Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Chương 59
153@-
Nhiếp Chính Quân định trước một năm sang chi nhánh công ty ở Mỹ để dự tổng kết cuối năm, Lâm Chất ngồi xổm trên sàn giúp anh thu xếp hành lý. Hành Hành ôm một chiếc máy bay mô hình chạy vào. Từ ngày Lâm Chất dọn vào phòng ngủ chính cậu bé liền thường xuyên ra vào, chẳng còn kiêng dè dáng vẻ nghiêm khắc của ba nữa.
“Chất Chất, xem này, con ráp có ngầu không?” Cậu giơ máy bay, nghênh ngang bước vào phòng.
Lâm Chất quay đầu lại đưa tay đón lấy, nghịch qua nghịch lại một chút rồi nói: “Lại mua mới hửm?”
“Ba đặc biệt cho con quà năm mới đó, thế nào?” Cậu rung rung chân, đắc ý khoe.
“Quà năm mới… sao em không có?” Lâm Chất ngẩng đầu hỏi rất nghiêm túc.
“Hả?” Hành Hành gãi đầu, “Em muốn thì tự mua đi, còn đòi người khác tặng nữa à?”
Lâm Chất xoa xoa thân máy bay, khẽ thở dài: “Quà phải là do người khác tặng mới có ý nghĩa, tự mình mua thì chẳng còn gì đặc biệt.”
“Có tiền thì tự mua, thế mới sướng!” Hành Hành hâm mộ lắm, “Không cần xin tiền người lớn, thích gì thì mua nấy.”
Lâm Chất gập lại va li, đứng dậy: “Sau này con sẽ không nghĩ vậy nữa, giờ con chỉ thấy thiếu tiền thôi.”
“Chuẩn ghê!” Hành Hành búng tay cái tách, cười gian rồi ghé sát, “Chất Chất ơi, còn thiếu mỗi đoàn tàu lửa nữa là đủ bộ hải lục không rồi, dì xem…”
Lâm Chất gõ nhẹ đầu cậu: “Một món quà dì cũng chẳng có, còn đòi thêm à?”
Hành Hành bĩu môi: “Thế thì dì đi xin ba cho, ba bất công vậy, sao không cho dì mua gì hết…”
Lâm Chất xoa đầu cậu để dỗ: “Thôi được rồi, dì đi tắm đây.”
“Xe lửa nhớ đó nha…” Hành Hành lẩm bẩm phía sau.
“Tuần sau dì mua cho.” Lâm Chất vừa nhặt quần áo trên giường vừa đáp.
Hành Hành mừng nhảy cẫng lên, quyết sẽ chọn mẫu mới nhất để khiến lũ bạn cùng lớp ghen tị chết đi được.
Lúc tắm, nước vô tình chảy vào mắt cô, Lâm Chất nhắm mắt lại rồi với tay tìm khăn. Có lẽ ước lượng sai khoảng cách, cô khựng ngay mép bồn, đau điếng người, lưng co rút lại.
Trong khi đó, Nhiếp Chính Quân đang ở thư phòng xử lý văn kiện. Cuối năm cực kỳ bận rộn, dù không tăng ca ở công ty thì cũng mang việc về nhà làm. Hành Hành và Lâm Chất đều ít khi làm phiền, nhất là Lâm Chất vốn hay chọc vào tâm trạng khó chịu của anh.
Điếu thuốc cháy dở kẹp trên tay, anh lim dim nghe điện thoại báo cáo công việc. Thỉnh thoảng mới xen vài câu chỉ đạo, còn lại chủ yếu là đầu dây kia nói.
Lâm Chất mặc đồ ngủ bước ra từ phòng tắm. Vừa vén ống quần lên đã thấy một mảng bầm xanh to trên chân trông rất đáng sợ. Da cô trắng, mạch máu nhỏ cũng nhìn rõ mồn một, vết bầm lớn ấy lại càng nổi bật.
Cô mở tủ, lấy thêm một chiếc quần dài che đi. Sau khi sấy tóc xong cô ngồi trên sofa lật sách. Nhưng lật vài trang đầu óc chẳng đọng được chữ nào.
Nhiếp Chính Quân vừa dứt điện thoại thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhịp nhàng.
“Vào đi.”
Lâm Chất bưng bát cháo bách hợp bước vào. Người hầu thấy cô định làm, đương nhiên sẵn lòng để cô giúp.
Thấy là cô Nhiếp Chính Quân vội dập thuốc, đưa tay xua làn khói, cau mày: “Đứng đó, đừng lại gần.”
Lâm Chất mím môi, vai hơi sụp xuống, đứng im nhìn như mới bị ức h**p vậy.
Anh mở cửa sổ cho bay bớt mùi thuốc, rồi uống một ngụm trà, bước lại gần, véo nhẹ má cô: “Không có ý gì đâu, lúc nãy anh hút thuốc, sợ ảnh hưởng sức khỏe em thôi.”
Cô đưa bát cháo cho anh rồi quay người định ra ngoài.
Anh bật cười kéo cô lại: “Đồ giận dai này, còn không thèm nhìn anh sao?”
Nghe giọng gọi thân mật ấy, tai cô hơi đỏ lên. Quay lại, cô hỏi: “Sao anh không tặng em quà năm mới?”
