Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 27

110@-

Khi tiếng cửa đóng vang lên, Lâm Chất lập tức ngã úp mặt xuống chiếc giường lớn.


Trên giường vẫn còn vương mùi nước cạo râu của anh, hương thơm đặc biệt dễ chịu. Cô khẽ nhíu mày lật người lại, úp mặt vào tấm drap, bật khóc thút thít.


Nhiếp Chính Quân đứng ngoài cửa, do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn xoay người bước về phía thang máy. Suốt cả cuộc đời này, anh chưa từng rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy, thế mà lúc nãy anh lại không kìm chế được mà hôn cô.


Cô là công chúa mà anh luôn nâng niu nhất kia mà.


_____


Vài ngày sau, Lâm Chất lục lọi tủ sách, tìm lại chiếc kính gọng đen cô từng đeo khi còn đi học, đặt lên sống mũi để che đi ánh mắt của những người tò mò soi mói vào quầng thâm nơi mắt cô.


Quá mức chật vật, cô hoàn toàn có thể hình dung được vẻ mặt thảm hại của mình lúc này.


Cùng lúc đó, AG đang phải đối mặt với một khủng hoảng còn nghiêm trọng hơn cả cô, công ty đã xuất hiện nội gián. Dù là phương án lần một hay lần hai, phía đối thủ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí còn có thể đưa ra mức giá cạnh tranh hơn. Nhiếp Chính Khôn buộc phải tạm gác mọi việc lại để xử lý khủng hoảng nội bộ. Anh gần như khẳng định trong đội ngũ cốt cán đã có người phản bội.


Nhưng chuyện này mà công khai ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của AG, cổ phiếu tụt giá là chuyện nhỏ, điều quan trọng hơn là sợ điều tra nhầm người khiến những đồng nghiệp cùng làm việc bị tổn thương lòng tin.


Nhiếp Chính Khôn thuê thám tử tư, định điều tra từ bên ngoài xem các thành viên sau khi tan ca tiếp xúc với những ai. Nhiếp Chính Quân đã ngăn lại, trực tiếp điều vệ sĩ của mình đi theo dõi.


“Trước tiền bạc, đến thám tử cũng có thể đánh mất đạo đức nghề nghiệp. Dùng người của mình vẫn đáng tin hơn.” Anh nói vậy.


Nhưng Nhiếp Chính Khôn lại chẳng để tâm đến lời anh nói, ánh mắt dừng lại trên mặt anh.


“Anh... cạo râu bị trượt tay à?” Anh nhìn vết xước trên cằm anh trai, tò mò hỏi.


Nhiếp Chính Quân đưa tay sờ lên đó, đáp: “Không cẩn thận cắt phải.”


“Anh tưởng mình còn hai mươi tuổi à?” Nhiếp Chính Khôn khó hiểu. Chuyện đơn giản như vậy mà còn cắt ra vết sâu đến thế, lúc ấy anh đang nghĩ gì vậy? Là vì phụ nữ? Không thể nào.


“Chú nên chú ý đến chuyện cần giải quyết thì hơn.” Nhiếp Chính Quân lạnh mặt, quay lại sau bàn làm việc, không nói thêm gì, cúi đầu xem xét văn kiện.


Nhiếp Chính Khôn sờ sờ cằm chưa cạo sạch của mình, anh ấy là xấu hổ đến mức giận dữ đấy à?


___


Chín giờ tối, người làm thêm cuối cùng trong tòa nhà AG cũng đã rời đi. Đèn tắt hết, cả tòa nhà chìm trong bóng tối, chỉ còn vài góc được ánh trăng chiếu sáng.


Trong nhà vệ sinh nữ một người phụ nữ mang giày đế bằng bước ra. Cô bước rất nhẹ, không phát ra chút âm thanh nào.


Cửa phòng của tổ dự án bị đẩy mở, cô lần lượt khởi động từng chiếc máy tính.



Đúng lúc đó, toàn bộ hệ thống camera giám sát của tòa nhà cũng đồng loạt tắt, đèn báo hiệu đỏ vụt tắt.


Cô như một bóng ma ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt cô càng khiến sắc mặt trở nên tái nhợt. Mười ngón tay lướt nhanh như bay, chưa đầy mười phút đã phá xong tường lửa và tìm được thứ mình muốn.


Tắt máy, đổi sang máy khác, lặp lại y chang quy trình trước.


Văn phòng vốn náo nhiệt nay tối tăm lạnh lẽo, hệ thống sưởi cũng đã ngắt, ngón tay cô lạnh cóng.


______


Cùng lúc đó, Hạ Thắng chạy đến phòng bảo vệ, thở hồng hộc nói: “Cháu quên đồ trong văn phòng, chú cho cháu vào lấy được không ạ?”


Bác bảo vệ đang gà gật, mở mắt nhìn cậu một cái: “Thẻ làm việc đâu?”


“Đây ạ!” Hạ Thắng giơ lên lắc lắc trước mặt ông ta.


“Ừm, vào đi.” Bảo vệ ngáp một cái, ấn nút mở cửa.


“Cảm ơn chú nhé.” Cậu cười một cái, vội vàng đi vào trong.


Hôm nay là sinh nhật Vương Thiến Chi, sau khi cả nhóm ăn xong còn rủ nhau đi karaoke. Hạ Thắng sờ túi mới nhớ ra đã để quên hộp quà trong văn phòng, vội bắt xe quay lại lấy.


Trong văn phòng tối om, cậu thấy hơi sợ. Vội vàng chạy đến chỗ ngồi của mình, kéo ngăn kéo ra, hộp quà tinh xảo vẫn nằm yên ở đó, cậu thở phào nhẹ nhõm, bỏ vào túi.


Trở lại chỗ thang máy, cậu thấy thang vẫn đang chạy lên, dừng ở tầng 23.


Giờ này còn ai làm việc sao? Cậu bước vào thang máy, lòng đầy nghi hoặc.


Đến phòng bảo vệ, cậu chào một tiếng: “Cảm ơn chú nhé, cháu lấy được đồ rồi.”


Bảo vệ gật đầu: “Không có gì.”


Cậu đi được mấy bước, rồi lại quay lại hỏi: “Tối nay vẫn còn ai tăng ca chưa về hả chú?”


Bảo vệ lắc đầu: “Đi hết từ lâu rồi, cửa đều khóa rồi.”


Phải rồi, cửa đều khóa rồi, còn ai ở bên trên nữa? Chẳng lẽ là trộm?


“Chú ơi, hệ thống camera vẫn hoạt động chứ?” Hạ Thắng cười hỏi, chỉ vào máy tính bên trong.


Bảo vệ nhìn cậu kỳ lạ, rồi quay lại nhìn màn hình: “Vẫn sáng mà, không có vấn đề gì.”


“Lúc nãy cháu thấy thang máy vẫn lên tầng 23, liệu có phải có kẻ gian trà trộn vào không?”



Bảo vệ liếc cậu một cái: “Chú ngồi đây cả buổi, có ai vào mà chú lại không biết à?”


Hạ Thắng cười gượng, quay người rời đi. Mà thật ra có mất đồ thì cũng đâu phải cậu chịu trách nhiệm!


Xe của Lâm Chất vẫn đậu trong hầm, nhưng vì không tác động vào hệ thống giám sát ở khu đó, cô không thể lái xe ra ngoài, đành đi bộ. Cô kéo thấp mũ, men theo bóng tối sát tường mà bước ra.


Hạ Thắng liếc nhìn tòa nhà tối om, trong lòng chợt thấy kỳ lạ.


Lâm Chất đứng bên đường chờ xe, đúng lúc một chiếc taxi dừng lại, hai người cùng lúc mở cửa xe.


“Ơ, là cô à?” Hạ Thắng kinh ngạc nhìn cô.


Lâm Chất mỉm cười: “Tôi ăn tối gần đây. Còn cậu?”


“Tiệc sinh nhật Vương Thiến Chi, tôi đang trên đường đến đó.” Nói xong mới thấy mình lỡ lời cùng là đồng nghiệp mà Vương Thiến Chi lại không mời Lâm Chất, còn mình lại ngu ngốc nói toẹt ra thế, không phải rất mất mặt sao?


Nhưng Lâm Chất chẳng để tâm, buông tay nói: “Cậu đang vội thì đi trước đi, tôi chờ tiếp cũng được.”


“Sao có thể, đương nhiên là để người đẹp đi trước rồi.” Hạ Thắng đứng thẳng, cười nói.


Tài xế taxi mất kiên nhẫn bấm còi: “Hai người có đi không thì bảo?”


