Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 2
65@-
"Bên nhà họ hàng của thím cháu có chút chuyện, đợi một hai hôm nữa xong việc, chú thím sẽ đến nói chuyện với bố cháu."
Hứa Đức Hữu đưa Hứa Thanh Lăng ra cổng khu biệt thự, dặn dò vài câu rồi lấy trong túi ra hai trăm tệ đưa cho cô. Sau đó, ông ấy giơ tay vẫy một chiếc taxi, không quên dặn tài xế đưa cô về tận làng Sồi.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, có lẽ vì là ca đêm nên không vội lái xe. Hứa Thanh Lăng ngồi ở ghế sau, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, những hình ảnh trong ký ức bỗng chốc lại ùa về.
Đêm hôm đó ở kiếp trước, cuối cùng cô cũng không làm chuyện dại dột, chỉ ngồi một mình bên bờ sông khóc đến nửa đêm rồi gục xuống ngủ quên trên tảng đá.
Sáng hôm sau về nhà, thậm chí bố mẹ không hề phát hiện ra con gái mình đã ở ngoài cả đêm.
Sống hơn ba mươi năm, điều Hứa Thanh Lăng giỏi nhất là tự lừa dối bản thân, cho dù là với bố mẹ hay với Thẩm Loan.
Kiếp trước, cô say Thẩm Loan như điếu đổ, cực khổ theo đuổi suốt mấy năm trời. Sau khi gả cho Thẩm Loan, cô mới biết trong lòng anh ta tồn tại một người mà anh ta nhớ mãi không quên.
Mặc dù không biết người đó là ai nhưng cô luôn tự an ủi bản thân rằng tất cả đã là quá khứ rồi, chỉ cần sau này sống tốt với Thẩm Loan là được.
Cô và Thẩm Loan kết hôn năm thứ năm, cô bạn thân Uyển Nguyệt mới ly hôn dẫn theo đứa con dọn tới ngôi nhà kế bên. Khoảng thời gian đó, tâm trạng Thẩm Loan không tốt, ngày càng nóng tính, chẳng bao lâu sau đã đề nghị ly hôn.
Hứa Thanh Lăng tìm đủ mọi cách để cứu vãn cuộc hôn nhân này nhưng vẫn công cốc, cuối cùng cô đành chấp nhận, trả lại tự do cho anh ta.
Lúc ly hôn, Thẩm Loan bảo dạo gần đây công ty nợ ngập đầu, chỉ có thể để lại cho cô căn nhà mua hồi hai người kết hôn.
Hứa Thanh Lăng không có ý kiến, bình thường cô không sắm hàng hiệu, cũng không mua trang sức, không có h*m m**n quá nhiều về vật chất.
Sau khi ly hôn, Hứa Thanh Lăng bán nhà, chuyển đến thành phố bên cạnh sinh sống. Một tháng sau, cô phát hiện mình có thai. Hai vạch đỏ chót trên que thử thai như lưỡi dao cứa vào tim cô.
Ông trời thật biết trêu ngươi. Sau khi gả cho Thẩm Loan, anh ta bận rộn công việc nên hai người không gần gũi nhau nhiều. Cô vẫn luôn không mang thai, dường như Thẩm Loan cũng không muốn có con.
Không ngờ đến lúc ly hôn, cô lại mang thai.
Sau khi suy nghĩ mấy ngày, cô chấp nhận buông bỏ, đứa trẻ nên được sinh ra trong tình yêu thương và sự mong đợi của bố lẫn mẹ. Vì vậy một tuần sau, cô đi phá thai.
Ngày tháng trôi qua, vết thương lòng do ly hôn cũng dần dần khép lại.
Mãi cho đến nửa năm sau, Hứa Thanh Lăng thấy Thẩm Loan xuất hiện trên bản tin TV, anh ta kiêu ngạo thông báo với mọi người rằng tình hình kinh doanh của công ty đã khá lên, sắp tới sẽ lên sàn chứng khoán tại Mỹ. Và người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta không ai khác ngoài Uyển Nguyệt, cô bạn thân từ nhỏ của cô.
Hứa Thanh Lăng không dám tin vào mắt mình, nằm mơ cũng không ngờ được người trong lòng Thẩm Loan lại là cô bạn thân thiết nhất của cô. Vậy mà họ đã lén lút qua lại với nhau sau lưng cô từ lâu rồi.
