Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 19

111@-

Từ chỗ bố chồng trở về, Phó Cần nhịn suốt dọc đường, về đến nhà thì không nhịn được nữa. Kỳ thi đại học đã kết thúc, cãi nhau với chồng không cần phải tránh con trai.


Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang đã căng thẳng với nhau hai ngày, luật sư của hai bên đã bắt đầu soạn thảo thỏa thuận phân chia tài sản.


Mấy ngày nay, hôm nào Thẩm Bội Hương cũng dẫn Thẩm Nhạc Hiền đến thăm bố chồng, Phó Cần thấy vậy sao có thể không sốt ruột? Bà ta gả vào nhà họ Thẩm bao nhiêu năm nay, bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất chồng bà ta chỉ nắm giữ số cổ phần ít ỏi của tập đoàn Viễn Tinh, tài sản đứng tên có mỗi căn biệt thự họ đang ở và một căn chung cư ở trung tâm thành phố.


Phần lớn tài sản của nhà họ Thẩm đều nằm dưới danh nghĩa của Thẩm Hưng Bang và Thượng Huệ Lan. Ngoài tập đoàn Viễn Tinh ra, hai vợ chồng họ còn đầu tư vào rất nhiều ngành nghề khác. Bây giờ tất cả những tài sản này đều được mang ra phân chia, luật sư của hai bên phải thảo luận về vấn đề quyền sở hữu cụ thể của từng tài sản.


Nhìn chồng vẫn bình chân như vại, không hề nao núng, Phó Cần cảm thấy nếu mình không bùng nổ, tài sản của nhà họ Thẩm sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến con trai mình.


Vừa vào nhà, bà ta đi thẳng lên phòng thay đồ ở tầng hai. Thấy chồng cũng đi theo vào để thay quần áo, Phó Cần ném túi xách trong tay xuống, oán trách: "Đến nước này rồi mà anh vẫn không lo lắng, không biết chủ động. Anh tưởng trong mắt bố còn đứa con trai là anh à?"


Thẩm Loan đang chơi game trong phòng, nghe thấy tiếng cãi nhau loáng thoáng vọng ra từ phòng bố mẹ.


Anh ta đặt máy chơi game xuống, đi đến cạnh cửa, giọng nói của mẹ dần rõ ràng hơn: "Bố cũng lớn tuổi rồi, chuyện ly hôn lớn như vậy, không thể chỉ để hai người họ tự ý quyết định. Mẹ theo bố bao nhiêu năm, toàn là mẹ chịu khổ. Cổ phần, tiền bạc, nhà cửa đều cho người phụ nữ đó và con trai bà ta, có công bằng với chúng ta không? Anh không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Loan Nhi chứ?"


"Mẹ" mà Phó Cần nói đương nhiên là mẹ Thẩm Thiệu Chu, Tôn Lan Hương.


Thẩm Thiệu Chu khó chịu cau mày: "Bố có ba người con trai, chỉ có mình anh kết hôn sinh con, bố đã nói rồi, sẽ cho Loan Nhi thêm một phần, em còn muốn thế nào nữa!"


Phó Cần càng kích động hơn: "Đó cũng là phần mà Loan Nhi đáng được nhận!"


Thẩm Hưng Bang đã gần bảy mươi tuổi, trong ba người con trai chỉ có con trai cả đã kết hôn sinh con. Bảy mươi tuổi xưa nay hiếm có, người khác đã có con cháu đầy đàn, lão mới có mỗi Thẩm Loan là cháu trai. Lần này lão đã nói rõ, nhà ai có gia đình, có người yêu thì được thêm một phần. Nhà ai có con, dù trai hay gái, cũng được thêm một phần.


Phó Cần hừ lạnh: "Thẩm Bội Hương không biết từ đâu tìm cho Thẩm Nhạc Hiền một cô bạn gái, sau đó dẫn đi gặp bố, mua hèn kế bẩn sắp in rõ trên mặt rồi! Còn An Ngô nữa, đã đến tuổi kết hôn từ lâu, bố muốn cậu ta ổn định, cậu ta cứ lần lữa mãi. Với tính cách của Thượng Huệ Lan, nói không chừng lần này cũng sắp xếp đối tượng cho con trai! Cho dù không kết hôn, cũng có thể đính hôn trước. Tính đi tính lại, đến lượt chúng ta còn được bao nhiêu đâu!"


