Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 6

103@-

Sau gần nửa tháng bị công ty “hành hạ”, cuối tuần không phải tăng ca trở nên vô cùng quý giá. Sáng sớm, Lâm Chất đã ra chợ mua đủ nguyên liệu để nấu một nồi canh hầm, định tự thưởng cho chiếc bụng đói của mình.


Nồi canh trong bếp đang sôi lục bục thì chiếc điện thoại trên bàn ăn lại không đúng lúc vang lên.


Nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, hóa ra là anh trai gọi đến.


"Alo, anh cả?" Lâm Chất hơi ngạc nhiên, gọi sớm vậy sao?


Nhiếp Chính Quân đang trên đường ra sân bay, bên cạnh là thư ký vừa báo cáo xong công việc. Anh nói ngắn gọn: "Trong gara dưới lầu có một chiếc xe mới, coi như đó là quà chào mừng em vào làm. Chìa khóa xe ở chỗ bảo vệ, em xuống bảo họ đưa cho."


Lâm Chất đã quen với cách tặng quà không báo trước này của anh trai. Chỉ là lần này món quà khá thực dụng mà cô cũng cần dùng đến.


Cô nghiêm túc cảm ơn rồi chúc anh lên đường thuận lợi.


"Ừ." Anh đáp một tiếng coi như đã nghe, rồi dứt khoát cúp máy.


Lâm Chất thay đồ rồi xuống lầu, quả nhiên thấy một bảo vệ đang chờ ở cửa thang máy. Thấy cô đến, người đó mỉm cười bước lại gần.


"Cô Lâm, đây là đồ anh Nhiếp gửi lại cho cô." Bảo vệ đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.


“Cảm ơn anh, đã làm phiền rồi.” Lâm Chất gật đầu lịch sự, giữ thái độ vừa phải.


Bảo vệ cười nhẹ rồi quay lại vị trí làm việc.


Lắc lắc chiếc hộp, đúng thật là chìa khóa xe. Cô nhấn nút thang máy xuống tầng hầm B1.


Mở hộp lấy chìa ra, gara không có nhiều xe, nhưng mỗi chiếc đều thuộc hàng thương hiệu nổi bật. Lâm Chất đứng giữa gara, bấm nút trên chìa, một chiếc Audi trắng ở phía trước bên trái lập tức phát ra tiếng báo hiệu.


Cô bước tới gần, không cần kiểm tra lại nữa, biển số xe đã quá rõ ràng.


Trong phòng chờ hạng sang của sân bay, điện thoại cá nhân của Nhiếp Chính Quân vang lên. Thư ký biết ý liền mang cà phê ra ngoài.


“Xe có vấn đề gì à?” Nhiếp Chính Quân gập lại tập hồ sơ, vứt sang một bên. Vì nghĩ Lâm Chất mới đi làm, chưa có thu nhập ổn định nên anh không tặng xe quá đắt. Audi là lựa chọn kín đáo, hiệu năng tốt, rất phù hợp cho con gái.


“Dạ… xe thì không có gì, chỉ là biển số...” Lâm Chất nhìn dòng chữ và số nổi bật kia, có chút ngại ngùng.


“Biển số?” Nhiếp Chính Quân không chú ý đến chuyện nhỏ như vậy nên nghe cô nói cũng thấy khó hiểu.


“LZ888.” Lâm Chất trả lời.



Nhiếp Chính Quân lập tức hiểu ra. Lái Audi đi làm thì không sao, nhưng với biển số nổi bật như vậy thì lại là chuyện khác.


“Được rồi, anh sẽ cho người đổi lại. Trước cứ lái tạm đi.” Nhiếp Chính Quân nói.


Dù có thấy rắc rối, Lâm Chất cũng không thể từ chối. Mỗi ngày cô mất khá nhiều thời gian trên đường, có xe vẫn tiện hơn, nhất là khi về căn nhà lớn của gia đình họ Nhiếp.


“Làm phiền anh rồi.” Lâm Chất cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa xe mới toanh trong tay.


