Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
C44: Chương 44
Trở về phòng, Ngu Hạ đánh răng rửa mặt xong lại không buồn ngủ chút nào.
Lúc thì cô nghĩ lên mười hai Lý Duật sẽ không học chung lớp với mình nữa, hình như mình không nỡ lắm. Lúc lại nghĩ rốt cuộc bao giờ mình mới được tốt nghiệp đây? Dở dở dang dang như bây giờ thật phiền phức.
Ngu Hạ không ngủ được nên muốn bò dậy tìm manga đọc.
Cô bật đèn trong phòng lên rồi liếc nhìn quyển sách lấy từ phòng Lý Duật. Nghĩ đến câu vừa rồi anh nói, Ngu Hạ cầm sách lên muốn đọc để tìm hiểu sở thích và tương lai mà anh hướng tới.
Cô liếc nhìn, chợt thấy một câu trên giấy người phòng bên viết anh không ngây thơ.
Thế là Ngu Hạ không nhịn được mà cầm điện thoại di động lên chụp ảnh gửi cho anh: "Cậu sửa à?"
L: "Sao cậu chưa ngủ?"
Hạ Liễu Hạ Thiên: "... Cậu kệ tôi, trả lời câu hỏi của tôi trước đã."
L: "Ừ."
Hạ Liễu Hạ Thiên: "Cậu thật..."
L: "Thật cái gì?"
Ngu Hạ không nhịn được mà nói lời trong lòng ra với anh: "Khá ngạo mạn."
Ngu Hạ vừa mở quyển [Nhìn tới chỗ sâu thẳm giữa bầu trời sao] ra đã thấy một câu được in trên trang giấy màu be trong sách - "Bất cứ nơi nào cũng là trung tâm của thế giới."
Mà bên dưới là một dòng chữ mây bay nước chảy, mạnh mẽ có lực của Lý Duật - "Bất cứ nơi nào cũng là trung tâm của tôi.]
Anh sửa thế giới thành tôi.
Ngu Hạ ngơ ngác lặng lẽ đọc thầm những lời này trong lòng.
Cô không thể không thừa nhận rằng những lời này rất Lý Duật. Trông anh có vẻ lạnh lùng vậy thôi chứ trong xương thiếu niên đầy sự dẻo dai và bướng bỉnh, đi kèm theo đó là sự ngạo mạn không ai bì nổi thỉnh thoảng lại lộ ra.
Hai chữ ngạo mạn này dùng trên người Lý Duật là nghĩa tốt chứ không phải nghĩa xấu.
Ít nhất thì Ngu Hạ cũng cảm thấy vậy.
Thấy tin nhắn của cô, Lý Duật nhướng mày: "Vậy hả?"
Sao anh cảm thấy bình thường nhỉ?
Hạ Liễu Hạ Thiên: "Biết rồi còn hỏi."
Nhắn xong dòng này, Ngu Hạ không nhịn được lại gửi cho anh một câu nữa: "Có điều... Cũng rất ngầu."
Dù là chỗ nào, chỉ cần tôi ở đó thì đó là trung tâm của tôi.
Nghe rất ngạo mạn nhưng cũng rất ngầu.
L: "Thích hả?"
Thấy hai chữ này, Ngu Hạ có chút chột dạ.
Nhưng chột dạ thì chột dạ thôi, cô vẫn thản nhiên thừa nhận: "Thích."
Nhắc tới những thứ này, Ngu Hạ không tránh nổi tò mò: "Lý Duật."
L: "Nói thẳng."
Ngu Hạ cũng không vòng vo: "Tôi thấy ảnh chụp bầu trời đầy sao trong vòng bạn bè của cậu, là cậu chụp hả?"
L: "Ừ."
Có vẻ như biết cô muốn hỏi cái gì nên Lý Duật nói luôn: "Chụp ở nhiều chỗ khác nhau."
Ngu Hạ hiểu ra nhưng còn chưa kịp trả lời thì anh đã nhắn tiếp: "Có điều năm nay chưa chụp. Cậu muốn trải nghiệm thử không?
Cô ngẩn người, hơi không kịp phản ứng: "Trải nghiệm gì cơ?"
L: "Xem sao."
Ngu Hạ đáp luôn không chút suy nghĩ: "Đến chỗ nào xem vậy? Đài thiên văn hả?"
L: "Không phải."
L: "Vẫn chưa xác định, bao giờ xác định địa điểm rồi tôi sẽ nói cho cậu biết."
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, chưa kịp ừ thì Lý Duật đã hỏi quyết định của cô: "Đi không?"
Ngu Hạ không chút do dự trả lời: "Đi."
Chỉ cần đi cùng Lý Duật, dù là tới đài thiên văn hoặc tới một chỗ nào đó khác xem sao cô cũng đều bằng lòng hết.
Có thể là vì có giao hẹn đáng chờ mong này nên Ngu Hạ vừa đặt điện thoại di động xuống không bao lâu đã ngủ thiếp đi mất.
Cô cảm thấy giấc ngủ này của mình rất say, cũng rất thoải mái.
-
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh.
Thứ hai, Ngu Hạ căng thẳng hơn ngày thường một chút.
Thời tiết trở lạnh rồi nên Lý Duật không còn đạp xe đi học nữa, thay vào đó là ngồi vào ghế sau để chú Trần chở đến trường, sau đó lại xuống xe ở ngã tư cách trường một đoạn.
Sau khi xuống, hai người chậm rãi đi bộ về phía cửa trường.
Còn chưa tới cửa, Ngu Hạ đã nghe thấy giọng của bạn cùng lớp: "Ngu Hạ, Lý Duật, sao hôm nay hai cậu lại đi học cùng nhau vậy?"
Ngu Hạ ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Lý Duật nói: "Vừa tình cờ gặp."
"?"
Người bạn kia cũng không nghi ngờ gì, vẫn cười ha hả nói chuyện phiếm với hai người: "Lát nữa sẽ có điểm thi giữa kỳ đấy. Ngu Hạ, cậu căng thẳng không?"
Ngu Hạ: "... Sao cậu không hỏi Lý Duật?"
Bạn kia: "Chắc chắn Lý Duật sẽ không căng thẳng rồi. Đứng nhất lớp còn căng thẳng gì nữa?"
Ngu Hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy bạn này nói rất có lý.
Thế là cô liếc mắt nhìn người bên cạnh với vẻ u oán rồi thật thà đáp: "Tôi căng thẳng."
Trước kia cô không quá để ý đến thành tích của mình, bởi vì mấy người Ngu Thanh Quân không hề tạo áp lực cho cô. Nhưng bây giờ Ngu Hạ lại lo vì cô không muốn mình cách quá xa Lý Duật.
Lý Duật nhìn cô, giọng hơi trầm xuống: "Căng thẳng cái gì?"
Ngu Hạ bĩu môi: "Sợ thi không ổn."
"Có phải thi đại học đâu." Thấy dáng vẻ cụp mắt nhìn xuống của cô, Lý Duật muốn giơ tay an ủi người ta nhưng lại ngại có bạn ở bên cạnh nên bàn tay vừa giơ lên lại buông xuống, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thường: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
Ngu Hạ nhìn anh một cái, muốn nói thiên tài như anh không hiểu nỗi khổ của đám học dốt bọn cô đâu, có điều nói vậy thì không ổn lắm. Lý Duật là người thông minh nhưng ở chỗ mà mọi người không nhìn thấy, anh vẫn luôn cố gắng.
Ngu Hạ suy tư chốc lát rồi im lặng gật đầu, buồn bực đáp: "Ừ."
Vào cổng trường, Ngu Hạ tới lớp cất cặp trước rồi mới ra sân thể dục chào cờ.
Chờ giáo viên chủ nhiệm nói xong một loạt công việc mùa đông, mọi người giải tán lần lượt về lớp mình.
Thẩm Nhạc Tranh tới gần kéo cánh tay Ngu Hạ về lớp, thoáng cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt lắm.
Cô ấy dò xét quan sát cô từ trên xuống dưới: "Mới sáng ra đã bí xị rồi. Tối qua cậu đi ăn trộm hả?"
Ngu Hạ: "... Không."
Cô vừa dứt lời, Thích Hy Nguyệt chạy tới gần ôm lấy một cánh tay khác của cô: "Không mà sao cứ ủ rũ cúi đầu vậy? Vừa rồi lúc xếp hàng trên sân tớ thấy cậu hình như không ổn."
Ngu Hạ thở hắt ra một hơi dài rồi nhắc nhở hai người: "Nghĩ đến việc lát nữa sẽ có điểm thi giữa kỳ là tớ lại căng thẳng."
"..."
Hai người hai bên trái phải lập tức chìm vào im lặng.
