Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Chương 21
137@-
Khi Lâm Chất đi tháo chỉ, Nhiếp Chính Quân vừa hay đang ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, thế là cô tự mình tới bệnh viện.
Bác sĩ tháo chỉ xong nhìn kỹ một lượt, nói: “Có một chút sẹo nhưng không dễ thấy. Nếu cô Lâm thấy phiền thì có thể làm thêm một ca phẫu thuật xóa sẹo nữa, sẽ hồi phục như cũ.”
Lâm Chất nhìn mình trong gương, nói: “Không cần đâu ạ, tay nghề của bác sĩ tốt rồi, như vậy là được rồi.”
Bác sĩ cười: “Ngài Nhiếp dặn đi dặn lại là không được để lại sẹo, tôi chịu áp lực lớn lắm đấy.”
Lâm Chất ngẩng đầu cười, dịu dàng như ánh xuân: “Anh ấy vốn vậy, bác đừng để bụng. Tôi thấy thế này là ổn rồi.”
“Cô hài lòng là được, vậy tôi cũng yên tâm.” Bác sĩ hiền hòa nói.
Lâm Chất cảm ơn rồi rời khỏi bệnh viện. Điện thoại cứ rung liên tục, cô lấy ra xem mới thấy là Nhiếp Thiệu Kỳ, người đã “mất tích” một thời gian.
“Thiệu Kỳ, con đang ở đâu thế?” Lâm Chất cười bước xuống bậc thang, đầu bên kia nói gì đó khiến sắc mặt cô thay đổi: “Đồn công an? chờ chút, cô tới ngay!”
Nhiếp Thiệu Kỳ là cô gái duy nhất trong nhà họ Nhiếp, vì thế từ nhỏ đã được ông và các bác cưng chiều, hành xử có phần ngông nghênh. Nhưng cho dù từng nổi loạn đi nữa cũng chưa từng vào đồn cảnh sát, Lâm Chất bắt đầu lo lắng có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Trong đồn công an, Nhiếp Thiệu Kỳ ngồi ở góc phòng, cúi đầu, không rõ vẻ mặt.
“Người giám hộ của Nhiếp Thiệu Kỳ đến rồi.” Cảnh sát gọi tên cô.
Cô gái trông rất nhếch nhác, mặc bộ đồ trễ vai từ đêm hôm trước, nhăn nhúm cả lại. Khi cô bước tới, trên người là mùi rượu nồng nặc, áp lực tâm trạng trĩu nặng.
Lâm Chất phối hợp hoàn tất thủ tục, xuất trình giấy tờ.
Nhiếp Thiệu Kỳ không nói một lời, bước tới với mái tóc rũ rượi, sắc mặt tái nhợt.
“Về rồi nói sau.” Lâm Chất nhìn cô một cái, vươn tay giúp cô vuốt lại tóc rối.
Làm xong thủ tục, Lâm Chất đưa cô lên xe.
“Về nhà cô hay về nhà cháu?”
“Con như cái xác sống thế này, không muốn dọa ba con đâu.” Giọng cô khàn đặc khi mở miệng.
Lâm Chất khởi động xe: “Con có thể nói cô biết chuyện gì không? Cảnh sát bảo con đập phá cả quán bar, tâm trạng rất bất ổn.”
“Tiền bồi thường để mai con trả cô.” Nhiếp Thiệu Kỳ ngả người xuống ghế, nhắm mắt lại: “Giờ cứ để con ngủ một giấc đã, cả đêm qua con không chợp mắt.”
“Được.” Lâm Chất đáp một tiếng, không hỏi gì thêm.
Một cô gái có thể bị tổn thương vì nhiều điều, nhưng tổn thương đến mức này, rồi còn đập cả quán bar, Lâm Chất đoán rằng… rất có thể là vì tình yêu.
Cô đưa Thiệu Kỳ về căn hộ của mình. Vừa vào cửa, cô ấy cởi áo khoác ngoài, đi thẳng vào phòng rồi nằm vật xuống giường.
Cô không nói gì, Lâm Chất cũng chẳng biết nên an ủi thế nào. Cô khẽ khép cửa phòng để lại không gian riêng cho Thiệu Kỳ.
Cởi áo khoác đặt lên sofa, xắn tay áo bước vào bếp, cô nhớ là trong nhà vẫn còn mấy quả lê.
Trong nồi đang hầm lê với đường phèn, cô thay đồ ở nhà rồi bắt đầu dọn dẹp. Căn hộ này chứa nhiều rượu nhất: rượu vang đỏ, trắng, các loại, từ nhiều năm và xuất xứ khác nhau. Khi cô lau ly rượu thủy tinh, môi khẽ mỉm cười.