“Không cần khách sáo.” Nhiếp Chính Quân đáp, “Còn gì nữa không?”


Lâm Chất mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói:


“Cảm ơn anh vì luôn suy nghĩ chu toàn cho em, trong mọi chuyện.”


Nhiếp Chính Quân im lặng vài giây, dường như không ngờ cô sẽ nói điều này.


“Anh cả, chúc anh đi đường bình an.” Cô căng thẳng đến mức ngừng thở, nắm chặt chìa khóa, lòng bàn tay in vết đỏ.


“Làm việc cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”


Nếu không biết hai người không giỏi biểu đạt cảm xúc thì sẽ nói chuyện thế nào, xin hãy tham khảo đoạn đối thoại ở trên.


Lâm Chất nghe tiếng “tút tút” từ đầu dây bên kia, ngẩn ra vài giây rồi mới cất điện thoại.


Cô bước mấy bước, mở cửa xe và ngồi vào.


Xe mới thường có mùi da đặc trưng, nhưng chiếc xe này không có, thay vào đó là hương cam thoang thoảng, là mùi cam thật sự chứ không phải nước hoa.


Lâm Chất nắm vô lăng, rồi chán nản gục đầu lên đó.


Tại sao mỗi lần mở miệng đều ngại ngùng như thế chứ? Càng lớn càng vô dụng mà…


Sau giấc ngủ trưa, tiểu thư họ Nhiếp gọi điện đúng giờ.


“Cô nhỏ, cô đã để dành thời gian hẹn hò cho con chưa đấy?” Giọng Nhiếp Thiệu Kỳ đầy khí thế vang lên.


Lâm Chất đáp: “Không chỉ là thời gian hẹn hò, mà cả bữa tối cũng đã để dành cho con rồi đấy.”


“Cô nhỏ thật xấu tính! Rõ ràng biết dạo này con hết tiền mà còn nhân lúc cháy túi bắt chẹt con!” Nhiếp Thiệu Kỳ giậm chân qua điện thoại, trách móc Lâm Chất thừa nước đục thả câu.



“Đúng vậy, có vẻ còn định kéo dài nữa ấy.” Nhiếp Thiệu Kỳ vừa nói vừa vuốt lại mái tóc mới làm, “Bỏ đi, giờ con đã là người vô sản rồi, cô phải lái xe tới đón con.”


“Sao con biết cô có xe?” Lâm Chất ngạc nhiên.


“Hehe.” Nhiếp Thiệu Kỳ đẩy cửa ban công của salon làm tóc, cười tươi rói:


“Ban đầu con định nhờ bác cả nói giúp với bố để xin lại xe. Kết quả thì sao, bác cả còn khó nói chuyện hơn cả bố con.”


“Khụ khụ, chú ý cách dùng từ.” Lâm Chất suýt nữa thì sặc nước.


“Dù sao thì cũng không trả xe lại cho con, vậy nên con nói là cô đã mở lời mượn xe của con rồi, nên giờ xe con bị tịch thu hết thì cô cũng không được dùng nữa.” Nhiếp Thiệu Kỳ nói đến đây vẫn còn bực mình, không phục: “Cô nói xem, trả lại xe cho con dễ hơn hay là mua xe mới cho cô dễ hơn?”


“Tính theo độ an toàn thì tặng xe cho cô vẫn chắc ăn hơn.” Lâm Chất cười nói.


“Cô nhỏ!!”


“Được rồi được rồi, cô đến đón con là được chứ gì.” Lâm Chất giơ tay đầu hàng.


“Vậy cô đến sớm nhé, chỗ cũ đó, con dẫn cô đi làm móng.” Nhiếp Thiệu Kỳ dặn dò.


Năm đầu đại học Lâm Chất đã lấy bằng lái, ở Mỹ cô cũng tự lái xe đi học nên lái xe không thành vấn đề, chỉ là tìm đường hơi tốn sức, may mà có định vị không thì chắc cô tìm mãi cũng không ra chỗ cô cháu gái hẹn.