Ba người xụ mặt cùng đi vào lớp, lại phát hiện phần lớn các bạn trong lớp đều ủ rũ như mình.
Trông ai cũng giống nhau.
Ngu Hạ đến chỗ ngồi ngồi xuống, Lý Duật không biết đi đâu rồi mà chưa thấy về lớp.
Lúc này cách giờ vào học chỉ còn năm phút nữa, cô bèn gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi lấy sức.
Bỗng dưng có ai đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Lông mi Ngu Hạ giật giật, còn chưa kịp mở mắt ra đã cảm nhận được thứ gì đó âm ấm đang chạm vào mu bàn tay đặt trên bàn của mình. Cô vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt đẹp trai quá đáng của Lý Duật.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trên bàn bọn họ bày không ít sách nên có thể che được tầm mắt của các bạn trong lớp.
Thấy cô mở mắt, Lý Duật nhích lại gần chỗ cô nằm, giọng nói vẫn hơi lạnh lùng nhưng vẫn nghe ra được sự khác biệt: "Cậu uống trà sữa không?"
"..."
Ngu Hạ chớp mắt, lúc này mới để ý thấy thứ vừa mới chạm vào mu bàn tay mình. Đó là một cốc trà sữa nóng, còn là của quán trà sữa yêu thích của cô nữa.
Từ trước đến nay các cửa hàng trong trường luôn tìm đủ mọi cách để lách luật.
Quán trà sữa này cũng thế, mở cửa vào mười giờ sáng. Cổng trường trường bọn họ bảy giờ ba mươi đã mở rồi nên có không ít học sinh đang trên đường đi học sẽ có thói quen rẽ vào quán mua một cốc trà sữa mang tới trường.
Có điều thứ hai có chào cờ, làm xong đa số đều lười chạy ra ngoài nên xác suất nhìn thấy trà sữa trong trường học sẽ ít đi một chút.
Ngu Hạ nhìn chằm chằm cốc trà sữa chốc lát rồi quay đầu lại nhìn Lý Duật: "Cậu vừa mới chạy ra ngoài mua hả?"
Lý Duật gật đầu.
Ngu Hạ bưng cốc trà sữa nóng hổi kia lên, cảm nhận nhiệt độ ấm áp nơi ngón tay lành lạnh. Cô mím môi, biết rồi còn hỏi: "Sao tự nhiên lại đi mua trà sữa vậy?"
"..." Lý Duật lườm cô một cái rồi vừa lấy sách vở từ hộc bàn ra vừa lạnh nhạt đáp: "Chẳng phải tâm trạng của cậu không tốt à?"
Ngu Hạ khựng lại chốc lát rồi nói nhỏ: "Sao cậu biết..."
Cô nói được một nửa rồi kịp thời dừng lại.
Lý Duật không chỉ biết tâm trạng của cô không tốt mà còn biết lúc tâm trạng không tốt cô thích uống trà sữa nữa kìa.
Sau một thoáng im lặng, Ngu Hạ gọi nhỏ: "Lý Duật."
Anh quay đầu sang: "Sao vậy?
Ngu Hạ bưng cốc trà sữa ấm áp nói khẽ: "Sáng nay không phải tôi cố ý tự nhiên lại mặt nặng mày nhẹ với cậu đâu."
Lý Duật cảm thấy hơi ngoài ý muốn, sau đó cười khẽ đáp: "Tôi biết."
Thậm chí anh còn biết cả những lời cô sắp nói tiếp nữa kìa.
Ngu Hạ buồn bực: "Nguyên nhân là ở bản thân tôi, không liên quan gì đến cậu cả."
"Sao lại không liên quan?" Lý Duật không chấp nhận điều này. Anh nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào mặt cô: "Tôi là người đã tạo áp lực cho cậu, theo lý thì tôi nên chịu trách nhiệm mới đúng."
Ngu Hạ có hơi không theo kịp suy nghĩ của anh. Cô chần chừ hỏi: "Cậu muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"
Lý Duật nghiêng đầu trầm tư hồi lâu, trong con ngươi tràn ngập vẻ ranh mãnh: "Sau này tăng thời gian học bổ túc lên nhé?"
"..."
Ngu Hạ không nhịn được mà đạp anh một cái dưới bàn, còn buông lời ác độc: "Vậy thôi cậu khỏi chịu trách nhiệm."
Lý Duật bị đạp cũng không giận, chỉ bực bội cười thành tiếng. Thấy cô có vẻ tức tối, anh cong môi cười: "Vậy hình như không ổn lắm?"
