Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 65


Chương 65


Ngủ nướng


Johnson ngủ rất say.


Đây là lần đầu tiên y ngủ say kể từ khi ra đời đến nay. Những giấc ngủ trước đó chỉ có thể coi là “ngủ trưa” trong từ điển tà thần.


Johnson không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ý thức của y đang trôi nổi trong hư không. Ở đây không có âm thanh, cũng không có màu sắc. Ngủ rồi ngủ, y bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, mở mắt ra, giấc mơ lập tức thành hình.


Ánh mặt trời chiếu xuống rạn san hô xanh ngắt ở vùng biển nông, y nằm trên bãi biển, cát trắng như tuyết được ánh nắng sưởi ấm, y thấy thoải mái đến mức không muốn cử động. Thủy triều dần dâng lên qua vai, rồi qua lồng ngực mịn màng…


Một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng đặt lên ngực Johnson. Những chiếc vây cá như tấm lụa óng ánh, sáng lấp lánh trong sóng nước. Những chiếc móng tay trong suốt sắc nhọn cọ nhẹ nhàng dọc theo đường nét của các thớ cơ.


Johnson đưa tay ra nắm lấy những ngón tay đang nghịch ngợm của người cá. Y nghe thấy một tiếng cười khúc khích, rồi lồng ngực nhột nhột, Johnson buộc phải đưa thêm một tay ra.


Sóng bắn tung tóe.


Người cá vòng tay qua lưng Johnson, ôm y thật chặt rồi bơi về phía biển.


Biển trong giấc mơ rất nông, nông đến mức chỉ hơi dùng sức là có thể dẫm lên bãi cát dưới đáy biển. Nước biển trong vắt, trông càng có vẻ nông hơn, như thể có thể chạm tới đáy chỉ bằng một cánh tay. Khác với thế giới chân thực, nơi này không có đàn cá hay sinh vật nào khác, chỉ có những rạn san hô đầy màu sắc… San hô dù có cứng đến mấy thì khi chạm vào cũng chỉ như ghế sô pha cứng thôi, sẽ không làm xước da. Vì đây là cảm giác của tà thần, giấc mơ do tà thần tạo nên. Hải quỳ cực độc chỉ là một tấm thảm mềm, còn rạn san hô sắc nhọn chỉ là những vật trang trí dễ bị đập vỡ.


Johnson thoát khỏi vòng tay của người cá, vòng ra phía sau rạn san hô, bơi vào một cái hang có cấu tạo phức tạp. Gymir nằm chờ như đang rình mồi, bất ngờ xuất hiện từ những nơi mà Johnson không ngờ tới. Trong cuộc rượt đuổi, họ đá tung các rạn san hô, cuộn tròn khiến từng mảng hải quỳ biến dạng, cuối cùng trôi nổi trong nước biển. Cơ thể tr*n tr** ngâm mình trong làn nước biển xanh biếc. Sau khi sắc đỏ dần dần dịu đi, màu da trở lại nhợt nhạt.


Gymir trở mình, ôm Johnson đang mơ màng ngủ vào lòng, nằm ngửa trên mặt nước rồi bắt đầu hát. Vùng đất trong mơ thay đổi theo tiếng hát, ngày chuyển sang đêm, ánh trăng bạc phủ lên thế giới một ánh sáng dịu nhẹ. Nốt nhạc kỳ diệu và đẹp đẽ cuối cùng dần tan vào sóng biển, Gymir cũng nhắm mắt lại.


Thời gian chậm rãi trôi qua, giấc mơ cũng dần phai nhạt, lộ ra thế giới chân thực bên ngoài giấc mơ.


Đây là vùng biển sâu đáng sợ và tối tăm.


Người cá đột nhiên mở mắt, ấn Johnson vào lòng mình, rồi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn lên phía trên vực thẳm.



Vô số bong bóng tuôn ra.


Giấc mơ đang rung chuyển.


Johnson nhận thấy rồi. Ngay sau đó, ý thức của y đã quay trở lại cơ thể. Nước biển lạnh lẽo khiến Johnson cảm thấy khó chịu vô cùng, một thứ rất ấm áp rời khỏi cơ thể y, sự mệt mỏi khiến suy nghĩ và cử động của y đều ở trong trạng thái vô cùng chậm chạp.