Anh đặt bát cháo xuống, kéo cô ngồi vào lòng, hỏi: “Đây là tới để tra hỏi hửm?”
Lâm Chất dụi vào ngực anh, ôm lấy cổ: “Hành Hành còn khoe trước mặt em nữa, tức lắm đó…”
Anh bật cười khẽ: “Nó thích em thế mà em còn ganh với trẻ con.”
Cô ngẩng đầu: “Em còn hứa mua tàu lửa cho nhóc, chứ có ganh gì đâu.”
“Vậy em muốn sao?” Anh cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi cô.
“Anh cũng phải tặng em quà chứ. Không cần quá đắt, có tấm lòng là đủ.” Cô cười, mắt cong cong như vầng trăng nhỏ.
“Anh muốn tặng em nhiều lắm, nhưng chẳng biết chọn cái nào.” Anh ghé môi từ vành tai hôn xuống cổ cô.
Cô nghiêng đầu nghĩ: “Mỹ phẩm thì không dùng. Quần áo cũng nhiều rồi. Túi xách… chắc cũng đủ…”
“Em thực dụng quá.” Anh ngẩng lên, bất lực nhìn cô.
“Thực dụng á?” Lâm Chất ngạc nhiên.
“So với món anh muốn tặng thì đúng là tầm thường.” Anh lắc đầu, đầy khinh bỉ.
“Anh định tặng gì?” Cô tò mò.
“Ví dụ như danh phận Nhiếp phu nhân, cùng quyền sở hữu cả đời anh…” Ánh mắt anh nhìn thẳng cô, từng chữ rành rọt.
Cô thở gấp: “Vẫn xoay quanh chuyện đó thôi sao?” Bàn tay cô khẽ nới lỏng.
Anh ôm chặt hơn, hít mùi hương tắm gội thoang thoảng trên tóc cô: “Đừng sợ, anh không ép em.”
“Nhưng bây giờ anh đang ép đấy.” Cô thẳng thắn.
“Vậy thì xin lỗi nhé, chắc là… khó kiềm chế.” Lồng ngực anh rung lên, rõ ràng cố ý mà lại giả vờ khoan dung.
Cô c*n v** c* anh, anh giả bộ đau, hít một hơi tê dại.
Tối đó, khi lên giường, bên ngoài mưa rơi tí tách. Cô cuộn tròn người lại, thấy hơi lạnh.
Nhiếp Chính Quân tắm xong đi ra, thấy Lâm Chất cuộn tròn như một con thỏ nhỏ trông đáng thương vô cùng. Anh bật cười, kéo chăn ôm cô vào lòng.
“Á…” Cô khẽ rên một tiếng.
“Sao thế?” Nhiếp Chính Quân hỏi.
“Không sao, anh chạm vào chân em thôi.” Lâm Chất vòng tay ôm cổ anh, mỉm cười.
Nhiếp Chính Quân nhìn cô, rồi lập tức vén chăn ngồi dậy, một tay nhấc bổng cô lên, kéo ống quần kiểm tra.
“Sao lại bầm tím đến mức này?” Lông mày anh nhíu chặt khi thấy mảng tím lớn trên chân cô.
Da cô vốn mỏng, dễ để lại vết. Ngay cả lúc gần gũi anh cũng luôn cố gắng nhẹ nhàng, nhưng đôi khi mất kiểm soát vẫn khiến cơ thể cô xuất hiện những vết tích loang lổ, phải lâu lắm mới tan.
“Va vào bồn tắm à?”
Lâm Chất gật đầu: “Chỉ đụng nhẹ thôi.”
“Đợi anh lấy thuốc bôi.” Anh vừa định xuống giường thì bị cô kéo lại.
Nhiếp Chính Quân xót xa, ôm chặt cô, vỗ nhẹ sau lưng: “Sao em cứ hay gặp chuyện vậy? Làm anh lo không yên.”
Cô lim dim, cơn buồn ngủ kéo đến: “Không đâu, hồi ở Mỹ em vẫn chăm sóc bản thân khá ổn mà.”
Anh cúi xuống hôn trán cô: “Em ổn thì anh lại càng thấy khổ sở.”
Cô mở mắt: “Ý anh là gì?”
“Khoảnh khắc em không cần đến anh, mới là lúc anh khổ sở nhất.” Anh chạm mũi cô, cười bất lực.
Lâm Chất bật cười không ngớt, như bị ai chọc vào chỗ ngứa.
Em không biết đâu, những ngày thiếu em, anh chưa từng được bình yên dù chỉ một khắc.
___
Nhiếp Chính Quân bay sang Mỹ, những ngày mang thai của Lâm Chất càng thêm buồn tẻ. Hành Hành cả ngày chỉ vùi trong phòng chơi đồ, còn hay rủ bạn bè đến, đến mức ăn cơm cũng chẳng có giờ giấc.
Đúng lúc Nhiếp Thiệu Kỳ rủ cô tham dự một buổi tiệc từ thiện tối, rảnh rỗi nên cô đồng ý đi cùng.
“Cô lại dọn về đây từ khi nào thế?” Thiệu Kỳ ngồi trên sofa, thấy cô trong bộ váy đen dài bước xuống.
“Chuyện dài lắm.”
Thiệu Kỳ liếc quanh: “Hành Hành đâu? Sao không dẫn theo?”
