Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Chương 38
101@-
Trình Tiềm đăng một bài tuyên bố trên Weibo, bác bỏ tin đồn Dịch Tư Linh là bạn gái anh, đồng thời giải thích rằng cô gái bị chụp ảnh cùng anh tại buổi hòa nhạc chỉ là bạn thân, giữa hai người không tồn tại quan hệ yêu đương.
Chỉ là lần xuất hiện này của anh lại thu hút không ít bình luận từ cư dân mạng. Hồ sơ cá nhân cùng ảnh chụp của anh nhanh chóng bị những “thám tử mạng” tìm ra, hiện giờ có một đám người đang chen nhau gọi “chồng ơi” bên dưới bài viết, khung cảnh phải nói là vô cùng náo nhiệt.
Nhưng cũng có một bộ phận phụ nữ lý trí lên tiếng rằng kiểu đàn ông vừa chia tay minh tinh, ngay sau đó lại có tri kỷ bên cạnh như thế này rõ ràng là không đáng để gửi gắm cả đời, khuyên mọi người nên tỉnh táo hơn.
Trình Tiềm chẳng buồn quan tâm đến cuộc tranh cãi nảy lửa dưới bài viết. Công ty mới của anh vừa được thành lập, đang trong giai đoạn phát triển sôi nổi vậy nên anh không có thời gian làm “chồng” của ai, mà cũng chẳng hứng thú.
Còn Lâm Chất, cô đã nhờ thư ký Trần giúp cô theo dõi khi nào Nhiếp Chính Quân rảnh để cô có thể gọi điện giải thích. Nhưng kỳ lạ là đã hai ngày trôi qua vẫn không có chút tin tức nào.
Ngược lại, lại là Dịch Thành gọi điện hẹn cô đến gặp ở nhà ông Từ.
Hiện MOON và AG đang tranh giành thị phần bánh ngọt BP. Về thực lực, AG rõ ràng chiếm ưu thế, nhưng MOON lại luôn có thể nắm được đề án phía bên họ từ rất sớm, điều này quả thực khiến người ta đau đầu.
Lâm Chất và Dịch Thành ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn ăn. Nhìn kỹ sẽ thấy đường nét của hai người có vài phần giống nhau.
Ông Từ pha trà xong bưng lên, rồi tự mình chui vào thư phòng, chẳng buồn dính vào chuyện giữa hai chú cháu họ.
“Lần này cảm ơn em nhiều.” Anh khẽ cong khóe môi, mở lời nói.
Lâm Chất nhẹ nhàng đáp: “Đó là việc nên làm.”
“Tôi định dẫn em về Tô Châu một chuyến, em thấy sao?” Anh dùng hai ngón tay v**t v* chiếc chén sứ men lam, nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chú nhìn biểu cảm của cô.
“Anh còn mặt mũi về sao? Tôi thì không còn mặt mũi nào nữa.” Cô cười khẽ, trong giọng nói mang theo nỗi buồn xót xa.
Dịch Thành nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Được rồi, chuyện này tạm gác lại. Đổi câu hỏi khá, em định cứ tiếp tục ở lại nhà họ Nhiếp như thế sao?”
Ngón tay Lâm Chất khẽ giật, cô nhìn thẳng vào anh, đáp: “Đây chẳng phải là việc anh nhờ tôi làm sao? Nếu tôi rời khỏi nhà họ Nhiếp, anh nghĩ mấy thông tin tình báo thương mại đó còn từ đâu ra nữa?”
Nước trà nóng rát trôi qua cổ họng, anh đưa tay xoa cổ, nói: “Tôi không có con, sau này tất cả đều là của em thôi. Em có thể tạm thời bớt thù địch với tôi được không?”
“Xin lỗi, tôi không thích đám tiền của anh.”
Dịch Thành cười khổ: “Chúng ta là người thân duy nhất của nhau, em định cứ mãi đối đầu với tôi như vậy sao?”
Bờ vai Lâm Chất giãn ra đôi chút, cô cúi đầu nhìn làn khói mờ bốc lên từ chén trà: “Nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng. Anh là người thân ruột thịt của tôi, nhưng nhà họ Nhiếp có ơn nuôi dưỡng tôi.”
“Còn có mối thù giết cha sâu như biển.”