Trời tối dần, hơi nước bốc lên từ nồi, hương thơm ngọt dịu của lê chín quyện với mùi đường phèn, nhẹ nhàng an ủi lòng người.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lâm Chất quay đầu, thấy Thiệu Kỳ đứng ở cửa bếp, lưng khuất sáng, có vẻ tỉnh táo hơn.
“Lê chưng đường phèn, còn hơi nóng, đợi chút rồi uống.” Lâm Chất mỉm cười, quay người tiếp tục khuấy nồi.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, rồi một đôi tay ôm lấy eo cô, cô ấy tựa vào cô.
“Cô ơi, nếu bây giờ con òa lên khóc thì cô có chê cười không?” Giọng cô ấy nhẹ nhàng.
“Không đâu.” Tay cô hơi khựng lại rồi tiếp tục khuấy đều.
Vài phút sau, có hơi ẩm thấm vào vai áo, xuyên qua lớp vải mỏng, ngấm vào làn da cô.
“Thiệu Kỳ, con có thể kể với cô. Cô chưa chắc giải quyết được, nhưng sẽ là một người lắng nghe rất tốt.” Lâm Chất nói.
Thiệu Kỳ buông tay, ngẩng đầu. Cô cao hơn Lâm Chất một hai phân, nhưng lúc này dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến người ta không thể kìm lòng, Lâm Chất không nhịn được hỏi:
“Là vì một người con trai cháháu thích sao?”
Cô vừa khóc vừa gật đầu, nước mắt rơi lộp độp như mưa.
Chữ “tình” ấy, chẳng biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim.
Lâm Chất không phải người không hiểu yêu là gì, càng không phải kẻ vô tri vô cảm. Đặt mình vào vị trí người khác, cô lại càng dễ thấu hiểu tâm trạng của Thiệu Kỳ lúc này.
Cô đưa tay lau nước mắt cho Thiệu Kỳ, dịu dàng nói:
“Vậy thì cậu ấy nhất định là một người rất xuất sắc. Thật là may mắn.”
Thiệu Kỳ không nhịn được, bĩu môi cười khổ một cái, sau đó lại uất ức òa khóc, nhào vào lòng Lâm Chất ôm chặt:
“Cô nhỏ, cháu thích anh ấy đến thế… mà anh ấy lại chẳng hề thích cháu chút nào…”
“Cậu ấy chưa hiểu được cái hay của cháu, cháu phải từ từ cho cậu ấy thấy chứ.”
Trong khoảnh khắc ấy, cô òa lên nức nở khiến Lâm Chất có chút hoảng hốt.
“Anh ấy có người mình thích rồi… Anh ấy căn bản chẳng có hứng thú tìm hiểu cháu…”
Sự uất ức xen lẫn nghẹn ngào, cô khóc đến mức gần như mất kiểm soát.
“Lần đầu tiên cháu thích một người đến vậy… Thế mà trong mắt anh ấy, cháu chỉ là người qua đường. Anh ấy chưa từng một lần nhìn cháu cho rõ…”
Lâm Chất thoáng thất thần, trong đầu lại nghĩ đến chính mình.
“Nhìn cho rõ…” Cô cũng từng mong có một người có thể thật lòng nhìn thấy cô, có thể đổi một góc nhìn để hiểu cô hơn.
“Cháu cảm thấy đời mình thật thất bại. Anh ấy thì ưu tú, rạng ngời… còn cháu, ngoài dựa vào gia đình, cháu chẳng làm được gì cả, thật sự chẳng làm được gì cả!”
“Thiệu Kỳ, đừng tự hạ thấp bản thân. Cháu tốt, chỉ là cậu ta chưa phát hiện ra thôi…”
“Anh ấy sẽ không bao giờ nhận ra đâu.”
“Sao lại thế?” Lâm Chất không hiểu, “Cậu ấy có bạn gái rồi à?”
“Không có.” Thiệu Kỳ lau nước mắt, cảm giác mặt nóng ran lên, cô nói,
“Cháu không biết anh ấy thích ai, nhưng cháu biết, nhất định là có người anh ấy thích rồi. Cháu không thể quên được ánh mắt của anh ấy khi nhận cuộc gọi đó…”
Lâm Chất im lặng. Kinh nghiệm tình trường của cô vẫn còn ít, thật sự không biết nên đưa ra lời khuyên nào mới đúng.
“Vậy ra, cháu ở lại thành phố suốt thời gian qua… là vì cậu ta sao?” Lâm Chất vắt khăn lau mặt đưa cho cô.
Thiệu Kỳ nhận lấy, ngửa đầu lấy khăn che mắt,
“Đúng vậy… chỉ là cháu tự mình đa tình, chỉ có một phía cháu nặng tình mà thôi…”
“Cô cũng không biết phải an ủi cháu thế nào, vì cô chưa từng trải qua… Nhưng Thiệu Kỳ, cháu nhất định không được đánh mất chính mình. ‘Xuất sắc’ có quá nhiều định nghĩa, cháu không thể vì một chuyện như vậy mà phủ nhận toàn bộ giá trị bản thân.”
Canh đã nguội, Lâm Chất múc cho cô một bát, dịu giọng nói:
“Cháu còn trẻ, có thể xem đây như một lần vấp ngã nhỏ thôi.”
Thiệu Kỳ cầm bát canh, ánh mắt đờ đẫn,
“Nhưng cháu chỉ muốn treo cổ trên cái cây là anh ấy thôi… phải làm sao bây giờ…”
Lâm Chất kéo ghế ngồi xuống,
“Cô ủng hộ cháu theo đuổi ấy, nhưng nên theo cách tích cực, có chừng mực.”
“Ví dụ?”
“Tự hoàn thiện mình, khiến bản thân trở nên tốt hơn.”
Thiệu Kỳ như hiểu ra gì đó, lơ đễnh húp từng thìa canh.
Lâm Chất bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nhịp nhàng xử lý nguyên liệu.
Thiệu Kỳ ngồi một lúc thấy buồn chán, lại lò dò đi vào bếp.
“Cô đang làm gì vậy? Hấp cá à?”
“Ừ, cá hấp thanh đạm, cháu ăn được không?”
“Ăn chứ ăn chứ! Giờ cổ họng cháu hơi đau, ăn đồ thanh đạm một chút là vừa hay.” Thiệu Kỳ đáp.
Lâm Chất đậy nắp nồi, vặn lửa nhỏ.
“Cô nhỏ, cô có biết nhà bác cả dạo này xảy ra chuyện gì không? Cháu có tin nóng hổi luôn đấy!”
Tâm trạng vừa khá lên, miệng cô lại bắt đầu hoạt động không ngừng.
Lâm Chất phối hợp giúp cô chuyển chủ đề,
“Công ty của dượng hình như mấy tháng nay lỗ nặng. Dạo gần đây bác gái liên tục liên lạc với bác cả và ba cháu, cháu đoán là muốn vay tiền.”
“Làm ăn kinh doanh thì có lỗ có lãi, chuyện thường mà.”
“Ê, cô nghĩ vậy là sai rồi.” Thiệu Kỳ nhướng mày,
“Lần này dượng lỗ không phải vì chiến lược sai, mà là tại con gái nhà họ Phùng kìa!”
Lâm Chất lau tay, quay đầu lại nhìn cô,
“Phùng Quyên Quyên? Cô ấy thì có liên quan gì đến chuyện kinh doanh?”
“Dượng tìm mối cho cô ta, nhưng cô ấy lại đòi hủy hôn. Vấn đề là nhà vị hôn phu trước đây có không ít làm ăn qua lại với công ty của dượng. Giờ quan hệ rạn nứt, từ bạn thành thù, dòng tiền lập tức gặp vấn đề!”
Thiệu Kỳ tựa vào khung cửa, giọng đầy vẻ hả hê.
“Phùng Quyên Quyên đâu có chọc ghẹo cháu, cháu nên bớt cái bộ mặt tiểu nhân đắc chí lại đi.” Lâm Chất nhắc.
“Cô ta không đụng cháu, nhưng cô ta thì từng không ít lần đụng cô đấy!” Thiệu Kỳ nhướng mày.
“Nội bộ nhà mình đấu đá nhau, chẳng phải là sở trường của cô ta sao?”
Lâm Chất bật cười,
“Có thể cô sẽ chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Nhiếp, lần này chị ấy coi như được như ý rồi.”
Thiệu Kỳ ngồi nghiêm lại,
“Cô nói thật hả?”
“Ừ, chú ruột tìm đến rồi, cô cũng xem như đã có cội nguồn.”
“Hừ, hóa ra trước giờ cô đâu có coi chúng cháu là người nhà!” Thiệu Kỳ chọc quê, rồi phẩy tay bước ra ghế sofa, mặt mày lạnh tanh.
Lâm Chất dựa vào khung cửa bếp, nói:
“Cháu cũng lớn rồi, chắc hiểu được ý cô. Cô ấy không ưa cô là vì hộ khẩu cô nằm trong nhà họ Nhiếp. Sau này dù ít dù nhiều cô cũng hưởng ánh sáng từ nhà, chị ấy trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái.”
“Lớn đầu rồi mà còn nhỏ nhen đến thế, thần kinh à!” Thiệu Kỳ bĩu môi.
