Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 7

89@-

Ngô Quế Phân kê một chiếc bàn trong cửa hàng, cả nhà họ Hứa quây quần ăn cơm tối.


Hôm nay Hứa Đức Hữu dẫn vợ đến, nói chuyện với anh trai và chị dâu một hồi lâu. Hứa Thanh Lăng cũng không biết chú thím đã nói gì với bố mẹ, mấy người nói chuyện trên lầu mấy tiếng đồng hồ, lúc xuống thì sắc mặt bố mẹ cô không được tốt lắm, ngược lại chú thím vẫn bình thường.


Sau khi họ rời đi, Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu không nói gì nhưng thái độ với con gái đã dịu đi rõ rệt.


Hứa Thanh Lăng đề nghị muốn đi núi Tú Đàm với bạn, Hứa Đức Mậu lập tức lấy ra ba trăm tệ đưa cho con gái.


Cô không nói hai lời nhận lấy, đánh một roi rồi cho một quả táo, bố mẹ đã như vậy từ khi cô còn nhỏ rồi.


Trước đây cô không hiểu, bố cho ba trăm, cô chỉ lấy một trăm. Bây giờ đã biết tính cách của họ, cô cũng chẳng khách sáo làm gì, giữ lại số tiền này để dành sau này tiêu cũng như nhau thôi.


Họ không nhắc đến chuyện đóng học phí cho cô, Hứa Thanh Lăng cũng không hỏi. Cô muốn xem lần này bố mẹ định giải quyết chuyện này thế nào, sẽ kiếm cớ gì để lừa gạt cô.


Ban đêm nằm trên giường, Ngô Quế Phân không nhịn được oán trách chồng: "Vé vào cửa núi Tú Đàm chỉ có ba mươi tệ, anh đưa hẳn ba trăm! Anh nhiều tiền quá không biết tiêu gì đúng không?"


Hứa Đức Mậu vẫn đang suy nghĩ những lời em dâu nói ban ngày, buột miệng nói: "Con gái nhỏ cũng đến tuổi tìm hiểu bạn trai rồi, em đừng có keo kiệt với con bé quá. Anh thấy cách ăn mặc của nó còn không bằng đứa con gái nhà Uyển Thụ Bằng."


Ngô Quế Phân bị chồng nói đến nghẹn họng: "Em keo kiệt với nó ở chỗ nào? Năm lớp mười hai này của nó, tiền ăn uống, tiền học thêm, tiền học phí, tiền tài liệu, cái nào chẳng nhiều hơn Tuấn Văn!"


Hứa Đức Mậu liếc bà: "Sớm muộn gì con gái cũng phải lấy chồng, ở bên cạnh cũng chẳng được mấy năm. Con bé tìm được người yêu tốt, sau này mới có thể giúp đỡ Tuấn Văn. Ít nhất bề ngoài không thể để nó cảm thấy chúng ta thiên vị."


Hôm nay em trai và em dâu đến nhà hỏi chuyện thi cử của con gái nhỏ, em dâu nói mấy câu khiến Hứa Đức Mậu băn khoăn suy nghĩ mãi.


"Con gái học đại học, sau này tìm người yêu cũng nhiều lựa chọn hơn."


Phó Quyên còn lấy cháu trai của bà ấy ra làm ví dụ. Cháu trai nhà họ Thẩm cũng thi đậu đại học Cửu Giang nhưng người ta thi đậu ngành Kinh tế của hệ chính quy. Người như nhà họ Thẩm muốn cưới vợ, ngoài xuất thân gia đình còn phải xem điều kiện của con gái, chưa học đại học chắc chắn là không được.


Tuy hệ cao đẳng kém hơn hệ chính quy một chút nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã học đại học. Nếu con gái lớn Hồng Giao không học đại học Bắc Kinh thì cũng không tìm được chàng rể là con em cán bộ ở đại học Bắc Kinh.


Nói đến chuyện tìm người yêu, Hứa Đức Mậu không khỏi nghĩ đến bản thân và em trai Đức Hữu. Ngoài việc học giỏi hơn, mọi thứ khác của em trai đều không bằng ông.



Họ hàng trong nhà bàn tán đều nói Hứa Đức Hữu tốt số. Ông ấy quá may mắn, nhờ học đại học mới quen biết Phó Quyên xuất thân gia đình cán bộ cao cấp đấy thôi? Phó Quyên là con út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều. Ban đầu nhà họ Phó chẳng ưng Hứa Đức Hữu nhưng không lay chuyển được con gái nhỏ, đành để bà ấy gả.


Hứa Đức Mậu gối đầu lên tay nhìn trần nhà chằm chằm, cuối cùng quyết định: "Hay là để con bé học đi, tuy là cao đẳng nhưng dù sao cũng trực thuộc đại học Cửu Giang. Thẩm Loan cũng học ở đó, nếu nó có thể quen được bạn trai như Thẩm Loan thì sau này nhà ta không cần lo lắng nữa."


Ngô Quế Phân vẫn còn do dự: "Năm sau Tuấn Văn sẽ lên đại học rồi, một năm nuôi hai đứa đại học, nhà mình đâu phải xưởng in tiền, lấy gì mà nuôi!"


Hứa Đức Mậu suy nghĩ một chút: "Thực sự không được thì nói với Hồng Giao. Học phí một năm năm nghìn thì chúng ta lo, còn sinh hoạt phí nhờ nó nghĩ cách giúp em."


Không nhắc đến con gái lớn thì thôi, nhắc đến là Ngô Quế Phân bực mình: "Hôm nay Hồng Giao gọi điện về, ngày cưới đã xác định rồi, mùng tám tháng tám về Cửu Giang tổ chức."


Hứa Đức Mậu lật người ngồi dậy: "Thế này là quyết định xong rồi mới báo cho chúng ta biết à?"


Ngô Quế Phân cũng không vui, thấy chồng sa sầm mặt thì dịu giọng: "Ban đầu định mùng một tháng sáu cơ nhưng vì Thanh Lăng thi đại học nên mới dời lại. Thời gian cũng gấp rút rồi, mấy hôm nay phải xem mời những ai, đặt bao nhiêu bàn. Về kết hôn còn phải đặt tiệc, may váy cưới, thuê xe, rồi lo cho họ hàng ở quê lên, cái gì cũng tốn tiền. Việc lớn như vậy mà Hồng Giao chỉ đưa có ba chục nghìn, anh còn trông chờ vào nó đưa tiền sinh hoạt cho bé út à?"


Nhà họ Hứa gả con gái, nói với bên ngoài là không lấy một đồng tiền cưới nhưng Hứa Đức Mậu cũng không muốn bỏ ra một đồng nào. Dù sao thì tiền của nhà này cũng để dành cho con trai.


Ba chục nghìn con gái lớn đưa là toàn bộ chi phí tổ chức đám cưới ở Cửu Giang, thời buổi này nhìn thì nhiều nhưng làm việc gì cũng không đủ!


Ngô Quế Phân từ quê lên thành phố mấy chục năm, đã sớm là người có tiền trong mắt bà con chòm xóm. Lần này gả con gái, bà còn muốn mời hết họ hàng đến thành phố ăn uống.


Lần đầu Hứa Đức Mậu gả con gái cũng muốn nở mày nở mặt trước bà con làng Sồi.


"Nó học đại học tốn bao nhiêu tiền của nhà, bây giờ thành đạt rồi thì không muốn lo cho gia đình nữa à? Không có đạo lý như vậy! Thanh Lăng học đại học, tiền sinh hoạt một tháng nhiều nhất ba trăm, năm trăm tệ. Trừ đi nghỉ hè với nghỉ đông, một năm hết cỡ ba, bốn nghìn, còn không bằng một tháng lương của nó! Anh sẽ tìm thời gian nói chuyện với nó!"


Ngô Quế Phân lẩm bẩm: "Muốn nói thì anh tự đi mà nói!"


Tính tình con gái lớn thế kia, bà không muốn làm người xấu.



Hôm nay Hứa Thanh Lăng mặc áo phông cộc tay và quần bò, trước khi ra cửa còn lấy thêm một chiếc áo sơ mi dài tay của Hứa Tuấn Văn, nhét hết tóc dài vào trong mũ lưỡi trai màu đen.


Đạp xe tận năm mươi cây số, chắc chắn sẽ bị rám nắng.



Ngón tay bị băng bó mấy ngày cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh mặt trời, làm gì cũng thuận tiện, có cảm giác bàn tay cuối cùng cũng thuộc về mình.


Hứa Thanh Lăng nheo mắt nhìn mặt trời trên cao, không biết chân Thẩm An Ngô đã đỡ chưa nhỉ?


Cô đạp xe đến đầu làng, Phùng Bác đã đợi sẵn ở đó, bên cạnh còn có một cô gái.


Nhìn thấy người kia từ xa, Hứa Thanh Lăng nắm chặt tay lái, cơn đau ở đầu ngón tay khiến cô bừng tỉnh.


Khuôn mặt trắng nõn của Uyển Nguyệt hiện lên nụ cười tươi: "Mình vốn không muốn đi nhưng Phùng Bác nói cậu ta sẽ chở mình."


Phùng Bác vỗ ngực: "Có năm mươi cây thôi mà! Yên tâm! Chắc chắn sẽ đưa cậu về an toàn!"


Không đưa về an toàn thì được à, Ngụy Đông Lai sẽ lột da cậu ta mất! Hôm qua gã còn cố ý đến nhà dặn dò cậu ta phải chăm sóc Uyển Nguyệt thật tốt, không được để cô ta ngồi sau xe của cậu trai khác.


Phùng Bác biết lần này mình vất vả rồi. May mà Uyển Nguyệt nhỏ con, cùng lắm chỉ tầm bốn mươi ký, chở cô ta cũng không quá nặng nhọc, hơn nữa lúc về còn có Hứa Thanh Lăng.


Uyển Nguyệt không biết đi xe đạp, ba năm cấp ba đều là cậu ta và Hứa Thanh Lăng thi nhau chở cô ta đến lớp học thêm buổi tối.


"Hứa Thanh Lăng, mai về cậu chở Uyển Nguyệt nhé."


"Có người bằng lòng chở rồi, không cần tôi." Hứa Thanh Lăng bỏ lại một câu rồi đạp xe vượt lên trước.


"Này! Cậu đi nhanh thế làm gì!" Phùng Bác nhìn Hứa Thanh Lăng phóng xe lên trước, nghiến răng đạp xe đuổi theo.


Uyển Nguyệt cũng nhận ra sự lạnh nhạt của Hứa Thanh Lăng, nhíu mày nhìn bóng lưng cô, chẳng lẽ vì mình không nói chuyện đi núi Tú Đàm nên giận dỗi?


Hứa Thanh Lăng luôn như vậy, vì đủ thứ chuyện nhỏ nhặt mà giận dỗi, cuối cùng vẫn làm lành với cô ta.


Gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng, Uyển Nguyệt cũng không muốn để ý nữa, có lẽ lát nữa cô sẽ tự hết giận.


Chín giờ sáng, các bạn học đi núi Tú Đàm tập trung ở cổng trường, thi đại học xong là mọi người bắt đầu buông xõa.


Có mấy cô gái uốn tóc, trang điểm, ăn mặc rất cầu kỳ. Đám con trai cởi bỏ đồng phục, không còn vẻ ngoài lôi thôi như trước.



Bây giờ thi đại học xong, Lý Chính Kỳ thi đậu một trường đại học Khoa học tự nhiên ở miền Bắc, Triệu Tử Bối ở lại tỉnh học đại học, sắp phải yêu xa bốn năm. Tuy vậy, đó chẳng phải vấn đề to tát gì với những người đang yêu đương cuồng nhiệt.


Lý Chính Kỳ đeo chiếc balo màu hồng của bạn gái, đứng đó điểm danh, lớp hơn sáu mươi người mà đến hơn một nửa.


Có đứa con trai không nhịn được hỏi cậu ta: "Lớp trưởng, nhiều người thế này biệt thự nhà mày chứa hết không?"


Lý Chính Kỳ: "Không chứa hết thì trải chiếu ngủ đất."


"Chúa phét! Mày nỡ để Triệu Tử Bối nhà mày ngủ đất à?" Một thiếu niên cao to, da ngăm đen ngồi trên vỉa hè cách Hứa Thanh Lăng không xa lười biếng nói: "Tao không ngủ đất đâu nhé, tao muốn ngủ giường, tối nay tao ra nhà nghỉ thuê phòng. Ai không muốn ngủ đất thì đi với tao."


Hứa Thanh Lăng ngồi trên vỉa hè, quay đầu nhìn đối phương mấy lần, cuối cùng cũng nhớ ra tên cậu ta, Thân Thuấn.


Một trong "bốn ma vương" của lớp, mới chuyển đến hồi học kỳ hai của năm mười một, rất nổi tiếng ở trường, nghe nói đánh nhau rất giỏi. Bố Thân Thuấn là quân nhân, thi đại học được tuyển thẳng vào trường quân đội.


Cô không thân với mấy "ma vương" trong lớp, sau khi tốt nghiệp lại càng không liên lạc gì với họ.


Đợi mãi không thấy Tào Tư Thanh đâu, lại thấy Thẩm Loan đến.


Thẩm Loan mặc áo sơ mi màu be, đi chiếc xe đạp địa hình màu đen, vẻ ngoài sáng sủa nổi bật giữa đám đông. Xe chưa dừng hẳn, anh ta đã nhìn quanh, rất nhanh đã đi về phía các cô.


Hứa Thanh Lăng biết anh ta đến tìm ai, đứng dậy đi sang chỗ khác.


"Này, tôi nói cô..." Một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng.


"Sao thế?" Hứa Thanh Lăng quay đầu lại, nhận ra mình đứng quá gần Thân Thuấn, vội vàng lùi sang một bên.


Thân Thuấn đang ngắm chân đẹp, Uyển Nguyệt mặc quần đùi trắng lộ ra đôi chân thon dài, tuy hơi thấp một chút nhưng dáng chân rất đẹp. Ai ngờ đâu lại có đứa mù mắt, chắn hết tầm nhìn của cậu ta.


Vừa định mở miệng mắng thì cô gái kia quay đầu lại, vành mũ lưỡi trai hắt bóng xuống mặt cô, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng.


Thân Thuấn nghiêng đầu nhìn kỹ đôi mắt dưới vành mũ, câu chửi thề đến miệng lại nuốt xuống.


Lớp cậu ta là ban tự nhiên, chỉ có hơn chục bạn nữ, nam gấp đôi nữ. Hơn chục bạn nữ đó, ngoài ba hoa khôi lớp là Triệu Tử Bối, Uyển Nguyệt và Hồ Oánh, những người còn lại đều bị họ gọi là khủng long.



Thằng bạn đó còn hâm mộ Thẩm Loan lắm, bảo Hứa Thanh Lăng theo đuổi rất nhiệt tình. Giá như mình cũng được con gái theo đuổi như vậy thì tốt biết mấy.


Thân Thuấn thấy rất nực cười.


"Mọi người ăn quýt không?" Thẩm Loan xách một túi hoa quả, mỉm cười đưa túi hoa quả ra trước mặt các cô.


Chiếc túi ni-lông được đưa ra ngay giữa Hứa Thanh Lăng và Uyển Nguyệt, rất khó nói là cố tình đưa cho ai.


Đây chính là Thẩm Loan, anh ta muốn đối xử tốt với ai cũng rất khéo léo.


Phó Cần đã bỏ rất nhiều công sức để dạy dỗ con trai. Thẩm Loan hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo như những cậu ấm cô chiêu ở Cửu Giang, lúc nào cũng ôn hòa, không quá thân thiết cũng không quá lạnh nhạt, cư xử rất đúng mực.


Quýt tươi mới hái, còn nguyên cả lá, nhìn là biết ngọt.


Hứa Thanh Lăng cúi đầu không động đậy, nhìn bàn tay thon dài đang cầm túi ni-lông giơ trước mặt họ.


Hứa Thanh Lăng mười tám tuổi đúng là ngốc thật, hết lần này đến lần khác nhận lấy thứ không thuộc về mình, trong lòng còn tràn đầy vui sướng.


Hẳn Thẩm Loan rất khó chịu, rõ ràng muốn tặng cho Uyển Nguyệt nhưng lại không thể tránh cô.


Cả đời này, điều anh ta vẫn luôn hối hận là không thể cưới được người mình thương, cuối cùng chỉ đành lùi một bước, chọn lập gia đình với cô.


Kể từ ấy, cuộc đời anh ta như xuất hiện một khoảng trống, có làm cách nào cũng không thể lấp đầy.


Nếu anh ta đã yêu cô ta tới vậy, cô giúp anh ta là được.


Hứa Thanh Lăng kéo vành mũ lên, quay sang nhìn Uyển Nguyệt, mỉm cười: "Cậu cầm lấy đi, cậu thích ăn quýt này nhất mà nhỉ?"


Mặt Uyển Nguyệt đỏ bừng, đúng là cô ta thích ăn loại quýt này, có thể ăn liền mấy ký. Nhưng Hứa Thanh Lăng nói trước mặt mọi người như vậy, cứ như thể Thẩm Loan mua quýt này là để tặng cô ta vậy.


Cô ta ngại ngùng liếc Thẩm Loan, thấy anh ta đang nhìn mình thì mặt càng đỏ hơn, vội vàng nhận lấy túi quýt, cúi đầu lí nhí cảm ơn.


Thân Thuấn đứng bên cạnh ngây người, bỗng nhiên thấy đầu óc mình không đủ dùng, rốt cuộc là ai đang theo đuổi ai vậy?


Lại quay sang thì thấy Hứa Thanh Lăng đã chạy mất bóng rồi, để bạn trai và bạn thân ở lại đó ăn quýt.


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 7
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...