Dạ Khúc Nho Nhỏ

Chương 4: 4: Lục Tiêu Tiêu

185@-


Tiết vật lý ngày thứ tư, đi lên bục giảng lại không phải cô giáo nhỏ xinh thường ngày mà là một thầy giáo mặc áo sơ mi quần tây.

Thầy cầm lấy phấn viết tên của mình lên bảng đen, hai chữ Cao Khải nét bút cứng cáp hữu lực.
"Từ hôm nay tôi sẽ tạm thời trở thành giáo viên vật lý của các em".
Thầy chỉ nói ngắn gọn như vậy.
"Hôm nay chúng ta bắt đầu học Chương một Tiết hai: Thời gian cùng vị trí di chuyển của vật".
Trần Tuấn Dương lấy bút chọc chọc Bùi Đăng, nhỏ giọng nói.
"Cậu biết không, cô vật lý hình như mang thai rồi".
Cô vật lý chính là giáo viên dạy vật lý trước kia của bọn họ.

Bùi Đăng đối với chuyện này có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu thai phụ đều là bụng phệ, lần cuối cùng gặp mặt cô vật lý còn mặc một chiếc váy lộ eo mà.
"Hình như là chỉ mới vừa kiểm tra ra, nghe nói cô vật lý thân thể kém, hai tháng đầu thai nhi không dễ dàng giữ được".
Cô của Trần Tuấn Dương là quản lý trường học, việc này cũng là cô cậu ta nói cho cậu ta biết.

Đối với chuyện mang thai của phụ nữ, đám nam sinh choai choai như bọn họ vừa tò mò lại vừa kính sợ, Trần Tuấn Dương cũng không ngoại lệ.
"Hy vọng cô vật lý thuận lợi sinh hạ bảo bảo".
Không chỉ bọn họ, trong lớp còn có không ít người đang khe khẽ nói nhỏ, chắc đều đang nói về chuyện của cô vật lý, còn có người truyền lên tờ giấy, hỏi Trần Tuấn Dương có biết lý do vì sao cô vật lý nghỉ dạy hay không.

Trần Tuấn Dương hết sức chăm chú mà viết tờ giấy, không chú ý Cao Khải đã từ trên bục giảng đi xuống tới, phòng học mới vừa nãy còn có chút ầm ĩ nay cũng trở nên yên tĩnh một mảng.
Bùi Đăng khẩn trương mà nhìn Cao Khải hướng chỗ bọn họ đi tới, vội vàng trở tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn học Trần Tuấn Dương, Trần Tuấn Dương chính là đang đắm chìm trong lạc thú hóng hớt nên không hề cảm giác được sự khác lạ xung quanh.

Thẳng đến khi một thân ảnh đã đứng trước bàn học của cậu ta, Trần Tuấn Dương mới hậu tri hậu giác* mà ngẩng đầu lên, đối diện mặt Cao Khải, cậu ta chột dạ mà muốn nâng lên cánh tay che khuất tờ giấy, lại bị Cao Khải rút ra.

Thầy nhìn lướt qua nội dung trên tờ giấy, lại nhìn thoáng qua Trần Tuấn Dương, xoay người đi trở về bục giảng.
(*Sau khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra)
"Nói chuyện riêng".
Thầy đem tờ giấy để xuống, nhìn xung quanh phòng học một vòng, ngữ khí không chút để ý.
"Cô vật lý trước kia của các em đúng thật là đã mang thai, cho nên mới xin nghỉ ngơi hai tháng, hai tháng sau cô sẽ trở về tiếp tục dạy các em.

Các em hiện tại lãng phí thời gian, đến lúc đó chính là gánh nặng đè lên trên vai cô vật lý của các em".
Đám bạn học hai mặt nhìn nhau.
"Tôi sẽ dựa theo tiến độ dạy học để giảng bài cho các em, hoàn thành nhiệm vụ của tôi, nhưng nếu các em theo không kịp thì chỉ có thể đợi đến khi cô vật lý của các em trở về bổ túc lại cho các em sau, đến lúc đó mệt nhọc chính là cô ấy, các em đã hiểu chưa?".
Thái độ nói chuyện lãnh đạm của Cao Khải lập tức chọc giận đám nhóc choai choai, tuy nói khai giảng còn chưa qua một tháng, nhưng cô vật lý luôn tận tâm với trách nhiệm của mình, các bạn học còn rất thích cô.