“Dù chỉ là họ hàng bên nội, nhưng dù sao chị ấy cũng là con cháu ruột thịt, so với cô người chẳng có tí máu mủ nào, chị ấy vẫn có lý do để tự tin hơn.”
Lâm Chất cười nhẹ, rồi quay lại bếp.
Thiệu Kỳ khoanh tay, mặt mày đầy vẻ chán ghét cái bà bác cả kia từ nhà ông cụ nhánh hai.
Lâm Chất xào rau, trong lòng cũng đang nghĩ: Chuyển hộ khẩu đi cũng tốt, ít ra sau này khỏi phải để người chị họ kia cứ chĩa mũi vào mình chỉ đạo này nọ.
Thế nhưng, cả hai người đều không ngờ được chỉ mới hai ngày sau cuộc trò chuyện đó, bà Nhiếp Chính Cầm lại thật sự kéo cả nhà về ở nhờ nhà họ Nhiếp.
Còn mang theo cả cô con gái Phùng Quyên Quyên mà Thiệu Kỳ ghét cay ghét đắng, ngang nhiên lấy cớ “về thăm người thân” mà tới ở lại.
“Đúng là mặt dày! Chẳng lẽ bác cả không cho vay là bà ta bám luôn không chịu đi? Tưởng nhà mình là trạm cứu tế hả?” Thiệu Kỳ giận dữ ném gối, trút giận.
Lâm Chất cũng bị gọi về, chị họ kia đúng là không dễ đối phó, cô đành sớm tránh mặt lên lầu.
Nghe Thiệu Kỳ nói, cô cũng bắt đầu suy nghĩ, cái hố này liệu anh cả có định lấp không?
Nếu đã lấp thì có khi là như “ném bánh bao thịt cho chó”, một đi không trở lại.
Nhưng nếu không cho vay… cô liếc nhìn cánh cửa phòng, người chị kia liệu có dễ dàng rút lui?
Buổi tối ăn cơm, mọi người lần lượt ngồi vào bàn.
“Con bé Lâm càng lớn càng xinh ha, đúng là nhờ bà cả chăm tốt đó.”
Nhiếp Chính Cầm ngồi đối diện cười híp mắt, rồi đẩy đẩy Phùng Quyên Quyên, nói:
“Quyên Quyên à, nhìn cô nhỏ kìa, con cũng phải học hỏi đấy.”
“Vâng.” Giọng Phùng Quyên Quyên nhỏ như muỗi kêu.
“Con bé này không thích nói chuyện, nhưng lòng dạ thì ấm lắm.”
Nhiếp Chính Cầm cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng.
Thiệu Kỳ nghiêng đầu, ghé tai Lâm Chất thì thầm:
“Chắc chắn là trồng răng sứ rồi. Nhìn thấy rõ luôn, da vàng khè mà răng trắng toát…”
Nhiếp Chính Quân liếc nhìn, Lâm Chất chọc nhẹ khuỷu tay Thiệu Kỳ. Cô ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.
“Chính Quân à, chị nghe nói công ty em vừa ký được dự án gì đó với chính phủ phải không?”
Nhiếp Chính Cầm lập tức đổi mục tiêu, nhắm vào ông anh cả nhà họ Nhiếp, người có tiếng là mặt lạnh.
“Ừ, có chuyện đó.” Anh gật đầu, không nói nhiều.
“Chính Quân này, đội thi công bên công ty anh rể em làm cũng không tệ, em có muốn cân nhắc dùng người trong nhà không?”
Nhiếp Chính Cầm nở nụ cười rực rỡ,
“Em tài giỏi như thế, chia cho anh rể một chút công trình chắc không khó đâu nhỉ?”
Nhiếp Chính Quân nhìn chị một cái, ánh mắt thản nhiên:
“Lấy năng lực làm tiêu chuẩn. Nếu đội thi công của anh rể đủ điều kiện thì cứ nộp hồ sơ đấu thầu.”
“Ôi trời, trúng thầu hay không chẳng phải là một câu nói của em là được sao? Em gật đầu một cái thì gần như chắc ăn rồi còn gì.”
Thấy vẻ mặt con trai cả u ám, bà cụ nhà họ Nhiếp biết không ổn, vội lên tiếng đánh trống lảng:
“Ngày nào cũng toàn chuyện công ty, không thấy chán à? Ở nhà là phải ăn cơm đàng hoàng, không được nói chuyện công việc.”
Nhiếp Chính Cầm thu lại thế công, mỉm cười cầm đũa,
“Món cá chua ngọt này ngon quá, Quyên Quyên, con ăn nhiều vào nhé.”
