Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Chương 50
Chương 50
Tháp chuông bốc cháy
Cơn chấn động kéo dài khoảng mười phút, tiếng thì thầm của khu rừng dưới nước mới dần biến mất.
Màn đêm yên bình ban đầu đã hoàn toàn bị phá vỡ, người dân hoảng loạn chạy ra khỏi nhà, chèo thuyền với hy vọng thoát ra được vùng nước thoáng hơn. Tiếng trẻ con khóc, tiếng la hét hoảng loạn, tiếng mái chèo vỗ lên mặt nước và tiếng thuyền bè va vào nhau…
“Chắc chắn là động đất, có thể sẽ có sóng thần!”
Venice là một thành phố được xây dựng trên một đầm phá ven biển, nó không có tường thành, nước biển chính là bức tường thành của nó.
Có một vòng đê chắn sóng bên ngoài thành phố, để tránh tác động của sóng biển và thủy triều lên xuống đối với thành phố. Ở đó cũng có một ngọn hải đăng, lúc này ánh đèn đang nhấp nháy… Có người đang dùng gương phản quang để gửi tín hiệu.
“Nguy hiểm, tránh né, cảnh giác…” Johnson nhìn chằm chằm vào ngọn hải đăng phía xa, thì thầm đọc lại ý nghĩa của tín hiệu.
Gymir tò mò hỏi: “Em hiểu à?”
“Tín hiệu hàng hải của con người là thứ thông dụng.”
“Kiến thức cần thiết để ngụy trang thành con tàu ma hù dọa con người?”
“… Và cả cờ hiệu.”
Johnson không có cách nào thắp đèn tín hiệu trên con tàu ma, y chỉ có thể giật một mảnh vải mục nát để giả làm lá cờ. Nhưng việc đọc hiểu con thuyền bên kia hay ngọn hải đăng đằng xa đang nói gì cũng rất quan trọng, hù dọa con người cái quái gì chứ, y thường không làm những trò trẻ con như vậy!
“Em không thích hù dọa con người.” Johnson không thể không đính chính, y nghiêm túc nói: “Thông thường con người nhìn thấy em khi họ đụng vào em trong một cơn bão, hoặc khi con tàu của họ gặp nạn, và họ sắp chết vì thiếu nước hoặc thức ăn.”
Gymir xòe tay: “Nhưng xét về mặt kết quả thì không có gì khác biệt cả.”
Johnson: “…”
“Người dân Venice có hiểu ý nghĩa của tín hiệu trên ngọn hải đăng không?” Gymir nhìn những con người vội vã chạy trốn bên cạnh thuyền, cùng với những chiếc đèn bão đung đưa trên tay họ.
“Không, họ chỉ đang sợ thôi, rất ít người ngẩng đầu lên nhìn ngọn hải đăng.”
Nếu chịu nhìn, họ sẽ biết hiện tại mối nguy hiểm do cơn chấn động gây ra đã qua đi.
Kênh đào được vô số ngọn đèn bão soi sáng, đồng thời, vẻ mặt bồn chồn sợ hãi của con người cũng được soi sáng. Lúc họ mới rời khỏi cửa nhà, kênh đào không quá tắc nghẽn, nhưng chèo thuyền đi mãi, họ lại bị mắc kẹt trong đám đông thuyền. Lúc này, nếu ai đó đủ linh hoạt và nhanh nhẹn thì có thể nhảy qua nhảy lại giữa các con thuyền mà không lo bị rơi xuống nước.
Gymir đợi rất lâu mà vẫn không tìm được người như vậy. Hắn thở dài thất vọng, tạm thời không đợi được con kiến xuất sắc thứ hai rồi.
Johnson cảm thấy rằng nếu đây là một nhiệm vụ điều tra, vậy thì họ đã làm hỏng việc ngay từ đầu, ít nhất một nửa thành phố đã bị đánh động. Nghĩ đến đây, Johnson vô thức thốt ra.
“Vậy thì đã sao nào? Chẳng phải giáo phái bí mật đó đã biết chúng ta tới rồi sao?” Gymir ngạc nhiên hỏi.
Khu rừng chết chóc chấn động hẳn là điều mà học giả huyền bí học đã lường trước nhỉ! Tà thần mà, luôn gây ra hiện tượng lạ!
