Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Chương 53
Chương 53
Hai chiều
“Hử?”
Johnson đột nhiên dừng bước.
Ai đó đã chạm vào điểm cuối của sức mạnh mở rộng của y, cảm giác này thật lạ lùng.
Con kiến tầm thường đang cố gắng nhón chân lên chạm vào bản thể của thần linh, hoàn toàn không biết rằng mình đang bước vào cõi chết.
***
Hans nửa quỳ trên mặt đất. Dù vậy, anh vẫn cao hơn đứa trẻ rất nhiều, để nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nhạt vô cảm kia, Hans chỉ có thể cúi đầu, ôm lấy vai nó mà nói: “Đừng tiếp tục chờ đợi lời xin lỗi từ một thứ súc vật, điều đó không đáng đâu.”
Cảnh tượng trong giấc mơ lại thay đổi, họ trở về căn gác mái đổ nát và tối tăm.
Roi ngựa của Linde rơi xuống sàn, gã nằm trên mặt đất với khuôn mặt bầm tím sưng vù, răng mất vài chiếc.
Sự biến dạng trên cơ thể Linde cũng biến mất. Gã bây giờ trông giống như một đứa trẻ bị đánh đập dã man, bộ dạng nhếch nhác, ánh mắt sợ hãi, muốn kêu cứu nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ lạ, vì má sưng quá lớn nên mắt trái chỉ còn là một khe hở, còn mắt phải thì sưng đến nỗi không thấy đâu nữa.
Hans: “…”
Những tổn thương trong giấc mơ không được phục hồi nhanh chóng sau khi chuyển cảnh à? Tại sao vết thương được giữ nguyên vẹn thế?
Hans đưa mắt nhìn về phía đứa trẻ kỳ quặc trên gác mái, ngập ngừng hỏi: “Tôi đoán sai à? Cậu không quan tâm đến lời xin lỗi của Linde nữa, chỉ muốn ai đó đánh ông ta thôi?”
Nếu điều này có thể chữa lành một trái tim tan vỡ, một đứa trẻ tội nghiệp bị tà thần ô nhiễm và biến thành quái vật, thì Hans nghĩ mình có thể đánh thêm vài hiệp nữa, dù sao cũng không cần tốn nhiều công sức.
“Họ… dùng cậu làm vật tế cho vị thần nào vậy?” Hans bức thiết hỏi, anh nhanh chóng nhận ra sự liều lĩnh của mình, cố gắng nói chậm lại: “Thật ra trên đời này có rất nhiều quyến thuộc của tà thần, trong đó có một số còn lưu giữ ký ức của con người giống như cậu vậy, chỉ cần thần của họ hoàn toàn ngủ say, họ sẽ không bị khống chế…”
Gác mái ngập trong những âm thanh sột soạt kỳ lạ. Những dây leo đen cứ kéo dài mãi, biến nơi này thành một hang ổ quái dị, kín như bưng.
Hans theo bản năng muốn lao ra ngoài, chạy trốn khỏi nơi khủng khiếp này. Nhưng nghĩ đến con quái vật đáng sợ xuất hiện ở Venice, anh nghiến răng chống lại bản năng sợ hãi, vẫn bất động. Việc có thể thoát khỏi giấc mơ này hay không đã không còn quan trọng nữa, không thể bỏ qua manh mối. Nếu có thể cứu được linh hồn của một đứa trẻ vô tội, còn cứu được cả thành phố này thì thật đáng giá.
Nghĩ đến đây, Hans cố gắng hết sức phớt lờ những biến đổi xung quanh, anh nóng lòng hỏi: “Cậu đang ở đâu, ra khỏi giấc mơ này rồi tôi sẽ tìm cậu, tôi sẽ không lừa cậu, nhất định sẽ tìm…”
Mọi thứ bỗng tối đen như mực, mọi âm thanh đều biến mất.
Hans cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, đứa trẻ đó đã không biến mất.
Cộp, cộp.
Tiếng bước chân vang lên từ thế giới yên lặng chết chóc.
Có ai đó đã bước vào giấc mơ này.
Không, phải là có thứ gì đó đã lần theo cơn ác mộng để tìm đến đây.
Hans căng thẳng đến mức không thở được. Anh thậm chí còn có một cảm giác hoang đường… như thể mình là một kẻ buôn người đang bắt cóc một đứa trẻ, không may đụng phải người giám hộ của nó.