Lâm Chất lùi lại, chỉ vào chiếc xe buýt đang đến: “Tuyến đó cũng về gần nhà tôi, tôi đi xe buýt vậy.”


Thế là Hạ Thắng không khách sáo nữa, vẫy tay tạm biệt cô.


Rời khỏi khu tài chính CBD, Hạ Thắng chợt nghĩ: Khu vực quanh công ty làm gì có quán ăn nào? Sao cô ta lại nói ăn tối ở đó? Có vấn đề.


Một tuần sau, tin tức về việc phía BP hoãn ký hợp đồng với AG lan truyền khắp công ty. Người hiểu chuyện đều biết rõ đó là chiêu phá đám của công ty nước ngoài kia. Nhưng làm thế nào để gây sức ép với một công ty mạnh như AG? Nhất định là có nội gián tiết lộ thông tin cho đối phương, là gián điệp thương mại!


Hạ Thắng liếc nhìn Lâm Chất đang chăm chỉ làm việc, rồi lén rời khỏi chỗ, đi đến văn phòng phó tổng ở tầng 23.


“Lâm Chất là gián điệp? Cậu có chứng cứ gì không?” Nhiếp Chính Khôn nghe xong chỉ thấy buồn cười nhất trong nửa năm nay, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, định moi thêm thông tin từ cậu ta.


“Một tuần trước, tôi về công ty lấy đồ. Khi đó mọi người đều đã về hết, nhưng thang máy vẫn đang chạy lên tầng 23, nên tôi đoán vẫn có người ở trên rất có thể là gián điệp đang đánh cắp tài liệu mật. Sau đó tôi hỏi bảo vệ, ông ấy không nói nhiều. Nhưng khi tôi rời đi tôi gặp Lâm Chất, cô ấy nói đi ăn ở gần đó.” Hạ Thắng tự tin suy luận, “Xung quanh công ty làm gì có nhà hàng, đủ biết cô ta nói dối. Mà tại sao phải nói dối, xem lại camera là rõ.”


Nhiếp Chính Khôn trầm ngâm: “Thông tin cậu phản ánh tôi sẽ nghiêm túc ghi nhận. Cậu về làm việc đi.”


Hạ Thắng cúi đầu cười, nghĩ bụng chắc chắn đã để lại ấn tượng tốt, ngày được thăng chức tăng lương chắc không còn xa.


Nhiếp Chính Khôn nhấn điện thoại: “Bảo cô Lâm lên đây.”


____



Lâm Chất được thư ký mời lên văn phòng Nhiếp Chính Khôn, trong lòng cô đã đoán được đại khái.


“Anh hai tìm em có việc à?”


“Có người tố em là gián điệp thương mại.” Nhiếp Chính Khôn mỉm cười, đưa cô ly trà, “Nên anh gọi em lên hỏi thăm. Gần đây em có mâu thuẫn gì với đồng nghiệp không?”


Lâm Chất nhận ra sự quan tâm của anh, mỉm cười đáp: “Là Hạ Thắng phải không?”


“Ừ, em với cậu ta có xích mích gì à?”


“Không, nhưng em đoán cậu ta cũng chỉ vì lo cho công ty thôi. Dù sao thì tuần trước em thực sự có đột nhập vào hệ thống công ty.” Lâm Chất mỉm cười nói.


Nhiếp Chính Khôn suýt sặc trà.


“Em biết trong công ty có nội gián, nên dùng cách của mình để tìm ra.” Lâm Chất tháo kính, dùng khăn ướt trên bàn lau sạch.


Nhiếp Chính Khôn khó tin, anh không tin cô là nội gián, nhưng cũng chẳng tin cô thực sự tìm ra nội gián. Dù sao từ nhỏ đến lớn, cô là cô em ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, sao có thể là sói đội lốt cừu?


“Anh muốn xem chứng cứ.” Anh nghiêm túc.


Lâm Chất gật đầu: “Để không ảnh hưởng đến công việc của người khác, tối nay anh ở lại nhé, chúng ta cùng xem nội gián đã làm gì.”


Nhiếp Chính Khôn đau đầu đến nhức cả thái dương, dựa vào ghế: “Từ bao giờ em lại giỏi máy tính vậy?”


“Đây là lĩnh vực em giỏi nhất. Tối nay anh sẽ thấy.” Lâm Chất đeo kính lại, trong mắt phản chiếu tia sáng sắc sảo.


Tự tin rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, đó là ấn tượng rõ ràng nhất của Nhiếp Chính Khôn lúc này.


“Được, anh rất mong chờ.”


Lâm Chất trở lại văn phòng, đối diện ánh mắt dò xét của Hạ Thắng, cô quay đầu lại hỏi: “Cậu có việc gì sao?”


“Không không.” Cậu vội quay đi, giả vờ chăm chú làm việc.


Lâm Chất mỉm cười, thì ra người tố giác đồng nghiệp lại là kiểu mặt mũi đạo mạo như vậy, thật mở mang tầm mắt.


Còn trong lòng Hạ Thắng thì đầy rẫy nghi vấn: Cô ta biết rồi sao? Hay thực sự là gián điệp?


____


Tan ca, mọi người rủ nhau đi ăn vui vẻ, chỉ có Lâm Chất lặng lẽ lên tầng 23.


Chỉ là cô không ngờ người muốn chứng kiến năng lực của cô không chỉ có Nhiếp Chính Khôn, mà còn có người anh cả đã lâu không gặp.



“Nghe nói em sắp ra tay, anh đương nhiên phải gọi thêm khán giả rồi.” Nhiếp Chính Khôn cười.


Lâm Chất gật đầu: “Đi theo em.”


Cô dẫn đường vào phòng dự án đặc biệt dành cho “Hải Cảng N3”, hai anh em họ theo sau, thân hình cao lớn lúc này trông chẳng khác gì vệ sĩ của cô.


“Bất kể là ai, muốn đánh cắp thứ gì, dù có tinh vi đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết. Ví dụ như…” Lâm Chất mở một máy tính, chỉ vào màn hình.


“Đây là gì?” Nhiếp Chính Quân nhíu mày.


“Dấu vết trộm dữ liệu. Nếu tất cả tài liệu chỉ lưu trữ trên máy tính phòng dự án, thì dù truyền ra ngoài hay sao chép bằng USB đều sẽ để lại vết tích, đây chính là bằng chứng.” Lâm Chất di chuột, rồi nghiêng người nhường chỗ.


Trên màn hình hiện lên một chuỗi mã, dù hai anh em không chuyên về máy tính cũng nhìn ra được đây là dấu hiệu phá tường lửa và sao chép dữ liệu.


Nhiếp Chính Quân rời sang một bên, gọi điện thoại.


Lâm Chất nắm tay lại sau lưng, cố gắng dời ánh mắt khỏi anh.


Nhiếp Chính Khôn thì lại hứng thú với máy tính, ngồi xuống ghế cố phân biệt các dòng mã phức tạp.


Chẳng bao lâu, một người đàn ông mang theo máy tính xách tay bước vào.


“Chủ tịch.”


“Xem thứ này đi.” Nhiếp Chính Quân ngồi trên ghế sofa, vắt chân, tỏ vẻ như chẳng có gì quan trọng.


Lâm Chất cầm ly nước lên uống. Từ lúc lấy được chiếc máy tính từ chỗ Dịch Thành, cô đã quyết tâm tìm ra kẻ nội gián. Giờ có kết quả cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.


Người kia xem xét màn hình, rồi mở máy của mình ra so sánh, cuối cùng quay sang báo cáo: “Đây chính là máy tính làm lộ thông tin. Có thể xác định dữ liệu bị rò rỉ từ đây.”


Lâm Chất chớp mắt, tiếp tục uống nước.


“Chỉ là… tường lửa của công ty có nhiều lớp bảo mật như vậy, ai tìm ra được thế?” Người đàn ông đeo kính tò mò hỏi.


Nhiếp Chính Quân không nhìn Lâm Chất, chỉ nói: “Cậu không cần biết chuyện đó. Nhiệm vụ cậu đã hoàn thành, có thể đi.”


Người đó gật đầu, xách máy rời đi.


Trong phòng chỉ còn ba anh em, Nhiếp Chính Khôn đứng dậy, cười nói: “Chất à, em thật không tầm thường chút nào! Trình độ máy tính thế này mà lại đi làm bên kế hoạch, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà, phí phạm nhân tài!”


Lâm Chất cười nhẹ, khiêm tốn đáp: “Cũng bình thường thôi, không tính là bị mai một.”


Khóe môi Nhiếp Chính Quân khẽ cong, ánh mắt cũng ngập tràn ý cười.


Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Story Chương 27
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...