải hoàn hảo, nếu nhận dự án này thì nhất định phải đưa đến thành công.
Thẩm Minh Sinh lắc ly rượu: “Chưa từng tiếp xúc nhiều, nhưng nghe đánh giá cũng không tệ. Không phải loại sẽ ép giá ác ý. À mà... em gái người ta cũng khá đấy, ông anh trai cũng chẳng đến nỗi kém đâu.”
“Em gái?” Khóe môi Thẩm Uẩn cong lên, “Tiểu tử, đang quản lý làm ăn mà còn để ý tới cả em gái nhà người ta à?”
“Không có thì sao chị nghĩ em quen được dự án ở Úc Châu lần trước? Người ta giúp đấy, là ân nhân hẳn hoi! Quan hệ quân tử thôi, chị đừng nghĩ linh tinh.” Thẩm Minh Sinh nghiêm mặt.
“À…...” Thẩm Uẩn cố ý kéo dài giọng, bắt chước y chang ban nãy cậu làm.
Minh Sinh khẽ nhếch khóe mắt, trong lòng khó chịu.
Ngày hôm sau, Thẩm Uẩn chính thức bắt tay vào công việc. Để hiểu rõ đối tác cô cho thu thập toàn bộ thông tin về Hằng Hưng và Nhiếp Chính Quân.
“Nhiếp Chính Quân?” Cô cầm tờ tài liệu khẽ đọc tên. Trong đó có một tấm ảnh toàn thân, chắc chụp ở một buổi tiệc. Giữa đám đàn ông trung niên bụng phệ, dáng đứng của anh ta nổi bật như hạc giữa bầy gà.
“Phó tổng, Hằng Hưng không phải đối tác lần đầu, vị Nhiếp tổng này chúng ta cũng khá quen. Người ta gọi là kiểu ‘kiêu hùng’ đó.” Trợ lý giải thích.
“Kiêu hùng?” Thẩm Uẩn nhắc lại, ra hiệu nói tiếp.
______
Bên kia, hai anh em nhà họ Nhiếp hiếm hoi có dịp ăn trưa cùng nhau. Công việc dạo này bận đến nỗi ngày nào cũng đi sớm về khuya, bao nhiêu xã giao chất chồng khiến họ đã lâu rồi họ mới có bữa cơm yên tĩnh thế này.
Nhiếp Chính Khôn lấy hết can đảm hỏi anh trai: “Sao dạo này không thấy Lâm Chất đâu? Từ lúc bị đuổi khỏi AG thì bặt vô âm tín luôn. Nhưng em chắc chắn anh biết em ấy thế nào.”
“Em ấy đang ở Tô Châu dưỡng thai.” Nhiếp Chính Quân thản nhiên vừa ăn vừa trả lời. Tin tức ấy khiến cậu em trai sững sờ.
“Dưỡng... thai?” Cơm trong miệng anh bỗng trở nên khó nuốt, cổ họng nghẹn ứ.
Nhiếp Chính Quân ngẩng đầu liếc em trai một cái: “Sắp thành chú rồi đấy, nhớ chuẩn bị bao lì xì cho đàng hoàng.”
Chính Khôn cứng họng, chỉ biết hỏi: “Ba mẹ biết chưa?”
“Chưa. Và đừng có nói.”
“Không giấu được đâu! Đứa trẻ sinh ra phải đăng ký hộ khẩu chứ, nếu không thì định khai vào đâu?” Chính Khôn lo lắng. “Trong nhà vốn đã không đồng ý hai người, anh lại tiền trảm hậu tấu thế này...”
“Tất nhiên là đăng ký vào hộ khẩu của anh.” Nhiếp Chính Quân lau miệng, đặt khăn xuống.
“Thế còn Lâm Chất? Anh định cưới cô ấy chứ?”
Nhắc đến chuyện này, ngực Nhiếp Chính Quân lại nghẹn ứ một chỗ. Cưới là điều anh tất nhiên luôn sẵn lòng, nhưng còn phải làm cách nào để cô đồng ý mới được.
Thấy anh trai trầm mặc, Nhếp Chính Khôn có chút lo lắng: “Anh không phải là không chịu cưới em ấy chứ? Giống như mẹ Hành Hành năm đó vậy?”