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên khiến toàn thân anh run rẩy: “Anh đang tìm ai?”
Bóng tối rút đi như thủy triều.
Đứa trẻ có vẻ ngoài kỳ quái đứng trước mặt anh, miệng phát ra giọng nói của một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn khác với vẻ ngoài.
“Anh muốn đưa ta đi đâu?”
Hans há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Anh cảm thấy tất cả xương cốt trong cơ thể mình đang kêu gào, thúc giục anh chạy trốn.
Anh lùi lại từng bước một.
Trường hợp tồi tệ nhất! Trường hợp kinh khủng nhất!
Đứa trẻ này không phải là quyến thuộc của tà thần, mà đã bị tà thần nuốt chửng hoàn toàn.
Tà thần không thể giữ lại ký ức vật tế, đây là một cái bẫy?
Gác mái rung chuyển dữ dội, giấc mơ đang tan vỡ.
Hans nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ Linde.
Mặt đất của gác mái biến thành một cơn lốc màu xám khổng lồ, đứa trẻ bị cơn lốc nuốt chửng.
Nơi trung tâm lốc xoáy, dường như có một người đàn ông đang đứng ở đó.
Giọng nói của y như xa như gần, bóng dáng cũng mờ ảo.
“Anh muốn cứu đứa trẻ này? Đáng tiếc, anh đã đến muộn năm mươi năm.”
Đầu Hans quay cuồng như thể bị ai đó dùng gậy đánh mạnh.
Sau đó dưới chân anh trống rỗng, anh rơi xuống vực thẳm vô tận.
***
“Em phát hiện ra cái gì?” Gymir thò đầu sang. Vài cái bóng mảnh và dài lặng lẽ quấn quanh bàn tay Johnson, hơi kéo y về phía mình.
Nhờ màn đêm che chắn, vài sợi dây leo mềm mại mọc ra từ tay áo Johnson, ngăn cản mấy cái bóng không biết điều kia bò cao hơn lên cánh tay y.
“Một con người đã đột nhập vào… giấc mơ mà em đã tạo ra.”
Johnson suy nghĩ ba giây, xác định người kia không mất mạng tại chỗ.
Nhưng Linde có vẻ đã chết. Khi y bước vào giấc mơ đó, Linde chỉ còn thoi thóp. Sự xuất hiện của Johnson làm giấc mơ mất cân bằng hoàn toàn, khiến Linde bốc hơi và biến mất ngay lập tức như sương mù bị mặt trời chiếu vào.
Johnson thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, phát hiện mình bị quấn quanh bởi một cái bóng khổng lồ.
“Sao lại có con người? Con người mà ta không biết? Hắn đặc biệt à?” Gymir bất mãn hỏi.
Johnson để mặc cái bóng của Gymir xoa lên cổ mình, y nhìn đám đông hỗn loạn ở đằng xa, nghiêm túc nói: “Đó là manh mối tự mình tìm đến, một manh mối giúp chúng ta không cần phải lang thang khắp nơi trong thành phố tối tăm.”
“Ồ?” Động tác của Gymir khựng lại.
“Đó chính là giáo phái bí mật chúng ta đang tìm kiếm, em chắc chắn.” Johnson đáp.
Gymir nghiêng đầu, thắc mắc tại sao hắn và Johnson ở bên nhau từ đầu đến cuối, vậy tại sao manh mối lại không chạy vào tay mình?
“Em đã làm gì?” Gymir hỏi một cách tò mò và khiêm tốn, cố gắng học một số thủ thuật ngụy trang làm con người để phá án.
Johnson im lặng, nên nói thế nào nhỉ?
“Anh còn nhớ Linde Brandon không? Kẻ được cứu khỏi bệnh viện ở Luân Đôn hai năm trước!”
Nhắc đến cái tên Brandon thì Gymir có ấn tượng. Màn biểu diễn của lũ kiến lần đó thật đặc sắc, quá hay ho.
Johnson giải thích lại phát hiện của mình, Gymir hơi cau mày: “…Ý em nói, người đã cứu Linde rất có thể là giáo phái bí mật đang bảo vệ Venice?”
“Ít nhất thì gã đã mượn sức mạnh của giáo phái này để che giấu bản thân, thủ đoạn này rất hiệu quả, em không ngờ gã đang ở gần mình đến vậy.” Johnson điềm tĩnh hơn Gymir một chút, y biết con người đã đạt được những thành tựu to lớn trong lĩnh vực huyền bí học. Thành tích này tuy không có gì đáng nói trước thần cổ xưa, nhưng chỉ cần không bị thần “nhìn vào” thì những thủ thuật nhỏ này lại rất hiệu quả.
“Anh ta lạc vào cơn ác mộng bị thống trị bởi sức mạnh của em, giấc mộng thuộc về Linde, con người này hiểu về hiến tế, biết về mối quan hệ giữa tà thần và quyến thuộc, đồng thời còn có thể… chữa trị ác mộng?” Johnson nói nói đến đây thì không chắc chắn cho lắm, bởi vì sau khi con người kia cố gắng thuyết phục Linde mà không có kết quả, anh ta đã giơ nắm đấm lên đánh Linde một trận tơi tả.
Phương pháp này có thể giúp con người thoát khỏi ác mộng à?
Hình như là không?
Johnson sờ sờ chóp mũi, gạt đi nghi hoặc này, tiếp tục phân tích: “Nếu không có liên hệ thì không thể tiến vào giấc mơ, cho dù có đi nhầm vào cũng không thể. Chúng ta mới đến thành phố này, người có liên hệ với chúng ta chỉ có thể là thành viên của giáo phái bí mật, đặc biệt là người trước đó đã dùng vật chưa rõ kia để nhìn lén chúng ta. Trừ khi có nhiều giáo phái trong thành phố này, , nếu không thì nơi con người đó đang nằm chắc chắn là nơi trú chân của giáo phái bí mật mà chúng ta đang tìm kiếm.”
Gymir xoa ngón tay đang đặt trên vai Johnson, trầm ngâm nói: “Có lý đấy, Linde bị nguyền rủa và người nhìn thấy con quái vật tháp chuông đều bị tổn thương tinh thần khá lớn, cần một nơi an toàn và kín đáo để hồi phục, khi họ bất tỉnh, có thể cơ thể họ đang ở rất gần nhau, nên đã bước lầm vào giấc mơ…”
Nơi này quả thực là vùng trung tâm của giáo phái! Chỉ riêng hiệu ứng chia cách có thể “cắt đứt liên hệ” của Linde thôi đã rất quý giá rồi.
“Tìm được không?”
Cần phải dịch câu hỏi của Gymir ra thành: Có thể tìm ra nơi ẩn náu đó mà không phá hủy các tòa nhà của thành phố không?
“Được.” Johnson nói với nét mặt lạ lùng: “Phải cảm ơn sai lầm của con người kia, lời hứa của anh ta đã làm sâu sắc thêm mối liên hệ, chỉ đúng hướng cho em.”
Hans cho rằng đứa trẻ trên gác mái là quyến thuộc của tà thần, anh muốn tìm hiểu nguồn gốc sức mạnh của tà thần xâm chiếm thành phố bằng cách thuyết phục nó. Rất thiếu thận trọng, hành động cảm tính, hứa hẹn lung tung. Tuy nhiên, mong muốn cứu đứa trẻ lúc đó lại là thật lòng.
Johnson giấu đi cảm xúc trong mắt, bình tĩnh nói: “Là một con kiến biết phát sáng.”
“Vậy chúng ta còn chờ đợi gì nữa?”
***
Hans nằm trên sàn đá cứng ngắc. Ý thức của anh dường như đã trở thành một bóng ma, trôi nổi trong hầm ngục.
Chiếc đèn treo bằng thủy tinh ở lối vào hầm ngục lóe lên màu đỏ chói mắt, đồng thời phát ra âm thanh vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.
Không lâu sau, một nhóm người mặc áo choàng xám xông vào hầm ngục, tay cầm vũ khí có khắc ký tự rune, tỏ ra hết sức lo lắng.
Hans vội nói chuyện với họ, nhưng không ai nhìn thấy Hans.
Nhóm người áo choàng xám xác nhận Hans ở trong phòng không sao, rồi lập tức đi đến căn phòng cuối cùng của hầm ngục. Hans cũng bay theo.