“Sao lại tỉnh dậy?” Johnson mơ màng hỏi.


Dây leo bám vào nham thạch, trên đó có những dấu vết bị quất đánh rất đáng ngờ, như thể ở đây có hai con thú thời tiền sử đang đánh nhau dữ dội, khắp nơi đều là cảnh tượng khủng khiếp của sự tàn phá và hủy diệt. Phần rìa có dung nham phun trào và tích tụ, trông như những ngọn núi gồ ghề.


“Dung nham nguội rồi.” Johnson nhỏ giọng thì thầm. Y thực sự không còn sức lực, cũng chẳng có tinh thần để thức dậy. Ngay cả câu trả lời của Gymir cũng trôi vào não y từng chữ rời rạc.


“Có đồng loại… ném đồ của con người xuống đây…”


“Đồ của con người?” Johnson lặp lại, sau đó lại mơ màng nói: “Có gì thú vị thì giữ lại xem thử.”


Gymir: “Không được, nếu nó nổ ở đây, em sẽ cảm thấy khó chịu, và nơi này cũng sẽ trở nên rất sáng.”


“Con người có thứ gì mạnh đến vậy sao?” Johnson lẩm bẩm.


“Đó là một sức mạnh tồn tại trên hành tinh này, trong vũ trụ này, con người chỉ phát hiện ra nó thôi.”


Không thấy Johnson trả lời, Gymir cúi đầu nhìn xuống thì thấy những dây leo đang treo bất động trên tảng nham thạch, Johnson lại ngủ thiếp đi.


Gymir: “…” Hắn thử dùng tay nhéo nh** h**.


nh** h** rau câu nảy nhẹ lên, “đẩy” người cá ra ngoài không thương tiếc, sau đó nh** h** lật ngược lại, dây leo từ từ co về. Johnson nghe thấy tiếng cười trong giấc ngủ, y cáu kỉnh xoay người lại, cố gắng làm cho mình thoải mái hơn, nhưng tay chân không chịu vâng lời nên chỉ có thể tiếp tục nằm ngủ trong tư thế dang rộng.


Người cá đã quẫy chiếc đuôi cá vàng đỏ của mình, bơi lên trên.


Đây là rãnh biển Nansen, có độ sâu 5.500 mét. Điểm thấp nhất của biển băng Bắc Cực.


***



Đây là ngày thứ hai sau khi tàu ngầm mất liên lạc.


Khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, thậm chí nằm ngoài phạm vi khoa học, hướng đến những thảm họa kỳ quái và không thể tưởng tượng nổi, nỗi sợ hãi chiếm lấy bộ não con người. Thêm vài người trong khoang tàu biến thành đủ loại quái vật, Hạm trưởng chỉ có thể ra lệnh g**t ch*t họ. Trong thời gian này, có binh sĩ vô tình bị một con quái vật làm bị thương, vết thương chuyển sang màu tím đen. Người bị thương sốt cao, không còn ý thức. Lo ngại những người này cũng sẽ biến thành quái vật, họ trói những người bị thương vào giường, tập trung trong một cabin, do các nhân viên y tế của tàu ngầm chăm sóc.


“…Số lượng bạch cầu của người bị thương rất cao, chúng tôi không thể kiểm tra chi tiết hơn. Chúng tôi tin rằng đó là một loại virus.”


“Không, tôi đã kiểm tra tất cả các cabin của tàu ngầm, không tìm thấy chất phóng xạ nào, Hạm trưởng và những người trong phòng thí nghiệm điện tử của chúng ta cũng vẫn khỏe mạnh.”


“Virus có thời gian ủ bệnh!”


Một nhà nghiên cứu khoa học và một người lính y tế bắt đầu tranh cãi.


Những đường gân nổi lên trên mu bàn tay cầm máy liên lạc của Hạm trưởng, gã chưa kịp nổi giận thì binh lính đã đến báo tốc độ tàu ngầm lại tăng lên.


“Có thể xác định được vị trí cụ thể không?”


“Vâng, chúng ta đã vượt qua Điểm cực bắc, đang hướng tới… vùng biển phía đông bắc đảo Greenland!”


“Tốc độ 32 hải lý.”


Hạm trưởng nghiêm túc phát thông cáo toàn tàu, gã tin rằng bộ chỉ huy mặt đất sẽ triển khai kế hoạch cứu hộ dự phòng ngay giây tiếp theo khi tàu ngầm mất liên lạc, và họ đã bị mất liên lạc hơn 24 giờ, hoạt động cứu hộ chắc chắn đang được tiến hành.


“Nhưng… chúng ta bị một con quái vật bắt cóc.”


“Không có quái vật, đó chỉ là một sinh vật biển rất lớn! Bị kẻ địch của chúng ta điều khiển!”


“Nhưng chúng ta không nên tới Greenland, không phải là nên tới Siberia sao?”


Hạm trưởng mặt đen như đáy nồi, quần mắt thâm xanh, gã không nghỉ ngơi một ngày một đêm liên tục rồi, bây giờ nghe được những lời bàn tán này thì không khỏi bực bội. Cho dù có được cứu, gã và những người lính này cũng sẽ bị thẩm tra rất nghiêm ngặt, khỏi nghĩ đến tương lai nữa, không phải ra tòa án quân sự đã là may rồi. Hạm trưởng cố ý bỏ qua chuyện này, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là giữ được tính mạng, giữ được chiếc tàu ngầm quý giá này… như vậy thì tội danh sẽ nhẹ hơn nhiều.


“Hạm trưởng.” Nhà khoa học đứng đầu chợt bước tới thì thầm: “Chúng tôi đã sử dụng kính viễn vọng và các thiết bị thăm dò sinh vật để phân tích các sinh vật bao phủ bề mặt tàu ngầm, da của chúng rất giống với da của cá voi.”


“Vậy quái vật đó là một con cá voi à? Đợi đã, chúng?”



Hạm trưởng cảm thấy hoang đường khôn tả, gã không nhịn được hỏi: “Ý của ông là, chúng ta gặp được tạo vật của Frankenstein?”


Frankenstein là nhà sinh vật học trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Frankenstein, người đã ghép ra một con quái vật từ tám xác chết. Thật trùng hợp, nơi cuối cùng Frankenstein và con quái vật kia chết lại là ở Bắc Cực.


“Đó chỉ là tiểu thuyết thôi mà!” Hạm trưởng rít lên qua kẽ răng.


Nhà khoa học đứng đầu đáp: “Tên của chiếc tàu ngầm của chúng ta cũng xuất phát từ tiểu thuyết.”


Cái tên Nautilus xuất phát từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Hai vạn dặm dưới biển, vì tàu ngầm hạt nhân có khả năng đi vòng quanh thế giới, cho nên khi chiếc tàu ngầm này được hạ thủy, người ta đã đặt cho nó cái tên này với niềm hy vọng lớn lao, tượng trưng cho giấc mơ đã trở thành hiện thực. Nếu tàu ngầm hạt nhân có thể trùng tên với chiếc tàu ngầm Nautilus kia, thì tại sao vũ khí sinh học do kẻ thù phát triển lại không thể bắt chước Frankenstein? So với Frankenstein, tên lửa và vệ tinh nghe còn có vẻ vô lý hơn, càng giống những câu chuyện bịa đặt hơn trong tai người thường.


“…Hạm trưởng, tôi cũng không tin vào suy đoán này, nhưng sự hiểu biết của tôi không thể giải đáp được những sự việc đang xảy ra hiện giờ. Giống như tôi đã quay trở lại thời thơ ấu ngu dốt của mình, nơi mọi thứ tôi thấy đều là bí ẩn.” Nhà khoa học đứng đầu thở dài.


Lúc này, tàu ngầm bất ngờ rung chuyển dữ dội.


“Hạm trưởng! Chúng ta đang chìm!”


“Cái gì?”


“Độ sâu là 250 mét, đang tiếp tục tăng lên!”


Độ sâu cho phép lặn của tàu Nautilus không sâu lắm, đó là nguyên nhân chính khiến ban đầu họ bị núi băng chặn lại, không thể hoàn thành hành trình vùng cực vào tháng Sáu.


“Hơn 300 mét, vỏ tàu ngầm sẽ không chịu nổi!”


Hạm trưởng vừa bước vào phòng điều khiển chính đã nghe thấy cảnh báo chống va chạm, gã vô thức cột chặt mình vào ghế. Sau đó tàu ngầm bắt đầu quay tròn.


