Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 47
113@-
Sau khi Hứa Hồng Giao nghe điện thoại của em gái, trong lòng cô ấy rất khó chịu.
Cô ấy có thể cảm nhận được sau khi kết hôn với Trình Dật, thái độ của bố mẹ đối với cô ấy đã có chút thay đổi, loại thay đổi đó rất khó diễn tả nhưng cũng đủ khiến cô ấy khó chịu.
Trong nhà thỉnh thoảng có chuyện gì, họ sẽ gọi điện thoại đến hỏi ý kiến của cô ấy. Tình huống này trước khi cô kết hôn, là tuyệt đối không thể xảy ra.
Một thời gian rất dài, Hứa Hồng Giao đều cố gắng hết sức chứng minh bản thân với bố mẹ. Cô ấy muốn họ đích thân thừa nhận, năm đó việc họ bỏ cô ấy ở quê là họ đã sai.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đều là học sinh ưu tú, thi đại học đỗ vào đại học Bắc Kinh nhưng dường như từ đầu đến cuối cô ấy đều không nhận được sự công nhận của họ. Cô con gái này trong mắt họ có địa vị thấp như vậy, phải đến khi cô ấy kết hôn, điều kiện của người chồng cô tìm được lại không tệ, lúc này cô ấy mới có chút địa vị trong mắt họ.
Đôi khi Hứa Đức Mậu sẽ nói: "Con rể là nửa con trai."
Vậy con gái là gì? Có phải là ngay cả nửa con trai cũng không bằng?
Có một số việc nói toạc ra hay nhìn thấu cũng không có ý nghĩa gì. Hứa Hồng Giao đã nhìn thấy rõ nhưng em gái thì không giống. Em gái được họ cưng chiều từ nhỏ, con bé luôn ngoan ngoãn lanh lợi, còn ít bị đánh mắng hơn cả Hứa Tuấn Văn, có đôi khi trong nhà có đồ ăn ngon, Ngô Quế Phân còn ưu tiên cho cô con gái nghe lời ăn trước.
Lớn lên trong môi trường có vẻ như công bằng này, đợi đến một ngày cô đột nhiên phát hiện ra, hóa ra trong mắt bố mẹ chỉ có con trai, cô sẽ không chịu nổi.
Hứa Hồng Giao thở dài, cô kể lại chuyện em gái nói trong điện thoại cho Trình Dật nghe.
Trình Dật nghe xong hơi đau lòng vợ, ghé sát vào nhìn cô ấy: "Anh phát hiện ra dường như em và em gái đã mặc định đất và nhà của gia đình không liên quan đến hai em. Em có từng nghĩ đến việc sự mặc định này của hai em được hình thành như thế nào không?"
Hứa Hồng Giao nghe xong thì ngẩn người. Đúng vậy, nó được hình thành như thế nào? Từ nhỏ đến lớn bố mẹ cô đều lải nhải bên tai họ, bố mẹ nuôi nấng họ lớn lên đã không dễ dàng gì, đã chịu bao nhiêu khổ cực, cuộc sống khó khăn thế nào. Khi họ lớn lên thì đừng mở miệng hỏi họ xin đất và nhà, ngay cả mở miệng xin học phí sinh hoạt phí thôi hai chị em cũng cảm thấy rất áy náy.
Cảm giác như hai chị em họ không xứng đáng được sinh ra vậy.
Trình Dật thấy vợ ngơ ngác nhìn mình thì lấy chuyện nhà chị họ ra làm ví dụ. Nhà bác cả mở mấy tiệm trang sức ở Bắc Kinh, chị họ hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, luôn ở nhà. Bác cả còn có hai con trai, việc kinh doanh tiệm trang sức trong nhà giao cho con trai hết. Chị họ ở nhà làm ầm ĩ một thời gian, cuối cùng bác cả cho con gái một căn nhà với một chiếc xe.
Theo lời hai vợ chồng bác cả, sao có thể nghĩ đến việc con gái không gả được? Gả được rồi, họ cũng không lo lắng nữa. Không gả được, rơi vào tay họ thì biết làm sao?
Bố mẹ Trình Dật chỉ có hai con trai, họ rất hâm mộ anh trai có cả con trai lẫn con gái, luôn khuyên anh trai nên biết đủ, sau này về già chưa biết chừng còn phải nhờ đến con gái. Lúc này bác cả và bác dâu mới không nói gì nữa.
Hứa Hồng Giao nghe Trình Dật nói chuyện nhà bác cả anh, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Đây là ở Bắc Kinh, còn ở cái chỗ Cửu Giang đó, bố mẹ em không lấy tiền sính lễ, họ đã cảm thấy mình rất hào phóng rồi."
Nói đến đây, cô ấy cũng cảm thấy rất vô vị: "Thôi, không nói nữa. Trong mắt họ, em sớm đã không phải là người nhà của họ nữa rồi. Em chỉ đau lòng cho em gái em, con bé mới vừa học đại học, còn lâu mới đến chuyện lập gia đình."
Nói đến đây, cô ấy nhìn chồng, hốc mắt cay cay: "Anh không hiểu đâu. Từ khi em học đại học đến khi kết hôn, mấy năm đó, trong lòng họ đã không coi em là người nhà nữa rồi. Em lại không có nhà riêng, cái cảm giác trống trải sau lưng đó thật sự rất khó chịu!"
Trình Dật thấy cảm xúc vợ có hơi kích động bèn vội vàng vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, an ủi: "Anh thấy Thanh Lăng sáng suốt lắm. Bố mẹ em chỉ thuê một người đến giúp việc trong cửa hàng, em ấy đã nhìn thấu hết mấy bước tiếp theo của bố mẹ em rồi. Tính cách con bé như vậy chắc chắn sẽ không chịu thiệt đâu."
Hứa Hồng Giao vẫn không tin lắm: "Hứa Tuấn Văn mới bao nhiêu tuổi? Nếu bố mẹ em đã có ý định này thì thật sự là quá ghê tởm."
Trình Dật: "Trước tiên em đừng quan tâm họ nghĩ gì. Đôi khi cãi nhau một chút cũng không phải là chuyện xấu, giống như chị họ anh vậy. Em nói với Thanh Lăng, nếu ở nhà cảm thấy không vui, thì đến Bắc Kinh chơi mấy ngày. Vừa hay là dịp Tết, đến lúc đó em cùng em nó đi dạo ở Bắc Kinh."
…
Sự thật là, ngoài ngày đầu tiên Hứa Thanh Lăng về nhà gặp Hoàng Quyên, nhớ lại rất nhiều chuyện không vui ở kiếp trước thì cũng không có gì không vui.
Cô không cần ngủ ở phòng chứa đồ nữa, nhà cũng đã thuê người giúp việc, nghỉ lễ cô cũng không cần giúp việc ở cửa hàng, cô không muốn ở nhà thì ra ngoài chơi với bạn.
Hứa Thanh Lăng ở nhà mấy ngày, cuối cùng Hứa Tuấn Văn cũng được nghỉ trở về. Nhân lúc buổi tối về phòng ngủ, Hứa Thanh Lăng chặn cậu em trong phòng để tra hỏi một hồi.
"Chuyện bố mẹ thuê Hoàng Quyên đến nhà giúp việc, em biết từ khi nào?"
"Sao thế?" Hứa Tuấn Văn bị chị hai hỏi đến ngơ ngác: "Em cũng chỉ biết sớm hơn chị một tháng, tháng trước em về lấy chăn mới biết chuyện này."
"Vậy em có biết bố mẹ thuê cô ta làm gì không?"
"Chắc là do siêu thị nhà mình bận quá làm không xuể."
Hứa Thanh Lăng tiếp tục dò hỏi: "Bình thường lúc chúng ta đi học, ở nhà cũng chỉ có hai người họ mà. Đã bao nhiêu năm rồi, trước đây cũng không thấy họ thuê người, sao giờ bố mẹ lại đột nhiên thuê một người đến nhà, còn bao ăn bao ở?"
Hứa Tuấn Văn làm sao biết được những chuyện này, cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của chị gái nhìn mình, đôi mắt lạnh băng đó khiến lòng cậu khó hiểu giật thót một cái. Song, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu: "Chị à, họ chịu bỏ tiền thuê người chẳng phải tốt sao, đỡ cho hai chị em mình nghỉ hè nghỉ đông phải ở nhà giúp việc."
Hứa Thanh Lăng ừ một tiếng, lại hỏi: "Lần này em thi cuối kỳ thế nào?"
Vừa nói đến thành tích thi cử là đụng trúng chỗ yếu của Hứa Tuấn Văn, cậu cười hề hề: "Cũng tàm tạm thôi. Chắc chắn là không thi đỗ đại học rồi."
Hứa Thanh Lăng: "Còn nửa học kỳ nữa, cố gắng thi được cao đẳng đi, dù sao cũng tốt hơn là đại học Truyền hình."
Hứa Tuấn Văn ngượng ngùng: "Chị, bố mẹ đã nói với chị rồi ạ?"
Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân biết con trai thi không đỗ, vừa hay Hứa Đức Hữu có bạn làm giáo viên ở trường đại học Truyền hình. Hai vợ chồng đã tìm đường xem có thể nhét con trai vào đó để kiếm một tấm bằng được không.
Hứa Thanh Lăng không đáp lời. Cô vẫn đang nghĩ về chuyện của Hoàng Quyên. Xem ra bố mẹ cô bây giờ cũng chỉ đang lên kế hoạch, vẫn chưa nói rõ với Hứa Tuấn Văn. Dù sao Hứa Tuấn Văn bây giờ đang là giai đoạn quan trọng của cấp ba, không nên dùng chuyện này làm cậu phân tâm.
Về phía Hoàng Quyên, cả ngày cô ta chỉ ngồi ở cửa hàng trông coi, Hứa Tuấn Văn vừa về là chạy đi chơi với bạn, cả ngày không thấy người đâu. Hai người ở chung cũng không nhìn ra có gì đặc biệt.
Hứa Thanh Lăng trở về phòng mình, cô ngồi xuống mép giường, bờ vai căng thẳng dần dần thả lỏng. May mà bố mẹ cô vẫn còn giữ lại chút đường lui, nếu không có lẽ cô đã ghê tởm đến mức nôn cả cơm tối ra rồi.
Kiếp trước, khi Hứa Tuấn Văn và Hoàng Quyên thực sự ở bên nhau, là sau khi bố cô qua đời. Trước đó, ít nhất là từ ngoài nhìn vào thì hai người không có gì mờ ám.
Dù sao thì, mọi chuyện cứ đợi sau khi Hứa Tuấn Văn thi đại học xong rồi nói.
Lần này, Hứa Thanh Lăng không còn nhiệt tình với Hoàng Quyên như trước nữa. Cô chỉ coi cô ta là người giúp việc mà nhà thuê đến, nhiều nhất là lúc ra vào thì chào hỏi một tiếng.
…
Lý Chính Kỳ và Hà Cảnh Huy đều đã trở về. Nghỉ đông ở nhà cũng không có việc gì làm, cứ ba ngày hai bữa lại gọi điện hẹn bạn học ra ngoài tụ tập, đánh bài, chơi bida, ăn khuya.
Hứa Thanh Lăng đang lên mạng ở quán net, quả nhiên là nghỉ đông về nhà, cũng không có việc gì làm. Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng đều đang treo máy trên OICQ. Cô mới nói chuyện với họ được vài câu thì nhận được điện thoại của Tào Tư Thanh, cô ấy bảo cô đến quán nướng Giang Bắc Lão gần trường Trung học số 1 ăn đồ nướng.
Cô nhớ cái quán nướng đó, là nơi trước đây bọn họ thường lui tới sau giờ tự học buổi tối, đậu hũ nướng của ông chủ đặc biệt ngon. Hứa Thanh Lăng bắt xe qua đó, Tào Tư Thanh và Hà Cảnh Huy đã ở đó rồi.
Một học kỳ không gặp, thay đổi lớn nhất phải kể đến Hà Cảnh Huy. Trước đây cậu ta vẫn là một sinh viên thể thao không chú trọng vẻ bề ngoài, bây giờ cậu ta trông đẹp hơn rất nhiều. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu đen không nhìn ra thương hiệu, tóc được chải chuốt gọn gàng, càng làm cho Tào Tư Thanh bên cạnh trông giống một sinh viên nữ đại học có chút ngốc nghếch.
"Nhà Thân Thuấn đã chuyển đến Bắc Kinh rồi. Tôi đã đến nhà cậu ta một lần, là khu nhà quân đội, trước cổng có lính canh, hình như bố cậu ấy giữ chức vụ khá cao trong quân đội."
Trước khi Hà Cảnh Huy về Cửu Giang, vừa hay cậu ta đã gặp Thân Thuấn một lần, cậu ta còn đến nhà Thân Thuấn ăn cơm: "Sau này nghỉ hè nghỉ đông về, không thể tìm cậu ta chơi được nữa rồi!"
Tào Tư Thanh: "Anh học đại học ở Bắc Kinh, sau này còn sợ không gặp được cậu ta? Thân Thuấn nói rồi, thời gian nghỉ đông quá gấp, nghỉ hè có thời gian có lẽ sẽ về Cửu Giang tìm chúng ta chơi."
Hứa Thanh Lăng không nhắc đến chuyện Thân Thuấn đã từng về Cửu Giang tìm cô, cô ngồi xuống gọi món đậu hũ nướng và thịt bò xiên nướng mà cô thích ăn nhất trước đây. Khi ăn được vài miếng cô đã cay đến mức không chịu nổi. Quả nhiên, ký ức về vị giác đã bị che phủ rồi. Thẩm Loan không ăn cay, sau khi kết hôn với anh ta, khả năng ăn cay của cô cũng ngày càng giảm sút.
Tào Tư Thanh thấy cô cay đến mức lè cả lưỡi thì cô ấy đẩy đẩy Hà Cảnh Huy, bảo cậu ta lấy ấm nước từ bàn bên cạnh qua.
Hà Cảnh Huy cầm lấy một ấm nước, đặt trước mặt Hứa Thanh Lăng, chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu ta lóe lên.
Ánh mắt Hứa Thanh Lăng ngưng lại một lát, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta cười: "Hà Cảnh Huy, cậu phát tài rồi à? Đeo cả Rolex rồi."
Vẻ căng thẳng và cứng đờ thoáng qua trong mắt Hà Cảnh Huy, Tào Tư Thanh bên cạnh vẫn đang ăn xiên nướng, cô ấy nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Lăng: "Cậu nói xem, người ta hư vinh chưa kìa! Vậy mà tự mình mua một chiếc đồng hồ giả ở Bắc Kinh để đeo!"
Tào Tư Thanh mang vẻ mặt chị em nói có đúng không mà cầu sự đồng tình từ cô, Hà Cảnh Huy cười gượng: "Tôi chỉ là thấy kiểu đồng hồ này đẹp nên mua. Tuy là đồng hồ giả nhưng cũng không rẻ đâu nhé! Tốn của tôi hơn năm trăm tệ đấy!"
Tào Tư Thanh tưởng mình nghe nhầm, cô ấy kinh ngạc trừng mắt nhìn bạn trai: "Anh điên rồi! Tốn năm trăm tệ mua một chiếc đồng hồ giả?"
Hà Cảnh Huy toe toét: "Em nghĩ sao? Đồng hồ thật phải mấy ngàn tệ! Đồng hồ giả muốn làm giống thật, thì giá thành cũng không rẻ!"
Hứa Thanh Lăng ghé sát lại nhìn một cái, khóe miệng cong lên: "Nhái cũng khá đấy, cậu không nói tôi còn tưởng là thật."
Hà Cảnh Huy nhét chiếc đồng hồ vào trong tay áo, sắc mặt cậu ta có chút xấu hổ: "Hôm nay ra ngoài quên tháo. Biết thế tôi đã không đeo ra ngoài rồi, đỡ bị các cậu chê cười."
Tào Tư Thanh vẫn đang thầm oán trách bạn trai, vậy mà lại đi dùng tiền sinh hoạt phí cả tháng mua một chiếc đồng hồ giả. Nói thật, cô ấy thật sự không thể chấp nhận kiểu tiêu xài này. Tuy nhiên, dù sao thì cách tiêu dùng của sinh viên đại học ở Bắc Kinh cũng khác với Cửu Giang. Rất nhiều bạn học của Hà Cảnh Huy rất giàu có.
Cô ấy thấy cậu ta có vẻ rất thích chiếc đồng hồ đó, chỉ trong nửa ngày đã lấy ra xem giờ mấy lần rồi nên Tào Tư Thanh nhẫn nhịn không nói gì.
Hứa Thanh Lăng cúi đầu ăn xiên nướng, không nói gì. Chiếc Rolex trên cổ tay Hà Cảnh Huy, Thẩm Loan có một chiếc y hệt, cô đã từng đi thay dây đồng hồ cho anh ta.
Chiếc đồng hồ đó là quà tốt nghiệp mà Phó Cần tặng cho Thẩm Loan khi anh ta tốt nghiệp đại học, giá thị trường gần một trăm ngàn tệ.
Hà Cảnh Huy đeo chính là đồng hồ thật, cô không nhìn nhầm.
Kiếp trước, cô và Tào Tư Thanh không thân thiết như bây giờ. Chỉ là trong một lần tụ tập, nghe Tào Tư Thanh nhắc đến một câu, nói bạn trai đi học đại học ở Bắc Kinh, quen biết rất nhiều bạn học có tiền, sau đó bị một cô gái nhà giàu để mắt tới.
Vậy nên… Hà Cảnh Huy đã quen được với bạn học nữ có tiền rồi à?
Miếng đậu hũ trong miệng Hứa Thanh Lăng lập tức mất hết mùi vị. Cốt truyện tương tự diễn ra, cô phát hiện mình không thể làm gì cả.
Ăn đồ nướng xong cũng đã gần mười giờ. Hà Cảnh Huy và Tào Tư Thanh muốn đi chơi net thâu đêm, Hứa Thanh Lăng chọn về nhà.
Ba người chia tay nhau ở cổng trường Trung học số 1.
Đi đến ngã tư, trời bắt đầu đổ mưa tuyết, không khí ngưng kết thành một luồng gió lạnh khiến người ta run rẩy. Hứa Thanh Lăng cảm thấy ngực mình lạnh toát, cô quay đầu nhìn lại, Hà Cảnh Huy kéo khóa áo khoác, ôm chặt cô gái bên cạnh vào trong áo mình.
Tào Tư Thanh vừa cười, vừa đẩy cậu ta ra vừa mắng cậu ta thần kinh.
Chiếc áo khoác lông vũ màu trắng tinh mới toanh của cô ấy còn trắng hơn cả những bông tuyết đang rơi xuống, chiếu sáng cả con phố xơ xác tiêu điều khiến nó không còn ảm đạm như vậy nữa.
Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn trời, cô hít sâu một hơi, điện thoại trong túi rung lên dữ dội. Cô lấy điện thoại ra xem, là Dương Hủ gọi tới.
"Ở nhà làm gì đấy? Sáng mai chín giờ em đến trường một chuyến, thầy ở văn phòng đợi em, thầy có chút việc tìm em và Trương Đạt."
Trước khi nghỉ lễ, Dương Hủ đã nói với họ, nghỉ đông có thể sẽ tìm họ làm chút việc.
Dù sao thì cô ở nhà cũng không có việc gì làm, Hứa Thanh Lăng đồng ý, cô cũng tiện miệng hỏi Dương Hủ có chuyện gì. Dương Hủ chỉ nói một câu: "Em đến rồi sẽ biết."
Cúp điện thoại, Hứa Thanh Lăng định nhắn tin hỏi Trương Đạt. Cô bấm vào biểu tượng tin nhắn thì mới nhớ ra tin nhắn mấy ngày trước của Thẩm An Ngô cô vẫn chưa trả lời.
[Có phải cháu được nghỉ rồi không? Về nhà rồi hay vẫn ở trường.]
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ, sau đó cô quyết định giả ngơ, giả vờ như không hề quên trả lời tin nhắn: [Ngài Thẩm, cháu đã được nghỉ, đã về nhà rồi ạ.]
…
Gần đến Tết, tất cả các chuyến công tác của Thẩm An Ngô đều đã kết thúc. Anh đang tựa vào ghế văn phòng nghe Trương Dã báo cáo về kế hoạch cho tuần làm việc cuối cùng trước Tết.
Chiếc điện thoại cá nhân bên cạnh hiện lên một tin nhắn, anh cầm lên nhìn một cái rồi cúi đầu bắt đầu trả lời tin nhắn.
Thẩm An Ngô không nói với Hứa Thanh Lăng, anh đã từng gọi điện thoại đến ký túc xá của cô, anh cảm thấy rất mất mặt. Hôm đó cũng là do ma xui quỷ khiến, khi anh về tới biệt thự Long Não, nhìn thấy ngôi nhà cũ nơi anh từng sống thời thơ ấu bị san bằng, anh đứng trên một đống gạch ngói, tâm trạng bỗng trở nên tồi tệ.
Anh chợt nhớ tới, hôm đó cũng là ở dưới đống gạch ngói của nhà máy lọc dầu, cô đã tìm thấy anh. Thế nên anh đã gửi cho cô một tin nhắn, kết quả là cho đến khi anh rời khỏi biệt thự Long Não, cô vẫn không trả lời.
Sau đó anh còn gọi điện thoại cho cô, lại báo điện thoại tắt máy, cuối cùng anh lại gọi đến ký túc xá của cô. Ký túc xá không có người, không có ai nghe máy.
Giờ phút này, khi anh nhìn thấy tin nhắn của cô, Thẩm An Ngô với gương mặt không cảm xúc ấn các phím trên điện thoại: [Mấy ngày rồi mới trả lời, chú còn nghĩ là điện thoại cháu bị mất rồi.]
Trương Dã mới báo cáo được một nửa kế hoạch công việc thì điện thoại của ông chủ có tin nhắn đến.
Điện thoại cá nhân của sếp Thẩm chưa bao giờ bật tiếng, cũng không bật chế độ rung. Lúc làm việc, anh chỉ để trên bàn, có điện thoại và tin nhắn đến, thỉnh thoảng anh sẽ liếc nhìn. Phần lớn thời gian, anh sẽ không trả lời ngay lập tức. Trừ khi là chuyện rất quan trọng và khẩn cấp.
Anh ta thấy ông chủ cúi đầu tập trung trả lời tin nhắn, chắc là chuyện khá quan trọng, cho nên Trương Dã đành dừng lại, đứng ở một bên chờ.
Đợi một lát, anh ta cảm thấy không đúng lắm. Ban đầu vẻ mặt sếp Thẩm rất nghiêm túc, nhưng sau đó lại nhìn điện thoại cười, quét sạch vẻ lạnh lùng u ám vừa rồi.
Trương Dã: "…"
Thẩm An Ngô đã gửi tin nhắn xong, anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trương Dã đang nhìn mình. Anh thu lại nụ cười nơi khóe miệng, hắng giọng: "Bên chỗ Dương Hủ, anh đã sắp xếp thời gian với anh ấy chưa?"
Trương Dã: "Đã sắp xếp rồi, anh ấy nói hai ngày nay có chút việc riêng cần giải quyết. Thứ tư sẽ đến Viễn Tinh để duyệt phương án với anh."
Thẩm An Ngô gật đầu, không nói gì nữa.
…
Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt gặp nhau ở cổng trường.
Thời tiết này, Trương Đạt trọng hình thức hơn giữ ấm, anh ấy mặc một chiếc áo da, chân đi giày da cao cổ, tóc chải chuốt bóng loáng đến mức ruồi đậu vào cũng không đứng vững.
Anh ấy thấy đàn em nhìn mình từ trên xuống dưới, Trương Đạt cười hì hì nói: "Nhà sắp xếp cho anh đi xem mắt. Lát nữa bận xong, anh còn phải đến rạp chiếu phim gặp người ta."
Hứa Thanh Lăng cạn lời xoa trán, đối tượng xem mắt này chắc chắn là một mỹ nhân mới khiến anh ấy ăn diện đến mức này.
Hai người vừa nói vừa đi vào trong trường. Thi cuối kỳ đã kết thúc, sinh viên đều đã về quê, khuôn viên trường hiện ra một khung cảnh tiêu điều vắng vẻ. Các bảng thông báo hai bên đường chính dán đầy các loại thông báo, trong một loạt danh sách sinh viên bị buộc thôi học vì gian lận thi cuối kỳ, có một tờ thông báo đã thu hút sự chú ý của hai người.
Trương Đạt ghé sát lại, vừa xem vừa lắc đầu: "Chậc chậc! Thầy Dương vậy mà lại thua Diêu An Vĩnh! Chỉ kém hai phiếu!"
Danh sách chủ nhiệm ngành Thiết kế của khoa Mỹ thuật đại học Cửu Giang đã chính thức được dán thông báo, tân chủ nhiệm khoa được bổ nhiệm là Diêu Vĩnh An.
Hứa Thanh Lăng không cảm thấy bất ngờ về kết quả này: "Dù sao thì Diêu An Vĩnh cũng là người sáng lập giải thưởng Kim Tỉ, trong ngành quảng cáo vẫn rất nổi tiếng. Danh tiếng và ảnh hưởng bên ngoài trường học của ông ấy quả thật lớn hơn thầy Dương."
Trương Đạt nhìn cô một cái: "Lát nữa chúng ta gặp thầy Dương phải nói chuyện phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng chọc vào chỗ đau của thầy ấy."
Dương Hủ đỗ xe bên lề đường, ông ấy vừa xuống xe, từ xa đã nhìn thấy hai người đứng trước bảng thông báo, còn đang xì xào bàn tán về thông báo bổ nhiệm kia.
Ông ấy không khỏi thầm mắng một câu xúi quẩy, ông ấy thua Diêu An Vĩnh thật sự rất mất mặt, vì thế ông ấy không muốn bị người ta nhận ra. Ông ấy vội vàng kéo chặt áo khoác, dựng cổ áo lên, nhanh chóng đi về phía tòa nhà văn phòng.
Lúc đi ngang qua hai người kia, ông ấy lại liếc nhìn một cái. Không đúng mà, đây chẳng phải là hai tên nghịch đồ của ông ấy sao!
Dương Hủ giận mà không có chỗ xả, ông ấy chắp tay sau lưng, đứng sau hai tên nghịch đồ, ông ấy âm trầm nói với giọng điệu thô lỗ: "Hai đứa bay đứng đây nhìn cái gì đấy hả?"
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Sau khi Hứa Hồng Giao nghe điện thoại của em gái, trong lòng cô ấy rất khó chịu.
Cô ấy có thể cảm nhận được sau khi kết hôn với Trình Dật, thái độ của bố mẹ đối với cô ấy đã có chút thay đổi, loại thay đổi đó rất khó diễn tả nhưng cũng đủ khiến cô ấy khó chịu.
Trong nhà thỉnh thoảng có chuyện gì, họ sẽ gọi điện thoại đến hỏi ý kiến của cô ấy. Tình huống này trước khi cô kết hôn, là tuyệt đối không thể xảy ra.
Một thời gian rất dài, Hứa Hồng Giao đều cố gắng hết sức chứng minh bản thân với bố mẹ. Cô ấy muốn họ đích thân thừa nhận, năm đó việc họ bỏ cô ấy ở quê là họ đã sai.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đều là học sinh ưu tú, thi đại học đỗ vào đại học Bắc Kinh nhưng dường như từ đầu đến cuối cô ấy đều không nhận được sự công nhận của họ. Cô con gái này trong mắt họ có địa vị thấp như vậy, phải đến khi cô ấy kết hôn, điều kiện của người chồng cô tìm được lại không tệ, lúc này cô ấy mới có chút địa vị trong mắt họ.
Đôi khi Hứa Đức Mậu sẽ nói: "Con rể là nửa con trai."
Vậy con gái là gì? Có phải là ngay cả nửa con trai cũng không bằng?
Có một số việc nói toạc ra hay nhìn thấu cũng không có ý nghĩa gì. Hứa Hồng Giao đã nhìn thấy rõ nhưng em gái thì không giống. Em gái được họ cưng chiều từ nhỏ, con bé luôn ngoan ngoãn lanh lợi, còn ít bị đánh mắng hơn cả Hứa Tuấn Văn, có đôi khi trong nhà có đồ ăn ngon, Ngô Quế Phân còn ưu tiên cho cô con gái nghe lời ăn trước.
Lớn lên trong môi trường có vẻ như công bằng này, đợi đến một ngày cô đột nhiên phát hiện ra, hóa ra trong mắt bố mẹ chỉ có con trai, cô sẽ không chịu nổi.
Hứa Hồng Giao thở dài, cô kể lại chuyện em gái nói trong điện thoại cho Trình Dật nghe.
Trình Dật nghe xong hơi đau lòng vợ, ghé sát vào nhìn cô ấy: "Anh phát hiện ra dường như em và em gái đã mặc định đất và nhà của gia đình không liên quan đến hai em. Em có từng nghĩ đến việc sự mặc định này của hai em được hình thành như thế nào không?"
Hứa Hồng Giao nghe xong thì ngẩn người. Đúng vậy, nó được hình thành như thế nào? Từ nhỏ đến lớn bố mẹ cô đều lải nhải bên tai họ, bố mẹ nuôi nấng họ lớn lên đã không dễ dàng gì, đã chịu bao nhiêu khổ cực, cuộc sống khó khăn thế nào. Khi họ lớn lên thì đừng mở miệng hỏi họ xin đất và nhà, ngay cả mở miệng xin học phí sinh hoạt phí thôi hai chị em cũng cảm thấy rất áy náy.
Cảm giác như hai chị em họ không xứng đáng được sinh ra vậy.
Trình Dật thấy vợ ngơ ngác nhìn mình thì lấy chuyện nhà chị họ ra làm ví dụ. Nhà bác cả mở mấy tiệm trang sức ở Bắc Kinh, chị họ hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, luôn ở nhà. Bác cả còn có hai con trai, việc kinh doanh tiệm trang sức trong nhà giao cho con trai hết. Chị họ ở nhà làm ầm ĩ một thời gian, cuối cùng bác cả cho con gái một căn nhà với một chiếc xe.
Theo lời hai vợ chồng bác cả, sao có thể nghĩ đến việc con gái không gả được? Gả được rồi, họ cũng không lo lắng nữa. Không gả được, rơi vào tay họ thì biết làm sao?
Bố mẹ Trình Dật chỉ có hai con trai, họ rất hâm mộ anh trai có cả con trai lẫn con gái, luôn khuyên anh trai nên biết đủ, sau này về già chưa biết chừng còn phải nhờ đến con gái. Lúc này bác cả và bác dâu mới không nói gì nữa.
Hứa Hồng Giao nghe Trình Dật nói chuyện nhà bác cả anh, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Đây là ở Bắc Kinh, còn ở cái chỗ Cửu Giang đó, bố mẹ em không lấy tiền sính lễ, họ đã cảm thấy mình rất hào phóng rồi."
Nói đến đây, cô ấy cũng cảm thấy rất vô vị: "Thôi, không nói nữa. Trong mắt họ, em sớm đã không phải là người nhà của họ nữa rồi. Em chỉ đau lòng cho em gái em, con bé mới vừa học đại học, còn lâu mới đến chuyện lập gia đình."
Nói đến đây, cô ấy nhìn chồng, hốc mắt cay cay: "Anh không hiểu đâu. Từ khi em học đại học đến khi kết hôn, mấy năm đó, trong lòng họ đã không coi em là người nhà nữa rồi. Em lại không có nhà riêng, cái cảm giác trống trải sau lưng đó thật sự rất khó chịu!"
Trình Dật thấy cảm xúc vợ có hơi kích động bèn vội vàng vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, an ủi: "Anh thấy Thanh Lăng sáng suốt lắm. Bố mẹ em chỉ thuê một người đến giúp việc trong cửa hàng, em ấy đã nhìn thấu hết mấy bước tiếp theo của bố mẹ em rồi. Tính cách con bé như vậy chắc chắn sẽ không chịu thiệt đâu."
Hứa Hồng Giao vẫn không tin lắm: "Hứa Tuấn Văn mới bao nhiêu tuổi? Nếu bố mẹ em đã có ý định này thì thật sự là quá ghê tởm."
Trình Dật: "Trước tiên em đừng quan tâm họ nghĩ gì. Đôi khi cãi nhau một chút cũng không phải là chuyện xấu, giống như chị họ anh vậy. Em nói với Thanh Lăng, nếu ở nhà cảm thấy không vui, thì đến Bắc Kinh chơi mấy ngày. Vừa hay là dịp Tết, đến lúc đó em cùng em nó đi dạo ở Bắc Kinh."
…
Sự thật là, ngoài ngày đầu tiên Hứa Thanh Lăng về nhà gặp Hoàng Quyên, nhớ lại rất nhiều chuyện không vui ở kiếp trước thì cũng không có gì không vui.
Cô không cần ngủ ở phòng chứa đồ nữa, nhà cũng đã thuê người giúp việc, nghỉ lễ cô cũng không cần giúp việc ở cửa hàng, cô không muốn ở nhà thì ra ngoài chơi với bạn.
Hứa Thanh Lăng ở nhà mấy ngày, cuối cùng Hứa Tuấn Văn cũng được nghỉ trở về. Nhân lúc buổi tối về phòng ngủ, Hứa Thanh Lăng chặn cậu em trong phòng để tra hỏi một hồi.
"Chuyện bố mẹ thuê Hoàng Quyên đến nhà giúp việc, em biết từ khi nào?"
"Sao thế?" Hứa Tuấn Văn bị chị hai hỏi đến ngơ ngác: "Em cũng chỉ biết sớm hơn chị một tháng, tháng trước em về lấy chăn mới biết chuyện này."
"Vậy em có biết bố mẹ thuê cô ta làm gì không?"
"Chắc là do siêu thị nhà mình bận quá làm không xuể."
Hứa Thanh Lăng tiếp tục dò hỏi: "Bình thường lúc chúng ta đi học, ở nhà cũng chỉ có hai người họ mà. Đã bao nhiêu năm rồi, trước đây cũng không thấy họ thuê người, sao giờ bố mẹ lại đột nhiên thuê một người đến nhà, còn bao ăn bao ở?"
Hứa Tuấn Văn làm sao biết được những chuyện này, cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của chị gái nhìn mình, đôi mắt lạnh băng đó khiến lòng cậu khó hiểu giật thót một cái. Song, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu: "Chị à, họ chịu bỏ tiền thuê người chẳng phải tốt sao, đỡ cho hai chị em mình nghỉ hè nghỉ đông phải ở nhà giúp việc."
Hứa Thanh Lăng ừ một tiếng, lại hỏi: "Lần này em thi cuối kỳ thế nào?"
Vừa nói đến thành tích thi cử là đụng trúng chỗ yếu của Hứa Tuấn Văn, cậu cười hề hề: "Cũng tàm tạm thôi. Chắc chắn là không thi đỗ đại học rồi."
Hứa Thanh Lăng: "Còn nửa học kỳ nữa, cố gắng thi được cao đẳng đi, dù sao cũng tốt hơn là đại học Truyền hình."
Hứa Tuấn Văn ngượng ngùng: "Chị, bố mẹ đã nói với chị rồi ạ?"
Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân biết con trai thi không đỗ, vừa hay Hứa Đức Hữu có bạn làm giáo viên ở trường đại học Truyền hình. Hai vợ chồng đã tìm đường xem có thể nhét con trai vào đó để kiếm một tấm bằng được không.
Hứa Thanh Lăng không đáp lời. Cô vẫn đang nghĩ về chuyện của Hoàng Quyên. Xem ra bố mẹ cô bây giờ cũng chỉ đang lên kế hoạch, vẫn chưa nói rõ với Hứa Tuấn Văn. Dù sao Hứa Tuấn Văn bây giờ đang là giai đoạn quan trọng của cấp ba, không nên dùng chuyện này làm cậu phân tâm.
Về phía Hoàng Quyên, cả ngày cô ta chỉ ngồi ở cửa hàng trông coi, Hứa Tuấn Văn vừa về là chạy đi chơi với bạn, cả ngày không thấy người đâu. Hai người ở chung cũng không nhìn ra có gì đặc biệt.
Hứa Thanh Lăng trở về phòng mình, cô ngồi xuống mép giường, bờ vai căng thẳng dần dần thả lỏng. May mà bố mẹ cô vẫn còn giữ lại chút đường lui, nếu không có lẽ cô đã ghê tởm đến mức nôn cả cơm tối ra rồi.
Kiếp trước, khi Hứa Tuấn Văn và Hoàng Quyên thực sự ở bên nhau, là sau khi bố cô qua đời. Trước đó, ít nhất là từ ngoài nhìn vào thì hai người không có gì mờ ám.
Dù sao thì, mọi chuyện cứ đợi sau khi Hứa Tuấn Văn thi đại học xong rồi nói.
Lần này, Hứa Thanh Lăng không còn nhiệt tình với Hoàng Quyên như trước nữa. Cô chỉ coi cô ta là người giúp việc mà nhà thuê đến, nhiều nhất là lúc ra vào thì chào hỏi một tiếng.
…
Lý Chính Kỳ và Hà Cảnh Huy đều đã trở về. Nghỉ đông ở nhà cũng không có việc gì làm, cứ ba ngày hai bữa lại gọi điện hẹn bạn học ra ngoài tụ tập, đánh bài, chơi bida, ăn khuya.
Hứa Thanh Lăng đang lên mạng ở quán net, quả nhiên là nghỉ đông về nhà, cũng không có việc gì làm. Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng đều đang treo máy trên OICQ. Cô mới nói chuyện với họ được vài câu thì nhận được điện thoại của Tào Tư Thanh, cô ấy bảo cô đến quán nướng Giang Bắc Lão gần trường Trung học số 1 ăn đồ nướng.
Cô nhớ cái quán nướng đó, là nơi trước đây bọn họ thường lui tới sau giờ tự học buổi tối, đậu hũ nướng của ông chủ đặc biệt ngon. Hứa Thanh Lăng bắt xe qua đó, Tào Tư Thanh và Hà Cảnh Huy đã ở đó rồi.
Một học kỳ không gặp, thay đổi lớn nhất phải kể đến Hà Cảnh Huy. Trước đây cậu ta vẫn là một sinh viên thể thao không chú trọng vẻ bề ngoài, bây giờ cậu ta trông đẹp hơn rất nhiều. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu đen không nhìn ra thương hiệu, tóc được chải chuốt gọn gàng, càng làm cho Tào Tư Thanh bên cạnh trông giống một sinh viên nữ đại học có chút ngốc nghếch.
"Nhà Thân Thuấn đã chuyển đến Bắc Kinh rồi. Tôi đã đến nhà cậu ta một lần, là khu nhà quân đội, trước cổng có lính canh, hình như bố cậu ấy giữ chức vụ khá cao trong quân đội."
Trước khi Hà Cảnh Huy về Cửu Giang, vừa hay cậu ta đã gặp Thân Thuấn một lần, cậu ta còn đến nhà Thân Thuấn ăn cơm: "Sau này nghỉ hè nghỉ đông về, không thể tìm cậu ta chơi được nữa rồi!"
Tào Tư Thanh: "Anh học đại học ở Bắc Kinh, sau này còn sợ không gặp được cậu ta? Thân Thuấn nói rồi, thời gian nghỉ đông quá gấp, nghỉ hè có thời gian có lẽ sẽ về Cửu Giang tìm chúng ta chơi."
Hứa Thanh Lăng không nhắc đến chuyện Thân Thuấn đã từng về Cửu Giang tìm cô, cô ngồi xuống gọi món đậu hũ nướng và thịt bò xiên nướng mà cô thích ăn nhất trước đây. Khi ăn được vài miếng cô đã cay đến mức không chịu nổi. Quả nhiên, ký ức về vị giác đã bị che phủ rồi. Thẩm Loan không ăn cay, sau khi kết hôn với anh ta, khả năng ăn cay của cô cũng ngày càng giảm sút.
Tào Tư Thanh thấy cô cay đến mức lè cả lưỡi thì cô ấy đẩy đẩy Hà Cảnh Huy, bảo cậu ta lấy ấm nước từ bàn bên cạnh qua.
Hà Cảnh Huy cầm lấy một ấm nước, đặt trước mặt Hứa Thanh Lăng, chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu ta lóe lên.
Ánh mắt Hứa Thanh Lăng ngưng lại một lát, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta cười: "Hà Cảnh Huy, cậu phát tài rồi à? Đeo cả Rolex rồi."
Vẻ căng thẳng và cứng đờ thoáng qua trong mắt Hà Cảnh Huy, Tào Tư Thanh bên cạnh vẫn đang ăn xiên nướng, cô ấy nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Lăng: "Cậu nói xem, người ta hư vinh chưa kìa! Vậy mà tự mình mua một chiếc đồng hồ giả ở Bắc Kinh để đeo!"
Tào Tư Thanh mang vẻ mặt chị em nói có đúng không mà cầu sự đồng tình từ cô, Hà Cảnh Huy cười gượng: "Tôi chỉ là thấy kiểu đồng hồ này đẹp nên mua. Tuy là đồng hồ giả nhưng cũng không rẻ đâu nhé! Tốn của tôi hơn năm trăm tệ đấy!"
Tào Tư Thanh tưởng mình nghe nhầm, cô ấy kinh ngạc trừng mắt nhìn bạn trai: "Anh điên rồi! Tốn năm trăm tệ mua một chiếc đồng hồ giả?"
Hà Cảnh Huy toe toét: "Em nghĩ sao? Đồng hồ thật phải mấy ngàn tệ! Đồng hồ giả muốn làm giống thật, thì giá thành cũng không rẻ!"
Hứa Thanh Lăng ghé sát lại nhìn một cái, khóe miệng cong lên: "Nhái cũng khá đấy, cậu không nói tôi còn tưởng là thật."
Hà Cảnh Huy nhét chiếc đồng hồ vào trong tay áo, sắc mặt cậu ta có chút xấu hổ: "Hôm nay ra ngoài quên tháo. Biết thế tôi đã không đeo ra ngoài rồi, đỡ bị các cậu chê cười."
Tào Tư Thanh vẫn đang thầm oán trách bạn trai, vậy mà lại đi dùng tiền sinh hoạt phí cả tháng mua một chiếc đồng hồ giả. Nói thật, cô ấy thật sự không thể chấp nhận kiểu tiêu xài này. Tuy nhiên, dù sao thì cách tiêu dùng của sinh viên đại học ở Bắc Kinh cũng khác với Cửu Giang. Rất nhiều bạn học của Hà Cảnh Huy rất giàu có.
Cô ấy thấy cậu ta có vẻ rất thích chiếc đồng hồ đó, chỉ trong nửa ngày đã lấy ra xem giờ mấy lần rồi nên Tào Tư Thanh nhẫn nhịn không nói gì.
Hứa Thanh Lăng cúi đầu ăn xiên nướng, không nói gì. Chiếc Rolex trên cổ tay Hà Cảnh Huy, Thẩm Loan có một chiếc y hệt, cô đã từng đi thay dây đồng hồ cho anh ta.
Chiếc đồng hồ đó là quà tốt nghiệp mà Phó Cần tặng cho Thẩm Loan khi anh ta tốt nghiệp đại học, giá thị trường gần một trăm ngàn tệ.
Hà Cảnh Huy đeo chính là đồng hồ thật, cô không nhìn nhầm.
Kiếp trước, cô và Tào Tư Thanh không thân thiết như bây giờ. Chỉ là trong một lần tụ tập, nghe Tào Tư Thanh nhắc đến một câu, nói bạn trai đi học đại học ở Bắc Kinh, quen biết rất nhiều bạn học có tiền, sau đó bị một cô gái nhà giàu để mắt tới.
Vậy nên… Hà Cảnh Huy đã quen được với bạn học nữ có tiền rồi à?
Miếng đậu hũ trong miệng Hứa Thanh Lăng lập tức mất hết mùi vị. Cốt truyện tương tự diễn ra, cô phát hiện mình không thể làm gì cả.
Ăn đồ nướng xong cũng đã gần mười giờ. Hà Cảnh Huy và Tào Tư Thanh muốn đi chơi net thâu đêm, Hứa Thanh Lăng chọn về nhà.
Ba người chia tay nhau ở cổng trường Trung học số 1.
Đi đến ngã tư, trời bắt đầu đổ mưa tuyết, không khí ngưng kết thành một luồng gió lạnh khiến người ta run rẩy. Hứa Thanh Lăng cảm thấy ngực mình lạnh toát, cô quay đầu nhìn lại, Hà Cảnh Huy kéo khóa áo khoác, ôm chặt cô gái bên cạnh vào trong áo mình.
Tào Tư Thanh vừa cười, vừa đẩy cậu ta ra vừa mắng cậu ta thần kinh.
Chiếc áo khoác lông vũ màu trắng tinh mới toanh của cô ấy còn trắng hơn cả những bông tuyết đang rơi xuống, chiếu sáng cả con phố xơ xác tiêu điều khiến nó không còn ảm đạm như vậy nữa.
Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn trời, cô hít sâu một hơi, điện thoại trong túi rung lên dữ dội. Cô lấy điện thoại ra xem, là Dương Hủ gọi tới.
"Ở nhà làm gì đấy? Sáng mai chín giờ em đến trường một chuyến, thầy ở văn phòng đợi em, thầy có chút việc tìm em và Trương Đạt."
Trước khi nghỉ lễ, Dương Hủ đã nói với họ, nghỉ đông có thể sẽ tìm họ làm chút việc.
Dù sao thì cô ở nhà cũng không có việc gì làm, Hứa Thanh Lăng đồng ý, cô cũng tiện miệng hỏi Dương Hủ có chuyện gì. Dương Hủ chỉ nói một câu: "Em đến rồi sẽ biết."
Cúp điện thoại, Hứa Thanh Lăng định nhắn tin hỏi Trương Đạt. Cô bấm vào biểu tượng tin nhắn thì mới nhớ ra tin nhắn mấy ngày trước của Thẩm An Ngô cô vẫn chưa trả lời.
[Có phải cháu được nghỉ rồi không? Về nhà rồi hay vẫn ở trường.]
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ, sau đó cô quyết định giả ngơ, giả vờ như không hề quên trả lời tin nhắn: [Ngài Thẩm, cháu đã được nghỉ, đã về nhà rồi ạ.]
…
Gần đến Tết, tất cả các chuyến công tác của Thẩm An Ngô đều đã kết thúc. Anh đang tựa vào ghế văn phòng nghe Trương Dã báo cáo về kế hoạch cho tuần làm việc cuối cùng trước Tết.
Chiếc điện thoại cá nhân bên cạnh hiện lên một tin nhắn, anh cầm lên nhìn một cái rồi cúi đầu bắt đầu trả lời tin nhắn.
Thẩm An Ngô không nói với Hứa Thanh Lăng, anh đã từng gọi điện thoại đến ký túc xá của cô, anh cảm thấy rất mất mặt. Hôm đó cũng là do ma xui quỷ khiến, khi anh về tới biệt thự Long Não, nhìn thấy ngôi nhà cũ nơi anh từng sống thời thơ ấu bị san bằng, anh đứng trên một đống gạch ngói, tâm trạng bỗng trở nên tồi tệ.
Anh chợt nhớ tới, hôm đó cũng là ở dưới đống gạch ngói của nhà máy lọc dầu, cô đã tìm thấy anh. Thế nên anh đã gửi cho cô một tin nhắn, kết quả là cho đến khi anh rời khỏi biệt thự Long Não, cô vẫn không trả lời.
Sau đó anh còn gọi điện thoại cho cô, lại báo điện thoại tắt máy, cuối cùng anh lại gọi đến ký túc xá của cô. Ký túc xá không có người, không có ai nghe máy.
Giờ phút này, khi anh nhìn thấy tin nhắn của cô, Thẩm An Ngô với gương mặt không cảm xúc ấn các phím trên điện thoại: [Mấy ngày rồi mới trả lời, chú còn nghĩ là điện thoại cháu bị mất rồi.]
Trương Dã mới báo cáo được một nửa kế hoạch công việc thì điện thoại của ông chủ có tin nhắn đến.
Điện thoại cá nhân của sếp Thẩm chưa bao giờ bật tiếng, cũng không bật chế độ rung. Lúc làm việc, anh chỉ để trên bàn, có điện thoại và tin nhắn đến, thỉnh thoảng anh sẽ liếc nhìn. Phần lớn thời gian, anh sẽ không trả lời ngay lập tức. Trừ khi là chuyện rất quan trọng và khẩn cấp.
Anh ta thấy ông chủ cúi đầu tập trung trả lời tin nhắn, chắc là chuyện khá quan trọng, cho nên Trương Dã đành dừng lại, đứng ở một bên chờ.
Đợi một lát, anh ta cảm thấy không đúng lắm. Ban đầu vẻ mặt sếp Thẩm rất nghiêm túc, nhưng sau đó lại nhìn điện thoại cười, quét sạch vẻ lạnh lùng u ám vừa rồi.
Trương Dã: "…"
Thẩm An Ngô đã gửi tin nhắn xong, anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trương Dã đang nhìn mình. Anh thu lại nụ cười nơi khóe miệng, hắng giọng: "Bên chỗ Dương Hủ, anh đã sắp xếp thời gian với anh ấy chưa?"
Trương Dã: "Đã sắp xếp rồi, anh ấy nói hai ngày nay có chút việc riêng cần giải quyết. Thứ tư sẽ đến Viễn Tinh để duyệt phương án với anh."
Thẩm An Ngô gật đầu, không nói gì nữa.
…
Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt gặp nhau ở cổng trường.
Thời tiết này, Trương Đạt trọng hình thức hơn giữ ấm, anh ấy mặc một chiếc áo da, chân đi giày da cao cổ, tóc chải chuốt bóng loáng đến mức ruồi đậu vào cũng không đứng vững.
Anh ấy thấy đàn em nhìn mình từ trên xuống dưới, Trương Đạt cười hì hì nói: "Nhà sắp xếp cho anh đi xem mắt. Lát nữa bận xong, anh còn phải đến rạp chiếu phim gặp người ta."
Hứa Thanh Lăng cạn lời xoa trán, đối tượng xem mắt này chắc chắn là một mỹ nhân mới khiến anh ấy ăn diện đến mức này.
Hai người vừa nói vừa đi vào trong trường. Thi cuối kỳ đã kết thúc, sinh viên đều đã về quê, khuôn viên trường hiện ra một khung cảnh tiêu điều vắng vẻ. Các bảng thông báo hai bên đường chính dán đầy các loại thông báo, trong một loạt danh sách sinh viên bị buộc thôi học vì gian lận thi cuối kỳ, có một tờ thông báo đã thu hút sự chú ý của hai người.
Trương Đạt ghé sát lại, vừa xem vừa lắc đầu: "Chậc chậc! Thầy Dương vậy mà lại thua Diêu An Vĩnh! Chỉ kém hai phiếu!"
Danh sách chủ nhiệm ngành Thiết kế của khoa Mỹ thuật đại học Cửu Giang đã chính thức được dán thông báo, tân chủ nhiệm khoa được bổ nhiệm là Diêu Vĩnh An.
Hứa Thanh Lăng không cảm thấy bất ngờ về kết quả này: "Dù sao thì Diêu An Vĩnh cũng là người sáng lập giải thưởng Kim Tỉ, trong ngành quảng cáo vẫn rất nổi tiếng. Danh tiếng và ảnh hưởng bên ngoài trường học của ông ấy quả thật lớn hơn thầy Dương."
Trương Đạt nhìn cô một cái: "Lát nữa chúng ta gặp thầy Dương phải nói chuyện phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng chọc vào chỗ đau của thầy ấy."
Dương Hủ đỗ xe bên lề đường, ông ấy vừa xuống xe, từ xa đã nhìn thấy hai người đứng trước bảng thông báo, còn đang xì xào bàn tán về thông báo bổ nhiệm kia.
Ông ấy không khỏi thầm mắng một câu xúi quẩy, ông ấy thua Diêu An Vĩnh thật sự rất mất mặt, vì thế ông ấy không muốn bị người ta nhận ra. Ông ấy vội vàng kéo chặt áo khoác, dựng cổ áo lên, nhanh chóng đi về phía tòa nhà văn phòng.
Lúc đi ngang qua hai người kia, ông ấy lại liếc nhìn một cái. Không đúng mà, đây chẳng phải là hai tên nghịch đồ của ông ấy sao!
Dương Hủ giận mà không có chỗ xả, ông ấy chắp tay sau lưng, đứng sau hai tên nghịch đồ, ông ấy âm trầm nói với giọng điệu thô lỗ: "Hai đứa bay đứng đây nhìn cái gì đấy hả?"
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 47
10.0/10 từ 21 lượt.