Giờ phút này nghe Cao Khải nói như vậy, bọn học sinh đều cảm thấy như là có người từ ngoài xông vào địa bàn của chính mình, còn khi dễ bọn họ làm liên lụy đến "Người một nhà".



Nếu thật sự bởi vì chính mình kéo chậm tiến độ, đến lúc đó cô vật lý lại phải dạy lại một lần nữa, vậy chẳng phải là người một nhà hại người một nhà sao?
Cao Khải không có để lại cho bọn họ quá nhiều thời gian tự hỏi, thật nhanh liền vẽ ra trục thời gian lên bảng đen, bắt đầu giảng về thời điểm cùng thời gian khoảng cách khác nhau.

Lúc này đây không có học sinh nào dám thất thần, bọn họ dường như "Cùng chung kẻ địch", cảm xúc tăng vọt mà nghiêm túc nghe giảng.

Cao Khải kinh nghiệm phong phú, lúc giảng bài thường thường xen kẽ một ít chuyện sinh hoạt hằng ngày cùng các sự kiện hot trong và ngoài nước, phảng phất trong sinh hoạt hết thảy đều cùng vật lý hòa chung một nhịp thở.

Bọn học sinh vốn dĩ đang tập trung cao độ vì vậy càng dễ dàng bị hòa vào bầu không khí dạy học, chờ đến khi chuông tan học vang lên, Cao Khải cũng vừa vặn kết thúc bài giảng của mình.
"Tan học".
Thầy khép sách vở lại, quay đầu liền đi.

Bùi Đăng còn đang múa bút thành văn, trong nhóm khoa học tự nhiên vật lý là môn cậu kém cỏi nhất, Cao Khải viết bao nhiêu chữ trên bảng cậu đều chép lại một chữ cũng không bỏ sót.

Lại cảm thấy thầy Cao giảng một ít tri thức thực tế bên ngòai rất hữu dụng, vì thế dứt khoát đều vừa nghe vừa nhớ vừa chép hết xuống, để khi ôn tập tiện xem lại.

Cậu không có thói quen dùng notebook, vì vậy mỗi chỗ trống trên quyển sách giáo khoa đều bị viết đến tràn đầy, còn dán ba bốn tấm giấy note.

Trần Tuấn Dương lẩm bẩm tự nói.
"Chưa thấy qua giáo viên nào còn ngóng trông tan học hơn cả học sinh như vậy, này Bùi Đăng, cậu nói xem tại sao thầy Cao lại không dạy quá giờ?".
Bùi Đăng cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.
"Không phải cậu ghét nhất giáo viên dạy quá giờ sao?".
"Không giống nhau".
Trần Tuấn Dương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Chán ghét giáo viên dạy quá giờ không phải là bổn phận của mỗi học sinh hay sao.

Còn dạy quá giờ không phải cũng là bổn phận của mỗi giáo viên hay sao".
Bùi Đăng không còn lời nào để nói, đành phải nói.
"Cậu nói đúng".
Đợi chép xong toàn bộ chữ trên bảng đen tay Bùi Đăng đều tê mỏi hết cả, trong lúc vô tình nhìn đến bạn học bên cạnh đang xoay bút, cậu nhìn chằm chằm trong chốc lát, xác nhận đối phương không có lợi hại bằng Lục Vân Tiêu.

Lục Vân Tiêu còn nói lần sau sẽ dạy cậu, bất quá sau bữa ăn ngày đó bọn họ liền không gặp lại nữa, cấp ba Thanh Sơn lớn như vậy, dù cho tất cả học sinh đều ở cùng một khu cũng khó mà gặp được.
Bất quá…

Bùi Đăng nắm bút, nghiêm túc mà viết xuống ba chữ "Lục Vân Tiêu".

