Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 78


Chương 78


Chiếc la bàn kỳ quái


Một chiếc xe tải lao lên đê chắn sóng một cách khó khăn dọc theo con đường được lát đá tạm thời. Phía sau xe tải chứa nhiều dụng cụ khai quật hạng nặng, cùng với một số vật tư. Đê chắn sóng chỉ đủ rộng cho một chiếc xe tải đi qua, nếu kỹ năng lái xe không tốt, xe sẽ bị lật và lăn thẳng xuống biển. Tài xế bấm còi thật mạnh, người nghe thấy liền nhảy xuống dốc cạnh bờ kè để tránh.


“Shit!” Tài xế nhìn thấy một người khác đang cúi đầu đi phía trước xe, dường như không nghe thấy tiếng còi. Gã thò đầu ra khỏi cửa sổ bên không có kính, hét lên: “Tránh đường!”


Kết quả là người đàn ông kia không có phản ứng gì. Một người da đen đang vác cái rương ở bên đường nhảy lên đê chắn sóng, nhanh chóng kéo người xuống.


“Uống bao nhiêu rượu rồi hả?” Tài xế giận dữ mắng.


Juan hoang mang đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, trông thực sự giống như say rượu. Nhưng người trợ lý da đen của Juan biết rằng kỹ sư trắc địa này không những không nghiện rượu mà thậm chí anh còn chưa bao giờ uống một ly bia. Nick đưa tay ra quơ mạnh trước mặt Juan, cuối cùng nhìn thấy tiêu cự trong mắt anh chậm rãi tập trung lại, như thể anh đang tỉnh dậy từ trong một giấc mơ.


“Nghe này Juan, ông nên đi gặp bác sĩ đi, cả ngày hôm nay ông cứ sốt hoài.”


“Sốt nhẹ thôi!” Juan yếu ớt sửa lại, anh lau bụi trên mặt, bứt tóc đầy lo lắng: “Tôi đã uống thuốc rồi, đó là thuốc kháng sinh có trong rương thuốc của tôi, tôi đảm bảo là ngày mai sẽ lấy lại được sức lực.”


“Thế nhưng…”


Nick da đen muốn tiếp tục thuyết phục nhưng Juan đã nắm lấy cánh tay gã, nhấn mạnh: “Tôi chỉ bị hứng gió lạnh cả đêm, nhức đầu và sốt, không nôn mửa, không tiêu chảy, không phải là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm đến tính mạng, tôi chỉ cần quay lại lều chợp mắt một lát.”


Nick nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng đúng. Sự bất thường của Juan có thể là do “tác dụng của thuốc”. Suy cho cùng, Juan không có triệu chứng nào khác, chắc đó không phải là vấn đề lớn.


“Vậy ông nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ gọi ông.” Nick đưa Juan đến cửa lều.


Là kỹ sư trắc địa trong đội khảo cổ, Juan có một chiếc lều riêng để anh đặt các công cụ và bản vẽ của mình. Mặc dù Juan còn đang chóng mặt, nhưng anh vẫn nhớ lấy ví ra, đưa cho Nick một ít tiền.


Nick giật mình từ chối: “Chúng tôi được thuê làm việc, thù lao do chính phủ trả, ông không cần phải trả thêm nữa.”



“Cầm đi, đây là số tiền bán la bàn hôm nay, chúng ta sẽ chia đều.”


Juan nhìn Nick đang xấu hổ, nói lớn: “Hôm qua tôi đã gặp cái gã được chính phủ cử đến để chịu trách nhiệm về tiền lương và tài chính của công nhân, nhìn là biết một tên khốn. Rõ ràng đã nói tiền lương được trả hàng ngày, nhưng bây giờ công nhân chỉ mới được trả lương ngày đầu tiên, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Tiến sĩ về vấn đề này.”


“Cảm ơn.” Vẻ mặt Nick phức tạp, gã im lặng cầm lấy tiền, cúi đầu bước ra khỏi lều.


Juan kéo rèm trong lều xuống, cởi chiếc áo khoác dính đầy cát và bùn ra, ngước lên thì thấy lũ côn trùng bay đang quay tròn gần ngọn đèn bàn.


“Thật đáng chết!”


Juan loay hoay tìm thuốc đuổi côn trùng và thuốc diệt côn trùng. Anh không sợ cảm lạnh, nhưng anh rất sợ các loại bệnh nhiệt đới, các tạp chí khoa học từ lâu đã nói rằng những căn bệnh này lây lan qua muỗi.


