Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 80


Chương 80


Trà chiều


Nên mô tả giấc mơ ngớ ngẩn này như thế nào đây?


Gió biển thổi dịu dàng, bữa trà chiều kiểu Anh được bày trên bàn.


Một chiếc giỏ mây đựng đầy bánh pancake nhân mứt, một chiếc đĩa sứ tráng men màu đỏ đựng bánh Scone và bánh sandwich xếp chồng lên nhau, một chiếc lọ thủy tinh màu chứa sáu loại mứt kết hợp… Cuối cùng là một ấm trà đen bốc khói.


“Bình sữa và lọ mứt là từ xưởng thủy tinh Murano của Venice, chúng là những tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.” John vô cùng hài lòng cầm chiếc tách sứ trắng đựng trà đen lên, đồng thời cho khách của mình xem những bộ đồ thủy tinh đẹp đẽ.


Hoa trong sân đang nở rộ, không phải loại đắt tiền, những đóa hoa rất nhỏ, treo trên dây leo quấn quanh hàng rào gỗ. Những cành lá lớn cắt ánh nắng thành những mảnh vụn, trải ra trong sân, đung đưa theo gió biển. Một chú mèo Anh lông ngắn màu xanh xám ngủ trên chiếc ghế gỗ tự nhiên làm bằng rễ cây hình vòng cung của nó, còn đá chân khi ngủ. Màu đỏ của mái nhà, màu xanh mướt của cây cối, màu sơn trắng của những bậc thang và hàng rào gỗ, mặt biển ở xa xa… những màu sắc ấy thật sống động.


Juan là một kỹ sư trắc địa của một đoàn thám hiểm khảo cổ, anh đã đi đến nhiều nơi, nhìn thấy vô số cảnh đẹp ngoạn mục, anh không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị thu hút sâu sắc bởi khoảnh sân của một ngôi nhà bình thường. Mọi thứ ở đây đều chìm trong bầu không khí ấm áp và yên bình, như một bức tranh sơn dầu vùng nông thôn an nhàn và xinh đẹp.


“Nơi này là đâu?” Juan không nhịn được hỏi.


Đây là lần thứ hai anh đưa ra câu hỏi này, nhưng lần này trong giọng điệu không có chút cảnh giác hay thận trọng nào, chỉ có sự ngạc nhiên.


“Giấc mơ của tôi, đương nhiên có một câu nói chính xác hơn, đây là nhà của tôi.” John cầm ấm trà sứ trắng lên, đổ đầy trà đen vào hai chiếc tách còn lại: “Tôi chờ cậu đã lâu rồi đấy, nếu cậu còn không tới, có lẽ tôi phải thức dậy mất.”


“Sao cơ?” Juan trả lời trong vô thức, anh nhanh chóng phản ứng lại. Khi anh ngủ thì đã là đêm muộn, còn nơi John đang ở thì có thể là sáng sớm. “Ông đang ở Anh?”


“Người Anh đương nhiên là ở Anh rồi, tôi là một thám tử đã về hưu.” John ngậm tẩu thuốc, dựa vào chiếc ghế bập bênh, mở tờ báo trên tay ra.



Juan không khỏi nhìn sang người đàn ông Gấu Nâu ngồi ở ghế bên cạnh.


Ông ta không uống trà mà chủ động đưa tay phải ra, giới thiệu về mình: “Xin chào, tôi là Hans Fisher, một nhà trị liệu giấc mơ.”


“Nhà trị liệu gì cơ?” Juan ngờ rằng mình nghe lầm.


Đợi đã, trên đời có nghề trị liệu giấc mơ này không? Đây có phải là một trò lừa đảo? Juan thậm chí bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu anh có bị điên không? Tại sao anh lại có những giấc mơ kỳ quái như vậy?


John vẫy tay một cái, trà chiều bày đầy trên bàn biến mất.


“Tôi rất thích giấc mơ, cậu thấy đấy, không cần dọn bát đĩa, có thể biến ra những gì mình muốn, giống như một ảo thuật gia vậy.”


John dựa vào chiếc ghế bập bênh, không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt giằng xé của Juan khi đang loay hoay tìm kiếm bằng chứng khoa học nhưng lại bị thực tế đánh bại: “…Chàng trai trẻ, cậu làm tôi nhớ đến một người bạn thời trẻ của tôi, ông ấy cũng tin tưởng mạnh mẽ vào khoa học như cậu.”


John chạm mấy đầu ngón tay vào nhau, nói một cách nghiêm túc: “Tất nhiên khoa học lúc nào cũng đáng tin cậy, nhưng vấn đề là con người chưa nắm bắt được toàn bộ bộ mặt của khoa học, vậy, cho nên… Tôi biết những từ này nghe giống câu từ tẩy não của một kẻ nói dối trắng đen lẫn lộn. Hãy nói về những rắc rối mà cậu đang gặp phải thôi nào!”


Juan tỏ vẻ cảnh giác.


John uể oải đưa tay ra hiệu rằng đã đến lúc nhà trị liệu giấc mơ lên sân khấu.


Gấu Nâu Hans nghiêm giọng nói: “Những gì nhà trị liệu giấc mơ có trách nhiệm giải quyết luôn là những điều nằm ngoài giấc mơ, giấc mơ chỉ là cái bóng phản ánh hiện thực.”


Juan đánh giá ông ta, nghĩ rằng người đàn ông này thật kỳ lạ, tên nghe giống người Đức nhưng bề ngoài lại trông giống một người Đông Âu sống trên vùng lạnh ở vĩ độ cao, người này rất phức tạp, khí chất của ông ta có nhiều mâu thuẫn. Nói một cách đơn giản, Hans có tính cách kiên định, khả năng lãnh đạo tuyệt vời, có bóng dáng của Tiến sĩ Marat nhưng xuất sắc hơn Tiến sĩ Marat rất nhiều.


“Anh là người của đội khảo cổ hay nhà thám hiểm à?” Juan chợt hỏi.


“Tôi chuyên nhận những ủy thác liên quan đến sự kiện huyền bí nguy hiểm mà khoa học khó giải thích, điều tra sự thật ẩn bên trong đó.” Hans đáp.



“Anh có một đội của mình!”


Juan rất chắc chắn, Hans bình tĩnh gật đầu.


“Anh đã đi tới rất nhiều nơi, anh… thoát chết vài lần.” Đôi mắt của Juan nấn ná trên khuôn mặt Hans và những vết sẹo trên cổ ông ta: “Anh không đơn giản chỉ là nhà trị liệu giấc mơ, trừ khi công việc đòi hỏi anh phải thách thức Satan trong giấc mơ. Tôi đã từng gặp những người như anh, một tay bắn tỉa đã xuất ngũ, ông ta sống sót qua chiến trường như ác mộng mà không suy sụp, đôi mắt và biểu cảm của ông ta cũng giống như của anh, bởi vì các người đều đã từng nhìn thấy địa ngục.”


Hans im lặng.


John lại bật cười.


Juan quay sang nhìn John. Trực giác mách bảo Juan rằng dù Gấu Nâu Hans là một thủ lĩnh rất dũng cảm nhưng Hans rất kính trọng ông già này, anh không thể bỏ qua John.


John đỡ trán, xua tay nói: “Xin lỗi, tôi chỉ… nghĩ rằng cậu rất xuất sắc.”


Hans tiếp lời. Giọng nói của ông ta bình tĩnh, nhịp điệu trong lời nói cũng chậm rãi nhẹ nhàng, khiến người ta không tự chủ được, phải nghe được lời mà ông ta nói.


“Hãy bắt đầu lại từ đầu, tôi tin rằng cậu đã bắt đầu bị sốt hoặc ý thức hỗn loạn từ khoảng ba hoặc bốn ngày trước, bởi vì cậu cứ chạy vào giấc mơ của tôi và John, John ở Anh còn tôi ở phía đông đảo Greenland, nên xét về thời gian thì cậu gần như đã hôn mê cả ngày.” Hans nhặt một cây bút lên, ngăn Juan hỏi rồi nói tiếp: “Cậu đã hét lên những câu chữ lung tung, bao gồm la bànsóng biểncứu mạng, cậu tin rằng mình đã rơi xuống biển, đang cố gắng bơi.”


Mặt Juan tái nhợt. Dù đã nghe bác sĩ nói điều này, nhưng sự lúng túng không hề giảm bớt mà càng thêm sâu sắc.


“Nếu cậu cảm thấy trải nghiệm của mình có liên quan đến cái la bàn đó, cậu có thể mô tả cái la bàn đó trông như thế nào không?” Hans nghiêm túc hỏi.


“Tôi có thể vẽ ra.”


