Dạ Khúc Nho Nhỏ

Chương 13: 13: Chờ Sao Băng

128@-


Khách sạn cách lều trại nơi ngắm sao không xa, sau khi dựng tốt lều trại, thành viên câu lạc bộ đều trở về khách sạn ăn bữa tối, chuẩn bị hoặc nghỉ ngơi, buổi tối lại tập hợp xuất phát đi qua ngắm sao.
Câu lạc bộ thiên văn trường cấp ba Thanh Sơn đã tổ chức qua rất nhiều hoạt động dã ngoại ngắm sao như thế này rồi, kỳ thật lúc ban đầu khai triển loại hoạt động này đều là ở nơi quan sát ăn cơm dã ngoại luôn, sau lại vì tránh ô nhiễm môi trường cũng như bảo đảm an toàn, trường học lúc này mới sửa đổi an bài, đổi tới khách sạn dùng cơm nghỉ ngơi, mấy năm về sau, dần dần noi theo thành lệ thường, cũng may đồ ăn ở khách sạn hương vị không tồi, mọi người ăn đến ngon miệng, dù không đói bụng, nhưng thật ra trong lòng Bùi Đăng đang nhớ thương buổi cắm trại đêm nay cùng mưa sao băng, ăn đến thất thần, chưa dùng hết hai phần cơm liền nói no rồi muốn đi nghỉ ngơi.
Bạn học xung quanh đều khuyên cậu ăn nhiều thêm một chút.
"Rạng sáng một giờ mưa sao băng mới xuất hiện, lát nữa chờ đợi sẽ đói đó".
Bùi Đăng không muốn cự tuyệt ý tốt của người khác, vì thế lại ăn thêm một chén nhỏ, dường như xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lục Cẩn.
"Thật sự ăn không nổi nữa?".
Lục Cẩn lột vỏ một con tôm bỏ vào trong chén cậu, hỏi.
Bùi Đăng đem tôm ăn, duỗi tay che lại chén của chính mình.
"Thật sự không ăn nổi nữa đâu".
Lục Cẩn nhìn thoáng qua phần đồ ăn của Bùi Đăng, cảm thấy cậu ăn quá ít, vì vậy tiện tay cầm mấy miếng táo xanh từ trong mâm đựng trái cây đưa cho cậu.
"Ăn hết".
Bùi Đăng thật sự không muốn ăn, mặt ủ mày ê mà lấy răng cửa cắn từng chút, Lục Cẩn hoảng hốt cảm thấy chính mình giống như thật sự đang chăm thỏ con.
Chờ mấy miếng táo xanh bị Bùi Đăng nghiến răng ăn xong, Lục Cẩn liền đem thẻ phòng đưa cho cậu để cậu về phòng trước, còn chính mình sau khi cơm nước xong lại đi tìm nhân viên phục vụ đóng gói mấy món điểm tâm rồi mới lên lầu.
Bùi Đăng nghĩ đến căn bản không ngủ, vừa mới nghe thấy tiếng thẻ quét cửa phòng, Bùi Đăng liền nhảy xuống giường chạy tới, Lục Cẩn thấy cậu chân trần đạp lên trên mặt đất, đẩy bả vai xoay người cậu lại.
"Nhanh chạy về giường đi".
Bùi Đăng bị hắn đẩy đi về phía trước, trong miệng cũng không nhàn rỗi.
"Tiêu Tiêu, vừa rồi em ở thang máy nghe thấy có người trò chuyện".
Lục Cẩn chỉ lo xem cậu có bị lạnh không, thuận miệng hỏi.
"Nói cái gì?".
Thảm trong khách sạn rất ấm áp, Bùi Đăng thật ra không cảm thấy lạnh, cậu đã rửa mặt xong, lúc này lại nhào lên trên giường, quay đầu nhìn xem Lục Cẩn.
"Bọn họ nói về anh".
Lục Cẩn phản ứng bình đạm, chỉ là "Ừ" một tiếng, đem áo khoác cởi ra treo ở trên giá áo, hiển nhiên căn bản không thèm để ý người ngoài đánh giá chính mình như thế nào.
Bùi Đăng lại bất mãn với phản ứng của hắn.


"Bọn họ nói trước kia anh tham gia loại hoạt động này đều là chính mình ở một phòng, trước nay không cùng người khác ở chung".
Rốt cuộc Lục Cẩn cũng khơi lên vài phần hứng thú, hắn sửa sửa cổ cùng tay áo sơ mi, đi đến mép giường Bùi Đăng ngồi xuống.
"Sau đó thì sao?".
Bùi Đăng ha ha nở nụ cười.
"Sau đó bọn họ nói, có phải anh đặc biệt thích em hay không?".
Tim Lục Cẩn bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Bùi Đăng một chút cũng không biết người đang tỏ ra bình tĩnh trước mặt mình lúc này nội tâm có bao nhiêu sóng gió mãnh liệt, vẫn lo tự khen ngợi mình.
"Đương nhiên rồi, sao lại có người không thích em được cơ chứ, hắc hắc".
Lục Cẩn sửng sốt một chút, giơ tay búng lên trán Bùi Đăng một cái.
"Tự luyến".
Nói xong cũng không cho Bùi Đăng cơ hội phản kích, bước nhanh đi vào phòng tắm.
Bùi Đăng chán đến chết mà nằm ở trên giường chơi di động một lát, quay đầu nhìn về phía phòng tắm.
Phòng tắm ở khách sạn là dạng kính mờ, bên trong lờ mờ phản chiếu ra bóng người cao gầy, Bùi Đăng xem đến mê mẩn, hy vọng chính mình cũng có thể sớm cao thêm một chút, cao như Lục Cẩn vậy.
Lục Cẩn ở trong phòng tắm, cách dòng nước ấm áp mơ hồ thấy bên ngoài trên giường nhô lên một cái bọc nhỏ, giống con tổ của thỏ con.
Nghĩ đến buổi chiều Bùi Đăng còn nói hắn giống một lão ba, trong lúc nhất thời Lục Cẩn dở khóc dở cười, yêu đương còn chưa trải qua, ở đâu nhặt được một đứa con lớn như vậy.
Hắn nhanh chóng tẩy sạch bọt trên người, sau đó cầm lấy khăn tắm vây lên.
Bùi Đăng vốn muốn ngủ, chính là nghĩ đến không bao lâu nữa là có thể tận mắt nhìn thấy đến một trận mưa sao băng kinh diễm, lại đè xuống không được hưng phấn.
Lục Cẩn tắm rửa xong ra tới thấy cậu còn trong ổ chăn lăn tới lăn đi, một tay xoa tóc, một tay giơ lên chụp lại chăn của Bùi Đăng.
"Vừa rồi ai nói mệt? Thành thành thật thật ngủ".
Bùi Đăng từ trong chăn chui ra tới, đáng thương hề hề mà nhìn hắn.
"Chính là hiện tại ngủ không được…".
Cậu còn chưa nói xong, tầm mắt liền dừng ở trên người đối phương, không tự chủ được mà im tiếng.
Lục Cẩn nửa thân trên trần trụi, hạ thân chỉ vây một chiếc khăn tắm, ánh đèn ấm áp trong phòng làm trên người hắn giống như được bôi lên một tầng mật.

Thị lực của Bùi Đăng vô cùng tốt, cho nên có thể nhìn đến rõ ràng cơ bắp trên người đối phương, tầm mắt cậu không chịu khống chế mà dừng ở vài giọt nước chưa được lau trước ngực hắn, theo cơ bắp phập phồng chợt nhanh chợt chậm mà một đường trượt xuống, lúc sắp tiếp xúc đến vị trí bí ẩn kia lại bị khăn tắm dày nặng cắn nuốt.

"Trời ạ! Không ngờ dáng người của anh tốt như vậy!".
Bùi Đăng sửng sốt một lát, kinh hô ra tiếng, lúc này càng khó đem Lục Cẩn cùng tiểu mập mạp khi còn nhỏ liên hệ với nhau.
"Em chỉ có một khối cơ bụng".
Lục Cẩn cười nhẹ một tiếng, đi đến bên người cậu, vỗ vỗ khoe ra cơ bụng chính mình.
"Sáu khối".
Bùi Đăng hướng hắn nháy mắt.
"Em có thể sờ một chút không?".
Cậu còn chưa có sờ qua cơ bụng của người khác bao giờ đâu, rốt cuộc là mềm hay vẫn là cứng?
"Có thể, trao đổi công bằng".
Lục Cẩn rất hào phóng mà cho Bùi Đăng sờ soạng một phen, lại vạch chăn Bùi Đăng ra, giơ tay ở trên phần bụng vừa mềm vừa trắng của đối phương nhẹ nhàng ấn một chút.
"...!Thật ngứa!".
Bùi Đăng cười đến cả người cong thành một cái cầu, giãy giụa muốn né tránh Lục Cẩn, Lục Cẩn ngược lại càng muốn khi dễ cậu, đi cào chỗ ngứa của Bùi Đăng.
Trong lúc vui đùa, Bùi Đăng vô tình chạm tới khăn tắm đang vây trên người Lục Cẩn, bởi vì đùa giỡn mà khăn tắm có chút lỏng lẻo bị một tay cậu kéo ra.
"A...".
Bùi Đăng liếc mắt nhìn khăn tắm trên tay một cái, lại liếc mắt nhìn Lục Cẩn một cái...!Rồi sau đó giống như bị lửa đốt bay nhanh dời đi ánh mắt, gương mặt đã đỏ bừng một mảng.
Lục Cẩn so với cậu còn không tự nhiên hơn, hắn chưa từng ở trước mặt người nào quần áo không chỉnh tề thậm chí "Trần như nhộng" như vậy.

