Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
C31: Chương 31
Trong phòng yên tĩnh mấy giây, Ngu Hạ chầm chậm dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Lý Duật rồi chuyển hướng về phía cửa sổ. Cô nhìn vào màn đêm tối đen như mực với vẻ bình tĩnh, sau đó nói một cách không tự tin gì cả: “Nếu người khác gửi thư cho tôi mà tôi không đọc thì sẽ bất lịch sự lắm.”
Nói xong, Ngu Hạ chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng và thản nhiên của người bên cạnh mình, còn mang theo đôi chút sắc thái kỳ quái nữa: “Vậy là tôi bất lịch sự à.”
“...”
Ngu Hạ nghẹn lời, cả đôi môi đều mấp máy, sau đó lúng ta lúng túng lên tiếng: “Ý tôi không phải vậy đâu.”
Lý Duật không trả lời.
Đầu óc Ngu Hạ nhanh chóng quay cuồng để nghĩ cách làm dịu đi bầu không khí bỗng chốc trở nên khó xử này.
Cô liếc nhìn bức thư tình kia rồi hỏi một cách gượng gạo: “... Cậu không tò mò về việc bọn họ đã viết gì cho cậu sao?”
Lý Duật bất ngờ đánh úp: “Cậu muốn đọc nó hửm?”
“… Làm gì có.” Ngu Hạ phủ nhận: “Nó cũng có phải viết cho tôi đâu, dù muốn đọc thì tôi cũng sẽ không đọc đâu.”
Cô tò mò về bức thư này nhưng không hề có ý định đọc trộm.
Lý Duật nhìn thoáng qua Ngu Hạ, sau đó vươn tay đưa bức thư này cho cô: “Muốn đọc thì cứ đọc đi.”
“Không cần đâu.” Ngu Hạ đẩy thư lại cho anh: “Như vậy lại càng bất lịch sự hơn nữa á.”
Lý Duật: “Cậu chắc chắn là không muốn đọc chứ?”
Ngu Hạ đáp một tiếng “ừm” rồi quay đầu nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lý Duật bèn hỏi thẳng: “Cậu muốn nói gì?”
“...” Ngu Hạ im lặng mấy giây rồi hỏi khẽ: “Sau khi tôi nói thì cậu không được tức giận nhé?”
Lý Duật: “Sẽ không đâu.”
Nghe vậy, Ngu Hạ mới yên tâm.
Cô chỉ vào lá thư vừa đẩy về phía anh: “Tôi thấy cách cư xử này của cậu cũng không được lịch sự cho lắm.”
Lý Duật nhìn cô.
Ngu Hạ bắt gặp ánh mắt của anh thì mím môi rồi nói: “Tôi không có ý dạy đời cậu đâu. Chỉ là tôi cảm thấy, nếu người khác gửi thư tình cho cậu thì cậu không nên xử lý như thế này. Đó là tấm lòng của các cô gái mà. Cho dù cậu không định đọc nó thì cũng đừng để người khác đọc, như vậy không tôn trọng người ta chút nào hết á.”
Ngu Hạ hoàn toàn không có ý định giảng đạo lý với Lý Duật. Cô chỉ đứng vào góc độ khác để suy xét, sau đó nghĩ rằng: Nếu cô viết một lá thư tỏ tình với Lý Duật mà anh lại chia sẻ nó với người khác thì cô sẽ cực kỳ đau lòng và khó chịu.
Đó là tình cảm mà cô dành cho Lý Duật, cho dù anh không cần nó thì cũng không nên hạ nhục đối phương bằng cách thức như vậy.
Ngu Hạ chẳng biết người khác có cảm nhận như vậy hay không nhưng cô sẽ cảm thấy tình yêu của mình đã bị chà đạp.
Lý Duật khựng lại một thoáng vì khá bất ngờ. Nhưng anh cũng không quá ngạc nhiên khi cô lại nói những lời như vậy với mình.
Lý Duật nhìn Ngu Hạ một cách điềm tĩnh, nhất thời không nói năng gì cả.
Ngu Hạ trở nên bối rối trước ánh nhìn của Lý Duật. Cô biết lời mình nói rất mạo muội nhưng cô hy vọng rằng: Tình cảm của mọi người đều sẽ được tôn trọng. Nếu Lý Duật hành xử không đúng trong chuyện này thì cô phải nói ra.
“Cậu... Giận rồi hả?” Ngu Hạ thấp thỏm.