Juan lấy cây bút và cuốn sổ từ tay Hans, vẽ trực tiếp lên giấy hình dáng của la bàn, mặt số bên trong, và cách quả cầu pha lê phát sáng. Tốc độ rất nhanh.


Juan không biết làm phép thuật trong giấc mơ, và đây không phải là giấc mơ của Juan nên anh không thể biến điều ước của mình thành hiện thực, vì thế kỹ thuật vẽ phác họa nhanh đã khiến John và Hans rất ấn tượng.



Hans đưa sổ tay cho John. John nhìn la bàn cẩn thận rồi lắc đầu: “Cái này tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng chúng tôi có thể suy đoán cậu đã gặp phải chuyện gì, nếu cậu bằng lòng, chúng tôi sẽ giúp cậu trở lại cuộc sống bình thường.”


“Tôi cần phải trả những gì?” Juan xòe tay ra, hỏi một cách thẳng thắn: “Hoặc tôi nên hỏi, các quý ông, tại sao quý vị lại giúp tôi?”


John lại bắt đầu hút tẩu, mỉm cười nói: “Cậu muốn nghe sự thực không? Sự thật là tất cả chúng ta đều không may mắn! Những gì cậu đang trải qua bây giờ là quá khứ của chúng tôi, chúng tôi giúp cậu là vì không muốn cuộc sống yên bình hiện tại của mình đi tong, mối nguy hiểm phải bị b*p ch*t từ trong trứng nước.”


“Tôi đoán, có thể còn vài lời nói dối?”


“Đúng, lời nói dối chính là… chúc mừng cậu, Juan, cậu đã được thần chọn lựa.”


Một cơn gió thổi qua sân, một chiếc lá cây bay xuống đỉnh đầu Juan.


Juan chớp mắt nhưng không cười, ánh mắt anh chậm rãi quét qua khuôn mặt của Hans và John, sau đó anh phát ra âm thanh khó tin: “Tại sao trực giác lại mách bảo tôi, câu nói này cũng là sự thật!”


“Ha ha ha!” John cười lớn, ông quyết định viết những gì trải qua ngày hôm nay vào sách.


Hai tà thần mà chúng tôi cùng quen biết luôn có khả năng đào ra vàng từ giữa bãi cát, cũng như chọn ra chính xác người có năng lực vượt trội trên hành tinh đầy rẫy con người này. Không, tôi không khoe khoang chút nào đâu.


***


Juan gian nan nghe hết bài giảng huyền bí học của Hans về tà thần là gì, tà thần và quyến thuộc của tà thần sẽ mang lại bao nhiêu tai họa, còn phân tích một số lượng lớn các ví dụ điển hình. Juan sụp đổ, anh không muốn tin vào điều vô nghĩa này, nhưng lý trí và trực giác cứ liên tục gõ vào đầu anh, nói với anh rằng mọi chuyện đều là sự thật, anh sắp mắc bệnh tâm thần phân liệt, chia thành một kỹ sư trắc địa tin vào khoa học, và một người bình thường chỉ muốn giải quyết vấn đề.


“Tôi chưa bao giờ tin vào Chúa, giờ quý vị nói với tôi đó là sự thật, rồi lại nói rằng thật không may, trên đời có ác quỷ?” Juan ôm đầu.


Hans sửa lời anh: “Đó không phải ác quỷ, tà thần là một loài sinh vật giống như con người, chỉ là tà thần mạnh mẽ hơn, xuất hiện trên trái đất này sớm hơn con người. Chúng ta gọi họ là thần vì thói quen hàng ngàn năm nay mà thôi, với con người, sức mạnh của họ quả thực có tể sánh ngang với thần.”


“Darwin có biết không?” Juan giật giật khóe miệng, vẻ mặt cứng ngắc.



Hans không tiếp lời.


Juan nhắm mắt lại, đau đớn nói: “Thôi được, tình hình hiện tại là một tà thần đã chọn tôi, chiếc la bàn là vật làm tin, sự bất thường của tôi tất cả là do tôi thoáng nhìn thấy tồn tại huyền bí, tiếp xúc với thế giới chân thực. Xin hỏi tôi phải làm sao để thoát khỏi rắc rối này?”


“Làm cho vị tà thần đó hài lòng, nói một cách đơn giản, hãy hoàn thành những gì ngài ấy muốn cậu làm.” Hans đơ mặt nói.