Nhiếp Thiệu Kỳ từ một cánh cổng được trang trí đẹp mắt bước ra, đảo mắt một vòng liền thấy xe của Lâm Chất.


Lúc đó Lâm Chất đang đứng cạnh xe trả lời tin nhắn đồng nghiệp. Cô cháu gái không chút khách sáo, mở cửa xe rồi ngồi vào luôn.


“Nóng chết mất, cô nhỏ bật điều hòa to lên chút đi!” Nhiếp Thiệu Kỳ vừa phe phẩy tay vừa than.


Lâm Chất cất điện thoại, chỉnh điều hòa rồi nói:


“Con tinh mắt ghê đấy, ở đây ít cũng phải hơn chục chiếc xe.”


“Ha ha, tại biển số xe của cô nổi quá rồi còn gì.” Nhiếp Thiệu Kỳ cười hì hì, “Bác cả cũng thật là, chẳng chịu hiểu lòng dân gì cả.”


Lâm Chất xoay vô lăng, đưa xe lăn bánh: “Đi đâu đây?”


“Cô lái đi, con chỉ đường cho.” Nhiếp Thiệu Kỳ cài dây an toàn xong, tiện tay vứt túi xách ra ghế sau.


Chiếc túi xách mấy vạn tệ lại bị cô nhóc kia đối xử như vậy, dù đã quen với tính cách của Nhiếp Thiệu Kỳ, Lâm Chất vẫn không nhịn được mà lắc đầu.



Lần này nhờ có “lão làng” như Nhiếp Thiệu Kỳ dẫn đường, hai người chỉ mất hai mươi phút đã đến nơi.


Lâm Chất đỗ xe xong bước xuống, ngó quanh một lượt, trong lòng nghi hoặc: một tiệm làm móng sao lại mở ở con hẻm sâu hút thế này?


“Đi thôi, đưa cô đến mở mang tầm mắt.” Nhiếp Thiệu Kỳ xách túi, khoác tay Lâm Chất, lắc lư đi sâu vào trong.


Gọi là tiệm làm móng, nhưng thực ra giống một câu lạc bộ cá nhân kín đáo thì đúng hơn, hành lang khúc khuỷu, cây cối xanh um. Lâm Chất vừa đi vừa quan sát, trong lòng nhen nhóm chút tò mò về những chuyện cô cháu gái này thường làm mỗi ngày.


Bước vào một căn phòng lượn lờ lụa mỏng khắp nơi, Lâm Chất có cảm giác như mình vừa đi lạc vào “Động Bàn Tơ”.


“Đừng làm cái mặt đó chứ, đảm bảo cô sẽ hài lòng.” Nhiếp Thiệu Kỳ thấy vẻ mặt của cô, cười hì hì kéo cô vào trong.


Lâm Chất: “……”


“Khanh Khanh, em mang khách quý đến đây nè!” Nhiếp Thiệu Kỳ lớn tiếng gọi.


Một người phụ nữ mặc váy dài thời trang từ bên trong bước ra, vừa nhìn thấy Lâm Chất đã sáng cả mắt: “Đây là cô nhỏ của em sao?”


“Đúng vậy, hàng thật giá thật luôn.” Nhiếp Thiệu Kỳ hào hứng vỗ mạnh một cái vào lưng Lâm Chất, khiến cô âm thầm nhăn mặt, con bé này thật là…


Người tên Khanh Khanh có vẻ cực kỳ vui, lập tức khoác tay Lâm Chất thân mật nói:


“Cô nhỏ à, trình độ làm móng ở đây là tuyệt đỉnh, đảm bảo cô hài lòng!”


Lâm Chất bật cười, quả nhiên là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, dù ăn mặc nữ tính, nhưng hễ mở miệng ra là y chang đứa cháu gái bên cạnh.


Cô được dẫn vào trong, trà ngon bánh ngọt được mang ra liên tục, còn gọi cả tay nghề giỏi nhất ở đây đến phục vụ riêng.