Lý Duật: “Không có.”
Anh dừng lại một chốc rồi khẽ đáp: “Cậu nói đúng. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì cơ?” Ngu Hạ sốt ruột.
Lý Duật hơi cụp mắt xuống để nhìn vào khuôn mặt cô một cách chăm chú: “Tôi không tùy tiện như vậy đâu.”
Ngu Hạ sửng sốt: “Hả?”
Ý gì đây?
Lý Duật đặt bức thư về chỗ cũ, sau đó bình tĩnh nói: “Về câu hỏi mà tôi vừa hỏi cậu, đây là lần đầu tiên tôi hỏi như vậy.”
Khi ba chữ “lần đầu tiên” được thốt ra, Ngu Hạ chợt ngẩn người vì bất ngờ.
Cô hiểu ý của Lý Duật. Đây là lần đầu tiên anh hỏi người khác có muốn đọc thư tình mà người khác gửi cho mình hay không. Trước đây, anh chưa bao giờ làm loại chuyện chà đạp tình cảm của người khác như vậy.
Một câu nói nhẹ nhàng, bâng quơ của Lý Duật đã khuấy động trái tim của Ngu Hạ, khiến nó trở nên bất ổn.
Một lúc sau, cô mới lắp ba lắp bắp tiếp lời: “Vậy cậu... Đừng làm như vậy thêm lần nào nữa nhé. Cho dù có là tôi thì cũng không được.”
Đối với một cô gái khác thì Ngu Hạ cũng là một người ngoài cuộc.
Chỉ có điều, nửa vế sau trong câu nói của Ngu Hạ lại quá chột dạ. Cô rất sợ Lý Duật sẽ nói với mình rằng cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, anh cũng chẳng có ý định hỏi cô lần thứ hai nữa đâu.
Thật may là anh không hề làm thế.
Lý Duật im lặng trong vài giây, sau đó tầm mắt lướt qua vành tai đang đỏ bừng của người bên cạnh mình rồi dừng lại trên hàng mi đang run rẩy của cô. Anh ậm ừ, giọng vẫn rõ ràng nhưng lạnh nhạt như trước: “Tôi biết rồi.”
Anh lại nói thêm: “Sau này tôi sẽ không làm thế nữa.”
“...”
Ngu Hạ gật đầu, ngờ ngợ cảm thấy trong phòng hơi nóng lên.
Cô giả vờ bình tĩnh rồi ôm lấy sách bài tập của mình: “Vậy tôi về phòng ngủ đây.”
-
Khi trở lại phòng, Ngu Hạ bèn bổ nhào vào gối đầu.
Cô lăn lộn trên giường mấy vòng, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được nên đã bật cười, đồng thời che đi đôi mắt ngậm cười.
Cười được một lúc, Ngu Hạ mới nghĩ rằng: Lý Duật đã phạm quy rồi.
Anh biết rõ những lời nói đó sẽ khiến cô hiểu lầm nhưng anh vẫn nói như vậy.
Đột nhiên, điện thoại di động trên chiếc tủ đầu giường chợt rung lên, đó là tin nhắn của Thẩm Nhạc Tranh.
Một Quả Chanh Nhỏ: “Hạ Hạ ơi! Cậu đọc truyện tranh mới chưa?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Truyện nào cơ?”
Ngay giây tiếp theo, QQ của cô đã nhận được một liên kết được chuyển tiếp từ Thẩm Nhạc Tranh: “Truyện này nè. Đọc cuốn lắm luôn. Cậu mau theo dõi với tớ đi. Nếu không có ai bàn luận với tớ thì tớ sẽ đọc nó trong sự cô đơn mất thôi.”
Ngu Hạ vội vàng phản hồi: “Rồi rồi.”
Sau khi làm xong bài tập, đồng thời cũng chẳng cần phải suy nghĩ đến việc đi học vào ngày hôm sau nên cả hai người đều tràn đầy năng lượng, dành suốt cả đêm để ngao du trong thế giới hoạt hình.
Lúc Ngu Hạ cảm thấy buồn ngủ thì đã là hai giờ sáng rồi.
Sáng hôm sau, Ngu Hạ bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô quấn chăn lại, cố gắng chặn đứt âm thanh ngoài cửa.
“Ngu Hạ.” Giọng nói của Lý Duật truyền vào, mang theo cảm giác mát lành của buổi sáng: “Cậu dậy chưa?”