Ngu Hạ bị anh làm phát cáu, thậm chí còn không nghe cả tiếng chuông vào học vang lên. Cô tức giận quát anh: "Tốt lắm, tôi không cần cậu chịu trách nhiệm gì cả."
Lý Duật: "..."
Khoảnh khắc lúc Ngu Hạ phun ra lời này, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Sau khi tiếng chuông vang lên, các bạn trong lớp đã trật tự trở lại giờ đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ngu Hạ chỉ ước gì có thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống.
Cô vừa nói cái gì thế kia?
Khoé mắt liếc thấy biểu cảm của bạn cùng bàn vẫn rất ngứa đòn như cũ, Ngu Hạ nhịn một hồi hết nổi nên đã thúc khuỷu tay vào anh một cái để báo thù.
Lý Duật bị đau dở khóc dở cười: "Cậu không thể chờ tan học rồi đánh được à?”
Ngu Hạ không để ý đến anh.
Còn những bạn khác thì đến khi Phùng Quang Lượng tiến vào lớp kêu vào học mới như tỉnh mộng mà quay đi không nhìn Lý Duật và Ngu Hạ nữa.
Cùng lúc đó, chuyện Ngu Hạ không muốn Lý Duật chịu trách nhiệm với mình, thậm chí còn đánh Lý Duật từ từ truyền đi khắp trường. Diễn đàn trường học xuất hiện nhiều dị bản khác nhau, thậm chí còn có người biên ra mấy chuyện nhỏ chẳng ra gì nữa.
-
Tiết đầu là môn toán.
Thấy Phùng Quang Lượng cầm bài thi đi vào, Ngu Hạ hoảng loạn, ngay cả trà sữa Lý Duật mua cho cũng không làm cô bình tĩnh lại được.
“Đừng căng thẳng.” Lý Duật ngồi cạnh cô nói: “Khoảng thời gian này cậu học toán rất tốt. Bảy mươi điểm hoàn toàn không phải vấn đề.”
Điểm tuyệt đối trong kỳ thi giữa kỳ ở trường bọn họ là một trăm điểm, khác với thi tháng.
Nghe Lý Duật nói vậy, Ngu Hạ bình tĩnh lại: “Thật hả?
Lý Duật nhướng mày: “Không tin tôi à?”
Ngu Hạ im lặng.
Không phải là không tin anh mà là cô không tin bản thân mình.
Giống như thi tháng, Phùng Quang Lượng đọc điểm rồi mới phát bài thi.
Không ngạc nhiên chút nào, người được đọc tên đầu tiên là Lý Duật. Ông ấy cầm bài thi của anh rồi hài lòng gật đầu nói: “Một trăm điểm, không tệ chút nào.”
Các bạn còn lại trong lớp: “...”
Lý Duật được điểm tuyệt đối rồi mà chỉ mới không tệ thôi sao?
Phùng Quang Lượng đưa bài thi cho anh: “Cố gắng hơn nữa nhé.”
Người đứng nhất là Lý Duật, đứng thứ hai là Giang Phồn với chín mươi lăm điểm...
Ngu Hạ càng nghe càng căng thẳng.
Bỗng nhiên cô nghe thầy giáo đọc tên mình.
Ngu Hạ ngẩng đầu lên nhìn qua khe hở thấy Phùng Quang Lượng đang gật đầu với mình, trên mặt là một nụ cười hiếm khi xuất hiện: “Ngu Hạ, bảy mươi tám điểm.”
Ông ấy đưa bài thi cho cô rồi lạnh nhạt nói: “Lần này em làm bài không tệ, có tiến bộ vượt bậc.”
Ngu Hạ hoảng hốt, mãi đến khi nhận được bài quay lại chỗ ngồi rồi mà cả người cô vẫn như đi trên mây.
Bài thi toán tổng một trăm điểm mà cô làm được bảy mươi tám điểm.
Hồi thi cuối kỳ lớp mười điểm toán của cô chỉ có sáu mươi hai thôi đấy.
Trong lúc cô bàng hoàng, giọng nói mang theo ý cười của người bên cạnh lọt vào tai: “Bạn cùng bàn của tôi giỏi quá.”
Cô liếc sang nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Lý Duật. Khoảnh khắc đó, gió ngoài cửa sổ phất qua gò má làm nhịp tim cô đập càng ngày càng nhanh.
Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua