Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 51
56@-
Tào Tư Thanh nhận được điện thoại của Hà Cảnh Huy khi đang dọn dẹp nhà cửa.
Bố mẹ cô ấy rất bận, phải làm việc đến tận đêm giao thừa, thế nên đã giao hết mọi chuyện từ mua sắm đồ Tết, trang trí, cho đến dọn dẹp nhà cửa cho con gái là cô ấy.
"Em đang dọn dẹp nhà cửa đây." Tào Tư Thanh vừa nói vừa đi ra ban công, điện thoại cô ấy đang dùng là di động cũ của mẹ, chỉ có ở ban công mới bắt sóng tốt: "Anh đang làm gì vậy? Lại đi chơi bóng với Lý Chính Kỳ và những người khác à?"
Gia đình Tào Tư Thanh sống ở khu phố cũ, trong căn nhà được phân cho từ thời nhà máy đồng hồ còn hoạt động. Tầm mười mấy năm trước, kiểu nhà gạch đỏ này từng là phúc lợi đáng mơ ước của công nhân viên chức ở Cửu Giang, nhưng hiện tại, khi nhà máy đồng hồ phá sản, nhà cao tầng mọc lên san sát, những căn nhà gạch đỏ bỗng trở nên cũ kỹ, đơn sơ.
Hà Cảnh Huy liếc nhìn đám trẻ con đang nô đùa gần bồn hoa, ngẩng đầu lên, vừa hay có thể nhìn thấy con cá khô treo lủng lẳng trên ban công nhà Tào Tư Thanh: "Anh ở dưới nhà em."
Tào Tư Thanh nhoài người ra lan can vẫy tay với cậu ta, nói vào điện thoại: "Đến cũng không báo trước, nhỡ em sang nhà bà ngoại rồi thì sao? Anh lên nhanh đi!"
Nhà Tào Tư Thanh không lớn, có hai phòng ngủ, một phòng khách, vừa đủ cho ba người ở. Hà Cảnh Huy cao ráo, tay dài chân dài đứng trong nhà, lại có cảm giác đầu sắp chạm trần.
Cậu ta không khỏi nhớ đến cảnh tượng khi đến nhà Chu Ngọc Kha, nhà cô ta ở gần đường vành đai ba Bắc Kinh, là một căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông, trong phòng khách còn treo ảnh ông nội cô ta chụp chung với lãnh đạo.
Lúc đó, cậu ta và mấy người bạn học đứng giữa phòng khách rộng lớn, cảm thấy tay chân luống cuống, không biết để đâu cho phải. Nhìn người phụ nữ trung niên bưng hoa quả đã cắt sẵn ra mời, họ còn tưởng là mẹ của Chu Ngọc Kha, căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp. Mãi sau mới biết đó chỉ là người giúp việc nhà cô ta thôi.
…
"Không phải anh nói mấy hôm nay anh bận à?" Tào Tư Thanh đeo tạp dề, xắn tay áo lên, trên đầu còn trùm túi nilon, vừa nhìn đã biết đang dọn dẹp nhà cửa. Cô ấy quay người rót một cốc nước ấm, sau đó cười toe toét đưa cho Hà Cảnh Huy: "Ăn mặc chỉnh tề thế này để tới giúp em dọn dẹp hả?"
Hà Cảnh Huy nhìn đôi mắt trong veo của cô ấy, cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, như có vô số mũi kim nhỏ xíu đang đâm vào da thịt.
Nụ cười trong mắt cô ấy khiến cậu ta không còn chỗ trốn, cuối cùng không chịu đựng được nữa, cúi gằm mặt nói nhỏ: "Có chuyện này, anh muốn thú nhận với em. Cái đồng hồ anh đeo không phải Rolex giả, là hàng thật. Đồng hồ đó là của bạn ở đại học cho anh mượn. Cô ấy có tình ý với anh, hôm qua còn bay từ Bắc Kinh đến Cửu Giang tìm anh."
Nụ cười trên môi Tào Tư Thanh tắt dần. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trong nhà im lặng đến ngột ngạt, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tí tách từ vòi nước nhà bếp.