Đột nhiên, tay của Juan khựng lại. Anh tìm thấy thứ gì đó treo trên dây xích trong ba lô của mình. Juan từ từ rút vật đó ra, đập vào mắt anh là màu vàng sáng bóng.


Cạch.


Juan buông lỏng ngón tay, la bàn rơi xuống đất. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, anh không nhịn được giơ tay ôm lấy đầu, chìm vào mê man.


Tại sao chiếc la bàn đã bán lại quay trở lại?


Tuy rằng anh bị sốt, đầu óc hơi choáng váng mơ màng, nhưng anh dám chắc là mình nhớ chính xác. Sáng nay anh đã bán chiếc la bàn này cho một tay buôn đồ cổ.


Việc chính phủ Jamaica thuê các nhà khảo cổ dưới nước khai quật kho báu hải tặc đã được đăng tải trên báo chí châu Âu, đương nhiên sẽ có rất nhiều “ruồi” ngửi thấy mùi và bay tới đây. Tay buôn đồ cổ này là một trong số đó, gã sẽ mua một số tác phẩm nghệ thuật địa phương, sau đó bắt chước và gia công thành cái gọi là kho báu hải tặc, rồi bán cho những nhà sưu tập người Mỹ có quá nhiều tiền.


Juan biết rất rõ chiêu trò này, nên anh đã bịa ra một câu chuyện về chiếc la bàn, nói rằng đó là di vật của một nhà thám hiểm người Anh nào đó, khoác lác nghe cứ như thật.


Tay buôn đồ cổ kia ngoài mặt thì cười ha ha, nhưng thực ra gã không tin câu chuyện của Juan lấy một chữ, cũng sẽ chẳng đi tìm hiểu tên của nhà thám hiểm kia. Sau khi lấy được món đồ đó, gã nhất định sẽ xóa đi năm và địa chỉ cửa hàng Luân Đôn trên vỏ la bàn, làm cho nó cũ đi, ngụy tạo thành một món đồ cổ từ Thời đại Khám phá*. Gã cũng sẽ bịa ra một “huyền thoại cướp biển” cho chiếc la bàn kỳ lạ này, chẳng hạn như đài phun nước trường sinh, người cá và những câu chuyện khác, nếu không thì làm sao giải thích được lý do trong la bàn không có kim, mà là một quả cầu pha lê? Chắc chắn là vào một ngày đặc biệt nào đó, dùng một phương pháp đặc biệt nào đó để quả cầu pha lê phản chiếu ra một tấm bản đồ huyền bí! Đó là con đường dẫn đến vùng đất huyền thoại!


* Thời đại Khám phá hay Thời đại Thám hiểm là cách gọi phổ biến về những khám phá địa lý của châu Âu vào khoảng thời kỳ cận đại, phần lớn trùng lặp với kỷ nguyên thuyền buồm, khoảng từ đầu thế kỷ 15 đến thế kỷ 18 trong lịch sử châu Âu. Trong thời kỳ này, người châu Âu bắt đầu đi khám phá thế giới và mở mang chân trời địa lý của họ. Gần đây, một số sử gia gọi thời kỳ này là Thời kỳ Tiếp xúc (tiếng Anh: Contact Period) hay Thời đại bành trướng của châu Âu.


Kiểu phát triển câu chuyện này có thể được tìm thấy bằng cách lướt qua một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu hoặc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng bất kỳ. Tất nhiên Juan cũng sẽ không tin, từ quyết định bán chiếc la bàn không chút do dự có thể cho thấy anh là người rất tin vào khoa học.



Tại sao la bàn quay trở lại?


Juan lấy ví của mình ra, đếm lại số tiền mặt. Đúng vậy, cộng với số tiền anh vừa trả cho trợ lý da đen Nick, khoản tiền tay buôn đồ cổ trả để mua chiếc la bàn vẫn còn trong túi anh! Juan sờ lên cái trán hơi nóng của mình, ngồi bệt xuống ghế gấp, ngơ ngác nhìn ví tiền và la bàn. Nick có ăn trộm la bàn về không? Juan nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Nick, phát hiện đầu mình càng ngày càng nặng, không thể suy nghĩ được vấn đề gì. Anh cố gắng đứng dậy nhưng không thể kiểm soát được cơ thể mình.


Trong tầm nhìn dần dần mờ đi, anh dường như đã bắt được một thứ gì đó, cầm trong tay rất nặng, và còn sáng bóng.


***


“Ục ục ục.”


Juan cảm thấy một chuỗi bong bóng phun ra từ miệng mình. Anh tỉnh dậy vì sặc nước. Nước biển làm cay mắt anh, anh phải chật vật quạt cánh tay để nổi lên mặt biển. Xa xa là bến cảng, hình như còn có rất nhiều tàu bè. Nắng quá chói chang khiến Juan không thể nhìn rõ tình hình ở đó, vì vậy anh chỉ có thể thả lỏng cơ thể hết mức có thể, lợi dụng sức nổi của nước biển để đạp nước tung tóe.


Sau đó anh cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh tay phải của mình.


“Ơ?”


Juan ngơ ngác nhìn chiếc la bàn treo trên dây xích vàng. Chiếc la bàn trong tay anh không ngừng rung động, như thể có thứ gì đó sắp b*n r*. Juan hoảng sợ dời ngón tay ra, rồi nghe thấy một tiếng tách, la bàn tự động mở ra. Quả cầu pha lê kỳ lạ đó sáng lên, sáng hơn cả đèn điện. Juan há hốc miệng, không cần suy nghĩ, anh kéo mạnh sợi dây xích để ném chiếc la bàn đi.


[Thú vị.]


Một giọng nói quỷ dị vang lên phía sau anh.


Juan nhanh chóng quay đầu lại. Trong tầm mắt của anh còn sót lại một vài hoa văn đen và đỏ đan xen nhau, anh không biết chúng là gì, nhưng cảm giác run rẩy từ sâu trong tâm hồn nói với Juan rằng đó là một thứ cực kỳ khủng khiếp, không nên biết đến, cũng không nên nhìn thấy.


[Con người… sức mạnh này… ngươi là do Gymir đưa tới…]


Ngôn ngữ lạ lùng không thể miêu tả như kiến đang bò ​​trong huyết quản. Càng không muốn nghe, càng không thể cưỡng lại được cảm giác này. Cảnh tượng trước mắt Juan bắt đầu mờ đi. Anh hét lên sợ hãi, nhưng không thể nghe thấy âm thanh do mình phát ra.


Con sóng khổng lồ như bức tường cao đã nhấc anh lên, đẩy anh về phía bờ biển. Juan không nhìn thấy, nhưng có một con cá voi lưng gù khổng lồ đang tạo thành sóng lớn, trên cái lưng đen nhánh của nó có một người đang ngồi.


“Cochro!”



Gymir biến thành cái bóng nửa đường xông tới, còn Johnson thì rơi xuống biển. Nước biển nhanh chóng đóng băng.


Thảm Bay dứt khoát lao ra khỏi mặt biển, lơ lửng giữa không trung một cách kỳ dị, lần này nó thực sự trông giống như một tấm thảm bay trong Nghìn lẻ một đêm.


Cái bóng do Gymir biến hình duỗi “móng vuốt” và “răng nanh” ra, truy đuổi Thảm Bay.


Johnson: “…”


Y đã từng chứng kiến cảnh này ở Bắc Cực.


Mặc dù tình huống giống hệt nhau, nhưng tốc độ và sức mạnh đều bị giảm đi vô số lần. Khí thế khủng khiếp hủy diệt thế giới đã không còn nữa, sức mạnh phá vỡ quy tắc và trật tự cũng không còn chút nào, cơ thể không còn kéo thành bóng mờ, trong không khí không còn tiếng r*n r* do bị xé nát, chỉ còn lại nước biển bên dưới nhấp nhô dập dờn, vài giọt nước bắn tung tóe lên có thể coi như nể mặt hai vị thần cổ xưa.


“Phì.” Johnson không khỏi bật cười. Y nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trời, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.


Cái bóng và Thảm Bay: “…”


Hai vị thần cổ xưa giận dữ trừng nhau, nhưng trong thâm tâm đều biết rằng tình thế trước mắt đã thay đổi, không còn đến lượt họ đánh nhau nữa.


“Johnson!” Gymir gọi viện binh của mình. Hắn không thể đánh chết Cochro, chẳng lẽ Johnson không thể?


“Mày dám để thần mới đó đến gần?” Cochro lật người, để lộ hai thứ dạng cột trắng ẩn dưới cơ thể đầy sọc của Thảm Bay.


Johnson vô thức nhắm mắt lại, Gymir tức giận xông lên đá gã.


Cochro đã bị áp chế sức mạnh nhưng vẫn có kỹ năng đáng sợ là chọc ai người đó mang thai.


“Ta có thể đóng băng…” Johnson đột ngột dừng lại, vì y cảm nhận được sức mạnh của Bướm Xám, y lập tức nhìn chăm chú vào lớp lụa trắng mà Thảm Bay bảo vệ trên bụng.


“Ngươi tìm được Bướm Xám?” Johnson đau đầu hỏi.


Cochro cười khẩy: “Sau khi phát hiện ra sức mạnh của mình bị áp chế, ta nhận thấy không gian này có điều gì đó bất thường rồi. Với năng lực bẩm sinh của mình, ta có thể dễ dàng tìm ra tung tích của các ngươi, đương nhiên ta phải chọn cách tìm kiếm Bướm Xám.”



Cochro đắc ý khoe ra Bướm Xám được bọc trong kén, nếu Johnson thử tấn công gã thì Bướm Xám sẽ đánh trả.


“…Bướm Xám cực kỳ căm ghét hơi thở của các ngươi đấy.” Thảm Bay tùy ý cuộn mình, nói đầy vẻ ám chỉ.


Quả thật, ban đầu lúc ở biển sâu Bắc Cực, Bướm Xám bị thương chui vào trong kén, vốn tưởng là đang trong trạng thái không hoạt động, nhưng sau khi cảm nhận được bầu không khí bên ngoài, nó liền phát ra tiếng kêu phẫn nộ.


Johnson, Gymir: “…”


Ngoại trừ chuyện ở Bắc Cực, họ đã ra tay đánh Bướm Xám hồi còn ở Luân Đôn ba mươi năm trước. Tà thần này dù không có não nhưng vẫn nhớ kẻ thù.


“Sao nào, mỗi người chúng ta lùi lại một bước?” Cochro gian xảo nói. Gã cố tình kéo dài giọng, còn cảm thán hết sức khoa trương màu mè: “Các ngươi làm cách nào để kéo một con kiến ​​vào trong khe hở thời gian?”


Johnson vô thức nhìn về phía bờ biển, cơn sóng biển vừa rồi là do Gymir mượn hóa thân cá voi khổng lồ để tạo ra, không phải là sức mạnh của tà thần nên không cần phải lo lắng về việc nhấn chìm con người, chỉ có điều…


“Đáng lẽ la bàn phải đưa hắn đến gặp chúng ta trong giấc mơ, tại sao lại kéo cả cơ thể đến?” Johnson không nghĩ ra. Y quyết định đi xem thử con người kia.


Bến cảng tan hoang, sóng biển tràn vào bờ kè, làm lật tung vài thùng hàng, khiến nhiều thuyền buồm va chạm vào nhau. Một nửa số thuyền buồm này là tàu cướp biển, thậm chí nếu không phải thì chúng cũng chở theo đạn đại bác, kho đạn đã phát nổ sau cú va chạm.


Johnson vội vã quay lại, băng giá ngay lập tức đóng băng những con tàu đang lắc lư và bốc cháy. Gymir vội vàng “đẩy” những chiếc thuyền còn nguyên vẹn sang bên kia bến tàu.


“Không thấy đâu cả?” Johnson không cảm nhận được sự hiện diện của la bàn, lòng tràn đầy nghi ngờ.


“Con người đó đã trở về thời gian và không gian ban đầu.”


Thảm Bay từ từ bơi qua, leo lên một chiếc thuyền bị hỏng, thân tàu được cơ thể gã phủ lên lặng lẽ mục nát, rạn nứt, những thuyền viên bất động biến thành những xác chết teo tóp. Đây không phải Cochro đang ăn, mà là Bướm Xám.


Johnson nhìn gã đầy cảnh giác.


“Đừng lo lắng, chúng ta đều muốn quay lại đúng dòng thời gian, thoát khỏi khe hở thời gian này, phải không? Chúng ta nên hợp sức, chúng mày nên đồng ý với tao.” Cochro nói một cách nham hiểm xảo trá: “Nếu chúng mày từ chối lòng tốt của tao, lần sau khi con người đó xuất hiện, đoán xem ai sẽ xuất hiện đầu tiên bên cạnh con người đó, tao hay Ephanodil?”


“Câm ngay!” Gymir tức giận, hắn không thích Cochro gọi tên thật của Johnson.


Cochro cười khẩy: “Tao đã mất đi phần lớn sức mạnh, nhưng tao vẫn có thiên phú, tao có thể lập tức cảm nhận được sự tồn tại của con người đó, việc giết một con người rất đơn giản. Có lẽ mày có thể bắt cóc một sinh vật thứ hai vào khe hở thời gian, tao sẽ tiếp tục giết, cho đến khi mày đồng ý với đề nghị của tao.”


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 78
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...