“Ăn nói linh tinh!” Nhếp Chính Quân trách.
Chính Khôn nhướng mày, yên tâm lại: “Em sẽ không nói ra ngoài đâu, chuyện này anh cứ yên tâm.”
Chính Quân gật đầu, đổi chủ đề: “Bên Thẩm gia việc hợp tác cũng đến lúc bàn bạc rồi, em có rảnh không?”
“Dự án bên BP đã làm em bận tối tăm mặt mũi, thật sự chẳng còn dư thời gian mà lo chuyện Thẩm gia.”
Chính Khôn vẻ mặt khổ sở, “Đã một tháng rồi em không gặp Thiệu Kỳ, cũng không biết con bé dạo này có gây chuyện không.”
Trong lòng Chính Quân mềm lại. Nếu có con gái, chắc anh cũng sẽ lo lắng như vậy.
“Chuyện Thẩm gia để anh đi. Em tranh thủ dành thời gian quan tâm con bé.”
“Lần này anh rộng lượng thế?” Chính Khôn cười, “Cây khô gặp mùa xuân quả nhiên khác biệt nhỉ.”
Chính Quân đứng dậy: “Ăn xong rồi thì đi thôi, hai giờ còn có một cuộc họp.”
Chính Khôn vừa đứng dậy vừa xoa miệng: “Thiệu Kỳ đúng là đứa trẻ vô lo, để nó sang chỗ Lâm Chất trông em ấy đi, vừa hay có em ấy ở đó em cũng yên tâm phần nào.”
“Ừ, đừng làm thêm phiền phức là được.” Chính Quân bưng tách trà, lấy nắp khẽ gạt lá nổi.
Chính Khôn nghẹn họng. Con gái mình lúc bị người khác chê trách sao lại khó chịu thế này nhỉ? Dù lý do chê trách cũng chẳng sai.
Thiệu Kỳ lúc này đang cùng bạn bè uống trà chiều. Nhận điện thoại của ba liền vội vàng xách túi chạy về thu dọn đồ.
Tô Châu, nghe thôi đã thấy là nơi đầy ắp câu chuyện, nhất định phải đi một chuyến.
Bên kia, Lâm Chất nằm dưới bóng cây ngô đồng, bà Dương bưng chậu nước ấm tới gội đầu giúp.
“Thật là thoải mái...” Nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua tán lá, cả người cô như tan chảy.
“Lúc đầu tôi đã bảo thoải mái rồi, mà cô còn không chịu tin.” Bà Dương ngồi trên ghế vừa cười vừa nói. Bà rất quý Lâm Chất, vừa trầm tĩnh vừa thông minh.
Lâm Chất cười: “Từ năm năm tuổi đã chẳng ai gội đầu giúp con, lần đầu chưa quen nên mong bà đừng trách nhé.”
“Khách sáo gì chứ.” Dương bà cười hỏi, “Tối nay ăn gì? Canh gà nấu mì với đông trùng hạ thảo nhé?”
“Có quá bổ không ạ?”
“Không đâu, một bát mì thôi, vừa dinh dưỡng vừa không đầy bụng, tối ngủ cũng ngon hơn.” Dòng nước chảy qua tóc dài đen mượt, tựa thác nhỏ.
“Được.” Lâm Chất gật đầu. Bụng bầu lớn dần, em bé đè ép dạ dày nên ăn uống cũng chẳng còn ngon như trước.
“Tóc con thật đẹp, đen, thẳng, lại bóng.” Dương bà xuýt xoa.
“Con đang tính đi cắt đấy, hè đến nóng lắm.”
“Không được đâu, phụ nữ mang thai kiêng cắt tóc, không may mắn.”
“Thật không ạ?” Cô gái học ngành khoa học vốn chẳng tin mấy chuyện này tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đó là lời người xưa truyền lại. Thà tin có còn hơn không.” Dương bà dặn thêm, sợ cô coi thường.
“Vậy thôi, chờ sinh xong rồi cắt cũng được.”
“Thế mới phải!”
Gội đầu xong bà Dương vội vào bếp nấu canh, Lâm Chất nằm dưới tán cây hong khô tóc.