Johnson ngây ra, nhận ra rằng thực sự đúng là như vậy.
“A, tháp chuông kìa.” Gymir chỉ về phía trước, nói.
Lạc đường trên kênh đào ở Venice có gì đáng sợ đâu? Cứ đi theo những chiếc thuyền khác, chen chen lấn lấn rồi cũng sẽ đến đích. Không muốn đi cũng không được ấy chứ.
Johnson bước lên chiếc thuyền gondola bên cạnh, nhanh chóng lên bờ. Hết cách, thuyền của họ đang ở giữa kênh đào, không thể vào gần bờ được.
Đường phố nối với một quảng trường nhỏ, tháp chuông không quá cao, nó là một công trình tiêu chuẩn cạnh nhà thờ. Nhà thờ rất cũ, không có cửa sổ vòm nhọn kiểu Gothic, hay mái vòm tròn kiểu Byzantine, nó giống một bức tường xám cũ kỹ hơn, nếu không có cây thánh giá là tiêu chí của nhà thờ, tòa nhà chìm trong màn đêm này sẽ không thu hút được sự chú ý của người khác.
Gymir chú ý tới vị trí ánh nhìn của Johnson.
“Đi xem tháp chuông trước.”
Johnson không phản đối. Vì y “thấy được” cả hai tòa nhà đều không có ai, trống rỗng hoàn toàn, nên thứ tự trước sau không quan trọng.
Bốn mặt tháp chuông được bao quanh bởi đá và gạch, cánh cửa duy nhất bị khóa. Chiếc khóa rất nặng, thoạt nhìn không quá bắt mắt, sau khi tháo vỏ ngoài bằng sắt ra mới thấy bên trong có những bánh răng và dây xích phức tạp.
Johnson “cảm nhận” thử độ dài của sợi xích, nhận thấy chúng đi sâu vào tường, kéo thêm nhiều bánh răng khác nữa, tuy rằng y không hiểu được tác dụng của những thứ này, nhưng có thể đoán được.
“Có bẫy.”
Nếu không có chìa khóa đặc biệt để mở khóa, sau khi cửa tháp chuông bị phá bằng bạo lực, cơ chế bẫy bên trong sẽ được kích hoạt.
Gymir khựng lại, quay đầu nhìn Johnson. Ý định của hắn rất rõ ràng, là muốn chơi trò gì hưng phấn hơn, trải nghiệm thử bẫy của con người? Hay là khiêm nhường hơn, không kích hoạt bẫy của con người?
Johnson vươn tay nắm lấy ổ khóa cửa.
Những sợi dây leo màu đen mọc ra từ các khớp và đầu ngón tay, dễ dàng đẩy tất cả lò xo kim loại bên trong chiếc ổ khóa cơ học phức tạp này.
Rắc.
Khóa mở.
Johnson nhìn Gymir, giải thích: “Con người rất giỏi mở khóa, em chắc chắn.”
Vì vậy, đây không phải là thất bại trong việc ngụy trang làm con người.
Gymir chấp nhận cách nói này này: “Không nên kích hoạt cái bẫy này cũng tốt, để không làm hỏng dấu vết do giáo phái để lại khi rút lui.”
Johnson: “…” Những từ vựng này đều học từ tiểu thuyết trinh thám không?
Dù sao đi nữa, họ đã vào được tháp chuông một cách suôn sẻ.
Một cầu thang xoắn ốc cổ xưa bằng đá dẫn lên mái nhà. Giữa tháp chuông là nơi ẩn giấu bẫy, trông nó như một cây cột tròn khổng lồ.
Khi Johnson bước lên bậc đầu tiên, chân y hơi lún xuống, đồng thời y nghe thấy tiếng vô số bánh răng chuyển động nhẹ nhàng. Cả tòa tháp chuông dường như bỗng “sống” dậy. Đây là âm thanh do máy móc phát ra, cũng có thể hiểu là ánh mắt nhìn lom lom vào kẻ đột nhập, và những lời thì thầm đầy ác ý.
Khóe miệng ẩn sau chiếc mặt nạ của Gymir nhếch lên.
Johnson không còn gì để nói.
Sơ ý quá. Ngoài khóa cửa còn có thiết bị kích hoạt ở bậc thang đầu tiên? Tại sao con người lại có nhiều cạm bẫy đến thế?
Johnson không chút do dự đáp: “Đương nhiên.” Đã tới trước cửa rồi, lẽ nào còn quay lại?
Tiếng bước chân của cả hai bắt đầu vang lên trong tháp chuông, cùng với tiếng máy khởi động liên tục.
Những mũi tên sắt nhọn hoắt được b*n r* từ lò xo máy. Lực bắn rất mạnh, nếu là con người, có lẽ sẽ bị mũi tên ghim thẳng vào tường. Dây leo màu đen bắt được một mũi tên nhọn, rồi bắt lấy chiếc mũ bị rơi khi Johnson tránh mũi tên.
Bậc thang đột nhiên lộn ngược mười bậc liên tiếp, lộ ra một cái hố đen sâu hoắm cùng hàng loạt lưỡi đao dựng đứng như gai. Gymir trực tiếp biến thành một cái bóng xám, lơ lửng giữa không trung.
Vô số dây leo khác nhe nanh múa vuốt lấp đầy không gian chật hẹp của cầu thang, cái thì nắm lấy những viên gạch nhô ra, cái lại tức giận chặn lỗ bẫy b*n r* mũi tên, cái khác dứt khoát duỗi ra siết lấy bánh răng đang quay.
Bóng đen cuộn lại thành một đường viền, chọc chọc vào quả cầu dây leo đang phát triển điên cuồng như xù lông lên, nhắc nhở: “Chúng ta đã nói là giả làm con người mà.”
Quả cầu dây leo cứng đờ, rồi phát ra giọng nói trầm trầm: “…Dù sao cũng không có ai ở đây cả.”
Chỉ cần kết quả là “thành công lên đến đỉnh tháp chuông” là được rồi, dùng phương pháp nào cũng chẳng quan trọng!
Dưới sự oanh tạc liên tục của nhiều loại bẫy khác nhau, Johnson đã hoàn toàn mất đi hình dạng con người. Dây leo bảo vệ phần lõi, trông như một quả cầu gai đang lăn… miễn là bỏ qua những xúc tu đen trải dài ra bốn phương tám hướng.
Mỗi đoạn xúc tu có thể cuộn tròn linh hoạt, mỗi đoạn đều có ngạnh như dây leo, ở các đoạn chia tách ra còn có răng xoắn ốc có thể dễ dàng cắn vỡ mọi kim loại cứng rắn. Các bánh răng trong phòng máy trung tâm của tháp chuông đã bị phá hủy hoàn toàn theo cách này. Công việc này không khó, không cần phải thành thạo về cơ khí, chỉ cần cách một đoạn thì cắn một miếng, miễn là các bánh răng không còn truyền động cho nhau thì không thể thực hiện được các thao tác cơ học phức tạp nữa.
Âm thanh hoạt động của bẫy trong tháp chuông ngày càng nhỏ hơn. Bóng đen vẫn bất động, dán sát trên quả cầu dây leo, cùng nhau “nhích” về phía trước.
Gymir muốn khen ngợi Johnson, nhưng hắn cảm thấy tâm tình của Johnson không có chút kiêu ngạo nào, chỉ có tức giận, cho nên Gymir lựa chọn yên lặng nằm yên đó.
Phụt!
Ngọn lửa chợt bùng lên ở hai bên cầu thang kéo dài đến đỉnh tháp. Ngọn lửa nhảy múa trên khay đá, màu sắc rất kỳ quái, không thể phân biệt được nhiên liệu là gì.
“Đây hình như không phải là một cái bẫy… Không, sau khi bẫy bị phá hủy, khe hở phía trên khay sẽ tự động mở ra.”
Trong khi quả cầu dây leo đang chăm chú nghiên cứu thì cái bóng xám đột nhiên nở ra, “nuốt chửng” khay lửa gần nhất. Bóng đen từ từ lùi lại, ngọn lửa trên mâm chẳng mấy chốc lại bùng lên. Một mùi gay mũi lan tràn trong không khí.
“Hình như là phốt pho trắng.”
Nếu chất này dính vào động vật và con người, nó sẽ đốt cháy xuyên qua da thịt, cho đến khi xương cháy thành than.
Gymir vừa dứt lời đã nhìn thấy các khay đồng loạt nghiêng đi, ngọn lửa trộn lẫn với chất bên trong cùng “chảy” ra ngoài.
Cùng lúc đó, các khay phía trên bắt đầu lần lượt nổ tung. Lửa, nhiên liệu lỏng khả nghi phun ra khắp nơi. Trong đêm, tòa tháp chuông biến thành một ngọn đuốc khổng lồ, cháy sáng hừng hực.
Johnson: “…”
Gymir: “…”
Có vẻ như không thể lên tới đỉnh tháp rồi. Trong tình huống này, cho dù có lên đến đỉnh tháp cũng sẽ không còn tìm thấy bất kỳ dấu vết nào! Chứ đừng nói tới việc phân tích nguồn gốc, nhân số, nơi ẩn náu mới của giáo phái bí mật này!
Dây leo đen đều rút lại, đánh bay những đốm lửa tung tóe. Johnson không sợ lửa phốt pho, nhiệt độ này còn chưa đủ nóng để đốt cháy cơ thể y, vả lại trong cơ thể y hoàn toàn không có protein.
Tuy nhiên đòn tấn công này lại có tác dụng rất tốt đối với quyến thuộc của tà thần. Cơ thể của những con quái vật bị ô nhiễm đó về cơ bản vẫn được cấu tạo từ máu thịt bình thường, chẳng qua là máu thịt đã bị đột biến, nhiễm phải sức mạnh huyền bí. Những ngọn lửa thế này đã đủ khiến chúng phải rú lên đau đớn, thậm chí thiêu chúng thành tro bụi.
“Người của giáo phái bí mật có thể đang nhìn vào nơi này.” Gymir phân tích.
Thế là Gymir và Johnson lại bắt đầu đứng trước hai sự lựa chọn, có nên giả vờ bị thương bởi ngọn lửa rồi chạy ra khỏi tháp chuông, chờ giáo phái bí mật tự dâng mình đến cửa không? Hay là nên tận hưởng dịch vụ mát-xa ấm áp bất ngờ trong tháp chuông đang bốc cháy, khiến các thành viên giáo phái kia phải vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, lại không thể tìm ra sự thật nhỉ?
“Ta có cách này!” Gymir nảy ra một ý tưởng.
***
Venice dưới sắc trời đêm.
Phía trước cửa sổ kính hình vòm bên trong một nhà thờ nào đó, nơi vừa hay có thể nhìn thấy tháp chuông đang cháy như ngọn đuốc ở phía xa.
Mấy người mặc áo choàng xám khiêng một chiếc rương to và nặng đi tới.
Chiếc rương cao bằng một người.
Bọn người áo choàng xám thuần thục “dỡ” ván gỗ ở các cạnh của chiếc rương ra, để lộ ra thứ gì đó trông giống như một chiếc kính viễn vọng thiên văn.
Đế và thân nó bằng kim loại được khắc những ký tự phức tạp, ngoài ra còn có một vài thứ phụ kiện bánh răng phức tạp.
Bắt mắt nhất là mảnh kính gắn trên miệng ống kính viễn vọng.
Nó không trong suốt.
Nó thậm chí còn không bằng phẳng.
Màu sắc của tròng kính giống như ánh hoàng hôn đang tuôn chảy, nhìn kỹ sẽ thấy nó có nhiều lớp cực kỳ phức tạp, hoa văn bên trong thoạt nhìn giống như một bông hồng, nhưng nếu nhìn lâu sẽ cảm thấy chóng mặt. Những đường nét đó dường như đang sống lại, như một chiếc kính vạn hoa, chiếm lĩnh bộ não và võng mạc con người.
Bịch. Một tên áo choàng xám phụ trách vận chuyển đồ vô tình nhìn vào tròng kính mấy lần, cứ thế ngã lăn xuống ngất đi.
“Kéo xuống, cứ luôn có loại rác rưởi này cản đường.” Người nói có khuôn mặt già nua, mặc một cái áo dài tương tự như Giám mục.
Giáo chủ chậm rãi đội chiếc mũ sắt nặng nề của hiệp sĩ thời trung cổ lên, sau đó vỗ nhẹ vào vai người đứng bên phải mình: “Hans, đã đến lúc cậu cống hiến hết mình cho giáo phái, và cho thành phố này.”