Nói đến Thượng Huệ Lan, Phó Cần đã không muốn giả vờ đoan trang rộng lượng nữa, cười khẩy: "Em không biết người phụ nữ đó đã rót cho hai bố con anh bùa mê thuốc lú gì mà ai nấy đều sợ bà ta… Em ngứa mắt cái vẻ vênh váo của bà ta rồi, nói ra thì năm đó bà ta cũng là bồ nhí của bố anh thôi! Hơn gì mẹ của Thẩm Nhạc Hiền?"


"Đủ rồi!" Nghe vợ nói càng ngày càng quá đáng, Thẩm Thiệu Chu quát lên ngăn bà ta lại: "Anh thấy em bị tiền làm mờ mắt rồi! Nếu như không cam tâm thì giờ em cũng tìm vợ cho Loan Nhi đi!"


Thẩm Thiệu Chu giật cà vạt trên cổ, ném xuống đất, tức giận đùng đùng đóng sầm cửa bỏ đi.


Phó Cần giật mạnh đôi bông tai xuống, hét lớn về phía bóng lưng chồng: "Mắc gì bà ta lại được quyết định! Em phải đi đón mẹ về!"



Thẩm Loan đã không nhớ nổi bố mẹ không cãi nhau bao nhiêu năm rồi, lần này cãi nhau suýt nữa thì lật cả mái nhà.


Anh ta không còn tâm trạng chơi game, xuống lầu định ra ngoài thì điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên reo lên.


Thẩm Loan quay lại nghe máy, trong điện thoại là giọng một người đàn ông trung niên, vòng vo tam quốc một hồi mới nhận ra người đó là bố Hứa Thanh Lăng.



Thẩm Loan nhíu mày, đối phương gọi điện đến làm gì?


Người đàn ông trung niên nói năng khéo léo, cố tình lấy lòng: "Cháu là Thẩm Loan phải không? Thi xong sao không đến nhà chú chơi? Hồi cháu còn nhỏ chú còn từng bế cháu đấy, ở nhà dì út cháu…"


Hứa Đức Mậu lải nhải mãi không thôi, Thẩm Loan đành phải cắt ngang: "Chú ơi, chú có việc gì không?"


Hứa Đức Mậu lúc này mới vào vấn đề chính: "Con gái lớn nhà chú cưới chồng vào thứ ba tuần sau, tổ chức tiệc ở nhà hàng Cửu Giang, muốn mời cả nhà cháu đến dự, cùng nhau ăn bữa cơm cho vui vẻ náo nhiệt. Đều là người một nhà cả, không cần khách sáo làm gì, người đến là được rồi. À đúng rồi, khi nào nhà cháu tiện, chú sẽ bảo Thanh Lăng mang thiệp mời qua."


Trong đầu Thẩm Loan hiện lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, rất lâu về trước, anh ta đã gặp bố mẹ của Hứa Thanh Lăng ở nhà dượng út. Cặp vợ chồng trung niên đó nghe nói anh ta là cháu đích tôn nhà họ Thẩm thì lập tức trở nên nhiệt tình, nịnh nọt đến mức làm anh ta chán ghét.


Hứa Thanh Lăng cũng vậy, ba năm cấp ba cứ ba ngày hai bữa lại mang đồ từ nhà đến cho anh ta, nói là bố mẹ cô bảo mang cho anh ta. Xem ra những thủ đoạn lấy lòng người khác của cô đều học từ bố mẹ.


Thẩm Loan cố nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, nói với người ở đầu dây bên kia: "Chú, không cần phải gửi thiệp mời đâu. Khi nào bố mẹ cháu về, cháu sẽ nói với họ."


Hứa Đức Mậu ở đầu dây bên kia vẫn khăng khăng: "Phải phải phải, vậy cháu nhớ nói với bố mẹ cháu nhé."


Thẩm Loan dạ một tiếng rồi cúp máy. Anh ta mới lười nói với bố mẹ, họ làm gì có thời gian đến nhà họ Hứa dự tiệc cưới gì đấy, cũng đâu phải họ hàng gì.


..


Cửu Giang mới mở một câu lạc bộ bida tên là Ngựa Gỗ, ở đó có thể ăn uống, hát karaoke, chơi bida và chơi game. Thậm chí ông chủ còn trang bị vài máy tính đã kết nối internet.