Khép mắt lại, thoáng nghĩ đến những cô gái thời xưa cũng từng nằm trên ghế, tay cầm sách, lặng lẽ chờ đợi như thế này. Ý nghĩ ấy kéo cô vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Ở phòng họp, Thẩm Uẩn ngồi thẳng lưng, mặc áo sơ mi lụa màu xanh lam phối váy bút chì trắng. Sắc xanh làm gương mặt thêm rạng rỡ, sắc trắng lại toát lên nét trong trẻo. Cả người toát ra sự đoan trang, tự tin.
Để thể hiện sự coi trọng dự án lần này, Thẩm Uẩn cùng nhóm chuyên môn đã đến sớm nửa tiếng. Nhưng từng phút trôi qua, cửa lớn vẫn im lìm.
Gương mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, trong khi trợ lý bên cạnh sốt ruột: “Người bên Hằng Hưng cũng kiêu căng quá!”
Tiếng phàn nàn vang lên liên tiếp: “Hợp tác bình đẳng, sao lại để chúng ta chờ thế này!”
“Nếu hôm nay người ra mặt còn thấp hơn chức phó tổng thì chẳng phải mất mặt sao?”
“Nghe nói là Nhiếp phó tổng, chắc cấp bậc đủ rồi.”
“Nhiếp phó tổng không phải đang phụ trách cảng N3 sao, có rảnh đến đây à?”
“BP là công ty lớn nhưng chúng ta cũng đâu nhỏ. Sao lại không thể trực tiếp bàn bạc?”
Thẩm Uẩn gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, cau mày: “Trật tự! Đây là phòng họp chứ không phải cái chợ.”
Ngay lập tức, căn phòng lặng ngắt.
Đúng lúc ấy, Nhiếp Chính Quân đứng dậy chỉnh lại khuy áo vest: “Đúng giờ rồi, đi thôi.”
Trần bí thư mở cửa, khẽ nhắc: “Nghe nói Thẩm Uẩn không đơn giản, cùng tuổi mà trầm ổn thế này, chẳng mấy ai có được.”
Trong thang máy, Nhiếp Chính Quân chỉnh cà vạt: “Chất tiểu thư bên kia thế nào rồi?”
“Đều ổn cả. Nghe nói đại tiểu thư đến Tô Châu, Chất tiểu thư cũng rất vui.”
Khóe môi anh khẽ cong: “Vậy thì tốt. Lịch trình ngày mười xóa đi, tôi muốn qua đó.”
“Vâng.” Trần bí thư cúi đầu, ôm laptop trong tay.
Thẩm Uẩn đang nhắm mắt nhẩm lại chi tiết dự án. Cửa vừa mở cô lập tức đứng dậy, nở nụ cười chuyên nghiệp, chẳng để lộ chút bực bội vì bị cho chờ nửa tiếng.
Người đi đầu là một người đàn ông cao lớn, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị. Chiếc đồng hồ trên tay càng khiến ánh nhìn thêm chói sáng.
Trợ lý thấp giọng: “Đó là tổng giám đốc Hằng Hưng, Nhiếp Chính Quân.”
Thẩm Uẩn dĩ nhiên đã biết, hôm qua còn xem ảnh anh.
“Nhiếp tổng, hân hạnh được gặp.” Cô giữ vững sự bình tĩnh, ngồi xuống.
Anh gật nhẹ: “Thẩm gia đúng là nhân tài lớp lớp, lão gia dạy con rất có phong cách.”
Cô mỉm cười, tay đan vào nhau đặt trên bàn: “Được Nhiếp tổng trực tiếp chỉ đạo là vinh hạnh lớn của chúng tôi. Tôi là hậu bối, nếu có chỗ chưa chu toàn mong Nhiếp tổng bao dung.”
“Khách sáo rồi. Bắt đầu thôi.” Anh giọng nhàn nhạt, khẽ gật để nhân viên mở bài thuyết trình.
Dự án vừa trình bày xong, Nhiếp Chính Quân chỉ lật sơ vài trang đã chỉ ra ba lỗi chí mạng trong phương án.
Thẩm Uẩn giữ bình tĩnh giải thích: “Đây là sơ suất của nhân viên, tôi sẽ tự mình chỉnh sửa, nhất định khiến Nhiếp tổng hài lòng.”
Anh đóng tập tài liệu, ném xuống bàn “cạch” một tiếng. Không khí trong phòng chợt căng thẳng, chẳng ai dám thở mạnh.
“Lần đầu đảm nhận đã được thế này đã là không tệ. Chi tiết còn có thể bàn thêm, mong lần sau Thẩm phó tổng có thể mang đến một phương án hoàn thiện hơn.”
Câu khen rồi chê ấy khiến áp lực đè nặng hơn là an ủi.
Cuộc họp kết thúc, Nhiếp Chính Quân nói: “Khách tới phả tiếpi đãi, cơm trưa đã chuẩn bị sẵn. Thư ký Trần, mời mọi người xuống dùng bữa.”
Thư ký Trần dẫn đoàn Thẩm thị đi, Thẩm Uẩn thuận tay nhìn quanh nhưng không thấy Nihếp Chính Quân đâu.
“Nihếp tổng không cùng đi sao?”
“Dạ dày tổng giám đốc dạo này không khỏe nên đã nhờ Ngô tổng tiếp đãi, mong cô thông cảm.”
“Không có gì, chúng tôi rất vinh hạnh.” Thẩm Uẩn mỉm cười, ánh mắt lại vô thức nhìn về thang máy riêng.
Trong khi đó, Nhiếp Chính Quân đã trở về văn phòng, trước mặt là bữa trưa được chuẩn bị theo chế độ dinh dưỡng Lâm Chất gợi ý.
Nhìn qua cách bày biện, chẳng khó để đoán ra ai là người nhúng tay.
Ở Tô Châu, Lâm Chất đang ăn cùng Thiệu Kỳ thì điện thoại reo. Giữa nụ cười tinh nghịch của Thiệu Kỳ gương mặt cô đỏ bừng, bước ra ngoài nghe máy.
“Ăn cơm chưa em?”
“Anh ăn cơm chưa?”
Hai người đồng thanh, rồi cùng bật cười. Người ta nói “Ăn cơm chưa” thực chất nghĩa là “Anh nhớ em”, với họ thật vừa khớp.
“Em nhờ người làm đưa cơm cho anh, đã ăn chưa?” Giọng cô dịu dàng.
Anh cười: “Nhìn ngon lắm, thật sự muốn ăn ngay.”
“Vậy thì tốt, nhớ ăn cho đầy đủ. Sau này nếu không có tiệc xã giao, em sẽ nhờ người đưa cơm cho anh mỗi ngày, được không?”
“Đây là giám sát à?” Anh cười, gắp thức ăn.
Mặt cô lại đỏ: “Giám sát gì chứ, chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi.”
“Ồ, anh còn định khen em thông minh hơn, hóa ra không phải.” Giọng anh thong thả.
Cô che mặt. Ý nghĩ ban đầu vốn trong sáng, sao cứ bị anh xoắn vặn thành trêu ghẹo thế này?
“Tóm lại là nhớ chăm sóc dạ dày, giống như cách anh chăm sóc em vậy.”
Anh gật đầu, gắp một miếng rau: “Được, coi em là một phần cơ thể mình, rất hợp lý.”
Cả người cô như bốc khói. Từ ngày bên nhau khả năng nói lời ngọt ngào của anh như được kích hoạt, liên miên bất tận, khiến cô vừa yêu vừa giận.
“Không nói nữa, em còn chưa ăn xong đây.” Giọng nhỏ dần, lưng tựa dần cửa.
Nói vậy nhưng cách ôm điện thoại lại chẳng giống người định cúp máy.
“Ăn mau đi, vài hôm nữa anh đến với em.”
“Anh lại đến à?” Khóe môi cô cong lên, nhưng vẫn ngập ngừng hỏi: “Có phiền không?”
“Ồ, nếu anh nói phiền thì em sẽ về cùng anh chứ?” Giọng anh bình thản, uống một ngụm canh.
“Ờm... Tô Châu hơi lạnh, nhớ mang thêm mấy chiếc áo dài tay nhé.”
Nói xong cô vội vàng cúp máy, chẳng để anh kịp nói thêm.
Nhiếp Chính Quân bật cười, đặt điện thoại xuống, nghiêm túc bắt đầu ăn bữa trưa của tình yêu ấy.
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Story
Chương 65
10.0/10 từ 21 lượt.