“Cô nhỏ ơi, Thiệu Kỳ ngày nào cũng khen cô như hoa như ngọc! Mỗi lần em nhờ giới thiệu một chút, con bé toàn khất lần, cứ như bọn em không xứng gặp cô vậy.” Khanh Khanh là một cô nàng rất hoạt bát, vừa nói vừa phối hợp với Thiệu Kỳ thêm mắm dặm muối. Lâm Chất bị bao vây bởi hàng loạt lời khen mà chỉ biết cười.


“Nó nói quá lên thôi, tôi không đến mức đó đâu.” Lâm Chất cười nhẹ, khiêm tốn đáp.


Người thợ làm móng bước vào, Thiệu Kỳ bảo Lâm Chất tháo cả giày ra. Còn mình thì đã ngồi an nhàn từ sớm, đôi giày đế đỏ thì vứt lung tung ra một bên.


“Cả móng chân cũng làm à?” Lâm Chất ngạc nhiên hỏi.


“Phụ nữ mà, phải ‘trang bị tận răng’ mới được!” Khanh Khanh cười duyên như một bà mối đang ra sức giới thiệu dịch vụ. “Cô nhỏ, cô thử rồi sẽ biết sơn móng ở đây không giống chỗ khác đâu, không có mùi khó chịu mà cũng rất khó bị trầy.”


Lâm Chất gật đầu, đúng thật là không có mùi nồng hắc như ở những nơi khác.



Trong phòng giờ chỉ còn lại thợ làm móng và hai cô cháu. Thiệu Kỳ không nhịn được hỏi:


“Cô thấy thế nào?”


“Cũng tốt mà.” Lâm Chất thuận miệng đáp, rồi quay sang thợ móng dặn:


“Phiền chị sơn cho tôi màu nhạt thôi, đừng quá nổi bật.”


Thiệu Kỳ nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng:


“Cô nhỏ à, sống có thể thú vị chút không?”


“Thú vị?” có vẻ như cô bé đã chạm đúng điểm then chốt.


Lâm Chất nghiêm túc hỏi lại: “Vậy phải làm sao mới gọi là thú vị?”


“Làm móng ấy à, càng ‘drama’ càng tốt, như thế mới thu hút ánh nhìn chứ!” Thiệu Kỳ làm ra vẻ “em rất rành”, rồi quay sang dặn thợ làm móng:


“Nhưng cũng đừng dọa cô cháu tôi, nếu mới đầu đã quá nổi thì chắc chắn cô ấy chưa tiêu hóa nổi đâu.”


Lâm Chất nhìn sang, thấy người thợ đã bắt đầu hăng say bàn bạc với Thiệu Kỳ, gần như coi cô như người vô hình.


Cô thầm nghĩ đôi khi thay đổi một chút cũng không phải điều gì quá khó chấp nhận, liền mặc kệ cho cháu gái sắp đặt.


Thiệu Kỳ hiểu rõ phong cách của cô, đương nhiên không dám “chơi lớn” như phong cách gothic hay gì đó. Cô chỉ cùng thợ chọn một màu sơn tôn da, rồi đề nghị vẽ một chữ cái trên móng cái là được.


“Chữ gì?” Lâm Chất cuối cùng cũng lên tiếng hỏi được.


“Cái đó để cô tự nghĩ đi.” Thiệu Kỳ phẩy tay, tiếp tục chăm chú chọn mẫu cho mình.


Lâm Chất mím môi, khẽ cử động ngón tay rồi nói:


“Vậy thì là chữ Z đi.”


“Được.” Người thợ làm móng mỉm cười gật đầu, bắt đầu công việc.


Thiệu Kỳ vẫn chăm chú lật sách mẫu, chẳng ngẩng đầu, như thể không để ý đến bên này.


Lâm Chất khẽ hít một hơi thật sâu. Người trong lòng chất chứa cả trăm ngàn con sóng, dù cố gắng che giấu đến đâu, thì đôi khi cũng khó tránh để lộ chút ít sơ hở, phải không?
 


Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Story Chương 6
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...