Hà Cảnh Huy không dám nhìn cô ấy, anh ta cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, giọng có vẻ khá bình tĩnh: "Vậy nên, anh nói mấy hôm nay bận, là đi tiếp đãi cô ta à?"
Hà Cảnh Huy gật đầu: "Ừ. Hôm qua anh mời cô ấy ăn tới Duyệt Các ăn một bữa, sau đó đặt phòng khách sạn cho cô ấy nghỉ ngơi, hôm nay vừa tiễn cô ấy về."
Tào Tư Thanh cười tự giễu: "Duyệt Các? Anh đối xử với bạn học nữ của lớp anh hào phóng thật đấy. Em quen anh lâu như vậy, bữa ăn đắt nhất cũng chỉ là quán nướng Giang Bắc Lão."
Hà Cảnh Huy có chút ngượng ngùng, với điều kiện gia đình của Chu Ngọc Kha, sao cậu ta có thể dẫn cô ta đi ăn quán vỉa hè chứ. Với một cô gái được nuông chiều từ bé như cô ta, ngay cả nhà hàng sang trọng nhất Cửu Giang là Duyệt Các cũng bị đánh giá là hương vị rất bình thường.
"Cô bạn này của anh có điều kiện gia đình rất tốt, trong nhà có cả người giúp việc, bình thường người giúp việc còn đến tận trường giặt quần áo cho cô ấy. Từ cách ăn mặc cho đến lối sống, sinh hoạt của cô ấy đều khác hẳn chúng ta. Lần này cô ấy đến Cửu Giang tìm anh, anh không thể dẫn cô ấy đến chỗ quá tệ được."
Tào Tư Thanh nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc: "Vậy thì sao? Hôm nay anh chạy đến nhà em, chỉ để nói với em chuyện này thôi ư?"
Hà Cảnh Huy khó xử quay mặt đi chỗ khác, khó nhọc đáp: "Em biết ngành của anh tìm việc khó khăn thế nào rồi mà. Anh lại là người tỉnh ngoài, nếu không tranh thủ cơ hội tạo dựng mối quan hệ tốt ở đại học, sau này ra xã hội, ai thèm để ý đến anh? Gia đình cô bạn này ở Bắc Kinh chẳng những có tiền còn có quyền, nếu giữ được mối quan hệ tốt với cô ấy, việc ở lại Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp hoàn toàn không phải là chuyện khó."
Trước đây họ đã từng thảo luận với nhau về việc tương lai sẽ tới thành phố nào để phát triển sự nghiệp một lần rồi. Hà Cảnh Huy muốn ở lại Bắc Kinh, Tào Tư Thanh thì không quá để tâm đến vấn đề này.
Nếu bạn trai muốn ở lại Bắc Kinh, cô ấy cũng có thể đến đó tìm việc.
"Anh cũng là vì tương lai của chúng ta. Nếu anh có công việc ổn định ở Bắc Kinh, coi như là thêm một lớp bảo hiểm cho tương lai của chúng ta..."
Tào Tư Thanh bất ngờ ngẩng phắt đầu lên, khóe mắt đỏ hoe nhìn cậu ta, gằn giọng nói: "Hà Cảnh Huy, đó là thêm bảo hiểm cho tương lai của anh, không phải của chúng ta! Anh có thể bớt giả tạo lại được không!"
Hà Cảnh Huy hiếm khi thấy cô ấy kích động như vậy, trong lòng bỗng thấy hơi hoảng: "Anh thề là anh và cô ấy không có gì với nhau hết. Hôm qua sau khi đặt phòng khách sạn cho cô ấy, anh lập tức ra về."
Tào Tư Thanh cảm thấy như có lưỡi dao sắc bén xoáy mạnh vào ngực mình, cô ấy cố gắng giữ cho giọng nói nghe bình thường: "Nếu anh không nói em cũng đâu có biết, vậy tại sao hôm nay anh lại chạy đến kể với em mấy chuyện này?"
Trong mắt Hà Cảnh Huy thoáng hiện vẻ lúng túng: "Trong bữa ăn khuya ngày đó, Hứa Thanh Lăng đã nhận ra đồng hồ của anh là hàng thật, hôm qua lúc anh và cô bạn ăn cơm ở Duyệt Các tình cờ bị cô ta nhìn thấy. Cô ta… cô ta bảo anh tự nói rõ với em. Cô ta nói cô ta không thể chấp nhận sự lừa dối, thật ra anh..."
Nghe đến đây, cuối cùng Tào Tư Thanh cũng không kìm nổi nước mắt nữa, vội ngẩng đầu lên cố nuốt ngược vào trong. Vừa rồi, cô ấy thử đặt mình vào vị trí của Hà Cảnh Huy, nếu là cô ấy, trong trường hợp đã có bạn trai, cô ấy có nhận đồng hồ do bạn học nam khác tặng không? Nếu đối phương đã bày tỏ thiện cảm rõ ràng, liệu cô ấy có giấu bạn trai, mời đối phương đi ăn ở nhà hàng sang trọng không?
Câu trả lời là: Không. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Vậy nên, suy nghĩ khác biệt thì không chung đường.
Tào Tư Thanh: "Tôi biết rồi, cậu về đi."
Hà Cảnh Huy: "Vậy, chúng ta..."
Tào Tư Thanh dùng mu bàn tay lau nước mũi, vẻ mặt lạnh lùng: "Không có chúng ta. Khi đi nhớ cởi đôi giày ra, đó là tiền tôi thức khuya dậy sớm vẽ vời không biết ngày đêm mới mua được."
Hà Cảnh Huy không dám tin vào tai mình, cúi đầu nhìn đôi giày thể thao dưới chân. Đôi giày này là quà Tào Tư Thanh tặng cậu ta vào sinh nhật vừa rồi, là giày bóng rổ phiên bản giới hạn.
Cảm giác tủi nhục và tức giận dâng trào, không ngờ Tào Tư Thanh lại chia tay cậu ta chỉ vì chuyện nhỏ thế này. Sắc mặt Hà Cảnh Huy lập tức trở nên khó coi, cậu ta tức giận đến mức không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác: "Thời tiết thế này mà em bảo anh đi chân đất về ư?!"
***
Dương Hủ và ba học trò đã chỉnh sửa xong phương án thiết kế, nhưng bên phía Thẩm An Ngô lại không có thời gian.
Hứa Thanh Lăng đưa bản vẽ thiết kế phòng ngủ của mình cho Dương Hủ xem, Dương Hủ xem xong chỉ nói một câu: "Nếu em không nói thầy cứ tưởng đây là phòng của Chu Lệ, em có chắc là Thẩm An Ngô thích phong cách này không vậy?"
Hứa Thanh Lăng mỉm cười ngại ngùng, quả thật cô đã lấy cảm hứng từ phòng ngủ của Chu Lệ.
Căn phòng thơm nức của Chu Lệ cũng có một chiếc giường bốn cột, có điều màn che của cô ấy là màu hồng phấn, vừa khéo cùng tông với bức tranh hoa sen vẽ trên tường. Cũng bởi vì nhìn thấy chiếc giường của cô ấy, Hứa Thanh Lăng mới cho rằng giường bốn cột rất phù hợp với người khó ngủ như Thẩm An Ngô.
Dương Hủ thu thập bản vẽ thiết kế của cả ba học trò, sau đó tiện tay nhét bản của Hứa Thanh Lăng vào ngăn kéo, kiểu thiết kế này ông ấy tuyệt đối sẽ không đưa cho Thẩm An Ngô xem.
Khi thấy những ngày cuối năm ngày càng gần, Dương Hủ còn phải về quê đón con gái, bèn vội vàng lái chiếc xe cà tàng của mình chở ba học trò đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng chơi.
Có lẽ vì làm bố đơn thân đã lâu, cứ hễ ra ngoài là Dương Hủ lại lo lắng đủ thứ, tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ bận lên bận xuống. Trái lại, ba học trò cứ như cậu ấm cô chiêu, hai tay trống không lẽo đẽo theo phía sau.