Đúng vào dịp hè, các quán net mới mở ở trung tâm thành phố gần như lúc nào cũng kín chỗ. Những thanh niên trẻ tuổi muốn lên mạng mà không tìm được chỗ thì chạy đến câu lạc bộ Ngựa Gỗ để lên mạng.


Giá cả hơi đắt nhưng ít ra cũng được thỏa mãn cơn ghiền. Thẩm Loan đã đặt chỗ ở đây, mời một số bạn học thân thiết đến đây tụ tập.


Địa điểm là do anh ta tìm, tiền là Phó Cần móc ví. Hiện tại Phó Cần dồn hết tâm tư lên chuyên ly hôn của bố chồng, chẳng còn tâm trí đâu mà quản con trai. Con trai muốn đưa bạn học đi chơi đâu thì cứ mặc nó.


Trên bàn la liệt đống xiên nướng, Thẩm Loan chẳng ăn lấy một xiên, vẫn cứ cúi đầu chơi Rắn săn mồi trên điện thoại.


Lý Chính Kỳ biết tâm trạng của anh ta không vui. Nghe nói nhà họ Thẩm đang lục đục chuyện ly hôn, từ trên xuống dưới đều bận rộn chia tài sản.


Nhà Lý Chính Kỳ cũng làm kinh doanh, ông nội cậu ta có bốn người con trai. Mấy ông chú bác suốt ngày xum xoe tìm cách lấy lòng ông nội, chỉ mong được ông nội chia thêm chút tài sản.


Cậu ta đã quá quen với mấy chuyện tranh giành đấu đá của nhà giàu, bèn ghé sát vào Thẩm Loan: "Không phải mẹ cậu vẫn luôn chê nhà cậu được chia ít à, cậu cứ kiếm đại một cô bạn gái rồi đính hôn đi. Biết đâu ông nội cậu nể mặt vợ tương lai của cậu mà chia cho cậu thêm chút đỉnh..."


Thẩm Loan đang chơi Rắn săn mồi đến hồi gay cấn, nghe vậy chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ rít qua kẽ răng: "Cút!"


Lý Chính Kỳ cũng chẳng giận: "Cút thì cút, tôi cũng cóc rảnh hơi quan tâm đến cậu!"


Trường học tổ chức huấn luyện quân sự sớm một tháng, cậu ta sắp phải đến trường làm thủ tục nhập học. Mấy ngày nay hễ có thời gian rảnh là cậu ta lại dính lấy Triệu Tử Bối, đúng là có nhau rồi thì khó mà rời xa.


Quả nhiên, chỉ khi nào vượt qua được cái ranh giới kia, tình cảm của các cặp đôi mới tiến triển nhanh chóng.




Rắn săn mồi lại chết ở mức điểm hơn năm nghìn, Thẩm Loan bực bội đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Uyển Nguyệt đang đứng dưới ánh đèn vàng mờ ảo, nhìn qua nhìn lại khắp nơi.


Cơn bực dọc trong lòng tan biến đi phân nửa, anh ta đứng dậy vẫy tay, nở nụ cười toe toét, lại là dáng vẻ chàng trai tuấn tú rạng rỡ.


Đây là lần đầu tiên Uyển Nguyệt đến nơi như thế này, có loại cảm giác như chẳng biết nhìn đi đâu.


Sảnh chính bày đầy bàn, trên mỗi chiến bàn đều chất đống đồ ăn thức uống, xung quanh là những nhóm thanh niên trẻ tuổi có cả trai lẫn gái, thi thoảng lại vang lên tiếng cười nói, hò reo.


Cô gái bàn bên cạnh ngồi hẳn lên đùi bạn trai, vòng tay qua cổ mỉm cười tình tứ. Những người xung quanh hò reo bảo hai người biểu diễn màn hôn nhau cho mọi người cùng xem.


Tiếng chụt rõ to vang lên khiến đám con trai ở bàn Thẩm Loan cười nham nhở, còn đám con gái thì xấu hổ gục đầu xuống.


Dưới ánh đèn mờ ảo, Lý Chính Kỳ và Triệu Tử Bối chen chúc trên một chiếc ghế, cùng nhau ca hát bằng một cái micro. Triệu Tử Bối mặc áo croptop, mỗi khi giơ tay lên lại để lộ ra một mảng da trắng nõn ở eo.