Lâm Chất và Thiệu Kỳ liếc nhau, rồi cùng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Khi Lâm Chất đi tháo chỉ, Nhiếp Chính Quân vừa hay đang ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, thế là cô tự mình tới bệnh viện.
Bác sĩ tháo chỉ xong nhìn kỹ một lượt, nói: “Có một chút sẹo nhưng không dễ thấy. Nếu cô Lâm thấy phiền thì có thể làm thêm một ca phẫu thuật xóa sẹo nữa, sẽ hồi phục như cũ.”
Lâm Chất nhìn mình trong gương, nói: “Không cần đâu ạ, tay nghề của bác sĩ tốt rồi, như vậy là được rồi.”
Bác sĩ cười: “Ngài Nhiếp dặn đi dặn lại là không được để lại sẹo, tôi chịu áp lực lớn lắm đấy.”
Lâm Chất ngẩng đầu cười, dịu dàng như ánh xuân: “Anh ấy vốn vậy, bác đừng để bụng. Tôi thấy thế này là ổn rồi.”
“Cô hài lòng là được, vậy tôi cũng yên tâm.” Bác sĩ hiền hòa nói.
Lâm Chất cảm ơn rồi rời khỏi bệnh viện. Điện thoại cứ rung liên tục, cô lấy ra xem mới thấy là Nhiếp Thiệu Kỳ, người đã “mất tích” một thời gian.
“Thiệu Kỳ, con đang ở đâu thế?” Lâm Chất cười bước xuống bậc thang, đầu bên kia nói gì đó khiến sắc mặt cô thay đổi: “Đồn công an? chờ chút, cô tới ngay!”
Nhiếp Thiệu Kỳ là cô gái duy nhất trong nhà họ Nhiếp, vì thế từ nhỏ đã được ông và các bác cưng chiều, hành xử có phần ngông nghênh. Nhưng cho dù từng nổi loạn đi nữa cũng chưa từng vào đồn cảnh sát, Lâm Chất bắt đầu lo lắng có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Trong đồn công an, Nhiếp Thiệu Kỳ ngồi ở góc phòng, cúi đầu, không rõ vẻ mặt.
“Người giám hộ của Nhiếp Thiệu Kỳ đến rồi.” Cảnh sát gọi tên cô.
Cô gái trông rất nhếch nhác, mặc bộ đồ trễ vai từ đêm hôm trước, nhăn nhúm cả lại. Khi cô bước tới, trên người là mùi rượu nồng nặc, áp lực tâm trạng trĩu nặng.
Lâm Chất phối hợp hoàn tất thủ tục, xuất trình giấy tờ.
Nhiếp Thiệu Kỳ không nói một lời, bước tới với mái tóc rũ rượi, sắc mặt tái nhợt.
“Về rồi nói sau.” Lâm Chất nhìn cô một cái, vươn tay giúp cô vuốt lại tóc rối.
Làm xong thủ tục, Lâm Chất đưa cô lên xe.
“Về nhà cô hay về nhà cháu?”
“Con như cái xác sống thế này, không muốn dọa ba con đâu.” Giọng cô khàn đặc khi mở miệng.
Lâm Chất khởi động xe: “Con có thể nói cô biết chuyện gì không? Cảnh sát bảo con đập phá cả quán bar, tâm trạng rất bất ổn.”
“Tiền bồi thường để mai con trả cô.” Nhiếp Thiệu Kỳ ngả người xuống ghế, nhắm mắt lại: “Giờ cứ để con ngủ một giấc đã, cả đêm qua con không chợp mắt.”
“Được.” Lâm Chất đáp một tiếng, không hỏi gì thêm.
Một cô gái có thể bị tổn thương vì nhiều điều, nhưng tổn thương đến mức này, rồi còn đập cả quán bar, Lâm Chất đoán rằng… rất có thể là vì tình yêu.
Cô đưa Thiệu Kỳ về căn hộ của mình. Vừa vào cửa, cô ấy cởi áo khoác ngoài, đi thẳng vào phòng rồi nằm vật xuống giường.
Cô không nói gì, Lâm Chất cũng chẳng biết nên an ủi thế nào. Cô khẽ khép cửa phòng để lại không gian riêng cho Thiệu Kỳ.
Cởi áo khoác đặt lên sofa, xắn tay áo bước vào bếp, cô nhớ là trong nhà vẫn còn mấy quả lê.
Trong nồi đang hầm lê với đường phèn, cô thay đồ ở nhà rồi bắt đầu dọn dẹp. Căn hộ này chứa nhiều rượu nhất: rượu vang đỏ, trắng, các loại, từ nhiều năm và xuất xứ khác nhau. Khi cô lau ly rượu thủy tinh, môi khẽ mỉm cười.
Trời tối dần, hơi nước bốc lên từ nồi, hương thơm ngọt dịu của lê chín quyện với mùi đường phèn, nhẹ nhàng an ủi lòng người.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lâm Chất quay đầu, thấy Thiệu Kỳ đứng ở cửa bếp, lưng khuất sáng, có vẻ tỉnh táo hơn.
“Lê chưng đường phèn, còn hơi nóng, đợi chút rồi uống.” Lâm Chất mỉm cười, quay người tiếp tục khuấy nồi.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, rồi một đôi tay ôm lấy eo cô, cô ấy tựa vào cô.
“Cô ơi, nếu bây giờ con òa lên khóc thì cô có chê cười không?” Giọng cô ấy nhẹ nhàng.
“Không đâu.” Tay cô hơi khựng lại rồi tiếp tục khuấy đều.
Vài phút sau, có hơi ẩm thấm vào vai áo, xuyên qua lớp vải mỏng, ngấm vào làn da cô.
“Thiệu Kỳ, con có thể kể với cô. Cô chưa chắc giải quyết được, nhưng sẽ là một người lắng nghe rất tốt.” Lâm Chất nói.
Thiệu Kỳ buông tay, ngẩng đầu. Cô cao hơn Lâm Chất một hai phân, nhưng lúc này dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến người ta không thể kìm lòng, Lâm Chất không nhịn được hỏi:
“Là vì một người con trai cháháu thích sao?”
Cô vừa khóc vừa gật đầu, nước mắt rơi lộp độp như mưa.
Chữ “tình” ấy, chẳng biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim.
Lâm Chất không phải người không hiểu yêu là gì, càng không phải kẻ vô tri vô cảm. Đặt mình vào vị trí người khác, cô lại càng dễ thấu hiểu tâm trạng của Thiệu Kỳ lúc này.
Cô đưa tay lau nước mắt cho Thiệu Kỳ, dịu dàng nói:
“Vậy thì cậu ấy nhất định là một người rất xuất sắc. Thật là may mắn.”
Thiệu Kỳ không nhịn được, bĩu môi cười khổ một cái, sau đó lại uất ức òa khóc, nhào vào lòng Lâm Chất ôm chặt:
“Cô nhỏ, cháu thích anh ấy đến thế… mà anh ấy lại chẳng hề thích cháu chút nào…”
“Cậu ấy chưa hiểu được cái hay của cháu, cháu phải từ từ cho cậu ấy thấy chứ.”
Trong khoảnh khắc ấy, cô òa lên nức nở khiến Lâm Chất có chút hoảng hốt.
“Anh ấy có người mình thích rồi… Anh ấy căn bản chẳng có hứng thú tìm hiểu cháu…”
Sự uất ức xen lẫn nghẹn ngào, cô khóc đến mức gần như mất kiểm soát.
“Lần đầu tiên cháu thích một người đến vậy… Thế mà trong mắt anh ấy, cháu chỉ là người qua đường. Anh ấy chưa từng một lần nhìn cháu cho rõ…”
Lâm Chất thoáng thất thần, trong đầu lại nghĩ đến chính mình.
“Nhìn cho rõ…” Cô cũng từng mong có một người có thể thật lòng nhìn thấy cô, có thể đổi một góc nhìn để hiểu cô hơn.
“Cháu cảm thấy đời mình thật thất bại. Anh ấy thì ưu tú, rạng ngời… còn cháu, ngoài dựa vào gia đình, cháu chẳng làm được gì cả, thật sự chẳng làm được gì cả!”
“Thiệu Kỳ, đừng tự hạ thấp bản thân. Cháu tốt, chỉ là cậu ta chưa phát hiện ra thôi…”
“Anh ấy sẽ không bao giờ nhận ra đâu.”
“Sao lại thế?” Lâm Chất không hiểu, “Cậu ấy có bạn gái rồi à?”
“Không có.” Thiệu Kỳ lau nước mắt, cảm giác mặt nóng ran lên, cô nói,
“Cháu không biết anh ấy thích ai, nhưng cháu biết, nhất định là có người anh ấy thích rồi. Cháu không thể quên được ánh mắt của anh ấy khi nhận cuộc gọi đó…”
Lâm Chất im lặng. Kinh nghiệm tình trường của cô vẫn còn ít, thật sự không biết nên đưa ra lời khuyên nào mới đúng.
“Vậy ra, cháu ở lại thành phố suốt thời gian qua… là vì cậu ta sao?” Lâm Chất vắt khăn lau mặt đưa cho cô.
Thiệu Kỳ nhận lấy, ngửa đầu lấy khăn che mắt,
“Đúng vậy… chỉ là cháu tự mình đa tình, chỉ có một phía cháu nặng tình mà thôi…”
“Cô cũng không biết phải an ủi cháu thế nào, vì cô chưa từng trải qua… Nhưng Thiệu Kỳ, cháu nhất định không được đánh mất chính mình. ‘Xuất sắc’ có quá nhiều định nghĩa, cháu không thể vì một chuyện như vậy mà phủ nhận toàn bộ giá trị bản thân.”
Canh đã nguội, Lâm Chất múc cho cô một bát, dịu giọng nói:
“Cháu còn trẻ, có thể xem đây như một lần vấp ngã nhỏ thôi.”
Thiệu Kỳ cầm bát canh, ánh mắt đờ đẫn,
“Nhưng cháu chỉ muốn treo cổ trên cái cây là anh ấy thôi… phải làm sao bây giờ…”
Lâm Chất kéo ghế ngồi xuống,
“Cô ủng hộ cháu theo đuổi ấy, nhưng nên theo cách tích cực, có chừng mực.”
“Ví dụ?”
“Tự hoàn thiện mình, khiến bản thân trở nên tốt hơn.”
Thiệu Kỳ như hiểu ra gì đó, lơ đễnh húp từng thìa canh.
Lâm Chất bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nhịp nhàng xử lý nguyên liệu.
Thiệu Kỳ ngồi một lúc thấy buồn chán, lại lò dò đi vào bếp.
“Cô đang làm gì vậy? Hấp cá à?”
“Ừ, cá hấp thanh đạm, cháu ăn được không?”
“Ăn chứ ăn chứ! Giờ cổ họng cháu hơi đau, ăn đồ thanh đạm một chút là vừa hay.” Thiệu Kỳ đáp.
Lâm Chất đậy nắp nồi, vặn lửa nhỏ.
“Cô nhỏ, cô có biết nhà bác cả dạo này xảy ra chuyện gì không? Cháu có tin nóng hổi luôn đấy!”
Tâm trạng vừa khá lên, miệng cô lại bắt đầu hoạt động không ngừng.
Lâm Chất phối hợp giúp cô chuyển chủ đề,
“Công ty của dượng hình như mấy tháng nay lỗ nặng. Dạo gần đây bác gái liên tục liên lạc với bác cả và ba cháu, cháu đoán là muốn vay tiền.”
“Làm ăn kinh doanh thì có lỗ có lãi, chuyện thường mà.”
“Ê, cô nghĩ vậy là sai rồi.” Thiệu Kỳ nhướng mày,
“Lần này dượng lỗ không phải vì chiến lược sai, mà là tại con gái nhà họ Phùng kìa!”
Lâm Chất lau tay, quay đầu lại nhìn cô,
“Phùng Quyên Quyên? Cô ấy thì có liên quan gì đến chuyện kinh doanh?”
“Dượng tìm mối cho cô ta, nhưng cô ấy lại đòi hủy hôn. Vấn đề là nhà vị hôn phu trước đây có không ít làm ăn qua lại với công ty của dượng. Giờ quan hệ rạn nứt, từ bạn thành thù, dòng tiền lập tức gặp vấn đề!”
Thiệu Kỳ tựa vào khung cửa, giọng đầy vẻ hả hê.
“Phùng Quyên Quyên đâu có chọc ghẹo cháu, cháu nên bớt cái bộ mặt tiểu nhân đắc chí lại đi.” Lâm Chất nhắc.
“Cô ta không đụng cháu, nhưng cô ta thì từng không ít lần đụng cô đấy!” Thiệu Kỳ nhướng mày.
“Nội bộ nhà mình đấu đá nhau, chẳng phải là sở trường của cô ta sao?”
Lâm Chất bật cười,
“Có thể cô sẽ chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Nhiếp, lần này chị ấy coi như được như ý rồi.”
Thiệu Kỳ ngồi nghiêm lại,
“Cô nói thật hả?”
“Ừ, chú ruột tìm đến rồi, cô cũng xem như đã có cội nguồn.”
“Hừ, hóa ra trước giờ cô đâu có coi chúng cháu là người nhà!” Thiệu Kỳ chọc quê, rồi phẩy tay bước ra ghế sofa, mặt mày lạnh tanh.
Lâm Chất dựa vào khung cửa bếp, nói:
“Cháu cũng lớn rồi, chắc hiểu được ý cô. Cô ấy không ưa cô là vì hộ khẩu cô nằm trong nhà họ Nhiếp. Sau này dù ít dù nhiều cô cũng hưởng ánh sáng từ nhà, chị ấy trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái.”
“Lớn đầu rồi mà còn nhỏ nhen đến thế, thần kinh à!” Thiệu Kỳ bĩu môi.
“Dù chỉ là họ hàng bên nội, nhưng dù sao chị ấy cũng là con cháu ruột thịt, so với cô người chẳng có tí máu mủ nào, chị ấy vẫn có lý do để tự tin hơn.”
Lâm Chất cười nhẹ, rồi quay lại bếp.
Thiệu Kỳ khoanh tay, mặt mày đầy vẻ chán ghét cái bà bác cả kia từ nhà ông cụ nhánh hai.
Lâm Chất xào rau, trong lòng cũng đang nghĩ: Chuyển hộ khẩu đi cũng tốt, ít ra sau này khỏi phải để người chị họ kia cứ chĩa mũi vào mình chỉ đạo này nọ.
Thế nhưng, cả hai người đều không ngờ được chỉ mới hai ngày sau cuộc trò chuyện đó, bà Nhiếp Chính Cầm lại thật sự kéo cả nhà về ở nhờ nhà họ Nhiếp.
Còn mang theo cả cô con gái Phùng Quyên Quyên mà Thiệu Kỳ ghét cay ghét đắng, ngang nhiên lấy cớ “về thăm người thân” mà tới ở lại.
“Đúng là mặt dày! Chẳng lẽ bác cả không cho vay là bà ta bám luôn không chịu đi? Tưởng nhà mình là trạm cứu tế hả?” Thiệu Kỳ giận dữ ném gối, trút giận.
Lâm Chất cũng bị gọi về, chị họ kia đúng là không dễ đối phó, cô đành sớm tránh mặt lên lầu.
Nghe Thiệu Kỳ nói, cô cũng bắt đầu suy nghĩ, cái hố này liệu anh cả có định lấp không?
Nếu đã lấp thì có khi là như “ném bánh bao thịt cho chó”, một đi không trở lại.
Nhưng nếu không cho vay… cô liếc nhìn cánh cửa phòng, người chị kia liệu có dễ dàng rút lui?
Buổi tối ăn cơm, mọi người lần lượt ngồi vào bàn.
“Con bé Lâm càng lớn càng xinh ha, đúng là nhờ bà cả chăm tốt đó.”
Nhiếp Chính Cầm ngồi đối diện cười híp mắt, rồi đẩy đẩy Phùng Quyên Quyên, nói:
“Quyên Quyên à, nhìn cô nhỏ kìa, con cũng phải học hỏi đấy.”
“Vâng.” Giọng Phùng Quyên Quyên nhỏ như muỗi kêu.
“Con bé này không thích nói chuyện, nhưng lòng dạ thì ấm lắm.”
Nhiếp Chính Cầm cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng.
Thiệu Kỳ nghiêng đầu, ghé tai Lâm Chất thì thầm:
“Chắc chắn là trồng răng sứ rồi. Nhìn thấy rõ luôn, da vàng khè mà răng trắng toát…”
Nhiếp Chính Quân liếc nhìn, Lâm Chất chọc nhẹ khuỷu tay Thiệu Kỳ. Cô ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.
“Chính Quân à, chị nghe nói công ty em vừa ký được dự án gì đó với chính phủ phải không?”
Nhiếp Chính Cầm lập tức đổi mục tiêu, nhắm vào ông anh cả nhà họ Nhiếp, người có tiếng là mặt lạnh.
“Ừ, có chuyện đó.” Anh gật đầu, không nói nhiều.
“Chính Quân này, đội thi công bên công ty anh rể em làm cũng không tệ, em có muốn cân nhắc dùng người trong nhà không?”
Nhiếp Chính Cầm nở nụ cười rực rỡ,
“Em tài giỏi như thế, chia cho anh rể một chút công trình chắc không khó đâu nhỉ?”
Nhiếp Chính Quân nhìn chị một cái, ánh mắt thản nhiên:
“Lấy năng lực làm tiêu chuẩn. Nếu đội thi công của anh rể đủ điều kiện thì cứ nộp hồ sơ đấu thầu.”
“Ôi trời, trúng thầu hay không chẳng phải là một câu nói của em là được sao? Em gật đầu một cái thì gần như chắc ăn rồi còn gì.”
Thấy vẻ mặt con trai cả u ám, bà cụ nhà họ Nhiếp biết không ổn, vội lên tiếng đánh trống lảng:
“Ngày nào cũng toàn chuyện công ty, không thấy chán à? Ở nhà là phải ăn cơm đàng hoàng, không được nói chuyện công việc.”
Nhiếp Chính Cầm thu lại thế công, mỉm cười cầm đũa,
“Món cá chua ngọt này ngon quá, Quyên Quyên, con ăn nhiều vào nhé.”
Lâm Chất và Thiệu Kỳ liếc nhau, rồi cùng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Story
Chương 21
10.0/10 từ 21 lượt.