Dương Hủ đang làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, cuối cùng cũng có học trò chủ động giúp ông ấy xách ba lô.
Hứa Thanh Lăng vác ba lô của thầy mình, lấy điện thoại ra xem một lần nữa. Cô đợi đã nhiều ngày nhưng vẫn chưa nhận được tin gì từ Tào Tư Thanh. Gọi điện cho Hà Cảnh Huy thì không ai nghe máy, gọi cho Tào Tư Thanh lại được báo rằng điện thoại di động hiện đang tắt máy.
Cô đã gửi rất nhiều tin nhắn, kết quả như đá chìm đáy biển, không biết giờ Tào Tư Thanh thế nào.
Hứa Thanh Lăng quay người nhìn bầu trời bên ngoài, mùa đông ở Cửu Giang lúc nào cũng âm u. Mây đen dày đặc bao phủ bầu trời, nặng trĩu như sắp sập xuống, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Trong sảnh chính, có người ngồi, cũng có người nằm nghỉ, điểm chung là trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Cô lấy điện thoại ra gọi lại cho Tào Tư Thanh, đầu dây bên kia vẫn là tiếng tút tút.
"Cô gái, cháu biết nhà vệ sinh ở đâu không?" Một giọng nói già nua mang theo khẩu âm rất nặng vang lên bên tai.
Giọng nói này khiến Hứa Thanh Lăng có cảm giác thân quen đến lạ, cô vội quay đầu lại, phát hiện có một bà cụ đứng sau lưng mình.
Bà cụ mặc một chiếc áo bông cũ kỹ, chẳng ăn nhập gì với sảnh khách sạn sang trọng. Đầu tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt hằn sâu như dao khắc, có thể thấy bà ấy đã trải qua không ít khó khăn trong cuộc sống.
Hứa Thanh Lăng nhìn đôi mắt đục ngầu của bà ấy, đầu óc trống rỗng trong giây lát, cô không ngờ lại gặp bà nội của Thẩm Loan ở đây.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Tào Tư Thanh nhận được điện thoại của Hà Cảnh Huy khi đang dọn dẹp nhà cửa.
Bố mẹ cô ấy rất bận, phải làm việc đến tận đêm giao thừa, thế nên đã giao hết mọi chuyện từ mua sắm đồ Tết, trang trí, cho đến dọn dẹp nhà cửa cho con gái là cô ấy.
"Em đang dọn dẹp nhà cửa đây." Tào Tư Thanh vừa nói vừa đi ra ban công, điện thoại cô ấy đang dùng là di động cũ của mẹ, chỉ có ở ban công mới bắt sóng tốt: "Anh đang làm gì vậy? Lại đi chơi bóng với Lý Chính Kỳ và những người khác à?"
Gia đình Tào Tư Thanh sống ở khu phố cũ, trong căn nhà được phân cho từ thời nhà máy đồng hồ còn hoạt động. Tầm mười mấy năm trước, kiểu nhà gạch đỏ này từng là phúc lợi đáng mơ ước của công nhân viên chức ở Cửu Giang, nhưng hiện tại, khi nhà máy đồng hồ phá sản, nhà cao tầng mọc lên san sát, những căn nhà gạch đỏ bỗng trở nên cũ kỹ, đơn sơ.
Hà Cảnh Huy liếc nhìn đám trẻ con đang nô đùa gần bồn hoa, ngẩng đầu lên, vừa hay có thể nhìn thấy con cá khô treo lủng lẳng trên ban công nhà Tào Tư Thanh: "Anh ở dưới nhà em."
Tào Tư Thanh nhoài người ra lan can vẫy tay với cậu ta, nói vào điện thoại: "Đến cũng không báo trước, nhỡ em sang nhà bà ngoại rồi thì sao? Anh lên nhanh đi!"
Nhà Tào Tư Thanh không lớn, có hai phòng ngủ, một phòng khách, vừa đủ cho ba người ở. Hà Cảnh Huy cao ráo, tay dài chân dài đứng trong nhà, lại có cảm giác đầu sắp chạm trần.
