Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 36
84@-
"Anh/Em mặc cái gì thế này?"
Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt hẹn nhau gặp mặt ở trạm xe buýt trước cổng trường, cả hai vừa nhìn thấy trang phục của đối phương đều sững người, gần như đồng thanh thốt lên.
Trương Đạt vuốt tóc bóng bẩy, áo sơ mi trắng ngắn tay, quần âu đen, giày da bóng loáng, chẳng khác gì đang đi xem mắt, hoàn toàn không giống người sắp đi công trường.
Hứa Thanh Lăng nhớ lại câu nói của Giang Bồng Bồng hôm nọ, cố nhịn cười: "Bình thường anh đi công trường cũng ăn mặc thế này à?"
Trương Đạt cúi xuống nhìn mình: "Đúng thế! Có vấn đề gì sao? Ngược lại là em, nhìn cái áo phông kia xem..."
Hứa Thanh Lăng nhếch mép cười: "Đi công trường đương nhiên phải mặc đồ lao động rồi. Áo phông vài đồng một cái, mặc hỏng thì vứt."
Trương Đạt cạn lời, lắc đầu liên tục: "Sau này ra ngoài, đừng nói là em là đàn em của anh nhé."
Dự án hoa viên Lệ Hồ mà Dương Hủ nhận được nằm ở khu biệt thự cao cấp phía đông thành phố Cửu Giang. Từ đại học Cửu Giang đi đến đó phải chuyển xe hai lần, mất hơn một tiếng đồng hồ.
Bình thường, khoảng thời gian hơn một tiếng này Trương Đạt chỉ có thể ngồi hoặc đứng im lặng, nhưng hôm nay có đàn em xinh đẹp đi cùng, tâm trạng anh ấy cũng phấn chấn hẳn.
Trên đường đi, anh ấy không ngừng kể cho Hứa Thanh Lăng nghe về nữ chủ nhân của dự án hoa viên Lệ Hồ: "Căn biệt thự này đã được sửa suốt ba năm. Trước chúng ta, đã có hai công ty thiết kế bị bà ấy sa thải. Chủ thầu này là công ty thứ ba mà bà ấy thuê. Không thích là đập ra làm lại. Hai công ty trước thiết kế xong đều bị phá sạch. Ông chủ của chúng ta cũng giỏi thật, sửa được nửa năm thì bà ấy mới hài lòng, giờ chỉ còn mấy việc hoàn thiện. Bức tường em vẽ là hạng mục cuối cùng."
Nghe đến đây, Hứa Thanh Lăng hơi lo lắng. Đây chắc chắn là một khách hàng khó tính. Bản phác thảo cô đã gửi cho Dương Hủ xem, ông ấy không nói gì mà bảo cô cứ vẽ thử. Giờ nghĩ lại, cô cần chuẩn bị tâm lý sẵn, đừng mong qua được ngay lần đầu.
Xe buýt đến bến cuối, cả hai lại đi bộ thêm nửa tiếng mới tới hoa viênLệ Hồ. Vừa bước vào, Hứa Thanh Lăng không khỏi sững sờ. Quả thực phong cách nơi này khác xa những ngôi nhà bình thường: trần vàng, sàn đen, màu sắc rực rỡ đến ngộp thở, giống hệt kiểu "hương các" trong truyền thuyết.
Trong nhà vẫn còn vài công nhân đang lắp công tắc và đèn.
Hứa Thanh Lăng đi một vòng quanh tầng một, phát hiện có hai bức tường cần vẽ tay: một ở đầu giường trong phòng ngủ, một ở khu vực phòng ăn, đều là họa tiết hoa sen nhưng phong cách hoàn toàn khác nhau. Cô quyết định bắt đầu với bức tường ở phòng ngủ.
Trương Đạt xách theo hộp màu đi cả quãng đường dài, mệt đến thở hổn hển, cuối cùng cũng được đặt xuống: "Em cứ làm việc đi, anh qua bên kia xem công nhân làm thế nào."
Hứa Thanh Lăng quan sát bức tường xanh đậm một hồi, xác định độ cao đầu giường và vị trí các mảng màu lớn, sau đó bắt đầu phác thảo bằng bút chì. Thời này, tất cả đều phải dựa vào tỉ lệ mà phác họa. Không giống như sau này, người ta có thể chiếu hình qua máy chiếu lên tường, vừa chuẩn xác vừa tiết kiệm thời gian.
May mà lần này hình mẫu khá đơn giản, không phải là các nhân vật lớn cần tỉa tót chi tiết, nếu không cô phải nhờ sư phụ Lỗ Minh ra tay.
Dù hình mẫu không phức tạp, nhưng phần phối màu lại không hề dễ dàng. Chỉ riêng cánh hoa sen, cô đã phải pha rất nhiều sắc hồng với các cấp độ khác nhau.
Khi đã tập trung làm việc, Hứa Thanh Lăng gần như quên đi xung quanh, hoàn toàn không nhận ra sau lưng mình có người đang đứng.
Dương Hủ không biết đã đến từ lúc nào, đứng sau cô quan sát một lúc lâu rồi bất ngờ lên tiếng khen: "Vẽ cũng khá đấy chứ!"
Hứa Thanh Lăng đang dùng bút chì phác họa viền cánh hoa, nghe tiếng thì quay đầu lại, tháo khẩu trang, chào ông ấy: "Thầy Dương."
Dương Hủ đeo kính râm, vẻ mặt thoải mái, tâm trạng dường như rất tốt, khác hẳn với hình ảnh nghiêm túc lần gặp ở hội chợ việc làm.
Ông ấy khoanh tay, nhìn quanh một lượt rồi lật xem bản vẽ để bên cạnh cô: "Chữ của em thế nào?"
Hứa Thanh Lăng: "Cũng tạm ạ."
Dương Hủ nhướn mày, bật cười: "Tạm là sao? Tốt hay không tốt?"
Hứa Thanh Lăng cười tươi: "Hồi nhỏ có học thư pháp với chú út, lúc nào cũng là học sinh có thành tích đặc biệt."
Dương Hủ gật đầu: "Được. Đúng lúc thầy mới nhận một dự án gần đây, đợi bên này xong, em vào thực tập dự án đó, theo từ đầu đến cuối."
Mắt Hứa Thanh Lăng sáng lên: "Được ạ. Cảm ơn thầy Dương."
Dương Hủ đi dạo quanh công trường một lát rồi rời đi, trước khi đi còn tiện thể đưa Trương Đạt theo.
Hứa Thanh Lăng ở lại công trường, làm việc đến 6 giờ chiều mới hoàn thành một nửa bức tường.
Cô thu dọn đồ đạc, vội vã chạy ra trạm xe buýt. Nếu không nhanh, sẽ lỡ chuyến xe cuối.
Hứa Thanh Lăng tháo mũ và khẩu trang, để gió lướt qua má và tóc, tâm trạng chưa bao giờ yên bình đến vậy.
Tính ra, phải mất hai cuối tuần nữa mới hoàn thành xong bức vẽ này. Lần tới nhất định phải nhớ mang theo đài radio, nếu không ngồi một mình trong căn biệt thự rộng lớn như thế, quá tĩnh lặng sẽ khó chịu lắm.
…
Sau hội chợ việc làm, Hứa Thanh Lăng nhanh chóng vào nhóm dự án để thực tập, tiến độ nhanh hơn hẳn so với các bạn cùng phòng.
Kết quả của những cô gái khác trong kí túc cũng đã có: Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình đều vào nhóm thiết kế đồ họa của Diêu Vĩnh An, Giang Bồng Bồng và Quách Lệ Na vào nhóm hoạt hình điện ảnh, Triệu Tịnh được nhận vào nhóm thiết kế công nghiệp của Lam Mộng Thu.
Cả phòng 202 đều khá hài lòng với kết quả này, chỉ trừ Diệp Tư Văn. Cô ấy vốn tưởng rằng Diêu Vĩnh An chỉ nhận mình cô ấy, không ngờ Tiêu Đình Đình cũng được vào, đã thế khi quay về còn kể lại với mọi người rằng nhóm của Diêu Vĩnh An chẳng khó vào đến thế. Diêu Vĩnh An chỉ hỏi kinh nghiệm của cô ấy, biết trước đây cô ấy từng làm việc cho một tòa soạn, ông ấy bèn nhận luôn.
Cách Tiêu Đình Đình kể lại nhẹ nhàng như không, khiến Diệp Tư Văn tức giận ra mặt.
Nếu nói giữa hai cô gái thực sự có mâu thuẫn gì, thì thật ra không phải. Chỉ là trong lớp, tuổi của họ lớn hơn một chút so với các bạn cùng lớp, nên khó tránh khỏi bị mang ra so sánh.
Bạn trai của Tiêu Đình Đình là ông chủ của một công ty nhỏ, cứ cuối tuần là lái xe đến đón cô ấy đi hẹn hò. Gặp lúc dì quản lý ký túc xá kiểm tra phòng vào cuối tuần, cả phòng đều giúp cô che giấu.
Các cô gái khác thì không sao, nhưng tính cách của Diệp Tư Văn khá nguyên tắc, nên rất không vừa mắt kiểu của cô ấy.
Trong ký túc xá, chỉ cần một người mang tâm trạng không vui, những người khác cũng khó mà thoải mái.
Mỗi khi Tiêu Đình Đình ở trong ký túc, Diệp Tư Văn sẽ kéo rèm giường lại, ngồi đọc sách bên trong mà chẳng nói chuyện với ai.
Triệu Tĩnh, Giang Bồng Bồng và Quách Lệ Na đều chạy đến quán net lướt mạng, trong phòng chỉ còn lại Hứa Thanh Lăng, Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn.
Hứa Thanh Lăng không chịu nổi không khí ngột ngạt này, bèn lên tiếng: "Em đi phát tờ rơi quảng cáo đây, ai đi cùng em không?"
Tiêu Đình Đình lập tức nói ngay: "Chị đi với em!"
Diệp Tư Văn không nói gì, Hứa Thanh Lăng chủ động tiến lại gần, cười nói: "Cậu đừng suốt ngày chỉ biết đọc sách nữa, đi, giúp mình phát tờ rơi đi. Nếu bán được hơn mười cái, mình sẽ mời cả phòng ăn tiệc!"
Hứa Thanh Lăng dặn dò: "Đừng quên mang bình nước nóng nhé. Tiện thể đi lấy nước, trên đường dán luôn đống tờ rơi này cho nhanh!"
Diệp Tư Văn vẫn không vừa mắt Tiêu Đình Đình, thấy cô ấy cũng cầm bình nước nóng, liền không nhịn được nói mỉa: "Lớp trưởng đâu? Hôm nay không đến lấy nước cho chị à?"
Tiêu Đình Đình mặt tái đen lại: "Đừng nhắc nữa! Từ khi bên ký túc nam biết tôi có bạn trai, mấy đứa lao lực đều chạy hết! Chạy còn nhanh hơn cả thỏ!"
Nghe vậy, Diệp Tư Văn và Hứa Thanh Lăng đều bật cười.
Thời đại học cổ điển này, những cô gái có bạn trai hoặc có người theo đuổi sẽ không phải tự mình đi lấy nước sôi. Thường sẽ có nam sinh làm hộ, hoặc trong trường hợp lớp ít nữ, nam sinh cũng sẵn lòng giúp.
Hứa Thanh Lăng thường thấy có nam sinh một tay xách ba cái bình nước nóng, lao vun vút trong sân trường, đều là đi lấy nước cho các bạn nữ.
Trong ký túc 202, ngoài Tiêu Đình Đình, chưa ai từng được hưởng đặc quyền này.
Cũng vì vậy, phòng nước sôi luôn là nơi đông người nhất ở đại học Cửu Giang. Dù cơm có thể không ăn, nước thì không thể thiếu.
Mỗi chiều tối, con đường dẫn đến phòng nước luôn đông nghịt người xách bình nước qua lại. Lấy nước xong, tiện thể xem bảng thông báo gần đó, tìm hiểu những tin mới như phim, hội thảo, dạy kèm chuyển nhượng hay đồ cũ và đồ thất lạc.
Có sự giúp sức của Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình, việc dán quảng cáo cũng nhanh hơn. Ba người dán hết các bảng thông báo trong trường, sau đó lấy nước và cùng đi ăn tối ở căng-tin.
Trên đường từ phòng nước đến căng-tin, dọc hai bên là những sân thể thao: cầu lông, bóng rổ… Trên hàng rào sân bóng treo khẩu hiệu: "Phấn đấu ít nhất 50 năm cống hiến sức khỏe cho tổ quốc." Hoàng hôn buông xuống, loa phát thanh trong trường vang lên.
Tại sân bóng rổ, hai đội Kinh tế và Công nghệ Thông tin đang thi đấu. Bên ngoài, vòng trong vòng ngoài đều là các bạn nữ đứng xem. Uyển Nguyệt đứng giữa đám đông, tay cầm khăn và bình nước, trong balo có áo đấu của Thẩm Loan.
Đây là lần đầu tiên cô ta tham gia một hoạt động ở trường Thẩm Loan. Mấy ngày nay, đầu óc cô ta vẫn mơ màng, đắm chìm trong hạnh phúc.
Bố mẹ của Thẩm Loan không chỉ đồng ý cho họ hẹn hò, mà còn giúp bố cô ta trả nợ cờ bạc. Từ khi Uyển Thụ Bằng sa vào bài bạc, chưa bao giờ Uyển Nguyệt thấy cuộc đời nhẹ nhõm như hôm nay. Vì vậy, sự phụ thuộc của cô ta vào Thẩm Loan càng sâu sắc.
Tiêu Đình Đình nhìn thấy có trận đấu bóng liền kiễng chân ngó vào. Với thị lực hoàn hảo sau khi đeo kính áp tròng và gu thẩm mỹ chuyên nghiệp, cô nhanh chóng chọn được vài anh chàng đẹp trai.
Cô muốn kéo Diệp Tư Văn và Hứa Thanh Lăng cùng đi ngắm trai, nhưng hai cô "đạo cô" thanh tâm quả dục kia chẳng hứng thú, lại lôi cô đi ăn cơm.
Thỉnh thoảng cô đến đại học Cửu Giang tìm anh ta, gặp lúc anh ta chơi bóng cùng đồng đội, cô lại ngồi chờ bên sân. Thật ra cô chẳng hứng thú với bóng rổ, nhưng vì bạn trai mê bóng, cô cũng bị buộc phải học đôi chút.
Tiếng còi và tiếng reo hò từ sân bóng vang lên, ba cô gái ngoái đầu nhìn lại. Không biết ai đã ném bóng ra khỏi sân, quả bóng vượt qua đám đông, bay thẳng về phía ba người.
Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình sợ hãi né sang hai bên, chỉ có Hứa Thanh Lăng đứng yên, quả bóng bay theo quỹ đạo vòng cung, chưa kịp chạm vào cô thì đã rơi xuống, lăn ngay dưới chân.
Hứa Thanh Lăng cúi xuống nhặt bóng, gần như theo phản xạ, bật nhảy và ném bóng. Quả bóng vẽ nên đường cong hoàn mỹ trên không, chuẩn xác rơi vào rổ.
Cả sân lập tức vang lên tiếng hoan hô, huýt sáo và vỗ tay rầm rộ.
Bị đám đông nhìn chằm chằm, Hứa Thanh Lăng không hề gì, nhưng Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình thì đỏ mặt tim đập.
Cầu thủ trên sân đồng loạt nhìn về phía mấy cô gái, không ngờ nữ sinh đại học Cửu Giang lại giỏi bóng rổ đến vậy, tiện tay chọn một người cũng có kỹ năng không tầm thường.
Thẩm Loan vượt qua đám đông, nhìn cô gái ấy, lờ mờ cảm thấy hình như là Hứa Thanh Lăng. Nhưng lại tự nhủ chắc mình nhìn nhầm, hai cú ném vừa rồi làm sao có thể là cô, cô chẳng hứng thú gì với bóng rổ.
Trận đấu cuối cùng kết thúc, đội Kinh tế thắng sát nút với hai điểm.
Uyển Nguyệt mừng đến mức tay vỗ đỏ cả lên, thấy Thẩm Loan rời sân, vội đưa nước và khăn cho anh ta.
Thẩm Loan lắc đầu, vẩy nước mồ hôi, ngửa cổ uống vài ngụm. Đội trưởng Quan Bằng bước tới vỗ vai anh ta, tỏ vẻ tán thưởng: "Hôm nay lần đầu tiên thi đấu, phối hợp rất tốt, lần sau chơi tiếp nhé."
Thẩm Loan: "Được thôi."
Trước đây ở trường cấp ba Cửu Giang, Thẩm Loan thường xuyên chơi bóng với Lý Chính Kỳ và nhóm bạn. Đến đại học Cửu Giang, đội tuyển khoa tuyển người, anh ta liền đăng ký và nhanh chóng được đưa vào đội thi đấu.
Quan Bằng vừa lau mồ hôi vừa nói: "Vừa nãy cô gái ném bóng có động tác giống cậu ghê. Đến cả độ cong của lưng khi bật nhảy cũng y hệt. Không biết là sinh viên khoa nào nữa."
Thẩm Loan dừng tay đang lau mồ hôi, khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: "Chắc là anh nhìn nhầm thôi."
Từ nhỏ, mẹ anh ta đã mời thầy dạy bóng rổ riêng, toàn là cựu tuyển thủ chuyên nghiệp cầm tay chỉ dạy. Làm sao có người giống hệt anh ta được?
Quan Bằng nhìn anh ta một cái mà không nói gì, với chiều cao mét chín mấy và thị lực 2.0, sao có thể nhìn nhầm được?
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
"Anh/Em mặc cái gì thế này?"
Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt hẹn nhau gặp mặt ở trạm xe buýt trước cổng trường, cả hai vừa nhìn thấy trang phục của đối phương đều sững người, gần như đồng thanh thốt lên.
Trương Đạt vuốt tóc bóng bẩy, áo sơ mi trắng ngắn tay, quần âu đen, giày da bóng loáng, chẳng khác gì đang đi xem mắt, hoàn toàn không giống người sắp đi công trường.
Hứa Thanh Lăng nhớ lại câu nói của Giang Bồng Bồng hôm nọ, cố nhịn cười: "Bình thường anh đi công trường cũng ăn mặc thế này à?"
Trương Đạt cúi xuống nhìn mình: "Đúng thế! Có vấn đề gì sao? Ngược lại là em, nhìn cái áo phông kia xem..."
Hứa Thanh Lăng nhếch mép cười: "Đi công trường đương nhiên phải mặc đồ lao động rồi. Áo phông vài đồng một cái, mặc hỏng thì vứt."
Trương Đạt cạn lời, lắc đầu liên tục: "Sau này ra ngoài, đừng nói là em là đàn em của anh nhé."
Dự án hoa viên Lệ Hồ mà Dương Hủ nhận được nằm ở khu biệt thự cao cấp phía đông thành phố Cửu Giang. Từ đại học Cửu Giang đi đến đó phải chuyển xe hai lần, mất hơn một tiếng đồng hồ.
Bình thường, khoảng thời gian hơn một tiếng này Trương Đạt chỉ có thể ngồi hoặc đứng im lặng, nhưng hôm nay có đàn em xinh đẹp đi cùng, tâm trạng anh ấy cũng phấn chấn hẳn.
Trên đường đi, anh ấy không ngừng kể cho Hứa Thanh Lăng nghe về nữ chủ nhân của dự án hoa viên Lệ Hồ: "Căn biệt thự này đã được sửa suốt ba năm. Trước chúng ta, đã có hai công ty thiết kế bị bà ấy sa thải. Chủ thầu này là công ty thứ ba mà bà ấy thuê. Không thích là đập ra làm lại. Hai công ty trước thiết kế xong đều bị phá sạch. Ông chủ của chúng ta cũng giỏi thật, sửa được nửa năm thì bà ấy mới hài lòng, giờ chỉ còn mấy việc hoàn thiện. Bức tường em vẽ là hạng mục cuối cùng."
Nghe đến đây, Hứa Thanh Lăng hơi lo lắng. Đây chắc chắn là một khách hàng khó tính. Bản phác thảo cô đã gửi cho Dương Hủ xem, ông ấy không nói gì mà bảo cô cứ vẽ thử. Giờ nghĩ lại, cô cần chuẩn bị tâm lý sẵn, đừng mong qua được ngay lần đầu.
Xe buýt đến bến cuối, cả hai lại đi bộ thêm nửa tiếng mới tới hoa viênLệ Hồ. Vừa bước vào, Hứa Thanh Lăng không khỏi sững sờ. Quả thực phong cách nơi này khác xa những ngôi nhà bình thường: trần vàng, sàn đen, màu sắc rực rỡ đến ngộp thở, giống hệt kiểu "hương các" trong truyền thuyết.
Trong nhà vẫn còn vài công nhân đang lắp công tắc và đèn.
Hứa Thanh Lăng đi một vòng quanh tầng một, phát hiện có hai bức tường cần vẽ tay: một ở đầu giường trong phòng ngủ, một ở khu vực phòng ăn, đều là họa tiết hoa sen nhưng phong cách hoàn toàn khác nhau. Cô quyết định bắt đầu với bức tường ở phòng ngủ.
Trương Đạt xách theo hộp màu đi cả quãng đường dài, mệt đến thở hổn hển, cuối cùng cũng được đặt xuống: "Em cứ làm việc đi, anh qua bên kia xem công nhân làm thế nào."
Hứa Thanh Lăng quan sát bức tường xanh đậm một hồi, xác định độ cao đầu giường và vị trí các mảng màu lớn, sau đó bắt đầu phác thảo bằng bút chì. Thời này, tất cả đều phải dựa vào tỉ lệ mà phác họa. Không giống như sau này, người ta có thể chiếu hình qua máy chiếu lên tường, vừa chuẩn xác vừa tiết kiệm thời gian.
May mà lần này hình mẫu khá đơn giản, không phải là các nhân vật lớn cần tỉa tót chi tiết, nếu không cô phải nhờ sư phụ Lỗ Minh ra tay.
Dù hình mẫu không phức tạp, nhưng phần phối màu lại không hề dễ dàng. Chỉ riêng cánh hoa sen, cô đã phải pha rất nhiều sắc hồng với các cấp độ khác nhau.
Khi đã tập trung làm việc, Hứa Thanh Lăng gần như quên đi xung quanh, hoàn toàn không nhận ra sau lưng mình có người đang đứng.
Dương Hủ không biết đã đến từ lúc nào, đứng sau cô quan sát một lúc lâu rồi bất ngờ lên tiếng khen: "Vẽ cũng khá đấy chứ!"
Hứa Thanh Lăng đang dùng bút chì phác họa viền cánh hoa, nghe tiếng thì quay đầu lại, tháo khẩu trang, chào ông ấy: "Thầy Dương."
Dương Hủ đeo kính râm, vẻ mặt thoải mái, tâm trạng dường như rất tốt, khác hẳn với hình ảnh nghiêm túc lần gặp ở hội chợ việc làm.
Ông ấy khoanh tay, nhìn quanh một lượt rồi lật xem bản vẽ để bên cạnh cô: "Chữ của em thế nào?"
Hứa Thanh Lăng: "Cũng tạm ạ."
Dương Hủ nhướn mày, bật cười: "Tạm là sao? Tốt hay không tốt?"
Hứa Thanh Lăng cười tươi: "Hồi nhỏ có học thư pháp với chú út, lúc nào cũng là học sinh có thành tích đặc biệt."
Dương Hủ gật đầu: "Được. Đúng lúc thầy mới nhận một dự án gần đây, đợi bên này xong, em vào thực tập dự án đó, theo từ đầu đến cuối."
Mắt Hứa Thanh Lăng sáng lên: "Được ạ. Cảm ơn thầy Dương."
Dương Hủ đi dạo quanh công trường một lát rồi rời đi, trước khi đi còn tiện thể đưa Trương Đạt theo.
Hứa Thanh Lăng ở lại công trường, làm việc đến 6 giờ chiều mới hoàn thành một nửa bức tường.
Cô thu dọn đồ đạc, vội vã chạy ra trạm xe buýt. Nếu không nhanh, sẽ lỡ chuyến xe cuối.
Hứa Thanh Lăng tháo mũ và khẩu trang, để gió lướt qua má và tóc, tâm trạng chưa bao giờ yên bình đến vậy.
Tính ra, phải mất hai cuối tuần nữa mới hoàn thành xong bức vẽ này. Lần tới nhất định phải nhớ mang theo đài radio, nếu không ngồi một mình trong căn biệt thự rộng lớn như thế, quá tĩnh lặng sẽ khó chịu lắm.
…
Sau hội chợ việc làm, Hứa Thanh Lăng nhanh chóng vào nhóm dự án để thực tập, tiến độ nhanh hơn hẳn so với các bạn cùng phòng.
Kết quả của những cô gái khác trong kí túc cũng đã có: Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình đều vào nhóm thiết kế đồ họa của Diêu Vĩnh An, Giang Bồng Bồng và Quách Lệ Na vào nhóm hoạt hình điện ảnh, Triệu Tịnh được nhận vào nhóm thiết kế công nghiệp của Lam Mộng Thu.
Cả phòng 202 đều khá hài lòng với kết quả này, chỉ trừ Diệp Tư Văn. Cô ấy vốn tưởng rằng Diêu Vĩnh An chỉ nhận mình cô ấy, không ngờ Tiêu Đình Đình cũng được vào, đã thế khi quay về còn kể lại với mọi người rằng nhóm của Diêu Vĩnh An chẳng khó vào đến thế. Diêu Vĩnh An chỉ hỏi kinh nghiệm của cô ấy, biết trước đây cô ấy từng làm việc cho một tòa soạn, ông ấy bèn nhận luôn.
Cách Tiêu Đình Đình kể lại nhẹ nhàng như không, khiến Diệp Tư Văn tức giận ra mặt.
Nếu nói giữa hai cô gái thực sự có mâu thuẫn gì, thì thật ra không phải. Chỉ là trong lớp, tuổi của họ lớn hơn một chút so với các bạn cùng lớp, nên khó tránh khỏi bị mang ra so sánh.
Bạn trai của Tiêu Đình Đình là ông chủ của một công ty nhỏ, cứ cuối tuần là lái xe đến đón cô ấy đi hẹn hò. Gặp lúc dì quản lý ký túc xá kiểm tra phòng vào cuối tuần, cả phòng đều giúp cô che giấu.
Các cô gái khác thì không sao, nhưng tính cách của Diệp Tư Văn khá nguyên tắc, nên rất không vừa mắt kiểu của cô ấy.
Trong ký túc xá, chỉ cần một người mang tâm trạng không vui, những người khác cũng khó mà thoải mái.
Mỗi khi Tiêu Đình Đình ở trong ký túc, Diệp Tư Văn sẽ kéo rèm giường lại, ngồi đọc sách bên trong mà chẳng nói chuyện với ai.
Triệu Tĩnh, Giang Bồng Bồng và Quách Lệ Na đều chạy đến quán net lướt mạng, trong phòng chỉ còn lại Hứa Thanh Lăng, Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn.
Hứa Thanh Lăng không chịu nổi không khí ngột ngạt này, bèn lên tiếng: "Em đi phát tờ rơi quảng cáo đây, ai đi cùng em không?"
Tiêu Đình Đình lập tức nói ngay: "Chị đi với em!"
Diệp Tư Văn không nói gì, Hứa Thanh Lăng chủ động tiến lại gần, cười nói: "Cậu đừng suốt ngày chỉ biết đọc sách nữa, đi, giúp mình phát tờ rơi đi. Nếu bán được hơn mười cái, mình sẽ mời cả phòng ăn tiệc!"
Hứa Thanh Lăng dặn dò: "Đừng quên mang bình nước nóng nhé. Tiện thể đi lấy nước, trên đường dán luôn đống tờ rơi này cho nhanh!"
Diệp Tư Văn vẫn không vừa mắt Tiêu Đình Đình, thấy cô ấy cũng cầm bình nước nóng, liền không nhịn được nói mỉa: "Lớp trưởng đâu? Hôm nay không đến lấy nước cho chị à?"
Tiêu Đình Đình mặt tái đen lại: "Đừng nhắc nữa! Từ khi bên ký túc nam biết tôi có bạn trai, mấy đứa lao lực đều chạy hết! Chạy còn nhanh hơn cả thỏ!"
Nghe vậy, Diệp Tư Văn và Hứa Thanh Lăng đều bật cười.
Thời đại học cổ điển này, những cô gái có bạn trai hoặc có người theo đuổi sẽ không phải tự mình đi lấy nước sôi. Thường sẽ có nam sinh làm hộ, hoặc trong trường hợp lớp ít nữ, nam sinh cũng sẵn lòng giúp.
Hứa Thanh Lăng thường thấy có nam sinh một tay xách ba cái bình nước nóng, lao vun vút trong sân trường, đều là đi lấy nước cho các bạn nữ.
Trong ký túc 202, ngoài Tiêu Đình Đình, chưa ai từng được hưởng đặc quyền này.
Cũng vì vậy, phòng nước sôi luôn là nơi đông người nhất ở đại học Cửu Giang. Dù cơm có thể không ăn, nước thì không thể thiếu.
Mỗi chiều tối, con đường dẫn đến phòng nước luôn đông nghịt người xách bình nước qua lại. Lấy nước xong, tiện thể xem bảng thông báo gần đó, tìm hiểu những tin mới như phim, hội thảo, dạy kèm chuyển nhượng hay đồ cũ và đồ thất lạc.
Có sự giúp sức của Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình, việc dán quảng cáo cũng nhanh hơn. Ba người dán hết các bảng thông báo trong trường, sau đó lấy nước và cùng đi ăn tối ở căng-tin.
Trên đường từ phòng nước đến căng-tin, dọc hai bên là những sân thể thao: cầu lông, bóng rổ… Trên hàng rào sân bóng treo khẩu hiệu: "Phấn đấu ít nhất 50 năm cống hiến sức khỏe cho tổ quốc." Hoàng hôn buông xuống, loa phát thanh trong trường vang lên.
Tại sân bóng rổ, hai đội Kinh tế và Công nghệ Thông tin đang thi đấu. Bên ngoài, vòng trong vòng ngoài đều là các bạn nữ đứng xem. Uyển Nguyệt đứng giữa đám đông, tay cầm khăn và bình nước, trong balo có áo đấu của Thẩm Loan.
Đây là lần đầu tiên cô ta tham gia một hoạt động ở trường Thẩm Loan. Mấy ngày nay, đầu óc cô ta vẫn mơ màng, đắm chìm trong hạnh phúc.
Bố mẹ của Thẩm Loan không chỉ đồng ý cho họ hẹn hò, mà còn giúp bố cô ta trả nợ cờ bạc. Từ khi Uyển Thụ Bằng sa vào bài bạc, chưa bao giờ Uyển Nguyệt thấy cuộc đời nhẹ nhõm như hôm nay. Vì vậy, sự phụ thuộc của cô ta vào Thẩm Loan càng sâu sắc.
Tiêu Đình Đình nhìn thấy có trận đấu bóng liền kiễng chân ngó vào. Với thị lực hoàn hảo sau khi đeo kính áp tròng và gu thẩm mỹ chuyên nghiệp, cô nhanh chóng chọn được vài anh chàng đẹp trai.
Cô muốn kéo Diệp Tư Văn và Hứa Thanh Lăng cùng đi ngắm trai, nhưng hai cô "đạo cô" thanh tâm quả dục kia chẳng hứng thú, lại lôi cô đi ăn cơm.
Thỉnh thoảng cô đến đại học Cửu Giang tìm anh ta, gặp lúc anh ta chơi bóng cùng đồng đội, cô lại ngồi chờ bên sân. Thật ra cô chẳng hứng thú với bóng rổ, nhưng vì bạn trai mê bóng, cô cũng bị buộc phải học đôi chút.
Tiếng còi và tiếng reo hò từ sân bóng vang lên, ba cô gái ngoái đầu nhìn lại. Không biết ai đã ném bóng ra khỏi sân, quả bóng vượt qua đám đông, bay thẳng về phía ba người.
Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình sợ hãi né sang hai bên, chỉ có Hứa Thanh Lăng đứng yên, quả bóng bay theo quỹ đạo vòng cung, chưa kịp chạm vào cô thì đã rơi xuống, lăn ngay dưới chân.
Hứa Thanh Lăng cúi xuống nhặt bóng, gần như theo phản xạ, bật nhảy và ném bóng. Quả bóng vẽ nên đường cong hoàn mỹ trên không, chuẩn xác rơi vào rổ.
Cả sân lập tức vang lên tiếng hoan hô, huýt sáo và vỗ tay rầm rộ.
Bị đám đông nhìn chằm chằm, Hứa Thanh Lăng không hề gì, nhưng Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình thì đỏ mặt tim đập.
Cầu thủ trên sân đồng loạt nhìn về phía mấy cô gái, không ngờ nữ sinh đại học Cửu Giang lại giỏi bóng rổ đến vậy, tiện tay chọn một người cũng có kỹ năng không tầm thường.
Thẩm Loan vượt qua đám đông, nhìn cô gái ấy, lờ mờ cảm thấy hình như là Hứa Thanh Lăng. Nhưng lại tự nhủ chắc mình nhìn nhầm, hai cú ném vừa rồi làm sao có thể là cô, cô chẳng hứng thú gì với bóng rổ.
Trận đấu cuối cùng kết thúc, đội Kinh tế thắng sát nút với hai điểm.
Uyển Nguyệt mừng đến mức tay vỗ đỏ cả lên, thấy Thẩm Loan rời sân, vội đưa nước và khăn cho anh ta.
Thẩm Loan lắc đầu, vẩy nước mồ hôi, ngửa cổ uống vài ngụm. Đội trưởng Quan Bằng bước tới vỗ vai anh ta, tỏ vẻ tán thưởng: "Hôm nay lần đầu tiên thi đấu, phối hợp rất tốt, lần sau chơi tiếp nhé."
Thẩm Loan: "Được thôi."
Trước đây ở trường cấp ba Cửu Giang, Thẩm Loan thường xuyên chơi bóng với Lý Chính Kỳ và nhóm bạn. Đến đại học Cửu Giang, đội tuyển khoa tuyển người, anh ta liền đăng ký và nhanh chóng được đưa vào đội thi đấu.
Quan Bằng vừa lau mồ hôi vừa nói: "Vừa nãy cô gái ném bóng có động tác giống cậu ghê. Đến cả độ cong của lưng khi bật nhảy cũng y hệt. Không biết là sinh viên khoa nào nữa."
Thẩm Loan dừng tay đang lau mồ hôi, khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: "Chắc là anh nhìn nhầm thôi."
Từ nhỏ, mẹ anh ta đã mời thầy dạy bóng rổ riêng, toàn là cựu tuyển thủ chuyên nghiệp cầm tay chỉ dạy. Làm sao có người giống hệt anh ta được?
Quan Bằng nhìn anh ta một cái mà không nói gì, với chiều cao mét chín mấy và thị lực 2.0, sao có thể nhìn nhầm được?
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 36
10.0/10 từ 21 lượt.