Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 32

92@-

Vài ngày sau Lâm Chất chủ động gói ghém đồ đạc trở về căn hộ của mình. Ở biệt thự quá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ có “con sói xám lớn” đến tìm vào ban đêm khiến hai chân cô thật sự mềm nhũn, không chống đỡ nổi nữa rồi.


“Ưm…”


Mỹ nhân bị đè trên ghế phụ, áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, môi đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội. Cô th* d*c từng hơi lớn, giống như một kẻ may mắn vừa được vớt lên từ đáy nước.


Nhiếp Chính Quân áp sát lấy cô, cúi xuống hôn lên xương quai xanh, để lại một dấu đỏ rồi mới hài lòng rời đi.


May mà mùa đông, phải mặc nhiều quần áo nếu không thì e là cảnh tượng này đã bị phơi bày ra trước mắt bao người rồi.


Cô kéo lại áo, trông như một tiểu nương tử vừa bị bắt nạt, ánh mắt long lanh như gợn sóng dịu dàng.


“Em… em lên trước đây…”


“Lắp bắp cái gì?” Anh chống tay lên ghế phụ, cười nói.


Lâm Chất cúi đầu cài nút áo, nhưng không hiểu sao tay lại vô lực. Anh nhìn cô cười vài phút rồi chủ động vươn tay chỉnh lại áo cho cô.


“Anh cài sai rồi.” Cô khẽ nhắc nhở.


“Cho em nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi xong thì quay lại. Nghe chưa?” Giọng anh nghiêm lại.


Lâm Chất nhìn anh một cái rồi vội thu ánh mắt lại.


“Em nhìn anh kiểu gì đấy?” Anh buông tay, cuối cùng cũng cài xong cúc áo cho cô.


Lâm Chất không ngờ ánh mắt của anh lại sắc đến thế, chỉ một cái liếc cũng bị bắt thóp. Cô ấp úng nói: “Một giọt tinh mười giọt máu, anh nên giữ gìn sức khỏe thôi, tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa…”


Nói xong, trong xe im phăng phắc. Cô ngẩng đầu nhìn lên, chân bắt đầu run rẩy, gương mặt của ma vương xuất hiện rồi. Cảnh tượng này chỉ có thể đại diện cho một điều: cô tiêu rồi.


Anh mở cửa xe bước xuốngLâm Chất nhìn theo bóng lưng anh.


“Xuống xe.” Anh mở cửa, giọng đều đều không cảm xúc.



Cô ngoan ngoãn xuống xe theo lời. Anh vòng tay ôm eo cô, nhấc bổng cô lên.


“Á…” Đầu chúc xuống đất, cô hét lên theo phản xạ sinh lý.


Nhiếp Chính Quân hất mạnh cửa xe đóng lại, bước nhanh về phía thang máy.


“Anh giận rồi à? Nếu giận thì mắng em đi, đừng như vậy mà…” Người mắc chứng sợ độ cao như cô thì độ cao này cũng đủ để hoảng loạn rồi!


Nhiếp Chính Quân dùng hành động cho cô thấy thế nào gọi là “không có thời gian phí lời với em”. “Bịch” một tiếng, cô bị ném thẳng lên giường.


Chỉ một phút sau, cô đã bị nhét tr*n tr** vào trong chăn.


“Anh đi tắm, em ngoan ngoãn ở yên đấy.” Anh vươn tay vỗ vỗ mặt cô, khóe môi hiện rõ nụ cười như đã nắm chắc phần thắng.


Lâm Chất run run môi, kéo tay anh lại: “Vừa nãy em chỉ là lo cho anh, không có ý gì khác cả.”


Nhiếp Chính Quân vén mấy sợi tóc rối ra phía sau, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Anh biết, nhưng anh lại rất thích làm em.”


Lâm Chất khổ sở cười: “Anh trẻ con vừa thôi…”


Anh nhướng mày, quay người vào phòng tắm.


“Không được mặc đồ, nếu không anh sẽ làm đến mức em không xuống nổi giường.” Giọng nói vang lên sau lưng, cô đang nắm lấy quần áo cũng khựng lại, rồi từ từ buông tay xuống.


Đàn ông trong chuyện này thật sự nhỏ mọn đến mức khó tin. Dù là đàn ông bốn mươi tuổi cũng không chịu nổi khi bị khơi gợi. Chỉ cần sơ ý một chút là chạm đến dây thần kinh mẫn cảm và mong manh nhất của bọn họ.


Mà rồi, thiệt thòi luôn là phụ nữ.


Nhiếp Chính Quân đè cô xuống, trêu chọc khiến cô như lơ lửng không thể lên cũng không thể xuống, khác hẳn với phong cách mãnh liệt trước kia, lần này anh dịu dàng thong thả.


“Thoải mái không?” Anh thì thầm bên tai.


Lâm Chất bám chặt lấy ga giường, gương mặt méo xệch: “Em sai rồi, xin lỗi…”


Nhiếp Chính Quân cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô, bật cười khe khẽ: “Em không sai, bảo bối của anh nói gì cũng đúng…”



Lâm Chất cau mày, đùi có chút co giật.


“Ưm, anh… bị chuột rút.”


Nhiếp Chính Quân khựng lại, xoa chân cho cô, dịu giọng: “Ngoan, không đau, không trêu em nữa.”


Cô quay đầu đi, dưới mái tóc xõa, khóe miệng hiện ra một nụ cười đắc ý.


Sáng hôm sau, cô hồi phục tinh thần, làm một bữa sáng thơm phức: cháo kê, xúc xích và thịt xông khói, Đông Tây kết hợp.


Cô mở cửa ra, bên trong người đàn ông đang mặc quần, cô vội quay đi, nửa gương mặt đỏ bừng.


“Lại đây, giúp anh thắt cà vạt.”


Trong ánh bình minh, người đàn ông cao lớn anh tuấn, toát lên khí chất điềm tĩnh, từ đôi mắt sắc bén có thể cảm nhận rõ sự uy nghiêm.


Lâm Chất rụt rè tiến lại, đưa tay nhận lấy cà vạt.


“Biết thắt không?” Anh ngửa cổ hỏi.


“Biết.” Lâm Chất thành thạo thao tác, đôi tay lướt nhẹ.


Nhiếp Chính Quân cúi đầu nhìn cô: “Thành thạo quá nhỉ?”


Cô thắt xong, tay đặt lên vai anh, mắt nhìn thẳng: “Em cũng từng có bạn trai, đừng coi thường em như vậy.”


Trong bữa sáng, anh vô tình đụng chân vào bàn.


Lâm Chất nghiêng đầu liếc mắt: “Ăn uống đàng hoàng cũng có thể đụng vào à?”


Anh chau mày, lấy khăn lau tay, lạnh lùng nói: “Anh no rồi.”


Một quả trứng chiên còn nguyên vẹn, Lâm Chất dùng dao cắt phần rìa cho vào đĩa mình, còn phần lòng đỏ thì chuyển sang đĩa anh.


“Anh ăn giúp em được không?” Cô giơ nĩa lên, gương mặt thanh tú trong ánh sáng mặt trời ấm áp xinh đẹp đến nao lòng, chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm.



Lâm Chất chống cằm, nghĩ ngợi: “Có chứ, lâu quá thì không nhớ, nhưng gần đây em ăn thừa nửa bát cháo, anh cũng ăn mà.”


“Thế nên giờ em cũng bị sâu răng?” Anh hừ một tiếng.


Lâm Chất đan tay vào nhau, chống cằm nhìn anh: “Em chưa từng sống chung với người đàn ông nào cả, thật đấy.”


Anh khẽ ho, đưa tay che miệng: “Anh có hỏi em cái này đâu?”


“Không, nhưng em chỉ muốn nói vậy thôi.” Cô bật cười.


Nhiếp Chính Quân lại cầm nĩa, gắp lấy phần lòng đỏ, nhìn kỹ rồi nói: “Chiên khá ổn, nhìn ngon mắt.”


Lâm Chất mỉm cười, tay chống lên bàn: “Vậy anh ăn giúp em nhé? Em thấy nó hơi sống.”


Giữa hàng lông mày anh như dịu đi, tai hơi động đậy, anh một ngụm ăn hết.


Bảo là không giận cơ mà, đồ dối trá!


Lâm Chất dịu dàng nhìn anh, trong mắt là sự tinh ranh và lanh lợi.


Hai người cùng nhau đi làm, anh đến Hằng Hưng còn cô tới AG. Tài xế đứng chờ dưới lầu, vừa thấy Lâm Chất đã mỉm cười gật đầu. Ông là người theo Nhiếp Chính Quân nhiều năm, hiếm khi tiết lộ gì ra ngoài, vậy mà đối với Lâm Chất lúc nào cũng sẵn nụ cười.


Trước mặt người ngoài Lâm Chất chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, lên xe của mình. Xe Bentley không vội xuất phát Lâm Chất nhướng mày, ấn còi rồi lái xe ra khỏi gara trước.