Cậu ta không khỏi nhớ đến cảnh tượng khi đến nhà Chu Ngọc Kha, nhà cô ta ở gần đường vành đai ba Bắc Kinh, là một căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông, trong phòng khách còn treo ảnh ông nội cô ta chụp chung với lãnh đạo.
Lúc đó, cậu ta và mấy người bạn học đứng giữa phòng khách rộng lớn, cảm thấy tay chân luống cuống, không biết để đâu cho phải. Nhìn người phụ nữ trung niên bưng hoa quả đã cắt sẵn ra mời, họ còn tưởng là mẹ của Chu Ngọc Kha, căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp. Mãi sau mới biết đó chỉ là người giúp việc nhà cô ta thôi.
…
"Không phải anh nói mấy hôm nay anh bận à?" Tào Tư Thanh đeo tạp dề, xắn tay áo lên, trên đầu còn trùm túi nilon, vừa nhìn đã biết đang dọn dẹp nhà cửa. Cô ấy quay người rót một cốc nước ấm, sau đó cười toe toét đưa cho Hà Cảnh Huy: "Ăn mặc chỉnh tề thế này để tới giúp em dọn dẹp hả?"
Hà Cảnh Huy nhìn đôi mắt trong veo của cô ấy, cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, như có vô số mũi kim nhỏ xíu đang đâm vào da thịt.
Nụ cười trong mắt cô ấy khiến cậu ta không còn chỗ trốn, cuối cùng không chịu đựng được nữa, cúi gằm mặt nói nhỏ: "Có chuyện này, anh muốn thú nhận với em. Cái đồng hồ anh đeo không phải Rolex giả, là hàng thật. Đồng hồ đó là của bạn ở đại học cho anh mượn. Cô ấy có tình ý với anh, hôm qua còn bay từ Bắc Kinh đến Cửu Giang tìm anh."
Nụ cười trên môi Tào Tư Thanh tắt dần. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trong nhà im lặng đến ngột ngạt, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tí tách từ vòi nước nhà bếp.
Hà Cảnh Huy không dám nhìn cô ấy, anh ta cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, giọng có vẻ khá bình tĩnh: "Vậy nên, anh nói mấy hôm nay bận, là đi tiếp đãi cô ta à?"
Hà Cảnh Huy gật đầu: "Ừ. Hôm qua anh mời cô ấy ăn tới Duyệt Các ăn một bữa, sau đó đặt phòng khách sạn cho cô ấy nghỉ ngơi, hôm nay vừa tiễn cô ấy về."
Tào Tư Thanh cười tự giễu: "Duyệt Các? Anh đối xử với bạn học nữ của lớp anh hào phóng thật đấy. Em quen anh lâu như vậy, bữa ăn đắt nhất cũng chỉ là quán nướng Giang Bắc Lão."
Hà Cảnh Huy có chút ngượng ngùng, với điều kiện gia đình của Chu Ngọc Kha, sao cậu ta có thể dẫn cô ta đi ăn quán vỉa hè chứ. Với một cô gái được nuông chiều từ bé như cô ta, ngay cả nhà hàng sang trọng nhất Cửu Giang là Duyệt Các cũng bị đánh giá là hương vị rất bình thường.
"Cô bạn này của anh có điều kiện gia đình rất tốt, trong nhà có cả người giúp việc, bình thường người giúp việc còn đến tận trường giặt quần áo cho cô ấy. Từ cách ăn mặc cho đến lối sống, sinh hoạt của cô ấy đều khác hẳn chúng ta. Lần này cô ấy đến Cửu Giang tìm anh, anh không thể dẫn cô ấy đến chỗ quá tệ được."
Tào Tư Thanh nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc: "Vậy thì sao? Hôm nay anh chạy đến nhà em, chỉ để nói với em chuyện này thôi ư?"
Hà Cảnh Huy khó xử quay mặt đi chỗ khác, khó nhọc đáp: "Em biết ngành của anh tìm việc khó khăn thế nào rồi mà. Anh lại là người tỉnh ngoài, nếu không tranh thủ cơ hội tạo dựng mối quan hệ tốt ở đại học, sau này ra xã hội, ai thèm để ý đến anh? Gia đình cô bạn này ở Bắc Kinh chẳng những có tiền còn có quyền, nếu giữ được mối quan hệ tốt với cô ấy, việc ở lại Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp hoàn toàn không phải là chuyện khó."
Trước đây họ đã từng thảo luận với nhau về việc tương lai sẽ tới thành phố nào để phát triển sự nghiệp một lần rồi. Hà Cảnh Huy muốn ở lại Bắc Kinh, Tào Tư Thanh thì không quá để tâm đến vấn đề này.
Nếu bạn trai muốn ở lại Bắc Kinh, cô ấy cũng có thể đến đó tìm việc.
"Anh cũng là vì tương lai của chúng ta. Nếu anh có công việc ổn định ở Bắc Kinh, coi như là thêm một lớp bảo hiểm cho tương lai của chúng ta..."
Tào Tư Thanh bất ngờ ngẩng phắt đầu lên, khóe mắt đỏ hoe nhìn cậu ta, gằn giọng nói: "Hà Cảnh Huy, đó là thêm bảo hiểm cho tương lai của anh, không phải của chúng ta! Anh có thể bớt giả tạo lại được không!"
Hà Cảnh Huy hiếm khi thấy cô ấy kích động như vậy, trong lòng bỗng thấy hơi hoảng: "Anh thề là anh và cô ấy không có gì với nhau hết. Hôm qua sau khi đặt phòng khách sạn cho cô ấy, anh lập tức ra về."
Tào Tư Thanh cảm thấy như có lưỡi dao sắc bén xoáy mạnh vào ngực mình, cô ấy cố gắng giữ cho giọng nói nghe bình thường: "Nếu anh không nói em cũng đâu có biết, vậy tại sao hôm nay anh lại chạy đến kể với em mấy chuyện này?"
Trong mắt Hà Cảnh Huy thoáng hiện vẻ lúng túng: "Trong bữa ăn khuya ngày đó, Hứa Thanh Lăng đã nhận ra đồng hồ của anh là hàng thật, hôm qua lúc anh và cô bạn ăn cơm ở Duyệt Các tình cờ bị cô ta nhìn thấy. Cô ta… cô ta bảo anh tự nói rõ với em. Cô ta nói cô ta không thể chấp nhận sự lừa dối, thật ra anh..."
Nghe đến đây, cuối cùng Tào Tư Thanh cũng không kìm nổi nước mắt nữa, vội ngẩng đầu lên cố nuốt ngược vào trong. Vừa rồi, cô ấy thử đặt mình vào vị trí của Hà Cảnh Huy, nếu là cô ấy, trong trường hợp đã có bạn trai, cô ấy có nhận đồng hồ do bạn học nam khác tặng không? Nếu đối phương đã bày tỏ thiện cảm rõ ràng, liệu cô ấy có giấu bạn trai, mời đối phương đi ăn ở nhà hàng sang trọng không?
Câu trả lời là: Không. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Vậy nên, suy nghĩ khác biệt thì không chung đường.
Tào Tư Thanh: "Tôi biết rồi, cậu về đi."
Hà Cảnh Huy: "Vậy, chúng ta..."
Tào Tư Thanh dùng mu bàn tay lau nước mũi, vẻ mặt lạnh lùng: "Không có chúng ta. Khi đi nhớ cởi đôi giày ra, đó là tiền tôi thức khuya dậy sớm vẽ vời không biết ngày đêm mới mua được."
Hà Cảnh Huy không dám tin vào tai mình, cúi đầu nhìn đôi giày thể thao dưới chân. Đôi giày này là quà Tào Tư Thanh tặng cậu ta vào sinh nhật vừa rồi, là giày bóng rổ phiên bản giới hạn.
Cảm giác tủi nhục và tức giận dâng trào, không ngờ Tào Tư Thanh lại chia tay cậu ta chỉ vì chuyện nhỏ thế này. Sắc mặt Hà Cảnh Huy lập tức trở nên khó coi, cậu ta tức giận đến mức không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác: "Thời tiết thế này mà em bảo anh đi chân đất về ư?!"
***
Dương Hủ và ba học trò đã chỉnh sửa xong phương án thiết kế, nhưng bên phía Thẩm An Ngô lại không có thời gian.
Hứa Thanh Lăng đưa bản vẽ thiết kế phòng ngủ của mình cho Dương Hủ xem, Dương Hủ xem xong chỉ nói một câu: "Nếu em không nói thầy cứ tưởng đây là phòng của Chu Lệ, em có chắc là Thẩm An Ngô thích phong cách này không vậy?"
Hứa Thanh Lăng mỉm cười ngại ngùng, quả thật cô đã lấy cảm hứng từ phòng ngủ của Chu Lệ.
Căn phòng thơm nức của Chu Lệ cũng có một chiếc giường bốn cột, có điều màn che của cô ấy là màu hồng phấn, vừa khéo cùng tông với bức tranh hoa sen vẽ trên tường. Cũng bởi vì nhìn thấy chiếc giường của cô ấy, Hứa Thanh Lăng mới cho rằng giường bốn cột rất phù hợp với người khó ngủ như Thẩm An Ngô.
Dương Hủ thu thập bản vẽ thiết kế của cả ba học trò, sau đó tiện tay nhét bản của Hứa Thanh Lăng vào ngăn kéo, kiểu thiết kế này ông ấy tuyệt đối sẽ không đưa cho Thẩm An Ngô xem.
Khi thấy những ngày cuối năm ngày càng gần, Dương Hủ còn phải về quê đón con gái, bèn vội vàng lái chiếc xe cà tàng của mình chở ba học trò đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng chơi.
Có lẽ vì làm bố đơn thân đã lâu, cứ hễ ra ngoài là Dương Hủ lại lo lắng đủ thứ, tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ bận lên bận xuống. Trái lại, ba học trò cứ như cậu ấm cô chiêu, hai tay trống không lẽo đẽo theo phía sau.
Dương Hủ đang làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, cuối cùng cũng có học trò chủ động giúp ông ấy xách ba lô.
Hứa Thanh Lăng vác ba lô của thầy mình, lấy điện thoại ra xem một lần nữa. Cô đợi đã nhiều ngày nhưng vẫn chưa nhận được tin gì từ Tào Tư Thanh. Gọi điện cho Hà Cảnh Huy thì không ai nghe máy, gọi cho Tào Tư Thanh lại được báo rằng điện thoại di động hiện đang tắt máy.
Cô đã gửi rất nhiều tin nhắn, kết quả như đá chìm đáy biển, không biết giờ Tào Tư Thanh thế nào.
Hứa Thanh Lăng quay người nhìn bầu trời bên ngoài, mùa đông ở Cửu Giang lúc nào cũng âm u. Mây đen dày đặc bao phủ bầu trời, nặng trĩu như sắp sập xuống, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Trong sảnh chính, có người ngồi, cũng có người nằm nghỉ, điểm chung là trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Cô lấy điện thoại ra gọi lại cho Tào Tư Thanh, đầu dây bên kia vẫn là tiếng tút tút.
"Cô gái, cháu biết nhà vệ sinh ở đâu không?" Một giọng nói già nua mang theo khẩu âm rất nặng vang lên bên tai.
Giọng nói này khiến Hứa Thanh Lăng có cảm giác thân quen đến lạ, cô vội quay đầu lại, phát hiện có một bà cụ đứng sau lưng mình.
Bà cụ mặc một chiếc áo bông cũ kỹ, chẳng ăn nhập gì với sảnh khách sạn sang trọng. Đầu tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt hằn sâu như dao khắc, có thể thấy bà ấy đã trải qua không ít khó khăn trong cuộc sống.
Hứa Thanh Lăng nhìn đôi mắt đục ngầu của bà ấy, đầu óc trống rỗng trong giây lát, cô không ngờ lại gặp bà nội của Thẩm Loan ở đây.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 51
10.0/10 từ 21 lượt.