“Nó đang chơi với bạn trên lầu, chắc không đi đâu.” Lâm Chất đeo khuyên tai, vừa chỉnh sửa vừa hỏi: “Tiệc từ thiện gì thế? Có trang trọng không?”
“Cũng có doanh nhân, có cả nghệ sĩ. Thật ra chủ yếu là giao lưu thôi, không quá nghiêm túc.” Thiệu Kỳ cười đáp.
Lâm Chất gật đầu. Bộ váy đen rộng thùng thình che đi phần bụng hơi nhô, khiến cô trông thanh nhã, dịu dàng khác hẳn thường ngày.
“Cô càng ngày càng đẹp ra đấy, dạo này dùng mỹ phẩm dưỡng da gì mà hiệu quả thế?” Thiệu Kỳ trầm trồ.
Lâm Chất chạm vào mặt mình, cũng thấy gần đây da có vẻ trắng và mịn hơn, nhưng thực ra cô hầu như không dùng mỹ phẩm vì sợ ảnh hưởng em bé. Lúc nãy cô chỉ phủ nhẹ phấn nền dành cho bà bầu và kẻ lông mày đơn giản.
“Có lẽ do cô ngủ nhiều hơn thôi.” Cô trả lời qua loa.
Thiệu Kỳ nhìn cô say mê, càng nhìn càng thấy cô toát lên vẻ đẹp thoát tục, khác hẳn kiểu làm dáng của nhiều người khác.
“Đi thôi, muộn rồi.” Cô kéo Lâm Chất ra ngoài.
___
Tiệc từ thiện lần này nhằm gây quỹ cho trẻ em mắc bệnh tim, với các buổi đấu giá trang sức của nghệ sĩ hay đạo cụ phim kinh điển.
Hai người không phải doanh nhân lớn hay nghệ sĩ nổi tiếng nên cũng không bị giới truyền thông vây quanh, nhưng chỗ ngồi lại gần phía trước, đủ thấy thân phận không hề tầm thường.
Ngay khi bước vào, Lâm Chất đã chạm mặt Thẩm Minh Sinh. Anh ta cười rạng rỡ bước đến, dang tay định ôm chặt cô.
Thiệu Kỳ kéo cô né ra, tránh gọn.
“Thiệu Kỳ, em thật chẳng thú vị gì cả.” Thẩm Minh Sinh lắc đầu, tặc lưỡi.
“Thẩm Minh Sinh, đừng tưởng mặc vest bảnh bao là che nổi cái kiểu ăn chơi của anh. Bớt gieo họa cho người khác đi.” Thiệu Kỳ cãi ngay.
Thẩm Minh Sinh liếc nhìn cả hai, rồi chọc tức: “Sao tôi thấy chị họ của em chỉ cần trang điểm nhẹ thôi cũng đẹp hơn em nhiều? Em sống kiểu gì thế?”
Thiệu Kỳ nheo mắt: “Anh phải lòng cô nhỏ của tôi rồi đúng không?”
“Haha, gọi gì mà cô nhỏ. Chẳng phải đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi sao?” Anh ta tỏ vẻ am hiểu tin tức.
“Tôi thích gọi sao thì gọi, liên quan gì anh?”
“Tôi không can thiệp được, nhưng tôi cũng chẳng giấu là tôi thích cô ấy.” Thẩm Minh Sinh đối diện Lâm Chất, mỉm cười: “Dù em hơi ngốc nghếch, nhưng tôi thật sự thích em.”
Lâm Chất nhấc tay ngăn: “Các người cứ đấu khẩu với nhau đi, đừng lôi tôi vào.”
Anh ta đặt tay lên vai cô, ánh mắt sắc bén: “Lâm Chất, tôi muốn theo đuổi em. Em thấy sao?”
“Không có cửa.” Cô lắc đầu dứt khoát.
Thiệu Kỳ bật cười, chế giễu anh ta không thương tiếc.
Đèn vụt tắt, tiệc bắt đầu. Trước khi rời đi Thẩm Minh Sinh vẫn liếc lại, nói nhỏ: “Hãy nghĩ kỹ, tôi nói thật đấy.”
Lâm Chất làm ngơ, chăm chú nhìn lên sân khấu.
Thiệu Kỳ cười khẩy: “Thẩm thiếu gia cũng có ngày này!”
Thẩm Minh Sinh chỉ tay, ra hiệu “cắt cổ”. Thiệu Kỳ bình thản ngồi xuống, coi như không thấy.
_____
Đến giữa buổi, người ngồi cạnh Lâm Chất ra ngoài nghe điện thoại. Thẩm Minh Sinh lập tức chen vào ngồi cạnh cô, còn cười rạng rỡ:
“Em nhìn về phía kia đi.”
Cô liếc anh: “Anh tưởng mình là ngôi sao chắc?”
“Nhìn kỹ đi.” Anh nháy mắt.
Lâm Chất quay lại nhìn, thấy Phùng Quyên Quyên ngồi cùng Lão Tôn, còn có vẻ khá thân mật.
“Thấy chưa? Chuẩn chứ?” Thẩm Minh Sinh ghé sát cười.
“Có gì lạ đâu? Tôi biết từ lâu rồi.” Cô bình thản.