Nhiếp Chính Quân cúi đầu nhìn máy tính bảng, khẽ cười: “Đi thôi.”


Tài xế nhìn theo đèn đuôi của chiếc Audi, vào số, đuổi theo sau.


Hôm nay không khí trong công ty rất khác lạ, từ lúc Lâm Chất bước vào tòa nhà, ánh mắt tò mò chốc chốc lại đổ dồn về phía cô. Nhưng mỗi khi cô quay lại, những người đó đều vội tránh đi.


Buổi sáng cô đến phòng tài vụ nộp đơn, Tiểu Quách kéo cô vào phòng pha trà.


“Cậu thấy bài viết đó chưa?” Cậu nghiêm mặt hỏi.


“Bài nào cơ?” Lâm Chất ngơ ngác.



Tiểu Quách lấy điện thoại chuyển sang WeChat cho cô. Cô mở ra xem, sắc mặt càng lúc càng đen.


Người đăng bài nói có một nữ nhân viên mới vào công ty, sắc dụ cả trên lẫn dưới, dựa vào chút nhan sắc mà quyến rũ cấp trên. Thậm chí dù để lộ thông tin về dự án cạnh tranh BP với công ty N, cô ta cũng không bị xử lý. Người viết rất hiểu tâm lý đám đông, không nói rõ tên nhưng cố tình tiết lộ vài thông tin dẫn dắt người khác suy đoán. Cuối cùng, sau hơn ba trăm tầng bình luận, mọi người đều ngầm hiểu “cô nàng họ Lâm” chính là đối tượng được nhắc tới.


Cách đưa tin mập mờ như thế lại càng khiến người ta tò mò. Bài viết mỗi lúc một tăng nhiệt trong khi cô còn đang đọc.


“Cậu đắc tội với ai mà họ phải bôi nhọ cậu như thế?” Tiểu Quách tin vào nhân cách của Lâm Chất, lập tức quy kết chuyện này là một màn “vu khống”.


Lâm Chất có chút cảm động. Chỉ là cùng đi công tác một lần vậy mà Tiểu Quách lại tin tưởng cô đến vậy. So với những người làm cùng văn phòng ngày ngày nhìn mặt nhau mà lại buông lời xấu, thật quá cao thượng.


“Cảm ơn cậu, mình sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này.” Cô chân thành nói.


“Nhưng giờ chuyện lan rộng rồi, cậu định xử lý thế nào?” Tiểu Quách cau mày.


Lâm Chất cầm lại tài liệu, ngẩng đầu: “Người trong sạch không sợ bị vu oan, hơn nữa mình tin năng lực làm việc mới là cách phản đòn tốt nhất.”


“Cậu ngây thơ quá.” Tiểu Quách thở dài.


Lâm Chất mỉm cười: “Cảm ơn lời khen, mình đang cố gắng giữ sự ngây thơ này.”


Nhưng lần này cô thật sự đã xem nhẹ vấn đề, vì bài đăng đó đã bị thư ký Trần đưa lên bàn Nhiếp Chính Quân. Vậy nên đến trưa bộ phận kỹ thuật âm thầm xóa đi bài viết đang hot kia.


Thế nhưng ngọn lửa bàn tán không vì thế mà dập tắt. Việc bài đăng đột ngột biến mất càng chứng minh “cô gái họ Lâm” có người chống lưng, khiến lời đồn thổi ngầm càng thêm sôi nổi.


Nhiếp Chính Khôn thấy đau đầu, gọi điện cho anh trai rồi lại gọi cho em gái, giải thích cả hai bên.


“Là em xử lý chưa đúng, em biết là ai làm rồi.” Anh nói với anh trai.


“Ừ, giải quyết nhanh, đừng để ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ công ty và…”


“Và danh tiếng của bảo bối nhà anh chứ gì?” Nhiếp Chính Khôn thở phào, bật cười tiếp lời.


Bảo bối nhà anh? Ừm, từ này chính xác thật.
Nhiếp Chính Quân đưa tài liệu cho thư ký, khóe miệng không giấu được ý cười.


“Dù sao cũng đừng để em ấy chịu ấm ức.” Cô vốn đã không giỏi trong việc xử lý quan hệ xã giao, giờ lại càng thêm thất vọng, anh không khỏi phân tâm suy nghĩ về tâm trạng của cô dù đang bận trăm công nghìn việc.


“Ừ, em hiểu rồi.”


Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Story Chương 32
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...