Tốt xấu gì thì cậu cũng đã biết tên của học trưởng Lục.


Nhưng thật ra Bùi Đăng cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại nhanh tới như vậy.
Tiết tự học buổi tối ở cấp ba tương đối tự do, trừ bỏ lớp mười hai là bị cưỡng chế ở trong lớp, lớp mười và lớp mười một đều chỉ cần có mặt trong lớp một tiếng, thời gian còn lại có thể tự do sinh hoạt.

Trần Tuấn Dương đã đáp ứng giúp Bùi Đăng học bổ túc, nên khi đi thư viện tự học đã kêu cậu cùng đi.

Bùi Đăng cẩn thận thu dọn tốt đồ dùng học tập cùng ly nước, theo cậu ta đi đến thư viện.
Thư viện ở cấp ba Thanh Sơn là một tòa kiến trúc trăm năm được trùng tu lại, kiến trúc sư là một vị cựu học sinh ưu tú của trường, thư viện được thiết kế mang đậm hơi thở nghệ thuật hiện đại, cửa sổ kính sát đất sáng đến độ có thể soi bóng người rất được bọn học sinh yêu thích.

Hai người quét vân tay nghiệm chứng đi vào, phòng tự học ở lầu một gần như đã ngồi đầy, Trần Tuấn Dương dẫn Bùi Đăng lên thẳng lầu ba.
"Lầu hai toàn là mấy đôi tình nhân, chúng ta không nên đi quấy rầy bọn họ".
Bùi Đăng đứng ở ngoài cửa lầu hai liếc mắt nhìn vào một cái, học sinh bên trong kỳ thật đều đang vùi đầu đọc sách giải đề, cậu nhỏ giọng phản bác.
"Mọi người đều đang học tập mà".
Trần Tuấn Dương vỗ vỗ bờ vai của cậu.
"Vừa nhìn là biết cậu không có kinh nghiệm, cậu nhìn cách ngồi của mỗi bàn bên trong đi".
Bùi Đăng lại nhìn thoáng qua, hậu tri hậu giác phát hiện vấn đề.
"Đều là một nam sinh một nữ sinh một bàn".
Trần Tuấn Dương cười hắc hắc, thịt mum múp trên mặt lại xệ xuống tới hai cái má lúm đồng tiền.
"Đã nhìn ra chưa, đi đi đi, nhìn chằm chằm người yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh đó".
Cậu ta đẩy bả vai Bùi Đăng hướng lầu ba đi lên, ra vẻ trải đời mà nói.
"Người trẻ tuổi yêu đương chính là như vậy, cậu cho rằng bọn họ đang học tập, kỳ thật bọn họ đang yêu đương, cậu cho rằng bọn họ đang yêu đương, nhưng bọn họ đều nói chính mình đang học tập".
"Gì mà lung tung rối loạn hết lên vậy".
Bùi Đăng chỉ vào thang máy bên cạnh.
"Ngay từ đầu chúng ta hẳn là nên đi thang máy lên".
Trần Tuấn Dương xoa xoa tay.
"Còn không phải tớ muốn giảm béo cho nên mới vận động nhiều hơn sao, coi như cậu bồi tớ, rèn luyện thân thể".

Trải ????ghiệm đọc ????r????yệ???? số 1 ????ại Tr????mTr???? yệ????.v????
Bùi Đăng "À" một tiếng, nghĩ nghĩ, lại hỏi.

"Chính là mỗi ngày đều chạy bộ buổi sáng cậu còn chưa gầy xuống được, đi bộ ba tầng lầu này liền có thể sao?".
Cậu hỏi đến vô cùng nghiêm túc, Trần Tuấn Dương nhất thời phân không rõ đây là cười nhạo hay là câu hỏi đơn thuần, đành phải nói.
"Ý niệm thôi, khi tớ leo cầu thang bộ ý niệm giảm béo tương đối mãnh liệt, như vậy cũng có thể giảm béo".
Bùi Đăng bán tín bán nghi mà bị cậu ta kéo vào phòng tự học lầu ba.

So với hai tầng kín người hết chỗ phía dưới, lầu ba đúng là thanh tịnh hơn rất nhiều, phòng tự học lớn như vậy chỉ rải rác vài người ngồi.


Bởi vì nơi này quá cao lại ít sách chuyên ngành, nếu đang tự học mà gặp phải vấn đề muốn tìm sách thì lại phải leo xuống lầu một lầu hai, tương đối không thuận tiện, cho nên người tới rất ít, đại bộ phận tới nơi này đều là các học bá không cần tìm đọc quá nhiều tài liệu tham khảo.
Hai người chọn một vị trí trong góc ngồi xuống, chuẩn bị bài cho ngày mai đã hoàn thành xong trong tiết tự học buổi tối nên lúc này Bùi Đăng nghiêm túc mà ôn tập lại một lần chương trình học ngày hôm nay, sau đó lại bắt đầu làm đề mở rộng các môn khoa học tự nhiên.

Đề cơ bản mỗi người đều có thể làm được, chỉ có đề mở rộng mới kéo ra được sự chênh lệch trình độ, Bùi Đăng tốt xấu gì cũng đã học bổ túc suốt cả một kỳ nghỉ hè, hiện tại làm đề cơ bản đã không có vấn đề, nhưng đề mở rộng vẫn như cũ làm cậu đau đầu không thôi.

Làm xong đề lý hoá sau đó lại liên tục chiến đấu trên chiến trường toán học, nhưng đề thứ nhất vượt đèo lội suối mới giải ra được lại đến đề thứ hai chẳng biết nên dùng loại công thức nào.
Cậu chờ Trần Tuấn Dương làm xong đề trong tay, lúc này mới đem sách bài tập đẩy qua, nhẹ giọng dò hỏi.

Trần Tuấn Dương lấy lại xem, ở trên giấy nháp vẽ ra đồ thị hàm số, giảng giảng, bỗng nhiên chần chờ nói.
"Tớ làm như vậy hình như cũng không đúng lắm, cậu nói xem có phải tớ áp dụng sai công thức chỗ nào không?".
Hai người vẻ mặt mơ màng mà nhìn nhau, Bùi Đăng chớp chớp mắt, ánh mắt một mảng mờ mịt.
"Tớ, tớ không biết...".
Trần Tuấn Dương cắn bút, cau mày một lần nữa tính toán lại, sau một lúc lâu cũng không tìm ra được đáp án, hai người cùng nhau phát sầu.

Đang định đem đề này lưu đến ngày mai để hỏi giáo viên thì một giọng nói vang lên.
"Bùi Đăng?".
Bùi Đăng ngẩng đầu, lập tức nở nụ cười, vui mừng đến thanh âm đều dính đường.
"Học trưởng Lục!".
Lục Cẩn đi đến trước mặt cậu.
"Đang cùng bạn tự học sao?".
Tuy rằng ở ngày khai giảng bị một đám bạn học ồn ào lôi kéo đi nghe học trưởng Lục diễn thuyết, đem hắn khen đến lên trời, nhưng kỳ thật không có một người nào thật sự nhận biết được Lục Cẩn, cũng không biết hắn trông như thế nào.

Mà Trần Tuấn Dương tuy rằng đồng ý giúp chị cậu ta chụp mấy tấm ảnh của vị đại thần Lục Cẩn trong truyền thuyết này, kỳ thật cũng là không quen biết đối phương, còn tưởng rằng chỉ là một vị học trưởng cùng mang họ Lục mà thôi, bởi vậy cũng học theo Bùi Đăng cùng nhau kêu một tiếng học trưởng Lục.
"Ừm".
Lục Cẩn hướng bọn họ gật đầu, chú ý tới biểu tình mặt ủ mày ê của hai người cùng giấy nháp trước mặt đã viết đến tràn đầy.
"Đề nào không làm được?".
Không cho Bùi Đăng cơ hội cự tuyệt, hắn vòng qua bàn, đi đến bên người Bùi Đăng ngồi xuống.
"Tôi giảng cho em".
Cũng may phòng tự học lầu ba ít người, ba người lại ngồi ở trong góc, cũng không có quấy rầy người khác, Lục Cẩn ở trên giấy nháp viết xuống từ ngữ mấu chốt, bắt đầu chậm rãi giảng đề.
"Đến đây có thể hiểu được không?".
Trần Tuấn Dương lập tức mãnh liệt gật đầu.
"Có thể".

"...!Không thể".
Hai bên tai Bùi Đăng ửng đỏ một mảng, cậu nhỏ giọng nói.

Dừng một chút, cậu ngượng ngùng.

"Học trưởng có thể giảng lại một lần nữa được không? Em sẽ cố gắng nhớ kỹ sau đó chậm rãi phân tích lại".
"Không hiểu liền nói, không cần giả vờ".
Lục Cẩn thuận tay lấy bút gõ nhẹ lên trán Bùi Đăng, kiên nhẫn vẽ ra đồ thị hàm số, giảng lại từng chút từng chút một cho cậu.
Nửa giờ sau, Lục Cẩn hỏi.
"Đã hiểu chưa?".
Ngữ khí so với lúc vừa mới bắt đầu giảng không có gì khác nhau.

Lần này Bùi Đăng có thể kiêu ngạo mà cùng Trần Tuấn Dương cùng nhau đáp "Hiểu".

Cảm giác thành tựu khi học tra làm được đề số học mức độ cao thật sự không giống bình thường, Bùi Đăng vui vẻ đến hai má đỏ lên, đôi mắt ướt dầm dề cũng sáng lấp lánh.
"Học trưởng Lục, anh thật sự lợi hại nhất!".
Lục Cẩn cười cười.
"Như vậy liền tính lợi hại? Vậy về sau em sẽ không quên đi tôi chứ?".
Bùi Đăng cảm thấy lời này của hắn tựa như có ý tứ gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra tới, chỉ ngoan ngoãn lắc đầu.
"Đương nhiên sẽ không quên học trưởng".
Lục Cẩn không nói tin cũng không nói không tin, chỉ là bỗng nhiên chuyển đề tài.
"Học trưởng của em cũng quá nhiều, kêu tên tôi đi".
Bùi Đăng lại không chịu, cảm thấy kêu cả tên lẫn họ của đối phương chẳng lễ phép một chút nào.

Lục Cẩn lại như là đứa trẻ phát hiện món đồ chơi mới, lấy bút nhẹ nhàng chọc sách bài tập của Bùi Đăng, thấp giọng thúc giục.
"Nhanh lên, kêu tên tôi liền giúp em kiểm tra lại một lần, nếu kết quả sai tôi cũng có thể chỉ ra giúp em".
Trần Tuấn Dương đã tự giác ôm sách bài tập của chính mình mà chuyển dời đến đầu bên kia bàn dài.

Bùi Đăng không thể cầu cứu cậu ta, cậu liền xoay chuyển đôi mắt, nhỏ giọng kêu lên.
"Lục Vân Tiêu, Vân Tiêu, ưm...!Tiêu Tiêu?".
Cậu nhỏ giọng dò hỏi, trong giọng nói mang theo một chút kích động cùng thấp thỏm sợ bị cự tuyệt, giống một bé thỏ con muốn đem cà rốt cống hiến cho sói lớn.

Như thế nào đều đã lên cấp ba rồi mà còn nhão nhão dính dính gọi người giống khi còn nhỏ thế không biết.
Lục Cẩn nói.
"Được".
Hắn làm sao có thể nói ra được nửa câu cự tuyệt.
...
Tiêu Tiêu, Aaaaa..., Tiêu Tiêu ????????????.
Xác nhận được Lục Cẩn lớp mười một, Bùi Đăng lớp mười nha các nàng..



Dạ Khúc Nho Nhỏ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dạ Khúc Nho Nhỏ Truyện Dạ Khúc Nho Nhỏ Story Chương 4: 4: Lục Tiêu Tiêu
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...