Người đàn ông im lặng gật đầu, cầm mặt dây chuyền bùa hộ mệnh trong tay rồi bước đến trước kính viễn vọng.
Tất cả người mặc áo choàng xám đều giơ vũ khí lên, nhắm vào anh, như thể anh sắp biến thành quái vật.
Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn một chút. Anh bắt đầu điều chỉnh kính viễn vọng, sau đó nhắm mắt lại và chờ đợi.
“Mở cửa sổ.”
“Chuẩn bị, cảnh giác.”
Cửa sổ mái vòm bằng kính của nhà thờ được mở ra, kính viễn vọng cũng từ từ vươn ra ngoài cửa sổ, thấu kính hoa hồng tỏa ánh đỏ thẫm trong đêm tối.
Thân thể người đàn ông nằm trên kính viễn vọng bỗng run lên dữ dội.
“Hans, cậu nhìn thấy gì?”
“Cái bóng… chỉ là cái bóng, cái bóng khủng khiếp do ngọn lửa chiếu ra!”
Hans hét lên thảm thiết, sau đó ngã ngửa xuống đất, đôi mắt anh như bị bao phủ bởi một tầng vảy trắng như lớp màng. Mặt dây chuyền hộ mệnh lăn xuống, chuyển sang màu đen hoàn toàn, bị ăn mòn rồi biến dạng.
Giọng nói của Hans càng ngày càng thấp, anh bắt đầu ôm đầu rên la.
“Cậu ấy sống sót, cậu ấy không bị ô nhiễm ngay lập tức, nhanh lên! Bùa hộ mệnh, tiêm cho Hans một mũi morphine nữa!” Giáo chủ vội vàng hét lên.
Có người bên cạnh lập tức lên tiếng: “Thưa Giáo chủ, theo nhận định của chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ đó là kẻ cầm đầu quyến thuộc của tà thần, nó là một con quái vật mạnh mẽ, chỉ đứng sau tà thần, nhưng con người có ý chí mạnh mẽ có thể sống sót khi nhìn thấy bản thể của chúng.”
“Hãy lập kế hoạch, chúng ta sẽ đuổi tên đó đi hoặc phong ấn nó!” Giọng Giáo chủ đầy tự tin, lão quay lại ra lệnh: “Hãy đến thư viện của giáo phái tra xem, những quyến thuộc của tà thần nào trông giống bạch tuộc.”
“Vâng!”
***
Tháp chuông.
Trên cầu thang rực lửa, quả cầu dây leo nằm bò trên trán cá voi khổng lồ.
Không, không nên gọi là cá voi khổng lồ, vì hóa thân hiện tại của Gymir chỉ dài bốn feet (một mét hai). Chính ngọn lửa đã phóng đại bóng của nó lên vô tận, phản chiếu trên bức tường ở đỉnh tháp chuông.
“Vung thêm vài lần nữa, tỏ ra giận dữ hơn nào!”
Cá voi chỉ huy quả cầu dây leo trên đầu, còn không hài lòng dùng đôi vây của mình nghịch nghịch những sợi dây leo đen đang xòe ra, để chúng di chuyển với biên độ rộng hơn.
——————–
Tác giả nói thế này:
Dù hóa thân là gì thì bản chất của tà thần vẫn không thay đổi, nên cá voi khổng lồ không sợ lửa phốt pho.
Trong thế giới của bộ truyện này không có tà thần tên là Cthulhu, cũng không có đại ca bạch tuộc này đâu.
Bóng của các nhân vật chính khi nằm cạnh nhau trông giống như đại ca Cthulhu, chỉ là do tác giả đang quậy thôi.
………
Trước cửa lớn của tháp chuông
Gymir: Chế độ khó? Chế độ đơn giản?
Johnson: Tất nhiên là phải chọn đơn giản, mở cửa.
Sau đó biến thành Chế độ khó mất rồi.
Johnson tháo bẫy một lèo, kích hoạt Chế độ địa ngục.
Johnson+Gymir: …
Johnson: Chúng ta nên chọn lối thoát? Hay chọn bất động?
Gymir: Hãy thử hình thái kết hợp đội vợ lên đầu mà ta chờ đợi từ lâu đi (không)
——————–
Dịch chương này cười xỉu. =)))
Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Story
Chương 50
10.0/10 từ 10 lượt.