John giơ tẩu thuốc lên, ra hiệu: “May mắn là vị tà thần này rất hiểu lý lẽ, không phải loại người khó giao tiếp.”


Juan khô khan nói: “Tôi đoán có một bước ngoặc đằng sau nhưng, tôi đang đợi đây!”


“Khụ, nhưng mà… trước khi tà thần này biến mất vào năm ngoái, ngài ấy cùng với đồng minh của mình đã nảy sinh xung đột với hai tà thần khác.” John ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Juan mà nói: “Vậy là có một tình huống xấu đang xảy ra đây, khi cậu cầm la bàn rơi xuống biển, cậu không chỉ phải đối mặt với vị tà thần rất lịch thiệp kia, mà còn cả ba tà thần khác, và có thể bọn họ vẫn đang đánh nhau. La bàn có thể đã bị thất lạc trong trận chiến, cậu vô tình nhặt được, đây là tình huống tốt nhất. Nhưng căn cứ theo những việc lạ mà cậu nói, la bàn phát sáng, la bàn kéo cậu ra biển, la bàn kiên trì quay trở lại với cậu, tôi nghĩ chúng ta phải đối mặt với một khả năng xấu khác. Tà thần cố tình bỏ lại la bàn, kỳ vọng dùng nó để bắt cóc một con người. Tại sao tà thần lại làm như vậy? Tôi nghi ngờ họ đang bị mắc kẹt ở đâu đó, một nơi hạn chế sức mạnh của họ, không cho phép họ rời đi, trong khi con người có thể ra vào.”


Đôi mắt của Juan càng lúc càng mở to hơn, vẻ mặt méo mó.


John gõ nhẹ lên bàn, nói tiếp: “Tà thần mà chúng tôi quen biết cũng giống như con người, ngài ấy thích tìm những người quen để giúp mình giải quyết vấn đề. Còn Hans là nhà trị liệu giấc mơ, những giấc mơ của Hans cận kề bờ vực nguy hiểm khi tiếp xúc với tồn tại huyền bí, tà thần có thể tùy ý đi vào giấc mơ của cậu ấy. Thế nhưng tà thần lại không dùng Hans, mà đi tìm một người mới, điều này không phù hợp với thói quen của ngài ấy. Loại bỏ mọi khả năng, đáp án chỉ có thể là tà thần không thể tìm thấy Hans, nơi bọn họ bị mắc kẹt rất đặc biệt, họ chỉ có thể ở yên đó để chờ một con người nhặt được la bàn, và cậu đã được chọn.”


John nhìn thẳng vào Juan với vẻ mặt hiền lành, nhưng giọng điệu lại vang dội và mạnh mẽ như một cơn sóng biển đánh vào nham thạch.


“Cậu là kỹ sư trắc địa, vừa rồi khi cậu hỏi thân phận của Hans đã đề cập đến đội khảo cổ và nhà thám hiểm, tôi mạnh dạn đặt ra giả thiết công việc của cậu có liên quan đến hai dạng này, xét cho cùng, cậu không giống một quan chức chính phủ hay một người lính. Quần áo cậu mặc mỗi khi xuất hiện chứng tỏ cậu đang ở vùng nhiệt đới hoặc ở Nam bán cầu. Hôm nay cậu nói năng rất rõ ràng, tôi đoán cậu đã hạ sốt, lúc cậu đi vào cõi mộng là ban đêm. Khi tôi nói tôi sắp thức dậy, cậu thừa nhận điều này đồng thời chỉ ra rất chắc chắn rằng tôi đang ở Anh, cậu biết rõ sự chênh lệch múi giờ giữa chúng ta, cho rằng thời gian ở chỗ tôi là vào sáng sớm. Vậy theo chênh lệch múi giờ thì vị trí của cậu nằm ở phía bên này của Đại Tây Dương, chứ không phải hướng châu Âu đi qua… Thật là trùng hợp, tôi lập tức nhớ tới một tin tức tôi xem mấy ngày trước.”


John nhặt tờ báo trên chiếc ghế bập bênh lên, chỉ bằng một cú búng tay, trang nhất và ngày của tờ báo đã thay đổi.


Nó đã trở thành tờ The Times một tuần trước.


Chính phủ Jamaica thông báo đã thuê đội trục vớt dưới nước giỏi nhất thế giới để khai quật Thủ phủ của Cướp biển Port Royal.



Người dịch: Thám tử John 60 tuổi còn thông minh sáng suốt hơn xưa.


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 80
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...