Lý Chính Kỳ đưa tay ôm eo bạn gái, thỉnh thoảng lại dùng tay v**t v* vùng da đó. Triệu Tử Bối bị cậu ta cù ngứa lập tức quay lại véo vào eo cậu ta.


Uyển Nguyệt giả vờ như không thấy hai người họ v* v*n nhau, cúi đầu nhìn cái ly trên bàn. Khóe mắt cảm nhận ánh nhìn của Thẩm Loan cứ thi thoảng lại rơi trên người mình, cô ta không nhịn được đỏ mặt, cầm cái ly bên cạnh lên uống một ngụm bia.


Thẩm Loan nhìn cô ta với ánh mắt sáng quắc, một lúc sau mới nói: "Cậu dùng nhầm ly của tôi rồi."


Mặt Uyển Nguyệt đỏ bừng, cãi lại: "Sao tôi biết được, ai bảo cậu để ly trước mặt tôi!"


Thẩm Loan mỉm cười, không nói gì, cầm lấy cái ly cô ta vừa uống, uống cạn chỗ bia còn lại.


Trong quán có mấy cô gái mặc sườn xám màu xanh lá cây đi quanh các bàn có khách mời chào bia. Có một cô gái trông rất quen mắt, đến gần Uyển Nguyệt mới nhận ra là một cô gái lớp thường bên cạnh.


Đối phương thành thạo dùng đồ khui mở bia, gặp phải những người đàn ông trêu ghẹo cũng chẳng ngại ngần, cầm chai bia lên tu ừng ực. Gã đàn ông bàn đó cũng rất hào phóng, phẩy tay mua thêm hai két bia từ cô ta.


Cô gái nhét mấy tờ tiền màu xanh lục xanh lam vào trong chiếc tất da chân ở đùi, xoay người bỏ đi, gã đàn ông kia nhân cơ hội sờ mó mông cô ta.


Mấy cậu trai trừng mắt nhìn, bình thường ở trường học đều mặc đồng phục, chẳng nhìn ra được hóa ra cô gái đó lại phóng khoáng như vậy.


"Nghỉ hè nên nhiều người đi làm thêm nhỉ? Mấy hôm trước tôi còn thấy Hứa Thanh Lăng đi phát tờ rơi ngoài đường."


Uyển Nguyệt nhìn sang người vừa lên tiếng: "Cô ấy phát tờ rơi gì cơ?"


"Hình như là quảng cáo cho một lớp học vẽ."


"Tôi cũng từng phát tờ rơi quảng cáo kiểu đó rồi, một tờ được một hào, làm quần quật cả ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu."


Uyển Nguyệt cụp mắt không nói gì, hóa ra Hứa Thanh Lăng đi làm thêm bên ngoài là đi phát tờ rơi. Quả nhiên giống như Ngụy Đông Lai nói, con gái đi làm thêm, nếu muốn kiếm được nhiều thì phải giống như cô gái bán bia kia, để cho người ta sàm sỡ chiếm chút tiện nghi.



Còn những công việc làm thêm vất vả thì chẳng kiếm được mấy đồng bạc.


Thẩm Loan không ngờ Hứa Thanh Lăng lại đi phát tờ rơi vào kỳ nghỉ hè. Trong ấn tượng của anh ta, cô rất nghe lời bố mẹ, trong nhà kinh doanh nhà nghỉ với siêu thị không lo, vậy mà lại chạy đi phát tờ rơi?


Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ta, toàn bộ sự chú ý của Thẩm Loan đều đặt trên người Uyển Nguyệt, nhân lúc mọi người không để ý nắm lấy tay cô ta: "Chúng ta đi chơi bida đi."


"Tôi không biết chơi." Uyển Nguyệt nhỏ giọng nói, muốn rút tay lại nhưng phát hiện dù thế nào cũng không rút ra được.


Bắt gặp ánh mắt đen láy sâu thăm thẳm của Thẩm Loan, trong lòng Uyển Nguyệt xao xuyến, cuối cùng cũng không giãy giụa nữa.


"Không biết đánh cũng không sao, tôi dạy cậu." Thẩm Loan nắm tay cô ta, kéo đến bàn bida bên cạnh, kiên nhẫn dạy cô ta luật chơi bida.


Anh ta cầm tay chỉ việc dạy cô ta cách mở bàn, cách chọn góc đánh như thế nào: "Mỗi lần phải đánh quả bóng có số nhỏ nhất trên bàn trước..."


Thẩm Loan ôm cô gái mình yêu thương trong lòng, ngửi thấy mùi hương tóc của cô ta, trong lòng xao xuyến không thôi.



Trong phòng riêng của câu lạc bộ Ngựa Gỗ, khói thuốc nồng nặc, bốn người đàn ông đang ngồi vây quanh chơi mạt chược.


Ngụy Đông Lai đã ở bên chơi mạt chược với Thẩm Nhạc Hiền mấy ngày rồi, số tiền thua thì khỏi phải nói. Giờ nhìn thấy mạt chược là gã muốn nôn, muốn cho đàn em vào thay mấy ván mà Thẩm Nhạc Hiền nhất quyết không chịu.


Thế là lại phải tiếp tục chơi thêm vài ván nữa, nếu không phải vì có quan hệ làm ăn với nhà họ Thẩm thì gã thật sự chẳng muốn quan tâm đến Thẩm Nhạc Hiền. Tuy nhà họ Ngụy ở Cửu Giang cũng coi như có chút gia sản làm nền, tiếng tăm nho nhỏ nhưng muốn nhờ vào quan hệ với nhà họ Thẩm thì cũng chỉ có thể đi theo đường dây của Thẩm Bội Hương. Hai ông chú đã tốn không ít công sức và tiền của để lo lót cho Thẩm Bội Hương, hiện tại tất cả các dự án của nhà họ Thẩm đều sử dụng máy đào và máy ủi do nhà họ Ngụy cung cấp. Nhà họ Ngụy còn nhận thầu thi công hai khu nhà của nhà họ Thẩm.


Cả buổi tối Ngụy Đông Lai thua ít nhất cũng phải cả chục nghìn, sắc mặt âm trầm của Thẩm Nhạc Hiền mới dần giãn ra.


Ngụy Đông Lai đẩy bài trên bàn, đứng dậy: "Thôi! Đánh nữa mắt ông mày mờ hết cả mắt rồi! Thằng nào vào thay đi!"


Đi vệ sinh xong, khi đi ngang qua sảnh chính, Ngụy Đông Lai bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Uyển Nguyệt mặc một chiếc đầm màu trắng, trên mặt nở nụ cười e ấp, đang được một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh ôm trong lòng. Đối phương nắm tay cô ta, môi gần như chạm vào tai cô ta.


Máu cả ngươi Ngụy Đông Lai dồn hết lên não, cơ mặt giật giật không kiểm soát được, ngay sau đó gã thuận tay cầm lấy chai bia trên bàn bên cạnh, bước tới trước, đập thẳng vào đầu thằng súc sinh kia.


Cú đánh này dùng hết sức lực, thằng súc sinh kia lập tức bị đập vỡ đầu, máu tươi theo trán nhỏ giọt xuống.


Mấy cô gái bàn bên cạnh sợ hãi đến tái mét cả mặt, tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi. Lý Chính Kỳ và mấy người bạn thấy bạn mình bị đánh, lập tức nhảy dựng lên đánh nhau với Ngụy Đông Lai.


Ngụy Đông Lai học hết cấp hai là ra đời lăn lộn, từ nhỏ ở trong làng đã nổi tiếng đánh nhau tàn nhẫn. Mấy học sinh cấp ba này sao có thể là đối thủ của gã.


Uyển Nguyệt bị dọa sợ chết đứng, mặt mày tái mét đứng bên cạnh, một lúc sau mới run run môi nói: "Ngụy Đông Lai! Anh đừng đánh nữa!"


...



Thân Thuấn không ngờ đi ăn khuya với bạn học thôi mà lại gặp cảnh đám con trai cùng lớp đánh nhau với đám côn đồ. Tuy bình thường cậu ta không thân với Thẩm Loan lắm nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta bị côn đồ đánh được, đang định xông lên giúp thì Hứa Thanh Lăng đẩy hai người họ ra: "Tôi quen người đàn ông đó, hai cậu đừng xen vào."


Câu này khiến Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy đều ngẩn người nhìn cô, giọng điệu nói chuyện vừa rồi của cô cứ như đang dỗ con trai ấy.


Hứa Thanh Lăng không để ý đến vẻ mặt của hai người, nhìn lướt qua Thẩm Loan đang ôm đầu, máu tươi chảy xuống theo kẽ tay. Bên Ngụy Đông Lai thì không bị thương gì cả, chỉ bị mấy bạn cùng lớp giữ chặt đè xuống, gã làm sao chịu được, vẫn vùng vẫy muốn đánh Thẩm Loan.


Kiếp này cô đã rút lui từ lâu, biết sớm muộn gì Thẩm Loan cũng sẽ chạm mặt Ngụy Đông Lai, chỉ không ngờ ba người này lại nhanh chóng tạo nên cảnh tượng hỗn loạn như vậy.


Uyển Nguyệt không nói gì, Hứa Thanh Lăng đành phải tiến lên nắm lấy cánh tay Ngụy Đông Lai. Ngụy Đông Lai quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mình, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cô là bạn thân của Uyển Nguyệt, sự hung dữ trong mắt lại trỗi dậy.


Hứa Thanh Lăng vẫn bình tĩnh, chỉ nhìn gã: "Anh không muốn về nhà bị bố đánh thì mau chóng buông tay ra."


Nói xong, cô ghé sát bên tai gã nói nhỏ: "Trước khi đánh người anh cũng nên nhìn cho rõ, cậu ta là cháu trai của Thẩm Hưng Bang."


Ngụy Đông Lai sững người một chút rồi nhanh chóng gầm lên giận dữ: "Tôi mặc kệ nó là cháu của ai, vừa rồi tôi tận mắt thấy nó ôm Uyển Nguyệt đánh bida!"


Uyển Nguyệt đã khóc như mưa: "Ngụy Đông Lai, tôi đâu phải bạn gái anh! Anh quản tôi làm gì được hả?"


Hứa Thanh Lăng vừa đói vừa mệt, không ngờ đi ăn cơm mà còn phải đứng ra phân xử. Tiến độ của Uyển Nguyệt và Thẩm Loan nhanh hơn cô tưởng. Bây giờ cô chỉ muốn hai người họ nhanh chóng đến với nhau nhưng Ngụy Đông Lai lại xen ngang chặn đường.


Đối với kiểu đàn ông cố chấp ngu ngốc này, cô không có nhiều kiên nhẫn, chỉ nhạt nhẽo nói: "Nếu như hai người đều thích Uyển Nguyệt thì cứ cạnh tranh công bằng đi."


Hả? Thoáng chốc, hơn mười cặp mắt đều nhìn cô, dường như không ngờ cô lại nói ra câu như vậy.


Hứa Thanh Lăng biết cán cân trong lòng Uyển Nguyệt đã nghiêng về phía Thẩm Loan từ lâu, Ngụy Đông Lai vốn không có cơ hội chiến thắng. Nhưng với tính cách của Ngụy Đông Lai, sao gã có thể bỏ cuộc dễ dàng được! Hai người cạnh tranh công bằng, Thẩm Loan phải trải giá càng nhiều, chi phí chìm càng lớn thì càng say đắm.


Đàn ông thường đê tiện như vậy đấy.


Uyển Nguyệt khóc sướt mướt như hoa lê dính nước mưa, lấy khăn tay từ trong túi ra cầm máu cho Thẩm Loan. Ngụy Đông Lai nhìn cô gái mình thích lại rơi nước mắt vì người đàn ông khác, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Thẩm Loan, ngực phập phồng dữ dội.


Không biết ai đã gọi cho cấp cứu, bên ngoài vang lên tiếng còi xe, mấy nhân viên y tế khiêng cáng đi vào định khiêng Thẩm Loan đầu đầy máu lên cáng.


Thẩm Loan cầm khăn tay ôm đầu, đẩy mấy người định khiêng mình lên cáng ra: "Tôi tự đi được!"


Trong lúc hỗn loạn, có một nhân viên y tế hỏi anh ta: "Cậu thuộc nhóm máu gì?"


Thẩm Loan lạnh lùng nói: "Không biết."


Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Nhóm AB."


Nhân viên y tế: "Cô chắc chứ?"


Hứa Thanh Lăng hận vì mình lanh mồm lanh miệng: "Tôi không chắc lắm, mấy anh kiểm tra lại đi."


Thẩm Loan quay đầu lại, chỉ thấy đuôi tóc buộc sau gáy của cô lướt qua.


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 19
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...