Căn phòng này được trang bị những vật dụng đơn giản hàng ngày, có một chiếc giường và một chiếc bàn, khác hẳn với căn phòng mà Hans đang nằm, nhìn là biết có người sống ở đó lâu dài. Nhưng những bức tường đá phủ đầy những dòng chữ lộn xộn, một số được viết bằng ngón tay thấm đẫm máu.
Thù hận, đồ điên, Brandon, quái vật… Bốn chữ này được viết không biết bao nhiêu lần, nhiều chữ cái chồng lên nhau làm người ta nhìn mà choáng váng.
Một thi thể không đầu nằm vắt ngang qua căn phòng. Cái đầu không bay ra ngoài, cũng không nổ tung. Hình ảnh không hề thảm thiết như trong tưởng tượng. Cái xác trông giống như bị thứ gì đó đốt cháy phần đầu hơn, bên cạnh thi thể còn sót lại một ít tro đen cháy đen.
Nhóm người áo choàng xám cẩn thận lấy đồ dùng ra, niêm phong toàn bộ tro và xác chết.
“…Người đàn ông tội nghiệp cuối cùng đã được giải thoát!”
“Nghe nói là người Luân Đôn?”
“Im đi, nếu không nên tò mò thì đừng tò mò.” Người cầm đầu áo choàng xám nghiêm giọng quát.
Hans biết người thủ lĩnh này, theo độ tuổi, lẽ ra anh nên gọi ông ta là chú Andreas, nhưng dù có gọi thế nào thì ông ta cũng phớt lờ anh.
Trước khi rời đi, thủ lĩnh Andreas đã đến bên giường của Hans, nhờ bác sĩ trong giáo phái chữa trị cho Hans.
“Cậu ta vẫn tạm ổn, chỉ là đôi mắt…” Bác sĩ vạch mí mắt Hans ra, nhìn vào đôi mắt bị phủ vảy trắng rồi ngập ngừng nói: “Có lẽ là không khôi phục được.”
Andreas gật đầu, ghìm giọng nói: “Thế đã là may mắn rồi, anh cũng biết đấy… Nếu nó sống sót, có thể Giáo chủ sẽ bắt nó tiếp tục sử dụng Con mắt Hoa Hồng, nhưng hiện tại mắt nó có vấn đề thì không còn nguy cơ như vậy nữa.”
“Quái vật lần này là gì, có làm cho Venice bị hủy diệt không?”
“Tôi không biết.” Andreas sa sầm mặt đáp.
Hans muốn nói với Andreas rằng quái vật xông vào thành phố lần này có liên quan đến xác chết vừa rồi. Anh cũng muốn thừa nhận sai lầm ngu ngốc của mình, anh đã chọc giận một tà thần trong giấc mơ.
Hans cố gắng gào thét, đuổi theo Andreas, nhưng lại bị chặn ở lối vào hầm ngục. Hans cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang ở trong một trạng thái tinh thần đặc biệt, ý thức của anh bị phân tán khắp hầm ngục, anh có thể “nhìn thấy” hoặc “nghe thấy” những gì xảy ra ở đây.
Nhưng người khác không thể nhìn thấy anh.
Hans vừa đau đớn vừa hối hận.
Lúc này, một cơn gió lạnh vô hình thổi vào hầm ngục, trên tường xuất hiện một lớp sương trắng thật mỏng.
Trước khi chiếc đèn treo thủy tinh kia kịp đổi màu và gửi “cảnh báo” ra bên ngoài, nó đã vỡ toang. Bột màu đỏ thẫm bay lả tả khắp trong hầm ngục như tuyết rơi, rồi bị đông cứng trong lớp băng dày.
Sương trắng che phủ ký tự rune, cái lạnh dập tắt ngọn đuốc.
Hầm ngục vốn phải phải tối tăm, nay lại có lớp băng lấp lánh màu hoa hồng đỏ chiếu sáng xung quanh, tựa như trong một giấc mơ.
Cộp, cộp.
Lại là tiếng bước chân đó.
Ý thức của Hans dường như bị xua đuổi, càng lúc càng co lại, cuối cùng bị ép vào trong cơ thể đang nằm trên chiếc giường đá, kinh hoàng nhìn bóng tối bên ngoài căn phòng đá.
Tà thần đến rồi.
Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Story
Chương 53
10.0/10 từ 10 lượt.
