Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 44

141@-

Thẩm Hưng Bang có dáng người cao lớn, lão đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng vẫn giữ được thân hình thẳng tắp, ba người con trai đều thừa hưởng chiều cao từ lão.


Đàn ông ở một giai đoạn nào đó dường như đã uống thuốc chống lão hóa. Ba mươi, bốn mươi thậm chí đến năm mươi tuổi, ngoại hình của họ đều không có thay đổi quá nhiều.


Lần đầu tiên Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang gặp nhau là ở trên đường lớn. Bà ấy và một người bạn đang đạp xe thì nhìn thấy phía trước có một người đàn ông chân dài tay dài, còn chiếc xe đạp thanh lớn bị người đàn ông cưỡi trông đặc biệt nhỏ bé.


Người đàn ông dáng người thẳng tắp, chiếc áo sơ mi trắng tinh bằng vải tổng hợp được gió thổi phồng lên. Thượng Huệ Lan bỗng nảy ra ý định, bà ấy cá cược với người bạn đi cùng rằng người đàn ông phía trước là người chỉ có bóng lưng đẹp hay là một người đẹp trai thực sự.


Hai người nhìn nhau cười, đồng loạt đạp mạnh xe lao lên phía trước. Thượng Huệ Lan giả vờ vuốt vuốt tóc như không có chuyện gì, tiện thể quay đầu liếc nhìn người đàn ông bị bỏ lại phía sau.


Thượng Huệ Lan vừa nhìn thì mặt bà ấy đã đỏ bừng, cô bạn của bà ấy lại cười nghiêng ngả.


Yêu từ cái nhìn đầu tiên, gặp lần hai thì say đắm, gặp lần ba thì lỡ cả một đời. Thượng Huệ Lan từng nói với con trai, không chỉ đàn ông háo sắc, phụ nữ cũng vậy.



Từ khi còn rất nhỏ Thẩm An Ngô đã không biết làm thế nào để giải thích với những người xung quanh về mối quan hệ giữa bố mẹ mình.


Khi anh bước vào tuổi dậy thì, trong một thời gian dài, anh đã rất đau khổ. Anh thường nghĩ, nếu mẹ anh không phải là Thượng Huệ Lan, có lẽ anh cũng chỉ là một đứa con riêng không được ra ngoài ánh sáng.


Giờ phút này, khi anh ngồi đối diện với bố mình, sự tàn phá của thời gian đã để lại những dấu ấn vô tình trên khuôn mặt lão, những nếp nhăn, vết đồi mồi và những đường rãnh khắc sâu như dao khắc nhưng khí thế của người bề trên vẫn rất mạnh mẽ.


Suy cho cùng, Thẩm Hưng Bang vẫn chưa hoàn toàn rút lui khỏi cơ cấu quyền lực của Viễn Tinh. Người xưa nói đời người bảy mươi năm, xưa nay hiếm thấy. Ở cái tuổi mà người bình thường vui vầy bên con cháu, thì Thẩm Hưng Bang, một nhà sáng lập doanh nghiệp với nghị lực phi thường, lão vẫn còn lưu luyến quyền lực.


Đối diện với đôi mắt đục ngầu và đen tối của bố, Thẩm An Ngô thản nhiên nói: "Mẹ con chưa bao giờ nói với con chuyện riêng của bà ấy, con cũng sẽ không hỏi."


Anh không nói là biết, cũng không nói là không biết khiến Thẩm Hưng Bang nghẹn một hơi ở ngực. Sắc mặt lão lại trở nên ấm áp đầy khó hiểu: "Bao lâu rồi con chưa đi thăm mẹ? Bà ấy kết hôn mà không báo cho con?"


Có lẽ càng lớn tuổi, sự cố chấp, bảo thủ, hiền lành và ghen tuông trong tính cách của người ta càng được bộc lộ ra một cách rõ ràng mà không thèm che đậy.


Khi còn nhỏ, Thẩm An Ngô thường bị kích động đến mất kiểm soát bởi những lời nói tương tự thế của bố: Chẳng phải mẹ con nói yêu con à? Vậy sao bà ấy lại bỏ con một mình ở Cửu Giang?


Bao nhiêu năm như vậy, anh sớm đã không để ý nữa nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra: Hóa ra người không thể tha thứ cho sự lạnh nhạt và tuyệt tình của mẹ từ đầu đến cuối lại chính là bố anh.


Thẩm An Ngô cảm thấy buồn cười, anh ngả người ra sau, tựa vào ghế sô pha, dáng vẻ anh đầy lạnh nhạt: "Bố à, bố và mẹ con đã ly hôn rồi, con không hiểu tại sao bố còn muốn so đo với mẹ. Nếu bố ghen tị với việc mẹ tái hôn thì bố cũng kết hôn lại lần nữa là được. Đến lúc đó, bố kết hôn ba lần, mẹ hai lần, bố vừa hay hơn mẹ một lần."



Phó Cần đang chỉ huy người giúp việc bưng từng món ăn đã làm xong lên bàn thì nhìn thấy chồng bà ta xuống tầng. Bà ta vội vàng tiến lên ghé vào tai hỏi vài câu.


Thẩm Thiệu Chu mặt không cảm xúc lắc đầu, rồi ông ta ngồi trên ghế sô pha đọc báo, Phó Cần không hỏi được gì thì bực bội trừng mắt nhìn chồng.


Vừa lúc Thẩm Bội Hương dẫn theo Thẩm Nhạc Hiền đến, hai cô cháu lần nào cũng đến đúng giờ ăn cơm.


Thẩm Bội Hương vừa vào cửa, thấy anh cả của bà ta không có ở đó thì bà ta kéo theo cháu trai đi lên phòng làm việc trên tầng hai, nhưng bà ta lại bị Thẩm Thiệu Chu lên tiếng gọi lại: "Cô cả à, bố cháu đang nói chuyện với An Ngô trong phòng làm việc."


Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, Thẩm Bội Hương bĩu môi.


Trên tầng hai đột nhiên truyền đến một tiếng ầm lớn, mấy người trong phòng đều giật mình, hai bố con họ cãi nhau rồi?


Thẩm Bội Hương không kìm được sự hưng phấn trào dâng trong lòng. Anh cả chắc chắn là đã biết chuyện Thượng Huệ Lan và Giang Khai Thành kết hôn ở Canada rồi.


Nhiều năm như vậy rồi, bà ta thật không ngờ hai người đó lại ở bên nhau.



Năm đó, Giang Khai Thành chỉ là một nhân viên quèn ở ban quản lý thị trường, người sáng suốt đều nhìn ra được ông ấy đối xử với Thượng Huệ Lan không giống với những thương nhân khác. Lúc đó Thượng Huệ Lan đã ở bên anh trai bà ta rồi, hai người vì chuyện này còn cãi nhau.


Sau này, Giang Khai Thành từ nhân viên quèn lên phó chủ nhiệm của ban quản lý, rồi đến chủ nhiệm, cuối cùng ông ấy cũng được điều lên thành phố. Ông ấy kết hôn sinh con, con đường làm quan cũng từng bước thăng tiến. Về phía Thượng Huệ Lan, việc làm ăn với anh trai bà ta ngày càng phát đạt.


Vì thế Thẩm Bội Hương còn tưởng rằng hai người họ đã cắt đứt từ lâu rồi, không ngờ mấy chục năm trôi qua, Thượng Huệ Lan và Giang Khai Thành lại cùng nhau thành đôi thành cặp ở Canada.


Bà ta không biết anh cả mình có biết chuyện Thượng Huệ Lan tái hôn hay không. Nếu chưa biết, bà ta không ngại đề cập với lão.


Thẩm Nhạc Hiền vừa vào đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Loan. Kể từ khi Thẩm Loan lên đại học, anh ta càng ngày càng thân thiết với chú ba của anh ta.


Phó Cần nhìn con trai và Thẩm Nhạc Hiền chơi đùa nói cười cùng nhau thì trong lòng bà ta không thoải mái lắm nên bà ta lên tiếng gọi con trai: "Loan Nhi, con đừng vừa đến đã ngồi đó chơi điện thoại. Con lên tầng gọi ông nội và chú nhỏ xuống đi, chuẩn bị ăn cơm rồi."


Thẩm Loan dạ một tiếng, anh ta vừa đứng dậy vừa chuẩn bị lên tầng hai thì có tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, Thẩm An Ngô đang dìu bố xuống lầu.


Vẻ mặt Thẩm Hưng Bang rõ ràng không vui, lão tức giận hất tay con trai ra: "Bố còn chưa già đến mức cần người dìu!"


Lão đã lên tiếng, Thẩm An Ngô cũng vui vẻ vì được nhàn hạ, anh đút hai tay vào túi quần theo sau bố, chậm rãi đi đến bàn ăn ngồi xuống.


Trên bàn ăn, tinh thần Thẩm Hưng Bang trông vẫn ổn, lão luôn miệng nói chuyện với con trai về mấy dự án căn hộ cao cấp sắp khởi công. Lão cảm thấy con trai quá mạo hiểm, căn hộ cao cấp ở hai nơi như Bắc Kinh và Thượng Hải cũng chỉ mới manh nha, mà anh dám rầm rộ đầu tư mấy trăm triệu vốn đầu tư vào ở Cửu Giang như vậy, nhỡ thị trường không đón nhận thì sao.


Thẩm An Ngô nhận lấy bát canh cá viên mà dì giúp việc múc cho anh. Đầu bếp của Ngự Viên là người Chương Châu, đầu bếp đã theo Thẩm Hưng Bang nhiều năm, tay nghề rất tốt, cá viên tự làm bằng tay còn tươi ngon hơn cả món anh ăn ở nhà hàng Cửu Giang hôm đó.


"Bố, cũng không phải bố không biết mấy năm nay thị trường bất động sản ở Cửu Giang hỗn loạn đến mức nào. Hễ là ông chủ nào, chỉ cần kiếm được chút tiền, đều muốn chen chân vào đó chia phần. Thị trường này không thiếu nhà ở, mà thiếu nhà tốt. Ở Cửu Giang, Viễn Tinh phải là người định nghĩa thế nào là nhà tốt."


Lời này của con trai rất ngông cuồng, song Thẩm Hưng Bang vẫn âm trầm lắng nghe.


Thẩm Thiệu Chu: "Con nghe nói bất động sản Vĩnh Hải cũng định mời nhà thiết kế bên Hồng Kông đến làm dự án mới của họ."


Thẩm Bội Hương vừa nghe thấy bất động sản Vĩnh Hải thì bà ta chột dạ, gượng cười phụ họa: "Họ cũng chỉ biết đi theo sau chúng ta, nhặt những gì chúng ta ăn thừa mà thôi."


Thẩm Hưng Bang lại nói đến chuyện biệt thự Long Não, lão trừng mắt nhìn con trai: "Ngôi nhà đó xây xong, cũng chưa ở được mấy năm. Đang yên đang lành con lại phá bỏ nó đi, con nhiều tiền đến mức muốn đốt tiền hả?"


Lão nghiêm khắc chất vấn, không ai dám chen vào, bầu không khí trên bàn ăn trở nên căng thẳng đến mức như thời gian ngừng trôi.


Thẩm An Ngô khẽ cụp hàng mi mỏng, tùy tiện nói: "Căn nhà ở biệt thự Long Não đó là do bố xây cho vợ con của bố trước đây. Con cũng phải xây một căn nhà cho vợ con con chứ. Dù sao bố cũng đã cho con cả nhà và đất rồi, những chuyện còn lại bố đừng quản nữa."


Trong nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm An Ngô dám nói chuyện như vậy với Thẩm Hưng Bang. Những người còn lại nghe anh cãi lại lão đều không dám lên tiếng, sợ sơ sẩy một chút là xui xẻo đụng vào lão, sẽ bị lão mắng cho một trận.


Quả nhiên, Thẩm Hưng Bang nghe con trai nói vậy thì ném chiếc đũa trong tay xuống, tức giận nói: "Nói thì hay hơn hát. Con giỏi thì cưới một cô vợ về cho bố đi, lớn từng này tuổi rồi đến cả người yêu cũng không có."


Hôm nay Thẩm An Ngô như cố ý muốn chọc tức bố: "Vợ thì phải chọn lựa cẩn thận. Con thà không kết hôn, chứ một khi đã kết hôn rồi, con tuyệt đối sẽ không ly hôn."


Lời này chẳng khác nào châm chích vào tim Thẩm Hưng Bang, Phó Cần thấy sắc mặt bố chồng không ổn, bà ta vội vàng xoa dịu tình hình, chuyển chủ đề: "Chuyện này cũng phải xem duyên phận. An Ngô có cậu bạn đại học tên là Trình Dật, nghe nói thời đại học cũng quen mấy người bạn gái, gần tốt nghiệp mới quen với Hứa Hồng Giao, cháu gái lớn của em rể con. Tuy điều kiện gia đình của Hứa Hồng Giao này không bằng Trình Dật nhưng nhân phẩm, vóc dáng và học vấn đều rất xuất sắc."


Phó Cần gượng cười, nói chuyện vu vơ để xoa dịu bầu không khí: "Em gái của Hứa Hồng Giao là bạn học cấp ba với Loan Nhi, bây giờ cũng đang học ở đại học Cửu Giang. Con gái lớn rồi khác, càng ngày càng xinh đẹp hơn cả chị gái."


Thẩm An Ngô lạnh mặt lắng nghe, cũng không lên tiếng.


Thẩm Hưng Bang thấy con trai như vậy thì tức giận, lão không lay chuyển được con trai thì chuyển sang cháu trai: "Loan Nhi đừng có học theo chú nhỏ con, ở trường gặp được cô gái mình thích thì phải nhanh chóng ra tay."


Thẩm Nhạc Hiền nghe vậy thì cười hì hì muốn tham gia vào câu chuyện: "Thẩm Loan à, nó đã…"


Anh ta vừa ngẩng đầu lên thì chạm ngay ánh mắt lạnh băng của chị dâu cả, Thẩm Nhạc Hiền ngượng ngùng mà im bặt. Anh ta biết chị dâu cả không hài lòng với bạn gái của con trai, bà ta hoàn toàn không dám nhắc đến trước mặt bố chồng. Thấy bộ dạng chị dâu cả như thế này, Thẩm Nhạc Hiền đành nuốt lời định nói vào bụng.


Hôm nay Thẩm Loan đến nhà ông nội ăn cơm, anh ta chỉ muốn làm một vật trang trí, không ngờ chủ đề lại xoay đến trên người mình. Anh ta chợt nhớ lại cảnh tượng chú nhỏ và Hứa Thanh Lăng cùng nhau ăn cơm ở căn tin đại học Cửu Giang vào mấy hôm trước. Chú nhỏ còn đích thân đưa Hứa Thanh Lăng đi mua máy tính. Chuyện này rất kỳ lạ.



Thẩm Loan nhếch mép: "Hứa Thanh Lăng vừa mới có bạn trai, là bạn học cấp ba cũ của chúng con."


Anh ta mặc kệ chú nhỏ nghĩ gì, anh ta chỉ muốn nói cho Thẩm Hưng Bang nghe.


Thẩm Loan nói xong thì nhìn về phía chú nhỏ, anh ta chạm phải một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng và sắc bén.


Da đầu anh ta tê rần, vội vàng cúi đầu xuống, tùy tiện gắp một miếng rau.



Kể từ khi Dương Hủ biết Hứa Thanh Lăng có quan hệ họ hàng với Thẩm Loan, thái độ ông ấy đối với cô quay ngoắt một trăm tám mươi độ, quả thực là còn thân hơn cả "học trò chân truyền", Trương Đạt cũng phải đứng sang một bên.


Hứa Thanh Lăng cũng không biết Thẩm An Ngô đã nói gì với Dương Hủ, cô cũng không tiện hỏi anh nên trong lòng rất bất an.


Thẩm An Ngô đưa số điện thoại của thư ký cho Dương Hủ, Dương Hủ nhanh chóng hẹn được thời gian với đối phương, ông ấy dẫn theo hai sinh viên đến gặp mặt.


Hứa Thanh Lăng không ngờ một dự án lớn như vậy, Dương Hủ lại dẫn theo cô và Trương Đạt, hai sinh viên còn chưa tốt nghiệp, cùng tham gia.


Cô không khỏi hỏi Trương Đạt: "Công ty của thầy Dương không có nhà thiết kế nào khác à? Sao ông ấy không tìm mấy người có kinh nghiệm hơn đi cùng nhỉ?"


Trương Đạt cười ha hả, anh ấy cố nhịn không nói với đàn em rằng Dương Hủ keo kiệt như vậy, làm sao có thể bỏ tiền thuê nhà thiết kế khác. Công ty của ông ấy chỉ là một cái vỏ bọc chứ chẳng có gì.


Hai người ngồi trên xe của Dương Hủ, Hứa Thanh Lăng vẫn nghĩ, thầy Dương thật đúng là người tiết kiệm. Những năm này, ông ấy nhận dự án chắc cũng kiếm được không ít tiền, vậy mà nhất quyết không chịu đổi chiếc xe Phú Khang cũ kỹ đã gỉ sét này.


Trên đường đến căn hộ của Thẩm An Ngô, Hứa Thanh Lăng đã gửi một tin nhắn cho Thẩm An Ngô: "Chú Thẩm, có phải Dương Hủ đang thiết kế nội thất cho căn nhà mới của chú không? Cháu đang cùng ông ấy đến tham quan căn hộ của chú này."


Hứa Thanh Lăng cũng chưa từng đến căn hộ của Thẩm An Ngô ở trung tâm thành phố. Khi cô đi cùng Dương Hủ và Trương Đạt đến đó, người mở cửa là thư ký kiêm tài xế của Thẩm An Ngô, Trương Dã.


Trương Dã nhìn thấy cô, rõ ràng là ngẩn người một chút.


Kiếp trước Hứa Thanh Lăng đã từng giao thiệp với Trương Dã cho nên cô rất quen thuộc với anh ta. Thế nhưng, bây giờ cô chỉ có thể giả vờ không quen anh ta, giống như Trương Đạt, cô khách sáo chào hỏi Trương Dã.


"Mời các vị cứ tự nhiên xem. Ngoại trừ phòng ngủ và phòng sách của sếp Thẩm không được chụp ảnh, những chỗ khác các vị cứ tự nhiên."


Điện thoại trong túi Trương Dã vang lên, anh ta chào hỏi họ rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.


Hứa Thanh Lăng bị phòng khách rộng lớn trống trải này làm cho kinh ngạc. Phòng khách này nếu không đến trăm mét vuông thì cũng phải bảy tám chục mét vuông. Tuy nhiên nó lại lạnh lẽo, không có chút hơi ấm sinh hoạt nào cả.


Trương Đạt cũng không khỏi khoa tay múa chân: "Chỗ này thật rộng, cho dù có đạp xe ở đây cũng không lo va vào đồ vật gì."


So với phòng khách và phòng ăn trống trải, phòng ngủ của Thẩm An Ngô nhỏ hơn rất nhiều. Ngoại trừ một chiếc giường đắt tiền thì không bày biện thêm bất cứ thứ gì khác.


Hứa Thanh Lăng bỗng nhớ đến cái phòng chứa đồ mà mình ngủ ở nhà, nó chất đầy những thứ lộn xộn, vậy mà chỗ ngủ cũng chỉ chiếm một khoảng nệm nhỏ.


Ngô Quế Phân thường nói, đời người, dù nghèo cũng phải có ba bữa ăn. Dù giàu, cũng chỉ một chiếc giường.


Đây quả thực là sự tự an ủi của người nghèo. Chiếc nệm bị nhét vào trong phòng chứa đồ của cô thì làm sao có thể so sánh với chiếc nệm này của Thẩm An Ngô được?


Dương Hủ đi một vòng trong ngoài, ông ấy lên tiếng: "Nào nào nào! Hai em nói xem, từ quan sát, các em hiểu như thế nào về tính cách của vị chủ nhà này?"


Trương Đạt bắt đầu ăn nói năng lung tung: "Em nhìn ra chủ nhà này là có cái tôi rất lớn, chắc chắn chủ nhà theo chủ nghĩa độc thân. Yêu cầu về không gian rất cao, hơn ba trăm mét vuông chỉ có một phòng ngủ. Cũng không có nhu cầu thẩm mỹ cầu kỳ, bức tường này trống trơn, đồ gia dụng nhìn thì rất đắt tiền nhưng tất cả đều đã được cân nhắc về chức năng thực dụng."


Hứa Thanh Lăng vừa nghe Trương Đạt nói xong, ánh mắt cô nhìn anh ấy có chút thay đổi vì anh ấy có thể nhìn ra Thẩm An Ngô là người theo chủ nghĩa độc thân từ căn hộ của anh.


Dương Hủ nhìn về phía Hứa Thanh Lăng: "Thanh Lăng, em và sếp Thẩm hẳn là quen biết nhau, em nói xem anh ấy có sở thích gì?"



Hứa Thanh Lăng á khẩu không trả lời được: "Cái này, em thật sự không biết. Thầy Dương ơi, chúng ta mau dùng máy ảnh chụp thêm vài tấm ảnh đi. Chi tiết cụ thể vẫn nên trao đổi với sếp Thẩm thì tốt hơn."


Hôm nay Dương Hủ dẫn theo hai sinh viên đến đây cũng không có mục đích gì khác, ông ấy chỉ muốn cho họ được mở mang tầm mắt, nhìn thấy thế giới bên ngoài.


Căn hộ này của Thẩm An Ngô vừa nhìn đã biết là không gian riêng của anh, nó hoàn toàn không thể chứa thêm người thứ hai.


Mảnh đất ở biệt thự Long Não lớn như vậy, căn nhà có thể có nhiều chức năng hơn, chắc chắn là Thẩm An Ngô muốn xây một căn nhà khác biệt. Chi tiết cụ thể thế nào thì họ cần phải xác nhận nhiều lần với anh mới có thể quyết định được.


Hứa Thanh Lăng cầm máy chụp ảnh chụp vài tấm ảnh ở phòng khách, phòng ăn và phòng tắm của Thẩm An Ngô. Cô phát hiện Thẩm An Ngô không giống như những gì cô nghĩ, cô vốn tưởng rằng anh cũng giống Thẩm Loan, yêu thích phong cách Châu Âu xa hoa, không ngờ nhà của anh lại trống trải như cung Quảng Hàn.


Ba người họ ở lại căn hộ của Thẩm An Ngô thêm chục phút, họ lại hỏi Trương Dã vài câu hỏi rồi rời đi.


Hứa Thanh Lăng gửi tin nhắn cho Thẩm An Ngô nhưng anh vẫn chưa trả lời. Cô biết anh rất bận rộn, chưa chắc đã xem tin nhắn của cô. Thế nhưng cô chỉ muốn nói cho anh một tiếng, để tránh gặp phải tình huống khó xử. Anh không trả lời, ngược lại khiến cô lại thở phào nhẹ nhõm.



Tháng mười hai là mùa thi cuối kỳ, không khí trong khuôn viên đại học Cửu Giang trở nên căng thẳng, gió lạnh mưa phùn không nói, các tòa nhà ký túc xá vào buổi tối đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều thức trắng đêm ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi.


Nề nếp của đại học Cửu Giang rất nghiêm khắc, việc xử lý gian lận trong thi cử rất nghiêm ngặt. Chỉ cần bị phát hiện vi phạm kỷ luật, sẽ bị đuổi học ngay lập tức. Mỗi học kỳ kết thúc, hai bên đường chính của trường đều dán thông báo, luôn có vài người gan to bằng trời không sợ chết lấy thân thử nghiệm, cuối cùng bị trường đuổi ra khỏi cổng.


Giáng viên chủ nhiệm lớp của Hứa Thanh Lăng đã nhiều lần nhấn mạnh với họ: Nhất định không được mang tài liệu vào phòng thi!


Con đường tà đạo đã bị chặn đứng, các cô gái trong phòng 202 chỉ còn cách dồn hết tâm sức vào việc mài dao trước khi ra trận. Thế là, ngày hôm sau phải thi môn Chủ nghĩa Mao, mọi người đều quyết định tối nay không ngủ, thức trắng đêm học bài.


Tiêu Đình Đình sợ lạnh, cô ấy đã sớm chui vào chăn, cuộn tròn trên giường học bài. Diệp Tư Văn ghép ghế của mình với ghế của Tiêu Đình Đình lại, nửa nằm trên ghế học bài.


Giang Bồng Bồng nhắc nhở mọi người: "Mình nghe đàn anh năm hai nói, môn Chủ nghĩa Mao chỉ cần viết đầy chữ là được. Tuyệt đối không được để trống, để trống thì thầy muốn cho điểm cũng không cho được."


Triệu Tịnh không khỏi lầm bầm: "Đó là do giảng viên chấm Chủ nghĩa Mao của họ chấm điểm dễ, chỉ cần trên năm mươi điểm là giảng viên cho qua. Còn thầy Tưởng của chúng ta thì không dễ nói chuyện như vậy đâu. Hơn nữa chúng ta còn đắc tội với thầy ấy rồi. Chị Đình Đình, đầy đều là tại chị!"


Tiêu Đình Đình thò đầu ra khỏi chăn: "Sao lại trách mình chị được chứ? Chị chỉ là tốt bụng nhắc nhở thầy ấy sau này đừng mặc cái quần nhung kẻ đó nữa mà thôi."


Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình Đình: "Hôm đó chị và Giang Bồng Bồng đưa hai tờ giấy lên, mặt thầy Tưởng đỏ hết cả lên, mấy người trong phòng chúng ta bị thầy ấy nhớ kỹ lắm, đặc biệt là hai người."


Giáo viên dạy môn Chủ nghĩa Mao họ Tưởng. Thầy Tưởng khoảng ba mươi tuổi, da ngăm đen, mặt mày nghiêm nghị, tướng mạo dữ dằn. Bình thường lên lớp thầy ấy rất thích mặc một chiếc quần nhung kẻ màu nâu, do mặc lâu ngày, phía sau quần bị mài bóng loáng đến bạc màu.


Sinh viên mỹ thuật có sự soi mói đến mức khắt khe đối với những chi tiết này. Các sinh viên nữ phòng 202 mỗi lần học môn Chủ nghĩa Mao đều ngồi bàn đầu, sau khi học được nửa học kỳ thì không chịu nổi nữa, họ quyết định cùng nhau gửi thư, họ viết một tờ giấy nhỏ cho thầy ấy, bảo sau này đi dạy đừng mặc chiếc quần đó nữa.


Hứa Thanh Lăng cảm thấy mặc gì là tự do của giảng viên nhưng cô không cãi lại được mọi người trong phòng, họ còn nói chữ cô đẹp nhất nên tờ giấy đó nhất định phải để cô viết.


Sau khi cô viết xong tờ giấy nhỏ đó, Tiêu Đình Đình và Giang Bồng Bồng thừa lúc nghỉ giữa giờ thì nhét nó cho thầy Tưởng.


Kết quả là, sau khi thầy Tưởng mở tờ giấy ra, khuôn mặt đen lạnh lùng ban đầu lập tức đỏ bừng, ngay cả cổ của thầy ấy cũng đỏ lên.


Từ đó về sau, họ không thấy thầy Tưởng mặc chiếc quần đó nữa. Cũng vì vậy mà thầy ấy cũng đã ghi nhớ mấy sinh viên nữ ngồi bàn đầu này.


Giang Bồng Bồng buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi, cô ấy bất lực xua tay: "Thầy Tưởng sẽ không để bụng chuyện nhỏ nhặt này đâu. Ngày mai mọi người nhớ mang theo một cây bút có ngòi to một chút, rồi điền đầy bài thi. Ít nhất cũng phải cho thầy ấy một lý do để cho sáu mươi điểm."


Đã hơn một giờ sáng, Diệp Tư Văn thấy mọi người đều buồn ngủ không chịu nổi nên cô ấy mở radio bắt đầu bật nhạc: "Chúng ta nghe chút nhạc cho tỉnh táo đi, hình như kênh 95.1 có chương trình ca nhạc."


Kênh 95.1 là đài phát thanh được sinh viên ở Cửu Giang yêu thích nhất, khung giờ này là một chương trình có tên "Người về trong đêm thành phố". Người dẫn chương trình đang đọc một bức thư: "Gửi chị Hiểu Hàn, chào chị, tôi là một sinh viên khoa Kiến trúc của đại học Cửu Giang, tên tôi là Tống Lương, tôi muốn tặng một bài hát "Lưu Niên" của Vương Phi cho một bạn nữ ở khoa Mỹ thuật của đại học Cửu Giang tên là Triệu Tịnh…"


Phòng 202 vốn dĩ đang gật gà gật gù lập tức tỉnh táo lại, ngay cả Tiêu Đình Đình cũng bò dậy khỏi giường, cô ấy nói với Giang Bồng Bồng: "Vặn to lên chút!"


Triệu Tịnh chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, cô ấy bịt tai lại nói: "Mấy cậu mau tắt đi cho mình!"



Không lâu sau, các sinh viên nữ phòng bên cạnh và phòng đối diện cũng thò đầu vào: "Triệu Tịnh! Mình nghe thấy có người tặng bài hát cho cậu kìa!"


Triệu Tịnh cáu kỉnh: "Chia tay rồi! Chia tay lâu rồi!"


Trong phòng ồn ào náo nhiệt, chỉ có Quách Lệ Na kéo rèm che kín mình, cô ấy vẫn luôn im lặng.


Gần đây vì chuyện Thuyền không có mái chèo, cô ấy và Triệu Tịnh có chút khúc mắc.


Thuyền không có mái chèo vốn là một người bạn trên mạng mà Quách Lệ Na quen được, anh ta đang làm việc cho một công ty nước ngoài ở Thâm Quyến. Hai người ban đầu quen nhau qua trò chơi đánh bài thăng cấp, sau đó họ kết bạn QQ rồi hầu như ngày nào cũng trò chuyện với trên mạng.


Quách Lệ Na biết Thuyền không có mái chèo là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của đại học Thiên Tân, lại là một kỹ sư phần mềm, nên cô ấy rất có thiện cảm với anh ta. Sau khi quen thân, cô ấy đã cho Thuyền không có mái chèo số điện thoại phòng ký túc xá. Có một lần, cô ấy còn rủ cả Hứa Thanh Lăng và Triệu Tịnh cùng chơi đánh bài thăng cấp với anh ta.


Sau khi chơi bài xong, Thuyền không có mái chèo đã kết bạn QQ với Hứa Thanh Lăng và Triệu Tịnh. Anh ta thường gọi điện đến phòng 202, có một lần Quách Lệ Na không có ở phòng, là Triệu Tịnh nghe máy. Thuyền không có mái chèo đã trò chuyện với Triệu Tịnh một lúc. Kể từ đó, Thuyền không có mái chèo thường xuyên tìm Triệu Tịnh nói chuyện phiếm trên QQ.


Vừa hay Triệu Tịnh mới chia tay với Tống Lương, cô ấy đang trong giai đoạn rảnh rỗi đến mức mọc rêu.


Cũng vì vậy, mối quan hệ giữa Quách Lệ Na và Triệu Tịnh trở nên khó nói một cách rõ ràng.


Mấy cô gái trong phòng cười đùa ầm ĩ, chỉ có Quách Lệ Na là không nói một lời.


Hứa Thanh Lăng nhìn về phía giường của cô ấy. Rèm của cô ấy đã được kéo kín, bên trong hắt ra ánh đèn bàn.


Rõ ràng là đang giận dỗi.


Cuối cùng bài hát "Lưu Niên" cũng kết thúc, Triệu Tịnh giật lấy chiếc radio của Diệp Tư Văn tắt đi. Đúng lúc đó, điện thoại trong phòng vang lên, cô ấy đi đến nghe máy.


Cô ấy vừa nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Triệu Tịnh trở nên dịu dàng đi: "Đã muộn thế này rồi, anh gọi điện làm gì?"


Không biết đối phương đã nói cái gì, Triệu Tịnh lại nhìn về phía giường của Quách Lệ Na: "Cậu ấy à, hình như ngủ rồi, để em gọi cậu ấy dậy nhé?"


Thuyền không có mái chèo vội nói: "Không cần đâu. Anh chỉ nói chuyện với em vài câu là được rồi."


Vì ngày hôm sau còn có bài kiểm tra, Triệu Tịnh nói chuyện với anh ta vài câu rồi cúp máy.


Ngay giây phút tiếp theo, một tiếng rầm vang lên, Quách Lệ Na tức giận hất tung rèm, mặt mày cô ấy xanh mét bước lên giường.


Vẻ mặt Triệu Tịnh có chút lúng túng, cô ấy đi đến trước giường của Quách Lệ Na, nhỏ giọng giải thích: "Cậu chưa ngủ à? Lúc nãy mình tưởng cậu ngủ rồi. Mình hỏi Thuyền không có mái chèo có muốn nói chuyện với cậu vài câu không, anh ấy nói để lần sau, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu."


Quách Lệ Na nằm quay mặt vào trong, cô ấy lưng quay về phía Triệu Tịnh, lạnh lùng nói: "Tùy các cậu. Các cậu cứ nói chuyện của các cậu, không cần phải nói với mình."


Lời nói này của cô ấy lại đầy mùi thuốc súng. Mấy cô gái vừa mới còn ồn ào giờ đều im bặt.


Ngày hôm sau thi môn Chủ nghĩa Mao, trong phòng thi lạnh như hầm băng, Hứa Thanh Lăng ngồi đó làm bài thi, tay viết chữ cũng tê cứng.


Bài thi dễ hơn cô nghĩ, cô đã nộp bài trước nửa tiếng, cô trở về phòng chuẩn bị cho các môn thi khác.


Trong phòng ký túc xá trống trải, chỉ có một mình cô.


Hứa Thanh Lăng vừa mới mở cuốn sách "Đại cương về Nghệ thuật" ra thì điện thoại sau lưng cô vang lên.


Cô đứng dậy đi nghe máy, lại là Thuyền không có mái chèo gọi đến, anh ta cứ như không có chuyện gì xảy ra: "Em là Lăng Giác đúng không?"


Thực ra, sau lần chơi bài với Thuyền không có mái chèo lần trước, anh ta không chỉ kết bạn QQ với Triệu Tịnh, mà còn kết bạn với cả cô. Chỉ là cô bận rộn nên ít khi nói chuyện với anh ta trên mạng. Cô cũng có mấy lần nghe điện thoại của anh ta nhưng sau đó cô đều trực tiếp chuyển cho Quách Lệ Na.


Trong mắt Hứa Thanh Lăng, tất cả những người đàn ông phá hoại tình đoàn kết chị em trong phòng đều không phải là người tốt.


Khi cô nghe thấy giọng của Thuyền không có mái chèo, giọng điệu của cô đã không còn ôn hòa nữa: "Rốt cuộc anh có ý gì? Công việc quá nhàn rỗi thì anh có thể tìm việc gì đó mà làm, rảnh rỗi đi trêu chọc sinh viên đại học rất vui hả?"


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 44
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...