Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
C62: Chương 62
Trương Minh Tuyết nói: “Khi đó thái độ của em đối với việc học là nghiêm túc nhưng thoải mái. Dù thành tích của em và Thẩm Nhạc Tranh cũng bình thường nhưng bản tính của các em đều lạc quan, đa số học sinh đều không có được tinh thần này.”
Bà dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Cô mong rằng các em sẽ không phụ công mấy năm nỗ lực đèn sách này, tương tự, cô cũng hy vọng các em có thể lạc quan và vui vẻ giống như ngày trước vậy. Một giáo viên như cô nói những lời này có vẻ không phù hợp lắm nhưng cô vẫn muốn nói cho em biết rằng điểm số không thể quyết định tất cả mọi thứ, thi đại học là một bước ngoặt của cuộc đời nhưng nó cũng không phải là con đường duy nhất, em có hiểu ý cô không?”
Ngu Hạ lắng nghe giọng nói dịu dàng của Trương Minh Tuyết, dường như cũng nhận ra chút gì đó: “Nhưng mà…” Cô khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: “Em muốn thi được điểm cao hơn một chút.”
Trương Minh Tuyết khẽ cười: “Em muốn thi vào cùng một trường đại học với Lý Duật đúng không?”
Tình huống của hai học sinh như thế nào, thật ra những người làm giáo viên như bọn họ đã biết rõ.
Sở dĩ bọn họ không nói ra, là bởi vì Trương Minh Tuyết và những người khác đều biết rất rõ rằng Ngu Hạ và Lý Duật đều là những học sinh rất đúng mực. Huống hồ đây là sự rung động của tuổi dậy thì, nếu giáo viên nói chuyện quá cứng nhắc thì cũng hơi tàn nhẫn.
Cũng vì vậy nên bọn họ cũng nhắm mắt làm ngơ trước mối quan hệ của hai người.
Tất nhiên là hai người cũng không hề có những hành động quá đáng nào, cũng không thật sự yêu sớm.
Ngu Hạ cũng không để ý chuyện người khác biết được suy nghĩ trong lòng mình, cô khẽ đáp vâng một tiếng: “Em muốn ạ.”
Cô không muốn Lý Duật vì mình mà phải chịu đựng nên tất nhiên là phải tự mình cố gắng.
Trương Minh Tuyết mỉm cười: “Vậy thì em càng phải thả lỏng hơn nữa, như vậy mới có không gian để tiến bộ được. Hơn nữa, theo cô thấy thì với thành tích hiện giờ của em, còn gần nửa năm nữa, em chỉ cần giữ vững và phát huy trình độ như bình thường thì chuyện vào cùng một trường đại học với Lý Duật cũng không thành vấn đề.”
“Thật ạ?” Ngu Hạ không dám tin: “Chỉ cần em như bây giờ là được ạ?”
Trương Minh Tuyết: “Tất nhiên rồi, em xem những bài thi trước của em đi, có phải là luôn tiến bộ một cách ổn định không? Mỗi một lần thi chúng ta đều tiến bộ một vài vị trí thì đến khi thi tuyển sinh đại học chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Bà dặn dò Ngu Hạ: “Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cô biết điều này khá khó khăn nhưng em phải tin tưởng chính mình, cô và Lý Duật cũng tin tưởng em.”
Trương Minh Tuyết và Ngu Hạ đã trò chuyện rất nhiều, dần dà, cô có một cảm giác như vén màn mây mù nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Rõ ràng bên ngoài cửa sổ vẫn là một bầu trời âm u không trăng.
Sau khi cúp máy, Ngu Hạ lại mở bảng điểm ra xem một hồi, sau đó tìm lại đề thi của kỳ thi cuối kỳ đó.
Sau khi nộp phiếu trả lời, cô vẫn còn giữ lại phần lớn đề thi.
Ngu Hạ lật đề thi lại, lấy một cây bút đen bên trong ống đựng bút ra, lại ngồi vào bàn học, thử làm lại đề thi kia một lần nữa.
Ngày mai là năm mới.
Sáng sớm Ngu Hạ đã nhận được điện thoại của Lý Duật, giọng nói của anh vẫn trong trẻo, lạnh lùng như thường lệ nhưng lại làm người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Hai người trò chuyện được vài câu thì Ngu Thanh Quân đến gọi Ngu Hạ đi ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, giống như những năm trước, gia đình ba người dán câu đối và đi dạo trong siêu thị.
Buổi tối, Ngu Hạ nhận được cuộc gọi video từ Lý Duật.
Cô nhìn pháo hoa mà anh bắn cho mình ở Hồng Kông, nhìn khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng của anh, trong lòng chợt cảm thấy thật bình yên. Cảm giác này giống như là thật sự không có gì to tát cả.
Cho dù cô có thi không tốt thì cô và Lý Duật cũng không cần phải xa nhau.
Mùng một đầu năm.
Ngu Hạ bị Ngu Thanh Quân kéo dậy khỏi giường, gia đình ba người cùng nhau đi chùa từ sáng sớm.
Đây là hoạt động hằng năm của nhà bọn họ, người làm kinh doanh cũng khá mê tín. Bản thân Ngu Hạ cảm thấy không tệ nhưng cô sẽ không dập tắt sự nhiệt tình của ba mẹ mình.
Nhưng mà năm nay, mục tiêu của Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đều không phải là việc kinh doanh.
Hai người đi thẳng đến điện của Văn Thù Bồ Tát, thay Ngu Hạ và Lý Duật cầu cho việc học hành được suôn sẻ. Hai ông bà không cần Bồ Tát phải phù hộ cho hai đứa có thể đạt kết quả vô cùng tốt, có thể mang thành tích thủ khoa về hay không, bọn họ chỉ mong rằng con mình có thể phát huy như bình thường, có thể thuận lợi tiến vào phòng thi, lại vui vẻ bước ra khỏi phòng thi.
Sau khi lạy xong, bọn họ còn rất thành kính thắp hương cho Ngu Hạ và Lý Duật rồi quyên góp một chút công quả.
Ngu Hạ đi bên cạnh hai người, bọn họ bảo gì cô đều làm theo.
Sau đó, Ngu Thanh Quân lại kéo Ngu Hạ đi cầu bình an.
Gia đình ba người treo bùa bình an, Ngu Thanh Quân cũng viết nguyện vọng của mình lên bùa bình an.
Sau khi treo bùa xong, cả nhà mới xuống núi đi về nhà.
Trên đường về nhà, Ngu Thanh Quân nhẹ nhàng xoa đầu Ngu Hạ, nói với cô: “Hạ Hạ, từ khi con còn nhỏ ba mẹ chỉ có một mong ước với con, con biết đó là gì không?”
Ngu Hạ ngẩn người, nhìn bà: “Là mong con được khỏe mạnh bình an ạ?”
“Ừ, khỏe mạnh bình an và vui vẻ.” Bà nhìn Ngu Hạ càng ngày càng gầy đi, nỗi phiền muộn trong lòng cũng ngày càng nhiều thêm: “Mẹ và ba con cố gắng như vậy, chỉ mong rằng có thể giúp con bớt sầu lo một chút, con muốn làm gì thì cứ làm cái đó. Cho dù bây giờ hay là tương lai, chỉ cần là điều khiến con cảm thấy hạnh phúc thì con cứ làm ngay đi. Tất nhiên là những chuyện vi phạm pháp luật và phạm tội thì không được, ngoại trừ điều này thì con làm bất cứ việc gì cũng được.”
Ngu Thanh Quân ôm cô, đề cô tựa vào vai mình, dịu dàng nói: “Con không cần phải tự tạo cho mình áp lực quá lớn, dù thành tích trong kỳ thi của con có tốt hay không thì con vẫn là bé cưng của ba mẹ, ba mẹ đều yêu con.”
Từ trước đến giờ bọn họ không cần Ngu Hạ phải dùng thành tích hay bất kỳ thứ gì khác để bọn họ được nở mặt nở mày, dù cô có thích học tập hay không thì cô vẫn là con của bọn họ. Chỉ cần Ngu Hạ cảm thấy vui vẻ thì Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đều ủng hộ mọi việc mà cô làm vô điều kiện.
Hai người không muốn cô bị mắc kẹt trong một vấn đề nhỏ như chuyện thành tích này, bọn họ càng mong Ngu Hạ có thể vui vẻ và hạnh phúc mỗi ngày.
Cả hai người đều nhìn thấy sự nặng nề và phiền muộn của Ngu Hạ trong khoảng thời gian gần đây.
Bọn họ cũng rất bất lực, vẫn luôn lo lắng không biết nên nói chuyện với cô như thế nào, khuyên bảo cô ra sao nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào.
Nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt mẹ, Ngu Hạ sửng sốt trong chốc lát, cô giang rộng hai tay ôm lấy bà, nũng nịu nói: “Mẹ, con biết rồi, bây giờ con đã ổn hơn nhiều rồi.”
Ngu Thanh Quân xoa đầu cô: “Thật sao?”
“Vâng.” Ngu Hạ gật đầu: “Thật đó, mẹ yên tâm đi, con sẽ tự điều chỉnh bản thân mình thật tốt.”
Ngu Thanh Quân trả lời: “Nếu con không làm được thì phải nói cho mẹ biết, ba mẹ có thể dẫn con đi tư vấn tâm lý.”
“Không nghiêm trọng đến vậy đâu ạ.” Ngu Hạ cọ vào lồ ng ngực của bà: “Con cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi ạ.”
Nhậm Nham phụ họa: “Em phải tin tưởng Hạ Hạ chứ.”
Về đến nhà, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham cùng nhau dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị quay về Giang Thành vào ngày mai.
Ngu Hạ thức dậy sớm nên lên giường nằm chuẩn bị ngủ lại một lát.
Trằn trọc một hồi, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho người hôm nay còn chưa nhắn tin cho mình, hỏi anh đang làm gì.
Một lát sau khi tin nhắn được gửi đi, Lý Duật mới trả lời: “Anh đang ngủ.”
Ngu Hạ ngạc nhiên: “Vào lúc này sao? Đêm qua anh ngủ lúc mấy giờ?”
L: “Hình như là vào bốn giờ sáng.”
Sáng nay Ngu Hạ thức dậy vào lúc năm giờ.
Cô chớp mắt mấy lần, cảm thấy khá bất ngờ: “Sao anh thức khuya vậy?”
Chốc lát sau, Lý Duật trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
“Anh có chút việc.” Giọng nói hơi trầm khàn khi mới tỉnh ngủ của anh truyền đến bên tai Ngu Hạ, làm tai cô tê dại: “Em về nhà rồi sao?”
Anh biết thói quen của nhà họ Ngu.
Ngu Hạ nằm trên giường, vâng một tiếng:: “Anh nói có chút việc là việc gì vậy?”
Cô tò mò.
Lý Duật khẽ cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi khi nào kỳ thi tuyển sinh vào đại học kết thúc rồi anh sẽ nói cho em biết.”
“...” Ngu Hạ không đáp: “Anh không thể nói bây giờ luôn sao?”
Lý Duật ừ một tiếng: “Tạm thời anh không nói được.”
Lý Duật khẽ cười, hỏi cô thời tiết ở Bắc Kinh như thế nào, lại hỏi cô có cảm thấy buồn ngủ không.
Hai người trò chuyện liên miên, bất tri bất giác, Ngu Hạ đã ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng hít thở truyền đến từ đầu dây bên kia, Lý Duật nhẹ nhàng nói một câu chào buổi trưa rồi mới đứng dậy bước xuống lầu.
Khi Lý Duật đến tầng dưới, bất ngờ nhìn thấy Lý Cảnh Sơn.
Hai ba con nhìn nhau một cái, trong lúc Lý Duật kéo ghế ra ngồi xuống, Lý Cảnh Sơn hỏi: “Tối qua con đi xếp hàng trong chùa à?”
Lý Duật uống một ngụm nước, nhàn nhạt vâng một tiếng.
Anh cũng không ngạc nhiên khi Lý Cảnh Sơn biết chuyện, đêm qua chú Lâm ở lại xếp hàng trong chùa với anh, hẳn là ông ấy đã nói cho Lý Cảnh Sơn biết từ lâu rồi.
Hương khói trong các chùa miếu ở Hồng Kông mạnh hơn, đối với những người mê tín thì cần phải thức cả đêm, chờ đến khi nào tiếng chuông chùa vang lên thì phải vào chùa để thắp hương lễ phật trước tiên.
Nghe thấy câu trả lời của anh, Lý Cảnh Sơn cụp mắt hỏi: “Con cầu cái gì cho Ngu Hạ vậy?”
Ông ấy rất hiểu con trai mình, Lý Duật chưa bao giờ tin vào những thứ mê tín như này, cũng sẽ không cầu xin cho mình cái gì. Lý Cảnh Sơn nhớ rõ rằng trừ mấy lần bọn họ bắt buộc anh phải vào chùa kia, lần đầu tiên anh tự giác đến nơi đó là vào năm mẹ anh lâm bệnh, vào dịp Tết năm đó, Lý Duật một mình lên núi vào đêm khuya, vào chùa xếp hàng.
Anh cầu bình an cho mẹ mình.
Đây là lần thứ hai.
Lý Duật lại uống một ngụm nước, mới bình thản đáp lại: “Con đã nói với bọn họ rồi, nói lại cho ba chắc là không tốt lắm?”
Lý Cảnh Sơn nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh: “Thằng nhãi này.”
Bây giờ là đầu năm nên Lý Cảnh Sơn cũng không mắng anh.
Ông ấy nói vài câu về chuyện của anh rồi hỏi: “Năm nay con định ở nhà mấy ngày?”
Lý Duật: “Con muốn quay về Bắc Kinh vào mùng bốn.”
Lý Cảnh Sơn ừ một tiếng: “Năm nay ba cũng có việc, đợi khi nào làm xong rồi lại đến nhà bà ngoại con.”
Lý Duật khẽ gật đầu.
Hai ba con trò chuyện vài câu, Lý Cảnh Sơn có việc phải ra ngoài.
Trước khi đi, ông ấy lấy ra hai chiếc bao lì xì từ trong túi: “Đây là của con và Ngu Hạ, thay ba nói với Ngu Hạ một câu chúc mừng năm mới, mong rằng khi nghỉ hè có thể gặp lại con bé ở Hồng Kông.”
Lý Duật khựng lại, nhận lấy rồi nói: “Nếu cô ấy bằng lòng thì ba sẽ gặp được cô ấy thôi.”
Lý Cảnh Sơn khẽ cười: “Ba đi đây, con làm chuyện gì cũng phải tự cân nhắc chừng mực trước.”
Sau khi Lý Cảnh Sơn rời đi, Lý Duật ngồi trong phòng khách một hồi rồi đến nghĩa trang.
Mùng bốn, Lý Duật quay về Bắc Kinh.
Mùng bảy, học sinh lớp mười hai của trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm bắt đầu đi học.
…
Bước qua một năm mới, trạng thái của Ngu Hạ rõ ràng là đã tốt hơn lúc trước một chút.
Sự tiến bộ của cô trở nên chậm chạp hơn nhưng thắng ở mặt ổn định.
Trong kỳ thi thử lần đầu, Ngu Hạ xếp thứ hai lăm trong lớp ban xã hội.
Đến kỳ thi thử lần thứ hai, cô tiến bộ lên hạng thứ hai mươi.
Đến lần thi thứ ba, cô bất ngờ vào hạng trước mười lăm. Thành tích này càng tiến gần về phía Lý Duật.
Không chỉ có Ngu Hạ, nhóm Thẩm Nhạc Tranh cũng đang không ngừng tiến bộ.
Đến năm nay, mọi người đều rút lại suy nghĩ muốn chơi đùa, đều đang tranh thủ từng giây từng phút để đọc sách và giải đề. Bọn họ cũng không muốn phụ sự cố gắng trong mấy năm nay, muốn trở nên tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút nữa.
Đầu tháng sáu, thời tiết ở Bắc Kinh dần dần nóng lên.
Càng đến gần thời gian thi tuyển sinh đại học, Ngu Hạ càng cảm thấy thoải mái hơn. Có thể là vì dù sao thì cũng phải bước vào phòng thi, cũng có thể là cuối cùng cũng kết thúc những ngày tháng như vậy nên cô cảm thấy khá phấn khích.
Sau giờ học cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Trương Minh Tuyết đến lớp học.
Bà cũng giống như những lần thi trước đây vậy, nhấn mạnh với mọi người những vật dụng cần phải mang theo khi đi thi, dặn đi dặn lại mọi người đủ mọi chuyện. Sau khi dặn dò xong, bà nhìn từng gương mặt quen thuộc trong lớp học, hốc mắt trở nên ướt át: “Sau khi bước ra khỏi nơi này hôm nay, các em sẽ tìm được khoảng trời cao và rộng lớn hơn cho riêng mình. Từ tận đáy lòng cô hy vọng rằng các em không cảm thấy căng thẳng trong phòng thi, có vài điều này phải nhớ, các em phải dùng thái độ nghiêm túc và cẩn thận đối với mỗi một lần thi, tương tự, kỳ thi tuyển sinh vào đại học cũng không phải là lối thoát duy nhất. Vận mệnh của chúng ta nằm trong tay chúng ta, chúc các em thi đại học thuận lợi, vừa ra trận đã chiến thắng.”
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, mọi người cũng không lập tức rời đi giống như ngày thường.
Dần dần, trong lớp học vang lên tiếng khóc.
Ngu Hạ bước ra khỏi phòng học, liếc nhìn người đang chờ mình ở hành lang.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Lý Duật đưa tay về phía cô, khẽ mỉm cười: “Chúng ta về nhà nhé?”
Ngu Hạ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, dán chặt tay mình vào tay anh, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.
Tan học rồi, bọn họ muốn về nhà cùng nhau.
Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua