Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 39

110@-

Hứa Thanh Lăng chợt nhận ra hôm nay mình nói quá nhiều, cô chưa bao giờ nói nhiều với Thẩm An Ngô như vậy.


Điều kỳ lạ hơn là anh lại kiên nhẫn nghe cô nói nhảm, nói về những triết lý cuộc sống già dặn.


Anh không không hề chế giễu mà chỉ im lặng lắng nghe và thỉnh thoảng đưa ra ý kiến của mình.


Khi cô nhận ra mình đã nói quá nhiều và quyết định im lặng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh đang mỉm cười nhìn cô, không còn vẻ lạnh lùng như trước.


Thực ra, kiếp trước cô cũng nghe người khác nói rằng trước khi chân Thẩm An Ngô bị tàn tật, tính cách anh không cũng không kỳ quặc như vậy.


Chính vì vụ bắt cóc đã thay đổi anh, không uổng công hôm ấy cô mạo hiểm tính mạng chạy đến nhà máy lọc dầu để kéo anh lên từ cái hố đất ấy.


Sở hữu một cơ thể khỏe mạnh, cuộc sống của anh sẽ đi theo con đường vốn dĩ của nó, không còn lạnh lùng và u ám như trước nữa.


...


Thẩm An Ngô muốn hỏi cô về chuyện khung cửa sổ đập vào chân, sau đó thì thế nào, nhưng cô gái trước mặt đột nhiên vỗ trán, nghiêng người về phía trước, bất ngờ nắm lấy cổ tay anh.


"Ngài Thẩm, cho cháu mượn đồng hồ xem giờ với."


Thẩm An Ngô thoáng khựng lại. Hơi ấm từ cơ thể cô truyền sang, mái tóc đen buông xõa trên bờ vai nhỏ nhắn, mùi hương thanh pha chút vị đắng của cam quýt bao trùm lấy anh, giống như mùi hương còn sót lại trên đầu ngón tay sau khi bóc cam vào mùa hè.


Ngón tay cầm cốc nước vô thức siết chặt lại.


Đồng hồ của Thẩm An Ngô không có kim, cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng nhìn thấy giờ, cô kinh ngạc kêu lên, nhảy khỏi ghế cao: "Đã gần mười giờ rồi! Cháu phải đi thôi! Mười rưỡi ký túc xá đóng cửa rồi!"


Nếu quá mười rưỡi không về, cô sẽ phải nhờ dì quản lý ký túc xá mở cửa, mà cô không muốn bị dì mắng.


Thẩm An Ngô cũng đứng dậy, hai tay đút túi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô: "Còn sớm mà, kịp. Cháu ở đây đợi chú một chút."


Hứa Thanh Lăng thấy anh lên lầu, nghĩ rằng anh đi thay đồ, đợi một lúc thì thấy anh xuống lầu với một hộp đựng. Bên trong có khoảng năm, sáu chiếc điện thoại mới, chưa bóc hộp, đủ các thương hiệu khác nhau.


"Cháu chọn một cái mình thích đi."


Thấy cô ngạc nhiên nhìn mình,Thẩm An Ngô dường như biết cô đang nghĩ gì, có chút bất lực: "Chỉ là một chiếc điện thoại thôi, không phải miếng bánh từ trên trời rơi xuống đâu. Lần sau gặp tình huống như vậy, cháu có thể gọi điện cho chú. Chú không chắc là rảnh, nhưng sẽ nhờ tài xế đến đón cháu. Nếu gặp phải kẻ xấu thì sao?"


Nói đến đây, giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc, Thẩm An Ngô quen thuộc lại xuất hiện.


"Căn nhà này chú định phá đi để xây lại, chưa biết bao giờ mới xong. Những thứ trong nhà mấy ngày nữa chú sẽ chuyển hết vào kho. Chiếc điện thoại này nếu cháu không lấy thì cũng sẽ bị cất vào kho."


Giọng nói chậm rãi vang lên bên tai, Hứa Thanh Lăng còn có thể nói gì được nữa, còn từ chối nữa sẽ kỳ cục quá.



Cô cúi đầu nhìn chiếc hộp chọn một chiếc điện thoại quen thuộc nhất, rồi nở nụ cười với anh: "Vậy thì cảm ơn ngài Thẩm."


Trước khi đi, Hứa Thanh Lăng nhớ ra cặp sách và quần áo bẩn của mình còn ở trên tầng hai, vừa định lên lấy thì thấy dì Ngô ôm một chồng quần áo bước vào.


Dì không chỉ giặt sạch nội y của cô mà cả quần áo bảo hộ lao động giá hai đồng cô cô mua để mặc khi làm việc ở công trường cũng được giặt sạch sẽ, thậm chí cặp sách và giày thể thao ướt cũng được giặt sạch và sấy khô.


Cô lớn như vậy rồi, trừ Ngô Quế Phân ra, chưa từng có ai giúp cô giặt đồ lót. Hứa Thanh Lăng vội nhận quần áo, ngượng ngùng nói cảm ơn dì Ngô.


Cô quay đầu nhìn Thẩm An Ngô: "Vậy cháu đi thay đồ đã."


Thẩm An Ngô kéo nhẹ cánh tay cô, rồi nhanh chóng buông ra, dừng một chút lại nói: "Bộ quần áo này rất hợp với cháu, không cần thay nữa."


Trừ màu sắc hơi tối ra thì bộ quần áo này mặc trên người cô không thể chê vào đâu được, không những vậy mà còn che đi nét ngây thơ trong mắt cô, tạo nên một vẻ tươi đẹp giữa ranh giới của thiếu nữ và phụ nữ.


Anh dừng lại, vì anh phát hiện ra mình không dám nói ra hai chữ "xinh đẹp", như thể chỉ cần nói ra hai chữ kia sẽ xác nhận điều gì đó vậy.


Cái suy nghĩ này khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Anh chưa từng có ý định gì xấu xa như vậy.


Thẩm An Ngô đứng trong bóng tối, Hứa Thanh Lăng không để ý tới biểu cảm của anh.


Cô lại nghĩ về chuyện khung cửa sổ rơi trúng chân và cô đổi được bình giữ nhiệt. Lần này, một cơn mưa lớn đã mang lại cho cô một chiếc điện thoại mới và một bộ quần áo mới.


Cô luôn phân biệt rõ đúng sai, lần này cô phải cảm ơn Thẩm An Ngô.


...


Thẩm An Ngô đưa cô đến tòa nhà ký túc xá trước khi giờ giới nghiêm. Tới dưới tòa ký túc, cô vừa định xuống xe thì bị anh gọi lại.


"Đưa điện thoại cho chú mượn một chút."


Thẩm An Ngô cầm lấy điện thoại của cô, nhập một dãy số, đợi đến khi điện thoại trong túi anh đổ chuông mới tắt đi.


"Lưu số điện thoại của chú lại, có chuyện gì thì gọi cho chú."


Thật chu đáo như một người cha, Hứa Thanh Lăng suýt chút nữa kính chào anh một cái. "Cảm ơn ngài Thẩm!"


Cô gái xõa hết tóc ra sau tai, vội vã chạy về ký túc xá. Váy xếp ly bay phất phới trong gió đêm, lộ ra vóc dáng mảnh mai và vòng eo nhỏ nhắn như rất yếu ớt.


Lúc khởi động xe, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thẩm An Ngô.


Mắt Thẩm Loan thực sự rất kém.




Việc bán chung máy tính của Hứa Thanh Lăng thành công ngoài sức tưởng tượng. Ngày mở bán chung, cửa hàng của Vạn Đào đã đón tiếp hơn ba mươi sinh viên đến từ đại học Cửu Giang, cuối cùng bán được hai mươi tám máy.


Vạn Đào vui mừng khôn xiết, miệng cười đến tận mang tai. Gần đây giá bo mạch chủ ở Thâm Quyến có xu hướng giảm, lô hàng lúc trước anh ấy nhập, nhà cung ứng vốn là người đã hợp tác lâu dài nên đồng ý tính quyết toán với anh ấy mức giá đã điều chỉnh. Điều này có nghĩa là anh ấy sẽ kiếm được nhiều hơn từ mỗi chiếc máy tính.


Trước đây, khách hàng chính của anh ấy chủ yếu là các công ty và cơ quan. Đây là lần đầu tiên anh ấy kinh doanh với sinh viên đại học. Không ngờ, sức mua của sinh viên đại học Cửu Giang còn mạnh hơn anh ấy tưởng tượng.


Vì Hứa Thanh Lăng đã giúp anh ấy bán được nhiều đơn đặt hàng như vậy nên anh ấy cũng không keo kiệt về tiền bạc. Dù đã thỏa thuận giá là một trăm tệ cho một máy, cuối cùng anh ấy vẫn trả cho Hứa Thanh Lăng ba ngàn tệ.


Có tiền, Vạn Đào tràn đầy năng lượng, hỏi Hứa Thanh Lăng khi nào sẽ tổ chức đợt bán hàng chung tiếp theo.


Hứa Thanh Lăng thì bình tĩnh hơn nhiều: "Thông thường sinh viên sẽ mua máy tính vào đầu học kỳ, này chắc là đợt lớn nhất rồi. Sau này có thể sẽ có một số nhu cầu lẻ tẻ, nhưng có thể bán kèm các phụ kiện liên quan đến máy tính như loa, tai nghe, MP3…"


Vạn Đào ngạc nhiên nhìn cô, tháng trước nhà cung cấp ở Thâm Quyến mới gửi cho anh ấy một thiết bị nghe nhạc mới, gọi là MP3, hỏi anh ấy xem thử ở Cửu Giang có thị trường không. Không ngờ cô gái này đã biết đến nó rồi.


"Không ngờ em khá am hiểu về khoa của chúng tôi nhỉ? MP3 mới ra mắt mà em cũng đã biết rồi."


Hứa Thanh Lăng nào nhớ MP3 xuất hiện trên thị trường vào năm nào, cô chỉ nhớ mang máng là vào khoảng thời gian này: "Dù sao thì cũng là những sản phẩm kỹ thuật số đang thịnh hành, có thể bán kèm với máy tính."


"Được!" Vạn Đào vui vẻ đưa ra phương án hợp tác mới: "Lần này là lần hợp tác đầu tiên của chúng ta nếu sau này em vẫn lấy hàng từ chỗ anh, mỗi đơn hàng anh sẽ chia cho em 5% hoa hồng."


Hứa Thanh Lăng rất vui vẻ chấp nhận. Dù sao thì số tiền này cũng không kiếm được lâu. Máy tính để bàn đang ngày càng phổ biến trong các trường đại học, chỉ trong vài năm nữa thôi, hầu như ai cũng sẽ có một chiếc. Các nhà sản xuất đang nhắm đến thị trường này, máy tính sẽ ngày càng rẻ và lợi nhuận sẽ càng ít.


Chỉ khoảng hai năm nữa, máy tính xách tay sẽ thay thế máy tính để bàn trong các trường đại học. Bây giờ cô có thể kiếm được tiền nhờ vào sự chênh lệch thông tin.


Vạn Đào đã cử hai chiếc xe van để giao hai mươi tám chiếc máy tính đến đại học Cửu Giang, giao tận nơi và lắp đặt. Trong đó có cả hai chiếc máy tính mà Quách Lệ Na, Giang Bồng Bồng và bốn người bạn khác mua chung.


Nhờ vậy, phòng 202 đột nhiên có đến bốn chiếc máy tính, trở thành phòng có tỷ lệ sở hữu máy tính cao nhất cả tầng.


Cùng với sự phổ biến của máy tính, không lâu sau đó, Quách Lệ Na và Triệu Tịnh đã bị nghiện chat online ở các mức độ khác nhau. Triệu chứng của họ là cứ nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn của OICQ là nhiệt độ cơ thể tăng cao, tim đập nhanh.


Họ còn vinh dự gia nhập "Học xã 93" của sinh viên đại học: Ngủ lúc chín giờ sáng, dậy lúc ba giờ chiều, đảo lộn ngày đêm, ngày ngủ đêm thức.


Giang Bồng Bồng thì đắm chìm vào thế giới trò chơi, từ Tetris, bắn cá, Crazy Arcade, Zuma và các trò chơi bài khác. Cô ấy không chỉ chơi một mình mà còn lên mạng chơi cùng với người khác.


Học tập bằng máy tính? Không hề có chuyện đó.


Hứa Thanh Lăng cũng đã thực hiện lời hứa của mình, mời cả phòng đi ăn Pizza Hut ở trung tâm thành phố.


Đây là lần đầu tiên cả phòng 202 đi chơi cùng nhau, Quách Lệ Na, Giang Bồng Bồng và Triệu Tịnh là những người hào hứng nhất. Ba người họ chưa từng ăn Pizza Hut bao giờ. Hứa Thanh Lăng đưa họ đến cửa hàng Pizza Hut trên đường Trung Sơn ở quảng trường Bách Thắng, chỉ cách trường ba trạm xe buýt.


Sau khi họ trang điểm, cả nhóm lên xe buýt đến Pizza Hut thì đã là 11 giờ rưỡi. Hứa Thanh Lăng không ngờ rằng thời này ăn Pizza Hut mà phải xếp hàng! Có một hàng dài người xếp hàng trước cửa, họ phải xếp hàng hơn nửa tiếng mới vào được.


Hứa Thanh Lăng, Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình thì không sao. Còn Quách Lệ Na, Giang Bồng Bồng và Triệu Tịnh thì cứ như nhà quê lên phố, nhìn ngó xung quanh. Nhà hàng sáng sủa và sang trọng, nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, đội mũ lưỡi trai màu xanh thẫm, giày da đen bóng loáng trông rất thời thượng.



Thấy họ vào, nhân viên phục vụ cười tươi và nói: "Chào mừng đến với Pizza Hut!"


Quách Lệ Na theo bản năng nắm chặt cánh tay của Hứa Thanh Lăng. Cả nhóm ngồi xuống một bàn tròn tròn, Triệu Tịnh mở thực đơn nhìn một cái, sắc mặt cô ấy thay đổi, thì thầm: "Đắt quá! Một cái pizza tận sáu mươi hai tệ!"


Tiêu Đình Đình đã ăn Pizza Hut nhiều lần rồi, cô ấy biết giá cả rõ hơn các bạn. Ăn một bữa ở đây bằng cả tháng tiền sinh hoạt của họ.


Diệp Tư Văn nói: "Hứa Thanh Lăng mời mà, để cậu ấy gọi món đi."


Triệu Tịnh "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn đưa thực đơn cho Hứa Thanh Lăng, như thể đó là một củ khoai nóng.


Hứa Thanh Lăng lật xem thực đơn, thấy giá cả có vẻ rẻ hơn một chút so với ấn tượng của cô. Nhưng với mức giá thời này thì cũng không hề rẻ.


"Chúng ta có sáu người thì gọi hai cái pizza nhé, còn đồ ăn vặt các cậu thích gì thì gọi. Hôm nay mình mời, mình mang đủ tiền, các cậu cứ thoải mái ăn."


Các bạn cùng phòng đều biết lần này Hứa Thanh Lăng kiếm được một khoản tiền, nhưng không biết cô kiếm được bao nhiêu. Thấy đồ ăn đắt đỏ như vậy, họ cũng ngại gọi nhiều.


Cuối cùng vẫn là Hứa Thanh Lăng quyết định gọi món, cô cũng muốn chị em được thưởng thức: "Mình nhớ món lasagna* ở đây rất ngon, còn món ốc sên nướng rượu vang đỏ của Pháp thì nhất định phải thử, thêm cánh gà, hành tây chiên và salad hoa quả nữa."


*Đây là một loại mì Ý có dạng tấm hoặc lá. Trong đó gồm có các nguyên liệu chính như thịt, sốt, phô mai và lá lasagna.


Đặt món xong không lâu, nhân viên phục vụ mang đến một cái bát trắng: "Salad hoa quả tự chọn, mỗi bàn chỉ được lấy một lần thôi ạ."


Triệu Tịnh vừa vào đã thấy quầy tự chọn đông nghịt người đang lấy hoa quả, cô ấy nói với Giang Bồng Bồng: "Mình đi lấy nhé."


Giang Bồng Bồng cũng rất hào hứng đi theo: "Mình đi với cậu!"


Quầy tự chọn có hơn mười loại trái cây và rau củ, đầy đủ các loại. Hai cô gái lần đầu đến nhà hàng sang trọng như vậy nên rất ngượng ngùng, sợ bị người khác cười.


Triệu Tịnh vừa gắp vài miếng đào vào bát đã bị Giang Bồng Bồng nhắc nhở: "Lấy ít thôi, đừng lấy nhiều quá…"


Cô ấy chưa kịp nói xong thì đã bị Triệu Tịnh huých nhẹ vào tay, nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn người kia kìa!"


Giang Bồng Bồng theo hướng mắt của Triệu Tịnh nhìn sang, trợn tròn mắt. Hóa ra còn có thể ăn như vậy! Hoa quả được xếp thành một ngọn tháp cao trong bát!


Triệu Tịnh cảm thấy mình như được khai sáng, cô ấy trách Giang Bồng Bồng: "Cậu ngốc à! Ở đây đồ ăn đắt như vậy! Salad tự chọn hai mươi tám tệ, phải lấy thật nhiều mới đáng tiền chứ. Cậu nhìn người ta kìa, chắc là thường xuyên đến đây rồi!"


Giang Bồng Bồng bị Triệu Tịnh nói vậy, cô ấy cũng cảm thấy mình giống như một người quê mùa đang tỏ vẻ. Khi hai người bắt đầu nghĩ cách làm sao để nhét thật nhiều hoa quả vào bát thì bên cạnh xuất hiện hai thiếu niên cao gầy đeo kính đi tới, một người quay sang nói với người kia: "Nào, để mình xây cho cậu một ngọn tháp trái cây phiên bản khoa Kiến trúc."


Nói rồi, anh ta dùng muỗng xúc đầy khoai tây nghiền vào bát, nhồi đầy một bát như đang trát tường: "Thấy chưa? Khoai tây nghiền phải nén thật chặt, càng chặt thì nền móng càng vững."


Nói xong chàng trai dùng kẹp bắt đầu kẹp dưa chuột, từng lớp một xếp chồng lên nhau như đang xây tường, xây được vài lớp thì phết một lớp sốt salad lên, sau đó chuyển sang xếp táo.


Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng tròn mắt há miệng nhìn: "Còn có thể chơi như vậy à?"



Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, kiến trúc thì sao chứ, hôm nay chúng ta sẽ có một phiên bản mỹ thuật!



Hai chiếc pizza đã được mang lên bàn, nhưng Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng vẫn chưa quay lại.


Hứa Thanh Lăng định đi tìm bọn họ thì nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào. Mấy cô gái thò đầu ra nhìn, Triệu Tịnh đang bưng một bát hoa quả xếp cao ngất ngưởng trở lại.


Lớp này chồng lên lớp kia còn tỉ mỉ hơn cả thợ xây, Triệu Tịnh cẩn thận bưng chiếc bát về chỗ ngồi, hai bên có hai nhân viên phục vụ đi theo hộ tống.


"Cẩn thận!"


Triệu Tịnh bước từng bước một, vui vẻ như một con ngỗng lớn.


"..."


Mấy cô gái ngồi ở ghế dài nhìn đến ngây người, nín thở không dám thở mạnh, sợ cô ấy làm rơi chiếc bát trên tay.


Vất vả lắm cũng mang được tòa lâu đài trái cây trở về, quản lý nhà hàng cầm máy ảnh đến, cười híp mắt nói: "Chào các bạn, chúng tôi đang có một cuộc thi xếp chồng salad, các bạn xếp rất đẹp! Có thể cho chúng tôi chụp một bức ảnh để dùng làm quảng cáo được không? Nếu được thì hai cái pizza các bạn vừa gọi có thể sẽ tặng các bạn một cái miễn phí."


"Được chứ được chứ!"


Có chuyện tốt như vậy, mấy cô gái đều cười tít mắt.


Các cô gái ở phòng 202 đã để lại bức ảnh kỷ niệm đầu tiên của ba năm đại học.


Quản lý nhà hàng vừa đi, một chàng trai cao gầy đeo kính đi tới, mặt đỏ bừng nhìn Triệu Tịnh: "Bạn học, có thể cho mình xin cách liên lạc được không?"


Mặt Triệu Tịnh lập tức đỏ bừng như tôm luộc, những cô gái khác ở bàn đều cố nhịn cười, không ai lên tiếng.


Nhờ cái pizza được giảm giá, bữa ăn này của Hứa Thanh Lăng chưa đến ba trăm tệ. Mặc dù mọi người đều cảm thấy khá đắt nhưng Hứa Thanh Lăng cảm thấy rất xứng đáng với giá tiền.


Ăn xong, mọi người vui vẻ đi dạo đường Trung Sơn, sau đó các cô gái trở về ký túc xá để lấy nước.


Bảy giờ rưỡi, phòng nước đã đóng cửa.


Hứa Thanh Lăng muốn gội đầu, nên sang phòng bên cạnh mượn một bình nước nóng.


Khi cô đang xách hai bình nước nóng ra khỏi phòng nước nóng ra thì cô bất ngờ đụng phải một chàng trai cao lớn.


Đối phương vui vẻ nhìn cô: "Bạn học, mình chờ bạn ở phòng nước nóng một tuần rồi! Cuối cùng cũng gặp được bạn."


Hứa Thanh Lăng: ???


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 39
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...