“Thế em họ em mang theo một cô gái là có ý gì? Hai người họ…” Anh nhìn sắc mặt cô rồi kịp nuốt chữ cuối, “Xin lỗi, tôi lỡ lời.”
“Bớt ăn nói lung tung đi. Lần sau gặp chuyện phiền phức, chưa chắc còn may mắn có người cứu đâu.” Cô nhắc khéo.
“Được, nữ thần nói sao tôi nghe vậy, hứa sẽ giữ mồm giữ miệng!” Anh ta vỗ ngực thề.
“…”
Thiệu Kỳ xen vào: “Nịnh bợ hăng thế? Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi ~”
“Nhóc con, biết gì mà nói!”
“Hừ, cứ chờ xem!”
_____
Lâm Chất ra nhà vệ sinh, Thiệu Kỳ đi cùng.
“Cái tên Thẩm Minh Sinh dai như đỉa, cô quen anh ta từ khi nào thế?”
“Giúp một chuyện nhỏ thôi.” Cô đáp gọn.
“Cháu ghét anh ta lắm à?” Lâm Chất nghiêng đầu hỏi.
“Ghét thì cũng ghét, nhưng chủ yếu do tiếng xấu bên ngoài thôi.”
“Anh ta cũng không đến nỗi, làm bạn bè thì được.” Cô vừa rửa tay vừa lau khô mặt.
Vừa ra ngoài, cả hai chạm mặt Phùng Quyên Quyên và Hứa Hạo
“Ô, quả nhiên oan gia ngõ hẹp.” Thiệu Kỳ cười khẩy.
Phùng Quyên Quyên bỗng tự tin khác thường, mỉm cười với Thiệu Kỳ rồi quay sang Lâm Chất: “Lâu rồi không gặp… à không, giờ phải gọi là chị dâu mới đúng chứ?”
Thiệu Kỳ cau mày: “Cô uống lộn thuốc à? Nói năng có logic tí được không?”
“Ơ? Vậy là cô chưa biết sao?” Phùng Quyên Quyên giả vờ ngạc nhiên, “Cô ta đang sống cùng anh cả nhà cô đấy. Cả nhà họ Nhiếp đều biết, bà nội còn tức đến ngất đi kìa.”
Hứa Hạo đứng cạnh, nhìn Lâm Chất chằm chằm như muốn xuyên thấu.
Thiệu Kỳ quả thực bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, định lên tiếng thì Lâm Chất kéo tay ra hiệu im lặng.
Cô bước lên, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi và Nhiếp Chính Quân đều độc thân, yêu nhau là chuyện bình thường. Nhưng Quyên Quyên à, làm người thứ ba chen vào gia đình người khác chẳng thấy mệt mỏi sao? À quên, chắc còn khổ hơn cả vợ anh ta nhỉ.”
Sắc mặt Phùng Quyên Quyên thoáng cứng lại.
Hứa Hạo chen vào: “Cô ta ngây thơ thật đấy, nhưng còn hơn cô dây dưa với chính anh trai của mình. Đúng là loạn luân. So với Quyên Quyên tôi thấy cô mới thật sự đáng khinh.”
Bốp!
Một cái tát giòn vang. Thiệu Kỳ giáng xuống mặt Hứa Hạo rồi lạnh lùng nói: “Người nhà chúng tôi tự giải quyết, cô là cái thá gì mà chen vào? Thần kinh à?”
Hứa Hạo bàng hoàng, nhưng lập tức lao lên định đánh trả.
“Cô thử động vào xem.” Lâm Chất lạnh giọng.
Hứa Hạo khựng lại. Lúc này bảo vệ khách sạn đã chạy đến.
“Tiểu thư Nhiếp, cô cần chúng tôi giúp không?” Họ nhận ra Thiệu Kỳ.
“Không cần, cảm ơn.” Thiệu Kỳ đáp.
Khi cả hai vừa rời đi, Lâm Chất chợt nhớ ra, quay lại nói: “Hai vị tiểu thư này có vấn đề thần kinh, phiền các anh để ý giùm, tránh ảnh hưởng khách khác.”
Bảo vệ lập tức nghi ngờ: “Xin cho xem thiệp mời của hai vị.”
Phùng Quyên Quyên và Hứa Hạo sượng mặt, tức giận trong khi Lâm Chất và Thiệu Kỳ đã đi xa.
“Khách sạn này…” Lâm Chất cười.
Thiệu Kỳ búng tay: “Đúng, của tập đoàn Hằng Hưng. Cháu là khách quen ở đây.”
Lâm Chất phì cười. Hai người kia đúng là tự chuốc họa.
Sau đó Thiệu Kỳ kéo cô vào một góc, định nói gì đó nhưng còn lưỡng lự.
“Chuyện cô và anh cả là thật, cô ta không nói bậy đâu.” Lâm Chất chủ động thừa nhận.
“Chuyện này…” Thiệu Kỳ cắn môi, không biết nên phản ứng thế nào.
“Dù cháu nghĩ gì thì ũng xin đừng nói ra ngoài.” Lâm Chất mỉm cười, nhưng trong nụ cười phảng phất sự chua xót lẫn bao dung.
Thiệu Kỳ gật đầu. Trong lòng cô ấy sóng lớn đã cuộn trào.