Lâm Chất ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Cha tôi là tự sát hay bị hại đến nay vẫn chưa có kết luận rõ ràng. Tốt nhất anh cũng nên thu lại địch ý của mình đi!”
“Được thôi!” Anh giơ tay lên, “Vậy thì chúng ta chơi công bằng.”
Lông mày cô khẽ nhướng, ra hiệu anh nói tiếp.
“Tôi sẽ không động đến nhà họ Nhiếp, mọi chuyện trước kia xóa sạch.”
“Điều kiện là gì?”
“Em theo tôi về Mỹ, từ nay về sau không gặp lại bất kỳ ai trong nhà họ Nhiếp nữa.”
Lâm Chất bật cười lạnh: “Anh đã bắt tôi làm chuyện như vậy rồi, anh nghĩ tôi còn có mặt mũi nào để gặp lại họ sao?”
“Không phải là có thể hay không mà là em có muốn hay không, đó mới là mấu chốt.” Một câu nói trúng tim đen, anh vạch trần điểm yếu của cô.
Lâm Chất khựng lại một lúc, rồi nói: “Anh chắc chắn sẽ dừng tay? Tôi không tin.”
“Hãy tin tôi, chúng ta cùng về Mỹ sống một cuộc sống thoải mái, an nhàn. Nếu không tin tôi, vậy thì tôi sẽ dốc toàn bộ tài sản liều một trận sống chết với nhà họ Nhiếp. Đơn giản vậy thôi.” Anh ngả người ra sau, động tác thong dong nhưng vẫn toát ra vẻ phong nhã.
Từ anh ta Lâm Chất dường như thấy được bóng dáng cha mình, nho nhã lịch thiệp, phong độ ngời ngời, là dáng vẻ của một công tử con nhà danh giá.
Chỉ là thế sự vô thường, người phụ nữ ông yêu nhất lại yêu một người đàn ông khác...
Không gặp lại nhà họ Nhiếp nữa sao? Nói thật, nếu để họ biết người phản bội giữa chừng lại chính là cô, có lẽ cả đời họ cũng không muốn gặp lại cô nữa. Nhưng nếu rời đi trước khi mọi chuyện bại lộ, thì có lẽ trong lòng họ chỉ còn vương vấn và nhung nhớ, không có hận thù.
Thế nhưng, không gặp lại nữa ư? Lâm Chất lắc đầu, cô không làm được.
“Vậy thì, Tiểu Giao, sau này vẫn phải nhờ em tiếp tục cố gắng rồi.” Dịch Thành mỉm cười, như thể đã sớm đoán được lựa chọn của cô.
Lâm Chất cúi đầu né tránh ánh mắt anh ta. Cô sẽ để thực tế thay cô tặng cho vị tiên sinh ngạo mạn này một cái tát nảy lửa.
Rời khỏi nhà ông Từ, Lâm Chất chủ động lái xe về biệt thự. Cô có cả một đống lời muốn giải thích, không thể đợi thêm được nữa.
Hành Hành đang làm bài tập trong phòng khách, vừa thấy cô, Lâm Chất liền biết Nhiếp Chính Quân vẫn chưa về.
“Cô út, hôm nay cô tan làm sớm thế ạ?” Hành Hành ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Ừ, ba cháu đâu?” Cô đi tới, không nhịn được hỏi.
“Con biết theo dõi hành tung của ba hồi nào? Cô hỏi nhầm người rồi đó!” Nó phẩy tay, cúi đầu tiếp tục vật lộn với đề toán.
Lâm Chất ngồi bên cạnh nó, tựa vào sofa, trầm ngâm xuất thần.
“Cô út, lần trước cô nói với ba về ‘chạm đáy bật lên’ là có ý gì vậy?” Nó bỗng quay lại hỏi.
“Ờ... là khi đã rơi xuống tận cùng rồi thì nhất định sẽ bật lên, vươn tới một độ cao chưa từng có.” Lâm Chất hoàn hồn, máy móc giải thích.
Hành Hành từ dưới đất bò lên ngồi cạnh cô, vỗ nhẹ vai cô, nói: “Cho nên, đừng ủ rũ nữa. Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.”
Lâm Chất sững sờ, ngẩn người nhìn gương mặt tuấn tú anh tuấn của cậu bé.
Cậu kéo cô vào lòng, ra vẻ vỗ vỗ lưng cô, nói: “Dù công việc không suôn sẻ hay cuộc sống gặp khó khăn thì cũng đừng sợ nha, cô còn có con mà.”
Một giọt nước mắt rơi xuống vai cậu, hình như cậu nghe thấy tiếng động.
“Cô út...” Lúc này cậu thực sự lo lắng, vừa rồi rõ ràng chỉ là mượn cớ để pha trò mà thôi.
“Hành Hành, nếu một ngày con không còn thấy cô nữa, con có nhớ cô không?” Cô ôm cậu, vừa khóc vừa cười hỏi nhỏ.
“Cô định đi đâu?” Cậu lập tức kéo cô ra, cau mày lo lắng nhìn cô.
“Nếu như cô lại phải quay về Mỹ thì sao?” Cô lau nước mắt, cảm thấy trước mặt trẻ con mà khóc thì thật không có phong thái gì cả.
“Sao lại về? Cô chẳng phải đã học xong rồi sao? Chẳng lẽ định học tiếp tiến sĩ?” Cậu gần như bật khỏi ghế sofa, phản ứng dữ dội.
“Cứ coi như cô muốn quay lại học tiến sĩ đi, được không?”
“Không được! Không được! Không được!” Cậu đứng trên sofa, từ trên cao nhìn xuống cô, “Cô đã từng bỏ rơi con một lần rồi, không thể cứ thế mà chơi trò này lần nữa được!”
Lâm Chất vừa buồn cười vừa bất lực, “Cô không hề bỏ rơi con, cô đi học mà.”
Cậu phịch một cái ngồi xuống, kéo cô ôm vào lồng ngực gầy gò của mình, giọng u uất, “Trong nước cũng có trường đại học tốt mà, cô ở lại đây học đi, đừng đi nữa…”
Cô giơ tay ôm lại cậu, nước mắt cứ thế không kiềm được mà tuôn trào.
Không ngờ vừa mở cửa ra lại thấy cảnh tượng như thế, Nhiếp Chính Quân đứng ở xa phân vân không biết nên tiến thêm vài bước hay là lặng lẽ rút lui.
“Ba ơi…” Hành Hành quay mặt về phía đó, lập tức thấy Nhiếp Chính Quân, liền tố cáo ngay: “Cô út nói sẽ bỏ con quay về Mỹ, ba giúp con đi!”
Lâm Chất đẩy cậu ra: “Cô không nói thế, đừng nói linh tinh…”
“Cô đúng là nói như vậy mà!” Cậu tức giận chỉ trích cô, “Không có trách nhiệm, không có gánh vác, như thế sẽ làm tổn thương tâm hồn con đấy!”
Lâm Chất cứng họng, nhất thời không biết biện minh sao, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh đen như than của Nhiếp Chính Quân thì càng nghẹn lời.
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, không hề để ý đến lời kêu cứu của con trai: “Cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi, đừng ngăn cản.”
Hành Hành hoảng hốt nhìn qua nhìn lại hai người.
Tim Lâm Chất như bị ngâm trong nước lạnh, từng đợt từng đợt giá buốt trào lên, lại giống như ngôi nhà tranh dột nát, gió lùa tứ phía, tiêu điều và bất lực.
Nhiếp Chính Quân nặng nề bước lên lầu, mỗi bước đi như giẫm lên tim cô.
Tiếng đóng cửa thư phòng vang lên, cô cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình. Những đường vân tay rối rắm phức tạp, thầy bói từng nói đây là tướng số lận đận, phải hóa giải thì mới thuận lợi. Giờ cô hối hận rồi, lúc đó dù có bị ông ta lừa một trăm tệ thì cô cũng nên để ông ấy vẽ cho một lá bùa, biết đâu còn có chút an ủi tinh thần.
Bữa tối trôi qua trong yên lặng, ngay cả Hành Hành người luôn yêu quý cô cũng tức đến mức chỉ ăn một bát cơm rồi lên lầu. Chỉ còn lại cô ngồi trên cầu thang, không biết nên đi lên hay xuống.
“Tiểu thư, cô gặp khó khăn gì sao?” Quản gia Lâm hỏi cô.
Lâm Chất ngẩng đầu, viền mắt đỏ hoe, “Vâng, cháu chọc giận anh cả rồi, không biết phải làm sao nữa…”
Quản gia Lâm mỉm cười, nói: “Đại thiếu gia sẽ không giận cô đâu.”
“Giận rồi, còn giận rất dữ nữa là khác.” Cô mím môi nói.
“Đại thiếu gia chưa ăn tối, không biết có đói không nữa.” Quản gia Lâm liếc nhìn lên thư phòng rồi chắp tay sau lưng rời đi.
Nhận được lời gợi ý, cô vào bếp bưng một bát cháo nóng, đứng trước cửa thư phòng hít sâu vài hơi rồi mới gõ cửa.
“Mời vào.”
Nghe thấy tiếng, cô đẩy cửa bước vào, anh quay lưng đứng trước cửa sổ sát đất, cả thân hình tỏa ra khí thế áp lực khó tả.
Trong phòng không có gì bất thường, chỉ có một chiếc ghế gỗ đào vỡ tan nằm lặng lẽ trên mặt đất.
Cô cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt, hít thở khó khăn.
Hồi lâu không thấy động tĩnh gì, anh quay đầu lại, lúc này mới nhìn rõ là cô.
“Ra ngoài.” Thấy cô cứ ngây ngẩn nhìn chiếc ghế vỡ, anh lạnh giọng đuổi người.
Lâm Chất dời mắt sang anh, nhẹ giọng nói: “Anh có giận thì cứ trút lên em đi, kìm nén lâu sẽ hại sức khỏe…”
Anh quay lại ngồi sau bàn làm việc, lật một trang tài liệu, thản nhiên nói: “Em gánh không nổi.”
Lâm Chất tiến lên vài bước, đặt bát cháo lên bàn, nói: “Em nói xong sẽ đi, anh đừng giận nữa.”
Thấy anh cúi đầu im lặng, không có bất cứ phản ứng nào, cô đành tự nói một mình:
“Thứ nhất, Trình Tiềm với em chỉ là bạn, điểm duy nhất đặc biệt là anh ấy từng là bạn trai cũ của em, nhưng đó là chuyện của hai năm trước rồi. Thứ hai, vì không biết tình cảm của anh nên em đã phán đoán sai, em xin lỗi. Thứ ba, em yêu anh. Từ khi em trưởng thành, người em yêu chỉ có mình anh. Em nói xong rồi, em đi đây.”
Cô cắn răng, xoay người rời đi.
“Đứng lại.”
Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, mặt cô đỏ bừng.
“Thứ nhất, anh thừa nhận mình ghen vì có quá nhiều người đàn ông dòm ngó em, mà anh lại không chắc mình có thể chiếm trọn trái tim em. Thứ hai, từ lúc yêu em anh không hề thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Dù phải tự giải quyết cảm thấy rất mất mặt, nhưng anh thật sự không thể đụng vào người nào khác ngoài em car. Thứ ba, anh biết em yêu anh, nhưng em có biết anh cũng yêu em không?”
Bắt chước giọng điệu của cô, anh đứng dậy, tay đút túi, trông có vẻ bình thản nhưng toàn thân lại căng cứng.
Lâm Chất quay người lại, nước mắt lưng tròng.
“Lại đây.” Anh dang tay.
Vừa mắng bản thân không có cốt khí, vừa cảm động không chịu nổi, rồi cô như con bướm lao vào vòng tay anh.
“Cô gái ngốc, anh nhớ em lắm.”
Lâm Chất nức nở thành tiếng, nói không ra hơi, “Nhưng em vẫn ở đây mà…”
“Anh nói với em của những ngày không ở bên cạnh anh, đừng để bụng.” Anh cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Lâm Chất òa khóc, giống như đứa trẻ đi lạc trong ngõ nhỏ, sau khi vòng vèo một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy mẹ đang đứng chờ ở cửa, vừa tủi thân vừa ngọt ngào.
“Sẽ có một ngày, em sẽ là vợ anh...” Một lời thở than, dư âm kéo dài.
Lâm Chất vì khóc quá dữ mà bỏ lỡ nửa câu sau. Nhưng dù vậy, cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Tình yêu đẹp nhất, chẳng phải chính là trong suốt quãng thời gian dài anh yêu em, em cũng âm thầm yêu anh. Dù cả hai cẩn thận che giấu, thì thời gian nó cũng như một kẻ trộm tài tình nhất vậy, cũng đã lặng lẽ giúp ta giấu bao cảm xúc ấy sâu tận đáy tim.
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Trình Tiềm đăng một bài tuyên bố trên Weibo, bác bỏ tin đồn Dịch Tư Linh là bạn gái anh, đồng thời giải thích rằng cô gái bị chụp ảnh cùng anh tại buổi hòa nhạc chỉ là bạn thân, giữa hai người không tồn tại quan hệ yêu đương.
Chỉ là lần xuất hiện này của anh lại thu hút không ít bình luận từ cư dân mạng. Hồ sơ cá nhân cùng ảnh chụp của anh nhanh chóng bị những “thám tử mạng” tìm ra, hiện giờ có một đám người đang chen nhau gọi “chồng ơi” bên dưới bài viết, khung cảnh phải nói là vô cùng náo nhiệt.
Nhưng cũng có một bộ phận phụ nữ lý trí lên tiếng rằng kiểu đàn ông vừa chia tay minh tinh, ngay sau đó lại có tri kỷ bên cạnh như thế này rõ ràng là không đáng để gửi gắm cả đời, khuyên mọi người nên tỉnh táo hơn.
Trình Tiềm chẳng buồn quan tâm đến cuộc tranh cãi nảy lửa dưới bài viết. Công ty mới của anh vừa được thành lập, đang trong giai đoạn phát triển sôi nổi vậy nên anh không có thời gian làm “chồng” của ai, mà cũng chẳng hứng thú.
Còn Lâm Chất, cô đã nhờ thư ký Trần giúp cô theo dõi khi nào Nhiếp Chính Quân rảnh để cô có thể gọi điện giải thích. Nhưng kỳ lạ là đã hai ngày trôi qua vẫn không có chút tin tức nào.
Ngược lại, lại là Dịch Thành gọi điện hẹn cô đến gặp ở nhà ông Từ.
Hiện MOON và AG đang tranh giành thị phần bánh ngọt BP. Về thực lực, AG rõ ràng chiếm ưu thế, nhưng MOON lại luôn có thể nắm được đề án phía bên họ từ rất sớm, điều này quả thực khiến người ta đau đầu.
Lâm Chất và Dịch Thành ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn ăn. Nhìn kỹ sẽ thấy đường nét của hai người có vài phần giống nhau.
Ông Từ pha trà xong bưng lên, rồi tự mình chui vào thư phòng, chẳng buồn dính vào chuyện giữa hai chú cháu họ.
“Lần này cảm ơn em nhiều.” Anh khẽ cong khóe môi, mở lời nói.
Lâm Chất nhẹ nhàng đáp: “Đó là việc nên làm.”
“Tôi định dẫn em về Tô Châu một chuyến, em thấy sao?” Anh dùng hai ngón tay v**t v* chiếc chén sứ men lam, nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chú nhìn biểu cảm của cô.
“Anh còn mặt mũi về sao? Tôi thì không còn mặt mũi nào nữa.” Cô cười khẽ, trong giọng nói mang theo nỗi buồn xót xa.
Dịch Thành nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Được rồi, chuyện này tạm gác lại. Đổi câu hỏi khá, em định cứ tiếp tục ở lại nhà họ Nhiếp như thế sao?”
Ngón tay Lâm Chất khẽ giật, cô nhìn thẳng vào anh, đáp: “Đây chẳng phải là việc anh nhờ tôi làm sao? Nếu tôi rời khỏi nhà họ Nhiếp, anh nghĩ mấy thông tin tình báo thương mại đó còn từ đâu ra nữa?”
Nước trà nóng rát trôi qua cổ họng, anh đưa tay xoa cổ, nói: “Tôi không có con, sau này tất cả đều là của em thôi. Em có thể tạm thời bớt thù địch với tôi được không?”
“Xin lỗi, tôi không thích đám tiền của anh.”
Dịch Thành cười khổ: “Chúng ta là người thân duy nhất của nhau, em định cứ mãi đối đầu với tôi như vậy sao?”
Bờ vai Lâm Chất giãn ra đôi chút, cô cúi đầu nhìn làn khói mờ bốc lên từ chén trà: “Nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng. Anh là người thân ruột thịt của tôi, nhưng nhà họ Nhiếp có ơn nuôi dưỡng tôi.”
“Còn có mối thù giết cha sâu như biển.”
Lâm Chất ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Cha tôi là tự sát hay bị hại đến nay vẫn chưa có kết luận rõ ràng. Tốt nhất anh cũng nên thu lại địch ý của mình đi!”
“Được thôi!” Anh giơ tay lên, “Vậy thì chúng ta chơi công bằng.”
Lông mày cô khẽ nhướng, ra hiệu anh nói tiếp.
“Tôi sẽ không động đến nhà họ Nhiếp, mọi chuyện trước kia xóa sạch.”
“Điều kiện là gì?”
“Em theo tôi về Mỹ, từ nay về sau không gặp lại bất kỳ ai trong nhà họ Nhiếp nữa.”
Lâm Chất bật cười lạnh: “Anh đã bắt tôi làm chuyện như vậy rồi, anh nghĩ tôi còn có mặt mũi nào để gặp lại họ sao?”
“Không phải là có thể hay không mà là em có muốn hay không, đó mới là mấu chốt.” Một câu nói trúng tim đen, anh vạch trần điểm yếu của cô.
Lâm Chất khựng lại một lúc, rồi nói: “Anh chắc chắn sẽ dừng tay? Tôi không tin.”
“Hãy tin tôi, chúng ta cùng về Mỹ sống một cuộc sống thoải mái, an nhàn. Nếu không tin tôi, vậy thì tôi sẽ dốc toàn bộ tài sản liều một trận sống chết với nhà họ Nhiếp. Đơn giản vậy thôi.” Anh ngả người ra sau, động tác thong dong nhưng vẫn toát ra vẻ phong nhã.
Từ anh ta Lâm Chất dường như thấy được bóng dáng cha mình, nho nhã lịch thiệp, phong độ ngời ngời, là dáng vẻ của một công tử con nhà danh giá.
Chỉ là thế sự vô thường, người phụ nữ ông yêu nhất lại yêu một người đàn ông khác...
Không gặp lại nhà họ Nhiếp nữa sao? Nói thật, nếu để họ biết người phản bội giữa chừng lại chính là cô, có lẽ cả đời họ cũng không muốn gặp lại cô nữa. Nhưng nếu rời đi trước khi mọi chuyện bại lộ, thì có lẽ trong lòng họ chỉ còn vương vấn và nhung nhớ, không có hận thù.
Thế nhưng, không gặp lại nữa ư? Lâm Chất lắc đầu, cô không làm được.
“Vậy thì, Tiểu Giao, sau này vẫn phải nhờ em tiếp tục cố gắng rồi.” Dịch Thành mỉm cười, như thể đã sớm đoán được lựa chọn của cô.
Lâm Chất cúi đầu né tránh ánh mắt anh ta. Cô sẽ để thực tế thay cô tặng cho vị tiên sinh ngạo mạn này một cái tát nảy lửa.
Rời khỏi nhà ông Từ, Lâm Chất chủ động lái xe về biệt thự. Cô có cả một đống lời muốn giải thích, không thể đợi thêm được nữa.
Hành Hành đang làm bài tập trong phòng khách, vừa thấy cô, Lâm Chất liền biết Nhiếp Chính Quân vẫn chưa về.
“Cô út, hôm nay cô tan làm sớm thế ạ?” Hành Hành ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Ừ, ba cháu đâu?” Cô đi tới, không nhịn được hỏi.
“Con biết theo dõi hành tung của ba hồi nào? Cô hỏi nhầm người rồi đó!” Nó phẩy tay, cúi đầu tiếp tục vật lộn với đề toán.
Lâm Chất ngồi bên cạnh nó, tựa vào sofa, trầm ngâm xuất thần.
“Cô út, lần trước cô nói với ba về ‘chạm đáy bật lên’ là có ý gì vậy?” Nó bỗng quay lại hỏi.
“Ờ... là khi đã rơi xuống tận cùng rồi thì nhất định sẽ bật lên, vươn tới một độ cao chưa từng có.” Lâm Chất hoàn hồn, máy móc giải thích.
Hành Hành từ dưới đất bò lên ngồi cạnh cô, vỗ nhẹ vai cô, nói: “Cho nên, đừng ủ rũ nữa. Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.”
Lâm Chất sững sờ, ngẩn người nhìn gương mặt tuấn tú anh tuấn của cậu bé.
Cậu kéo cô vào lòng, ra vẻ vỗ vỗ lưng cô, nói: “Dù công việc không suôn sẻ hay cuộc sống gặp khó khăn thì cũng đừng sợ nha, cô còn có con mà.”
Một giọt nước mắt rơi xuống vai cậu, hình như cậu nghe thấy tiếng động.
“Cô út...” Lúc này cậu thực sự lo lắng, vừa rồi rõ ràng chỉ là mượn cớ để pha trò mà thôi.
“Hành Hành, nếu một ngày con không còn thấy cô nữa, con có nhớ cô không?” Cô ôm cậu, vừa khóc vừa cười hỏi nhỏ.
“Cô định đi đâu?” Cậu lập tức kéo cô ra, cau mày lo lắng nhìn cô.
“Nếu như cô lại phải quay về Mỹ thì sao?” Cô lau nước mắt, cảm thấy trước mặt trẻ con mà khóc thì thật không có phong thái gì cả.
“Sao lại về? Cô chẳng phải đã học xong rồi sao? Chẳng lẽ định học tiếp tiến sĩ?” Cậu gần như bật khỏi ghế sofa, phản ứng dữ dội.
“Cứ coi như cô muốn quay lại học tiến sĩ đi, được không?”
“Không được! Không được! Không được!” Cậu đứng trên sofa, từ trên cao nhìn xuống cô, “Cô đã từng bỏ rơi con một lần rồi, không thể cứ thế mà chơi trò này lần nữa được!”
Lâm Chất vừa buồn cười vừa bất lực, “Cô không hề bỏ rơi con, cô đi học mà.”
Cậu phịch một cái ngồi xuống, kéo cô ôm vào lồng ngực gầy gò của mình, giọng u uất, “Trong nước cũng có trường đại học tốt mà, cô ở lại đây học đi, đừng đi nữa…”
Cô giơ tay ôm lại cậu, nước mắt cứ thế không kiềm được mà tuôn trào.
Không ngờ vừa mở cửa ra lại thấy cảnh tượng như thế, Nhiếp Chính Quân đứng ở xa phân vân không biết nên tiến thêm vài bước hay là lặng lẽ rút lui.
“Ba ơi…” Hành Hành quay mặt về phía đó, lập tức thấy Nhiếp Chính Quân, liền tố cáo ngay: “Cô út nói sẽ bỏ con quay về Mỹ, ba giúp con đi!”
Lâm Chất đẩy cậu ra: “Cô không nói thế, đừng nói linh tinh…”
“Cô đúng là nói như vậy mà!” Cậu tức giận chỉ trích cô, “Không có trách nhiệm, không có gánh vác, như thế sẽ làm tổn thương tâm hồn con đấy!”
Lâm Chất cứng họng, nhất thời không biết biện minh sao, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh đen như than của Nhiếp Chính Quân thì càng nghẹn lời.
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, không hề để ý đến lời kêu cứu của con trai: “Cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi, đừng ngăn cản.”
Hành Hành hoảng hốt nhìn qua nhìn lại hai người.
Tim Lâm Chất như bị ngâm trong nước lạnh, từng đợt từng đợt giá buốt trào lên, lại giống như ngôi nhà tranh dột nát, gió lùa tứ phía, tiêu điều và bất lực.
Nhiếp Chính Quân nặng nề bước lên lầu, mỗi bước đi như giẫm lên tim cô.
Tiếng đóng cửa thư phòng vang lên, cô cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình. Những đường vân tay rối rắm phức tạp, thầy bói từng nói đây là tướng số lận đận, phải hóa giải thì mới thuận lợi. Giờ cô hối hận rồi, lúc đó dù có bị ông ta lừa một trăm tệ thì cô cũng nên để ông ấy vẽ cho một lá bùa, biết đâu còn có chút an ủi tinh thần.
Bữa tối trôi qua trong yên lặng, ngay cả Hành Hành người luôn yêu quý cô cũng tức đến mức chỉ ăn một bát cơm rồi lên lầu. Chỉ còn lại cô ngồi trên cầu thang, không biết nên đi lên hay xuống.
“Tiểu thư, cô gặp khó khăn gì sao?” Quản gia Lâm hỏi cô.
Lâm Chất ngẩng đầu, viền mắt đỏ hoe, “Vâng, cháu chọc giận anh cả rồi, không biết phải làm sao nữa…”
Quản gia Lâm mỉm cười, nói: “Đại thiếu gia sẽ không giận cô đâu.”