Lập tức lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, lại đi đến ba lô lấy ra một bộ quần áo vận động, đưa lưng về phía Bùi Đăng mặc vào.
Bùi Đăng bị một tiếng ho kia của hắn làm cho tỉnh mộng, cậu đem khăn tắm ném đến chân giường, dời đi ánh mắt, giấu đầu lòi đuôi mà nhìn trái ngó phải, tầm mắt không chịu dừng lại ở trên người Lục Cẩn.
Không khí trong phòng đình trệ chỉ sau một cái chớp mắt, hai người đều như là đã đánh mất giọng nói, không khí quá mức an tĩnh, chỉ có thanh âm Lục Cẩn sửa sang lại quần áo phát ra rất nhỏ.

Một lát sau, Lục Cẩn mới hỏi.
"Cái kia… Sao lại không ngủ được? Quá hưng phấn?".
Hắn tự giác xoay chuyển đề tài đánh tan sự đông cứng đến xấu hổ này, nhưng mà Bùi Đăng lại quá đỗi hồn nhiên, giống như chỉ chờ hắn mở lời trước là liền có thể khôi phục chức năng ngôn ngữ, đơn giản ngồi dậy, đem gối đầu nhét ở sau lưng.
"Bởi vì đây là lần đầu tiên em được xem mưa sao băng, trước nay cũng chưa từng thấy qua sao băng…".

Trước kia chỉ nhìn thấy ở trên tin tức, có một lần cả nhà đi ra ngoài du lịch, ở thảo nguyên tham gia tiệc tối bên lửa trại, những người khác đều thấy được sao băng xẹt qua phía chân trời, chỉ có Bùi Đăng bởi vì mải mê chơi cây đuốc mà bỏ lỡ.
"Khi đó em còn rất nhỏ, cho rằng sao băng không thích em".
Nói đến chuyện cũ, Bùi Đăng cười rộ lên, nhớ lại khi còn bé chính mình đều cảm thấy buồn cười.
"Còn thực mất mặt mà khóc lóc đi hỏi ba mẹ, có phải bởi vì em không phải bé ngoan, cho nên mới không thể nhìn thấy sao băng".
Lục Cẩn nở nụ cười, tóc hắn đã khô, liền đem khăn lông để qua một bên, đi đến mép giường ngồi xuống.
Hai giường đơn đặt thật sự rất gần.
"Vậy đêm nay em sẽ là bé ngoan".
Lục Cẩn cũng không ép buộc Bùi Đăng nhất định phải ngủ, mỗi người nằm trên một chiếc giường trò chuyện.

Lát sau, Lục Cẩn nghe được thanh âm của người bên cạnh dần dần thấp xuống, hắn quay đầu vừa thấy, người vừa rồi còn kêu ngủ không được giờ đây mí mắt đã đánh vào nhau.
Tuy là như thế, Bùi Đăng cũng không quên vấn đề của mình, mơ hồ hỏi.
"...!Sao băng… Ước nguyện…".
Lục Cẩn xuống giường, động tác nhẹ nhàng mà đem người đang dựa ngồi ở đầu giường nhét trở lại ổ chăn.
Bùi Đăng buồn ngủ đến cực điểm, mông lung cảm giác được Lục Cẩn tới gần, mơ mơ màng màng mà nhẹ giọng nỉ non, chấp nhất mà muốn truy tìm đáp án.
"Ước nguyện… Linh sao?".
Lục Cẩn giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, thấp giọng nói.
"Linh.

Bé ngoan đều có thể ước gì được nấy".
Ngữ khí của hắn thành khẩn, không giống an ủi, mà như là hứa hẹn.
Ngủ đến nửa đêm, đã đến giờ xuất phát, Bùi Đăng sớm đã đặt tốt đồng hồ báo thức, ngay từ đầu còn khoác lác nói sẽ đánh thức Lục Cẩn, bất quá cậu luôn luôn ngủ rất say, căn bản không bị đồng hồ báo thức đánh thức, ngược lại Lục Cẩn phải kêu cậu dậy.
Bùi Đăng kéo chăn qua đầu, ý đồ giấu cả người đi, thanh âm mềm mại mang theo buồn ngủ.
"Buồn ngủ quá…".

"Tới nơi rồi còn có thể ngủ tiếp một lát".

"Mau đứng lên".
"...!A!".
Bùi Đăng lớn như vậy chưa từng bị đánh mông, buồn ngủ liền bị đuổi đi, cậu giãy giụa ngồi dậy, rầm rì mà ôm chăn nhỏ giọng kháng nghị.
"Tiêu Tiêu, sao anh lại có thể tùy tiện đánh em...".
Ý cười trên môi Lục Cẩn bị ánh đèn nơi đầu giường che mờ hơn phân nửa, ra vẻ uy hiếp mà nâng cao tay lên.
"Còn không xuống giường anh lại đánh tiếp".
Bùi Đăng sợ tới mức chạy nhanh xuống giường thay quần áo.
Nhóm Lục Cẩn hiệu suất cao, bọn họ là những người đến nơi sớm nhất, đợi đại khái năm phút, thành viên câu lạc bộ cùng nhân viên toàn bộ đến đông đủ, đi theo giáo viên kiểm kê một lần nhân số, lại cường điệu một lần các việc nên làm và không nên làm để đảm bảo an toàn, mọi người bắt đầu mở đèn pin đi đến điểm ngắm sao.
Gió đêm tháng mười mát lạnh, mặc dù còn có chút buồn ngủ, cũng đều bị thổi tan.

Bùi Đăng cùng Lục Cẩn xài chung một đèn pin, Lục Cẩn biết cậu chưa từng đi đường núi ban đêm, tuy rằng đường không khó đi, nhưng hắn vẫn sợ Bùi Đăng vấp ngã, vì thế ôm lấy bả vai đối phương.
"Ban đêm gió lớn, nếu em lạnh liền nói với anh".
"Dạ, em không lạnh".
Trên người Bùi Đăng mặc áo khoác dày, đi đường cũng không cảm thấy rét lạnh, cậu vẫn là lần đầu tiên leo núi lâu như vậy, tò mò mà nhìn núi rừng ban đêm xung quanh, bên người bóng cây lay động, mấy cành lá non thật nhỏ bị gió đêm thổi đến xôn xao vang lên, không gian trên đỉnh đầu trong suốt, là cảnh sắc mà bút vẽ khó có thể miêu tả được, xa xôi ánh sao lập loè không ngừng, đẹp đến cơ hồ làm cậu hít thở không thông.
Đi đến nửa đường, Bùi Đăng nghe được tiếng bụng chính mình lộc cộc kêu lên.
Cậu theo bản năng mà che bụng lại, có chút ngượng ngùng nhìn trái ngó phải.

May mắn bạn học xung quanh đều đang nhiệt liệt thảo luận, nói thời tiết đêm nay thực tốt thích hợp ngắm sao, Lục Cẩn cũng ở cùng nhóm người câu lạc bộ thiên văn thảo luận về hoạt động thi đua tháng sau, không ai lưu ý đến cảnh tượng xấu hổ nho nhỏ này.
Bùi Đăng nghĩ, may mắn trong lều trại có chuẩn bị đồ ăn, chờ lát nữa đi qua là có thể ăn.
Cậu đang chuẩn bị cổ vũ bụng chính mình nhịn thêm một chút, Lục Cẩn lại buông tay đang ôm lấy cậu ra, trở tay kéo ba lô, lấy ra một bao đồ vật nhét vào trong tay cậu, toàn bộ quá trình một câu cũng chưa nói, cũng không thấy hắn liếc mắt một cái, như là căn bản không chú ý Bùi Đăng.
Bùi Đăng mở bao nilon ra, mùi chà bông thơm nức truyền vào xoang mũi, cậu nhịn không được cười một tiếng, một tay bắt lấy ống tay áo Lục Cẩn, một tay nghiêm túc ăn điểm tâm, còn không quên nhỏ giọng cảm tạ một phen.
"Cảm ơn, rất ngon".
Cũng không biết Lục Cẩn có nghe hay không, chỉ là biểu tình trên mặt nhu hòa đi vài phần..



Dạ Khúc Nho Nhỏ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dạ Khúc Nho Nhỏ Truyện Dạ Khúc Nho Nhỏ Story Chương 13: 13: Chờ Sao Băng
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...