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Nhiếp Chính Quân định trước một năm sang chi nhánh công ty ở Mỹ để dự tổng kết cuối năm, Lâm Chất ngồi xổm trên sàn giúp anh thu xếp hành lý. Hành Hành ôm một chiếc máy bay mô hình chạy vào. Từ ngày Lâm Chất dọn vào phòng ngủ chính cậu bé liền thường xuyên ra vào, chẳng còn kiêng dè dáng vẻ nghiêm khắc của ba nữa.
“Chất Chất, xem này, con ráp có ngầu không?” Cậu giơ máy bay, nghênh ngang bước vào phòng.
Lâm Chất quay đầu lại đưa tay đón lấy, nghịch qua nghịch lại một chút rồi nói: “Lại mua mới hửm?”
“Ba đặc biệt cho con quà năm mới đó, thế nào?” Cậu rung rung chân, đắc ý khoe.
“Quà năm mới… sao em không có?” Lâm Chất ngẩng đầu hỏi rất nghiêm túc.
“Hả?” Hành Hành gãi đầu, “Em muốn thì tự mua đi, còn đòi người khác tặng nữa à?”
Lâm Chất xoa xoa thân máy bay, khẽ thở dài: “Quà phải là do người khác tặng mới có ý nghĩa, tự mình mua thì chẳng còn gì đặc biệt.”
“Có tiền thì tự mua, thế mới sướng!” Hành Hành hâm mộ lắm, “Không cần xin tiền người lớn, thích gì thì mua nấy.”
Lâm Chất gập lại va li, đứng dậy: “Sau này con sẽ không nghĩ vậy nữa, giờ con chỉ thấy thiếu tiền thôi.”
“Chuẩn ghê!” Hành Hành búng tay cái tách, cười gian rồi ghé sát, “Chất Chất ơi, còn thiếu mỗi đoàn tàu lửa nữa là đủ bộ hải lục không rồi, dì xem…”
Lâm Chất gõ nhẹ đầu cậu: “Một món quà dì cũng chẳng có, còn đòi thêm à?”
Hành Hành bĩu môi: “Thế thì dì đi xin ba cho, ba bất công vậy, sao không cho dì mua gì hết…”
Lâm Chất xoa đầu cậu để dỗ: “Thôi được rồi, dì đi tắm đây.”
“Xe lửa nhớ đó nha…” Hành Hành lẩm bẩm phía sau.
“Tuần sau dì mua cho.” Lâm Chất vừa nhặt quần áo trên giường vừa đáp.
Hành Hành mừng nhảy cẫng lên, quyết sẽ chọn mẫu mới nhất để khiến lũ bạn cùng lớp ghen tị chết đi được.
Lúc tắm, nước vô tình chảy vào mắt cô, Lâm Chất nhắm mắt lại rồi với tay tìm khăn. Có lẽ ước lượng sai khoảng cách, cô khựng ngay mép bồn, đau điếng người, lưng co rút lại.
Trong khi đó, Nhiếp Chính Quân đang ở thư phòng xử lý văn kiện. Cuối năm cực kỳ bận rộn, dù không tăng ca ở công ty thì cũng mang việc về nhà làm. Hành Hành và Lâm Chất đều ít khi làm phiền, nhất là Lâm Chất vốn hay chọc vào tâm trạng khó chịu của anh.
Điếu thuốc cháy dở kẹp trên tay, anh lim dim nghe điện thoại báo cáo công việc. Thỉnh thoảng mới xen vài câu chỉ đạo, còn lại chủ yếu là đầu dây kia nói.
Lâm Chất mặc đồ ngủ bước ra từ phòng tắm. Vừa vén ống quần lên đã thấy một mảng bầm xanh to trên chân trông rất đáng sợ. Da cô trắng, mạch máu nhỏ cũng nhìn rõ mồn một, vết bầm lớn ấy lại càng nổi bật.
Cô mở tủ, lấy thêm một chiếc quần dài che đi. Sau khi sấy tóc xong cô ngồi trên sofa lật sách. Nhưng lật vài trang đầu óc chẳng đọng được chữ nào.
Nhiếp Chính Quân vừa dứt điện thoại thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhịp nhàng.
“Vào đi.”
Lâm Chất bưng bát cháo bách hợp bước vào. Người hầu thấy cô định làm, đương nhiên sẵn lòng để cô giúp.
Thấy là cô Nhiếp Chính Quân vội dập thuốc, đưa tay xua làn khói, cau mày: “Đứng đó, đừng lại gần.”
Lâm Chất mím môi, vai hơi sụp xuống, đứng im nhìn như mới bị ức h**p vậy.
Anh mở cửa sổ cho bay bớt mùi thuốc, rồi uống một ngụm trà, bước lại gần, véo nhẹ má cô: “Không có ý gì đâu, lúc nãy anh hút thuốc, sợ ảnh hưởng sức khỏe em thôi.”
Cô đưa bát cháo cho anh rồi quay người định ra ngoài.
Anh bật cười kéo cô lại: “Đồ giận dai này, còn không thèm nhìn anh sao?”
Nghe giọng gọi thân mật ấy, tai cô hơi đỏ lên. Quay lại, cô hỏi: “Sao anh không tặng em quà năm mới?”