“Giận rồi, còn giận rất dữ nữa là khác.” Cô mím môi nói.
“Đại thiếu gia chưa ăn tối, không biết có đói không nữa.” Quản gia Lâm liếc nhìn lên thư phòng rồi chắp tay sau lưng rời đi.
Nhận được lời gợi ý, cô vào bếp bưng một bát cháo nóng, đứng trước cửa thư phòng hít sâu vài hơi rồi mới gõ cửa.
“Mời vào.”
Nghe thấy tiếng, cô đẩy cửa bước vào, anh quay lưng đứng trước cửa sổ sát đất, cả thân hình tỏa ra khí thế áp lực khó tả.
Trong phòng không có gì bất thường, chỉ có một chiếc ghế gỗ đào vỡ tan nằm lặng lẽ trên mặt đất.
Cô cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt, hít thở khó khăn.
Hồi lâu không thấy động tĩnh gì, anh quay đầu lại, lúc này mới nhìn rõ là cô.
“Ra ngoài.” Thấy cô cứ ngây ngẩn nhìn chiếc ghế vỡ, anh lạnh giọng đuổi người.
Lâm Chất dời mắt sang anh, nhẹ giọng nói: “Anh có giận thì cứ trút lên em đi, kìm nén lâu sẽ hại sức khỏe…”
Anh quay lại ngồi sau bàn làm việc, lật một trang tài liệu, thản nhiên nói: “Em gánh không nổi.”
Lâm Chất tiến lên vài bước, đặt bát cháo lên bàn, nói: “Em nói xong sẽ đi, anh đừng giận nữa.”
Thấy anh cúi đầu im lặng, không có bất cứ phản ứng nào, cô đành tự nói một mình:
“Thứ nhất, Trình Tiềm với em chỉ là bạn, điểm duy nhất đặc biệt là anh ấy từng là bạn trai cũ của em, nhưng đó là chuyện của hai năm trước rồi. Thứ hai, vì không biết tình cảm của anh nên em đã phán đoán sai, em xin lỗi. Thứ ba, em yêu anh. Từ khi em trưởng thành, người em yêu chỉ có mình anh. Em nói xong rồi, em đi đây.”
Cô cắn răng, xoay người rời đi.
“Đứng lại.”
Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, mặt cô đỏ bừng.
“Thứ nhất, anh thừa nhận mình ghen vì có quá nhiều người đàn ông dòm ngó em, mà anh lại không chắc mình có thể chiếm trọn trái tim em. Thứ hai, từ lúc yêu em anh không hề thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Dù phải tự giải quyết cảm thấy rất mất mặt, nhưng anh thật sự không thể đụng vào người nào khác ngoài em car. Thứ ba, anh biết em yêu anh, nhưng em có biết anh cũng yêu em không?”
Bắt chước giọng điệu của cô, anh đứng dậy, tay đút túi, trông có vẻ bình thản nhưng toàn thân lại căng cứng.
Lâm Chất quay người lại, nước mắt lưng tròng.
“Lại đây.” Anh dang tay.
Vừa mắng bản thân không có cốt khí, vừa cảm động không chịu nổi, rồi cô như con bướm lao vào vòng tay anh.
“Cô gái ngốc, anh nhớ em lắm.”
Lâm Chất nức nở thành tiếng, nói không ra hơi, “Nhưng em vẫn ở đây mà…”
“Anh nói với em của những ngày không ở bên cạnh anh, đừng để bụng.” Anh cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Lâm Chất òa khóc, giống như đứa trẻ đi lạc trong ngõ nhỏ, sau khi vòng vèo một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy mẹ đang đứng chờ ở cửa, vừa tủi thân vừa ngọt ngào.
“Sẽ có một ngày, em sẽ là vợ anh...” Một lời thở than, dư âm kéo dài.
Lâm Chất vì khóc quá dữ mà bỏ lỡ nửa câu sau. Nhưng dù vậy, cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Tình yêu đẹp nhất, chẳng phải chính là trong suốt quãng thời gian dài anh yêu em, em cũng âm thầm yêu anh. Dù cả hai cẩn thận che giấu, thì thời gian nó cũng như một kẻ trộm tài tình nhất vậy, cũng đã lặng lẽ giúp ta giấu bao cảm xúc ấy sâu tận đáy tim.
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Story
Chương 38
10.0/10 từ 21 lượt.