Ngu Hạ nhắm mắt lại, rất muốn đáp rằng cô vẫn chưa dậy. Nhưng cuối cùng, cô vẫn vật lộn để bò dậy: “Lý Duật, cậu xuống lầu đợi tôi một lát đi.”
Lý Duật đồng ý.
Thấy Lý Duật xuống lầu, dì Dương bèn thốt lên một tiếng “úi”: “Hạ Hạ vẫn chưa dậy hả?”
Lý Duật: “Dậy rồi ạ.”
Dì Dương vừa cười cười vừa bảo anh ăn sáng trước: “Hạ Hạ sẽ ăn ở trên xe vậy, chắc chắn tối hôm qua con bé đã thức khuya rồi.”
Trong lúc nói chuyện, bà ấy bèn đóng gói bữa sáng cho Ngu Hạ một cách chu đáo, sau đó lại mang ra một chiếc túi giấy xinh đẹp đã được sắp xếp cẩn thận từ trong nhà bếp: “Lát nữa Tiểu Duật nhớ nhắc Hạ Hạ mang nó đến trường nhé.”
Lý Duật nói vâng.
Sợ người dưới lầu đợi lâu, Ngu Hạ vội vàng đánh răng rửa mặt, ngay cả tóc cũng chưa kịp buộc đã lập tức thay quần áo rồi chạy ra phía cửa.
Lúc bước ra khỏi phòng, cô thuận tay đóng cửa lại.
Đột nhiên, cô thoáng thấy thứ gì đó từ khóe mắt.
Ngu Hạ dừng bước, sau đó ngẩng đầu nhìn vào vị trí trước đó vốn chỉ treo một tấm biển màu gỗ hồ đào với dòng chữ “đang nghỉ ngơi, miễn làm phiền”, bên cạnh đó đang có một phong thư cổ điển màu xanh đậm được kẹp vào, nó được niêm phong bằng con dấu dùng để dán phong thư, có hình hoa sơn chi mà Ngu Hạ đã bỏ quên trong phòng Lý Duật mấy ngày hôm trước.
“...”
Ngu Hạ giật mình, nghe thấy tiếng dì Dương đang gọi mình dưới lầu thì mới lấy lại tinh thần, vội vàng gở phong thư xuống rồi nhét vào cặp sách: “Dì Dương, cháu xuống đây ạ.”
Vừa chạy xuống lầu, Ngu Hạ đã bắt gặp người đang ngồi trên ghế ăn cơm.
Vẻ mặt Lý Duật bình thản, hoàn toàn không thể hình dung ra được... Dáng vẻ anh nhét thư cho cô.
Nếu không phải Lý Duật là người duy nhất trong nhà có thể làm chuyện này thì suýt chút nữa Ngu Hạ đã cho rằng mình đã hiểu lầm anh rồi.
“Đã muộn giờ rồi.” Ngu Hạ tạm thời rời tầm mắt khỏi Lý Duật, sau đó ngoảnh lại nói với dì Dương: “Dì Dương, cháu không ăn sáng đâu ạ.”
Dì Dương nhìn thoáng qua cô với vẻ dò xét: “Dì đã đóng gói sẵn cho cháu rồi, cháu có thể ăn trên đường đấy.”
Bà ấy vừa dứt lời thì Lý Duật đã xách túi đứng dậy: “Đi thôi.”
-
Sau khi lên xe, Ngu Hạ còn chưa kịp hỏi Lý Duật về chuyện phong thư thì Lý Duật đã đưa bữa sáng cho cô trước rồi: “Dì Dương bảo tôi trông chừng cậu ăn hết.”
“...”
Ngu Hạ nhận lấy mà không nói lời nào: “Dì Dương cũng quá lo lắng cho tôi rồi.”
Chú Trần nghe xong thì bật cười ha hả, cất tiếng hỏi: “Sao hôm nay Hạ Hạ lại dậy muộn thế? Có phải tối hôm qua cháu đã thức khuya không?”
“Vâng.” Ngu Hạ mở túi ra rồi lấy chiếc bánh bao nhỏ do chính tay dì Dương làm, trả lời một cách không rõ ràng: “Cháu chỉ thức một chút thôi ạ.”
Lý Duật nghiêng đầu nhìn cô với vẻ không hề tin tưởng.
Trên đường đi, Ngu Hạ ăn bữa sáng do dì Dương đóng gói cho mình.
Khi cô ăn xong, xe của chú Trần cũng đã đậu trước cổng trường.