Anh đặt bát cháo xuống, kéo cô ngồi vào lòng, hỏi: “Đây là tới để tra hỏi hửm?”
Lâm Chất dụi vào ngực anh, ôm lấy cổ: “Hành Hành còn khoe trước mặt em nữa, tức lắm đó…”
Anh bật cười khẽ: “Nó thích em thế mà em còn ganh với trẻ con.”
Cô ngẩng đầu: “Em còn hứa mua tàu lửa cho nhóc, chứ có ganh gì đâu.”
“Vậy em muốn sao?” Anh cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi cô.
“Anh cũng phải tặng em quà chứ. Không cần quá đắt, có tấm lòng là đủ.” Cô cười, mắt cong cong như vầng trăng nhỏ.
“Anh muốn tặng em nhiều lắm, nhưng chẳng biết chọn cái nào.” Anh ghé môi từ vành tai hôn xuống cổ cô.
Cô nghiêng đầu nghĩ: “Mỹ phẩm thì không dùng. Quần áo cũng nhiều rồi. Túi xách… chắc cũng đủ…”
“Em thực dụng quá.” Anh ngẩng lên, bất lực nhìn cô.
“Thực dụng á?” Lâm Chất ngạc nhiên.
“So với món anh muốn tặng thì đúng là tầm thường.” Anh lắc đầu, đầy khinh bỉ.
“Anh định tặng gì?” Cô tò mò.
“Ví dụ như danh phận Nhiếp phu nhân, cùng quyền sở hữu cả đời anh…” Ánh mắt anh nhìn thẳng cô, từng chữ rành rọt.
Cô thở gấp: “Vẫn xoay quanh chuyện đó thôi sao?” Bàn tay cô khẽ nới lỏng.
Anh ôm chặt hơn, hít mùi hương tắm gội thoang thoảng trên tóc cô: “Đừng sợ, anh không ép em.”
“Nhưng bây giờ anh đang ép đấy.” Cô thẳng thắn.
“Vậy thì xin lỗi nhé, chắc là… khó kiềm chế.” Lồng ngực anh rung lên, rõ ràng cố ý mà lại giả vờ khoan dung.
Cô c*n v** c* anh, anh giả bộ đau, hít một hơi tê dại.
Tối đó, khi lên giường, bên ngoài mưa rơi tí tách. Cô cuộn tròn người lại, thấy hơi lạnh.
Nhiếp Chính Quân tắm xong đi ra, thấy Lâm Chất cuộn tròn như một con thỏ nhỏ trông đáng thương vô cùng. Anh bật cười, kéo chăn ôm cô vào lòng.
“Á…” Cô khẽ rên một tiếng.
“Sao thế?” Nhiếp Chính Quân hỏi.
“Không sao, anh chạm vào chân em thôi.” Lâm Chất vòng tay ôm cổ anh, mỉm cười.
Nhiếp Chính Quân nhìn cô, rồi lập tức vén chăn ngồi dậy, một tay nhấc bổng cô lên, kéo ống quần kiểm tra.
“Sao lại bầm tím đến mức này?” Lông mày anh nhíu chặt khi thấy mảng tím lớn trên chân cô.
Da cô vốn mỏng, dễ để lại vết. Ngay cả lúc gần gũi anh cũng luôn cố gắng nhẹ nhàng, nhưng đôi khi mất kiểm soát vẫn khiến cơ thể cô xuất hiện những vết tích loang lổ, phải lâu lắm mới tan.
“Va vào bồn tắm à?”
Lâm Chất gật đầu: “Chỉ đụng nhẹ thôi.”
“Đợi anh lấy thuốc bôi.” Anh vừa định xuống giường thì bị cô kéo lại.
Nhiếp Chính Quân xót xa, ôm chặt cô, vỗ nhẹ sau lưng: “Sao em cứ hay gặp chuyện vậy? Làm anh lo không yên.”
Cô lim dim, cơn buồn ngủ kéo đến: “Không đâu, hồi ở Mỹ em vẫn chăm sóc bản thân khá ổn mà.”
Anh cúi xuống hôn trán cô: “Em ổn thì anh lại càng thấy khổ sở.”
Cô mở mắt: “Ý anh là gì?”
“Khoảnh khắc em không cần đến anh, mới là lúc anh khổ sở nhất.” Anh chạm mũi cô, cười bất lực.
Lâm Chất bật cười không ngớt, như bị ai chọc vào chỗ ngứa.
Em không biết đâu, những ngày thiếu em, anh chưa từng được bình yên dù chỉ một khắc.
___
Nhiếp Chính Quân bay sang Mỹ, những ngày mang thai của Lâm Chất càng thêm buồn tẻ. Hành Hành cả ngày chỉ vùi trong phòng chơi đồ, còn hay rủ bạn bè đến, đến mức ăn cơm cũng chẳng có giờ giấc.
Đúng lúc Nhiếp Thiệu Kỳ rủ cô tham dự một buổi tiệc từ thiện tối, rảnh rỗi nên cô đồng ý đi cùng.
“Cô lại dọn về đây từ khi nào thế?” Thiệu Kỳ ngồi trên sofa, thấy cô trong bộ váy đen dài bước xuống.
“Chuyện dài lắm.”
Thiệu Kỳ liếc quanh: “Hành Hành đâu? Sao không dẫn theo?”
“Nó đang chơi với bạn trên lầu, chắc không đi đâu.” Lâm Chất đeo khuyên tai, vừa chỉnh sửa vừa hỏi: “Tiệc từ thiện gì thế? Có trang trọng không?”
“Cũng có doanh nhân, có cả nghệ sĩ. Thật ra chủ yếu là giao lưu thôi, không quá nghiêm túc.” Thiệu Kỳ cười đáp.
Lâm Chất gật đầu. Bộ váy đen rộng thùng thình che đi phần bụng hơi nhô, khiến cô trông thanh nhã, dịu dàng khác hẳn thường ngày.
“Cô càng ngày càng đẹp ra đấy, dạo này dùng mỹ phẩm dưỡng da gì mà hiệu quả thế?” Thiệu Kỳ trầm trồ.
Lâm Chất chạm vào mặt mình, cũng thấy gần đây da có vẻ trắng và mịn hơn, nhưng thực ra cô hầu như không dùng mỹ phẩm vì sợ ảnh hưởng em bé. Lúc nãy cô chỉ phủ nhẹ phấn nền dành cho bà bầu và kẻ lông mày đơn giản.
“Có lẽ do cô ngủ nhiều hơn thôi.” Cô trả lời qua loa.
Thiệu Kỳ nhìn cô say mê, càng nhìn càng thấy cô toát lên vẻ đẹp thoát tục, khác hẳn kiểu làm dáng của nhiều người khác.
“Đi thôi, muộn rồi.” Cô kéo Lâm Chất ra ngoài.
___
Tiệc từ thiện lần này nhằm gây quỹ cho trẻ em mắc bệnh tim, với các buổi đấu giá trang sức của nghệ sĩ hay đạo cụ phim kinh điển.
Hai người không phải doanh nhân lớn hay nghệ sĩ nổi tiếng nên cũng không bị giới truyền thông vây quanh, nhưng chỗ ngồi lại gần phía trước, đủ thấy thân phận không hề tầm thường.
Ngay khi bước vào, Lâm Chất đã chạm mặt Thẩm Minh Sinh. Anh ta cười rạng rỡ bước đến, dang tay định ôm chặt cô.
Thiệu Kỳ kéo cô né ra, tránh gọn.
“Thiệu Kỳ, em thật chẳng thú vị gì cả.” Thẩm Minh Sinh lắc đầu, tặc lưỡi.
“Thẩm Minh Sinh, đừng tưởng mặc vest bảnh bao là che nổi cái kiểu ăn chơi của anh. Bớt gieo họa cho người khác đi.” Thiệu Kỳ cãi ngay.
Thẩm Minh Sinh liếc nhìn cả hai, rồi chọc tức: “Sao tôi thấy chị họ của em chỉ cần trang điểm nhẹ thôi cũng đẹp hơn em nhiều? Em sống kiểu gì thế?”
Thiệu Kỳ nheo mắt: “Anh phải lòng cô nhỏ của tôi rồi đúng không?”
“Haha, gọi gì mà cô nhỏ. Chẳng phải đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi sao?” Anh ta tỏ vẻ am hiểu tin tức.
“Tôi thích gọi sao thì gọi, liên quan gì anh?”
“Tôi không can thiệp được, nhưng tôi cũng chẳng giấu là tôi thích cô ấy.” Thẩm Minh Sinh đối diện Lâm Chất, mỉm cười: “Dù em hơi ngốc nghếch, nhưng tôi thật sự thích em.”
Lâm Chất nhấc tay ngăn: “Các người cứ đấu khẩu với nhau đi, đừng lôi tôi vào.”
Anh ta đặt tay lên vai cô, ánh mắt sắc bén: “Lâm Chất, tôi muốn theo đuổi em. Em thấy sao?”
“Không có cửa.” Cô lắc đầu dứt khoát.
Thiệu Kỳ bật cười, chế giễu anh ta không thương tiếc.
Đèn vụt tắt, tiệc bắt đầu. Trước khi rời đi Thẩm Minh Sinh vẫn liếc lại, nói nhỏ: “Hãy nghĩ kỹ, tôi nói thật đấy.”
Lâm Chất làm ngơ, chăm chú nhìn lên sân khấu.
Thiệu Kỳ cười khẩy: “Thẩm thiếu gia cũng có ngày này!”
Thẩm Minh Sinh chỉ tay, ra hiệu “cắt cổ”. Thiệu Kỳ bình thản ngồi xuống, coi như không thấy.
_____
Đến giữa buổi, người ngồi cạnh Lâm Chất ra ngoài nghe điện thoại. Thẩm Minh Sinh lập tức chen vào ngồi cạnh cô, còn cười rạng rỡ:
“Em nhìn về phía kia đi.”
Cô liếc anh: “Anh tưởng mình là ngôi sao chắc?”
“Nhìn kỹ đi.” Anh nháy mắt.
Lâm Chất quay lại nhìn, thấy Phùng Quyên Quyên ngồi cùng Lão Tôn, còn có vẻ khá thân mật.
“Thấy chưa? Chuẩn chứ?” Thẩm Minh Sinh ghé sát cười.
“Có gì lạ đâu? Tôi biết từ lâu rồi.” Cô bình thản.
“Thế em họ em mang theo một cô gái là có ý gì? Hai người họ…” Anh nhìn sắc mặt cô rồi kịp nuốt chữ cuối, “Xin lỗi, tôi lỡ lời.”
“Bớt ăn nói lung tung đi. Lần sau gặp chuyện phiền phức, chưa chắc còn may mắn có người cứu đâu.” Cô nhắc khéo.
“Được, nữ thần nói sao tôi nghe vậy, hứa sẽ giữ mồm giữ miệng!” Anh ta vỗ ngực thề.
“…”
Thiệu Kỳ xen vào: “Nịnh bợ hăng thế? Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi ~”
“Nhóc con, biết gì mà nói!”
“Hừ, cứ chờ xem!”
_____
Lâm Chất ra nhà vệ sinh, Thiệu Kỳ đi cùng.
“Cái tên Thẩm Minh Sinh dai như đỉa, cô quen anh ta từ khi nào thế?”
“Giúp một chuyện nhỏ thôi.” Cô đáp gọn.
“Cháu ghét anh ta lắm à?” Lâm Chất nghiêng đầu hỏi.
“Ghét thì cũng ghét, nhưng chủ yếu do tiếng xấu bên ngoài thôi.”
“Anh ta cũng không đến nỗi, làm bạn bè thì được.” Cô vừa rửa tay vừa lau khô mặt.
Vừa ra ngoài, cả hai chạm mặt Phùng Quyên Quyên và Hứa Hạo
“Ô, quả nhiên oan gia ngõ hẹp.” Thiệu Kỳ cười khẩy.
Phùng Quyên Quyên bỗng tự tin khác thường, mỉm cười với Thiệu Kỳ rồi quay sang Lâm Chất: “Lâu rồi không gặp… à không, giờ phải gọi là chị dâu mới đúng chứ?”
Thiệu Kỳ cau mày: “Cô uống lộn thuốc à? Nói năng có logic tí được không?”
“Ơ? Vậy là cô chưa biết sao?” Phùng Quyên Quyên giả vờ ngạc nhiên, “Cô ta đang sống cùng anh cả nhà cô đấy. Cả nhà họ Nhiếp đều biết, bà nội còn tức đến ngất đi kìa.”
Hứa Hạo đứng cạnh, nhìn Lâm Chất chằm chằm như muốn xuyên thấu.
Thiệu Kỳ quả thực bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, định lên tiếng thì Lâm Chất kéo tay ra hiệu im lặng.
Cô bước lên, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi và Nhiếp Chính Quân đều độc thân, yêu nhau là chuyện bình thường. Nhưng Quyên Quyên à, làm người thứ ba chen vào gia đình người khác chẳng thấy mệt mỏi sao? À quên, chắc còn khổ hơn cả vợ anh ta nhỉ.”
Sắc mặt Phùng Quyên Quyên thoáng cứng lại.
Hứa Hạo chen vào: “Cô ta ngây thơ thật đấy, nhưng còn hơn cô dây dưa với chính anh trai của mình. Đúng là loạn luân. So với Quyên Quyên tôi thấy cô mới thật sự đáng khinh.”
Bốp!
Một cái tát giòn vang. Thiệu Kỳ giáng xuống mặt Hứa Hạo rồi lạnh lùng nói: “Người nhà chúng tôi tự giải quyết, cô là cái thá gì mà chen vào? Thần kinh à?”
Hứa Hạo bàng hoàng, nhưng lập tức lao lên định đánh trả.
“Cô thử động vào xem.” Lâm Chất lạnh giọng.
Hứa Hạo khựng lại. Lúc này bảo vệ khách sạn đã chạy đến.
“Tiểu thư Nhiếp, cô cần chúng tôi giúp không?” Họ nhận ra Thiệu Kỳ.
“Không cần, cảm ơn.” Thiệu Kỳ đáp.
Khi cả hai vừa rời đi, Lâm Chất chợt nhớ ra, quay lại nói: “Hai vị tiểu thư này có vấn đề thần kinh, phiền các anh để ý giùm, tránh ảnh hưởng khách khác.”
Bảo vệ lập tức nghi ngờ: “Xin cho xem thiệp mời của hai vị.”
Phùng Quyên Quyên và Hứa Hạo sượng mặt, tức giận trong khi Lâm Chất và Thiệu Kỳ đã đi xa.
“Khách sạn này…” Lâm Chất cười.
Thiệu Kỳ búng tay: “Đúng, của tập đoàn Hằng Hưng. Cháu là khách quen ở đây.”
Lâm Chất phì cười. Hai người kia đúng là tự chuốc họa.
Sau đó Thiệu Kỳ kéo cô vào một góc, định nói gì đó nhưng còn lưỡng lự.
“Chuyện cô và anh cả là thật, cô ta không nói bậy đâu.” Lâm Chất chủ động thừa nhận.
“Chuyện này…” Thiệu Kỳ cắn môi, không biết nên phản ứng thế nào.
“Dù cháu nghĩ gì thì ũng xin đừng nói ra ngoài.” Lâm Chất mỉm cười, nhưng trong nụ cười phảng phất sự chua xót lẫn bao dung.
Thiệu Kỳ gật đầu. Trong lòng cô ấy sóng lớn đã cuộn trào.
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Story
Chương 59
10.0/10 từ 21 lượt.