“…Chúng ta đã tiến vào một xoáy nước lớn. Tất cả nhân viên chú ý!”


Các kim quay số của thiết bị đều đã chỉ vào giá trị tối đa ở bên phải, không ai biết được độ sâu hiện tại. Dòng nước xoáy này đã kéo họ xuống vực thẳm của cái chết… Trong cơn choáng váng và kinh hoàng tột độ, có người cầm lấy cây thánh giá trong túi, bắt đầu đọc kinh. Khi chiếc tàu ngầm ngừng quay, trong cabin im lặng đến chết người.


Chiếc tàu ngầm được bong bóng bao lấy, lặng lẽ trôi giữa biển. Những con người đã hôn mê không biết mình đã thoát chết… Lớp “lót chống bụi màu trắng” đã bắt giữ chiếc tàu ngầm đang chống lại ánh nhìn của Gymir từ xa.


***



Trong khoảng thời gian mà Gymir đang cà kê, lại có thêm một máy b** ch**n đ**, một con cá voi trắng.


Ừm, cá voi trắng?


Nghe xong tiếng kêu cầu cứu thảm thiết của Cá Voi Trắng, Gymir quyết định buông Johnson ra để thức dậy. Hắn muốn xem thử rốt cuộc là đồng loại nào đến gây sự!


Người cá bơi vụt qua bong bóng với tốc độ cực nhanh, nó như một tia sáng đỏ vàng vọt lên từ vực thẳm, chiếu sáng đôi mắt thất thần của Cá Voi Trắng đang co lại trong vô số bọt bong bóng.


“Cù chít?” Cá Voi Trắng đang chảy máu mắt, cũng chảy máu đầu. Trước khi nhắm mắt bất tỉnh, Cá Voi Trắng cảm nhận được mùi hương quen thuộc từ biển.


***


Vô số bong bóng bỗng nhiên xuất hiện trên mặt biển, giống như một cái vạc đang sôi.


Chẳng bao lâu sau, nguyên liệu trong nồi súp đã xuất hiện.


Máy b** ch**n đ** bị hư hại, tàu ngầm có màu đen và đỏ bị bôi đầy máu thịt trên bề mặt…


Cá Voi Trắng được bong bóng đưa đến trên một tảng băng trôi, thân hình nặng nề của nó liên tục trượt xuống, khi nó sắp rơi xuống biển và lại “chết đuối”, một bóng đen khổng lồ nổi lên từ đáy biển, cái đuôi dễ dàng tạo nên một cơn sóng lớn, dễ dàng “hất” văng một con cá voi trắng nặng vài tấn cùng với một lượng lớn nước biển lên một núi băng lớn. Núi băng tình cờ lại lõm vào ở giữa, tạo thành một hồ nước biển tự nhiên. Bụng Cá Voi Trắng ép vào mặt băng, nó trượt xuống hồ nước.


Một con cá voi khổng lồ được dát vàng và châu báu lấp lánh nổi lên từ mặt biển, đầu nó to đến nỗi có thể dễ dàng nhìn thấy hồ nước trên núi băng cao hàng chục mét. Ừm, mực nước vừa phải, kích thước cũng phù hợp. Cá voi trắng rơi vào trong với tư thế nằm úp bụng xuống, sẽ không chết đuối, lỗ khí vẫn còn đang phun nước kìa! Mỡ của cá voi trắng rất dày, sẽ không bị chết cóng.


Cá voi vàng kim khổng lồ hài lòng lặn xuống, chờ chú cá voi trắng xui xẻo đang hôn mê tỉnh lại để hỏi tình huống cụ thể.


——————–


Tác giả nói thế này:


Johnson đang ngủ ngon lành nhưng sẽ không bị bỏ lại một mình, bản thể của Gymir vẫn nằm bên cạnh kia mà, sẽ không bị đánh úp đâu.


………


Hóa thân vô hại với con người của Gymir: thầy bói, phù thủy Ả Rập, khách du lịch đeo mặt nạ, tóm lại là tất cả hình dáng con người.


Hóa thân vô hại với Cá Voi Trắng của Gymir: cá voi khổng lồ, và tất cả hình dáng con người.


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 65
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...