Sau khi xuống xe, Ngu Hạ bèn nhìn quanh một lượt, sau đó giơ tay để kéo tay áo của Lý Duật.
Lý Duật cúi đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô.
“Cái này...” Ngu Hạ lấy thư từ trong cặp ra: “Cậu đưa cho tôi hả?”
Tất nhiên Ngu Hạ không nhầm tưởng rằng đó là bức thư tình do Lý Duật viết cho chính mình. Cô tạm thời... Vẫn chưa tự luyến đến vậy đâu. Hơn nữa, Lý Duật cũng chẳng giống kiểu người có thể viết thư tình.
Lý Duật nhìn vào dáng vẻ lúc này của Ngu Hạ, bỗng dưng nảy ra ý định trêu chọc cô một chút: “Không phải.”
“?”
Ngu Hạ ngây người: “Không phải cậu đưa nó cho tôi sao?”
Thế ai đã nhét nó trước cửa phòng cô vậy?
Lý Duật: “...”
Anh bất lực, đành phải nhắm chặt hàng mi dài của mình lại: “Cậu nghĩ còn có thể là ai nữa chứ?”
Nghe được ẩn ý trong lời nói của anh, Ngu Hạ hơi nghẹn họng: “Cậu đừng hù dọa người khác.”
Cô khẽ biện minh cho chính mình: “Tôi chỉ muốn xác nhận với cậu một chút thôi mà.”
Lý Duật không nói gì mà chỉ nhấc chân đi về phía cổng trường.
Ngu Hạ đi theo bên cạnh Lý Duật, nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng và góc cạnh của anh: “Bên trong có gì thế?”
Lý Duật lời ít ý nhiều, thản nhiên trả lời chứ không hề xấu hổ chút nào: “Cậu có thể mở nó ra rồi đọc thử xem.”
“Mở nó ra ngay trước mặt cậu luôn á?” Ngu Hạ do dự: “Cậu không cảm thấy bất tiện hả?”
Lý Duật: “...”
Anh sẽ không cảm thấy như thế.
“Thôi bỏ đi.” Ngu Hạ lắc lắc phong thư trong tay mình, trêu ghẹo anh với tâm tình vui vẻ: “Tôi vẫn không nên mở nó ra trước mặt cậu làm gì, kẻo cậu lại cảm thấy ngại.”
Lý Duật nhướng mắt: “Sao tôi lại phải ngại?”
“Ơ…” Ngu Hạ nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ: “Ngộ nhỡ bên trong là cậu…”
Cô nói được một nửa thì dừng lại, cô hơi tự luyến quá mức rồi. Dù sao thì bên trong cũng không thể là một bức thư tình do Lý Duật viết cho cô được.
Bước chân của Lý Duật thoáng khựng lại, đã biết rõ mà còn cố ý hỏi: “Là cái gì của tôi cơ?”
“Không có gì.” Ngu Hạ vội vàng nhìn anh: “Tôi không nói chuyện với cậu nữa đâu. Tôi đi gặp Tranh Tranh đây. Tôi đi nhé.”
Nói xong, cô cũng chẳng đợi Lý Duật lên tiếng mà đã vội vàng gọi Thẩm Nhạc Tranh – người đang đi tới từ hướng khác: “Tranh Tranh ơi!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Nhạc Tranh bèn ngẩng đầu lên. Chỉ cần một cái liếc mắt, cô ấy đã trông thấy Ngu Hạ đang ở cách đó không xa.
Cô ấy hơi chững lại, sau đó giơ tay đáp lời với vẻ kiềm chế.
Đợi đối phương đến gần mình, Ngu Hạ mới phản ứng: “Lớp trưởng, cậu cũng ở đây à.”
Giang Phồn: “…Ừm, tôi và Thẩm Nhạc Tranh gặp nhau ở ngã tư đường ấy mà.”
Ngu Hạ ồ lên một tiếng, nở nụ cười rạng rỡ: “Trùng hợp vậy sao.”
Giang Phồn gật đầu.
Thẩm Nhạc Tranh liếc nhìn Ngu Hạ với vẻ cảnh cáo: “Còn cậu thì sao? Cậu với Lý Duật cũng trùng hợp quá nhỉ.”
“…” Ngu Hạ bèn bắt chước: “Bọn tớ cũng gặp nhau trên đường á.”
Chẳng hiểu sao bốn người họ lại gặp nhau, sau đó bước vào trường.
Đại hội thể dục thể thao tiếp tục diễn ra. Buổi sáng, lớp Ngu Hạ chỉ có vài học sinh phải tham gia thi đấu mà thôi. Sau khi cổ vũ cho từng người một, cô với Thẩm Nhạc Tranh lập tức đi đến đài phát thanh để tìm Thích Hy Nguyệt.
Sau khi gửi tình cảm “ấm áp” cho Thích Hy Nguyệt, Ngu Hạ bèn kéo Thẩm Nhạc Tranh trở về phòng học.
“Chúng ta đến phòng học làm gì vậy?”
Ngu Hạ: “Tớ đi lấy con dao nhỏ ấy mà.”
Thẩm Nhạc Tranh ngồi trên ghế của Lý Duật, tỏ vẻ khó hiểu: “Cậu lấy dao làm gì?”
Ngu Hạ: “Cậu đừng hỏi làm chi.”
Cô tìm con dao nhỏ trong ngăn kéo, sau đó lại lấy phong thư vẫn chưa kịp mở ra từ trong cặp sách.
“Đây là cái gì thế?” Thẩm Nhạc Tranh kinh ngạc hỏi: “Ai gửi thư tình cho cậu vậy? Trông nó đẹp thật đấy.”
Ngu Hạ lập tức che miệng cô ấy lại, hốt hoảng tiếp lời: “Không phải thư tình đâu.”
Thẩm Nhạc Tranh chớp mắt mấy cái.
Ngu Hạ: “… Nếu cậu nh ỏ tiếng một chút thì tớ sẽ buông tay ra.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Ừm.”
Đợi Thẩm Nhạc Tranh đồng ý, Ngu Hạ mới thả tay mình ra.
Cô cẩn thận mở niêm phong rồi lấy đi thứ bên trong.
“Thiệp?” Thẩm Nhạc Tranh ngạc nhiên: “Tấm thiệp này cũng đẹp thật đấy.”
Ngu Hạ nheo mắt lại, nhìn tấm thiệp được gấp lại mà cô mới lấy ra từ trong phong thư. Một mặt của tấm thiệp có màu xanh cổ điển, đó là màu sắc mà cô yêu thích nhất. Còn một mặt khác có màu trắng. Khi lấy nó ra ngoài, Ngu Hạ còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tấm thiệp.
Mặt sau của tấm thiệp được gấp lại có bốn chữ - Thân gửi Ngu Hạ.
Nhịp tim của Ngu Hạ tăng lên, lông mi khẽ run rẩy, cô mở tấm thiệp ra.
Ở trang bên trong chính là chữ viết tay mà cô quen thuộc, vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, nét chữ cứng cáp, chỉ cần nhìn vào chữ viết cũng có thể nhìn ra sự sắc sảo của con người anh.
Thẩm Nhạc Tranh ở bên cạnh quan sát vẻ mặt Ngu Hạ thì cảm thấy tò mò khôn tả: “Lý Duật viết gì cho cậu thế? Thư tình hả?”
Cô ấy cũng đã nhận ra chữ viết ở mặt sau chính là chữ của Lý Duật.
Ngu Hạ lắc đầu: “Không phải.”
Cô đưa nó cho Thẩm Nhạc Tranh xem: “Là thiệp mời.”
Thẩm Nhạc Tranh cụp mắt xuống. Tấm thiệp có mùi thơm thoang thoảng và nhàn nhạt, nội dung là: Chân thành mời Ngu Hạ ghé thăm và dạo chơi ở vườn trái cây ở vùng ngoại ô vào sáng thứ bảy tuần này.
“...”
Sau mấy giây im lặng, Thẩm Nhạc Tranh cảm thấy khó mà tin được: “Nếu hai người các cậu muốn hẹn nhau ra ngoài chơi thì luôn phải dùng cách thức trang trọng như vậy hả?”
“Không phải.” Ngu Hạ nghẹn lời trước câu hỏi của cô ấy, giải thích: “Là do trước đây tớ đã nói rằng, thái độ mời mọc tớ của Lý Duật quá qua loa nên cậu ấy mới…”
Cho dù cô không nói tiếp về sau thì Thẩm Nhạc Tranh cũng đã hiểu rồi.
Họ nhìn nhau trong chốc lát.
Sau đó Thẩm Nhạc Tranh bèn ghé vào tai cô rồi hỏi một cách thần bí: “Vậy là sau cuối tuần, có phải tớ sẽ có thể đổi tên nhóm không?”
“...”
Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua