Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 24

59@-

Thẩm Loan dẫn Uyển Nguyệt ra ngoài, không ngờ lại đụng mặt mẹ. Anh ta giật thót, vô thức buông tay Uyển Nguyệt ra.


Phó Cần mỉm cười hỏi vừa rồi con đi đâu thế.


Thẩm Loan đã quá quen với nụ cười nửa miệng của mẹ, anh ta bị nụ cười kia đánh thức, cúi đầu lại nắm lấy tay Uyển Nguyệt.


"Mẹ, đây là Uyển Nguyệt, bạn gái con, học cùng lớp với con."


Nói xong, Thẩm Loan lại thấy bình tĩnh hơn. Uyển Nguyệt là cô gái anh ta thích thật lòng, sớm muộn gì mẹ anh ta cũng sẽ biết.


Uyển Nguyệt không ngờ Thẩm Loan lại giới thiệu mình với mẹ nhanh như vậy. Cảm giác mất mát khi bị buông tay vừa rồi đã biến mất, cả người như có dòng nước ấm trào lên.


Tim Uyển Nguyệt đập thình thịch, cô ta ngẩng đầu đón ánh mắt của người phụ nữ trung niên trước mặt, khuôn mặt nóng bừng, bên môi là nụ cười ngọt ngào: "Cháu chào dì ạ."


Cô ta vốn có dung mạo xinh đẹp, là kiểu tướng mạo được người lớn tuổi yêu thích, bởi thế nên từ nhỏ đến lớn các cô các chú trong làng đều thích cô ta. Mỗi lần Uyển Nguyệt và Hứa Thanh Lăng cùng đến tiệm tạp hóa ăn bún, lần nào bà chủ cũng cho cô ta nhiều thịt hơn Hứa Thanh Lăng.


Phó Cần liếc cô ta rồi đánh mắt sang con trai: “Mẹ định dẫn con đi nói chuyện với chú rể thì con chạy mất. Ăn một bữa cơm cũng không thấy bóng con đâu, bây giờ tiệc rượu kết thúc rồi, chúng ta mau về thôi."


Nụ cười trên mặt Uyển Nguyệt hơi cứng lại, cô ta vội vàng vùng ra khỏi tay Thẩm Loan, đẩy cánh tay anh ta: "Anh mau về nhà đi!"



Phó Cần và con trai bước ra khỏi khách sạn thì đụng phải một nhóm lưu manh. Bà ta thản nhiên liếc nhìn, tình cờ tên dẫn đầu c*̃ng nhìn thấy họ, nụ cười trên mặt đối phương chợt đông cứng, ánh mắt toát ra sự nguy hiểm sượt qua người họ.


Bà ta chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra.


Sau khi lên xe đóng cửa lại, Phó Cần đã liên kết toàn bộ mọi chuyện, sắc mặt tối sầm: "Ngày đó con đánh nhau với đám lưu manh kia là vì cô gái vừa rồi đúng không?"


Lúc đầu Thẩm Loan không muốn thừa nhận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẹ, anh ta chỉ có thể kiên trì đáp: “Đúng là có liên quan đến cô ấy nhưng trách nhiệm không thuộc về cô ấy. Do tên lưu manh kia dây dưa, bắt nạt cô ấy trước.”


Lời nói của con trai đầy che chở, trong lòng Phó Cần sáng như gương nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Lần trước mẹ đã nói sau khi con thi đại học xong, mẹ sẽ không quản lý chuyện con có bạn gái. Con còn ít tuổi, yêu thêm mấy người c*̃ng không sao cả nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Sức khoẻ ông nội con không tốt, thời gian trước vừa sửa lại di chúc. Mẹ hi vọng con sẽ thận trọng hơn khi yêu đương, tốt nhất là tìm một người bạn gái môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, khi đó chỉ cần nói chuyện rồi quyết định thôi.”


Thẩm Loan nghe giọng điệu của mẹ là biết bà ta không thích Uyển Nguyệt. Mẹ anh ta là người như vậy, một khi đã có ấn tượng xấu về ai đó thì khó thể thay đổi. Lúc này anh ta không thể nói gì, càng nói mẹ anh ta sẽ càng cứng rắn hơn.


Phó Cần thấy con trai xụ mặt không lên tiếng, giọng điệu cũng dịu đi: "Lớp con có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, mẹ thấy Triệu Tử Bối cũng không tệ. Lần trước ông nội con còn sắp xếp cho chú nhỏ của con xem mắt với chị gái Triệu Tử Bối đấy. Các con nhớ tìm hiểu nhau kĩ trước khi hẹn hò nhé!”


Thẩm Loan cố gắng kiềm chế sự phản cảm của mình: "Mẹ à, mẹ có thể đừng mai mối lung tung nữa được không? Con và Triệu Tử Bối không có gì với nhau cả! Cô ta đã có bạn trai từ năm lớp mười một rồi, hiện tại tình cảm rất ổn định!"


Phó Cần cảm thấy đây là cơ hội tốt để dẫn dắt con trai nên tận tình khuyên bảo: "Loan Nhi, mẹ cảm thấy ánh mắt nhìn con gái của con có vấn đề. Bất kể thế nào, một cô gái khiến đàn ông đánh nhau vì mình đều không ổn, năng lực xử lý vấn đề của loại con gái này có khiếm khuyết. Nói nhẹ một chút là EQ không tốt, nói nặng một chút thì khả năng có liên quan đến nhân phẩm. Cô gái kia cũng là người làng Sồi, nếu nói về điều kiện gia đình thì cũng tương tự Hứa Thanh Lăng nhưng mẹ cảm thấy cô ta đối nhân xử thế kém xa Hứa Thanh Lăng..."


Ba chữ "Hứa Thanh Lăng" thành công khiến Thẩm Loan xù lông, anh ta không nhịn được nóng nảy trong lòng, tức giận nói: "Chú út của con sắp ba mươi rồi, chú ấy còn chưa chọn được, mẹ giục con làm gì?"


Phó Cần bị con trai nói cho nghẹn họng, bà ta luôn kiêu ngạo vì con trai mình. Từ nhỏ đến lớn, nó không bao giờ để người khác phải lo lắng, đến tuổi dậy thì c*̃ng không có hành vi phản nghịch quá mức, không ngờ kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc thì lại thay đổi.



Trong cái nhà này, ngoại trừ Thẩm An Ngô thì có ai không nhìn sắc mặt Thẩm Hưng Bang để sống? Tính lão chuyên quyền độc đoán, nếu không nghe lời thì sẽ không ai lấy được một xu nào từ lão.


Một đống lời nói nhẹ nhàng chẳng có tác dụng gì, Phó Cần mất kiên nhẫn: "Chuyện khác mẹ mặc kệ nhưng chuyện con tìm người yêu nhất định phải nghe trong nhà, cô gái vừa rồi không được."


Rõ ràng là một ngày hè nắng nóng nhưng không khí trong xe lại lạnh đến mức không cần bật điều hòa.


Thẩm Loan sầm mặt nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, hờn dỗi hạ cửa kính xe xuống để sóng nhiệt bên ngoài càn quét hết không khí trong xe.


...


Tiệc rượu ở nhà hàng Cửu Giang kết thúc, Trình Dật dẫn họ hàng nhà họ Trình về khách sạn.


Hứa Hồng Giao ở lại đây vì có lời muốn nói riêng với bố mẹ: "Chẳng mấy khi đến Cửu Giang một chuyến, buổi sáng ngày mai con muốn dẫn người nhà họ Trình đến nhà mình ngồi một chút, buổi chiều chúng con sẽ về Bắc Kinh."


Ngô Quế Phân và chồng nhìn nhau rồi vội vàng nói: "Vậy chúng ta sẽ ăn trưa ở nhà, sáng sớm ngày mai mẹ sẽ bảo bố con đi mua đồ ăn."


Lúc đầu Hứa Hồng Giao định đi ăn ngoài nhưng mẹ đã nói như vậy rồi, cô ấy bèn gật đầu: "Đi."


Kỹ năng nấu nướng của Ngô Quế Phân rất tốt, việc chuẩn bị một bàn đồ ăn để chiêu đãi mọi người cũng không quá khó với bà. Trong mấy năm mới kết hôn với Hứa Đức Mậu, họ hàng ở Phong Kiều lên thành phố làm việc đều ở lại làng Sồi để tiết kiệm tiền, khi đó bà phải mời người ta ăn bữa cơm.


Song những người thân trong gia đình chồng của con gái bà thì lại khác, Ngô Quế Phân hơi do dự: "Chiêu đãi bên nhà sui là chuyện nên làm, mẹ chỉ sợ họ chê nhà chúng ta bừa bộn thôi.”



Hứa Hồng Giao lại không nghĩ đây là chuyện lớn: "Con đã kết hôn với Trình Dật rồi, sau này chúng con sẽ sống với nhau. Gia cảnh nhà chúng ta như thế nào thì để nguyên thế đó, không có gì phải giấu giếm cả."


Hứa Đức Mậu không vui trừng mắt: "Điều kiện của gia đình chúng ta mất mặt chỗ nào? Cho dù ở Cửu Giang cũng có thể coi là trình độ trên mức trung bình. Bố mẹ Trình Dật là quan chức thật nhưng cả năm chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền như chúng ta đâu!"


Hứa Thanh Lăng nháy mắt với chị gái rồi nói với Hứa Đức Mậu: "Bố, bố nói đúng. Lương ở Bắc Kinh có vẻ cao nhưng chi phí càng cao hơn, vất vả quanh năm suốt tháng cũng không tích lũy được mấy đồng. Không giống chúng ta ở nhà của mình, kinh doanh được bao nhiêu cũng là lãi ròng hết."


Hứa Hồng Lăng mím môi: "Bố mẹ Trình Dật thật sự không có nhiều tiền, số tiền tiết kiệm ít ỏi đều chia cho hai con trai rồi. Anh cả kết hôn, họ cho một trăm nghìn, Trình Dật kết hôn, họ cũng cho một trăm. Con và Trình Dật c*̃ng nghèo, anh ấy đã vay bạn bè mấy chục nghìn để mua nhà rồi."


Hứa Đức Mậu cũng không để sự khó xử của con gái trong lòng, thuận miệng đáp: "Con trai kết hôn, bố mẹ đưa tiền là chuyện đương nhiên."


Nhưng Ngô Quế Phân biết tính tình con gái lớn rất mạnh mẽ, sau khi tốt nghiệp đại học, đây là lần đầu tiên nghe cô ấy tự nói mình "nghèo", bà ngượng ngùng nói: "Có nhà nào mà không phải bỏ tiền ra cưới vợ? Tiền lương của con và Trình Dật cao, khoản nợ mấy chục nghìn sẽ hết nhanh thôi mà."


Ban đầu Hứa Hồng Giao không muốn nói những chuyện này với bố mẹ, nhưng sau khi nghe điều này, cô ấy cảm thấy không cần thiết phải tốt khoe xấu che: "Chúng con chỉ thanh toán tiền đặt cọc, hàng tháng vẫn phải trả nợ tiền nhà. Con và Trình Dật cũng không nhỏ nữa, còn phải tiết kiệm một ít tiền để sinh con nên đã bàn với anh ấy là sau khi kết hôn sẽ không gửi tiền về nhà nữa."


Cô ấy vừa dứt lời, sắc mặt Hứa Đức Mậu và Ngô Quế đều thay đổi.


Hứa Hồng Giao không quan tâm, hôm nay cô ấy muốn thẳng thắn: "Bố, vừa rồi bố cũng nói nhà chúng ta quanh năm kiếm được rất nhiều tiền, không đến mức không nuôi nổi em gái học đại học. Nếu bố mẹ quyết định cho em gái học đại học thì dứt khoát trả tiền học và tiền sinh hoạt. Còn nếu bố mẹ quyết tâm không cho em gái đi học, cũng được, vậy thì cứ nói thẳng với em gái. Sau này bố mẹ cũng đừng trông cậy em ấy dưỡng lão, có Hứa Tuấn Văn dưỡng lão cho hai người là đủ rồi."


Hứa Thanh Lăng chấn động, cô quay đầu lại nhìn chị gái, trong đôi mắt đen láy tràn đầy cảm xúc.


Đời trước chị gái c*̃ng nói như vậy, chẳng qua khi đó cô không hiểu, cảm thấy chị gái là người lạnh lùng, không có lương tâm chút. Rõ ràng bản thân không muốn hiếu thuận với bố mẹ nhưng lại lôi chuyện của cô ra nói.



Người càng già càng hồ đồ. Lúc còn trẻ, Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân có thể chịu đựng gian khổ và làm việc chăm chỉ, chuyện trọng nam khinh nữ không quá rõ ràng. Sau này già rồi, trong đầu chỉ còn lại hai chữ "dưỡng lão". Nhất là Ngô Quế Phân, sau khi chồng qua đời, bà chỉ muốn được sống cùng con trai và con dâu.


Lời nói của con gái lớn chọc giận Hứa Đức Mậu: "Ý con là gì? Mẹ con đã vất vả nuôi hai chị em các con. Bây giờ bố mẹ còn chưa già mà các con đã muốn hất chuyện dưỡng lão sang một bên?”


Tuy nói con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi nhưng khi nhìn thấy cô con gái lớn lạnh lùng nói về chuyện dưỡng lão sau này, đầu óc Ngô Quế Phân hỗn loạn, trong lòng cũng luống cuống, bà vừa lau nước mắt vừa nói: "Mẹ biết con oán hận bố mẹ vì đã gửi con về nông thôn từ khi còn nhỏ nhưng đó là do bố mẹ không thể làm gì khác. Trước khi mang thai em trai con, mẹ mắc bệnh dạ dày, sau khi sinh mới tốt hơn một chút. Mẹ đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ để sinh ra em trai con chứ? Con ở nhà cậu ở nông thôn, xưa nay mẹ không đưa thiếu một đồng phí sinh hoạt. Bố con và mẹ đã bạc đãi con chỗ nào? Nếu bố mẹ đối xử với con không tốt, con có thể thi đỗ đại học Bắc Kinh không?”


Hứa Đức Mậu sầm mặt không lên tiếng, Ngô Quế Phân thì nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể bà đã quan tâm hai đứa con gái như thế nào, yêu thương chúng nó như thế nào.


Hứa Thanh Lăng biết trong lòng chị gái kìm nén bực bội, nghe bố mẹ lại nói đến hiếu thảo và lương tâm, cô không khỏi cảm thấy nhàm chán, không nhịn được nói: "Đúng là rất công bằng, bố mẹ dành tình yêu cho con và chị, còn nhà và tiền thì dành cho Hứa Tuấn Văn. Ngay cả chi phí sinh hoạt của con cũng do chị trả, còn bố mẹ thì không nỡ tiêu tiền cho con. Bố mẹ kiếm được bao nhiêu con không biết nhưng con biết cuối cùng nó sẽ thuộc về Hứa Tuấn Văn."


Cảm xúc của Hứa Hồng Giao đã bình tĩnh trở lại: "Những khó khăn mẹ phải chịu đựng để sinh con trai cũng tính lên đầu chúng con. Nói tới nói lui cũng là do chúng con làm con gái quá tự giác, bởi vì có em trai nên xưa nay không cảm thấy tài sản trong nhà liên quan gì tới mình. Bố mẹ muốn dựa vào con trai, không có vấn đề gì cả, nhưng không thể đến lúc đóng góp chỉ biết nghĩ đến con gái, lúc phân chia tài sản thì chỉ nghĩ đến con trai."


Hai chị em cứ mỗi người một câu, không hề để ý sắc mặt Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân đã đen sì như đáy nồi.


Lần phát tiết này đã khiến Hứa Hồng Giao cảm thấy như trút được gánh nặng, hòn đá đè nặng trên ngực cô ấy mấy ngày nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ hoàn toàn.


Trình Dật quay lại đón vợ thì thấy mắt mẹ vợ đỏ hoe, còn sắc mặt bố vợ thì không dễ nhìn cho lắm. Lúc đầu anh ấy tưởng là do hai vợ chồng già không muốn cho con gái lấy chồng nhưng sau khi nhìn nét mặt vợ, anh ấy lại cảm thấy không phải vậy.


Hứa Thanh Lăng vốn nghĩ chị gái sẽ ở lại làng Sồi ở một đêm, cô có rất nhiều điều muốn nói với chị gái nhưng xét theo tình hình này thì chị cô sẽ không quay lại đây nữa.


Hứa Thanh Lăng vô vọng nhìn anh rể vội vã muốn đưa chị gái đi, nghĩ sau này sẽ hiếm khi được gặp chị gái, mũi cô chua xót, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.


Hứa Hồng Giao nhìn em gái tha thiết vẫy tay chào mình.


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 24
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...