Để chia ít tài sản cho cô, Thẩm Loan còn giấu giếm tình hình kinh doanh của công ty lúc ly hôn.
Rất khó để hình dung cảm giác sụp đổ khi bị hai người gần gũi với mình nhất phản bội cùng một lúc là như nào.
Khoảng thời gian đó, cô sống một mình trong căn nhà thuê, nghĩ đến cuộc sống rối nùi của mình, nghĩ đến đứa con đã mất, nghĩ đến hai gương mặt giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra kia, cảm giác như có hàng ngàn mũi dao vô hình xoáy vào máu thịt, đau đớn đến mức phải cuộn tròn người lại, trằn trọc suốt đêm.
Hứa Thanh Lăng cố gắng xóa bỏ đoạn ký ức này ra khỏi bộ nhớ, mỗi ngày vẫn đi làm ở siêu thị như bình thường nhưng thỉnh thoảng lòng vẫn nhói lên từng cơn. Lúc cô đưa tay sắp xếp hàng hóa, cúi xuống nhặt thùng carton lên, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi.
Cô tự nhủ phải cố gắng quên đi vô số lần, rằng duyên phận đời này của mình mỏng manh, duyên bố mẹ nhạt nhòa, duyên vợ chồng ngắn ngủi, duyên con cái cũng vậy.
Nhưng sự uất ức trong lòng vẫn không thể nào tan biến...
Tại sao cô phải chịu tổn thương, chịu sỉ nhục như vậy chứ?
Tại sao họ có thể vờ như không có chuyện gì như thế?
Tại sao... Sau này cô đã hiểu, bởi vì anh ta là cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm, bởi vì anh ta là CEO tương lai của Viễn Tinh.
Anh ta chắc chắn rằng cô không thể làm gì được anh ta.
...
Hứa Thanh Lăng vô thức siết chặt hai tay đặt trên đầu gối, nhớ đến giọng nữ trong điện thoại lúc nãy.
Dù giọng nói đó có tan thành tro bụi thì cô cũng nhận ra, là Phó Cần, mẹ chồng cô ở kiếp trước.
Từ trước đến nay, người nắm quyền điều hành tập đoàn Viễn Tinh vẫn luôn là chú của Thẩm Loan, Thẩm An Ngô. Anh lớn hơn Thẩm Loan mười hai tuổi, từ năm hai sáu tuổi đã làm tổng giám đốc của Viễn Tinh.
Đáng lẽ ra Thẩm Loan không có cơ hội tiếp quản vị trí CEO của Viễn Tinh, ngờ đâu Thẩm An Ngô bị bắt cóc rồi không may tàn tật hai chân.
Thẩm An Ngô gặp chuyện, Thẩm Loan được đưa lên thay thế. Phó Cần mong con mình hơn người ta cả đời, cuối cùng đứa con trai này cũng làm bà ta nở mày nở mặt. Anh ta bắt đầu từ bộ phận đầu tư của Viễn Tinh, từng bước khẳng định năng lực, cho đến khi công ty công nghệ do anh ta quản lý phát triển đến mức có thể tách ra và niêm yết trên sàn chứng khoán.
Nhưng nếu Thẩm An Ngô không tàn tật, Thẩm Loan lấy đâu ra cơ hội này?
Ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Thanh Lăng dần dần hòa vào màn đêm u tối.
...
Trong xe yên lặng đến đáng sợ, bác tài xế nhìn hàng ghế phía sau qua kính chiếu hậu, cô gái trẻ cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ suốt cả đường đi.
Bên ngoài tối om om có gì mà xem nhỉ? Bác tài hơi khó hiểu, không nhịn được hắng giọng, tiện tay bật radio.
Hứa Thanh Lăng giật mình choàng tỉnh bởi tiếng rè rè của radio. Dù sao cũng là chuyện của hơn chục năm trước, cô phải cố gắng lắm mới nhìn rõ xe đang đi đến đâu.
Biển hiệu của nhà máy lọc dầu vụt qua, xe càng lúc càng xa thành phố, Hứa Thanh Lăng cảm giác tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có gì đó lóe lên trong đầu.
Cô cắn môi: "Bác tài, cháu không về làng Sồi nữa, bác quay lại nhà máy lọc dầu vừa rồi đi ạ."
Bác tài xế tưởng mình nghe nhầm, lại liếc kính chiếu hậu, cô gái này trông chỉ trạc tuổi con gái mình thôi: "Cháu gái, nhà máy lọc dầu đó bỏ hoang lâu rồi, cháu đến đó làm gì? Người đưa cháu đến lúc nãy là họ hàng nhà cháu phải không? Người ta dặn bác phải đưa cháu đến làng Sồi..."
"Bác ơi, nhà bạn cháu ở khu tập thể nhà máy lọc dầu, cháu vừa nhớ ra là phải đến lấy đồ của bạn ấy." Hứa Thanh Lăng nói dối không chớp mắt, thấy bác tài vẫn còn nghi ngờ thì bổ sung: "Bác giúp cháu với. Nếu không, bác đưa cháu về làng Sồi, cháu lại phải tốn tiền bắt xe đến nhà máy lọc dầu, lại mất thêm một khoản tiền nữa ấy ạ."
Bác tài thấy cô bình tĩnh, không giống như đang giận dỗi với gia đình nên miễn cưỡng đồng ý: "Thôi được, để bác quay đầu xe."
Chiếc xe Jetta màu đỏ chạy thêm vài phút, đi qua một đoạn đường đất gồ ghề, cuối cùng cũng đến nơi.
"Cháu gái, phía trước không đi được nữa rồi. Bác đưa cháu đến đây thôi nhé."
Hứa Thanh Lăng mừng rỡ không thôi, nếu lái xe đến khu nhà ở phía trước thì phải đi bộ ngược lại. Cô vội vàng trả tiền, nhận tiền thừa rồi xuống xe.
Trên công trường ở phía xa có treo những bóng đèn cao áp, tuy không thể chiếu sáng mọi ngóc ngách nhưng vẫn có thể nhìn thấy gạch đá trên công trường đã được dọn dẹp gần hết, nền đất vàng có rất nhiều ụ đất lớn nhỏ, trong góc còn có một chiếc máy xúc đang đậu.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ nhưng Hứa Thanh Lăng không hề sợ hãi, máu trong người sôi lên sùng sục.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Bằng mọi giá, lần này nhất định không thể để Thẩm An Ngô bị tàn tật.
Khi làm việc ở Viễn Tinh kiếp trước, cô đã từng nghe kể về vụ bắt cóc của Thẩm An Ngô.
Vì tranh chấp đất đai của nhà máy lọc dầu, anh đã đắc tội một ông chủ đầu tư có thế lực. Ông ta sai vài tên tội phạm vượt ngục theo dõi anh nhiều ngày liền, cho đến một đêm anh tăng ca đến khuya thì bị bọn chúng bắt cóc ngay tại bãi đậu xe.
Đám tội phạm đánh ngất anh rồi chôn sống trong một ụ đất ở công trường nhà máy lọc dầu. Tuy sau đó anh được cứu sống nhưng hai chân đã bị tàn tật vĩnh viễn.
Hứa Thanh Lăng trèo lên trèo xuống từng ụ đất, không tìm thấy dấu vết của ụ đất mới đào.
Cô đi quanh công trường nhiều vòng cũng không thấy bất kỳ dấu vết chôn người, hơn nữa nhìn kỹ mới thấy hình như công trường này đã ngừng hoạt động một thời gian. Ngoại trừ cô, chắc gần đây chẳng có ma nào bén mảng đến đây.
Cô chắc chắn mình không tìm nhầm chỗ, đúng là nơi này.
Lúc nãy xuống xe taxi, cô có xem đồng hồ, lúc đó đồng hồ tính tiền đang hiển thị mười hai giờ bảy phút.
Bây giờ... hẳn cũng một giờ sáng rồi.
Hứa Thanh Lăng quyết định không về nhà nữa mà ở lại đây canh cả đêm.
Cô nhìn quanh, muốn tìm một ch* k*n đáo để núp thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng lốp xe cán qua sỏi đá truyền đến từ phía sau.
Tiếng động cơ gầm rú vang dội, vang rõ mồn một trong màn đêm yên tĩnh.
Tim Hứa Thanh Lăng khẽ giật thót.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
"Bên nhà họ hàng của thím cháu có chút chuyện, đợi một hai hôm nữa xong việc, chú thím sẽ đến nói chuyện với bố cháu."
Hứa Đức Hữu đưa Hứa Thanh Lăng ra cổng khu biệt thự, dặn dò vài câu rồi lấy trong túi ra hai trăm tệ đưa cho cô. Sau đó, ông ấy giơ tay vẫy một chiếc taxi, không quên dặn tài xế đưa cô về tận làng Sồi.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, có lẽ vì là ca đêm nên không vội lái xe. Hứa Thanh Lăng ngồi ở ghế sau, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, những hình ảnh trong ký ức bỗng chốc lại ùa về.
Đêm hôm đó ở kiếp trước, cuối cùng cô cũng không làm chuyện dại dột, chỉ ngồi một mình bên bờ sông khóc đến nửa đêm rồi gục xuống ngủ quên trên tảng đá.
Sáng hôm sau về nhà, thậm chí bố mẹ không hề phát hiện ra con gái mình đã ở ngoài cả đêm.
Sống hơn ba mươi năm, điều Hứa Thanh Lăng giỏi nhất là tự lừa dối bản thân, cho dù là với bố mẹ hay với Thẩm Loan.
Kiếp trước, cô say Thẩm Loan như điếu đổ, cực khổ theo đuổi suốt mấy năm trời. Sau khi gả cho Thẩm Loan, cô mới biết trong lòng anh ta tồn tại một người mà anh ta nhớ mãi không quên.
Mặc dù không biết người đó là ai nhưng cô luôn tự an ủi bản thân rằng tất cả đã là quá khứ rồi, chỉ cần sau này sống tốt với Thẩm Loan là được.
Cô và Thẩm Loan kết hôn năm thứ năm, cô bạn thân Uyển Nguyệt mới ly hôn dẫn theo đứa con dọn tới ngôi nhà kế bên. Khoảng thời gian đó, tâm trạng Thẩm Loan không tốt, ngày càng nóng tính, chẳng bao lâu sau đã đề nghị ly hôn.
Hứa Thanh Lăng tìm đủ mọi cách để cứu vãn cuộc hôn nhân này nhưng vẫn công cốc, cuối cùng cô đành chấp nhận, trả lại tự do cho anh ta.
Lúc ly hôn, Thẩm Loan bảo dạo gần đây công ty nợ ngập đầu, chỉ có thể để lại cho cô căn nhà mua hồi hai người kết hôn.
Hứa Thanh Lăng không có ý kiến, bình thường cô không sắm hàng hiệu, cũng không mua trang sức, không có h*m m**n quá nhiều về vật chất.
Sau khi ly hôn, Hứa Thanh Lăng bán nhà, chuyển đến thành phố bên cạnh sinh sống. Một tháng sau, cô phát hiện mình có thai. Hai vạch đỏ chót trên que thử thai như lưỡi dao cứa vào tim cô.
Ông trời thật biết trêu ngươi. Sau khi gả cho Thẩm Loan, anh ta bận rộn công việc nên hai người không gần gũi nhau nhiều. Cô vẫn luôn không mang thai, dường như Thẩm Loan cũng không muốn có con.
Không ngờ đến lúc ly hôn, cô lại mang thai.
Sau khi suy nghĩ mấy ngày, cô chấp nhận buông bỏ, đứa trẻ nên được sinh ra trong tình yêu thương và sự mong đợi của bố lẫn mẹ. Vì vậy một tuần sau, cô đi phá thai.
Ngày tháng trôi qua, vết thương lòng do ly hôn cũng dần dần khép lại.
Mãi cho đến nửa năm sau, Hứa Thanh Lăng thấy Thẩm Loan xuất hiện trên bản tin TV, anh ta kiêu ngạo thông báo với mọi người rằng tình hình kinh doanh của công ty đã khá lên, sắp tới sẽ lên sàn chứng khoán tại Mỹ. Và người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta không ai khác ngoài Uyển Nguyệt, cô bạn thân từ nhỏ của cô.
Hứa Thanh Lăng không dám tin vào mắt mình, nằm mơ cũng không ngờ được người trong lòng Thẩm Loan lại là cô bạn thân thiết nhất của cô. Vậy mà họ đã lén lút qua lại với nhau sau lưng cô từ lâu rồi.
Để chia ít tài sản cho cô, Thẩm Loan còn giấu giếm tình hình kinh doanh của công ty lúc ly hôn.
Rất khó để hình dung cảm giác sụp đổ khi bị hai người gần gũi với mình nhất phản bội cùng một lúc là như nào.
Khoảng thời gian đó, cô sống một mình trong căn nhà thuê, nghĩ đến cuộc sống rối nùi của mình, nghĩ đến đứa con đã mất, nghĩ đến hai gương mặt giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra kia, cảm giác như có hàng ngàn mũi dao vô hình xoáy vào máu thịt, đau đớn đến mức phải cuộn tròn người lại, trằn trọc suốt đêm.
Hứa Thanh Lăng cố gắng xóa bỏ đoạn ký ức này ra khỏi bộ nhớ, mỗi ngày vẫn đi làm ở siêu thị như bình thường nhưng thỉnh thoảng lòng vẫn nhói lên từng cơn. Lúc cô đưa tay sắp xếp hàng hóa, cúi xuống nhặt thùng carton lên, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi.
Cô tự nhủ phải cố gắng quên đi vô số lần, rằng duyên phận đời này của mình mỏng manh, duyên bố mẹ nhạt nhòa, duyên vợ chồng ngắn ngủi, duyên con cái cũng vậy.
Nhưng sự uất ức trong lòng vẫn không thể nào tan biến...
Tại sao cô phải chịu tổn thương, chịu sỉ nhục như vậy chứ?
Tại sao họ có thể vờ như không có chuyện gì như thế?
Tại sao... Sau này cô đã hiểu, bởi vì anh ta là cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm, bởi vì anh ta là CEO tương lai của Viễn Tinh.
Anh ta chắc chắn rằng cô không thể làm gì được anh ta.
...
Hứa Thanh Lăng vô thức siết chặt hai tay đặt trên đầu gối, nhớ đến giọng nữ trong điện thoại lúc nãy.
Dù giọng nói đó có tan thành tro bụi thì cô cũng nhận ra, là Phó Cần, mẹ chồng cô ở kiếp trước.
Từ trước đến nay, người nắm quyền điều hành tập đoàn Viễn Tinh vẫn luôn là chú của Thẩm Loan, Thẩm An Ngô. Anh lớn hơn Thẩm Loan mười hai tuổi, từ năm hai sáu tuổi đã làm tổng giám đốc của Viễn Tinh.
Đáng lẽ ra Thẩm Loan không có cơ hội tiếp quản vị trí CEO của Viễn Tinh, ngờ đâu Thẩm An Ngô bị bắt cóc rồi không may tàn tật hai chân.
Thẩm An Ngô gặp chuyện, Thẩm Loan được đưa lên thay thế. Phó Cần mong con mình hơn người ta cả đời, cuối cùng đứa con trai này cũng làm bà ta nở mày nở mặt. Anh ta bắt đầu từ bộ phận đầu tư của Viễn Tinh, từng bước khẳng định năng lực, cho đến khi công ty công nghệ do anh ta quản lý phát triển đến mức có thể tách ra và niêm yết trên sàn chứng khoán.
Nhưng nếu Thẩm An Ngô không tàn tật, Thẩm Loan lấy đâu ra cơ hội này?
Ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Thanh Lăng dần dần hòa vào màn đêm u tối.
...
Trong xe yên lặng đến đáng sợ, bác tài xế nhìn hàng ghế phía sau qua kính chiếu hậu, cô gái trẻ cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ suốt cả đường đi.
Bên ngoài tối om om có gì mà xem nhỉ? Bác tài hơi khó hiểu, không nhịn được hắng giọng, tiện tay bật radio.
Hứa Thanh Lăng giật mình choàng tỉnh bởi tiếng rè rè của radio. Dù sao cũng là chuyện của hơn chục năm trước, cô phải cố gắng lắm mới nhìn rõ xe đang đi đến đâu.
Biển hiệu của nhà máy lọc dầu vụt qua, xe càng lúc càng xa thành phố, Hứa Thanh Lăng cảm giác tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có gì đó lóe lên trong đầu.
Cô cắn môi: "Bác tài, cháu không về làng Sồi nữa, bác quay lại nhà máy lọc dầu vừa rồi đi ạ."
Bác tài xế tưởng mình nghe nhầm, lại liếc kính chiếu hậu, cô gái này trông chỉ trạc tuổi con gái mình thôi: "Cháu gái, nhà máy lọc dầu đó bỏ hoang lâu rồi, cháu đến đó làm gì? Người đưa cháu đến lúc nãy là họ hàng nhà cháu phải không? Người ta dặn bác phải đưa cháu đến làng Sồi..."
"Bác ơi, nhà bạn cháu ở khu tập thể nhà máy lọc dầu, cháu vừa nhớ ra là phải đến lấy đồ của bạn ấy." Hứa Thanh Lăng nói dối không chớp mắt, thấy bác tài vẫn còn nghi ngờ thì bổ sung: "Bác giúp cháu với. Nếu không, bác đưa cháu về làng Sồi, cháu lại phải tốn tiền bắt xe đến nhà máy lọc dầu, lại mất thêm một khoản tiền nữa ấy ạ."
Bác tài thấy cô bình tĩnh, không giống như đang giận dỗi với gia đình nên miễn cưỡng đồng ý: "Thôi được, để bác quay đầu xe."
Chiếc xe Jetta màu đỏ chạy thêm vài phút, đi qua một đoạn đường đất gồ ghề, cuối cùng cũng đến nơi.
"Cháu gái, phía trước không đi được nữa rồi. Bác đưa cháu đến đây thôi nhé."
Hứa Thanh Lăng mừng rỡ không thôi, nếu lái xe đến khu nhà ở phía trước thì phải đi bộ ngược lại. Cô vội vàng trả tiền, nhận tiền thừa rồi xuống xe.
Trên công trường ở phía xa có treo những bóng đèn cao áp, tuy không thể chiếu sáng mọi ngóc ngách nhưng vẫn có thể nhìn thấy gạch đá trên công trường đã được dọn dẹp gần hết, nền đất vàng có rất nhiều ụ đất lớn nhỏ, trong góc còn có một chiếc máy xúc đang đậu.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ nhưng Hứa Thanh Lăng không hề sợ hãi, máu trong người sôi lên sùng sục.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Bằng mọi giá, lần này nhất định không thể để Thẩm An Ngô bị tàn tật.
Khi làm việc ở Viễn Tinh kiếp trước, cô đã từng nghe kể về vụ bắt cóc của Thẩm An Ngô.
Vì tranh chấp đất đai của nhà máy lọc dầu, anh đã đắc tội một ông chủ đầu tư có thế lực. Ông ta sai vài tên tội phạm vượt ngục theo dõi anh nhiều ngày liền, cho đến một đêm anh tăng ca đến khuya thì bị bọn chúng bắt cóc ngay tại bãi đậu xe.
Đám tội phạm đánh ngất anh rồi chôn sống trong một ụ đất ở công trường nhà máy lọc dầu. Tuy sau đó anh được cứu sống nhưng hai chân đã bị tàn tật vĩnh viễn.
Hứa Thanh Lăng trèo lên trèo xuống từng ụ đất, không tìm thấy dấu vết của ụ đất mới đào.
Cô đi quanh công trường nhiều vòng cũng không thấy bất kỳ dấu vết chôn người, hơn nữa nhìn kỹ mới thấy hình như công trường này đã ngừng hoạt động một thời gian. Ngoại trừ cô, chắc gần đây chẳng có ma nào bén mảng đến đây.
Cô chắc chắn mình không tìm nhầm chỗ, đúng là nơi này.
Lúc nãy xuống xe taxi, cô có xem đồng hồ, lúc đó đồng hồ tính tiền đang hiển thị mười hai giờ bảy phút.
Bây giờ... hẳn cũng một giờ sáng rồi.
Hứa Thanh Lăng quyết định không về nhà nữa mà ở lại đây canh cả đêm.
Cô nhìn quanh, muốn tìm một ch* k*n đáo để núp thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng lốp xe cán qua sỏi đá truyền đến từ phía sau.
Tiếng động cơ gầm rú vang dội, vang rõ mồn một trong màn đêm yên tĩnh.
Tim Hứa Thanh Lăng khẽ giật thót.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 2
10.0/10 từ 21 lượt.